Phong Đao
-
Chương 28: Khinh cuồng (bốn)
Sở Nghiêu còn đang kéo cổ họng gào khóc, dao phay trong tay Cố Tiêu liền vung lên.
Dao phay không sắc bén lắm kia đánh vòng từ trong tay y bay ra, phá thành một đường thẳng tắp trên giấy cửa sổ, bổ vào cột gỗ bên ngoài. Đao phong cắm ngập vào cột gỗ ba phân, chỉ cách cổ điếm tiểu nhị không đến một tấc.
Nếu mà hắn nhúc nhích, lưỡi dao đang rung động kia liền cứa vào da thịt, giống như một con heo béo tốt bị cắt cổ họng lấy máu.
Theo sát phía sau điếm tiểu nhị là lão bản nương hoa dung thất sắc, ba tên sai vặt đứng ngốc giữa đương trường, côn, gậy, đao trong tay lập tức rớt xuống đất loảng xoảng, đập trúng đầu ngón chân cũng không dám kêu đau.
Sở Nghiêu bị động tĩnh này kinh sợ, cũng quên cả khóc, chỉ còn bản năng vẫn nấc lên.
“Chó không bỏ được tính ăn cu*t, kẻ làm trộm đương nhiên cũng không chịu đi tay không.” Cố Tiêu quay lại nhìn năm người ngoài cửa, lấy lượng bạc kia cầm trên tay “Chim chết vì thức ăn, người chết vì tiền tài, trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ ngu xuẩn, đầu óc không đủ lá gan lại thừa.”
Trước đó y cũng không muốn chọc đến phiền toái, mấy kẻ mở hắc điếm này tự nhiên cũng sẽ không tìm đến xúi quẩy. Theo lý thì Cố Tiêu hoàn toàn có thể bình yên vô sự mà ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai lại cơm no rượu say mà bước lên con đường phía trước.
Chỉ là như vậy tiểu Thịt Viên mũm mĩm như oa nhi trên tranh tết kia ắt hẳn sẽ dừng ở trên tay hắc điếm, kết cục cuối cùng phỏng chừng cũng chỉ có thể cho chó gặm.
Cố Tiêu giữa hai cái “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện” cùng “Một thân phiền toái không chê ít” hơi dao động một chút, cuối cùng quyết định thêm chút việc thiện. Một cái thằng nhóc be bé, ngay cả mang hài cũng chưa cao bằng cái bàn cũng sẽ không lấy thân báo đáp, cùng lắm thì đem hắn ném cho người nhà liền phủi tay chạy lấy người, nói không chừng còn có thể ăn chùa được vài bữa cơm.
Hai mươi lượng bạc kia, không phải là thực sự bỏ ra mua thịt ăn, mà là đem tiền bạc để lộ ra. Nếu mấy kẻ hắc điếm này thức thời, y tự nhiên sẽ lưu lại ngân lượng mang theo hài tử chạy lấy người, nước sông không phạm nước giếng; Nhưng mà bọn họ thấy bạc liền nảy lòng tham, như vậy cũng không trách được y vô cớ hạ thủ.
Gương mặt tô son điểm phấn của lão bản nương vặn vẹo đến mức khó coi. Nàng dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi, dùng sức rút con dao phay ra khỏi cột gỗ, lạnh lùng nói: “Sợ cái gì? Hắn chỉ có một người, còn có thể lật trời hay sao? Đều xông lên hết cho lão nương!”
Cố Tiêu cười cười. Một loạt thanh âm cổ quái đột nhiên vang lên.
Thanh âm kia đến từ cây cột gỗ cạnh chỗ mọi người đứng bên ngoài. Khách điếm này thập phần đơn sơ, gỗ đá sớm đã mục nát rệu rã, chỉ trù phòng là còn miễn cưỡng có thể chống đỡ. Căn lều bên ngoài chỉ do bốn cây cọc gỗ xiêu vẹo đỡ lấy mái ngói đổ nát cùng cỏ tranh. Cây cột chính vừa mới bị con dao phay ẩn chứa nội lực của y cắm ngập vào ba phần, chỉ còn lại bảy phân, giống như bị phạt ngang, lúc này liền bị nứt ra, chỉ còn lại một phần gỗ, dĩ nhiên liền chống đỡ không nổi.
Lão bản nương sắc mặt đại biến, nhưng mà còn chưa kịp la lên, căn lều liền đổ sụp xuống, thẳng mặt mà đem năm người bọn họ vùi phía dưới, tro bụi bay lên, nước bùn văng khắp nơi.
“Đáng tiếc lại phải ăn bờ ngủ bụi!” Cố Tiêu nhún vai, một tay xách áo Sở Nghiêu, thừa dịp năm người kia còn chưa bò ra được, từ trù phòng nhảy ra ngoài, đặt tay ở bên môi huýt sáo một cái, sau tường đất liền truyền đến một tiếng hí vang.
Cố Tiêu mang theo Sở Nghiêu trèo tường mà qua, quả nhiên nhìn thấy con ngựa già của mình cột cạnh một cái cây thấp. Y cởi dây cương, xoay người ngồi lên, đem tiểu hài nhi phóng lên lưng ngựa, nói; “Nắm chặt chút, ngã xuống nói không chừng mặt liền chấm đất, cẩn thận tương lai không cưới được tức phụ nha!”
Sở Nghiêu: “…”
Hắn năm nay mới bảy tuổi rưỡi. Tuy rằng cũng không lớn lắm, nhưng đã thấy việc đời không ít. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đại nhân không nên nết như thế, thật sự là được mở mang kiến thức.
Nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Con ngựa kia tuy rằng già rồi, nhưng tính tình lại nóng nảy, bị cột một hồi như vậy liền không kiên nhẫn. Trước mắt rốt cục thoát vây, liền hưng phấn quá độ mà bào bào móng xuống đất, sau đó hí vang một tiếng vọt vào trong đêm tối mênh mang, một đường chạy như điên như cuồng, nhiều lần đem Sở Nghiêu suýt quẳng xuống, khiến hắn sợ tới mức đành phải hóa thân thành thằn lằn, ôm ghịt lấy cổ ngựa.
Cố Tiêu không phúc hậu mà cười rộ lên, mưa cùng gió hắt đầy một miệng cũng không làm y yên tĩnh. May mà y cũng còn chút lương tâm, đến lần hắt xì thứ ba của Sở Nghiêu, rốt cục cởi ngoại bào, dùng sức vắt khô nước, sau đó bọc lên người Sở Nghiêu.
“Nơi này hoang vu hẻo lánh làm gì có đại phu? Chịu đựng một chút a, nhóc con!” Cố Tiêu một bên che mưa cho hắn, một bên đánh giá cảnh vật chung quanh, miệng vẫn không chịu ngừng: “Ngươi mà nhiễm phải phong hàn, ta liền đi đào mấy cái mồ hoang, bào ít xương cốt kê đơn cho ngươi!”
Sở Nghiêu: “…”
Bọn họ phóng ngựa ở trong đêm mưa chạy như điên một hồi lâu, Cố Tiêu rốt cục phát hiện một cái sơn động. Đầu tiên y xuống ngựa thăm dò, ngoài cửa động cỏ dại mọc thành bụi, nhưng nền đất cũng không nhẵn nhụi, hẳn là không có rắn rết lui tới. Tiếp theo lại đi vào sờ soạng trong chốc lát, lúc này mới đem hài tử ôm tiến vào.
Sở Nghiêu lạnh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, ở trong ngực y mà run lẩy bẩy. Lúc này vẫn còn mưa, hỏa thạch trên người Cố Tiêu cũng đều bị ướt. Y ở trong động nhặt chút cỏ khô trải lên mặt đất, đem áo khoác của mình cùng tiểu hài nhi đều cởi xuống che mưa gió ngoài cửa động, lại từ trong bao hành lý tìm bộ quần áo còn chưa bị ướt đem Sở Nghiêu bọc thành một cái nem rán, lúc này mới đem hắn ôm vào trong lòng, cảnh cáo: “Lại nói, ngươi mà dám thừa dịp ta ngủ chạy loạn, cẩn thận bị sói tha đi!”
Khi nói chuyện còn làm cái mặt quỷ kèm theo. May mắn là ở trong động quá tối, Sở Nghiêu mới không bị dọa khóc lần thứ hai.
Hắn rúc ở trong lòng Cố Tiêu một lúc, an tĩnh mà cảm thụ một điểm ấm áp duy nhất trong đêm mưa lạnh lẽo này, một lúc lâu mới nói: “Đa tạ!”
Trong động tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, Cố Tiêu lại vừa sờ liền chuẩn, y nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của tiểu hài nhi, nói: “Đương nhiên phải cảm tạ ta. Nếu không có ngươi, ta bây giờ còn đang hoa tiền nguyệt hạ cùng thiên kim của Chu Công lão nhân gia ấy chứ.”
[(*) Chu công: một cách nói của việc đi ngủ. Ở đây Tiêu Tiêu lưu manh, bảo là đi hẹn hò dưới trăng với con gái của Chu công]
Sở Nghiêu: “…”
Cố Tiêu hỏi: “Bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống hài tử trong gia đình nghèo khổ, nửa đêm lẻ loi một mình chạy đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ là bị bọn họ dụ dỗ từ trên trấn tới?”
Sở Nghiêu do dự một chút, mới ngập ngừng nói: “Không… không phải… Ta là…. tự mình chạy đến chỗ này…”
Cố Tiêu ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ còn nhỏ tuổi như vậy đã học đòi vào hoang sơn tìm hoa vấn liễu?”
Sở Nghiêu: “…”
Hắn làm một cái tiểu gia tử chính trực thuần khiết, quả thực không thể giao lưu cùng hạng lưu manh lòng đầy đen tối này.
Cố Tiêu gãi gãi cằm hắn, giống như đùa với con mèo con: “Coi như ta cũng lười hỏi. Ngày mai liền đem ngươi đưa về nhà đi. Nói, nhà ngươi ở chỗ nào?”
“Nhà của ta ở… không!” Nguyên bản tiểu Thịt Viên đang an an tĩnh tĩnh rúc vào trong ngực y đột nhiên run lên, thiếu chút nữa là từ trong lòng Cố Tiêu lăn ra ngoài.
Cố Tiêu bị phản ứng này cả kinh, hai tay tiểu hài nhi ôm chặt lấy y không bỏ, gấp đến độ nói không thành câu: “Ngươi… ngươi… Ta… ta…”
Cố Tiêu lắc đầu, biến nằm thành ngồi: “Ở đây chỉ có ngươi cùng ta, không có người khác. Tuổi còn nhỏ có thể không cần làm mọi thứ, nhưng nhất định phải học được nói tiếng người. Ngoan, đem đầu lưỡi vuốt thẳng lại rồi nói.”
Sở Nghiêu run run vài cái mới bình tĩnh trở lại. Nếu lúc này có ánh sáng, Cố Tiêu nhất định có thể thấy rõ gương mặt tiểu hài nhi trắng bệch đến dọa người.
Đáng tiếc cũng không có, y chỉ có thể thông qua thân thể vẫn luôn run rẩy trong lòng mà phỏng đoán đứa nhỏ này hẳn là bị kinh hách cực lớn, đến tận bây giờ còn chưa phục hồi lại.
Y không vội nói tiếp, chỉ dùng đôi tay ấm áp khẽ vuốt dọc sau lưng Sở Nghiêu, chỉ trong chốc lát, Sở Nghiêu đã mở miệng, thanh âm hãy còn thừa sợ hãi: “Nhà của ta ở rất xa, lần này là ta cùng ca ca chạy ra ngoài chơi đùa …”
Cố Tiêu nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Chúng ta gặp người xấu, bị bắt đi lên…” Sở Nghiêu cố gắng lọc trong cái đầu nhỏ bé ra những hồi ức hỗn loạn, đem chúng chắp vá chỉnh tề, “Chúng ta là ở Miên Phong thành gặp những người đó. Bọn họ giết sạch thị… gia nhân của chúng ta, đem ta cùng ca ca nhét vào trong xe ngựa. Hai ngày trước, ca ca thừa dịp bọn họ sơ hở mang theo ta chạy trốn, nhưng mà rất nhanh liền bị đuổi theo, hắn kêu ta chạy, ta…”
“Cho nên ngươi liền giống như con ruồi không đầu bay tứ lung tung mà chạy đến đây, nhìn thấy khách điếm liền cho rằng có thể ăn chút gì nên tiến vào. Kết quả thiếu chút nữa biến thành một bàn đồ ăn?” Cố Tiêu hiểu rõ, thân thiết mà điểm một cái lời bình: “Ngu ngốc!”
Sở Nghiêu cảm thấy kẻ này may mắn không phải là người trong nhà mình, nếu không sớm bị kéo ra ngoài mà đánh chết.
Bất quá trước mắt hắn cũng không có người thứ hai nào có thể nhờ vả, vì thế tiểu hài tử vô sự tự thông “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” nhẫn nhịn xuống, tiếp tục nói: “Ta… ta muốn thỉnh ngươi đi cứu ca ca ta… Ta sẽ không để cho ngươi làm không công! Nhà của chúng ta có tiền… Thật sự rất có tiền! Ngươi muốn cái gì cũng được!”
Cố Tiêu sờ sờ cái đầu nho nhỏ của hắn, cảm giác đứa nhỏ này rất là thành thật, chỉ sợ người khác không biết hắn là con dê béo để giết.
Y tự xưng là một người tốt có đạo nghĩa, vì thế cân nhắc trong chốc lát, quả quyết lắc đầu: “Ta giúp ngươi cứu người, không cần tiền.”
Tiểu hài nhi mới vừa khiếp sợ với việc y đổi tính bỏ tà theo chính, chợt nghe y nói tiếp: “Ta muốn người. Nhà ngươi đã có tiền, như vậy liền cho ta một người đi, một người phải đặc biệt xinh đẹp.”
Cho dù trong động hắc ám, ánh mắt Sở Nghiêu lúc này nhìn y cũng giống như nhìn một đầu nghiệt súc.
Cố Tiêu lười phỏng đoán tâm tư tiểu tử thúi, y còn đang bận khâm phục bản thân tính toán thực khôn khéo. Đi lại trên giang hồ sao có thể một thân một mình lưu lạc? Nếu có mỹ nhân mang theo bên người, cho dù không thể mạo phạm, chỉ cần nhìn đẹp mắt cũng đã cực kỳ thoải mái.
Nói không chừng cuối cùng còn có thể mang tức phụ trở về núi, để sư phụ sư công cao hứng một chút nữa.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Cố Tiêu thuận miệng hỏi: “Ngươi có biết những người đó lai lịch thế nào không?”
Sở Nghiêu cố không oán thầm, vội nói: “Ta không rõ ràng lắm, nhưng nghe lén lúc bọn họ nói chuyện, có nhắc tới … ân, bọn họ nhắc tới Táng Hồn cung.”
Đôi mày Cố Tiêu đang giãn ra nhất thời nhăn tít lại.
Dao phay không sắc bén lắm kia đánh vòng từ trong tay y bay ra, phá thành một đường thẳng tắp trên giấy cửa sổ, bổ vào cột gỗ bên ngoài. Đao phong cắm ngập vào cột gỗ ba phân, chỉ cách cổ điếm tiểu nhị không đến một tấc.
Nếu mà hắn nhúc nhích, lưỡi dao đang rung động kia liền cứa vào da thịt, giống như một con heo béo tốt bị cắt cổ họng lấy máu.
Theo sát phía sau điếm tiểu nhị là lão bản nương hoa dung thất sắc, ba tên sai vặt đứng ngốc giữa đương trường, côn, gậy, đao trong tay lập tức rớt xuống đất loảng xoảng, đập trúng đầu ngón chân cũng không dám kêu đau.
Sở Nghiêu bị động tĩnh này kinh sợ, cũng quên cả khóc, chỉ còn bản năng vẫn nấc lên.
“Chó không bỏ được tính ăn cu*t, kẻ làm trộm đương nhiên cũng không chịu đi tay không.” Cố Tiêu quay lại nhìn năm người ngoài cửa, lấy lượng bạc kia cầm trên tay “Chim chết vì thức ăn, người chết vì tiền tài, trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ ngu xuẩn, đầu óc không đủ lá gan lại thừa.”
Trước đó y cũng không muốn chọc đến phiền toái, mấy kẻ mở hắc điếm này tự nhiên cũng sẽ không tìm đến xúi quẩy. Theo lý thì Cố Tiêu hoàn toàn có thể bình yên vô sự mà ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai lại cơm no rượu say mà bước lên con đường phía trước.
Chỉ là như vậy tiểu Thịt Viên mũm mĩm như oa nhi trên tranh tết kia ắt hẳn sẽ dừng ở trên tay hắc điếm, kết cục cuối cùng phỏng chừng cũng chỉ có thể cho chó gặm.
Cố Tiêu giữa hai cái “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện” cùng “Một thân phiền toái không chê ít” hơi dao động một chút, cuối cùng quyết định thêm chút việc thiện. Một cái thằng nhóc be bé, ngay cả mang hài cũng chưa cao bằng cái bàn cũng sẽ không lấy thân báo đáp, cùng lắm thì đem hắn ném cho người nhà liền phủi tay chạy lấy người, nói không chừng còn có thể ăn chùa được vài bữa cơm.
Hai mươi lượng bạc kia, không phải là thực sự bỏ ra mua thịt ăn, mà là đem tiền bạc để lộ ra. Nếu mấy kẻ hắc điếm này thức thời, y tự nhiên sẽ lưu lại ngân lượng mang theo hài tử chạy lấy người, nước sông không phạm nước giếng; Nhưng mà bọn họ thấy bạc liền nảy lòng tham, như vậy cũng không trách được y vô cớ hạ thủ.
Gương mặt tô son điểm phấn của lão bản nương vặn vẹo đến mức khó coi. Nàng dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi, dùng sức rút con dao phay ra khỏi cột gỗ, lạnh lùng nói: “Sợ cái gì? Hắn chỉ có một người, còn có thể lật trời hay sao? Đều xông lên hết cho lão nương!”
Cố Tiêu cười cười. Một loạt thanh âm cổ quái đột nhiên vang lên.
Thanh âm kia đến từ cây cột gỗ cạnh chỗ mọi người đứng bên ngoài. Khách điếm này thập phần đơn sơ, gỗ đá sớm đã mục nát rệu rã, chỉ trù phòng là còn miễn cưỡng có thể chống đỡ. Căn lều bên ngoài chỉ do bốn cây cọc gỗ xiêu vẹo đỡ lấy mái ngói đổ nát cùng cỏ tranh. Cây cột chính vừa mới bị con dao phay ẩn chứa nội lực của y cắm ngập vào ba phần, chỉ còn lại bảy phân, giống như bị phạt ngang, lúc này liền bị nứt ra, chỉ còn lại một phần gỗ, dĩ nhiên liền chống đỡ không nổi.
Lão bản nương sắc mặt đại biến, nhưng mà còn chưa kịp la lên, căn lều liền đổ sụp xuống, thẳng mặt mà đem năm người bọn họ vùi phía dưới, tro bụi bay lên, nước bùn văng khắp nơi.
“Đáng tiếc lại phải ăn bờ ngủ bụi!” Cố Tiêu nhún vai, một tay xách áo Sở Nghiêu, thừa dịp năm người kia còn chưa bò ra được, từ trù phòng nhảy ra ngoài, đặt tay ở bên môi huýt sáo một cái, sau tường đất liền truyền đến một tiếng hí vang.
Cố Tiêu mang theo Sở Nghiêu trèo tường mà qua, quả nhiên nhìn thấy con ngựa già của mình cột cạnh một cái cây thấp. Y cởi dây cương, xoay người ngồi lên, đem tiểu hài nhi phóng lên lưng ngựa, nói; “Nắm chặt chút, ngã xuống nói không chừng mặt liền chấm đất, cẩn thận tương lai không cưới được tức phụ nha!”
Sở Nghiêu: “…”
Hắn năm nay mới bảy tuổi rưỡi. Tuy rằng cũng không lớn lắm, nhưng đã thấy việc đời không ít. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đại nhân không nên nết như thế, thật sự là được mở mang kiến thức.
Nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Con ngựa kia tuy rằng già rồi, nhưng tính tình lại nóng nảy, bị cột một hồi như vậy liền không kiên nhẫn. Trước mắt rốt cục thoát vây, liền hưng phấn quá độ mà bào bào móng xuống đất, sau đó hí vang một tiếng vọt vào trong đêm tối mênh mang, một đường chạy như điên như cuồng, nhiều lần đem Sở Nghiêu suýt quẳng xuống, khiến hắn sợ tới mức đành phải hóa thân thành thằn lằn, ôm ghịt lấy cổ ngựa.
Cố Tiêu không phúc hậu mà cười rộ lên, mưa cùng gió hắt đầy một miệng cũng không làm y yên tĩnh. May mà y cũng còn chút lương tâm, đến lần hắt xì thứ ba của Sở Nghiêu, rốt cục cởi ngoại bào, dùng sức vắt khô nước, sau đó bọc lên người Sở Nghiêu.
“Nơi này hoang vu hẻo lánh làm gì có đại phu? Chịu đựng một chút a, nhóc con!” Cố Tiêu một bên che mưa cho hắn, một bên đánh giá cảnh vật chung quanh, miệng vẫn không chịu ngừng: “Ngươi mà nhiễm phải phong hàn, ta liền đi đào mấy cái mồ hoang, bào ít xương cốt kê đơn cho ngươi!”
Sở Nghiêu: “…”
Bọn họ phóng ngựa ở trong đêm mưa chạy như điên một hồi lâu, Cố Tiêu rốt cục phát hiện một cái sơn động. Đầu tiên y xuống ngựa thăm dò, ngoài cửa động cỏ dại mọc thành bụi, nhưng nền đất cũng không nhẵn nhụi, hẳn là không có rắn rết lui tới. Tiếp theo lại đi vào sờ soạng trong chốc lát, lúc này mới đem hài tử ôm tiến vào.
Sở Nghiêu lạnh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, ở trong ngực y mà run lẩy bẩy. Lúc này vẫn còn mưa, hỏa thạch trên người Cố Tiêu cũng đều bị ướt. Y ở trong động nhặt chút cỏ khô trải lên mặt đất, đem áo khoác của mình cùng tiểu hài nhi đều cởi xuống che mưa gió ngoài cửa động, lại từ trong bao hành lý tìm bộ quần áo còn chưa bị ướt đem Sở Nghiêu bọc thành một cái nem rán, lúc này mới đem hắn ôm vào trong lòng, cảnh cáo: “Lại nói, ngươi mà dám thừa dịp ta ngủ chạy loạn, cẩn thận bị sói tha đi!”
Khi nói chuyện còn làm cái mặt quỷ kèm theo. May mắn là ở trong động quá tối, Sở Nghiêu mới không bị dọa khóc lần thứ hai.
Hắn rúc ở trong lòng Cố Tiêu một lúc, an tĩnh mà cảm thụ một điểm ấm áp duy nhất trong đêm mưa lạnh lẽo này, một lúc lâu mới nói: “Đa tạ!”
Trong động tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, Cố Tiêu lại vừa sờ liền chuẩn, y nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của tiểu hài nhi, nói: “Đương nhiên phải cảm tạ ta. Nếu không có ngươi, ta bây giờ còn đang hoa tiền nguyệt hạ cùng thiên kim của Chu Công lão nhân gia ấy chứ.”
[(*) Chu công: một cách nói của việc đi ngủ. Ở đây Tiêu Tiêu lưu manh, bảo là đi hẹn hò dưới trăng với con gái của Chu công]
Sở Nghiêu: “…”
Cố Tiêu hỏi: “Bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống hài tử trong gia đình nghèo khổ, nửa đêm lẻ loi một mình chạy đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ là bị bọn họ dụ dỗ từ trên trấn tới?”
Sở Nghiêu do dự một chút, mới ngập ngừng nói: “Không… không phải… Ta là…. tự mình chạy đến chỗ này…”
Cố Tiêu ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ còn nhỏ tuổi như vậy đã học đòi vào hoang sơn tìm hoa vấn liễu?”
Sở Nghiêu: “…”
Hắn làm một cái tiểu gia tử chính trực thuần khiết, quả thực không thể giao lưu cùng hạng lưu manh lòng đầy đen tối này.
Cố Tiêu gãi gãi cằm hắn, giống như đùa với con mèo con: “Coi như ta cũng lười hỏi. Ngày mai liền đem ngươi đưa về nhà đi. Nói, nhà ngươi ở chỗ nào?”
“Nhà của ta ở… không!” Nguyên bản tiểu Thịt Viên đang an an tĩnh tĩnh rúc vào trong ngực y đột nhiên run lên, thiếu chút nữa là từ trong lòng Cố Tiêu lăn ra ngoài.
Cố Tiêu bị phản ứng này cả kinh, hai tay tiểu hài nhi ôm chặt lấy y không bỏ, gấp đến độ nói không thành câu: “Ngươi… ngươi… Ta… ta…”
Cố Tiêu lắc đầu, biến nằm thành ngồi: “Ở đây chỉ có ngươi cùng ta, không có người khác. Tuổi còn nhỏ có thể không cần làm mọi thứ, nhưng nhất định phải học được nói tiếng người. Ngoan, đem đầu lưỡi vuốt thẳng lại rồi nói.”
Sở Nghiêu run run vài cái mới bình tĩnh trở lại. Nếu lúc này có ánh sáng, Cố Tiêu nhất định có thể thấy rõ gương mặt tiểu hài nhi trắng bệch đến dọa người.
Đáng tiếc cũng không có, y chỉ có thể thông qua thân thể vẫn luôn run rẩy trong lòng mà phỏng đoán đứa nhỏ này hẳn là bị kinh hách cực lớn, đến tận bây giờ còn chưa phục hồi lại.
Y không vội nói tiếp, chỉ dùng đôi tay ấm áp khẽ vuốt dọc sau lưng Sở Nghiêu, chỉ trong chốc lát, Sở Nghiêu đã mở miệng, thanh âm hãy còn thừa sợ hãi: “Nhà của ta ở rất xa, lần này là ta cùng ca ca chạy ra ngoài chơi đùa …”
Cố Tiêu nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Chúng ta gặp người xấu, bị bắt đi lên…” Sở Nghiêu cố gắng lọc trong cái đầu nhỏ bé ra những hồi ức hỗn loạn, đem chúng chắp vá chỉnh tề, “Chúng ta là ở Miên Phong thành gặp những người đó. Bọn họ giết sạch thị… gia nhân của chúng ta, đem ta cùng ca ca nhét vào trong xe ngựa. Hai ngày trước, ca ca thừa dịp bọn họ sơ hở mang theo ta chạy trốn, nhưng mà rất nhanh liền bị đuổi theo, hắn kêu ta chạy, ta…”
“Cho nên ngươi liền giống như con ruồi không đầu bay tứ lung tung mà chạy đến đây, nhìn thấy khách điếm liền cho rằng có thể ăn chút gì nên tiến vào. Kết quả thiếu chút nữa biến thành một bàn đồ ăn?” Cố Tiêu hiểu rõ, thân thiết mà điểm một cái lời bình: “Ngu ngốc!”
Sở Nghiêu cảm thấy kẻ này may mắn không phải là người trong nhà mình, nếu không sớm bị kéo ra ngoài mà đánh chết.
Bất quá trước mắt hắn cũng không có người thứ hai nào có thể nhờ vả, vì thế tiểu hài tử vô sự tự thông “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” nhẫn nhịn xuống, tiếp tục nói: “Ta… ta muốn thỉnh ngươi đi cứu ca ca ta… Ta sẽ không để cho ngươi làm không công! Nhà của chúng ta có tiền… Thật sự rất có tiền! Ngươi muốn cái gì cũng được!”
Cố Tiêu sờ sờ cái đầu nho nhỏ của hắn, cảm giác đứa nhỏ này rất là thành thật, chỉ sợ người khác không biết hắn là con dê béo để giết.
Y tự xưng là một người tốt có đạo nghĩa, vì thế cân nhắc trong chốc lát, quả quyết lắc đầu: “Ta giúp ngươi cứu người, không cần tiền.”
Tiểu hài nhi mới vừa khiếp sợ với việc y đổi tính bỏ tà theo chính, chợt nghe y nói tiếp: “Ta muốn người. Nhà ngươi đã có tiền, như vậy liền cho ta một người đi, một người phải đặc biệt xinh đẹp.”
Cho dù trong động hắc ám, ánh mắt Sở Nghiêu lúc này nhìn y cũng giống như nhìn một đầu nghiệt súc.
Cố Tiêu lười phỏng đoán tâm tư tiểu tử thúi, y còn đang bận khâm phục bản thân tính toán thực khôn khéo. Đi lại trên giang hồ sao có thể một thân một mình lưu lạc? Nếu có mỹ nhân mang theo bên người, cho dù không thể mạo phạm, chỉ cần nhìn đẹp mắt cũng đã cực kỳ thoải mái.
Nói không chừng cuối cùng còn có thể mang tức phụ trở về núi, để sư phụ sư công cao hứng một chút nữa.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Cố Tiêu thuận miệng hỏi: “Ngươi có biết những người đó lai lịch thế nào không?”
Sở Nghiêu cố không oán thầm, vội nói: “Ta không rõ ràng lắm, nhưng nghe lén lúc bọn họ nói chuyện, có nhắc tới … ân, bọn họ nhắc tới Táng Hồn cung.”
Đôi mày Cố Tiêu đang giãn ra nhất thời nhăn tít lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook