Phong Du Lạc One Piece
Chương 57: Lần đầu gặp mặt

Phong tạm thời bỏ qua hứng thú đối với năng lực trái ác quỷ Nhân Bản của Angel, hắn nhìn hòn đá trong tay nhếch mép cười khẩy.

- Xem cô diễn trò như nào với thứ này.

Dứt lời, hòn đá đột nhiên biến thành một màu đen đặc, Phong truyền năm thành lực lượng Haki vào viên đá, cách ly nó khỏi mọi loại năng lực ác quỷ, đồng thời giúp nó trở nên cứng rắn gia tăng sức công phá.

Quả đúng như Phong dự đoán, viên đá được ném ra biến thành tảng đá to lớn, Angel cũng đành bất lực nhìn nó lao tới mà không có biện pháp nào giải quyết, Động Lực cần thời gian nạp a!! Đương nhiên nàng còn nhiều chiêu thức khác, nhưng nhìn Haki Vũ Trang mạnh mẽ bao trùm tảng đá thì đành bó tay.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Surudoi bước lên mạn thuyền, thanh Kashimaru được rút ra khỏi vỏ, sự sắc bén của nó không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa, tương truyền chỉ cần nhìn lưỡi kiếm quá mười giây thì trong đầu sẽ hiện lên ảo giác chính mình bị Kashimaru chém đứt cơ thể, dù là tương truyền bất quá cũng không có người nào muốn thử, hầu hết chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.

Riêng Phong thì khác, hắn không biết mấy thứ truyền tụng rắc rối đó, mà biết rồi thì làm sao?? Hắn chính là không thèm để ý, Tứ Hoàng còn chưa khiến Phong sợ, một thanh kiếm hơi chút đặc biệt thì sinh ra được uy hiếp gì với hắn đây.

Tuy nhiên khinh thường là chuyện của khinh thường, Phong chưa hề phủ nhận sự đặc biệt của thanh Kashimaru, mà viên đá chỉ được cường hóa Haki 50% cũng là vì muốn thử món đồ chơi sắc bén đó.

Xoẹt!!

Nhẹ nhàng, nhanh gọn, không có mấy người ở đây thấy được hành động của Surudoi, tốc độ rút kiếm - tra kiếm của hắn quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc mà thôi. Tảng đá bay thêm một đoạn theo quán tính sau đó tách ra làm đôi rơi xuống nước.

Chỉ là kiếm khí mà đã sắc bén cường mãnh đến vậy rồi, nếu chém trực tiếp thì có lẽ không có thứ gì nó không chém được, đây là suy nghĩ chung của mọi người trừ Phong và Angel.

Bởi vì sắc mặt Surudoi sau một trảm vừa rồi trở nên nhợt nhạt đi trông thấy, mồ hôi tuôn ra như tắm, hiển nhiên một trảm đó rút đi gần phân nửa sức lực của hắn.

Haki của Phong nào có đơn giản nói phá liền phá!! Muốn phá được nhất định phải trả cái giá rất đắt!!

- Ok!! Dừng ở đây thôi, chơi chán rồi, cho các người lên đảo!!

Đột nhiên Phong đứng dậy phủi phủi tay quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu khiến ba người Gurai ngẩn ra, bọn họ đưa mắt nhìn nhau không dám tin.

Nếu Phong tiếp tục ném thêm vài viên đá nữa chắc chắn hạm đội sẽ bị hủy diệt trước khi đặt chân lên đảo, không một ai nghi ngờ điều này cả. Vậy thì tại sao Phong lại quyết định tha cho bọn Angel một mạng chứ???

Tâm tư Lazy chợt lóe, hắn mỉm cười mang theo chút vui mừng.

- Hắn cho chúng ta cơ hội rồi!! Thật tốt quá!!

- Sao?? Mày nói gì vậy Lazy??

Gurai và Shinai khó hiểu nhìn Lazy, từ trước đến nay hai người không thích sử dụng đầu óc, cho nên về khoảng tư duy luôn kém xa Lazy. Ở những thời điểm quan trọng Lazy thường hữu dụng hơn bọn họ, tất cả đều nhờ vào cái đầu nhạy bén.

Lazy cũng không vội vàng mà từ tốn giải thích.

- Có hai lý do để tao nói như vậy, thứ nhất chúng ta không chết, vì sao?? Rất đơn giản hắn cần chúng ta làm gì đó, hoặc là tác dụng của chúng ta đối với hắn vẫn còn. Thứ hai hắn để đội trưởng lên đảo thoải mái cứu chúng ta, căn bản không phải là có lòng nhân từ gì mà căn bản hắn không sợ chúng ta trốn thoát được.

- Năng lực của tên kia bọn mày cũng thấy rồi đấy, tiến vào đã khó gần như không có cơ hội, khi rời đi càng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Vậy thì cách giải thích duy nhất chính là hắn muốn cho chúng ta tiến vào trong đảo, nói rõ mục đích lần này chúng ta tới đây cho hắn biết. Còn không phải là hắn đã cho chúng ta cơ hội sao??

Nghe Lazy giải thích cặn kẽ đâu ra đó, cặp mắt mệt mỏi của hai người Gurai, Shinai sáng bừng lên hưng phấn và hy vọng. Tưởng chừng như sẽ phải chôn thây ở đây thì không ngờ may mắn gặp được một tên quái vật "còn chút nhân tính".

Trên chiến thuyền, Angel và mọi người cũng không hiểu mô tê gì cả.

- Gã đó đi đâu rồi??

- Hình như là đi vào trong đảo rồi thì phải??

- Không sai đâu, nhưng vì sao hắn lại tha cho chúng ta nhỉ??

Đây là dấu chấm hỏi to lớn trong đầu bọn họ, không phải ai cũng đủ thông minh như Lazy để hiểu được vấn đề.

Angel nheo mày phất tay dừng cuộc nghị luận ồn ào lại, nàng cần yên tĩnh để phân tích tình huống, không khí dần trở nên im lặng, âm thanh bàn tán xôn xao nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Trong khi Angel trầm ngâm thì hạm đội cuối cùng cũng cập bến, trong đầu nàng bỗng lóe lên tia sáng khó nắm bắt, tuy nhiên đại khái hiểu được sơ sơ dụng ý của người đàn ông kia rồi.

Không do dự quá lâu, Angel hét to ra lệnh cho người của mình vào vị trí.

- Các người nghe kỹ đây!! Một nửa sẽ theo tôi lên đảo, một nửa ở lại mang các anh em nằm bên kia lên thuyền, xem xét thử bọn họ còn sống hay không, nếu còn thì lập tức cứu tỉnh, hôn mê lâu kiểu này sẽ rất nguy hiểm...

Vừa nói Angel vừa cúi xuống đặt tay lên mũi một tên thuyền viên đang bất tỉnh, cảm nhận được nhịp thở suy yếu thì thầm cảm tạ trời phật, đồng thời trong lòng nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái "vì sao hắn lại không giết người?? Phải chăng có ý đồ..."

Lắc lắc đầu không nghĩ đến nữa, Angel nhanh chóng dẫn theo Surudoi và mấy trăm thuộc hạ men theo con dốc, chạy lên vách đá Phong ngồi khi nãy.

Chiếc ghế vẫn còn đó, bất quá bên cạnh còn có thêm ba cái xác đang mở to mắt nhìn bọn họ.

- Đội trưởng!! Surudoi!!

- Gurai!! Các anh vẫn còn sống, thật may quá!!

Angel cùng Surudoi mừng rỡ vội vàng chạy tới, Angel ngồi xuống bên cạnh quan sát thương thế của ba người, cặp chân mày xinh đẹp nhíu càng lúc càng chặt.

- Không cần nhìn nữa!! Tên đó đích xác là một quái vật chính hiệu, tôi và Shinai chỉ bị ăn một đấm liền gãy mất mấy cái xương sườn, tội cho Gurai lãnh hai phát, không chừng cánh tay hắn bị tàn phế luôn rồi cũng nên.

Lazy lắc đầu cười khổ ra hiệu Angel khỏi phải nhọc công xem xét chi cho mất công, bị thương thế nào ba người bọn họ rõ ràng nhất. Thấy Angel gật đầu thì Lazy chợt nghiêm mặt nói nhanh.

- Nhanh chóng vào đảo đi thôi!! Đừng để hắn đợi lâu, chẳng may tính kiên nhẫn của hắn có hạn, đổi ý giữa chừng thì chúng ta đừng mong sống sót rời khỏi đây.

- Tôi biết rồi!!

Angel ngưng trọng gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia sáng khó phát hiện, tuy nhiên làm sao qua mắt Lazy được, hắn thở dài níu tay Angel lại dặn dò thêm một câu.

- Tốt nhất nên nói sự thật, gã đó không chỉ tứ chi phát triển thôi đâu, cô nhất định phải cẩn thận, có gì nói đấy, đừng thêm bớt gì cả, cô càng phức tạp hóa vấn đề thì chúng ta sẽ chết càng nhanh. Nhớ kỹ lời tôi nói!!

Nói hết câu Lazy mới chịu buông tay Angel, chấp nhận để cho mấy tên thuộc hạ khuân về tàu, với thể trạng như này muốn vào cùng Angel trợ giúp cho nàng là chuyện không thể, tầm mắt của hắn đã mờ hơn rồi, có thể bất tỉnh bất lúc nào không hay.

Nhìn đoàn người mang Gurai, Shinai, Lazy đi, Angel trịnh trọng gật mạnh đầu, chuyện này dù bất cứ giá nào nàng cũng phải giải quyết cho tốt, bằng không tính mạng của mấy trăm anh em sẽ chôn vùi cùng nàng.

Hít sâu một hơi, Angel và Surudoi hướng vương quốc Kuja bước đi, bước chân mới đầu hơi run rẩy nhưng về sau thì không còn nữa, mà thay vào đó là sự kiên định, quyết đoán.

Dọc đường hai người gặp rất nhiều nữ lính gác tay cầm giáo hoặc cung tên, ánh mắt nhìn hai người tràn ngập địch ý, bất quá không có một ai tiến lên ngăn cản, hiển nhiên là được dặn trước.

Một đường đi thẳng cho tới khi đụng đại môn, hai nữ xà nhân khổng lồ dị thường đã đứng chờ sẵn từ lúc nào.

Marigold thè chiếc lưỡi rắn đạm mạc lên tiếng.

- Theo ta đi vào!! Nữ Hoàng và đại nhân đang chờ ở trong. Đừng làm ra hành động gì ngu xuẩn, hậu quả các ngươi không chịu đựng nổi đâu.

Dứt lời, Marigold, Sandersonia hai nàng xoay người dẫn Angel và Surudoi tiến vào cung điện tráng lệ.

Không khí lập tức thay đổi 180 độ, khác với bầu không khí trong lành kèm theo cái nóng oi bức, bên trong vừa thoáng mát vừa tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, đậm chất quý tộc, mặc dù chất quý tộc này hơi hoang dã một chút.

Surudoi hiểu được mình là nam nhân thứ hai được phép vào đây cho nên tâm tình khá hồi hộp, hắn bất an nhìn quanh khắp đại điện.

- gRJjdvr Hoan nghênh đến với vương quốc của ta!!

Bất thình lình một giọng nói như tiên âm vang lên trong đại điện, âm thanh trong trẻo ngân nga làm say lòng người.

Angel và Surudoi dừng bước ngẩng đầu nhìn về phía ngai vàng cách đó không xa, ngồi trên đó không phải là Nữ Vương như trong tưởng tượng, mà là một nam nhân cao lớn lực lưỡng, khắp thân mình đầy rẫy vết sẹo chen chúc lẫn nhau.

Thu hút người nhìn nhất có lẽ vẫn là gương mặt điển trai, ngũ quan rõ ràng, cặp mắt sâu thẳm pha chút tang thương già dặn.

Xung quanh hắn có bốn mỹ nữ dáng người mềm mại, nóng bỏng, cô gái xinh đẹp nhất, kiều mỵ nhất to gan lớn mật, ngồi hẳn vào trong lòng hắn, bộ dạng lười biếng không muốn rời đi.

Nhìn một cái Angel liền biết nàng chính là Nữ Hoàng hải tặc đỉnh đỉnh đại danh, không biết có bao nhiêu nam nhân trên thế giới vì nhớ nhung nàng mà mất ăn mất ngủ. Nếu để họ biết thần tượng trong lòng mình đang ôm ôm ấp ấp với một gã đàn ông khác thì không biết sẽ điên cuồng thành cái dạng gì...

Đừng nói là Surudoi mất hồn mất vía, mà ngay cả phận nữ nhi như Angel cũng bị vẻ đẹp đó làm cho mê muội hai giây. Nhưng khi nhìn qua dáng ngồi trong lòng gã đàn ông kia thì vừa xấu hổ vừa khinh bỉ, gò má bất giác đỏ lên.

Phong thật là oan nha, hắn có sờ mó gì Hancock đâu cơ chứ, nàng chính là tự tung tự tác ngồi vào lòng hắn đuổi mấy cũng không chịu dời cái mông đi chỗ khác. Phong thề rằng mình đã thật thà đến cực điểm rồi, một tay cố gắng đặt lên eo nàng rồi thôi, tay còn lại gác sau đầu, chuyện xấu gì cũng không làm a!! Chỉ có lâu lâu miết nhẹ vùng bụng phẳng lỳ mềm mại một chút, ừ...chỉ vậy thôi...

Làm như không để ý đến ánh mắt chán ghét của Angel, Phong mỉm cười mở lời trước.

- Bộ cô tính để chủ nhà như tôi phải mời cô nói mục đích của mình sao??

- Hừ!! Thật xin lỗi, là tôi vô lễ rồi!!

Angel cười lạnh, Phong đã để lại ấn tượng trong lòng nàng quá xấu, nó gợi nàng nhớ lại một ít chuyện cũ vì vậy hoàn toàn quên mất lời dặn của Lazy.

"Bực rồi nha!!" Phong híp mắt, mục quang lóe lên tia lạnh lùng, băng sương, hắn không thừa thời gian chơi với Angel, bỏ ra hẳn một ngày để tiếp đãi phe cánh của cô ta đã là cực hạn đối với hắn, nếu không biết tốt xấu thì đừng trách Phong hắn độc ác.

- Tôi khuyên cô không nên thừa lời vô nghĩa!! Kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng để tới lúc tôi không kiềm chế được mình ra tay giúp các người biến mất khỏi thế giới này. Cô có tin không, trong vòng năm phút toàn bộ hạm đội của cô sẽ mãi trôi vào dòng lịch sử???

Bốn chữ "Cô có tin không" vang dội khắp đại điện hồi lâu không tiêu tán, lần đầu tiên cảm thụ được sự bá đạo vô đối của Phong, Angel vậy mới biết được gã đàn ông trước mắt tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì. Hắn tàn ác hơn những kẻ độc ác nhất gấp nhiều lần, mà nếu không ác thì làm sao có được khí chất Đế Vương cao cao tại thượng đây??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương