Phong Khí Quan Trường
-
Chương 2: Ai là người không thể bỏ rơi?
*******
Vừa lái xe vào sân lớn phủ thị chính, Thẩm Hoài liền nhìn thấy Cát mặt rỗ đã đứng trên thềm tam cấp chờ sẵn mình.
Tưởng rằng Cát mặt rỗ muốn mượn chuyện gây sự, nhân cơ hội dạy dỗ một trận, trong lòng Thẩm Hoài thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, ôn tồn hỏi: “Cát bí thư trưởng, không phải đứng sẵn ở đây chờ tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Cát Vĩnh Thu âm trầm, làm như không nghe ra giọng điệu khiêu hấn trong lời Thẩm Hoài, nói rằng: “Đã có kết luận sơ bộ về sự cố tai nạn bốn ngày trước ở xưởng thép thành phố, Trần thị trưởng muốn tôi sang đó xem xem. Trần thị trưởng nói nếu cậu không bận chuyện gì thì đi cùng tôi, rốt cuộc cậu cũng là người bị hại, biết rõ tình hình cụ thể lúc đó.”
Thành phố Đông Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cả thành khu cũng có 1.1000.000 nhân khẩu.
Làm xí nghiệp trụ cột của thành phố Đông Hoa, trước nay xưởng thép một mực đều chiếm phân lượng rẩt lớn trong mắt thị ủy. Từ thập niên 50, khi xưởng bắt đầu hoạt động đến nay, toàn thành phố cũng như các huyện trực thuộc đã trải qua hơn mười đời lãnh đạo.
Thị trưởng Cao Thiên Hà, chánh văn phòng phủ thị chính Cát Vĩnh Thu cùng với phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách thị ủy Hùng Văn Bân đều đi ra từ xưởng thép. Mà xưởng trưởng hiện nhiệm Cố Đồng, cũng là tay chân thân tín của thị trưởng Cao Thiên Hà.
Sở dĩ vụ tai nạn này được thị ủy coi trọng như vậy là bởi nó phát sinh ngay trước mắt phó thị trưởng Trần Minh Đức. Nếu không như vậy, công xưởng ngã chết một hai công nhân đối với thành phố Đông Hoa là chuyện quá bình thường, thậm chí ngay cả bọt sóng cũng sủi lên không nổi.
Cát Vĩnh Thu còn kiêm chức phó tổ trưởng tiểu tổ an toàn sản xuất trực thuộc phủ thị chính. Tuy nói chuyện này do hắn ra mắt cũng là hẳn nhiên. Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn với xưởng thép, Thẩm Hoài dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết khả năng lấp liếm, huề cả làng chiếm phần trăm rất cao, làm sao có thể truy cứu được trách nhiệm của ban lãnh đạo xưởng thép được?
Lúc này Thẩm Hoài không muốn tiến vào xưởng thép chút nào, bất luận là đối với nhân sinh dĩ vãng hay nhân sinh mới, hắn đều cần có thời gian yên tĩnh để thích ứng.
Cát Vĩnh Thu chỉ nghĩ Thẩm Hoài sẽ không dám cự tuyệt chỉ thị của phó thị trưởng Trần Minh Đức, liền mặc kệ Thẩm Hoài có đáp ứng hay không, trực tiếp giơ tay mở cửa xe ngồi tiến vào.
Cát Vĩnh Thu nhìn điện thoại di động vứt trước vô lăng, mày nhăn lại.
Một tên chánh văn phòng phủ thị chính như hắn muốn đem “cục gạch” đổi thành di động đời mới, báo cáo viết mỏi tay vẫn bị Trần Minh Đức nhét vào ô bàn. Vậy mà thằng súc sinh này lại được sử dụng di động trước…
Rốt cuộc không thể đuổi Cát Vĩnh Thu khỏi xe, Thẩm Hoài chỉ đành bồi cùng y tới xưởng thép, bắt đầu “một ngày mới” đúng nghĩa.
Vừa lái xe vào sân lớn phủ thị chính, Thẩm Hoài liền nhìn thấy Cát mặt rỗ đã đứng trên thềm tam cấp chờ sẵn mình.
Tưởng rằng Cát mặt rỗ muốn mượn chuyện gây sự, nhân cơ hội dạy dỗ một trận, trong lòng Thẩm Hoài thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, ôn tồn hỏi: “Cát bí thư trưởng, không phải đứng sẵn ở đây chờ tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Cát Vĩnh Thu âm trầm, làm như không nghe ra giọng điệu khiêu hấn trong lời Thẩm Hoài, nói rằng: “Đã có kết luận sơ bộ về sự cố tai nạn bốn ngày trước ở xưởng thép thành phố, Trần thị trưởng muốn tôi sang đó xem xem. Trần thị trưởng nói nếu cậu không bận chuyện gì thì đi cùng tôi, rốt cuộc cậu cũng là người bị hại, biết rõ tình hình cụ thể lúc đó.”
Thành phố Đông Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cả thành khu cũng có 1.1000.000 nhân khẩu.
Làm xí nghiệp trụ cột của thành phố Đông Hoa, trước nay xưởng thép một mực đều chiếm phân lượng rẩt lớn trong mắt thị ủy. Từ thập niên 50, khi xưởng bắt đầu hoạt động đến nay, toàn thành phố cũng như các huyện trực thuộc đã trải qua hơn mười đời lãnh đạo.
Thị trưởng Cao Thiên Hà, chánh văn phòng phủ thị chính Cát Vĩnh Thu cùng với phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách thị ủy Hùng Văn Bân đều đi ra từ xưởng thép. Mà xưởng trưởng hiện nhiệm Cố Đồng, cũng là tay chân thân tín của thị trưởng Cao Thiên Hà.
Sở dĩ vụ tai nạn này được thị ủy coi trọng như vậy là bởi nó phát sinh ngay trước mắt phó thị trưởng Trần Minh Đức. Nếu không như vậy, công xưởng ngã chết một hai công nhân đối với thành phố Đông Hoa là chuyện quá bình thường, thậm chí ngay cả bọt sóng cũng sủi lên không nổi.
Cát Vĩnh Thu còn kiêm chức phó tổ trưởng tiểu tổ an toàn sản xuất trực thuộc phủ thị chính. Tuy nói chuyện này do hắn ra mắt cũng là hẳn nhiên. Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn với xưởng thép, Thẩm Hoài dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết khả năng lấp liếm, huề cả làng chiếm phần trăm rất cao, làm sao có thể truy cứu được trách nhiệm của ban lãnh đạo xưởng thép được?
Lúc này Thẩm Hoài không muốn tiến vào xưởng thép chút nào, bất luận là đối với nhân sinh dĩ vãng hay nhân sinh mới, hắn đều cần có thời gian yên tĩnh để thích ứng.
Cát Vĩnh Thu chỉ nghĩ Thẩm Hoài sẽ không dám cự tuyệt chỉ thị của phó thị trưởng Trần Minh Đức, liền mặc kệ Thẩm Hoài có đáp ứng hay không, trực tiếp giơ tay mở cửa xe ngồi tiến vào.
Cát Vĩnh Thu nhìn điện thoại di động vứt trước vô lăng, mày nhăn lại.
Một tên chánh văn phòng phủ thị chính như hắn muốn đem “cục gạch” đổi thành di động đời mới, báo cáo viết mỏi tay vẫn bị Trần Minh Đức nhét vào ô bàn. Vậy mà thằng súc sinh này lại được sử dụng di động trước…
Rốt cuộc không thể đuổi Cát Vĩnh Thu khỏi xe, Thẩm Hoài chỉ đành bồi cùng y tới xưởng thép, bắt đầu “một ngày mới” đúng nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook