Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng
-
Chương 22
22.1
Hà Hi say đến loạng choạng, giống như bùn nhão đọng ở trên người hắn, mắt nửa mở nửa khép, hàng mi dày thanh tú nổi bật khiến gương mặt càng thêm xinh đẹp.
Người đàn ông đỡ Hà Hi đi mấy bước, lập tức câu dẫn nắm cằm Hà Hi nhìn mình, thấp giọng nói: “Tôi là Ngô Liệt, còn nhớ tôi không?”
Hà Hi ngay cả mí mắt cũng không mở, nói năng không rõ: “Cũng không phải Ngô Ngạn Tổ, ai thèm nhớ…”
Ngô Liệt xùy cười một cái, không nói nữa, đưa Hà Hi ra khỏi quán bar.
Buổi sáng ánh nắng gắt, Hà Hi một khi phơi nắng liền lập tức giống như mèo chạm nước hét lên một tiếng lui vào bóng râm dưới mái hiên, lắc đầu nói: “Tôi không đi.”
“Tại sao?” Ngô Liệt cười nhìn cậu.
Hà Hi mờ mịt mở mắt, nhìn ánh nắng trải khắp nơi bên ngoài, ấm ức nói: “Nắng!”
“Phơi nắng sớm tốt giúp thân thể khỏe mạnh.” Ngô Liệt điềm đạm nói.
“Tốt con khỉ!” Hà Hi đặt mông ngồi xuống đất, ngẹo đầu dựa vào tường, phàn nàn nói: “Tôi là Vampire đó, da rất mềm, không thể phơi nắng, điểm thường thức đó cũng không biết còn…”
Phải giải thích những việc này với những người phàm tục như các người, thật mệt tâm.
“Ha ha ha ha!” Ngô Liệt cười như bị thần kinh một hồi, sau đó tà mị cởi áo khoác ngoài để lên trên đầu Hà Hi, đưa lưng về phía Hà Hi khom xuống nói: “Tự che nắng đi, lên đây tôi cõng cậu.”
“Cái này còn tạm được…” Hà Hi lẩm bẩm, đội áo khoác đứng lên mơ mơ màng màng va vào tường một phát.
Ngô Liệt nhất thời cười đến long trời lở đất.
“Điêu dân dám ở sau lưng cười nhạo trẫm!” Hà Hi thẹn quá hóa giận vận hết khí lực nhảy lên lưng Ngô Liệt, hung ác uy hiếp nói: “Điêu dân lớn mật! Cười cái nữa thử xem!”
Ngô Liệt ôm lấy hai đùi Hà Hi, đem người cố định, đi nhanh tới bãi đậu xe, vừa đi vừa phối hợp nói: “Cười nữa thì sao, Bệ hạ muốn cắn người?”
Hà Hi lạnh lùng nói: “Không, trẫm sẽ ói lên người ngươi.”
“… Bệ hạ thật lợi hại.” Ngô Liệt rất không có thành ý tán thưởng.
“Đương nhiên lợi hại.” Nếu không làm sao điêu dân các ngươi tâm phục khẩu phục? Tiểu Hà Hi ở dưới áo khoác Ngô Liệt nghĩ.
Ngô Liệt cõng Hà Hi đi tới bên cạnh một chiếc xe, cẩn thận đem người thả xuống ghế sau, mới vừa thả Hà Hi xuống, Hà Hi liền xoay người rớt cái bịch.
“Có sao không!?” Ngô Liệt ngồi ở ghế trước thông qua khe hở giữa ghế sau ghế trước ôm Hà Hi vào lòng, dùng cơ thể của mình ngăn ánh sáng mặt trời.
“Giường nhà anh quá nhỏ!” Hà Hi tức giận lý sự, “Hại trẫm mất mặt!”
“Giường của thảo dân đương nhiên không có lớn như long sàng của Bệ hạ.” Ngô Liệt trong mắt đầy ý cười để Hà Hi ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn rồi ngã ghế ra sau cho Hà Hi.
“Hừ… Lôi ra ngọ môn, trảm 5 phút…” Hà Hi rầm rì một hồi dưới tác dụng của rượu đã ngủ.
Ngô Liệt lái xe về phía ngoại thành, khoảng chừng một tiếng sau, hắn đưa Hà Hi đi tới một khu biệt thự mới xây hai năm trước, nơi đây phong cảnh non xanh nước biếc, thế nhưng cách thành phố quá xa, phần lớn người có tiền mua chỉ để đi nghỉ dưỡng. Ngô Liệt lái xe vào nhà để dưới hầm, sau đó ôm Hà Hi ở ghế phụ ra, mở cửa hầm xe thông với cửa biệt thự đi vào.
Nhà Ngô Liệt trang trí tương đối đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được chủ nhân rất có tiền nhưng vẫn không mất vẻ quý phái, hơn nữa cả biệt thự mỗi một căn phòng rèm cửa sổ đều là rèm che nắng cực tốt, quả thật giống như cố ý chuẩn bị cho Hà Hi. Ngô Liệt cởi giày ôm Hà Hi đi tới phòng lầu hai, đặt người xuống giường, sau đó đè lên, nhẹ hôn môi Hà Hi một cái, tiếp theo hôn trán, thấp giọng nói: “Tỉnh lại đi! Thụy mỹ nhân.”
Thụy mỹ nhân mở mắt, ợ một cái kinh thiên động địa, bất mãn nói: “Đừng quấy rầy tôi ngủ…”
Ngô Liệt cười đến vui vẻ, “Không phải cậu muốn cắn tôi sao?”
Hà Hi mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó cắn đầu ngón tay của Ngô Liệt một cái, khóe môi Ngô Liệt cong lên, dùng đầu ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi non mềm của Hà Hi.
“Ngô…” Hà Hi dùng sức mút đầu ngón tay Ngô Liệt, oán giận nói: “Anh thiếu máu.”
Xúc cảm đầu ngón tay mềm mại trơn trợt làm cho Ngô Liệt trong thoáng chốc nóng rực, hắn đầy mong chờ hỏi: “Còn nhớ cái ngày cậu bị thợ săn quái vật đuổi chạy khắp phố không?”
Vừa nhắc tới chuyện đó, ánh mắt mất đi tiêu cự của Hà Hi lập tức hiện lên vẻ tức giận: “Tên khốn kia, ban ngày ban mặt đào tôi ra khỏi quan tài, cũng không biết là tôi chọc hắn chỗ nào…”
“Biết tôi là ai rồi?” Ngô Liệt cười nhẹ.
Môi Hà Hi nhếch lên, đem đầu ngón tay Ngô Liệt nhổ ra, tủi thân nhào lên người Ngô Liệt đấm loạn xạ: “Mộc Phong! Tên người sói xấu xí! Dám ghét bỏ tao, trù cho lông mày rụng sạch! Cổ cũng…”
“Tôi không phải hắn.” Biểu cảm Ngô Liệt nhất thời rất khó hình dung, “Cậu nhớ lại đi, ngày đó còn có ai.”
“Không có ah…” Hà Hi thất vọng nằm xuống lại lầm bầm nói: “CMN, là quan tài thành tinh.”
“Tôi là thợ săn quái vật đó!” Ngô Liệt vừa bực mình vừa buồn cười ở trên môi mọng Hà Hi cắn một cái.
“Anh dám cắn Vampire!” Hà Hi tự động quên chuyện vừa nói, không cam lòng mà cắn lại Ngô Liệt.
“Cái gì cũng không nhớ, cắn chết cậu.” Ngô Liệt tức giận nghiền môi Hà Hi, hai người cùng lúc kích động nhau, cơ thể Hà Hi trơn truột giống như món đồ sứ thượng hạng, vẻ yêu dị tuấn mỹ độc nhất của Vampire cùng tính cách khờ khạo chân chất của cậu hòa lại làm một thể, nữa sau khi say rượu lại vô ý thức phục tùng, khiến người ta nhìn chỉ muốn hung hăng khi dễ cậu đến khóc.
Trên thực tế Ngô Liệt cũng đích xác làm như vậy.
“Nhẹ thôi…” Hà Hi giống như con mèo nhỏ khẽ nức nở, mang theo tiếng khóc đứt quãng nói: “Sẽ hư mất…”
Động tác của Ngô Liệt không ngừng, giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Hà Hi: “Không phải cậu nói sau khi mặt trời lặn cơ thể sẽ khôi phục lại sao?”
“A a–” Hà Hi sụp đổ khóc thành tiếng, tức giận khiển trách nói: “Cái quan tài đáng chết! Thành tinh rồi sao!”
“…” Ngô Liệt suýt chút nữa mềm nhũn.
“Tao phải chạy trốn! Híc!” Hà Hi tự cho là vậy nên dùng hết sức lăn tới mép giường.
“Chạy đi đâu.” Ngô Liệt bật cười, một tay ngăn Hà Hi kéo trở về, tiểu Vampire đáng thương bị ăn sạch sàng sanh, mãi cho đến lúc bị làm đến hôn mê cũng không biết người áp mình rốt cuộc là ai.
22.2
Buổi sáng sau khi Giang Hàn tỉnh lại, cảm giác không khí xung quanh có chút không đúng.
… Có một loại cảm giác bị người ta theo dõi.
Giang Hàn ngáp một cái, nhìn bốn phía một lần nữa, lắc lắc cái đầu ngủ tới choáng váng, cảm giác mình cả nghĩ quá rồi.
Dưới thân ẩm ướt dính dấp khiến Giang Hàn trong nháy mắt nhớ tới giấc mơ đêm qua, vừa nghĩ tới nội dung giấc mơ Giang Hàn không khỏi rùng mình một cái, sụp đổ nắm tóc nổi giận mắng: “CMN thật xui xẻo!”
Mơ ai không mơ lại đi mơ thấy tên cuồng theo dõi!
Hơn nữa mình còn ở phía dưới!
“Không đúng, không thể không thể!” Giang Hàn nghĩ, đem quần ngủ cởi ra thuận tay ném xuống đất, cả người trần truồng nhảy xuống giường chổng mông về phía cửa sổ lục tung tủ lên tìm quần lót sạch, dưới hai hình snoopy và poodle do dự 5 giây, sau đó Giang Hàn bình tĩnh chọn snoopy.
Quần lót hình động vật nhỏ gì gì đó, thích nhất.
Sau khi thay quần lót sạch và đồ ngủ, Giang Hàn xoay xoay eo, thờ ơ kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong wechat, vừa cùng một bé trai cấu kết hai ngày trước khanh khanh ta ta vừa kéo màn cửa sổ ra…
“Chào buổi sáng.” Mộc Phong bám trên cửa sổ, vô cùng giống tên sát nhân cuồng biến thái.
Tay Giang Hàn run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Mộc Phong bình tĩnh vẫy tay với Giang Hàn, ân cần hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Giang Hàn thét chói tai: “A a a a a!”
“Snoopy rất dễ thương.” Mộc Phong ngượng ngùng khen: “Rất hợp với cậu.”
Giang Hàn lập tức mở cửa sổ ra, gào như sấm: “Có tin tôi đẩy anh xuống hay không!”
Thân mặc Amarni bám trên cửa sổ nhà người ta rình rập là phong cách gì hả!
Mộc Phong điềm tĩnh nói: “Cậu không đẩy được.”
“Đệt? Cho anh thách!” Giang Hàn lập tức tàn nhẫn đẩy tay hắn, nhưng mà quả thật không đẩy được, Mộc Phong giống như sinh trưởng trên bệ cửa sổ, vô cùng chắc chắn.
Mộc Phong mỉm cười: “Tim của cậu đập nhanh quá.”
Giang Hàn hoảng hồn nói: “Đệt, là sợ.”
“Lần trước không phải sợ?” Mộc Phong nắm bắt đúng trọng điểm.
“…” Giang Hàn hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó cực nhanh đóng cửa sổ lại.
Anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu!
Hà Hi say đến loạng choạng, giống như bùn nhão đọng ở trên người hắn, mắt nửa mở nửa khép, hàng mi dày thanh tú nổi bật khiến gương mặt càng thêm xinh đẹp.
Người đàn ông đỡ Hà Hi đi mấy bước, lập tức câu dẫn nắm cằm Hà Hi nhìn mình, thấp giọng nói: “Tôi là Ngô Liệt, còn nhớ tôi không?”
Hà Hi ngay cả mí mắt cũng không mở, nói năng không rõ: “Cũng không phải Ngô Ngạn Tổ, ai thèm nhớ…”
Ngô Liệt xùy cười một cái, không nói nữa, đưa Hà Hi ra khỏi quán bar.
Buổi sáng ánh nắng gắt, Hà Hi một khi phơi nắng liền lập tức giống như mèo chạm nước hét lên một tiếng lui vào bóng râm dưới mái hiên, lắc đầu nói: “Tôi không đi.”
“Tại sao?” Ngô Liệt cười nhìn cậu.
Hà Hi mờ mịt mở mắt, nhìn ánh nắng trải khắp nơi bên ngoài, ấm ức nói: “Nắng!”
“Phơi nắng sớm tốt giúp thân thể khỏe mạnh.” Ngô Liệt điềm đạm nói.
“Tốt con khỉ!” Hà Hi đặt mông ngồi xuống đất, ngẹo đầu dựa vào tường, phàn nàn nói: “Tôi là Vampire đó, da rất mềm, không thể phơi nắng, điểm thường thức đó cũng không biết còn…”
Phải giải thích những việc này với những người phàm tục như các người, thật mệt tâm.
“Ha ha ha ha!” Ngô Liệt cười như bị thần kinh một hồi, sau đó tà mị cởi áo khoác ngoài để lên trên đầu Hà Hi, đưa lưng về phía Hà Hi khom xuống nói: “Tự che nắng đi, lên đây tôi cõng cậu.”
“Cái này còn tạm được…” Hà Hi lẩm bẩm, đội áo khoác đứng lên mơ mơ màng màng va vào tường một phát.
Ngô Liệt nhất thời cười đến long trời lở đất.
“Điêu dân dám ở sau lưng cười nhạo trẫm!” Hà Hi thẹn quá hóa giận vận hết khí lực nhảy lên lưng Ngô Liệt, hung ác uy hiếp nói: “Điêu dân lớn mật! Cười cái nữa thử xem!”
Ngô Liệt ôm lấy hai đùi Hà Hi, đem người cố định, đi nhanh tới bãi đậu xe, vừa đi vừa phối hợp nói: “Cười nữa thì sao, Bệ hạ muốn cắn người?”
Hà Hi lạnh lùng nói: “Không, trẫm sẽ ói lên người ngươi.”
“… Bệ hạ thật lợi hại.” Ngô Liệt rất không có thành ý tán thưởng.
“Đương nhiên lợi hại.” Nếu không làm sao điêu dân các ngươi tâm phục khẩu phục? Tiểu Hà Hi ở dưới áo khoác Ngô Liệt nghĩ.
Ngô Liệt cõng Hà Hi đi tới bên cạnh một chiếc xe, cẩn thận đem người thả xuống ghế sau, mới vừa thả Hà Hi xuống, Hà Hi liền xoay người rớt cái bịch.
“Có sao không!?” Ngô Liệt ngồi ở ghế trước thông qua khe hở giữa ghế sau ghế trước ôm Hà Hi vào lòng, dùng cơ thể của mình ngăn ánh sáng mặt trời.
“Giường nhà anh quá nhỏ!” Hà Hi tức giận lý sự, “Hại trẫm mất mặt!”
“Giường của thảo dân đương nhiên không có lớn như long sàng của Bệ hạ.” Ngô Liệt trong mắt đầy ý cười để Hà Hi ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn rồi ngã ghế ra sau cho Hà Hi.
“Hừ… Lôi ra ngọ môn, trảm 5 phút…” Hà Hi rầm rì một hồi dưới tác dụng của rượu đã ngủ.
Ngô Liệt lái xe về phía ngoại thành, khoảng chừng một tiếng sau, hắn đưa Hà Hi đi tới một khu biệt thự mới xây hai năm trước, nơi đây phong cảnh non xanh nước biếc, thế nhưng cách thành phố quá xa, phần lớn người có tiền mua chỉ để đi nghỉ dưỡng. Ngô Liệt lái xe vào nhà để dưới hầm, sau đó ôm Hà Hi ở ghế phụ ra, mở cửa hầm xe thông với cửa biệt thự đi vào.
Nhà Ngô Liệt trang trí tương đối đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được chủ nhân rất có tiền nhưng vẫn không mất vẻ quý phái, hơn nữa cả biệt thự mỗi một căn phòng rèm cửa sổ đều là rèm che nắng cực tốt, quả thật giống như cố ý chuẩn bị cho Hà Hi. Ngô Liệt cởi giày ôm Hà Hi đi tới phòng lầu hai, đặt người xuống giường, sau đó đè lên, nhẹ hôn môi Hà Hi một cái, tiếp theo hôn trán, thấp giọng nói: “Tỉnh lại đi! Thụy mỹ nhân.”
Thụy mỹ nhân mở mắt, ợ một cái kinh thiên động địa, bất mãn nói: “Đừng quấy rầy tôi ngủ…”
Ngô Liệt cười đến vui vẻ, “Không phải cậu muốn cắn tôi sao?”
Hà Hi mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó cắn đầu ngón tay của Ngô Liệt một cái, khóe môi Ngô Liệt cong lên, dùng đầu ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi non mềm của Hà Hi.
“Ngô…” Hà Hi dùng sức mút đầu ngón tay Ngô Liệt, oán giận nói: “Anh thiếu máu.”
Xúc cảm đầu ngón tay mềm mại trơn trợt làm cho Ngô Liệt trong thoáng chốc nóng rực, hắn đầy mong chờ hỏi: “Còn nhớ cái ngày cậu bị thợ săn quái vật đuổi chạy khắp phố không?”
Vừa nhắc tới chuyện đó, ánh mắt mất đi tiêu cự của Hà Hi lập tức hiện lên vẻ tức giận: “Tên khốn kia, ban ngày ban mặt đào tôi ra khỏi quan tài, cũng không biết là tôi chọc hắn chỗ nào…”
“Biết tôi là ai rồi?” Ngô Liệt cười nhẹ.
Môi Hà Hi nhếch lên, đem đầu ngón tay Ngô Liệt nhổ ra, tủi thân nhào lên người Ngô Liệt đấm loạn xạ: “Mộc Phong! Tên người sói xấu xí! Dám ghét bỏ tao, trù cho lông mày rụng sạch! Cổ cũng…”
“Tôi không phải hắn.” Biểu cảm Ngô Liệt nhất thời rất khó hình dung, “Cậu nhớ lại đi, ngày đó còn có ai.”
“Không có ah…” Hà Hi thất vọng nằm xuống lại lầm bầm nói: “CMN, là quan tài thành tinh.”
“Tôi là thợ săn quái vật đó!” Ngô Liệt vừa bực mình vừa buồn cười ở trên môi mọng Hà Hi cắn một cái.
“Anh dám cắn Vampire!” Hà Hi tự động quên chuyện vừa nói, không cam lòng mà cắn lại Ngô Liệt.
“Cái gì cũng không nhớ, cắn chết cậu.” Ngô Liệt tức giận nghiền môi Hà Hi, hai người cùng lúc kích động nhau, cơ thể Hà Hi trơn truột giống như món đồ sứ thượng hạng, vẻ yêu dị tuấn mỹ độc nhất của Vampire cùng tính cách khờ khạo chân chất của cậu hòa lại làm một thể, nữa sau khi say rượu lại vô ý thức phục tùng, khiến người ta nhìn chỉ muốn hung hăng khi dễ cậu đến khóc.
Trên thực tế Ngô Liệt cũng đích xác làm như vậy.
“Nhẹ thôi…” Hà Hi giống như con mèo nhỏ khẽ nức nở, mang theo tiếng khóc đứt quãng nói: “Sẽ hư mất…”
Động tác của Ngô Liệt không ngừng, giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Hà Hi: “Không phải cậu nói sau khi mặt trời lặn cơ thể sẽ khôi phục lại sao?”
“A a–” Hà Hi sụp đổ khóc thành tiếng, tức giận khiển trách nói: “Cái quan tài đáng chết! Thành tinh rồi sao!”
“…” Ngô Liệt suýt chút nữa mềm nhũn.
“Tao phải chạy trốn! Híc!” Hà Hi tự cho là vậy nên dùng hết sức lăn tới mép giường.
“Chạy đi đâu.” Ngô Liệt bật cười, một tay ngăn Hà Hi kéo trở về, tiểu Vampire đáng thương bị ăn sạch sàng sanh, mãi cho đến lúc bị làm đến hôn mê cũng không biết người áp mình rốt cuộc là ai.
22.2
Buổi sáng sau khi Giang Hàn tỉnh lại, cảm giác không khí xung quanh có chút không đúng.
… Có một loại cảm giác bị người ta theo dõi.
Giang Hàn ngáp một cái, nhìn bốn phía một lần nữa, lắc lắc cái đầu ngủ tới choáng váng, cảm giác mình cả nghĩ quá rồi.
Dưới thân ẩm ướt dính dấp khiến Giang Hàn trong nháy mắt nhớ tới giấc mơ đêm qua, vừa nghĩ tới nội dung giấc mơ Giang Hàn không khỏi rùng mình một cái, sụp đổ nắm tóc nổi giận mắng: “CMN thật xui xẻo!”
Mơ ai không mơ lại đi mơ thấy tên cuồng theo dõi!
Hơn nữa mình còn ở phía dưới!
“Không đúng, không thể không thể!” Giang Hàn nghĩ, đem quần ngủ cởi ra thuận tay ném xuống đất, cả người trần truồng nhảy xuống giường chổng mông về phía cửa sổ lục tung tủ lên tìm quần lót sạch, dưới hai hình snoopy và poodle do dự 5 giây, sau đó Giang Hàn bình tĩnh chọn snoopy.
Quần lót hình động vật nhỏ gì gì đó, thích nhất.
Sau khi thay quần lót sạch và đồ ngủ, Giang Hàn xoay xoay eo, thờ ơ kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong wechat, vừa cùng một bé trai cấu kết hai ngày trước khanh khanh ta ta vừa kéo màn cửa sổ ra…
“Chào buổi sáng.” Mộc Phong bám trên cửa sổ, vô cùng giống tên sát nhân cuồng biến thái.
Tay Giang Hàn run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Mộc Phong bình tĩnh vẫy tay với Giang Hàn, ân cần hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Giang Hàn thét chói tai: “A a a a a!”
“Snoopy rất dễ thương.” Mộc Phong ngượng ngùng khen: “Rất hợp với cậu.”
Giang Hàn lập tức mở cửa sổ ra, gào như sấm: “Có tin tôi đẩy anh xuống hay không!”
Thân mặc Amarni bám trên cửa sổ nhà người ta rình rập là phong cách gì hả!
Mộc Phong điềm tĩnh nói: “Cậu không đẩy được.”
“Đệt? Cho anh thách!” Giang Hàn lập tức tàn nhẫn đẩy tay hắn, nhưng mà quả thật không đẩy được, Mộc Phong giống như sinh trưởng trên bệ cửa sổ, vô cùng chắc chắn.
Mộc Phong mỉm cười: “Tim của cậu đập nhanh quá.”
Giang Hàn hoảng hồn nói: “Đệt, là sợ.”
“Lần trước không phải sợ?” Mộc Phong nắm bắt đúng trọng điểm.
“…” Giang Hàn hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó cực nhanh đóng cửa sổ lại.
Anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook