Phong Khởi Đích Nhật Tử
-
Chương 28
Editor: Mai_kari
Bất tri bất giác trời đã vào cuối thu, tất cả các ngành khách sạn, nhà hàng, giải trí đều bắt đầu vào mùa thịnh vượng.
Công nhân của tập đoàn Vân Phong ở các khách sạn đều càng thêm bận rộn, các bộ môn thuộc tổng bộ thường phải đến các cơ sở để trợ giúp. Sầm Thiếu Hiên cũng thường phải đi lòng vòng, nên ban ngày ít khi nào ở trong văn phòng.
Ngay trong lúc bận tối mày tối mặt, cha mẹ của Diệp Oanh bỗng nhiên đại giá quang lâm, khiến cô không kịp trở tay, liền nhanh chóng gọi điện cho Sầm Thiếu Hiên: “Alô, Thiếu Hiên, cha mẹ em đột nhiên tới tìm em, hơn phân nửa là tới giục em kết hôn rồi.”
Sầm Thiếu Hiên vừa nghe liền hiểu, lập tức cười nói: “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ giúp em.”
Lúc này Diệp Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại căn dặn: “Lần trước là Phong ca giả thành bạn trai của em, lần này em sẽ nói là em bỏ anh ấy, chỉ làm bạn mà thôi. Còn anh với em là mới bắt đầu, cho nên không thể kết hôn được. Anh đừng làm lộ chuyện đó nha.”
“Ừ, anh biết mà, em cứ yên tâm đi.” Sầm Thiếu Hiên cười, liền nhanh chóng gọi điện cho Lục Vân Phong. “Vân Phong, cha mẹ của Tiểu Diệp Tử tới, em phải rút dao tương trợ. Aida, đến giờ em mới biết, ra em với anh là tình địch nha.”
Lục Vân Phong cười ha ha: “Đúng vậy, vì em mà em ấy bỏ anh, khiến anh bị mất mặt. Bất quá anh đồng ý chịu thua, trở thành bạn tốt của các em.”
Trong lúc vui đùa, vấn đề cũng đã được giải quyết xong. Sầm Thiếu Hiên cười lắc đầu, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Diệp Oanh an bài cho cha mẹ cô ở khách sạn Vân Phong cách tập đoàn tổng bộ không xa, tan tầm sẽ cùng bọn họ ăn một bữa tại nhà hàng trong khách sạn. Nếu là công nhân nội bộ sẽ có giảm giá, phòng khách giảm 3%, uống trà 5%, ăn 7%, mang tính thực tế cao, với lại cũng coi như là cống hiến một khoản nhỏ cho doanh nghiệp công ty đi.
Vợ chồng Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết đã tới Khang thành một lần, rất hài lòng với khách sạn Vân Phong. Lần này bọn họ cùng nhau về hưu nên đi nghỉ đông, liền chạy tới hỏi chung thân đại sự của con gái.
Diệp Oanh tan tầm trước, đưa bọn họ đến nhà hàng, vừa bắt chuyện uống trà cùng bọn họ vừa “Đánh tiếng trước”: “Cha, mẹ, con cùng Vân Phong chia tay rồi.”
Trịnh Khiết giật mình: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cũng không có gì, chỉ là không hợp nhau thôi.” Diệp Oanh thoải mái mà nói. “Anh ấy là ông chủ, lại có nhiều tiền, nếu làm vợ chồng, sợ không đáng tin cậy. Chúng con nói chuyện thẳng thắn, cuối cùng quyết định chia tay hòa bình, bây giờ là bạn, vẫn vui vẻ làm việc cùng nhau.”
Diệp Vĩnh Kỳ nghi hoặc nhìn cô: “Sao trước giờ không nghe con nói?”
Diệp Oanh uống một hớp trà, cười nói: “Do lúc đó con đang theo đuổi một người khác, không rảnh nói với hai người.”
“Con nhỏ này.” Trịnh Khiết nở nụ cười. “Bất quá, cũng coi như đây là chuyện tốt. Tuy rằng Vân Phong rất tốt, nhưng cũng là một ông chủ lớn, bản chất có biến đổi hay không khó mà nói trước. Vậy ra do con chủ động theo đuổi người ta à, vậy có được hay không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Oanh lắc lư đầu mình theo nhịp. “Bất quá, chúng con vừa mới bắt đầu, cha mẹ lại chạy tới hỏi người ta chuyện kết hôn, như là muốn đẩy đi thứ hàng tồn phẩm này vậy đó. Nếu như anh ấy bị hai người hù dọa rồi bỏ chạy mất, con không biết đâu đó nha.”
Diệp Vĩnh Kỳ nở nụ cười hài lòng: “Con nhỏ này, lần này xem ra nghiêm túc đó. Được, vậy cha mẹ không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, vậy là được rồi phải không? Bất quá, dù sao cũng phải để cha mẹ gặp mặt chứ.”
“Đó là đương nhiên. Anh ấy sẽ tới liền.” Diệp Oanh cười hì hì cầm lấy thực đơn. “Cha mẹ gọi món trước đi đã.”
Trịnh Khiết tiếp nhận thực đơn, quan tâm hỏi: “Bạn trai con thích ăn gì?”
Diệp Oanh mỉm cười nhẹ nói: “Khẩu vị của anh ấy cũng không khác cha mẹ lắm đâu, không ăn đồ cay, chỉ thích món thanh đạm.”
Trịnh Khiết càng thêm vui mừng, liền tự mình chọn món.
Diệp Vĩnh Kỳ hỏi cô: “Cậu ấy làm gì? Nhiêu tuổi? Con phải nói cho cha mẹ biết một chút chứ, để mắc công gặp lại hỏi. Vạn nhất hù dọa cậu ấy chạy đi mất, cha mẹ không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Diệp Oanh nhịn không được cười ra tiếng, lập tức giới thiệu sơ lược Sầm Thiếu Hiên.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết rất chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cuối cùng thoả mãn gật đầu.
Bọn họ vừa mới nói xong, Sầm Thiếu Hiên đi đến.
Cậu phải trở về thay đồ, mặc một chiếc áo sơmi trắng xen xám tro, cùng một chiếc quần màu đồng càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu, khiến cậu trông đẹp trai vô cùng.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn ra. Không nghĩ tới con gái mình như thế lại có thể tìm được một người bạn trai tiêu trí như thế, hơn nữa khí chất nhìn qua rất ưu nhã tinh thuần, vừa nhìn liền có thiện cảm.
Sầm Thiếu Hiên mỉm cười nói: “Bác trai, bác gái, trong công ty có việc, nên cháu tới chậm, khiến hai bác đợi lâu, thật sự là xin lỗi.”
Diệp Vĩnh Kỳ cười nói: “Cũng chờ không lâu, Tiểu Diệp Tử đều nói cho hai bác biết trước rồi, gần đây bên các con rất bận, đương nhiên công việc quan trọng hơn mà.”
Trịnh Khiết cũng cười gật đầu: “Đúng vậy, nào nào, ngồi xuống uống trà.”
Sầm Thiếu Hiên ôn hòa cười: “Dạ!” Liền ngồi xuống.
Bọn họ chỉ có bốn người, lại được xếp ngồi ở bàn góc tường, Sầm Thiếu Hiên ngồi chung với Diệp Oanh, nhìn cứ như quần anh tụ hội, rất đẹp đôi.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết đều cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Sầm Thiếu Hiên cũng không cách Diệp Oanh bao nhiêu tuổi, bối cảnh gia đình cũng tốt, chức vị cũng ngang bằng, cuộc sống sau này chắc chắn rất hòa hợp, mọi chuyện đều hiểu biết rõ ràng, sẽ không xuất hiện nguy cơ gây ảnh hưởng hôn nhân.
Đã đồng ý trước với con gái, với lại vừa nhìn thấy Sầm Thiếu Hiên, hai người họ cũng thấy không cần hỏi gì thêm, nên trong suốt bữa cơm chỉ toàn nói chuyện phiếm. Phần lớn thời gian Diệp Oanh nói, thỉnh thoảng trêu chọc Sầm Thiếu Hiên hai ba câu, cậu chỉ cười hiền lành, không trả treo gì.
Trịnh Khiết có khi thấy ngứa mắt, thấy vậy cười nói: “Tiểu Diệp Tử, con đừng khi dễ Thiếu Hiên như thế chứ, là cậu ấy nhường nhịn con thôi, đừng có ỷ thế hiếp người như thế.”
Diệp Vĩnh Kỳ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Thiếu Hiên, con đừng nuông chiều nó quá, phải quản nó cho nghiêm mới được.”
Sầm Thiếu Hiên có chút ngại ngùng, cười nhìn Diệp Oanh, ôn hòa nói: “Tiểu Diệp Tử làm việc rất đúng mực, nếu so với con thì mạnh mẽ hơn nhiều, để em ấy quản con là được rồi.”
Diệp Oanh cười ha hả không ngừng, đắc ý dào dạt.
Diệp Vĩnh Kỳ lắc đầu, nhưng kỳ thực trong lòng rất vui sướng.
Trịnh Khiết liếc mắt nhìn con gái mình: “Đừng thấy Thiếu Hiên dễ tính là con lại giương nanh múa vuốt, nếu Thiếu Hiên không tính toán thì mẹ sẽ tính toán với con vậy.”
“Đó là bởi vì Thiếu Hiên hiểu chuyện hơn mẹ đó.”
Diệp Vĩnh Kỳ quay đầu hài lòng nói với Trịnh Khiết. “Bà thấy cha mẹ người ta giáo dục con thế nào kìa? Khá đến vậy cơ đấy, so với họ chúng ta quả thật rất thất bại mà.”
“Đúng vậy.” Trịnh Khiết lập tức gật đầu. “Thiếu Hiên, lúc nào được, bên hai bác đi thăm cha mẹ con, hay là lúc Quốc khánh được nghỉ, mời cha mẹ con đến Hàng Châu chơi. Chúng ta bốn người vừa đủ một bàn mạt chược.”
“Cái này tôi đồng ý đó.” Diệp Vĩnh Kỳ vội vã phụ họa. “Thiếu Hiên, con thấy sao?”
Sầm Thiếu Hiên thấy hơi khó xử, nhìn Diệp Oanh.
Diệp Oanh lập tức ôm đồm: “Được đó, Thiếu Hiên, đến lúc đó để em nói với hai bác là được.”
Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy càng lúc càng giống thật, trong lòng có chút khó chịu. Lúc này tên đã trên dây, không thể không phát, cậu thấp thỏm, chỉ biết gật đầu một cái.
Diệp Vĩnh Kỳ rất hài lòng, nói với Diệp Oanh: “Tiểu Diệp Tử, con ngu ngốc hơn 20 năm, rốt cục cũng làm được một chuyện thông minh rồi.”
Trịnh Khiết thân thiết nói với Sầm Thiếu Hiên: “Thiếu Hiên, con nhỏ này từ nhỏ đã bị hai bác làm hư rồi, đừng để nó làm chủ hoài như vậy. Dù sao con cũng lớn hơn nó, chuyện trọng yếu cũng nên để con quyết định, đương gia tác chủ.”
Diệp Vĩnh Kỳ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Sầm Thiếu Hiên nhất thời đỏ mặt, lát sau mới nói: “Dạ, con biết rồi.”
Diệp Oanh sẵng giọng: “Cha mẹ à, dù hai người thích Thiếu Hiên đến đâu, cũng không nên quăng con gái mình qua một bên chứ? Theo như hai người nói, con chẳng khác gì là một món hàng ế chẳng ai muốn, nhờ anh ấy đại nhân đại lượng, tốt xấu gì cũng nhận lấy giùm vậy. Để người khác nghe thấy được, mặt mũi của con còn đâu nữa chứ?”
Vợ chồng Diệp thị cười ha ha. Sầm Thiếu Hiên cũng nhịn không được nhìn cô lắc đầu, mặt đầy nét cười.
Bất tri bất giác trời đã vào cuối thu, tất cả các ngành khách sạn, nhà hàng, giải trí đều bắt đầu vào mùa thịnh vượng.
Công nhân của tập đoàn Vân Phong ở các khách sạn đều càng thêm bận rộn, các bộ môn thuộc tổng bộ thường phải đến các cơ sở để trợ giúp. Sầm Thiếu Hiên cũng thường phải đi lòng vòng, nên ban ngày ít khi nào ở trong văn phòng.
Ngay trong lúc bận tối mày tối mặt, cha mẹ của Diệp Oanh bỗng nhiên đại giá quang lâm, khiến cô không kịp trở tay, liền nhanh chóng gọi điện cho Sầm Thiếu Hiên: “Alô, Thiếu Hiên, cha mẹ em đột nhiên tới tìm em, hơn phân nửa là tới giục em kết hôn rồi.”
Sầm Thiếu Hiên vừa nghe liền hiểu, lập tức cười nói: “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ giúp em.”
Lúc này Diệp Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại căn dặn: “Lần trước là Phong ca giả thành bạn trai của em, lần này em sẽ nói là em bỏ anh ấy, chỉ làm bạn mà thôi. Còn anh với em là mới bắt đầu, cho nên không thể kết hôn được. Anh đừng làm lộ chuyện đó nha.”
“Ừ, anh biết mà, em cứ yên tâm đi.” Sầm Thiếu Hiên cười, liền nhanh chóng gọi điện cho Lục Vân Phong. “Vân Phong, cha mẹ của Tiểu Diệp Tử tới, em phải rút dao tương trợ. Aida, đến giờ em mới biết, ra em với anh là tình địch nha.”
Lục Vân Phong cười ha ha: “Đúng vậy, vì em mà em ấy bỏ anh, khiến anh bị mất mặt. Bất quá anh đồng ý chịu thua, trở thành bạn tốt của các em.”
Trong lúc vui đùa, vấn đề cũng đã được giải quyết xong. Sầm Thiếu Hiên cười lắc đầu, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Diệp Oanh an bài cho cha mẹ cô ở khách sạn Vân Phong cách tập đoàn tổng bộ không xa, tan tầm sẽ cùng bọn họ ăn một bữa tại nhà hàng trong khách sạn. Nếu là công nhân nội bộ sẽ có giảm giá, phòng khách giảm 3%, uống trà 5%, ăn 7%, mang tính thực tế cao, với lại cũng coi như là cống hiến một khoản nhỏ cho doanh nghiệp công ty đi.
Vợ chồng Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết đã tới Khang thành một lần, rất hài lòng với khách sạn Vân Phong. Lần này bọn họ cùng nhau về hưu nên đi nghỉ đông, liền chạy tới hỏi chung thân đại sự của con gái.
Diệp Oanh tan tầm trước, đưa bọn họ đến nhà hàng, vừa bắt chuyện uống trà cùng bọn họ vừa “Đánh tiếng trước”: “Cha, mẹ, con cùng Vân Phong chia tay rồi.”
Trịnh Khiết giật mình: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cũng không có gì, chỉ là không hợp nhau thôi.” Diệp Oanh thoải mái mà nói. “Anh ấy là ông chủ, lại có nhiều tiền, nếu làm vợ chồng, sợ không đáng tin cậy. Chúng con nói chuyện thẳng thắn, cuối cùng quyết định chia tay hòa bình, bây giờ là bạn, vẫn vui vẻ làm việc cùng nhau.”
Diệp Vĩnh Kỳ nghi hoặc nhìn cô: “Sao trước giờ không nghe con nói?”
Diệp Oanh uống một hớp trà, cười nói: “Do lúc đó con đang theo đuổi một người khác, không rảnh nói với hai người.”
“Con nhỏ này.” Trịnh Khiết nở nụ cười. “Bất quá, cũng coi như đây là chuyện tốt. Tuy rằng Vân Phong rất tốt, nhưng cũng là một ông chủ lớn, bản chất có biến đổi hay không khó mà nói trước. Vậy ra do con chủ động theo đuổi người ta à, vậy có được hay không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Oanh lắc lư đầu mình theo nhịp. “Bất quá, chúng con vừa mới bắt đầu, cha mẹ lại chạy tới hỏi người ta chuyện kết hôn, như là muốn đẩy đi thứ hàng tồn phẩm này vậy đó. Nếu như anh ấy bị hai người hù dọa rồi bỏ chạy mất, con không biết đâu đó nha.”
Diệp Vĩnh Kỳ nở nụ cười hài lòng: “Con nhỏ này, lần này xem ra nghiêm túc đó. Được, vậy cha mẹ không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, vậy là được rồi phải không? Bất quá, dù sao cũng phải để cha mẹ gặp mặt chứ.”
“Đó là đương nhiên. Anh ấy sẽ tới liền.” Diệp Oanh cười hì hì cầm lấy thực đơn. “Cha mẹ gọi món trước đi đã.”
Trịnh Khiết tiếp nhận thực đơn, quan tâm hỏi: “Bạn trai con thích ăn gì?”
Diệp Oanh mỉm cười nhẹ nói: “Khẩu vị của anh ấy cũng không khác cha mẹ lắm đâu, không ăn đồ cay, chỉ thích món thanh đạm.”
Trịnh Khiết càng thêm vui mừng, liền tự mình chọn món.
Diệp Vĩnh Kỳ hỏi cô: “Cậu ấy làm gì? Nhiêu tuổi? Con phải nói cho cha mẹ biết một chút chứ, để mắc công gặp lại hỏi. Vạn nhất hù dọa cậu ấy chạy đi mất, cha mẹ không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Diệp Oanh nhịn không được cười ra tiếng, lập tức giới thiệu sơ lược Sầm Thiếu Hiên.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết rất chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cuối cùng thoả mãn gật đầu.
Bọn họ vừa mới nói xong, Sầm Thiếu Hiên đi đến.
Cậu phải trở về thay đồ, mặc một chiếc áo sơmi trắng xen xám tro, cùng một chiếc quần màu đồng càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu, khiến cậu trông đẹp trai vô cùng.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn ra. Không nghĩ tới con gái mình như thế lại có thể tìm được một người bạn trai tiêu trí như thế, hơn nữa khí chất nhìn qua rất ưu nhã tinh thuần, vừa nhìn liền có thiện cảm.
Sầm Thiếu Hiên mỉm cười nói: “Bác trai, bác gái, trong công ty có việc, nên cháu tới chậm, khiến hai bác đợi lâu, thật sự là xin lỗi.”
Diệp Vĩnh Kỳ cười nói: “Cũng chờ không lâu, Tiểu Diệp Tử đều nói cho hai bác biết trước rồi, gần đây bên các con rất bận, đương nhiên công việc quan trọng hơn mà.”
Trịnh Khiết cũng cười gật đầu: “Đúng vậy, nào nào, ngồi xuống uống trà.”
Sầm Thiếu Hiên ôn hòa cười: “Dạ!” Liền ngồi xuống.
Bọn họ chỉ có bốn người, lại được xếp ngồi ở bàn góc tường, Sầm Thiếu Hiên ngồi chung với Diệp Oanh, nhìn cứ như quần anh tụ hội, rất đẹp đôi.
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết đều cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Sầm Thiếu Hiên cũng không cách Diệp Oanh bao nhiêu tuổi, bối cảnh gia đình cũng tốt, chức vị cũng ngang bằng, cuộc sống sau này chắc chắn rất hòa hợp, mọi chuyện đều hiểu biết rõ ràng, sẽ không xuất hiện nguy cơ gây ảnh hưởng hôn nhân.
Đã đồng ý trước với con gái, với lại vừa nhìn thấy Sầm Thiếu Hiên, hai người họ cũng thấy không cần hỏi gì thêm, nên trong suốt bữa cơm chỉ toàn nói chuyện phiếm. Phần lớn thời gian Diệp Oanh nói, thỉnh thoảng trêu chọc Sầm Thiếu Hiên hai ba câu, cậu chỉ cười hiền lành, không trả treo gì.
Trịnh Khiết có khi thấy ngứa mắt, thấy vậy cười nói: “Tiểu Diệp Tử, con đừng khi dễ Thiếu Hiên như thế chứ, là cậu ấy nhường nhịn con thôi, đừng có ỷ thế hiếp người như thế.”
Diệp Vĩnh Kỳ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Thiếu Hiên, con đừng nuông chiều nó quá, phải quản nó cho nghiêm mới được.”
Sầm Thiếu Hiên có chút ngại ngùng, cười nhìn Diệp Oanh, ôn hòa nói: “Tiểu Diệp Tử làm việc rất đúng mực, nếu so với con thì mạnh mẽ hơn nhiều, để em ấy quản con là được rồi.”
Diệp Oanh cười ha hả không ngừng, đắc ý dào dạt.
Diệp Vĩnh Kỳ lắc đầu, nhưng kỳ thực trong lòng rất vui sướng.
Trịnh Khiết liếc mắt nhìn con gái mình: “Đừng thấy Thiếu Hiên dễ tính là con lại giương nanh múa vuốt, nếu Thiếu Hiên không tính toán thì mẹ sẽ tính toán với con vậy.”
“Đó là bởi vì Thiếu Hiên hiểu chuyện hơn mẹ đó.”
Diệp Vĩnh Kỳ quay đầu hài lòng nói với Trịnh Khiết. “Bà thấy cha mẹ người ta giáo dục con thế nào kìa? Khá đến vậy cơ đấy, so với họ chúng ta quả thật rất thất bại mà.”
“Đúng vậy.” Trịnh Khiết lập tức gật đầu. “Thiếu Hiên, lúc nào được, bên hai bác đi thăm cha mẹ con, hay là lúc Quốc khánh được nghỉ, mời cha mẹ con đến Hàng Châu chơi. Chúng ta bốn người vừa đủ một bàn mạt chược.”
“Cái này tôi đồng ý đó.” Diệp Vĩnh Kỳ vội vã phụ họa. “Thiếu Hiên, con thấy sao?”
Sầm Thiếu Hiên thấy hơi khó xử, nhìn Diệp Oanh.
Diệp Oanh lập tức ôm đồm: “Được đó, Thiếu Hiên, đến lúc đó để em nói với hai bác là được.”
Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy càng lúc càng giống thật, trong lòng có chút khó chịu. Lúc này tên đã trên dây, không thể không phát, cậu thấp thỏm, chỉ biết gật đầu một cái.
Diệp Vĩnh Kỳ rất hài lòng, nói với Diệp Oanh: “Tiểu Diệp Tử, con ngu ngốc hơn 20 năm, rốt cục cũng làm được một chuyện thông minh rồi.”
Trịnh Khiết thân thiết nói với Sầm Thiếu Hiên: “Thiếu Hiên, con nhỏ này từ nhỏ đã bị hai bác làm hư rồi, đừng để nó làm chủ hoài như vậy. Dù sao con cũng lớn hơn nó, chuyện trọng yếu cũng nên để con quyết định, đương gia tác chủ.”
Diệp Vĩnh Kỳ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Sầm Thiếu Hiên nhất thời đỏ mặt, lát sau mới nói: “Dạ, con biết rồi.”
Diệp Oanh sẵng giọng: “Cha mẹ à, dù hai người thích Thiếu Hiên đến đâu, cũng không nên quăng con gái mình qua một bên chứ? Theo như hai người nói, con chẳng khác gì là một món hàng ế chẳng ai muốn, nhờ anh ấy đại nhân đại lượng, tốt xấu gì cũng nhận lấy giùm vậy. Để người khác nghe thấy được, mặt mũi của con còn đâu nữa chứ?”
Vợ chồng Diệp thị cười ha ha. Sầm Thiếu Hiên cũng nhịn không được nhìn cô lắc đầu, mặt đầy nét cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook