Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 49: Ký ức vui vẻ nhất (1)

Phong Nhi tu hành trong sơn cốc, tu luyện công pháp, tăng cường lực lượng, Liễu Tàn Dương tiếp tục quay về động phủ.

Mười ngày sau, Liễu Tàn Dương cảm giác thân thể dễ chịu chưa từng có, linh lực trong người vô cùng tinh khiết, Kim Đan kỳ, hắn có thể trùng kích Kim Đan.

Ngoài sơn cốc tụ tập hơn mười tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan trung kỳ, một tên cầm đầu nói:

- Nơi này có trận pháp, cẩn thận!

- Thất sư huynh, ngươi nói sâm tinh có thể trốn ở đây hay không, chúng ta đã tìm ở đây hai năm rồi, căn bản không có tung tích sâm tinh, chỉ còn nơi đây là chưa dò xét.

Một người tu sĩ tiến lên nói ra.

Tu sĩ Kim Đan cầm đầu nhìn qua trận pháp, hơi cau mày, nói:

- Trận pháp nơi này rất tinh diệu, chỉ sợ tu sĩ bế quan ở đây không phải là người chúng ta có thể trêu chọc.

- Thất sư huynh, ngươi sợ cái gì, chúng ta là đệ tử Vô Lượng Môn ngọn núi thứ năm, có người nào dám ngỗ nghịch chúng ta?

Tên tu sĩ Kim Đan cầm đầu nghe nói như thế, nội tâm vững vàng, bắt đầu phân phó mọi người mai phục, hắn lại ôm quyền nói vọng vào sơn cốc.

- Xin hỏi, vị cao nhân nào đang bế quan, đây là lãnh địa Vô Lượng Môn chúng ta, đệ tử Vô Lượng Môn ngọn núi thứ năm đang ở đây, mau mau ra tiếp đón!

Liễu Tàn Dương đang tu luyện đến mức khẩn yếu, linh lực trong người rất tinh khiết, khí hải đặc dính không ngừng áp súc.

Lúc này bên ngoài sơn cốc có tiếng hô vang lên, quấy nhiễu Liễu Tàn Dương, hắn đang ngưng tụ một đạo linh dịch đã tan mất, bước đầu ngưng tụ Kim Đan đã thất bại trong gang tấc.

Liễu Tàn Dương phát tay ném Phong Lôi phiến ra ngoài sơn cốc, một đám lôi quang phóng lên trời, sấm sét không ngừng sinh ra.

Lôi điện khủng khiếp vài tháng trước lại xuất hiện.

Rất nhiều tu sĩ bên ngoài sơn cốc sợ tới mức bỏ chạy.

- Xin lỗi tiền bối! Chúng ta lập tức rời đi!

Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ tự nhiên nhận ra lôi vân này, mấy tháng trước chính lôi vân này san bằng một đỉnh núi, hung uy hiếm thấy trên đời.

Uy lực này không phải Kim Đan hậu kỳ không thể chống cự, đám người bọn họ còn không đủ ngăn cản một kích của người ta.

Hơn mười tên tu sĩ Kim Đan thi triển thần thông, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, chỉ trong nháy mắt đã đi được mười dặm.

Lôi vân ngưng tụ trên không, cũng không tiêu tán, nhưng không có sấm sét giáng xuống.

Lúc này các tu sĩ thở ra một hơi, đột nhiên sấm sét đánh xuống, lôi quang bao phủ thiên địa, nện thẳng bên ngoài sơn cốc, hung uy khiếp người.

Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ dùng thần thức quét đến, lập tức sợ phá gan.

Từng đạo sấm sét không ngừng giáng xuống, lúc này ngưng tụ ra bốn chữ đầy khí tức hủy diệt.



- Người xông vào! Chết!

Sở dĩ hắn sợ hãi không phải vì khí thế của sấm sét, mà là khả năng khống chế pháp bảo rất linh hoạt, khống chế điểm rơi của từng tia chớp giáng xuống rất tinh diệu! Từ đó có thể thấy được khả năng khống chế của người này mạnh tới mức nào.

Sấm sét đã biến mất, nhưng mà lôi vân lại không biến mất, Phong Lôi phiến khống chế kiếp vân, khống chế thiên uy thiên địa.

Liễu Tàn Dương lưu lại chữ viết có tác dụng uy hiếp, nếu thật sự có kẻ không biết sống chết xông vào trong, tất nhiên sẽ bị Phong Lôi phiến dẫn sấm sét oanh tạc tan xương nát thịt.

Đám đệ tử ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn tụ tập với nhau.

- Sư huynh! Người trong sơn cốc tu vi rất cao, sợ rằng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, hắn có pháp bảo bực này, chắc chắn chướng mắt một gốc sâm tinh.

Một tu sĩ mở miệng nói ra.

Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ cầm đầu nói:

- Pháp bảo như vậy chắc chắn là thiên địa linh vật, nếu có thể... Đoạt lấy...

Tiếng nói của tu sĩ Kim Đan trung kỳ càng ngày càng nhỏ, sợ người trong sơn cốc nghe thấy.

- Đoạt trọng bảo của người trong sơn cốc...

Trong mắt đám đệ tử khác xuất hiện thần sắc tham lam, pháp bảo uy lực mạnh như thế, không ai không muốn chiếm lấy, chiến lực sẽ tăng lên thật nhiều.

Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng bay ra xa xa, chuyện đoạt bảo cần phải bàn bạc kỹ hơn, bọn họ cần mưu đồ, sau đó chuẩn bị những vật phẩm đầy uy lực.

Đám đệ tử này đã sớm mất tư cách hoàn thành nhiệm vụ sư môn, hiện tại dừng ở đây chỉ vì muốn đoạt sâm tinh, bây giờ có trọng bảo xuất hiện trước mặt, tham niệm sinh ra, tuy sư môn có phân phối pháp bảo cho bọn họ, nhưng mà uy lực không lộ mạnh lắm, cho nên rất đỏ mắt với pháp bảo dẫn phát sấm sét kia.

Liễu Tàn Dương lại tiếp tục tu hành trong sơn cốc, hắn muốn đột phá Kim Đan.

- Pháp bảo phòng hộ còn chưa đủ.

Liễu Tàn Dương suy nghĩ một lát, hiện tại hắn cần yên tĩnh nhất, sợ bị người khác quấy rầy.

Liễu Tàn Dương lấy bảo tháp của Ưng đạo nhân ra ngoài, phóng trên mặt đất, pháp bảo này giống như có linh tính, nhanh chóng dung làm một thể với núi đá, một tòa thạch tháp dính liền vào núi xuất hiện, cả sơn cốc bị thạch tháp bao phủ vào bên trong.

Trên không trung thạch tháp có sấm sét dữ dội, lúc có sấm sét rơi xuống, tầng ngoài thạch tháp đầy lôi điện, hai kiện pháp bảo hạ phẩm kết hợp với nhau.

Tòa bảo tháp này trong tay Ưng đạo nhân chỉ có thể dùng man lực đả thương địch thủ, không có thần thông, có thể thấy được hắn còn chưa biết phương thức vận dụng pháp bảo.

- Sư phụ! Ngươi thật lợi hại!

Sâm tinh Phong Nhi lại xuất hiện, trong mắt nàng, Liễu Tàn Dương quả thực không gì làm không được, tiện tay ném một ít đồ vật tinh xảo xuống đất, liền huyễn hóa một thạch tháp, ảo thuật quá kinh người.

- Ta muốn bế quan, ngắn thì mười ngày, dài thì hơn tháng, chớ quấy rầy!

Liễu Tàn Dương bước vào tầng cao nhất của thạch tháp, tiếp tục tu hành.

Phi kiếm là vũ khí chủ yếu của tu sĩ Kim Đan, một khi tiến vào Nguyên Anh kỳ, phi kiếm mất đi tất cả khả năng của mình, bị pháp bảo cùng pháp thuật thay thế, Liễu Tàn Dương lúc này chỉ đạt đến cảnh giới Giả Đan kỳ, vẫn chưa hoàn toàn khống chế pháp bảo, chỉ khi tiến vào Nguyên Anh kỳ mới chính thức vận dụng uy lực thật sự của pháp bảo.

Hai kiện pháp bảo phối hợp hoàn mỹ, chỉ cần không phải tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mạo hiểm nghiền nát phi kiếm bổn mạng tấn công, tuyệt đối không cách nào đánh vỡ phòng ngự nơi này.

Hiện tại tâm thần Liễu Tàn Dương vô cùng bình thản, phong bế giác quan, dung nhập toàn bộ tâm thần vào khí hải.

Khí hải đặc dính tụ tập lại, linh lực trong bốn Kim Đan đã bị Liễu Tàn Dương hấp thu, diện tích khí hải của hắn còn lớn hơn tu sĩ Trúc Cơ gấp trăm lần, độ khó khi cô đọng Kim Đan cũng cao hơn tu sĩ Trúc Cơ khác cả trăm lần.

- Bắt đầu đi!

Liễu Tàn Dương điều động Du Long Đại Pháp, hắn hành động rất thông suốt.

Bản tôn Liễu Tàn Dương chính là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, hắn cảm thấy ngưng tụ Kim Đan không có nguy hiểm gì, cho dù hắn ngưng tụ Kim Đan khó hơn người khác gấp trăm lần.

Cây nhỏ trong khí hải cắn nuốt linh lực không kiêng nể gì, đương nhiên Liễu Tàn Dương vẫn khống chế phạm vi cắn nuốt của nó.

Nó là cây cầu kết nối với bản tôn, thông qua nó, mình có thể thuyên chuyển lực lượng bản tôn, nó phát triển càng mạnh, năng lực thừa nhận càng cao, giúp đỡ Liễu Tàn Dương càng lớn, át chủ bài càng mạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương