Phong Hỏa Kì Duyên
-
Chương 5: Lần thứ 3 tỉnh dậy
Phong Linh Nhi đưa bọn trẻ mồ côi về nhà. Nhà có lẽ là hơi xa xỉn. Đó chỉ là những ngôi chùa đổ nát, có nguy cơ sập bất cứ khi nào. Trong ngôi chùa này còn vài ba người ăn mày nữa, người ôm bụng người lim dim, người ăn rễ cây nào đó. Linh Nhi sững sờ. Sau ngày hôm nay về cung nàng sẽ bảo hoàng huynh cùng nàng bỏ tiền ra cung cấp cho họ. Còn giờ nàng thả Tiểu Vy xuống xoa đầu nhẹ cô bé, dốc hết túi tiền đưa hết cho họ.
- Mọi người hãy lấy tiền này để sống tạm. Tiểu Nhất nhớ chăm sóc Tiểu Vy đừng bắt nạt em hiểu chưa...
Bọn chúng ngỡ ngàng hỏi:
- Hoàng Trúc huynh, huynh phải đi rồi ư? Huynh có tìm bọn đệ/ muội không?
Linh Nhi dịu dàng nói có.
Cùng lúc ấy, tại hoàng cung, tẩm cung Nguyệt Linh Từ, chìm vào biển đỏ, sáng rực. Người chạy toán loạn. Từ xa, một bóng thân ảnh hồng y nhếch môi cười thỏa mãn:
- Phong Linh Nhi, ta chịu ngươi đủ rồi,vốn để ngươi sống nhưng khi phát hiện sự thật này ta hiểu rồi... Haha... Ngươi phải chết... Còn ta sẽ có tình thương của phụ hoàng,...
Ngọc Dũng đang trong men say, bỗng rùng mình. Hắn nghe ra tiếng chân người chạy dồn dập, hoảng sợ. Tin phủ hoàng muội cháy lớn, còn nàng thì vẫn trong biển đỏ,sông chết không rõ. Hắn vội mặc hoàng bào phi thân đến nhanh hết mức có thể. Hắn hoảng loạn tìm hoàng muội trong đám người may mắn thoát ra được nhưng không có. Chỉ có Xuân Mai ho khù khụ ôm ngực khóc lóc than vãn công chúa đang ngủ bên trong. Hắn ngỡ Linh Nhi của hắn đang đau đớn kêu khóc gọi mình, ngỡ Linh Nhi đang ngạt thở trong ngọn lửa, tim hắn nhức nhối. Hắn như con mãnh thú lạnh lùng ra lệnh mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt đáng sợ. Hắn chạy vào biển lửa nhưng có ai kéo hắn lại, đông lắm. Vài tên thuộc hạ bí mật của hắn ôm chặt hắn lại,khuyên can. Cuối cùng hắn bị đánh ngất trong nước mắt.
Phong Hoàng nhìn thái tử kìm giọng nói:hồ đồ. Mắt ông nhìn ngọn lửa lòng xót xa.
Ngọc Dũng mê man, không còn không còn rồi... Giờ thì không còn ai để hắn quan tâm, không còn ai chọc cười hắn nữa rồi, không còn ai cười tinh nghịch với hắn... Không còn... Giọng nói ấy vang lên:
" Hoàng huynh..."
" Huynh muốn nuôi muội thành heo à? Xấu,... Muội không ăn..."
"Huynh dám đầu muội ư? Hic hic..."
"Huynh ơi, huynh à... "
Hắn nói trong cơn mê:
- Linh Nhi muội đừng đi, còn huynh mà... Muội bảo là không rời xa huynh mà. Đừng thất hứa với huynh...
Ngỡ thoát khỏi kiếp nạn, Linh Nhi bỗng tái nhợt mặt mũi, máu từ miệng hộc ra, tanh nồng. Da thịt nàng như bị ai đó cắt xẻ. Nàng co người ngất đi. Nàng bị hạ độc rồi. Coi như là nàng tận số. Thật đúng là hoàng cung không chừa ai cả...
Còn hắn, nam tử trên đường hôm nay lẻn vào hoàng cung sững sờ, khi nghe tin tử nạn của nàng. Hắn run rẩy, không ghìm được cảm xúc. Nàng đã chết rồi. Hắn chậm chân rồi. Sao ông trời lại để một năm trước hắn tình cờ gặp, rồi tình cờ yêu nàng. Thôi, cuộc đời hắn vốn cô độc, ông trời không cho hắn hạnh phúc, hắn đã hứa không yêu ai, lấy ai ngoài nàng, giờ thì đời này kiếp này là vậy.
Bóng hắn chìm vào không gian tối tăm.
Quả là đau...
Đời không bao giờ phụ người cả. Sau bão tố, trời lại sáng. Cũng như sau cơn nguy hiểm, cuộc đời sang trang mới sáng lạn hơn. Vì vậy ta luôn phải cố gắng thật nhiều để đứng lên, và vươn lên.
Lần thứ ba tỉnh dậy, Trúc Linh gượng cười yếu ớt. Theo thói quen nhìn xung quanh. Nơi này đơn sơ, giản dị khác hoàn toàn cảnh xa hoa mĩ lệ của hoàng cung. Nàng còn nghe tiếng gà gáy, tiếng ve kêu râm ran và cả tiếng lá xào xạc. Vậy là nàng vẫn chưa chết. Nàng thoát khỏi bàn tay tử thần mấy lần rồi, hẳn là tử thần tức lắm đây, vì nàng, một linh hồn phiêu bạt. Nàng đang có cảm tưởng nàng lại một lần nữa đổi hồn như lần trước. Và lần này nàng ở nơi thôn quê thanh bình, xa cảnh bon chen chật hẹp. Nhưng nàng không biết rằng bên gối nàng vẫn còn thanh kiếm lúc nàng rời hoàng cung, vẫn còn bọc hắc y cùng với vài món đồ trang sức rẻ tiền nàng chưa kịp tặng cho bọn trẻ mồ côi.
Nàng khẽ thì thào:
- Lần này là nơi nào đây?
Đáp lại nàng là giọng nói trầm ấm:
- Đây là Liên Sơn Cốc, của Phong Thần Quốc.
Bước vào chẳng phải là cụ già tóc trắng phơ như nàng tưởng. Đó là đàn ông ngoài ngũ tuần, có vẻ chính trực. Nàng bỗng thấy có hảo cảm với ông ta.
Nàng yếu ớt hỏi:
- Sao ta lại ở đây? Ngài là ai ?
Ông nhìn nàng, rồi bắt mạch vừa nói điềm tĩnh:
- Ngươi bị trúng độc, ta là ân nhân của ngươi.
- Sao ngài cứu ta?
- Sao cô nương lại cứu vớt những đứa trẻ ăn mày đó? Động lực giống nhau thôi. Ta sao có thể trơ mắt nhìn người lương thiện chết trước mắt ta.
Nàng cảm động. Đúng là nhân- quả. Giúp người lại giúp ta, hại người người hại, không sai. Nàng nhớ vụ trúng độc lại hỏi ông:
- Ngài là ai? Ta có thể biết là ta trúng độc gì không?
Ngài xoay người, lấy kim châm vào huyệt đạo của nàng, chậm rãi nói:
- Vô vi độc. Thuộc tính dài ngày phát tác, với người không có nội lực thì một tuần phát tác, còn có nội lực thì hai,ba tuần, tùy theo khả năng mỗi người. Đối với người nội lực cực mạnh thì không có ảnh hưởng. Trường hợp này hiếm gặp nhất. Triệu chứng, lúc phát bệnh thất huyết, da thịt căng như bị xẻ, không có dấu hiệu nhiễm bệnh...
Nàng câm nín. Một người có thể nói thao thao bất tuyệt về một chất độc, một người sống nơi hẻo lánh, lúc nào cũng đượm mùi thuốc như ngài thì có thể là ai? Nàng lắp bắp:
- Thánh Y, Thánh Độc.?
Ngài nhìn nàng từ tốn nói:
- Ta là Bắc Diệu Sơn. Cô nương độc của ngươi đã giải hết. Ngươi có thể rời đi. Chà chà, cô nương còn may, đời dài chứ không ngắn đâu, đừng gieo thù kết oán nữa. Đã bao người vì trả thù mà chết. Công chúa Phong Linh Nhi cũng bị hại chết cháy rồi...
Nàng tối sầm mặt. Có người muốn đuổi cùng giết tận nàng đây. Nàng mím chặt môi, tay nắm chặt tức giận. Ba lần bảy lượt hại thân thể này, nàng không chịu được nữa.
Nàng bỗng nảy ra ý kiến, tha thiết nhìn Bắc Diệu Sơn.
- Bắc Thánh y, ta có thể ở lại đây không, ta sợ về nhà họ lại ám sát, hạ độc thủ với ta. Người có thể nhận ta làm học trò cũng được, nô tỳ cũng được, ta chịu hết...
Bắc Thánh y trầm ngâm. Ông đã có Liên Tuấn là đệ tử truyền thừa rồi nhưng hắn lại theo đuổi ước mơ, không thường trở về đây. Giờ lại có người nhân cách tốt đẹp, nhân hậu như nàng, ông lại có thêm người để quan tâm rồi. Ông gật đầu.
Phong Linh Nhi, vui vẻ, nàng gượng dậy, cố quỳ xuống. Nàng đưa hai tay ôm quyền như trong tivi, nói:
- Sư phụ, con họ Hoàng, tên Trúc Linh.
- Tốt tốt, đệ tử ngoan để ta đi nấu cháo cho con, con cứ tĩnh dưỡng đi.
Nàng cúi đầu, nói:
- Cảm ơn sư phụ.
Linh Nhi mừng thầm. Vậy là nàng có người thân. Nàng bỗng nhớ tới hoàng huynh, lòng chợt lặng xuống. Không biết huynh ấy giờ ra sao rồi.
Liên Sơn Cốc, một tháng sau.
- Sư phụ, sư thúc, về ăn cơm thôi. Linh Nhi làm cơm xong rồi.
Giọng nói của nữ hài tử 12 tuổi vang lên, nàng chạy nhanh đến chỗ Bắc Thánh Y kéo ngài về.
- Ờ... Ờ, Linh Nhi con làm gì mà hối hả vậy... Đệ cùng về ăn đi...
Bắc Thánh Độc xắn tay áo ra bờ sông gần đó rửa tay, ngài nói to:
- Linh nha đầu, vội gì chứ...
- Con vội ăn mà.
Nàng lém lỉnh cười. :)
Bữa cơm nơi đây đạm bạc, với nguyên liệu tự nhiên. Sông có cá, rừng có củ, có động vật, rau thì vườn nhà cũng trồng, lúa thì trồng ở bãi đất cách rừng thuốc của sư phụ và sư thúc không xa. Nói đạm bạc cũng chỉ là nói cách chế biến mà thôi. Ngày ngày,nàng chỉ cần chăm chỉ là có thể làm ra một bữa cơm ngon.
Nàng vội ôm mấy cây thuốc cho sư phụ, rồi tung tăng về nhà. Bắc Diệu Sơn và Bắc Diệu Hành lau mồ hôi nhìn theo nàng cười.
Nàng cất đồ và dọn vội đồ ăn ra mâm, bưng lên bàn. Nàng lấy sẵn nước để hai vị sư phụ, sư thúc uống nữa. Nhìn thành quả của mình, nàng chống hông cười. Cuộc sống này rất vừa ý nàng.
Trúc Linh ngồi ghế mệt nhọc nhưng mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, nàng hỏi:
- Sư phụ, sư thúc thấy tay nghề con thế nào? Quá tuyệt vời phải không?
Bắc Diệu Hành gõ gõ bát, nói:
- Nha đầu nhà ngươi mới học nấu ăn thì sao đủ trình độ. Mai ta cho ngươi thử cơm ta nấu.
Trúc Linh bĩu môi, hai tay quơ loạn xạ phản đối:
- Con xin người, chỉ sợ người lại nấu cơm thành nồi thuốc độc luôn. Con dám chắc sư phụ đồng tình với con.
Nàng quay sang nhìn Bắc Diệu Sơn muốn tìm đồng minh.
- Phải rồi, hahahaha
Nàng quay sang nháy mắt với sư phụ rồi cười lớn. Nơi đây không cho nàng tiếng cười duy nhất nhưng lại mang lại cho nàng cuộc sống thanh bình, tự do nhất trong suốt đời nàng. Nàng muốn ở đây mãi mãi như vậy. Nàng muốn tự tại làm điều nàng thích.
Ăn xong nàng dọn dẹp, rửa bát ở sông, nàng ca hát mấy bài tự nghĩ:
" Rằng ta tự do, ta hạnh phúc. Sáng ta uống nước suối, nhìn trời xanh. Chiều ta chạy đua cùng mặt trời... Giờ ta tự do không vướng bận. Chỉ cần thế thôi... Vô ưu vô lo là ta đây"
Trúc Linh thực sự rất thích nơi này. Đây quả là nơi thiên đường cõi trần. Núi sông bạt ngàn, trải dài. Cây cỏ mơn mởn xanh tươi đầy sức sống. Thác nước trắng xóa đổ xuống. Còn có cả suối nước nóng. Còn có cả cánh đồng hoa. Nàng lúc rảnh rỗi thường dạo chơi và tập võ công. Và khi tối đến, nàng chạy ra suối nước nóng tắm.
Sư phụ dạo này đã dạy nàng những buổi học đầu tiên. Nàng có nhiệm vụ là phải học tất cả những quyển sách về y mà sư phụ tích góp bấy lâu. Nàng cũng tưởng chỉ là vài chục quyển thôi. Và nàng suýt ngã ngửa ra. Cả một phòng sách y đang chờ đợi nàng đấy. Vậy là rảnh đọc, tưới cây cũng đọc, nấu cơm cũng đọc, ăn cũng đọc, trước lúc đi ngủ là đọc. Thỉnh thoảng, sư phụ nàng có hỏi nàng vài câu để khảo sát, nàng trả lời vanh vách đâu ra đó. Nàng có trí nhớ cực tốt hay là vì hồi huấn luyện điệp viên nàng tập luyện trí nhớ khi vừa lướt qua phải nắm bắt được nội dung bản đồ, lịch trình làm việc...
Có thế mà 3 tháng sau, nàng thuộc hết sách y, nắm bắt mọi kiến thức y học. Vì vậy mà Bắc Diệu Sơn bắt đầu dạy nàng nhận biết, phân loại, cũng đặc tính của thuốc. Thấy tài năng thiên bẩm của nàng, Bắc Diệu Hành cũng năn nỉ nàng nhận ông làm sư phụ.
Trúc Linh học rất chăm chỉ, nàng không bao giờ lơ là một giây nào. Nàng còn đưa ra các phương pháp hiện đại làm hai vị Thánh Y, Thánh Độc ngạc nhiên hết lần này đến lần khác vì nàng.
Thấy Trúc Linh ngoài thời gian học, nàng còn tập tành võ công, Bắc Diệu Sơn cùng Bắc Diệu Hành quyết định tặng cho nàng một món quà. Hai người gọi Trúc Linh đến, nói:
- Linh nhi, bọn ta có món quà cho con. Mong con hãy làm rạng danh các sư phụ, dùng năng lực trời phú ấy cứu người. Đây là thiên Ti Tằm Tơ, lửa đốt không cháy, chặt không đứt, mảnh mà sắc. Và đây là bí kíp nữ võ. Ta nghĩ nó sẽ giúp ích cho con.
Hoàng Trúc Linh run run cảm động. Nàng quỳ xuống, lạy ba vái, nói:
- Sư phụ, sư thúc, con đa đạ hai người. Con sẽ dùng khả năng của bản thân giúp đời giúp người, rạng danh tên tuổi.
- Mọi người hãy lấy tiền này để sống tạm. Tiểu Nhất nhớ chăm sóc Tiểu Vy đừng bắt nạt em hiểu chưa...
Bọn chúng ngỡ ngàng hỏi:
- Hoàng Trúc huynh, huynh phải đi rồi ư? Huynh có tìm bọn đệ/ muội không?
Linh Nhi dịu dàng nói có.
Cùng lúc ấy, tại hoàng cung, tẩm cung Nguyệt Linh Từ, chìm vào biển đỏ, sáng rực. Người chạy toán loạn. Từ xa, một bóng thân ảnh hồng y nhếch môi cười thỏa mãn:
- Phong Linh Nhi, ta chịu ngươi đủ rồi,vốn để ngươi sống nhưng khi phát hiện sự thật này ta hiểu rồi... Haha... Ngươi phải chết... Còn ta sẽ có tình thương của phụ hoàng,...
Ngọc Dũng đang trong men say, bỗng rùng mình. Hắn nghe ra tiếng chân người chạy dồn dập, hoảng sợ. Tin phủ hoàng muội cháy lớn, còn nàng thì vẫn trong biển đỏ,sông chết không rõ. Hắn vội mặc hoàng bào phi thân đến nhanh hết mức có thể. Hắn hoảng loạn tìm hoàng muội trong đám người may mắn thoát ra được nhưng không có. Chỉ có Xuân Mai ho khù khụ ôm ngực khóc lóc than vãn công chúa đang ngủ bên trong. Hắn ngỡ Linh Nhi của hắn đang đau đớn kêu khóc gọi mình, ngỡ Linh Nhi đang ngạt thở trong ngọn lửa, tim hắn nhức nhối. Hắn như con mãnh thú lạnh lùng ra lệnh mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt đáng sợ. Hắn chạy vào biển lửa nhưng có ai kéo hắn lại, đông lắm. Vài tên thuộc hạ bí mật của hắn ôm chặt hắn lại,khuyên can. Cuối cùng hắn bị đánh ngất trong nước mắt.
Phong Hoàng nhìn thái tử kìm giọng nói:hồ đồ. Mắt ông nhìn ngọn lửa lòng xót xa.
Ngọc Dũng mê man, không còn không còn rồi... Giờ thì không còn ai để hắn quan tâm, không còn ai chọc cười hắn nữa rồi, không còn ai cười tinh nghịch với hắn... Không còn... Giọng nói ấy vang lên:
" Hoàng huynh..."
" Huynh muốn nuôi muội thành heo à? Xấu,... Muội không ăn..."
"Huynh dám đầu muội ư? Hic hic..."
"Huynh ơi, huynh à... "
Hắn nói trong cơn mê:
- Linh Nhi muội đừng đi, còn huynh mà... Muội bảo là không rời xa huynh mà. Đừng thất hứa với huynh...
Ngỡ thoát khỏi kiếp nạn, Linh Nhi bỗng tái nhợt mặt mũi, máu từ miệng hộc ra, tanh nồng. Da thịt nàng như bị ai đó cắt xẻ. Nàng co người ngất đi. Nàng bị hạ độc rồi. Coi như là nàng tận số. Thật đúng là hoàng cung không chừa ai cả...
Còn hắn, nam tử trên đường hôm nay lẻn vào hoàng cung sững sờ, khi nghe tin tử nạn của nàng. Hắn run rẩy, không ghìm được cảm xúc. Nàng đã chết rồi. Hắn chậm chân rồi. Sao ông trời lại để một năm trước hắn tình cờ gặp, rồi tình cờ yêu nàng. Thôi, cuộc đời hắn vốn cô độc, ông trời không cho hắn hạnh phúc, hắn đã hứa không yêu ai, lấy ai ngoài nàng, giờ thì đời này kiếp này là vậy.
Bóng hắn chìm vào không gian tối tăm.
Quả là đau...
Đời không bao giờ phụ người cả. Sau bão tố, trời lại sáng. Cũng như sau cơn nguy hiểm, cuộc đời sang trang mới sáng lạn hơn. Vì vậy ta luôn phải cố gắng thật nhiều để đứng lên, và vươn lên.
Lần thứ ba tỉnh dậy, Trúc Linh gượng cười yếu ớt. Theo thói quen nhìn xung quanh. Nơi này đơn sơ, giản dị khác hoàn toàn cảnh xa hoa mĩ lệ của hoàng cung. Nàng còn nghe tiếng gà gáy, tiếng ve kêu râm ran và cả tiếng lá xào xạc. Vậy là nàng vẫn chưa chết. Nàng thoát khỏi bàn tay tử thần mấy lần rồi, hẳn là tử thần tức lắm đây, vì nàng, một linh hồn phiêu bạt. Nàng đang có cảm tưởng nàng lại một lần nữa đổi hồn như lần trước. Và lần này nàng ở nơi thôn quê thanh bình, xa cảnh bon chen chật hẹp. Nhưng nàng không biết rằng bên gối nàng vẫn còn thanh kiếm lúc nàng rời hoàng cung, vẫn còn bọc hắc y cùng với vài món đồ trang sức rẻ tiền nàng chưa kịp tặng cho bọn trẻ mồ côi.
Nàng khẽ thì thào:
- Lần này là nơi nào đây?
Đáp lại nàng là giọng nói trầm ấm:
- Đây là Liên Sơn Cốc, của Phong Thần Quốc.
Bước vào chẳng phải là cụ già tóc trắng phơ như nàng tưởng. Đó là đàn ông ngoài ngũ tuần, có vẻ chính trực. Nàng bỗng thấy có hảo cảm với ông ta.
Nàng yếu ớt hỏi:
- Sao ta lại ở đây? Ngài là ai ?
Ông nhìn nàng, rồi bắt mạch vừa nói điềm tĩnh:
- Ngươi bị trúng độc, ta là ân nhân của ngươi.
- Sao ngài cứu ta?
- Sao cô nương lại cứu vớt những đứa trẻ ăn mày đó? Động lực giống nhau thôi. Ta sao có thể trơ mắt nhìn người lương thiện chết trước mắt ta.
Nàng cảm động. Đúng là nhân- quả. Giúp người lại giúp ta, hại người người hại, không sai. Nàng nhớ vụ trúng độc lại hỏi ông:
- Ngài là ai? Ta có thể biết là ta trúng độc gì không?
Ngài xoay người, lấy kim châm vào huyệt đạo của nàng, chậm rãi nói:
- Vô vi độc. Thuộc tính dài ngày phát tác, với người không có nội lực thì một tuần phát tác, còn có nội lực thì hai,ba tuần, tùy theo khả năng mỗi người. Đối với người nội lực cực mạnh thì không có ảnh hưởng. Trường hợp này hiếm gặp nhất. Triệu chứng, lúc phát bệnh thất huyết, da thịt căng như bị xẻ, không có dấu hiệu nhiễm bệnh...
Nàng câm nín. Một người có thể nói thao thao bất tuyệt về một chất độc, một người sống nơi hẻo lánh, lúc nào cũng đượm mùi thuốc như ngài thì có thể là ai? Nàng lắp bắp:
- Thánh Y, Thánh Độc.?
Ngài nhìn nàng từ tốn nói:
- Ta là Bắc Diệu Sơn. Cô nương độc của ngươi đã giải hết. Ngươi có thể rời đi. Chà chà, cô nương còn may, đời dài chứ không ngắn đâu, đừng gieo thù kết oán nữa. Đã bao người vì trả thù mà chết. Công chúa Phong Linh Nhi cũng bị hại chết cháy rồi...
Nàng tối sầm mặt. Có người muốn đuổi cùng giết tận nàng đây. Nàng mím chặt môi, tay nắm chặt tức giận. Ba lần bảy lượt hại thân thể này, nàng không chịu được nữa.
Nàng bỗng nảy ra ý kiến, tha thiết nhìn Bắc Diệu Sơn.
- Bắc Thánh y, ta có thể ở lại đây không, ta sợ về nhà họ lại ám sát, hạ độc thủ với ta. Người có thể nhận ta làm học trò cũng được, nô tỳ cũng được, ta chịu hết...
Bắc Thánh y trầm ngâm. Ông đã có Liên Tuấn là đệ tử truyền thừa rồi nhưng hắn lại theo đuổi ước mơ, không thường trở về đây. Giờ lại có người nhân cách tốt đẹp, nhân hậu như nàng, ông lại có thêm người để quan tâm rồi. Ông gật đầu.
Phong Linh Nhi, vui vẻ, nàng gượng dậy, cố quỳ xuống. Nàng đưa hai tay ôm quyền như trong tivi, nói:
- Sư phụ, con họ Hoàng, tên Trúc Linh.
- Tốt tốt, đệ tử ngoan để ta đi nấu cháo cho con, con cứ tĩnh dưỡng đi.
Nàng cúi đầu, nói:
- Cảm ơn sư phụ.
Linh Nhi mừng thầm. Vậy là nàng có người thân. Nàng bỗng nhớ tới hoàng huynh, lòng chợt lặng xuống. Không biết huynh ấy giờ ra sao rồi.
Liên Sơn Cốc, một tháng sau.
- Sư phụ, sư thúc, về ăn cơm thôi. Linh Nhi làm cơm xong rồi.
Giọng nói của nữ hài tử 12 tuổi vang lên, nàng chạy nhanh đến chỗ Bắc Thánh Y kéo ngài về.
- Ờ... Ờ, Linh Nhi con làm gì mà hối hả vậy... Đệ cùng về ăn đi...
Bắc Thánh Độc xắn tay áo ra bờ sông gần đó rửa tay, ngài nói to:
- Linh nha đầu, vội gì chứ...
- Con vội ăn mà.
Nàng lém lỉnh cười. :)
Bữa cơm nơi đây đạm bạc, với nguyên liệu tự nhiên. Sông có cá, rừng có củ, có động vật, rau thì vườn nhà cũng trồng, lúa thì trồng ở bãi đất cách rừng thuốc của sư phụ và sư thúc không xa. Nói đạm bạc cũng chỉ là nói cách chế biến mà thôi. Ngày ngày,nàng chỉ cần chăm chỉ là có thể làm ra một bữa cơm ngon.
Nàng vội ôm mấy cây thuốc cho sư phụ, rồi tung tăng về nhà. Bắc Diệu Sơn và Bắc Diệu Hành lau mồ hôi nhìn theo nàng cười.
Nàng cất đồ và dọn vội đồ ăn ra mâm, bưng lên bàn. Nàng lấy sẵn nước để hai vị sư phụ, sư thúc uống nữa. Nhìn thành quả của mình, nàng chống hông cười. Cuộc sống này rất vừa ý nàng.
Trúc Linh ngồi ghế mệt nhọc nhưng mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, nàng hỏi:
- Sư phụ, sư thúc thấy tay nghề con thế nào? Quá tuyệt vời phải không?
Bắc Diệu Hành gõ gõ bát, nói:
- Nha đầu nhà ngươi mới học nấu ăn thì sao đủ trình độ. Mai ta cho ngươi thử cơm ta nấu.
Trúc Linh bĩu môi, hai tay quơ loạn xạ phản đối:
- Con xin người, chỉ sợ người lại nấu cơm thành nồi thuốc độc luôn. Con dám chắc sư phụ đồng tình với con.
Nàng quay sang nhìn Bắc Diệu Sơn muốn tìm đồng minh.
- Phải rồi, hahahaha
Nàng quay sang nháy mắt với sư phụ rồi cười lớn. Nơi đây không cho nàng tiếng cười duy nhất nhưng lại mang lại cho nàng cuộc sống thanh bình, tự do nhất trong suốt đời nàng. Nàng muốn ở đây mãi mãi như vậy. Nàng muốn tự tại làm điều nàng thích.
Ăn xong nàng dọn dẹp, rửa bát ở sông, nàng ca hát mấy bài tự nghĩ:
" Rằng ta tự do, ta hạnh phúc. Sáng ta uống nước suối, nhìn trời xanh. Chiều ta chạy đua cùng mặt trời... Giờ ta tự do không vướng bận. Chỉ cần thế thôi... Vô ưu vô lo là ta đây"
Trúc Linh thực sự rất thích nơi này. Đây quả là nơi thiên đường cõi trần. Núi sông bạt ngàn, trải dài. Cây cỏ mơn mởn xanh tươi đầy sức sống. Thác nước trắng xóa đổ xuống. Còn có cả suối nước nóng. Còn có cả cánh đồng hoa. Nàng lúc rảnh rỗi thường dạo chơi và tập võ công. Và khi tối đến, nàng chạy ra suối nước nóng tắm.
Sư phụ dạo này đã dạy nàng những buổi học đầu tiên. Nàng có nhiệm vụ là phải học tất cả những quyển sách về y mà sư phụ tích góp bấy lâu. Nàng cũng tưởng chỉ là vài chục quyển thôi. Và nàng suýt ngã ngửa ra. Cả một phòng sách y đang chờ đợi nàng đấy. Vậy là rảnh đọc, tưới cây cũng đọc, nấu cơm cũng đọc, ăn cũng đọc, trước lúc đi ngủ là đọc. Thỉnh thoảng, sư phụ nàng có hỏi nàng vài câu để khảo sát, nàng trả lời vanh vách đâu ra đó. Nàng có trí nhớ cực tốt hay là vì hồi huấn luyện điệp viên nàng tập luyện trí nhớ khi vừa lướt qua phải nắm bắt được nội dung bản đồ, lịch trình làm việc...
Có thế mà 3 tháng sau, nàng thuộc hết sách y, nắm bắt mọi kiến thức y học. Vì vậy mà Bắc Diệu Sơn bắt đầu dạy nàng nhận biết, phân loại, cũng đặc tính của thuốc. Thấy tài năng thiên bẩm của nàng, Bắc Diệu Hành cũng năn nỉ nàng nhận ông làm sư phụ.
Trúc Linh học rất chăm chỉ, nàng không bao giờ lơ là một giây nào. Nàng còn đưa ra các phương pháp hiện đại làm hai vị Thánh Y, Thánh Độc ngạc nhiên hết lần này đến lần khác vì nàng.
Thấy Trúc Linh ngoài thời gian học, nàng còn tập tành võ công, Bắc Diệu Sơn cùng Bắc Diệu Hành quyết định tặng cho nàng một món quà. Hai người gọi Trúc Linh đến, nói:
- Linh nhi, bọn ta có món quà cho con. Mong con hãy làm rạng danh các sư phụ, dùng năng lực trời phú ấy cứu người. Đây là thiên Ti Tằm Tơ, lửa đốt không cháy, chặt không đứt, mảnh mà sắc. Và đây là bí kíp nữ võ. Ta nghĩ nó sẽ giúp ích cho con.
Hoàng Trúc Linh run run cảm động. Nàng quỳ xuống, lạy ba vái, nói:
- Sư phụ, sư thúc, con đa đạ hai người. Con sẽ dùng khả năng của bản thân giúp đời giúp người, rạng danh tên tuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook