Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng
-
Chương 12
12.1
“Ca anh nói tà đạo là chỉ cái gì?” Mộc Thần hỏi.
Toàn thân Mộc Phong toả ra khí tức chính trực, giống như phong cách mấy tấm poster tuyên truyền cách mạng, nghiêm túc nói: “Là chỉ các loại tiếp xúc thân thể.”
Thật dứt khoát! Thật thẳng thắng!
Lâm Sở và Mộc Thần cùng giữ im lặng chột dạ, Lâm Sở rút đại một bộ quần áo trong tủ mặc vào, tuy sữa tắm chưa được rửa sạch người sẽ rất khó chịu nhưng mà hắn cũng không dám đi rửa, hơn nữa dưới ánh mắt lãnh khốc uy quyền đó hắn cũng không dám đi tìm quần lót mặc.
Mộc Phong tức giận nhìn chằm chằm Lâm Sở, em trai đã trưởng thành có cuộc sống của riêng mình đạo lý này hắn biết, nhưng mà khi chứng kiến có người tồn tại như vậy thật, hắn vẫn không khỏi ở trong lòng chém Lâm Sở mấy trăm nhát.
Không sai, mấy trăm nhát!
Thời điểm ba người đang rất lúng túng, chuông cửa vang lên.
Chắc là Giang Hàn tới, tới rất đúng lúc, Lâm Sở thở phào nói: “Tớ đi mở cửa.”
Lâm Sở đi ra, Mộc Thần nhân cơ hội thấp giọng hỏi ca ca: “Ca, anh tới là vì chuyện em không khống chế được biến thân sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Phong chợt giật mình phát hiện do mãi thương tiếc cải trắng nhà mình trồmg, mà lại quên mất chính sự, vì vậy cầm túi công văn ném lên bàn từ lúc vào nhà vừa rồi lên, lấy một xấp giấy bên trong ra, hiền hòa nói: “Đây là tài liệu anh in cho em, tuổi này em cũng phải biết về phương diện này rồi… “
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng Giang Hàn và Lâm Sở, hai người đó vừa gặp nhau đã bắt đầu ân cần thăm hỏi cả tổ tông họ hàng, bầu không khí lập tức từ giương cung bạt kiếm biến thành kính già yêu trẻ, theo câu “Nhanh nhanh cho anh mày gặp em dâu” của Giang Hàn, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, Mộc Phong ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc đặt lên người Giang Hàn chuẩn bị mở cửa đi vào.
Mẹ của Giang Hàn từng là một minh tinh điện ảnh nổi tiếng, là nữ thần trong lòng nhiều người đời trước, chỉ là sau khi gả cho một doanh nhân nổi tiếng và sinh Giang Hàn ra thì không xuất hiện nữa, danh tiếng bây giờ tuy không còn như trước, nhưng vừa giàu có lại tự tại. Còn như Giang Hàn, cậu hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp tinh tế của mẹ, bình thường đẹp trai không nói, lúc giơ tay nhấc chân cũng có khí chất tao nhã, tuyệt đối là loại hình khiến người ta nhìn thoáng qua một lần liền không thể quên.
Trong khoảnh khắc bốn mắt hai người giao nhau, Mộc Phong đột nhiên cảm thấy bản thân giống như được đưa vào một mảnh vườn đầy hoa.
Xung quanh toàn là hoa nở! Hoa lá sinh trưởng khắp nơi!
Trái tim Mộc Phong không tự chủ được đập điên cuồng, một cảm xúc tê dại không biết tên trước nay chưa từng có từ trong cơ thể phóng ra, trong nháy mắt lan đầy tứ chi, ở trong đầu Mộc Phong hóa thành 4 chữ vàng chói lọi — “Xuân! Đã! Tới! Rồi!” Mộc Phong lấy lại bình tĩnh, cuống quít ngăn chặn sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, vô cùng khó hiểu loại cảm giác thần bí đột nhiên xuất hiện này, cả người đứng ngẩn ngơ, đại não cấp tốc vận chuyển muốn biết xảy ra chuyện gì.
“Chào em, anh là Giang Hàn.” Ánh mắt Giang Hàn đặt lên người Mộc Thần, nhìn thiếu niên thanh tú lại moe vẫy tay một cái, sau đó quay đầu hung dữ nói với Lâm Sở: “Chú mày hời lắm đó biết không.”
Mộc Phong phụ họa nói: “Đúng vậy, hời cho cậu ta.”
Giang Hàn nhìn Mộc Phong đột nhiên chen vào nói, hỏi: “Vị này là… “
Lâm Sở giới thiệu đơn giản: “Đây là anh trai Tiểu Thần.”
Nhưng mà trước mắt vẫn chưa biết tên gì! ( ̄□ ̄;)
Nguyên do là vì người này quá đáng sợ, ở trước mặt nhịn không khóc bỏ chạy đã là cực hạn rồi, làm sao dám hỏi tên!. °°(>д<;)°°
“Ah, chào anh.” Giang Hàn nhìn Mộc Phong nở nụ cười.
“Chào… ” Thần sắc Mộc Phong mơ mơ màng màng, tay chợt run lên, đóng giấy rơi rào rào đầy sàn.
Giang Hàn và Lâm Sở không hiểu ra sao đành ngồi xuống nhặt giấy, Mộc Phong cúi đầu, im lặng nhìn chăm chăm vào phần lưng trắng lộ ra ngoài áo của Giang Hàn, một giọng nói bất ngờ vang lên từ dưới đáy lòng: “Chính là hắn.”
Tuân theo giọng nói nội tâm thần bí đó, Mộc Phong đột nhiên bước lên hai bước, ép Giang Hàn phải nhìn hắn. Thân cao 1m9, cộng thêm cơ thể khỏe mạnh đầy cơ bắp uy hiếp, toàn thân Mộc Phong giống như một tòa thiết tháp sừng sững trước mặt Giang Hàn.
Giang Hàn nhất thời kinh sợ, chần chừ nói: “… Làm gì vậy?”
Hai tay Mộc Phong nắm lấy vai hắn, ánh mắt sắc như thép, giọng nói hùng hồn: “Không sai, chính là cậu!”
“Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.” Giang Hàn lại càng hoảng sợ, căng thẳng nhớ lại gần đây có phải không cẩn thận trêu phải cô gái nào đã có chủ hay không, nên bây giờ người ta kêu người tới trả thù.
“Yên tâm, chúng ta từ từ nói.” Mộc Phong rất tiếp thu, lấy điện thoại ra nói: “Cho tôi số điện thoại.”
Giang Hàn im lặng một lúc, tỏ vẻ từ chối: “Ở đây nói được rồi, cũng không cần phải lưu số điện thoại!”
Từ lúc chào đời tới nay đây lần đầu tiên hắn bị từ chối, Mộc Phong hết sức thất vọng, gương mặt u ám trời sinh càng ‘buff’ thêm mấy phần.
“… ” CMN rốt cục là muốn gì! Giang Hàn dùng cùi chỏ thụi Lâm Sở một cái, Lâm Sở dùng ngón tay nhẹ chọc chọc Mộc Thần, ném qua ánh mắt nghi vấn.
“Tớ cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Mộc Thần cũng rất hoang mang, “Ca anh làm sao vậy?”
Mộc Phong lạnh lùng nói: “Chuyện của người lớn con nít đừng hỏi.”
Xong rồi xong rồi người anh em này nhất định là đã đội nguyên một cái thảo nguyên[1] trên đầu rồi! Lâm Sở trao cho Giang Hàn một ánh mắt “Em biết ngay mà”.
[1] thảo nguyên xanh xanh ~ đội mũ xanh xanh ~
“Không cho số điện thoại!? ” Mộc Phong không cam lòng xác nhận lại một lần nữa.
Đệt đây là uy hiếp hả? Ông đây chưa bao giờ trêu chọc người đã có chủ, nhất định là do đối tượng đó gỉa bộ mình độc thân, dựa vào cái gì đổ lỗi cho một mình cậu? Giang Hàn nóng nảy, cắn môi hung dữ nói: “Không cho! Không lưu!”
“Không thì không.” Mộc Phong nhét điện thoại lại túi, chợt cúi người đem mũi dán lên cổ Giang Hàn, hít hít, vô cùng giống một chú chó to xác.
Giang Hàn hoang mang, một cử động nhỏ cũng không dám, rất sợ Mộc Phong phát bệnh chó dại cắn mình một cái, chỉ có thể mở miệng la to: “Nè nè nè anh làm cái gì đó! Ngửi cái gì! Anh là chó sao?”
Mộc Phong dùng mũi ghi nhớ mùi của Giang Hàn, tuy khá phiền nhưng hoàn toàn có thể dựa vào mùi mà tìm ra nơi ở của Hàn, Mộc Phong nghĩ, trong lòng không khỏi hiện ra hình ảnh ngọt ngào mình sắp có, hắn lập tức thẳng người lên chỉ Giang Hàn, ngang ngược nói: “Cậu không chạy được đâu, dù chân trời góc biển tôi cũng có thể tìm thấy cậu.”
“Fuck tôi nói chứ bộ não anh bị … ” Giang Hàn đang muốn chửi ầm lên, lại bị Lâm Sở bịt miệng, nhanh chóng kéo hắn từ trong nhà ra ngoài rồi đóng sầm cửa.
“Không cho phép đi!” Mộc Phong đuổi theo.
“Ca anh rốt cuộc muốn làm gì?” Mộc Thần hoang mang kéo lại, cảnh cáo nói: “Có chuyện nói rõ ràng, không cho đánh nhau.”
Mộc Phong mặt càng đen hơn: “… Nhìn anh giống như muốn đánh nhau với cậu ta sao?”
Mộc Thần vô tội chớp chớp mắt, “Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
Mộc Phong ngẩn tò te.
Trưởng thành bề ngoài nhìn hung dữ chẳng lẽ là lỗi của anh sao?
“Ca anh nói tà đạo là chỉ cái gì?” Mộc Thần hỏi.
Toàn thân Mộc Phong toả ra khí tức chính trực, giống như phong cách mấy tấm poster tuyên truyền cách mạng, nghiêm túc nói: “Là chỉ các loại tiếp xúc thân thể.”
Thật dứt khoát! Thật thẳng thắng!
Lâm Sở và Mộc Thần cùng giữ im lặng chột dạ, Lâm Sở rút đại một bộ quần áo trong tủ mặc vào, tuy sữa tắm chưa được rửa sạch người sẽ rất khó chịu nhưng mà hắn cũng không dám đi rửa, hơn nữa dưới ánh mắt lãnh khốc uy quyền đó hắn cũng không dám đi tìm quần lót mặc.
Mộc Phong tức giận nhìn chằm chằm Lâm Sở, em trai đã trưởng thành có cuộc sống của riêng mình đạo lý này hắn biết, nhưng mà khi chứng kiến có người tồn tại như vậy thật, hắn vẫn không khỏi ở trong lòng chém Lâm Sở mấy trăm nhát.
Không sai, mấy trăm nhát!
Thời điểm ba người đang rất lúng túng, chuông cửa vang lên.
Chắc là Giang Hàn tới, tới rất đúng lúc, Lâm Sở thở phào nói: “Tớ đi mở cửa.”
Lâm Sở đi ra, Mộc Thần nhân cơ hội thấp giọng hỏi ca ca: “Ca, anh tới là vì chuyện em không khống chế được biến thân sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Phong chợt giật mình phát hiện do mãi thương tiếc cải trắng nhà mình trồmg, mà lại quên mất chính sự, vì vậy cầm túi công văn ném lên bàn từ lúc vào nhà vừa rồi lên, lấy một xấp giấy bên trong ra, hiền hòa nói: “Đây là tài liệu anh in cho em, tuổi này em cũng phải biết về phương diện này rồi… “
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng Giang Hàn và Lâm Sở, hai người đó vừa gặp nhau đã bắt đầu ân cần thăm hỏi cả tổ tông họ hàng, bầu không khí lập tức từ giương cung bạt kiếm biến thành kính già yêu trẻ, theo câu “Nhanh nhanh cho anh mày gặp em dâu” của Giang Hàn, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, Mộc Phong ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc đặt lên người Giang Hàn chuẩn bị mở cửa đi vào.
Mẹ của Giang Hàn từng là một minh tinh điện ảnh nổi tiếng, là nữ thần trong lòng nhiều người đời trước, chỉ là sau khi gả cho một doanh nhân nổi tiếng và sinh Giang Hàn ra thì không xuất hiện nữa, danh tiếng bây giờ tuy không còn như trước, nhưng vừa giàu có lại tự tại. Còn như Giang Hàn, cậu hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp tinh tế của mẹ, bình thường đẹp trai không nói, lúc giơ tay nhấc chân cũng có khí chất tao nhã, tuyệt đối là loại hình khiến người ta nhìn thoáng qua một lần liền không thể quên.
Trong khoảnh khắc bốn mắt hai người giao nhau, Mộc Phong đột nhiên cảm thấy bản thân giống như được đưa vào một mảnh vườn đầy hoa.
Xung quanh toàn là hoa nở! Hoa lá sinh trưởng khắp nơi!
Trái tim Mộc Phong không tự chủ được đập điên cuồng, một cảm xúc tê dại không biết tên trước nay chưa từng có từ trong cơ thể phóng ra, trong nháy mắt lan đầy tứ chi, ở trong đầu Mộc Phong hóa thành 4 chữ vàng chói lọi — “Xuân! Đã! Tới! Rồi!” Mộc Phong lấy lại bình tĩnh, cuống quít ngăn chặn sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, vô cùng khó hiểu loại cảm giác thần bí đột nhiên xuất hiện này, cả người đứng ngẩn ngơ, đại não cấp tốc vận chuyển muốn biết xảy ra chuyện gì.
“Chào em, anh là Giang Hàn.” Ánh mắt Giang Hàn đặt lên người Mộc Thần, nhìn thiếu niên thanh tú lại moe vẫy tay một cái, sau đó quay đầu hung dữ nói với Lâm Sở: “Chú mày hời lắm đó biết không.”
Mộc Phong phụ họa nói: “Đúng vậy, hời cho cậu ta.”
Giang Hàn nhìn Mộc Phong đột nhiên chen vào nói, hỏi: “Vị này là… “
Lâm Sở giới thiệu đơn giản: “Đây là anh trai Tiểu Thần.”
Nhưng mà trước mắt vẫn chưa biết tên gì! ( ̄□ ̄;)
Nguyên do là vì người này quá đáng sợ, ở trước mặt nhịn không khóc bỏ chạy đã là cực hạn rồi, làm sao dám hỏi tên!. °°(>д<;)°°
“Ah, chào anh.” Giang Hàn nhìn Mộc Phong nở nụ cười.
“Chào… ” Thần sắc Mộc Phong mơ mơ màng màng, tay chợt run lên, đóng giấy rơi rào rào đầy sàn.
Giang Hàn và Lâm Sở không hiểu ra sao đành ngồi xuống nhặt giấy, Mộc Phong cúi đầu, im lặng nhìn chăm chăm vào phần lưng trắng lộ ra ngoài áo của Giang Hàn, một giọng nói bất ngờ vang lên từ dưới đáy lòng: “Chính là hắn.”
Tuân theo giọng nói nội tâm thần bí đó, Mộc Phong đột nhiên bước lên hai bước, ép Giang Hàn phải nhìn hắn. Thân cao 1m9, cộng thêm cơ thể khỏe mạnh đầy cơ bắp uy hiếp, toàn thân Mộc Phong giống như một tòa thiết tháp sừng sững trước mặt Giang Hàn.
Giang Hàn nhất thời kinh sợ, chần chừ nói: “… Làm gì vậy?”
Hai tay Mộc Phong nắm lấy vai hắn, ánh mắt sắc như thép, giọng nói hùng hồn: “Không sai, chính là cậu!”
“Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.” Giang Hàn lại càng hoảng sợ, căng thẳng nhớ lại gần đây có phải không cẩn thận trêu phải cô gái nào đã có chủ hay không, nên bây giờ người ta kêu người tới trả thù.
“Yên tâm, chúng ta từ từ nói.” Mộc Phong rất tiếp thu, lấy điện thoại ra nói: “Cho tôi số điện thoại.”
Giang Hàn im lặng một lúc, tỏ vẻ từ chối: “Ở đây nói được rồi, cũng không cần phải lưu số điện thoại!”
Từ lúc chào đời tới nay đây lần đầu tiên hắn bị từ chối, Mộc Phong hết sức thất vọng, gương mặt u ám trời sinh càng ‘buff’ thêm mấy phần.
“… ” CMN rốt cục là muốn gì! Giang Hàn dùng cùi chỏ thụi Lâm Sở một cái, Lâm Sở dùng ngón tay nhẹ chọc chọc Mộc Thần, ném qua ánh mắt nghi vấn.
“Tớ cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Mộc Thần cũng rất hoang mang, “Ca anh làm sao vậy?”
Mộc Phong lạnh lùng nói: “Chuyện của người lớn con nít đừng hỏi.”
Xong rồi xong rồi người anh em này nhất định là đã đội nguyên một cái thảo nguyên[1] trên đầu rồi! Lâm Sở trao cho Giang Hàn một ánh mắt “Em biết ngay mà”.
[1] thảo nguyên xanh xanh ~ đội mũ xanh xanh ~
“Không cho số điện thoại!? ” Mộc Phong không cam lòng xác nhận lại một lần nữa.
Đệt đây là uy hiếp hả? Ông đây chưa bao giờ trêu chọc người đã có chủ, nhất định là do đối tượng đó gỉa bộ mình độc thân, dựa vào cái gì đổ lỗi cho một mình cậu? Giang Hàn nóng nảy, cắn môi hung dữ nói: “Không cho! Không lưu!”
“Không thì không.” Mộc Phong nhét điện thoại lại túi, chợt cúi người đem mũi dán lên cổ Giang Hàn, hít hít, vô cùng giống một chú chó to xác.
Giang Hàn hoang mang, một cử động nhỏ cũng không dám, rất sợ Mộc Phong phát bệnh chó dại cắn mình một cái, chỉ có thể mở miệng la to: “Nè nè nè anh làm cái gì đó! Ngửi cái gì! Anh là chó sao?”
Mộc Phong dùng mũi ghi nhớ mùi của Giang Hàn, tuy khá phiền nhưng hoàn toàn có thể dựa vào mùi mà tìm ra nơi ở của Hàn, Mộc Phong nghĩ, trong lòng không khỏi hiện ra hình ảnh ngọt ngào mình sắp có, hắn lập tức thẳng người lên chỉ Giang Hàn, ngang ngược nói: “Cậu không chạy được đâu, dù chân trời góc biển tôi cũng có thể tìm thấy cậu.”
“Fuck tôi nói chứ bộ não anh bị … ” Giang Hàn đang muốn chửi ầm lên, lại bị Lâm Sở bịt miệng, nhanh chóng kéo hắn từ trong nhà ra ngoài rồi đóng sầm cửa.
“Không cho phép đi!” Mộc Phong đuổi theo.
“Ca anh rốt cuộc muốn làm gì?” Mộc Thần hoang mang kéo lại, cảnh cáo nói: “Có chuyện nói rõ ràng, không cho đánh nhau.”
Mộc Phong mặt càng đen hơn: “… Nhìn anh giống như muốn đánh nhau với cậu ta sao?”
Mộc Thần vô tội chớp chớp mắt, “Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
Mộc Phong ngẩn tò te.
Trưởng thành bề ngoài nhìn hung dữ chẳng lẽ là lỗi của anh sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook