Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê
-
Chương 68: Ngươi nguyện ý?
Editor: Gió
“Thành công?” Mục Lưu Niên tùy ý hỏi, khóe môi tạo thành đường cong, vẽ lên một nụ cười.
“Ừm.” Thiển Hạ gật đầu một cái, sắc mặt hơi tái nhưng cũng không che giấu được sự đắc ý.
“Đến đây.” Mục Lưu Niên đỡ Thiển Hạ ngồi xuống. Phương Thanh Sóc đúng lúc tự miinfh bưng huyết yến cách thủy tới.
“Nhân lúc còn nóng ăn cái này trước.”
Thiển Hạ cũng không từ chối, đưa tay cầm lấy thìa nhẹ nhàng khuấy mấy cái, chậm rãi ăn.
Vì nóng nên Thiển Hạ ăn rất chậm, Mục Lưu Niên cũng không thúc giục, mắt không chớp lấy một cái, si mê nhìn nàng, chỉ sợ bỏ qua mỗi lần nhấm nuốt của nàng. Dường như, dáng vẻ nàng lúc ăn so với oanh ca yến vũ bên ngoài còn đẹp hơn gấp mấy lần.
Cuối cùng, Thiển Hạ cũng ăn hết chén huyết yến kia. Mục Lưu Niên lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, “Thanh Sóc, bữa tối nay nhớ bảo hầm canh gà thật kỹ.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ, chủ tử yên tâm.”
Thiển Hạ gạt lông mày, không biết có phải vì vừa ăn huyết nóng không mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có mấy phần hồng hào.
“Thế nào? Có thu hoạch gì không?”
“Mẫu Đơn này quả nhiên không đơn giản. Từ chỗ nàng ta biết được, chính thất phu nhân tương lai của Tang Khâu Tử Hách là tiểu thư đích xuất Nhâm gia, hay chính là biểu muội của hắn.”
“Chuyện này cũng rất bình thường, thông gia cũng chỉ là để thắt chặt thêm quan hệ lợi ích của bọn họ mà thôi.”
Thiển Hạ lắc đầu, “Vị Nhâm tiểu thư này mặc dù xuất thân không tệ nhưng tính tình mềm yếu, là một vị chủ nhân dễ ức hiếp. Ngươi nói, nếu Tang Khâu Tử Hách một lòng muốn trở thành gia chủ Tang Khâu gia, tại sao lại chọn một mối hôn sự như vậy? Cô nương Nhâm gia tuy không nhiều nhưng không nhất thiết phải chọn một người yếu đuối như vậy?”
“Có lý, phàm là đương gia chủ mẫu, người nào không hành sự lão luyện, thủ đoạn phi thường? Tang Khâu Tử Hách sao có thể chọn cho mình một cô nương như vậy làm vợ? Chẳng lẽ?”
Vân Trường An còn chưa dứt lời, lại thấy hai cặp mắt ngậm cười đang bắn về phía mình, thoáng giật mình, lời ra đến khóe miệng cũng nuốt ngược trở lại.
“Đây là vị tiểu thư nào của Nhâm gia?” Mục Lưu Niên cười hỏi.
“Đích xuất tam tiểu thư, khuê danh Ngọc Kiều.”
Mục Lưu Niên gật đầu một cái, “Sai người nhìn chằm chằm Nhâm Ngọc Kiều, lại phái người đi điều tra tường tận tất cả thân gia bối cảnh. Nhất là, ngoài người trong nhà, nàng ta còn hay qua lại với những ai nữa?”
“Dạ, chủ tử.”
Chỉ nghe thấy tiếng gió, không thấy bóng người, nhưng Thiển Hạ biết lúc này, chắc chắn đã có người đi tới Nhâm gia.
“Tang Khâu Tử Hách mưu sâu kế hiểm, Mẫu Đơn cô nương ở lại đây, sợ rằng sẽ có lời lọt ra ngoài. Cho dù, nàng ta là nữ tử hắn sủng ái nhưng không phải có chuyện gì cũng nói hết với nàng ta.” Thiển Hạ có chút tiếc nuối nói.
“Vậy lần này Tang Khâu Tử Duệ bị tập kích, rồi trúng độc, có liên quan tới Tang Khâu Tử Hách không?”
“Mẫu Đơn cũng không biết gì về chuyện lần này, chỉ láng máng biết được, không phải Tang Khâu Tử Hách ra tay.”
“Không phải hắn? Chẳng lẽ, còn có một thế lực ngầm ở An Dương thành?” Vân Trường An có chút đau đầu, bắt đầu có phần hối hận vì đi cùng Thiển Hạ đến An Dương thành.
“Nếu như ta là Tang Khâu Tử Hách, ta cũng sẽ không chọn lúc này để ra tay. Thời cơ không thích hợp! Tang Khâu Tử Duệ mới gây ra động tĩnh lớn như vậy ở An Dương thành, mặc dù người ngoài không rõ nhưng Tang Khâu Tử Hách làm sao có thể không biết là ai ra tay được? Xuất thủ bây giờ đối với hắn chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân?”
Thiển Hạ rất đồng ý với phân tích của Mục Lưu Niên: “Ta cũng cho rằng không phải hắn. Tang Khâu Tử Hách còn chưa ngu đến vậy. Xem ra, bây giờ, chúng ta chỉ có thể ở An Dương thành ngồi đợi.”
“Không vội, nhưng gì nên biết chúng ta cũng đã biết hết rồi. Kế tiếp, phải ngồi xem bản lĩnh của Tang Khâu Tử Duệ đến đâu! Công tử danh khắp thiên hạ bị hạ độc trọng thương, nhục nhã như vậy, ta không tin hắn có thể nhịn được.”
Đúng như Mục Lưu Niên dự đoán, Tang Khâu Tử Duệ mới miễn cưỡng nửa ngồi dậy được trên giường đã lập tức tiến hành an bài.
Tang Khâu lão thái gia cũng vô cùng coi trọng chuyện này. Mặc dù, hắn tức giận kẻ ra tay với Tang Khâu Tử Duệ nhưng hắn cũng rất chắc chắn, người này không phải đại tôn nhi của mình.
“Tổ phụ yên tâm, tổn thương ta, ta sẽ trả lại gấp bội.” Tang Khâu Tử Duệ khẽ thở gấp một hơi, giọng điệu kiên định nói.
Lão thái gia vuốt chòm râu bạc trắng, người hơi quay lại, “Lần này, không phải đại ca ngươi.”
“Tổ phụ yên tâm, tôn nhi biết.”
Tang Khâu Hoằng lúc này cũng đi vào, thấy nhi tử đang ngồi dựa vào trên giường, sắc mặt giống như tóc hắn, trắng bệch như tuyết, lập tức nhíu nhíu mày.
Lão thái gia biết đứa con trai này không phải là người giỏi nói năng, hơn nữa, lại còn mềm lòng, nhịn không được
“Hoằng nhi, hộ vệ bên cạnh Tử Duệ có lẽ quá ít. Mặc dù, võ công của nó không kém nhưng cũng không thể chống lại được người đông thế mạnh. Huống chi, ai cũng không ngờ tới, lần này bọn chúng lại nghĩ ra mưu kế bực này, tập kích trước một lần, khiến chúng ta thiếu cảnh giác. Luôn cho là trong thời gian ngắn, đối phương sẽ không xuất thủ nữa nhưng thực không ngờ, lại bị người ta tính kế.”
“Phụ thân nói rất đúng. Duệ nhi sau này xuất môn phải mang theo nhiều người một chút.”
“Có thể nắm rõ hành tung của Duệ nhi, hiển nhiên không phải là ngoại nhân.” Lão thái gia thấy Tang Khâu Hoằng vẫn không hiểu, nhịn không được nhắc nhở lần nữa.
Sắc mặt Tang Khâu Hoằng trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía con trai mình sinh ra nhiều thêm mấy phần hổ thẹn và bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, trầm mặc hồi lâu.
Lão thái gia thấy hắn như vậy, nhắm mắt không nói, dường như đang chờ hắn cho mình một đáp án, lại dường như đang chờ Tang Khâu Tử Duệ có thể đưa ra một quyết định giống mình.
Bầu không khí trong phòng có chút cứng ngắc, còn có chút lúng túng. Lão thái gia tuổi đã lớn nhưng thân là gia chủ đại gia tộc nhiều năm, khí thế trên người tất nhiên không tầm thường. Bầu không khí dần dần trở nên trầm muộn, mơ hồ có dấu hiệu bạo phát.
Tang Khâu Hoằng nhíu chặt mày, ánh mắt thử dò xét, cuối cùng vẫn thua trận.
“Phụ thân, năm đó, là ta có lỗi với nàng. Nếu không phải tại ta muốn con trai trưởng thì phải có con trước, cũng sẽ không hại nàng đoạn tự.”
Lời này vừa nói ra, Tang Khâu Tử Duệ khẽ nhắm mắt, trong nháy mắt đó, dường như hiện lên vô vàn thất vọng, con ngươi vốn sáng như sao, lúc này đã lặng lẽ thất sắc.
Tay của lão thái gia đặt trên bàn đã nắm chặt, môi cũng mím chặt, nhìn chằm chằm đứa con trai này.
“Phụ thân, dù thế nào đi nữa, Duệ nhi cũng là con trai ruột của ta. Hơn nữa, lại còn là lương đống chi tài của Tang Khâu gia ta. Hôm nay, hắn bị người mưu hại đến mức bị thương, dĩ nhiên phải tìm ra hung thủ. Mặc dù, ta cảm thấy mắc nợ nàng nhưng tự nhận thấy, những năm qua đã cực kỳ buông thả cho nàng. Huống chi, lần này, nàng lại dám tiết lộ hành tung của Tử Duệ ra ngoài, bất luận thế nào đi nữa, ta sẽ sai người coi chừng chặt chẽ. Xử trí như nào, chờ chủ ý của Duệ nhi.”
Tang Khâu Tử Duệ mi mắt giật giật, khóe môi có phần cong lên, khi mở mắt ra, đã hiểu hết mọi chuyện.
Bàn tay đang nắm chặt của lão thái gia cũng nới lỏng, ánh mắt nhìn về phía Tang Khâu Hoằng có mấy phần ấm áp, “Có thăm dò được gì không?”
“Hồi phụ thân, kinh thành Mai gia.”
Lão thái gia lại bắt đầu nổi giận: “Nàng có quan hệ với Mai gia từ bao giờ?”
“Hồi phụ thân, cụ thể, nhi tử cũng chưa hỏi rõ, nhưng có một vài điểm, nhi tử có thể xác định, đó là Duệ nhi đã trở thành cái đinh trong mắt Mai gia. Mà muội muội ở trong cung bây giờ?”
Tang Khâu Tử Duệ lúc này cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Mai gia càng sốt ruột càng chứng tỏ địa vị của cô cô trong cung bây giờ vững chắc. Bọn họ không tìm được cơ hội xuống tay với cô cô và nhị hoàng tử nên muốn nghĩ cách ra tay từ Tang Khâu gia chúng ta.”
Tang Khâu Tử Duệ mở miệng nói chuyện khiến bầu không khí trong phòng hòa hoãn không ít.
Mặt mày lão thái gia giãn ra, gật đầu nói: “Duệ nhi nói không sai. Nếu bọn chúng có bản lĩnh hạ thủ với hoàng hậu và nhị hoàng tử thì đã không xúi giục người này ra tay với chúng ta. Xem ra, Mai gia có chút nóng vội.”
“Tổ phụ yên tâm, lúc này, phỏng chừng Hoàng thượng đã nhận được tin tức ta bị trọng thương. Thứ nhất, là khiến Hoàng thượng biết, vị Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ thụ thương chảy máu, như vậy, cũng buông lỏng đối với Tang Khâu gia, đối với cô cô và nhị hoàng tử cũng có lợi, không có hại.”
Tang Khâu Tử Duệ ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vả lại, Hoàng thượng vốn đa nghi. Ở An Dương thành, ai nấy đều biết Tang Khâu gia là thế gia trăm năm, người nào dám ở đây sinh sự? Nếu có người thêm thắt thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ hoài nghi lên đầu Mai gia.”
Mặt mày lão thái gia lập tức buông lỏng rất nhiều, khóe môi chứa ý cười: “Tốt! Không hổ là con nối dòng của Tang Khâu gia ta, quả nhiên là suy nghĩ thấu đáo, chặt chẽ. Không nghĩ ra, ngươi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
“Tôn nhi vốn dự tính, bất kể người hại ta có phải người Mai gia hay không cũng phải lôi bọn họ xuống nước. Hôm nay, cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.”
Tang Khâu Tử Duệ vừa nói vừa nhìn về phía Tang Khâu Hoằng, ánh mắt nhiều thêm mấy phần tín nhiệm. Người phụ thân này ít nhất không đến mức che chở cho nữ nhân kia mà bỏ mặc tính mạng của mình.
Cuối cùng cũng không uổng nhiều năm kính trọng hắn như vậy.
“Đồn đãi bên ngoài về Vân công tử?” Tang Khâu Hoằng nghĩ tới náo nhiệt mấy ngày gần đây, không phải cũng liên quan đến đứa con trai này chứ?
“Nếu đã phải làm lớn chuyện thì tự nhiên cũng muốn nâng cấp bậc của Vân gia lên. Vừa vặn, hắn là nhi tử của Vân Thương Ly, có thể nói là, ông trời phù hộ cho ta.”
Đối với thân phận bí thuật sư của Vân Thương Ly, tất nhiên là cực kỳ ít người biết nhưng Tang Khâu gia lão thái gia làm sao có thể không biết? Hai vị gia chủ tương lai của Tang Khâu gia làm sao có thể không biết?
Người thiên hạ cho rằng hắn là thư sinh, là thương nhân thấp hèn, có kín đáo phê bình, có khen chê bất đồng, nhưng bọn họ lại không biết, Hoàng thương cái gì? Nhàn rỗi cái gì? Tất cả chỉ là để che giấu thân phận mà thôi.
Hoàng thượng muốn dùng hắn, cũng kiêng kỵ bản lĩnh của hắn!
Nếu không dùng thì lo lắng bị người khác đoạt mất. Nhưng nếu giết thì lại luyến tiếc! Quan trọng nhất là, ân giúp đỡ của Vân lão gia chủ năm ấy, không cho phép hắn làm như vậy!
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà mấy năm nay, Vân Thương Ly lựa chọn giấu kín hậu thế.
“Thân phận Vân gia có chút đặc thù. Hôm nay, tin tức về Vân Trường An ở An Dương thành tất nhiên cũng đã đến tai Hoàng thượng. Như vậy, càng tốt! Mặc dù, chúng ta lợi dụng Vân Trường An nhưng cũng coi như cấp cho Hoàng thượng một liều an thần, cũng giúp Vân gia thở phào nhẹ nhõm.”
Tang Khâu Hoằng phân tích thấu đáo xong, lại nhìn về phía lão thái gia: “Theo nhi tử thấy, Duệ nhi làm như vậy, vừa cho Vân gia mặt mũi, vừa có thể thuyết phục Vân gia giúp đỡ nhị hoàng tử, có thể xem là một nước cờ hay!”
Tiễn lão thái gia và Tang Khâu Hoằng đi, sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ âm trầm hơn rất nhiều.
Trường Phong tiến vào, khoanh tay đứng trước giường: “Công tử, có cần thuộc hạ thẩm vấn Lưu thị một lần nữa không?”
Lưu thị nguyên là phòng thiếp thất đầu tiên của Tang Khâu Hoằng, xuất thân cũng coi như không kém, là đích nữ của một tiểu quan, vào cửa sau Phó thị một năm.
Năm đó, Lưu thị vừa vào cửa không lâu liền có bầu, mà Phó thị vẫn không hề có động tĩnh gì. Thế gia huân quý đương nhiên không muốn thiếp thất có thai trước, vậy nên mới có chuyện xảy ra.
Hơn nữa, Phó thị xuất thân danh môn, thành thân mới một năm, tiểu thiếp lại có tin vui, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì. Nếu vậy, tương lai con thiếp thất lại là trưởng tử, chẳng phải càng thêm khó xử? Đặc biệt, Tang Khâu Hoằng lại còn là người thừa kế Tang Khâu gia, tự nhiên, thân phận càng thêm tế nhị.
Cũng bởi vậy, mặc dù Tang Khâu Hoằng có phần sủng ái Lưu thị nhưng vẫn ngoan tâm sai người cho nàng uống hoa hồng.
Không ngờ giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lưu thị xuất huyết quá nhiều, suýt nữa không giữ được mạng, lại còn khiến nàng ta mất đi tư cách làm mẹ.
Tang Khâu Hoằng biết chuyện, thấy thẹn trong lòng. Hắn vốn mềm lòng, hơn nữa, Lưu thị lại là tiểu gia bích ngọc, thái độ lại luôn mềm mỏng, nói gì nghe vậy, tự nhiên càng khiến hắn thương tiếc.
Từ đó, Tang Khâu Hoằng đối với nàng ta càng phá lệ sủng ái. Mặc dù không được coi trọng như Phó thị nhưng cũng hơn nhiều so với mấy phòng thiếp thất khác. Mười mấy năm qua, nàng ta vẫn được sủng ái như lúc đầu.
Mấy năm gần đây, Lưu thị vẫn luôn tỏ ra kính trọng phu nhân nhưng cũng không ít lần ngầm ngáng chân. Mà Phó thị cũng có lẽ bởi vì mềm lòng, cũng có lẽ bởi vì cảm thấy có phần mắc nợ nàng, cho nên, vẫn luôn nhẫn nhịn nàng. Không ngờ, ngược lại, càng khiến cho nàng ta ngày càng kiêu ngạo.
“Tất nhiên là phải thẩm vấn.” Trong mắt Tang Khâu Tử Duệ nổi lên một tầng hàn băng, hàn khí bốc ra bên ngoài, “Không chỉ nàng ta, mà còn tất cả người trong viện của nàng ta, bắt lại tra hỏi kỹ lưỡng, một người cũng không bỏ xót.”
“Dạ, công tử.” Trường Phong do dự một chút, vẫn hỏi: “Vậy có thể dụng hình đối với Lưu thị không ạ?”
“Có gì không thể?” Tang Khâu Tử Duệ nhếch môi cười, nhưng thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt: “Mấy năm nay, bởi vì nàng ta không thể có con mà không ít lần diễn trò thương cảm trước mặt phụ thân. Hừ! Nếu quả thực đau lòng đến chết, sao còn có tâm tình tô môi kẻ mày? Rõ ràng là một nữ tử tâm cơ thâm trầm, chỉ mệt phụ thân còn coi như trân bảo. Uổng phí tấm lòng của mẫu thân đối với ả.”
Trường Phong rủ mắt, chuyện như này, hắn nào dám tiếp lời.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, bảo Trường Bình đến gặp ta.” Tang Khâu Tử Duệ lúc này đâu còn suy yếu như lúc trước mặt bọn lão thái gia? Nói chuyện một lát, tuy không thể nói là trung khí mười phần nhưng cũng từng câu từng chữ rõ ràng, không đến nỗi nói mấy câu lại phải thở dốc.
“Dạ, công tử.”
Trường Bình là ám vệ của Tang Khâu Tử Duệ. Lúc Tang Khâu Tử Duệ bị tập kích, nếu không có hắn thì sợ rằng đã mất mạng rồi.
“Không biết công tử có gì phân phó?” Trường Bình một thân hắc y, vừa bước vào đã thấp đầu, vô cùng cung kính.
“Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi?”
“Hồi công tử, thuộc hạ đã truy lùng người bên cạnh Lưu thị, tìm được chỗ ẩn thân bí mật của người Mai gia ở An Dương thành. Hiện tại, đã phái người âm thầm bao vây.”
“Tìm một lý do ép bọn họ rời đi, sau đó giữa đường giả như bọn họ gặp phải giặc cướp.”
“Dạ, công tử.” Đi theo Tang Khâu Tử Duệ nhiều năm, Trường Bình biết rõ nên xử lý loại chuyện này như thế nào. “Hồi công tử, có cần đem một nhân chứng về không ạ?”
“Không cần! Tra hỏi tại chỗ, ép ra được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
“Dạ, công tử. Thuộc hạ xin cáo lui.’
Tang Khâu Tử Duệ di chuyển thân thể. Thương thế của hắn nặng như nào, hắn hiểu rõ. Máu chảy không ít, hơn nữa, vị trí vết thương còn ở chỗ vô cùng nguy hiểm. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn đã kịp bảo vệ tâm mạch.
Hắn đã sớm đoán được sẽ có người làm hại hắn, vẫn luôn chờ đối phương ra tay, chỉ là không nghĩ tới, đối phương lại xuất ra cao kế như vậy. Đầu tiên là phái người đến thăm dò thực lực của hắn, sau đó mới chân chính phái người đến ám sát. Đối phương thật đúng là rất coi trọng hắn!
Khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là đối phương không từ bất kỳ thủ đoạn nào, còn hạ độc trên binh khí.
Nếu không phải hắn sớm bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ đến lúc độc phát công tâm, thì ngay cả Ngọc Ly Tử có đến cũng không cứu được.
Nghĩ tới lần này đánh bừa mà trúng lại cuốn cả Vân Trường An vào, như vậy cũng tốt, ít nhất, có thể thừa dịp mượn lực Vân gia.
Vừa nghĩ tới đôi con ngươi đen như mực kia, Tang Khâu Tử Duệ có chút hoảng hốt. Dưới lớp mạng trắng, phải là khuôn mặt xinh đẹp như thế nào mới có thể xứng được với cặp mắt lấp lánh như sao kia?
Trường Phong lần nữa tiến vào, phát hiện chủ tử dường như đang suy nghĩ gì đó đến xuất thần.
“Khởi bẩm công tử, kinh thành truyền tin đến. Tin tức ngài bị trọng thương đã truyền vào trong cung, hoàng hậu và nhị hoàng tử đều vô cùng lo lắng. Nhị hoàng tử đã xin ý chỉ rời kinh.”
Mắt Tang Khâu Tử Duệ chợt lóe lên, cười nhạt: “Tốt lắm, nhớ kỹ, điều thêm nhân thủ bảo hộ dọc đường, ta muốn hắn bình an đến An Dương thành.”
“Dạ, công tử.”
“Hoàng thượng có biểu hiện gì không?”
“Hoàng thượng cũng chỉ trấn an hoàng hậu một phen, nghe nói, lại lệnh nhị hoàng tử dẫn theo hai vị ngự y và một số thuốc bổ xuất hành. Ngoài ra hôm qua, Hoàng thượng còn tìm lý do, giảm bớt một số quyền hành của đại hoàng tử ở hộ bộ.”
Tang Khâu Tử Duệ nhướn mày, “Vậy cũng là một loại thái độ. Như vậy ngược lại cũng không uổng công ta diễn khổ nhục kế.”
“Công tử, xin thứ cho thuộc hạ lớn mật. Lần này, ngài thực sự quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ độc kia?”
“Không có ngộ nhỡ! Người làm đại sự, tất nhiên phải đối đầu với nguy hiểm ngày càng lớn. Không có nguy hiểm làm sao có thể có được hiệu quả ta mong muốn. Đối với bên ngoài, ngậm chặt miệng, vẫn nói ta bị thương nặng, chưa thể rời giường.”
“Dạ, công tử.”
Đêm đó, mấy người Thiển Hạ vẫn còn ở lại Mẫu đơn uyển.
Không phải vì Thiển Hạ luyến tiếc cảnh đẹp nơi này, cũng không phải vì Mục Lưu Niên kiên trì mà vì buổi chiều Thiển Hạ ngủ say, mãi đến giờ hợi mới tỉnh. (21-23h)
Đương nhiên, cũng bỏ lỡ bữa tối.
Phương Thanh Sóc vừa nghe tiểu thư tỉnh, lập tức sai người đưa cơm nước tinh xảo qua, dĩ nhiên, bên trong không thể thiếu được một bát canh gà mùi vị hấp dẫn.
Thiển Hạ ngủ lâu như vậy, vốn cũng không muốn ăn uống gì nhưng Mục Lưu Niên lại ở bên cạnh nhìn nàng, khiến nàng không có cách nào, chỉ có thể đem canh uống sạch.
Về điểm này, Vân Trường An vẫn phải bội phục Mục Lưu Niên.
Thiển Hạ kén ăn nổi tiếng Phượng Hoàng sơn. Nàng không muốn ăn cái gì thì cho dù bỏ đói ba ngày, nàng cũng không chịu ăn, rất bướng bỉnh. Vì chuyện này, phụ thân và Hải gia gia đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Vậy mà gặp Mục Lưu Niên, nha đầu này hết lần này đến lần khác đều hết cách.
Thiển Hạ kén ăn, hơn nữa, đa số thời điểm kén ăn, còn là xem tâm tình.
Tâm tình tốt thì ăn nhiều một chút. Tâm tình không tốt thì gần như một ngụm canh cũng không chịu uống. Nàng không phải là thực sự ghét ăn một số thứ gì đó mà thích ăn cái gì cũng phải dựa vào tâm tình lúc đó. Đây cũng là điểm khiến tất cả mọi người đau đầu.
Ăn xong, Mục Lưu Niên dẫn Thiển Hạ ra sau viện.
Vân Trường An vẫn luôn đi theo. Lúc này mới để ý, phía sau Mẫu đơn uyển lại có nhà dân.
“Chỗ này ta bảo Thanh Sóc mua năm ngoái vì muốn có một nơi an tĩnh cho mình ở. Ở đây rất an toàn, yên tâm đi.”
Hôm Vân Trường An cứu Tang Khâu Tử Duệ xong vẫn một mực suy nghĩ, bọn họ để lộ tung tích, ngộ nhỡ bị người khác để mắt tới thì phải làm sao? Hắn thì khá hơn một chút, dù sao cũng có quyền cước phòng thân nhưng muội muội một chút công phu cũng không có, ngộ nhỡ có chuyện thì sao đây?
Không ngờ, kỳ thực Mục Lưu Niên đã sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, chẳng qua là chưa nói ra mà thôi.
Tiểu viện này rất an tĩnh, chỉ cách Mẫu đơn uyển một bức tường, còn có một rừng trúc nhỏ. Gió nhẹ thổi qua, lá trúc xào xạc, giống như tiếng sáo trúc.
“Ta nghĩ, ta đã biết vướng mắc giữa ta và Tang Khâu Tử Duệ là gì rồi.”
Thiển Hạ nhìn rừng trúc, thanh âm có phần buồn bã.
“Làm sao vậy?”
Thiển Hạ nghiêm mặt nhìn về phía Mục Lưu Niên, “Năm năm trước, sau khi ta giúp ngươi giải độc, ta ngủ liền ba ngày. Trong ba ngày đó, ta không ngừng mơ thấy một giấc mơ giống nhau. Trong mơ, có một phiến hoa đào rất đẹp, còn có một nam tử, một nam tử ta chưa từng thấy qua tướng mạo.”
Lúc này, Mục Lưu Niên chỉ cảm thấy đầu ngón tay cứng ngắc, khí huyết cả người như chảy ngược, thanh âm cũng cứng ngắc đến cực hạn, “Một giấc mơ giống nhau?”
Thiển Hạ gật đầu: “Một giấc mơ giống nhau! Mỗi lần, ta đều chỉ có thể nhìn thấy góc áo trắng nguyệt nha. Mỗi lần, ta chỉ có thể thấy được một đôi giày màu vàng. Ta thậm chí còn không thấy được tay của hắn, gò má của hắn, đường nét mơ hồ đại khái của hắn. Nhưng ta biết rõ, hắn là một nam tử.”
Vân Trường An lần đầu nghe thấy nàng nói đến chuyện này, không khỏi nhíu mày: “Có phải có người dùng bí thuật gì đó khống chế mộng cảnh của muội không?”
Thiển Hạ lắc đầu, “Không phải! Muội đã hỏi qua cậu. Trong thiên hạ, vẫn chưa có người nào có được bản sự này! Huống hồ, năm ấy, muội mới mười tuổi, cũng chưa từng có gặp gỡ ai, càng chưa từng xuất hiện cùng người nào. Cho nên, đây chỉ có thể là vấn đề của chính muội.”
“Hải gia gia nói sao?” Vân Trường An vẫn chưa từ bỏ.
“Hải gia gia nói, loại chuyện như này, có lẽ là liên quan đến kiếp trước kiếp này. Có thể do lần đó, muội đã tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần lực cho nên tạo thành thương tổn với đầu óc mình, hết lần này đến lần khác không ngừng xuất hiện ảo giác.”
Thiển Hạ nói đến đây, cười nhạt: “Nhưng mà ca ca cũng biết, muội là một cao thủ sử dụng huyễn thuật, tự muội có thể đưa muội vào ảo cảnh, làm sao lại không biết?”
Mục Lưu Niên khó khăn di chuyển cổ, lại rất cố sức mới có thể bước đến bên cạnh Thiển Hạ.
“Thiển Thiển, hắn cùng người trong mộng của nàng có liên quan gì?”
Mặc dù không hy vọng đây là sự thật nhưng Mục Lưu Niên vẫn không thể không hỏi. Chuyện liên quan đến tương lai của hắn và nàng, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Bây giờ, ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Nhưng mà, hôm qua, ta lại nằm mơ, trành cảnh đó lại xuất hiện lần nữa. Lần này và những lần trước khác nhau, ta thấy được hắn! Mặc dù chỉ thấy được một bóng người ẩn hiện trong sương mù, ta thậm chí còn không phân biệt được đâu là sương mù đâu là áo của hắn nhưng ta lại thấy rõ một cây dù.”
“Một cây dù?”
“Một cây dù tuy không phải là thứ hiếm lạ gì nhưng lại khiến ta có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Còn có ca khúc kia, trong mộng đã nghe qua vô số lần nhưng ta vẫn không thể nào nhớ được giai điệu sau khi tỉnh lại. Ta từng tìm khắp Vịnh Thanh Loan nhưng cũng không tìm ra được.”
Thiển Hạ nói xong, ba người đứng yên tại chỗ, không ai lên tiếng. Mục Lưu Niên thậm chí còn nghe được tiếng đập thấp thỏm của tim mình.
“Vì sao?” Thanh âm của Mục Lưu Niên giống như tiếng sứ vỡ, giữa trong trẻo lộ ra mấy phần lo lắng. Loại cảm giác này giống như gió, đưa tay ra nhưng lại không nắm bắt được gì. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy vô lực mà mất khống chế như này.
Đáy lòng Thiển Hạ run lên, ý thức được lời nói của mình vừa rồi có bao nhiêu tàn nhẫn đối với Mục Lưu Niên.
“Không có vì sao cả, ta chỉ muốn biết rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Giữa ta và hắn rốt cuộc là tồn tại vướng mắc gì.”
Mắt Mục Lưu Niên chợt lóe sáng: “Nếu như hai người thực sự có nhân duyên ràng buộc? Nếu như đúng như nàng dự đoán, kiếp trước hai người là một đôi tình nhân?”
Không ai biết được lúc Mục Lưu Niên nói ra những lời này, đáy lòng hắn có bao nhiêu chua xót và khổ sở.
Mặc dù hắn không muốn như vậy nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Rốt cuộc trong lòng nàng, mình có vị trí như thế nào?
“Vậy thì sao?” Thiểm hạ mím môi cười một tiếng, một đôi mắt sáng bóng, một đôi mày hẹp dài mà lại cong cong, khiến người ta nhớ đến lá trúc nhỏ hẹp cách đó không xa, lại càng khiến cho người ta cảm thấy tươi mát trong lành.
“Quá khứ là quá khứ. Nếu chúng ta đang ở kiếp này thì tất nhiên phải nói chuyện kiếp này. Nếu lúc nào cũng xoắn xuýt chuyện quá khứ thì làm sao có thể an tâm được?”
Đây là thái độ của nàng?
Mục Lưu Niên có chút kinh ngạc nhìn nàng, thực sự khó tưởng tượng được, một tiểu cô nương như nàng lại có thể đem chuyện kiếp trước kiếp này suy nghĩ thấu triệt như vậy. Chẳng lẽ, bởi vì nàng tu tập bí thuật sao?
Kỳ thực, hắn đâu biết rằng, đáy lòng Thiển Hạ cũng đang rất hoang mang và xoắn xuýt.
Mặc dù kiếp trước, trước khi chết, Thiển hạ đã báo thù nhưng sau khi đầu độc thành công, nàng mới biết được còn có một thế lực cường đại hơn đứng sau lưng bọn họ. Như vậy, cũng coi như là chưa chân chính báo thù!
May mà kiếp này, mẫu thân vẫn sống, thậm chí, nàng còn có thêm một vị tiểu đệ đệ. Nếu như kiếp này có thể sống tốt thì khoản nợ kiếp trước, không để ý tới cũng được.
Chỉ là vì sao mỗi lần tỉnh mộng giữa đêm, nàng còn thường mơ tới chuyện mình đã làm với Từ Trạch Viễn? Cho dù đã cứu hắn ra nhưng vẫn thấy thiếu nợ hắn sao?
“Có một số chuyện, chưa đến đi đến cuối cùng thì không ai nói trước được điều gì.” Vân Trường An đột nhiên thốt ra một câu.
Dứt lời, đồng thời nghênh đón hai đạo ánh mắt một phải một trái, một nghi ngờ, một lạnh nhạt.
“Mặc dù, ta không biết nam tử trong mộng và Tang Khâu Tử Duệ có quan hệ gì nhưng ta có thể xác định một điểm, năm năm qua, mộng cảnh của ta chưa từng thay đổi nhưng ở đây, lại có một bước tiến mới. Có lẽ có liên quan đến trọng đồng của ta, cũng có lẽ là có liên quan đến hắn.”
Vân Trường An sờ sờ cằm, gật đầu một cái: “Không sai! Năm năm trước, muội sử dụng quá nhiều tinh lực khiến cho thể lực tiêu hao quá nhiều, mới không ngừng mê man. Hiển nhiên là có liên quan đến trọng đồng của muội. Như vậy, lần này là vì muội sử dụng bí thuật với Mẫu Đơn cô nương nên mới có thể như thế. Muội muội, có lẽ, đến lúc bí thuật của muội tiến thêm một bậc, sẽ có được đáp án.”
Thiển Hạ cười nhạt, có chút cô đơn, “Tang Khâu Tử Duệ, ta khẳn định, bản thân ta không muốn ta làm người bồi bạn bên cạnh hắn. Nhưng mà …”
Thiển Hạ quay đầu nhìn về phía Mục Lưu Niên, có chút tự trách, “Thực xin lỗi! Ta, ta muốn tháo gỡ vướng mắc trong lòng nên ta không thể hứa hẹn với ngươi bất kỳ điều gì.”
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Thiển Hạ nhìn thẳng vào quan hệ giữa hai người bọn họ.
Thiển Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trên thực tế, ta đã từng tự quyết định, cả đời này vĩnh viễn không tái hôn. Chỉ trông coi Vân gia, trông coi Phượng Hoàng sơn cả đời là được.”
Mục Lưu Niên cau mày, không hề bỏ xót một chữ nào, nàng vừa nói vĩnh viễn không “tái hôn”. Nàng là một nữ tử mới mười lăm tuổi sao lại nói đến tái hôn?
“Nguyên Sơ, tâm ý của ngươi đối với ta, nếu ta nói một chút cũng không nhận ra thì thực sự không có lương tâm. Năm năm qua, ta ở bên cạnh ngươi học được không ít thứ, đặc biệt là việc ngươi dạy ta thuật đọc tâm và tâm lý ám thị, nếu không có những thứ này, bí thuật của ta cũng không thể nào học tập thuận lợi như vậy được. Nhưng mà, đối với ngươi, ta chỉ có thể biết ơn. Hai chữ tình cảm, quá quý, ta không thể nhận.”
Quá quý? Hô hấp Mục Lưu Niên thoáng chốc ngưng trệ, “Thiển Thiển!”
“Nguyên Sơ, ta tự nhận ta không phải một người tốt. Lúc ở Duẫn Châu, không phải ngươi đã thấy tâm kế của ta rồi sao? Khi đó, ta mới mười tuổi nhưng lại có thể độc ác tính toán phụ thân của mình như vậy. Ngươi nói, người như ta có bao nhiêu xấu xa?”
Trong mắt Thiển Hạ nồng đậm đau thương, tự giễu, khiến người ta cảm thấy không hòa hợp với khí chất thanh tú tao nhã của nàng.
“Thiển Thiển, ta nói rồi, bất kể nàng là loại người nào, ta đều thích! Ta biết tâm sự ẩn sâu dưới đáy lòng nàng. Ta sẽ không ép nàng, ta chỉ muốn hảo hảo phụng bồi bên cạnh nàng.”
Thiển Hạ lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu.”
Trong mắt Thiển Hạ lúc này đã tràn ngập buồn bã, đúng vậy, làm sao hắn có thể hiểu được? Bản thân mình kiếp trước suýt chút nữa hại chết Từ Trạch Viễn, sau khi chết lại hắn hắn thổ huyết bệnh nặng một hồi. Bản thân mình như vậy thì có tư cách gì mà yêu cầu người khác đối xử tử tế với mình chứ?
Kiếp này đã có duyên với bí thuật, không bằng học Hải gia gia, cả đời chỉ trông coi bí thuật, trông coi Phượng Hoàng sơn, vô cùng thanh tĩnh.
“Thiển Thiển, chính nàng cũng nói, năm năm qua, ta đối xử với nàng như nào, nàng không phải một chút cảm giác cũng không có. Vậy ta hỏi nàng, nàng có từng có động tâm với ta dù chỉ một chút không?”
Thiển Hạ nhất thời ngẩn người, câu hỏi này, thực sự rất khó trả lời.
Vân Trường An không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào. Gió nhẹ nhàng lướt qua vuốt ve hai người. Tóc mai Mục Lưu Niên không biết dính một cái lá trúc từ lúc nào. Dáng vẻ chiếc lá muốn rơi lại không rơi xuống khiến Thiển Hạ nhìn đến ngây người.
Đột nhiên, đáy lòng dâng lên một hy vọng nho nhỏ, nhỏ đến mức gần như bản thân mình cũng không cảm nhận được nhưng tuấn nhan của Mục Lưu Niên càng ngày càng rõ nét trong mắt nàng, hy vọng nhỏ nhoi kia dường như cũng bắt đầu lớn dần.
“Nếu như ta nói với ngươi, cả đời này ta đào hoa không dứt thì sao?”
Mục Lưu Niên nhướng nhướng mày, thầm nghĩ, cái này còn cần nàng phải nói sao? Hiện tại, Tang Khâu Tử Duệ còn chưa thấy dung mạo đã có ham muốn. Nếu như sau này trở lại kinh thành, còn không biết dẫn tới bao nhiêu sắc lang nữa đây?
“Vậy thì sao?”
Mục Lưu Niên biểu hiện không để ý đến vấn đề này.
Không phải là hoa đào sao? Nở một đóa vặt một đóa, ngay cả nụ cũng không cho mọc ra là được.
Thiển Hạ có phần bất ngờ, hắn lại có thể trả lời dễ dàng như vậy?
“Nếu như ta cho ngươi biết, trong lòng ta bây giờ vẫn còn cất giấu một người thì sao? Người kia, bất luận là đời này ta không gả cho hắn nhưng ta cũng không thể quên được hắn, ngươi vẫn nguyện ý sao?”
Lúc này, Thiển Hạ vẫn chưa ý thức được rằng, kỳ thực, nàng đã bị dáng vẻ ưu thương của Mục Lưu Niên cảm động! Dựa theo quỹ đạo suy nghĩ của hắn đối với một số vấn đề, ít nhất, sẽ không có ý muốn làm sáng tỏ vấn đề nàng không muốn xuất giá, chỉ nguyện cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Lần này, Thiển Hạ có chút thấp thỏm, xoắn xuýt. Kiếp trước, nàng có lỗi với Từ Trạch Viễn, chính mình mang đến tai họa và bất an cho hắn. Nếu như đời này mình có thể cách xa hắn, tin tưởng hắn sẽ trải qua kiếp này rất tốt.
Nhưng mặt khác, nàng lại cảm thấy nếu mình và Mục Lưu Niên thực sự ở cùng một chỗ, liệu có quá ích kỷ không? Liệu có đem xui xẻo và tai họa của kiếp trước đến cho Mục Lưu Niên không?
Nàng lúc thì cắn chặt môi mình, lúc lại buông ra, nàng không biết làm sao để xác định được chuyện này, thậm chí không biết mình làm như vậy, có thể mang đến trở ngại cho Mục Lưu Niên hay không?
Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng có chút hối hận.
Nếu như Mục Lưu Niên không muốn thì sao?
Nàng có thất vọng không?
Nếu như Mục Lưu Niên nguyện ý thì sao? Mình thực sự có thể cho hắn một hứa hẹn sao?
Giữa lúc nàng đang rầu rĩ, bất an, Mục Lưu Niên đột nhiên lên tiếng.
—– Hết chương 68 —–
“Thành công?” Mục Lưu Niên tùy ý hỏi, khóe môi tạo thành đường cong, vẽ lên một nụ cười.
“Ừm.” Thiển Hạ gật đầu một cái, sắc mặt hơi tái nhưng cũng không che giấu được sự đắc ý.
“Đến đây.” Mục Lưu Niên đỡ Thiển Hạ ngồi xuống. Phương Thanh Sóc đúng lúc tự miinfh bưng huyết yến cách thủy tới.
“Nhân lúc còn nóng ăn cái này trước.”
Thiển Hạ cũng không từ chối, đưa tay cầm lấy thìa nhẹ nhàng khuấy mấy cái, chậm rãi ăn.
Vì nóng nên Thiển Hạ ăn rất chậm, Mục Lưu Niên cũng không thúc giục, mắt không chớp lấy một cái, si mê nhìn nàng, chỉ sợ bỏ qua mỗi lần nhấm nuốt của nàng. Dường như, dáng vẻ nàng lúc ăn so với oanh ca yến vũ bên ngoài còn đẹp hơn gấp mấy lần.
Cuối cùng, Thiển Hạ cũng ăn hết chén huyết yến kia. Mục Lưu Niên lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, “Thanh Sóc, bữa tối nay nhớ bảo hầm canh gà thật kỹ.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ, chủ tử yên tâm.”
Thiển Hạ gạt lông mày, không biết có phải vì vừa ăn huyết nóng không mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có mấy phần hồng hào.
“Thế nào? Có thu hoạch gì không?”
“Mẫu Đơn này quả nhiên không đơn giản. Từ chỗ nàng ta biết được, chính thất phu nhân tương lai của Tang Khâu Tử Hách là tiểu thư đích xuất Nhâm gia, hay chính là biểu muội của hắn.”
“Chuyện này cũng rất bình thường, thông gia cũng chỉ là để thắt chặt thêm quan hệ lợi ích của bọn họ mà thôi.”
Thiển Hạ lắc đầu, “Vị Nhâm tiểu thư này mặc dù xuất thân không tệ nhưng tính tình mềm yếu, là một vị chủ nhân dễ ức hiếp. Ngươi nói, nếu Tang Khâu Tử Hách một lòng muốn trở thành gia chủ Tang Khâu gia, tại sao lại chọn một mối hôn sự như vậy? Cô nương Nhâm gia tuy không nhiều nhưng không nhất thiết phải chọn một người yếu đuối như vậy?”
“Có lý, phàm là đương gia chủ mẫu, người nào không hành sự lão luyện, thủ đoạn phi thường? Tang Khâu Tử Hách sao có thể chọn cho mình một cô nương như vậy làm vợ? Chẳng lẽ?”
Vân Trường An còn chưa dứt lời, lại thấy hai cặp mắt ngậm cười đang bắn về phía mình, thoáng giật mình, lời ra đến khóe miệng cũng nuốt ngược trở lại.
“Đây là vị tiểu thư nào của Nhâm gia?” Mục Lưu Niên cười hỏi.
“Đích xuất tam tiểu thư, khuê danh Ngọc Kiều.”
Mục Lưu Niên gật đầu một cái, “Sai người nhìn chằm chằm Nhâm Ngọc Kiều, lại phái người đi điều tra tường tận tất cả thân gia bối cảnh. Nhất là, ngoài người trong nhà, nàng ta còn hay qua lại với những ai nữa?”
“Dạ, chủ tử.”
Chỉ nghe thấy tiếng gió, không thấy bóng người, nhưng Thiển Hạ biết lúc này, chắc chắn đã có người đi tới Nhâm gia.
“Tang Khâu Tử Hách mưu sâu kế hiểm, Mẫu Đơn cô nương ở lại đây, sợ rằng sẽ có lời lọt ra ngoài. Cho dù, nàng ta là nữ tử hắn sủng ái nhưng không phải có chuyện gì cũng nói hết với nàng ta.” Thiển Hạ có chút tiếc nuối nói.
“Vậy lần này Tang Khâu Tử Duệ bị tập kích, rồi trúng độc, có liên quan tới Tang Khâu Tử Hách không?”
“Mẫu Đơn cũng không biết gì về chuyện lần này, chỉ láng máng biết được, không phải Tang Khâu Tử Hách ra tay.”
“Không phải hắn? Chẳng lẽ, còn có một thế lực ngầm ở An Dương thành?” Vân Trường An có chút đau đầu, bắt đầu có phần hối hận vì đi cùng Thiển Hạ đến An Dương thành.
“Nếu như ta là Tang Khâu Tử Hách, ta cũng sẽ không chọn lúc này để ra tay. Thời cơ không thích hợp! Tang Khâu Tử Duệ mới gây ra động tĩnh lớn như vậy ở An Dương thành, mặc dù người ngoài không rõ nhưng Tang Khâu Tử Hách làm sao có thể không biết là ai ra tay được? Xuất thủ bây giờ đối với hắn chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân?”
Thiển Hạ rất đồng ý với phân tích của Mục Lưu Niên: “Ta cũng cho rằng không phải hắn. Tang Khâu Tử Hách còn chưa ngu đến vậy. Xem ra, bây giờ, chúng ta chỉ có thể ở An Dương thành ngồi đợi.”
“Không vội, nhưng gì nên biết chúng ta cũng đã biết hết rồi. Kế tiếp, phải ngồi xem bản lĩnh của Tang Khâu Tử Duệ đến đâu! Công tử danh khắp thiên hạ bị hạ độc trọng thương, nhục nhã như vậy, ta không tin hắn có thể nhịn được.”
Đúng như Mục Lưu Niên dự đoán, Tang Khâu Tử Duệ mới miễn cưỡng nửa ngồi dậy được trên giường đã lập tức tiến hành an bài.
Tang Khâu lão thái gia cũng vô cùng coi trọng chuyện này. Mặc dù, hắn tức giận kẻ ra tay với Tang Khâu Tử Duệ nhưng hắn cũng rất chắc chắn, người này không phải đại tôn nhi của mình.
“Tổ phụ yên tâm, tổn thương ta, ta sẽ trả lại gấp bội.” Tang Khâu Tử Duệ khẽ thở gấp một hơi, giọng điệu kiên định nói.
Lão thái gia vuốt chòm râu bạc trắng, người hơi quay lại, “Lần này, không phải đại ca ngươi.”
“Tổ phụ yên tâm, tôn nhi biết.”
Tang Khâu Hoằng lúc này cũng đi vào, thấy nhi tử đang ngồi dựa vào trên giường, sắc mặt giống như tóc hắn, trắng bệch như tuyết, lập tức nhíu nhíu mày.
Lão thái gia biết đứa con trai này không phải là người giỏi nói năng, hơn nữa, lại còn mềm lòng, nhịn không được
“Hoằng nhi, hộ vệ bên cạnh Tử Duệ có lẽ quá ít. Mặc dù, võ công của nó không kém nhưng cũng không thể chống lại được người đông thế mạnh. Huống chi, ai cũng không ngờ tới, lần này bọn chúng lại nghĩ ra mưu kế bực này, tập kích trước một lần, khiến chúng ta thiếu cảnh giác. Luôn cho là trong thời gian ngắn, đối phương sẽ không xuất thủ nữa nhưng thực không ngờ, lại bị người ta tính kế.”
“Phụ thân nói rất đúng. Duệ nhi sau này xuất môn phải mang theo nhiều người một chút.”
“Có thể nắm rõ hành tung của Duệ nhi, hiển nhiên không phải là ngoại nhân.” Lão thái gia thấy Tang Khâu Hoằng vẫn không hiểu, nhịn không được nhắc nhở lần nữa.
Sắc mặt Tang Khâu Hoằng trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía con trai mình sinh ra nhiều thêm mấy phần hổ thẹn và bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, trầm mặc hồi lâu.
Lão thái gia thấy hắn như vậy, nhắm mắt không nói, dường như đang chờ hắn cho mình một đáp án, lại dường như đang chờ Tang Khâu Tử Duệ có thể đưa ra một quyết định giống mình.
Bầu không khí trong phòng có chút cứng ngắc, còn có chút lúng túng. Lão thái gia tuổi đã lớn nhưng thân là gia chủ đại gia tộc nhiều năm, khí thế trên người tất nhiên không tầm thường. Bầu không khí dần dần trở nên trầm muộn, mơ hồ có dấu hiệu bạo phát.
Tang Khâu Hoằng nhíu chặt mày, ánh mắt thử dò xét, cuối cùng vẫn thua trận.
“Phụ thân, năm đó, là ta có lỗi với nàng. Nếu không phải tại ta muốn con trai trưởng thì phải có con trước, cũng sẽ không hại nàng đoạn tự.”
Lời này vừa nói ra, Tang Khâu Tử Duệ khẽ nhắm mắt, trong nháy mắt đó, dường như hiện lên vô vàn thất vọng, con ngươi vốn sáng như sao, lúc này đã lặng lẽ thất sắc.
Tay của lão thái gia đặt trên bàn đã nắm chặt, môi cũng mím chặt, nhìn chằm chằm đứa con trai này.
“Phụ thân, dù thế nào đi nữa, Duệ nhi cũng là con trai ruột của ta. Hơn nữa, lại còn là lương đống chi tài của Tang Khâu gia ta. Hôm nay, hắn bị người mưu hại đến mức bị thương, dĩ nhiên phải tìm ra hung thủ. Mặc dù, ta cảm thấy mắc nợ nàng nhưng tự nhận thấy, những năm qua đã cực kỳ buông thả cho nàng. Huống chi, lần này, nàng lại dám tiết lộ hành tung của Tử Duệ ra ngoài, bất luận thế nào đi nữa, ta sẽ sai người coi chừng chặt chẽ. Xử trí như nào, chờ chủ ý của Duệ nhi.”
Tang Khâu Tử Duệ mi mắt giật giật, khóe môi có phần cong lên, khi mở mắt ra, đã hiểu hết mọi chuyện.
Bàn tay đang nắm chặt của lão thái gia cũng nới lỏng, ánh mắt nhìn về phía Tang Khâu Hoằng có mấy phần ấm áp, “Có thăm dò được gì không?”
“Hồi phụ thân, kinh thành Mai gia.”
Lão thái gia lại bắt đầu nổi giận: “Nàng có quan hệ với Mai gia từ bao giờ?”
“Hồi phụ thân, cụ thể, nhi tử cũng chưa hỏi rõ, nhưng có một vài điểm, nhi tử có thể xác định, đó là Duệ nhi đã trở thành cái đinh trong mắt Mai gia. Mà muội muội ở trong cung bây giờ?”
Tang Khâu Tử Duệ lúc này cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Mai gia càng sốt ruột càng chứng tỏ địa vị của cô cô trong cung bây giờ vững chắc. Bọn họ không tìm được cơ hội xuống tay với cô cô và nhị hoàng tử nên muốn nghĩ cách ra tay từ Tang Khâu gia chúng ta.”
Tang Khâu Tử Duệ mở miệng nói chuyện khiến bầu không khí trong phòng hòa hoãn không ít.
Mặt mày lão thái gia giãn ra, gật đầu nói: “Duệ nhi nói không sai. Nếu bọn chúng có bản lĩnh hạ thủ với hoàng hậu và nhị hoàng tử thì đã không xúi giục người này ra tay với chúng ta. Xem ra, Mai gia có chút nóng vội.”
“Tổ phụ yên tâm, lúc này, phỏng chừng Hoàng thượng đã nhận được tin tức ta bị trọng thương. Thứ nhất, là khiến Hoàng thượng biết, vị Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ thụ thương chảy máu, như vậy, cũng buông lỏng đối với Tang Khâu gia, đối với cô cô và nhị hoàng tử cũng có lợi, không có hại.”
Tang Khâu Tử Duệ ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vả lại, Hoàng thượng vốn đa nghi. Ở An Dương thành, ai nấy đều biết Tang Khâu gia là thế gia trăm năm, người nào dám ở đây sinh sự? Nếu có người thêm thắt thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ hoài nghi lên đầu Mai gia.”
Mặt mày lão thái gia lập tức buông lỏng rất nhiều, khóe môi chứa ý cười: “Tốt! Không hổ là con nối dòng của Tang Khâu gia ta, quả nhiên là suy nghĩ thấu đáo, chặt chẽ. Không nghĩ ra, ngươi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
“Tôn nhi vốn dự tính, bất kể người hại ta có phải người Mai gia hay không cũng phải lôi bọn họ xuống nước. Hôm nay, cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.”
Tang Khâu Tử Duệ vừa nói vừa nhìn về phía Tang Khâu Hoằng, ánh mắt nhiều thêm mấy phần tín nhiệm. Người phụ thân này ít nhất không đến mức che chở cho nữ nhân kia mà bỏ mặc tính mạng của mình.
Cuối cùng cũng không uổng nhiều năm kính trọng hắn như vậy.
“Đồn đãi bên ngoài về Vân công tử?” Tang Khâu Hoằng nghĩ tới náo nhiệt mấy ngày gần đây, không phải cũng liên quan đến đứa con trai này chứ?
“Nếu đã phải làm lớn chuyện thì tự nhiên cũng muốn nâng cấp bậc của Vân gia lên. Vừa vặn, hắn là nhi tử của Vân Thương Ly, có thể nói là, ông trời phù hộ cho ta.”
Đối với thân phận bí thuật sư của Vân Thương Ly, tất nhiên là cực kỳ ít người biết nhưng Tang Khâu gia lão thái gia làm sao có thể không biết? Hai vị gia chủ tương lai của Tang Khâu gia làm sao có thể không biết?
Người thiên hạ cho rằng hắn là thư sinh, là thương nhân thấp hèn, có kín đáo phê bình, có khen chê bất đồng, nhưng bọn họ lại không biết, Hoàng thương cái gì? Nhàn rỗi cái gì? Tất cả chỉ là để che giấu thân phận mà thôi.
Hoàng thượng muốn dùng hắn, cũng kiêng kỵ bản lĩnh của hắn!
Nếu không dùng thì lo lắng bị người khác đoạt mất. Nhưng nếu giết thì lại luyến tiếc! Quan trọng nhất là, ân giúp đỡ của Vân lão gia chủ năm ấy, không cho phép hắn làm như vậy!
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà mấy năm nay, Vân Thương Ly lựa chọn giấu kín hậu thế.
“Thân phận Vân gia có chút đặc thù. Hôm nay, tin tức về Vân Trường An ở An Dương thành tất nhiên cũng đã đến tai Hoàng thượng. Như vậy, càng tốt! Mặc dù, chúng ta lợi dụng Vân Trường An nhưng cũng coi như cấp cho Hoàng thượng một liều an thần, cũng giúp Vân gia thở phào nhẹ nhõm.”
Tang Khâu Hoằng phân tích thấu đáo xong, lại nhìn về phía lão thái gia: “Theo nhi tử thấy, Duệ nhi làm như vậy, vừa cho Vân gia mặt mũi, vừa có thể thuyết phục Vân gia giúp đỡ nhị hoàng tử, có thể xem là một nước cờ hay!”
Tiễn lão thái gia và Tang Khâu Hoằng đi, sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ âm trầm hơn rất nhiều.
Trường Phong tiến vào, khoanh tay đứng trước giường: “Công tử, có cần thuộc hạ thẩm vấn Lưu thị một lần nữa không?”
Lưu thị nguyên là phòng thiếp thất đầu tiên của Tang Khâu Hoằng, xuất thân cũng coi như không kém, là đích nữ của một tiểu quan, vào cửa sau Phó thị một năm.
Năm đó, Lưu thị vừa vào cửa không lâu liền có bầu, mà Phó thị vẫn không hề có động tĩnh gì. Thế gia huân quý đương nhiên không muốn thiếp thất có thai trước, vậy nên mới có chuyện xảy ra.
Hơn nữa, Phó thị xuất thân danh môn, thành thân mới một năm, tiểu thiếp lại có tin vui, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì. Nếu vậy, tương lai con thiếp thất lại là trưởng tử, chẳng phải càng thêm khó xử? Đặc biệt, Tang Khâu Hoằng lại còn là người thừa kế Tang Khâu gia, tự nhiên, thân phận càng thêm tế nhị.
Cũng bởi vậy, mặc dù Tang Khâu Hoằng có phần sủng ái Lưu thị nhưng vẫn ngoan tâm sai người cho nàng uống hoa hồng.
Không ngờ giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lưu thị xuất huyết quá nhiều, suýt nữa không giữ được mạng, lại còn khiến nàng ta mất đi tư cách làm mẹ.
Tang Khâu Hoằng biết chuyện, thấy thẹn trong lòng. Hắn vốn mềm lòng, hơn nữa, Lưu thị lại là tiểu gia bích ngọc, thái độ lại luôn mềm mỏng, nói gì nghe vậy, tự nhiên càng khiến hắn thương tiếc.
Từ đó, Tang Khâu Hoằng đối với nàng ta càng phá lệ sủng ái. Mặc dù không được coi trọng như Phó thị nhưng cũng hơn nhiều so với mấy phòng thiếp thất khác. Mười mấy năm qua, nàng ta vẫn được sủng ái như lúc đầu.
Mấy năm gần đây, Lưu thị vẫn luôn tỏ ra kính trọng phu nhân nhưng cũng không ít lần ngầm ngáng chân. Mà Phó thị cũng có lẽ bởi vì mềm lòng, cũng có lẽ bởi vì cảm thấy có phần mắc nợ nàng, cho nên, vẫn luôn nhẫn nhịn nàng. Không ngờ, ngược lại, càng khiến cho nàng ta ngày càng kiêu ngạo.
“Tất nhiên là phải thẩm vấn.” Trong mắt Tang Khâu Tử Duệ nổi lên một tầng hàn băng, hàn khí bốc ra bên ngoài, “Không chỉ nàng ta, mà còn tất cả người trong viện của nàng ta, bắt lại tra hỏi kỹ lưỡng, một người cũng không bỏ xót.”
“Dạ, công tử.” Trường Phong do dự một chút, vẫn hỏi: “Vậy có thể dụng hình đối với Lưu thị không ạ?”
“Có gì không thể?” Tang Khâu Tử Duệ nhếch môi cười, nhưng thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt: “Mấy năm nay, bởi vì nàng ta không thể có con mà không ít lần diễn trò thương cảm trước mặt phụ thân. Hừ! Nếu quả thực đau lòng đến chết, sao còn có tâm tình tô môi kẻ mày? Rõ ràng là một nữ tử tâm cơ thâm trầm, chỉ mệt phụ thân còn coi như trân bảo. Uổng phí tấm lòng của mẫu thân đối với ả.”
Trường Phong rủ mắt, chuyện như này, hắn nào dám tiếp lời.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, bảo Trường Bình đến gặp ta.” Tang Khâu Tử Duệ lúc này đâu còn suy yếu như lúc trước mặt bọn lão thái gia? Nói chuyện một lát, tuy không thể nói là trung khí mười phần nhưng cũng từng câu từng chữ rõ ràng, không đến nỗi nói mấy câu lại phải thở dốc.
“Dạ, công tử.”
Trường Bình là ám vệ của Tang Khâu Tử Duệ. Lúc Tang Khâu Tử Duệ bị tập kích, nếu không có hắn thì sợ rằng đã mất mạng rồi.
“Không biết công tử có gì phân phó?” Trường Bình một thân hắc y, vừa bước vào đã thấp đầu, vô cùng cung kính.
“Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi?”
“Hồi công tử, thuộc hạ đã truy lùng người bên cạnh Lưu thị, tìm được chỗ ẩn thân bí mật của người Mai gia ở An Dương thành. Hiện tại, đã phái người âm thầm bao vây.”
“Tìm một lý do ép bọn họ rời đi, sau đó giữa đường giả như bọn họ gặp phải giặc cướp.”
“Dạ, công tử.” Đi theo Tang Khâu Tử Duệ nhiều năm, Trường Bình biết rõ nên xử lý loại chuyện này như thế nào. “Hồi công tử, có cần đem một nhân chứng về không ạ?”
“Không cần! Tra hỏi tại chỗ, ép ra được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
“Dạ, công tử. Thuộc hạ xin cáo lui.’
Tang Khâu Tử Duệ di chuyển thân thể. Thương thế của hắn nặng như nào, hắn hiểu rõ. Máu chảy không ít, hơn nữa, vị trí vết thương còn ở chỗ vô cùng nguy hiểm. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn đã kịp bảo vệ tâm mạch.
Hắn đã sớm đoán được sẽ có người làm hại hắn, vẫn luôn chờ đối phương ra tay, chỉ là không nghĩ tới, đối phương lại xuất ra cao kế như vậy. Đầu tiên là phái người đến thăm dò thực lực của hắn, sau đó mới chân chính phái người đến ám sát. Đối phương thật đúng là rất coi trọng hắn!
Khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là đối phương không từ bất kỳ thủ đoạn nào, còn hạ độc trên binh khí.
Nếu không phải hắn sớm bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ đến lúc độc phát công tâm, thì ngay cả Ngọc Ly Tử có đến cũng không cứu được.
Nghĩ tới lần này đánh bừa mà trúng lại cuốn cả Vân Trường An vào, như vậy cũng tốt, ít nhất, có thể thừa dịp mượn lực Vân gia.
Vừa nghĩ tới đôi con ngươi đen như mực kia, Tang Khâu Tử Duệ có chút hoảng hốt. Dưới lớp mạng trắng, phải là khuôn mặt xinh đẹp như thế nào mới có thể xứng được với cặp mắt lấp lánh như sao kia?
Trường Phong lần nữa tiến vào, phát hiện chủ tử dường như đang suy nghĩ gì đó đến xuất thần.
“Khởi bẩm công tử, kinh thành truyền tin đến. Tin tức ngài bị trọng thương đã truyền vào trong cung, hoàng hậu và nhị hoàng tử đều vô cùng lo lắng. Nhị hoàng tử đã xin ý chỉ rời kinh.”
Mắt Tang Khâu Tử Duệ chợt lóe lên, cười nhạt: “Tốt lắm, nhớ kỹ, điều thêm nhân thủ bảo hộ dọc đường, ta muốn hắn bình an đến An Dương thành.”
“Dạ, công tử.”
“Hoàng thượng có biểu hiện gì không?”
“Hoàng thượng cũng chỉ trấn an hoàng hậu một phen, nghe nói, lại lệnh nhị hoàng tử dẫn theo hai vị ngự y và một số thuốc bổ xuất hành. Ngoài ra hôm qua, Hoàng thượng còn tìm lý do, giảm bớt một số quyền hành của đại hoàng tử ở hộ bộ.”
Tang Khâu Tử Duệ nhướn mày, “Vậy cũng là một loại thái độ. Như vậy ngược lại cũng không uổng công ta diễn khổ nhục kế.”
“Công tử, xin thứ cho thuộc hạ lớn mật. Lần này, ngài thực sự quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ độc kia?”
“Không có ngộ nhỡ! Người làm đại sự, tất nhiên phải đối đầu với nguy hiểm ngày càng lớn. Không có nguy hiểm làm sao có thể có được hiệu quả ta mong muốn. Đối với bên ngoài, ngậm chặt miệng, vẫn nói ta bị thương nặng, chưa thể rời giường.”
“Dạ, công tử.”
Đêm đó, mấy người Thiển Hạ vẫn còn ở lại Mẫu đơn uyển.
Không phải vì Thiển Hạ luyến tiếc cảnh đẹp nơi này, cũng không phải vì Mục Lưu Niên kiên trì mà vì buổi chiều Thiển Hạ ngủ say, mãi đến giờ hợi mới tỉnh. (21-23h)
Đương nhiên, cũng bỏ lỡ bữa tối.
Phương Thanh Sóc vừa nghe tiểu thư tỉnh, lập tức sai người đưa cơm nước tinh xảo qua, dĩ nhiên, bên trong không thể thiếu được một bát canh gà mùi vị hấp dẫn.
Thiển Hạ ngủ lâu như vậy, vốn cũng không muốn ăn uống gì nhưng Mục Lưu Niên lại ở bên cạnh nhìn nàng, khiến nàng không có cách nào, chỉ có thể đem canh uống sạch.
Về điểm này, Vân Trường An vẫn phải bội phục Mục Lưu Niên.
Thiển Hạ kén ăn nổi tiếng Phượng Hoàng sơn. Nàng không muốn ăn cái gì thì cho dù bỏ đói ba ngày, nàng cũng không chịu ăn, rất bướng bỉnh. Vì chuyện này, phụ thân và Hải gia gia đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Vậy mà gặp Mục Lưu Niên, nha đầu này hết lần này đến lần khác đều hết cách.
Thiển Hạ kén ăn, hơn nữa, đa số thời điểm kén ăn, còn là xem tâm tình.
Tâm tình tốt thì ăn nhiều một chút. Tâm tình không tốt thì gần như một ngụm canh cũng không chịu uống. Nàng không phải là thực sự ghét ăn một số thứ gì đó mà thích ăn cái gì cũng phải dựa vào tâm tình lúc đó. Đây cũng là điểm khiến tất cả mọi người đau đầu.
Ăn xong, Mục Lưu Niên dẫn Thiển Hạ ra sau viện.
Vân Trường An vẫn luôn đi theo. Lúc này mới để ý, phía sau Mẫu đơn uyển lại có nhà dân.
“Chỗ này ta bảo Thanh Sóc mua năm ngoái vì muốn có một nơi an tĩnh cho mình ở. Ở đây rất an toàn, yên tâm đi.”
Hôm Vân Trường An cứu Tang Khâu Tử Duệ xong vẫn một mực suy nghĩ, bọn họ để lộ tung tích, ngộ nhỡ bị người khác để mắt tới thì phải làm sao? Hắn thì khá hơn một chút, dù sao cũng có quyền cước phòng thân nhưng muội muội một chút công phu cũng không có, ngộ nhỡ có chuyện thì sao đây?
Không ngờ, kỳ thực Mục Lưu Niên đã sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, chẳng qua là chưa nói ra mà thôi.
Tiểu viện này rất an tĩnh, chỉ cách Mẫu đơn uyển một bức tường, còn có một rừng trúc nhỏ. Gió nhẹ thổi qua, lá trúc xào xạc, giống như tiếng sáo trúc.
“Ta nghĩ, ta đã biết vướng mắc giữa ta và Tang Khâu Tử Duệ là gì rồi.”
Thiển Hạ nhìn rừng trúc, thanh âm có phần buồn bã.
“Làm sao vậy?”
Thiển Hạ nghiêm mặt nhìn về phía Mục Lưu Niên, “Năm năm trước, sau khi ta giúp ngươi giải độc, ta ngủ liền ba ngày. Trong ba ngày đó, ta không ngừng mơ thấy một giấc mơ giống nhau. Trong mơ, có một phiến hoa đào rất đẹp, còn có một nam tử, một nam tử ta chưa từng thấy qua tướng mạo.”
Lúc này, Mục Lưu Niên chỉ cảm thấy đầu ngón tay cứng ngắc, khí huyết cả người như chảy ngược, thanh âm cũng cứng ngắc đến cực hạn, “Một giấc mơ giống nhau?”
Thiển Hạ gật đầu: “Một giấc mơ giống nhau! Mỗi lần, ta đều chỉ có thể nhìn thấy góc áo trắng nguyệt nha. Mỗi lần, ta chỉ có thể thấy được một đôi giày màu vàng. Ta thậm chí còn không thấy được tay của hắn, gò má của hắn, đường nét mơ hồ đại khái của hắn. Nhưng ta biết rõ, hắn là một nam tử.”
Vân Trường An lần đầu nghe thấy nàng nói đến chuyện này, không khỏi nhíu mày: “Có phải có người dùng bí thuật gì đó khống chế mộng cảnh của muội không?”
Thiển Hạ lắc đầu, “Không phải! Muội đã hỏi qua cậu. Trong thiên hạ, vẫn chưa có người nào có được bản sự này! Huống hồ, năm ấy, muội mới mười tuổi, cũng chưa từng có gặp gỡ ai, càng chưa từng xuất hiện cùng người nào. Cho nên, đây chỉ có thể là vấn đề của chính muội.”
“Hải gia gia nói sao?” Vân Trường An vẫn chưa từ bỏ.
“Hải gia gia nói, loại chuyện như này, có lẽ là liên quan đến kiếp trước kiếp này. Có thể do lần đó, muội đã tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần lực cho nên tạo thành thương tổn với đầu óc mình, hết lần này đến lần khác không ngừng xuất hiện ảo giác.”
Thiển Hạ nói đến đây, cười nhạt: “Nhưng mà ca ca cũng biết, muội là một cao thủ sử dụng huyễn thuật, tự muội có thể đưa muội vào ảo cảnh, làm sao lại không biết?”
Mục Lưu Niên khó khăn di chuyển cổ, lại rất cố sức mới có thể bước đến bên cạnh Thiển Hạ.
“Thiển Thiển, hắn cùng người trong mộng của nàng có liên quan gì?”
Mặc dù không hy vọng đây là sự thật nhưng Mục Lưu Niên vẫn không thể không hỏi. Chuyện liên quan đến tương lai của hắn và nàng, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Bây giờ, ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Nhưng mà, hôm qua, ta lại nằm mơ, trành cảnh đó lại xuất hiện lần nữa. Lần này và những lần trước khác nhau, ta thấy được hắn! Mặc dù chỉ thấy được một bóng người ẩn hiện trong sương mù, ta thậm chí còn không phân biệt được đâu là sương mù đâu là áo của hắn nhưng ta lại thấy rõ một cây dù.”
“Một cây dù?”
“Một cây dù tuy không phải là thứ hiếm lạ gì nhưng lại khiến ta có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Còn có ca khúc kia, trong mộng đã nghe qua vô số lần nhưng ta vẫn không thể nào nhớ được giai điệu sau khi tỉnh lại. Ta từng tìm khắp Vịnh Thanh Loan nhưng cũng không tìm ra được.”
Thiển Hạ nói xong, ba người đứng yên tại chỗ, không ai lên tiếng. Mục Lưu Niên thậm chí còn nghe được tiếng đập thấp thỏm của tim mình.
“Vì sao?” Thanh âm của Mục Lưu Niên giống như tiếng sứ vỡ, giữa trong trẻo lộ ra mấy phần lo lắng. Loại cảm giác này giống như gió, đưa tay ra nhưng lại không nắm bắt được gì. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy vô lực mà mất khống chế như này.
Đáy lòng Thiển Hạ run lên, ý thức được lời nói của mình vừa rồi có bao nhiêu tàn nhẫn đối với Mục Lưu Niên.
“Không có vì sao cả, ta chỉ muốn biết rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Giữa ta và hắn rốt cuộc là tồn tại vướng mắc gì.”
Mắt Mục Lưu Niên chợt lóe sáng: “Nếu như hai người thực sự có nhân duyên ràng buộc? Nếu như đúng như nàng dự đoán, kiếp trước hai người là một đôi tình nhân?”
Không ai biết được lúc Mục Lưu Niên nói ra những lời này, đáy lòng hắn có bao nhiêu chua xót và khổ sở.
Mặc dù hắn không muốn như vậy nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Rốt cuộc trong lòng nàng, mình có vị trí như thế nào?
“Vậy thì sao?” Thiểm hạ mím môi cười một tiếng, một đôi mắt sáng bóng, một đôi mày hẹp dài mà lại cong cong, khiến người ta nhớ đến lá trúc nhỏ hẹp cách đó không xa, lại càng khiến cho người ta cảm thấy tươi mát trong lành.
“Quá khứ là quá khứ. Nếu chúng ta đang ở kiếp này thì tất nhiên phải nói chuyện kiếp này. Nếu lúc nào cũng xoắn xuýt chuyện quá khứ thì làm sao có thể an tâm được?”
Đây là thái độ của nàng?
Mục Lưu Niên có chút kinh ngạc nhìn nàng, thực sự khó tưởng tượng được, một tiểu cô nương như nàng lại có thể đem chuyện kiếp trước kiếp này suy nghĩ thấu triệt như vậy. Chẳng lẽ, bởi vì nàng tu tập bí thuật sao?
Kỳ thực, hắn đâu biết rằng, đáy lòng Thiển Hạ cũng đang rất hoang mang và xoắn xuýt.
Mặc dù kiếp trước, trước khi chết, Thiển hạ đã báo thù nhưng sau khi đầu độc thành công, nàng mới biết được còn có một thế lực cường đại hơn đứng sau lưng bọn họ. Như vậy, cũng coi như là chưa chân chính báo thù!
May mà kiếp này, mẫu thân vẫn sống, thậm chí, nàng còn có thêm một vị tiểu đệ đệ. Nếu như kiếp này có thể sống tốt thì khoản nợ kiếp trước, không để ý tới cũng được.
Chỉ là vì sao mỗi lần tỉnh mộng giữa đêm, nàng còn thường mơ tới chuyện mình đã làm với Từ Trạch Viễn? Cho dù đã cứu hắn ra nhưng vẫn thấy thiếu nợ hắn sao?
“Có một số chuyện, chưa đến đi đến cuối cùng thì không ai nói trước được điều gì.” Vân Trường An đột nhiên thốt ra một câu.
Dứt lời, đồng thời nghênh đón hai đạo ánh mắt một phải một trái, một nghi ngờ, một lạnh nhạt.
“Mặc dù, ta không biết nam tử trong mộng và Tang Khâu Tử Duệ có quan hệ gì nhưng ta có thể xác định một điểm, năm năm qua, mộng cảnh của ta chưa từng thay đổi nhưng ở đây, lại có một bước tiến mới. Có lẽ có liên quan đến trọng đồng của ta, cũng có lẽ là có liên quan đến hắn.”
Vân Trường An sờ sờ cằm, gật đầu một cái: “Không sai! Năm năm trước, muội sử dụng quá nhiều tinh lực khiến cho thể lực tiêu hao quá nhiều, mới không ngừng mê man. Hiển nhiên là có liên quan đến trọng đồng của muội. Như vậy, lần này là vì muội sử dụng bí thuật với Mẫu Đơn cô nương nên mới có thể như thế. Muội muội, có lẽ, đến lúc bí thuật của muội tiến thêm một bậc, sẽ có được đáp án.”
Thiển Hạ cười nhạt, có chút cô đơn, “Tang Khâu Tử Duệ, ta khẳn định, bản thân ta không muốn ta làm người bồi bạn bên cạnh hắn. Nhưng mà …”
Thiển Hạ quay đầu nhìn về phía Mục Lưu Niên, có chút tự trách, “Thực xin lỗi! Ta, ta muốn tháo gỡ vướng mắc trong lòng nên ta không thể hứa hẹn với ngươi bất kỳ điều gì.”
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Thiển Hạ nhìn thẳng vào quan hệ giữa hai người bọn họ.
Thiển Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trên thực tế, ta đã từng tự quyết định, cả đời này vĩnh viễn không tái hôn. Chỉ trông coi Vân gia, trông coi Phượng Hoàng sơn cả đời là được.”
Mục Lưu Niên cau mày, không hề bỏ xót một chữ nào, nàng vừa nói vĩnh viễn không “tái hôn”. Nàng là một nữ tử mới mười lăm tuổi sao lại nói đến tái hôn?
“Nguyên Sơ, tâm ý của ngươi đối với ta, nếu ta nói một chút cũng không nhận ra thì thực sự không có lương tâm. Năm năm qua, ta ở bên cạnh ngươi học được không ít thứ, đặc biệt là việc ngươi dạy ta thuật đọc tâm và tâm lý ám thị, nếu không có những thứ này, bí thuật của ta cũng không thể nào học tập thuận lợi như vậy được. Nhưng mà, đối với ngươi, ta chỉ có thể biết ơn. Hai chữ tình cảm, quá quý, ta không thể nhận.”
Quá quý? Hô hấp Mục Lưu Niên thoáng chốc ngưng trệ, “Thiển Thiển!”
“Nguyên Sơ, ta tự nhận ta không phải một người tốt. Lúc ở Duẫn Châu, không phải ngươi đã thấy tâm kế của ta rồi sao? Khi đó, ta mới mười tuổi nhưng lại có thể độc ác tính toán phụ thân của mình như vậy. Ngươi nói, người như ta có bao nhiêu xấu xa?”
Trong mắt Thiển Hạ nồng đậm đau thương, tự giễu, khiến người ta cảm thấy không hòa hợp với khí chất thanh tú tao nhã của nàng.
“Thiển Thiển, ta nói rồi, bất kể nàng là loại người nào, ta đều thích! Ta biết tâm sự ẩn sâu dưới đáy lòng nàng. Ta sẽ không ép nàng, ta chỉ muốn hảo hảo phụng bồi bên cạnh nàng.”
Thiển Hạ lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu.”
Trong mắt Thiển Hạ lúc này đã tràn ngập buồn bã, đúng vậy, làm sao hắn có thể hiểu được? Bản thân mình kiếp trước suýt chút nữa hại chết Từ Trạch Viễn, sau khi chết lại hắn hắn thổ huyết bệnh nặng một hồi. Bản thân mình như vậy thì có tư cách gì mà yêu cầu người khác đối xử tử tế với mình chứ?
Kiếp này đã có duyên với bí thuật, không bằng học Hải gia gia, cả đời chỉ trông coi bí thuật, trông coi Phượng Hoàng sơn, vô cùng thanh tĩnh.
“Thiển Thiển, chính nàng cũng nói, năm năm qua, ta đối xử với nàng như nào, nàng không phải một chút cảm giác cũng không có. Vậy ta hỏi nàng, nàng có từng có động tâm với ta dù chỉ một chút không?”
Thiển Hạ nhất thời ngẩn người, câu hỏi này, thực sự rất khó trả lời.
Vân Trường An không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào. Gió nhẹ nhàng lướt qua vuốt ve hai người. Tóc mai Mục Lưu Niên không biết dính một cái lá trúc từ lúc nào. Dáng vẻ chiếc lá muốn rơi lại không rơi xuống khiến Thiển Hạ nhìn đến ngây người.
Đột nhiên, đáy lòng dâng lên một hy vọng nho nhỏ, nhỏ đến mức gần như bản thân mình cũng không cảm nhận được nhưng tuấn nhan của Mục Lưu Niên càng ngày càng rõ nét trong mắt nàng, hy vọng nhỏ nhoi kia dường như cũng bắt đầu lớn dần.
“Nếu như ta nói với ngươi, cả đời này ta đào hoa không dứt thì sao?”
Mục Lưu Niên nhướng nhướng mày, thầm nghĩ, cái này còn cần nàng phải nói sao? Hiện tại, Tang Khâu Tử Duệ còn chưa thấy dung mạo đã có ham muốn. Nếu như sau này trở lại kinh thành, còn không biết dẫn tới bao nhiêu sắc lang nữa đây?
“Vậy thì sao?”
Mục Lưu Niên biểu hiện không để ý đến vấn đề này.
Không phải là hoa đào sao? Nở một đóa vặt một đóa, ngay cả nụ cũng không cho mọc ra là được.
Thiển Hạ có phần bất ngờ, hắn lại có thể trả lời dễ dàng như vậy?
“Nếu như ta cho ngươi biết, trong lòng ta bây giờ vẫn còn cất giấu một người thì sao? Người kia, bất luận là đời này ta không gả cho hắn nhưng ta cũng không thể quên được hắn, ngươi vẫn nguyện ý sao?”
Lúc này, Thiển Hạ vẫn chưa ý thức được rằng, kỳ thực, nàng đã bị dáng vẻ ưu thương của Mục Lưu Niên cảm động! Dựa theo quỹ đạo suy nghĩ của hắn đối với một số vấn đề, ít nhất, sẽ không có ý muốn làm sáng tỏ vấn đề nàng không muốn xuất giá, chỉ nguyện cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Lần này, Thiển Hạ có chút thấp thỏm, xoắn xuýt. Kiếp trước, nàng có lỗi với Từ Trạch Viễn, chính mình mang đến tai họa và bất an cho hắn. Nếu như đời này mình có thể cách xa hắn, tin tưởng hắn sẽ trải qua kiếp này rất tốt.
Nhưng mặt khác, nàng lại cảm thấy nếu mình và Mục Lưu Niên thực sự ở cùng một chỗ, liệu có quá ích kỷ không? Liệu có đem xui xẻo và tai họa của kiếp trước đến cho Mục Lưu Niên không?
Nàng lúc thì cắn chặt môi mình, lúc lại buông ra, nàng không biết làm sao để xác định được chuyện này, thậm chí không biết mình làm như vậy, có thể mang đến trở ngại cho Mục Lưu Niên hay không?
Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng có chút hối hận.
Nếu như Mục Lưu Niên không muốn thì sao?
Nàng có thất vọng không?
Nếu như Mục Lưu Niên nguyện ý thì sao? Mình thực sự có thể cho hắn một hứa hẹn sao?
Giữa lúc nàng đang rầu rĩ, bất an, Mục Lưu Niên đột nhiên lên tiếng.
—– Hết chương 68 —–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook