Phong Khí Quan Trường
-
Chương 27: Đầm nước Đông Hoa sâu lắm!
Căn nhà hai phòng ngủ của Hùng Văn Bân rất nhỏ, dựng chiếc bàn tròn lớn ra khách sảnh liền cơ hồ không đứng thêm nổi một ai, trong phòng bếp một lúc chứa ba người cũng khó mà chuyển thân.
Thẩm Hoài liền mời Chu Minh, Triệu Đông, Dương Hải Bằng và Hùng Văn Bân đến phòng cách vách của hắn ngồi tán gẫu, để lại nơi này cho các đồng chí phụ nữ chuẩn bị cơm chiều.
“Triệu khoa trưởng có nghĩ qua chuyện sẽ có ngày rời xưởng thép thành phố không?” Thẩm Hoài hỏi rằng:”Đông Hoa còn có mấy xưởng thép khác, có xí nghiệp hương trấn, có xí nghiệp tư nhân, tôi nghĩ bọn họ đều cần nhân tài giỏi kỹ thuật, lại am hiểu quản lý như Triệu khoa trưởng.”
Triệu Đông không biết Thẩm Hoài từ nơi nào nghe nói mình là dân kỹ thuật lại am hiểu quản lý, nhưng Thẩm Hoài nói thế này khiến ai cũng cảm thấy thân thiết, có ai mà không muốn nghe lời hay khen tán chứ?
“Hương trấn ở Đông Hoa cũng có mấy xí nghiệp sắt thép, có điều hai năm nay hiệu ứng trượt dốc khá thê thảm. Xí nghiệp tư nhân đúng là tốt hơn môt chút, nhưng nói trắng ra đều là công ty kiểu gia đình trị, nhân viên quản lý cao tầng sao có thể dùng người ngoài?” Triệu Đông không khỏi bi quan than: “Có lẽ qua đó sẽ có thu nhập cao hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.”
Vấn đề này lúc còn làm trong xưởng thép Thẩm Hoài đã cùng thảo luận với Triệu Đông nhiều lần, tâm lý Triệu Đông có ý tưởng gì, hắn đều rõ ràng, nhưng lúc này, làm một “kẻ xa lạ”, hắn cần cầm cái vấn đề này ra làm lời dẫn, để thuyết phục Triệu Đông buông bỏ cách nghĩ trước đây.
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài đem vấn đề đá đến mặt này, càng ấn chứng suy đoán của mình, thấy Triệu Đông vẫn chưa vỡ ra, liền giúp đem lời nói điểm thấu: “Thẩm thư ký đang nói xưởng thép Mai Khê ư?”
Hùng Văn Bân vừa nói thế này, tròng mắt Triệu Đông khẽ sáng lên. Thẩm Hoài từng nói qua muốn đến Mai Khê nhận chức, lúc này lại cổ vũ mình từ chức, nhưng mới đầu hắn còn chưa liên tưởng đến xưởng thép ở Mai Khê.
Nhưng nhớ đến hiện trạng trong xưởng thép Mai Khê, Triệu Đông nhịn không nổi cười khổ, nói: “Xưởng thép Mai Khê còn không bằng xưởng thép thành phố. Mấy năm trước, lúc còn cổ vũ tổ chức xí nghiệp hương trấn, xưởng thép Mai Khê toàn dựa vào vay tiền ngân hàng, sản lượng có thể lên đến 100.000 tấn, trong đám xí nghiệp hương trấn ở Đông Hoa cũng coi như là một cành độc tú. Nhưng trên thực tế thì sao, cần kỹ thuật không có kỹ thuật, cần nhân tài không có nhân tài, quản lý lại hỗn loạn, sản phẩm sản xuất chủ yếu là thép tấm mấy năm nay đang dần dần bị tấm nhôm hợp kim và inox đào thải, không biết còn có thể căng qua được mấy năm nữa.”
Người trong nhà đều xuất thân từ xưởng thép thành phố, đối với hiện trạng trong ngành sắt thép Đông Hoa đều rõ như lòng bàn tay.
Hùng Văn Bân có thể đoán được Thẩm Hoài nhắc đến chuyện này chắc có dụng ý riêng, nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, có một số lời phải để Thẩm Hoài nói rõ ràng, không như vậy hắn cũng chỉ dám suy đoán mà thôi.
Dương Hải Bằng, Chu Minh đều biết những gì Triệu Đông nói đều là thực tình, Dương Hải Bằng ăn nói trực tiếp, hỏi: “Thẩm thư ký muốn tới Mai Khê nhận chức đúng không? Có điều xưởng thép Mai Khê thực sự là hố *** thối, đừng không cẩn thận nhảy vào kẻo trượt chân…”
Chu Minh nhè nhẹ kéo vạt áo Hải Bằng, ngầm nhắc nhở hắn đừng nên nói lung tung.
Hắn thấy Thẩm Hoài tuổi còn trẻ, sợ là cho dù đến Mai Khê nhận chức chịu chút đả kích, nói không chừng tâm lý còn đang hào tình vạn trượng cũng nên.
Chưa nói chuyện ẩu đả Chu to mồm trong xưởng thép, chỉ bằng hành động ném bồn hoa vừa rồi cũng đủ thuyết minh hắn là kẻ vừa tùy tiện lại kiêu ngạo, Chu Minh thầm nghĩ: Lấy tâm tình muốn đến Mai Khê làm một phen sự nghiệp của hắn, Dương Hải Bằng trực tiếp dội một gáo nước lạnh như thế tất sẽ khiến hắn không hài lòng.
Lời của Hải Bằng khả năng nghe không lọt tai, nhưng cũng là lời thực, là một phen thành tâm, Thẩm Hoài quen thuộc tính cách Hải Bằng nên chỉ cười nhẹ một tiếng, đối với động tác nhỏ kéo nhẹ Hải Bằng của Chu Minh làm như không thấy.
Hắn sinh ra, lớn lên và trưởng thành ở Mai Khê, đối với tình huống phức tạp ở xưởng sắt thép Mai Khê sao có thể không hiểu rõ? Nói thực, nếu không phải chắc chắn sẽ có sự chống lưng của Đàm Khải Bình, chưa chắc hắn đã dám đi lội vũng nước đục này. Triệu Đông đứng trên lập trường bản thân uyển chuyển cự tuyệt sự lôi kéo của hắn không phải là không có lý.
Nước ở chính trường Đông Hoa rất sâu, Cao Thiên Hà chính bởi bận tâm Trần Minh Đức nhúng tay vào xưởng thép mới định giở tay chân với cái chết của Trần Minh Đức. Tạm thời Thẩm Hoài cũng sẽ không đi đụng xưởng thép thành phố, nhưng ngay cả một xí nghiệp hương trấn mà hắn còn không dọn dẹp được thì cũng không cần sống ở Đông Hoa làm gì nữa cho uổng.
Có điều Thẩm Hoài đợi không được Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức mới đi triển khai công tác, có một số chuyện phải chuẩn bị và triển khai trước mới được.
Lúc này đám thế lực địa phương như Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong còn buông lỏng cảnh giác, nếu giờ hắn có làm tay chân gì cũng dễ dàng hơn một chút. Thậm chí Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong còn sẽ ung dung nhìn kịch hay, dung túng hắn làm vậy.
Thẩm Hoài đứng dựa vào bàn, nhìn Hùng Văn Bân, Triệu Đông, Dương Hải Bằng và Chu Minh ngồi trong nhà, do dự có nên tiết lộ với bọn họ một chút, lại sợ bọn họ không biết giữ vững mồm mép.
“Tôi thấy hay là cậu cứ đi ra đi. Hai chúng ta một nơi đánh ra thiên hạ, chúng ta trực tiếp buôn bán sắt thép, tôi không tin sẽ không có thành quả”. Dương Hải Bằng thấy Thẩm Hoài trầm mặc, cho rằng hắn muốn đánh trống lui đường rồi, nhưng vấn đề tiền lễ cưới của Triệu Đông còn chưa được giải quyết, liền kéo bả vai Triệu Đông nói: “Chỉ cần làm được vài hợp đồng lớn chút, chắc chắn cậu sẽ góp đủ lễ cho nhà Minh Hà.”
“Đường kênh tiêu thụ sắt thép ở Đông Hoa đều bị Cao Tiểu Hổ bá chiếm cả, ai dám chán sống chen chân vào, không sợ nửa đêm bị người đốt nhà ư?” Triệu Đông nghe thấy Dương Hải Bằng có ý tưởng này, càng muốn đánh trống lui đường, không dám trộn cùng hắn đi buôn bán sắt thép.
Thẩm Hoài cười cười, nước Đông Hoa quá sâu rồi, có một số người đã trắng trợn đến mức bất chấp cả pháp luật.
Cao Tiểu Hổ là con trai thị trưởng Cao Thiên Hà, cũng là người Thẩm Hoài hiểu sâu nhất trong tứ công tử Đông Hoa, bởi vì hắn trực tiếp bá chiếm đường kênh tiêu thụ ra bên ngoài của xưởng thép thành phố.
Từ giữa đến cuối thập niên 80, thị trường thương nghiệp trong nước thực hành chế độ giá cả song quỹ.
Sản lượng sắt thép của xưởng thép thành phố có một bộ phận thuận theo sự chỉ định giá cả của kế ủy và các ban ngành liên quan bán ra cấp cho đơn vị có nhu cầu. Còn một bộ phận nữa xí nghiệp có thể định giá căn cứ theo nhu cầu thị trường mà tổ chức tiêu thụ.
Những năm nay quy mô kiến thiết xây dựng cơ bản trên cả nước rất lớn, vật tư khá thiếu thốn, khiến cho giá cả căn cứ theo nhu cầu thị trường cao hơn giá cả kế hoạch nhiều.
Bởi có chênh lệch giữa bán trong và bán ngoài thế này nên mỗi người một kiểu thi nhau tranh thịt béo. Độc quyền phân phối thép ra thị trường cũng là thủ đoạn cho một nhóm thiểu số phát tài.
Sau khi Hùng Văn Bân bị điều ra khỏi xưởng, có một tỉ lệ khá lớn sắt thép ngoài chỉ tiêu kế hoạch bị đám người Cao Tiểu Hổ khống chế trong tay.
Cũng không thể nói Cao Tiểu Hổ lấy giá kế hoạch nhập sắt thép từ trong xưởng là vi phạm pháp luật, nhập xong đem bán với giá chợ đen kiếm lời cũng không phạm pháp. Chỉ tiêu ngoài kế hoạch vốn là nguồn lợi nhuận lớn nhất cho xưởng thép, nay lại thành thịt béo trong mồm thiểu số nắm quyền.
Trên dưới công chức xưởng thép thành phố đều hận Cao Tiểu Hổ thấu xương, nhưng không biết làm thế nào. Cao Tiểu Hổ là con trai thị trưởng Cao Thiên Hà, trong khi cao tầng nắm giữ những chức vụ chủ chốt trong xưởng thép đều là thân tín tâm phúc của y, cả đám đều chia nhau chấm mút trong bát canh lớn kia.
Gần bằng bát canh ấy, mỗi năm có gần mấy ngàn vạn lợi nhuận của xưởng thép bị rỉ ra ngoài, lại thêm quản lý hỗn loạn và những nhân tài quản lý như Triệu Đông bị áp chế, thì làm sao xưởng thép có thể không suy bại?
Tuy nói hiện giờ thị trường sắt thép đã được thả lỏng, nhưng mậu dịch sản phẩm thép ở Đông Hoa đã thành thế lũng đoạn. Không có đầy đủ bối cảnh và thực lực, ai dám nhúng tay vào, đợi đó mà bị đòn thù, gia phá nhân vong đều không khó tưởng tượng.
Dương Hải Bằng mở quán vật liệu xây dựng nho nhỏ thì còn không sao, nhưng muốn làm lớn, tuyệt đối phải tìm ô dù đối đầu với đám Cao Tiểu Hổ mới được, Triệu Đông nào dám theo hắn làm liều?
Triệu Đông chẳng những sẽ khuyên Dương Hải Bằng đừng đi buôn bán sắt thép, sau khi Dương Hải Bằng nói vậy, hắn cảm thấy cũng tất yếu phải đề tỉnh Thẩm Hoài một tiếng: “Đối với xưởng thép thành phố Thẩm thư ký chắc khá quen thuộc, song tình hình ở xưởng thép Mai Khê lại phức tạp hơn nhiều, thậm chí tôi và Hùng xưởng trưởng đều không cho rằng nó có thể trụ đến sang năm. Xưởng thép thành phố quá lớn, dù sao cũng là xí nghiệp quốc doanh lớn nhất Đông Hoa, cho dù nửa sống nửa chết cũng không có ai dám động lòng tham đến nó. Còn xưởng ở Mai Khê lại nhỏ hơn, mang tính chất xí nghiệp tập thể, có một số người cố ý để xưởng thép Mai Khê đến tình trạng nửa chết nửa sống, sau đó ăn đến cả bã xương cũng không chừa…”
“Đúng vậy” Thẩm Hoài quay sang hỏi Hùng Văn Bân: “Hôm qua Hùng chủ nhiệm nghe được phong thanh gì từ thị ủy ư?”
“Hôm qua thị ủy mở hội nghị thường ủy, thảo luận chuyện điều động nhân sự sắp tới.” Hùng Văn Bân ở Đông Hoa đã lâu, tư lịch cao, chuyện hội nghị thường ủy thảo luận rất dễ dàng nghe ngóng được: “Ngô bí thư đề ra để Chu Dụ đến Đường Áp làm phó bí thư khu ủy, Cao thị trưởng đề cử Cát Vĩnh Thu tới Hà Phố đảm nhiệm bí thư huyện ủy, bản thân chuyện này vốn có vẻ lưỡng toàn kỳ mỹ, cả hai đều có thể đổi chác như nguyện, nhưng nghe nói khi thảo luận không khí không thoải mái cho lắm…”
Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Chu Minh đều hơi sửng sốt, nếu là dĩ vãng Hùng Văn Bân tuyệt sẽ không đem những chuyện đồn thổi chưa qua chứng thực này ra nói trước mặt bọn hắn. Song chỉ bởi một câu nói của Thẩm Hoài lại phá lệ làm một tên con buôn tin tức chính trị.
“Cát Vĩnh Thu tới Hà Phố đảm nhiệm bí thư huyện ủy, không phải là muốn đối phó Thẩm thư ký đấy chứ?” Dương Hải Bằng vô thức buột miệng hỏi.
Thẩm Hoài gãi gãi sau ót, thầm nghĩ Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà hạ thủ thật nhanh, đối với vấn đề của Dương Hải Bằng lại chỉ cười cười, nói: “Tôi tới Mai Khê nhiều lắm là làm phó bí thư đảng ủy thị trấn, nếu nói bọn hắn muốn dùng ghế bí thư huyện ủy để ép tôi, vậy cũng quá coi trọng tôi rồi…”
Triệu Đông cũng đầy mặt lo lắng, tuy thời gian tiếp xúc chưa dài, nhưng trước đây hắn đối với Thẩm Hoài không có gì thành kiến, trải qua hai ba lần tiếp xúc hắn khá có hảo cảm với con người Thẩm Hoài.
Hắn cũng đoán tuy cấp bậc Thẩm Hoài đã lên đến chính khoa, nhưng rốt cuộc tuổi hẵng còn trẻ, đến Mai Khê không thể đảm nhiệm ghế chính thức, phó bí thư tạm giữ chức kèm đãi ngộ chính khoa mới là an bài hợp lý. Nhưng chỉ cần Thẩm Hoài làm ra thành tích, chuyển chính liền khá giản đơn, cũng chính như thế, hắn càng bận tâm sau khi Thẩm Hoài tới Mai Khê sẽ gấp gáp tìm kiếm chính tích.
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài không nói rõ ràng, còn Triệu Đông lại không có đầy đủ nắm bắt, nên không đủ dũng khí đi ra làm một phen sự nghiệp.
Cảnh ngộ hai ba năm qua cũng khiến hắn thiếu kiên nhẫn phần nào, Hùng Văn Bân nhận ra Thẩm Hoài không bận tâm lắm đến hội nghị điều chỉnh nhân sự của thường ủy thành phố, càng chứng thực suy đoán trong lòng, liền quay sang nói với Hải Bằng và Chu Minh: “Hai cậu đi xem xem cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối với thái độ đuổi khéo của cha vợ, trong lòng Chu Minh khá bất mãn, nhưng không nói gì mà vẫn đi ra ngoài.
Thẩm Hoài liền mời Chu Minh, Triệu Đông, Dương Hải Bằng và Hùng Văn Bân đến phòng cách vách của hắn ngồi tán gẫu, để lại nơi này cho các đồng chí phụ nữ chuẩn bị cơm chiều.
“Triệu khoa trưởng có nghĩ qua chuyện sẽ có ngày rời xưởng thép thành phố không?” Thẩm Hoài hỏi rằng:”Đông Hoa còn có mấy xưởng thép khác, có xí nghiệp hương trấn, có xí nghiệp tư nhân, tôi nghĩ bọn họ đều cần nhân tài giỏi kỹ thuật, lại am hiểu quản lý như Triệu khoa trưởng.”
Triệu Đông không biết Thẩm Hoài từ nơi nào nghe nói mình là dân kỹ thuật lại am hiểu quản lý, nhưng Thẩm Hoài nói thế này khiến ai cũng cảm thấy thân thiết, có ai mà không muốn nghe lời hay khen tán chứ?
“Hương trấn ở Đông Hoa cũng có mấy xí nghiệp sắt thép, có điều hai năm nay hiệu ứng trượt dốc khá thê thảm. Xí nghiệp tư nhân đúng là tốt hơn môt chút, nhưng nói trắng ra đều là công ty kiểu gia đình trị, nhân viên quản lý cao tầng sao có thể dùng người ngoài?” Triệu Đông không khỏi bi quan than: “Có lẽ qua đó sẽ có thu nhập cao hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.”
Vấn đề này lúc còn làm trong xưởng thép Thẩm Hoài đã cùng thảo luận với Triệu Đông nhiều lần, tâm lý Triệu Đông có ý tưởng gì, hắn đều rõ ràng, nhưng lúc này, làm một “kẻ xa lạ”, hắn cần cầm cái vấn đề này ra làm lời dẫn, để thuyết phục Triệu Đông buông bỏ cách nghĩ trước đây.
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài đem vấn đề đá đến mặt này, càng ấn chứng suy đoán của mình, thấy Triệu Đông vẫn chưa vỡ ra, liền giúp đem lời nói điểm thấu: “Thẩm thư ký đang nói xưởng thép Mai Khê ư?”
Hùng Văn Bân vừa nói thế này, tròng mắt Triệu Đông khẽ sáng lên. Thẩm Hoài từng nói qua muốn đến Mai Khê nhận chức, lúc này lại cổ vũ mình từ chức, nhưng mới đầu hắn còn chưa liên tưởng đến xưởng thép ở Mai Khê.
Nhưng nhớ đến hiện trạng trong xưởng thép Mai Khê, Triệu Đông nhịn không nổi cười khổ, nói: “Xưởng thép Mai Khê còn không bằng xưởng thép thành phố. Mấy năm trước, lúc còn cổ vũ tổ chức xí nghiệp hương trấn, xưởng thép Mai Khê toàn dựa vào vay tiền ngân hàng, sản lượng có thể lên đến 100.000 tấn, trong đám xí nghiệp hương trấn ở Đông Hoa cũng coi như là một cành độc tú. Nhưng trên thực tế thì sao, cần kỹ thuật không có kỹ thuật, cần nhân tài không có nhân tài, quản lý lại hỗn loạn, sản phẩm sản xuất chủ yếu là thép tấm mấy năm nay đang dần dần bị tấm nhôm hợp kim và inox đào thải, không biết còn có thể căng qua được mấy năm nữa.”
Người trong nhà đều xuất thân từ xưởng thép thành phố, đối với hiện trạng trong ngành sắt thép Đông Hoa đều rõ như lòng bàn tay.
Hùng Văn Bân có thể đoán được Thẩm Hoài nhắc đến chuyện này chắc có dụng ý riêng, nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, có một số lời phải để Thẩm Hoài nói rõ ràng, không như vậy hắn cũng chỉ dám suy đoán mà thôi.
Dương Hải Bằng, Chu Minh đều biết những gì Triệu Đông nói đều là thực tình, Dương Hải Bằng ăn nói trực tiếp, hỏi: “Thẩm thư ký muốn tới Mai Khê nhận chức đúng không? Có điều xưởng thép Mai Khê thực sự là hố *** thối, đừng không cẩn thận nhảy vào kẻo trượt chân…”
Chu Minh nhè nhẹ kéo vạt áo Hải Bằng, ngầm nhắc nhở hắn đừng nên nói lung tung.
Hắn thấy Thẩm Hoài tuổi còn trẻ, sợ là cho dù đến Mai Khê nhận chức chịu chút đả kích, nói không chừng tâm lý còn đang hào tình vạn trượng cũng nên.
Chưa nói chuyện ẩu đả Chu to mồm trong xưởng thép, chỉ bằng hành động ném bồn hoa vừa rồi cũng đủ thuyết minh hắn là kẻ vừa tùy tiện lại kiêu ngạo, Chu Minh thầm nghĩ: Lấy tâm tình muốn đến Mai Khê làm một phen sự nghiệp của hắn, Dương Hải Bằng trực tiếp dội một gáo nước lạnh như thế tất sẽ khiến hắn không hài lòng.
Lời của Hải Bằng khả năng nghe không lọt tai, nhưng cũng là lời thực, là một phen thành tâm, Thẩm Hoài quen thuộc tính cách Hải Bằng nên chỉ cười nhẹ một tiếng, đối với động tác nhỏ kéo nhẹ Hải Bằng của Chu Minh làm như không thấy.
Hắn sinh ra, lớn lên và trưởng thành ở Mai Khê, đối với tình huống phức tạp ở xưởng sắt thép Mai Khê sao có thể không hiểu rõ? Nói thực, nếu không phải chắc chắn sẽ có sự chống lưng của Đàm Khải Bình, chưa chắc hắn đã dám đi lội vũng nước đục này. Triệu Đông đứng trên lập trường bản thân uyển chuyển cự tuyệt sự lôi kéo của hắn không phải là không có lý.
Nước ở chính trường Đông Hoa rất sâu, Cao Thiên Hà chính bởi bận tâm Trần Minh Đức nhúng tay vào xưởng thép mới định giở tay chân với cái chết của Trần Minh Đức. Tạm thời Thẩm Hoài cũng sẽ không đi đụng xưởng thép thành phố, nhưng ngay cả một xí nghiệp hương trấn mà hắn còn không dọn dẹp được thì cũng không cần sống ở Đông Hoa làm gì nữa cho uổng.
Có điều Thẩm Hoài đợi không được Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức mới đi triển khai công tác, có một số chuyện phải chuẩn bị và triển khai trước mới được.
Lúc này đám thế lực địa phương như Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong còn buông lỏng cảnh giác, nếu giờ hắn có làm tay chân gì cũng dễ dàng hơn một chút. Thậm chí Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong còn sẽ ung dung nhìn kịch hay, dung túng hắn làm vậy.
Thẩm Hoài đứng dựa vào bàn, nhìn Hùng Văn Bân, Triệu Đông, Dương Hải Bằng và Chu Minh ngồi trong nhà, do dự có nên tiết lộ với bọn họ một chút, lại sợ bọn họ không biết giữ vững mồm mép.
“Tôi thấy hay là cậu cứ đi ra đi. Hai chúng ta một nơi đánh ra thiên hạ, chúng ta trực tiếp buôn bán sắt thép, tôi không tin sẽ không có thành quả”. Dương Hải Bằng thấy Thẩm Hoài trầm mặc, cho rằng hắn muốn đánh trống lui đường rồi, nhưng vấn đề tiền lễ cưới của Triệu Đông còn chưa được giải quyết, liền kéo bả vai Triệu Đông nói: “Chỉ cần làm được vài hợp đồng lớn chút, chắc chắn cậu sẽ góp đủ lễ cho nhà Minh Hà.”
“Đường kênh tiêu thụ sắt thép ở Đông Hoa đều bị Cao Tiểu Hổ bá chiếm cả, ai dám chán sống chen chân vào, không sợ nửa đêm bị người đốt nhà ư?” Triệu Đông nghe thấy Dương Hải Bằng có ý tưởng này, càng muốn đánh trống lui đường, không dám trộn cùng hắn đi buôn bán sắt thép.
Thẩm Hoài cười cười, nước Đông Hoa quá sâu rồi, có một số người đã trắng trợn đến mức bất chấp cả pháp luật.
Cao Tiểu Hổ là con trai thị trưởng Cao Thiên Hà, cũng là người Thẩm Hoài hiểu sâu nhất trong tứ công tử Đông Hoa, bởi vì hắn trực tiếp bá chiếm đường kênh tiêu thụ ra bên ngoài của xưởng thép thành phố.
Từ giữa đến cuối thập niên 80, thị trường thương nghiệp trong nước thực hành chế độ giá cả song quỹ.
Sản lượng sắt thép của xưởng thép thành phố có một bộ phận thuận theo sự chỉ định giá cả của kế ủy và các ban ngành liên quan bán ra cấp cho đơn vị có nhu cầu. Còn một bộ phận nữa xí nghiệp có thể định giá căn cứ theo nhu cầu thị trường mà tổ chức tiêu thụ.
Những năm nay quy mô kiến thiết xây dựng cơ bản trên cả nước rất lớn, vật tư khá thiếu thốn, khiến cho giá cả căn cứ theo nhu cầu thị trường cao hơn giá cả kế hoạch nhiều.
Bởi có chênh lệch giữa bán trong và bán ngoài thế này nên mỗi người một kiểu thi nhau tranh thịt béo. Độc quyền phân phối thép ra thị trường cũng là thủ đoạn cho một nhóm thiểu số phát tài.
Sau khi Hùng Văn Bân bị điều ra khỏi xưởng, có một tỉ lệ khá lớn sắt thép ngoài chỉ tiêu kế hoạch bị đám người Cao Tiểu Hổ khống chế trong tay.
Cũng không thể nói Cao Tiểu Hổ lấy giá kế hoạch nhập sắt thép từ trong xưởng là vi phạm pháp luật, nhập xong đem bán với giá chợ đen kiếm lời cũng không phạm pháp. Chỉ tiêu ngoài kế hoạch vốn là nguồn lợi nhuận lớn nhất cho xưởng thép, nay lại thành thịt béo trong mồm thiểu số nắm quyền.
Trên dưới công chức xưởng thép thành phố đều hận Cao Tiểu Hổ thấu xương, nhưng không biết làm thế nào. Cao Tiểu Hổ là con trai thị trưởng Cao Thiên Hà, trong khi cao tầng nắm giữ những chức vụ chủ chốt trong xưởng thép đều là thân tín tâm phúc của y, cả đám đều chia nhau chấm mút trong bát canh lớn kia.
Gần bằng bát canh ấy, mỗi năm có gần mấy ngàn vạn lợi nhuận của xưởng thép bị rỉ ra ngoài, lại thêm quản lý hỗn loạn và những nhân tài quản lý như Triệu Đông bị áp chế, thì làm sao xưởng thép có thể không suy bại?
Tuy nói hiện giờ thị trường sắt thép đã được thả lỏng, nhưng mậu dịch sản phẩm thép ở Đông Hoa đã thành thế lũng đoạn. Không có đầy đủ bối cảnh và thực lực, ai dám nhúng tay vào, đợi đó mà bị đòn thù, gia phá nhân vong đều không khó tưởng tượng.
Dương Hải Bằng mở quán vật liệu xây dựng nho nhỏ thì còn không sao, nhưng muốn làm lớn, tuyệt đối phải tìm ô dù đối đầu với đám Cao Tiểu Hổ mới được, Triệu Đông nào dám theo hắn làm liều?
Triệu Đông chẳng những sẽ khuyên Dương Hải Bằng đừng đi buôn bán sắt thép, sau khi Dương Hải Bằng nói vậy, hắn cảm thấy cũng tất yếu phải đề tỉnh Thẩm Hoài một tiếng: “Đối với xưởng thép thành phố Thẩm thư ký chắc khá quen thuộc, song tình hình ở xưởng thép Mai Khê lại phức tạp hơn nhiều, thậm chí tôi và Hùng xưởng trưởng đều không cho rằng nó có thể trụ đến sang năm. Xưởng thép thành phố quá lớn, dù sao cũng là xí nghiệp quốc doanh lớn nhất Đông Hoa, cho dù nửa sống nửa chết cũng không có ai dám động lòng tham đến nó. Còn xưởng ở Mai Khê lại nhỏ hơn, mang tính chất xí nghiệp tập thể, có một số người cố ý để xưởng thép Mai Khê đến tình trạng nửa chết nửa sống, sau đó ăn đến cả bã xương cũng không chừa…”
“Đúng vậy” Thẩm Hoài quay sang hỏi Hùng Văn Bân: “Hôm qua Hùng chủ nhiệm nghe được phong thanh gì từ thị ủy ư?”
“Hôm qua thị ủy mở hội nghị thường ủy, thảo luận chuyện điều động nhân sự sắp tới.” Hùng Văn Bân ở Đông Hoa đã lâu, tư lịch cao, chuyện hội nghị thường ủy thảo luận rất dễ dàng nghe ngóng được: “Ngô bí thư đề ra để Chu Dụ đến Đường Áp làm phó bí thư khu ủy, Cao thị trưởng đề cử Cát Vĩnh Thu tới Hà Phố đảm nhiệm bí thư huyện ủy, bản thân chuyện này vốn có vẻ lưỡng toàn kỳ mỹ, cả hai đều có thể đổi chác như nguyện, nhưng nghe nói khi thảo luận không khí không thoải mái cho lắm…”
Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Chu Minh đều hơi sửng sốt, nếu là dĩ vãng Hùng Văn Bân tuyệt sẽ không đem những chuyện đồn thổi chưa qua chứng thực này ra nói trước mặt bọn hắn. Song chỉ bởi một câu nói của Thẩm Hoài lại phá lệ làm một tên con buôn tin tức chính trị.
“Cát Vĩnh Thu tới Hà Phố đảm nhiệm bí thư huyện ủy, không phải là muốn đối phó Thẩm thư ký đấy chứ?” Dương Hải Bằng vô thức buột miệng hỏi.
Thẩm Hoài gãi gãi sau ót, thầm nghĩ Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà hạ thủ thật nhanh, đối với vấn đề của Dương Hải Bằng lại chỉ cười cười, nói: “Tôi tới Mai Khê nhiều lắm là làm phó bí thư đảng ủy thị trấn, nếu nói bọn hắn muốn dùng ghế bí thư huyện ủy để ép tôi, vậy cũng quá coi trọng tôi rồi…”
Triệu Đông cũng đầy mặt lo lắng, tuy thời gian tiếp xúc chưa dài, nhưng trước đây hắn đối với Thẩm Hoài không có gì thành kiến, trải qua hai ba lần tiếp xúc hắn khá có hảo cảm với con người Thẩm Hoài.
Hắn cũng đoán tuy cấp bậc Thẩm Hoài đã lên đến chính khoa, nhưng rốt cuộc tuổi hẵng còn trẻ, đến Mai Khê không thể đảm nhiệm ghế chính thức, phó bí thư tạm giữ chức kèm đãi ngộ chính khoa mới là an bài hợp lý. Nhưng chỉ cần Thẩm Hoài làm ra thành tích, chuyển chính liền khá giản đơn, cũng chính như thế, hắn càng bận tâm sau khi Thẩm Hoài tới Mai Khê sẽ gấp gáp tìm kiếm chính tích.
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài không nói rõ ràng, còn Triệu Đông lại không có đầy đủ nắm bắt, nên không đủ dũng khí đi ra làm một phen sự nghiệp.
Cảnh ngộ hai ba năm qua cũng khiến hắn thiếu kiên nhẫn phần nào, Hùng Văn Bân nhận ra Thẩm Hoài không bận tâm lắm đến hội nghị điều chỉnh nhân sự của thường ủy thành phố, càng chứng thực suy đoán trong lòng, liền quay sang nói với Hải Bằng và Chu Minh: “Hai cậu đi xem xem cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối với thái độ đuổi khéo của cha vợ, trong lòng Chu Minh khá bất mãn, nhưng không nói gì mà vẫn đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook