Phồn Chi (Tập 2)
-
Chương 19: Chương 19
Vương Tranh bị Từ Văn Diệu kéo tới gặp vị học giả nổi tiếng nọ. Đối phương là một ông lão đã lớn tuổi nhưng phong độ nho nhã lại hòa ái dễ gần. Những lời được thốt ra từ miệng ông hết sức sắc sảo và bén nhọn, khiến người khác không tài nào nắm bắt được thực hư trong đó. Vương Tranh cũng không muốn nịnh bợ để được thứ gì từ ông, nên chẳng hề tỏ ra chút nhiệt tình nào, chỉ mỉm cười bàng quan với mọi sự. Nhưng trên thực tế một phần là vì cậu không quen chuyện giao tiếp, đa số thời gian đều sẽ im lặng. Từ Văn Diệu hai lần ba lượt bẻ lái câu chuyện sang trọng tâm được đề ra trước đó nhưng đều bị đôi bên vô tình hữu ý mà lảng tránh đi. Nụ cười trên môi anh dần dần cứng ngắc, vừa tính lên tiếng nói thẳng lại bị Vương Tranh ngăn lại, nhỏ nhẹ nói: “ Tim em hơi khó chịu. Chúng ta về nhà sớm chút nhé anh?” .
Từ Văn Diệu vừa nghe thấy Vương Tranh bảo mệt thì mọi chuyện trọng đại gì cũng bị anh ném ra sau lưng hết, hời hợt nói vài câu với vị học giả kia rồi cùng Vương Tranh chào từ biệt mọi người. Từ Văn Diệu bảo Vương Tranh đứng chờ anh một chút, để anh đi tạm biệt ông Từ một tiếng rồi sắp xếp người đứng ra thay anh mua chuỗi vòng phỉ thúy làm quà ẹ, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến, đánh xe đưa hai người về nhà.
Vừa leo vào trong xe, Từ Văn Diệu lo lắng sờ trán Vương Tranh, hỏi: “ Bây giờ em thấy thế nào? Có cần uống thuốc không?” .
“ Vô duyên vô cớ thì uống thuốc làm gì. Em nói khó chịu là gạt anh thôi” . Vương Tranh hiếm khi lại có ý đùa cợt như thế. “ Em không thích phải lời qua ý lại với mấy người có quyền có thế đó, chi bằng về nhà vừa xem phim hoạt hình vừa ăn súp còn sướng hơn!” .
Từ Văn Diệu thở phào một hơi, phì cười, gõ vào đầu cậu một cái: “ Đồ xấu xa này, lần tới còn dám lừa anh như thế thì chống mắt xem anh phạt em thế nào!”
Vương Tranh thở dài. “ Anh à, em cũng đâu muốn vậy! Vốn dĩ em không rành rẽ những chuyện như thế. Sau này anh đừng dẫn em tới mấy bữa tiệc thế này, được không?”
“ Nếu em không tập làm quen sau này sẽ thiệt thòi đấy!”
“ Thiệt thòi thì thiệt thòi, cũng chẳng gì to tát cả” , Vương Tranh bất mãn nói. “ Em đã gần ba mươi tuổi, tính cách từ lâu đã định hình, không thay đổi được. Em đã sớm nhận ra rằng mình bẩm sinh khiếm khuyết khả năng nịnh bợ hay o bế ai rồi” .
Từ Văn Diệu nói đầy bất đắc dĩ: “ Anh làm thế không phải vì muốn tốt cho em sao?”
“ Ngàn vạn lần anh đừng làm vậy! Em vẫn giữ ý kiến cũ, thà mặc quần cộc ngồi nhà xem phim hoạt hình còn hơn trong tiết trời oi bức nóng nực ăn mặc như thế này đến đây nghe người ta làm mấy trò anh lừa tôi dối đó. Anh không thấy ông ta nói chuyện đầy nghệ thuật sao? Em nghe cả buổi cũng không biết rốt cuộc ông ta hiểu hay không hiểu ý anh muốn nói. Còn nếu hiểu thì lại không rõ ông ta đáp ứng hay không đáp ứng điều anh muốn. Như vậy cũng gây khó dễ cho một người có tuổi như ông ta, nói chuyện mà cũng phải vất vả…”
Từ Văn Diệu bật cười, xoa đầu cậu: “ Cái đó gọi là nghệ thuật ăn nói, biết chưa. Thật ra vì ông ta không biết chính xác anh là ai, và nếu làm vậy ông ta được lợi ích gì. Dù sao ông ta cũng là bạn của chú Vu, không thân với anh, lại càng không quen em!”
“ Thế sao không thẳng thắn cự tuyệt cho khỏe? Cứ làm việc theo nguyên tắc, vừa đơn giản vừa nhanh gọn, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn? Với lại người ta cũng chẳng soi ra lỗi của ông ta” .
“ Ngốc ạ, nếu ông ta thẳng thừng được vậy đời nào leo lên được vị trí như bây giờ? Chuyện này em không hiểu đâu, nhưng em nói đúng, em không hiểu thì tốt hơn.”
Vương Tranh bĩu môi: “ Anh, có vài lời thật lòng em nói với anh được không? Nhưng hứa là đừng giận nhé!”
“ Em nói đi”
“ Ừ, em nói đây.” Vương Tranh ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng: “ Em biết là anh lo cho em, nhờ cả cha của Vu Huyên giúp sức. Anh đã vì em mà tốn không ít tâm tư, lại còn thay em lo nghĩ nhiều thứ. Em nói không cần anh giúp tuy có phần không đúng nhưng thật lòng em chẳng muốn anh xen vào chuyện lần này” .
Từ Văn Diệu như thể đã đoán được Vương Tranh sẽ nói như vậy nên cũng không tức giận, chỉ chuyên tâm lái xe. “ Được rồi, cho em cơ hội để nói hết những gì mình nghĩ đấy. Nhớ là đừng giấu diếm điều gì nhé” .
“ Em không muốn anh nhúng tay vào việc này là để không phải bất công với những người khác. Nếu em đi cửa sau như thế thì cũng sẽ chẳng hơn gì lão phó chủ nhiệm khoa? Còn nữa, bây giờ em vẫn chưa đủ năng lực và tư cách. Tuy trong giới học thuật em đã gầy dựng được chút thành tựu, nhưng nhiêu đó không đủ để trở thành học giả nổi tiếng khiến người người ngưỡng mộ. Em muốn tự mình cố gắng…”
Từ Văn Diệu phì cười một tiếng: “ Xin lỗi, em cứ nói tiếp đi!”
Vương Tranh ghét bỏ mắng: “ Không nói nữa. Vốn dĩ anh chẳng nghe. Nếu nghe thì cũng cười em thôi” .
“ Anh không có… Được rồi, quả thật là anh thấy hơi buồn cười một chút. Em đừng giận. Anh sai rồi. Anh sẽ không cười nữa” . Từ Văn Diệu chồm qua hôn lên má Vương Tranh một cái, cười hì hì nói: “ Ai bảo em dễ thương làm gì. Càng nghiêm túc như thế lại càng đáng yêu” .
“ Biến!”
Từ Văn Diệu khoái chí cười ha ha, hân hoan khởi động xe, vặn mở âm thanh, lập tức trong xe vang lên giai điệu dương cầm thanh trong như nước, là một tiểu phẩm của Beethoven, từ bản Minuet tới Moonlight. Vương Tranh im lặng nghe nhạc một lúc thì không giận dỗi nữa, lên tiếng nói: “ Em nói thật đấy, anh đừng xen vào chuyện này nữa nhé” .
“ Được rồi, anh không lo nữa!” . Từ Văn Diệu chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều, sảng khoái đáp.
Vương Tranh ngạc nhiên hỏi lại. “ Thật chứ?”
“ Nếu không thì làm sao bây giờ?” Từ Văn Diệu bật cười. “ Ai bảo anh lại yêu một thầy giáo nghiêm chỉnh chính trực thế làm gì?”
“ Tự dưng anh lại vội vàng đổi ý nhanh như vậy…” Vương Tranh không chút dễ chịu nói: “ Đột nhiên thấu tình đạt lý thế… em không quen chút nào!”
“ Vì em nhất mực yêu cầu anh đấy chứ. Anh đã răm rắp làm theo, em còn muốn thế nào?”
“ Đừng nói lời vô ích!”
“ Tiểu Tranh, vì em đã quá chú trọng nguyên tắc cũng như luật lệ nên mới không biết cách xoay sở” Từ Văn Diệu nói đầy ôn hòa. “ Anh có thể hiểu được những ý tưởng cơ bản của em. Theo nghĩa rộng mà nói, sống trong thời kỳ chủ nghĩa tự do, mỗi cá nhân phải tự mình phấn đấu, em cảm thấy như thế mới công bằng. Nếu tất cả mọi người đều làm được như thế thì xã hội này sẽ công bằng và trật tự hơn. Nếu xã hội này không có được những điều như thế, thế thì chính bản thân em cũng không lấy làm hổ thẹn với lòng mình. Ý em là như thế, phải không?”
“ Cứ cho là vậy đi!”
“ Điều em muốn đến cả quốc gia phương Tây còn không thực hiện được nói chi đến đất nước mình. Chuyện to lớn khác anh không nói, chỉ riêng việc bản thân anh từng trải qua cũng đủ kiểm nghiệm điều đó rồi. Khi anh còn ở Mỹ, trong trường đại học có rất nhiều sinh viên làm trong hội đoàn chính trị, một vài người là xuất phát từ ý định đơn thuần, còn đa số đều có lý do thực tế. Trường anh theo học tốt hơn những trường trực thuộc nhà nước, theo anh thấy cũng không có tiếng tăm lắm nhưng lại để sinh viên rất tự do, tổng thể thì khá giống một trường Anh quốc hơn. Mấy anh em sinh viên cùng thuê chung nhà với nhau đều là những phần tử có ý thức bảo vệ môi trường tiến bộ. Cả ngày không có việc gì làm cũng kiếm chuyện làm, hễ thấy một chút xíu gì đó có vẻ ô nhiễm tức khắc liền gây huyên náo ầm ĩ lên, chỉ tiếc lúc bấy giờ pháp luật của nước Mỹ quy định về mặt này quá hoàn thiện rồi, những nơi họ có thể thể hiện giá trị của bản thân rất ít. Anh thường cười trêu họ là đã sinh nhầm thời cũng như lầm đất nước. Nếu như ở một nước đang phát triển thì những người đó nhất định sẽ vui mừng đến chết mất.”
“ Sau đó, cuối cùng họ cũng phát hiện ra được một chuyện lớn. Có một xưởng dược phẩm ba mươi năm trước đã lấp phế phẩm xuống khu vực hồ, trải qua bao nhiêu năm sau hậu di chứng bắt đầu xảy ra nên mới bị phát hiện. Những người bạn của anh đã rất phấn khích tham gia vào công cuộc cách mạng ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của họ. Nhưng chỉ tới khi thật sự bắt tay vào họ mới nhận ra mọi chuyện phức tạp vô cùng. Nhà xưởng đó đã bị bán và chia thành ba phần được ba công ty khác nhau thu mua, vậy nên rất khó lòng tìm ra được người phải chịu trách nhiệm chính. Tuy dựa theo pháp luật cả ba công ty đều phải bồi thương nhưng khi biết phải đền bù thế nào, bao nhiêu thì đối phương lại tìm đủ cách để chạy tội. Trình tự pháp lý ở bất cứ quốc gia nào cũng đều hết sức rườm rà, giống như Kafka đã viết trong Lâu đài[1] vậy, khi con người nhỏ bé phải đối diện với kẻ khổng lồ là bộ máy cơ chế đầy quyền năng sẽ tự giác sinh ra sợ hãi và áp lực.”
[1] Lâu đài (Das Schloss) là một trong ba tiểu thuyết nổi tiếng đã làm nên tên tuổi của nhà văn Franz Kafka (1883- 1924), người có ảnh hưởng sâu sắc tới nền văn học phương Tây thế kỷ 20.
“ Sau đó thì sao?”
“ Sau đó họ vẫn giải quyết được vấn đề. Em đoán xem là bằng cách nào?”
“ Dựa vào truyền thông?”
“ Giới truyền thông tuy từng quan tâm tới sự kiện này nhưng rất nhanh đã phớt lờ nó mà quan tâm tới những việc mới mẻ hơn cũng tai tiếng hơn”
“ Vậy mọi người đã làm thế nào?”
“ Chắc em chẳng tin nổi đâu, bọn họ đã lợi dụng đến chính khách” , Từ Văn Diệu cười nói. “ Đúng lúc đó lại diễn ra cuộc tuyển cử, ai ai cũng hô hào khẩu hiệu bảo vệ môi trường nhưng chẳng mấy người tranh cử có đủ khả năng giải quyết. Một người bạn cùng phòng của anh xuất thân từ giới thượng lưu ở Mỹ, nên có nhiều cơ hội tiếp xúc với các nghị sĩ đó. Vì vậy anh ta đã nghĩ cách để tuồn việc hố rác kia ột người ứng cử, mà người đó với đối thủ của ông ta có tỷ lệ phiếu bầu ủng hộ là tương đương nhau. Nhờ có vị chính khách đó đứng ra tuyên truyền, diễn thuyết cũng như nhắc nhở pháp viện ráo riết thụ lý, song song với việc đó ông ta còn cho quay clip tuyên truyền khuếch đại tầm nghiêm trọng của sự ô nhiễm từ hố rác đấy. Chưa tới ba tháng tòa án đã phán xử xong xuôi, đồng thời ông chính khách nọ cũng có được danh tiếng, với ông ta mà nói sự việc đó như là con át chủ bài trong con đường hoạn lộ của mình”
Vương Tranh không nói được một lời.
“ Vì vậy em yêu à, có đôi khi thể chế không phải là dòng nước lũ hay mãnh thú. Em không nên cho rằng việc lợi dụng chức quyền trong thể chế là một chuyện xấu. Hay nói đúng hơn, thay vì để người khác lợi dụng thì mình phải nhanh chân mà lợi dụng trước, vì không chừng ngoài giúp được chính mình còn có thể đấu tranh thay ột thành phần khác nữa. Lấy chuyện của em làm ví dụ, nếu em chưa đến ba mươi tuổi mà đã đạt được kế hoạch chuyên đề cấp quốc gia, vừa có quyền vừa có danh tiếng thì trường đại học Z chắc chắn sẽ giữ em lại cho bằng được. Đợi tới khi em vững chắc chủ quyền rồi, đã có tiếng nói rồi sẽ dễ dàng quản thúc lão phó chủ nhiệm… lão ít nhất sẽ không dám giở trò giả tạo học thuật ngay dưới mắt em, và em cùng những giáo viên trẻ khác cũng sẽ có môi trường tốt hơn để học tập, nghiên cứu. Như vậy không phải sẽ tốt hơn nhiều so với việc em một mình kiên trì chống đối?”
Đầu óc Vương Tranh loạn hết cả lên, há hốc miệng, những lời muốn nói đều không còn thích hợp nữa. Từ Văn Diệu cười xoa mặt cậu: “ Không được rồi, nhìn vẻ mặt em như thế thì thân dưới anh lại cương đến phát đau. Phải về nhà mau lên. Phải mau về nhà”
Anh vừa than van vừa nhấn ga chạy hết tốc lực. Vương Tranh thì vẫn còn chìm đắm trong những lời vừa rồi của người yêu, cố gắng học hỏi những điều mình chưa từng trải qua. Đến khi cậu giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện xe đã tấp vào trong bãi đỗ xe còn Từ Văn Diệu thì quắc mắt lên nhìn cậu đầy ham muốn, khiến da đầu cậu run lên bần bật. Cậu biết anh đang suy nghĩ gì, bèn lo lắng mà nói: “ Anh à, chúng ta… lên nhà rồi hẵng…”
“ Không kịp rồi!” Từ Văn Diệu vặn nhạc lên to hết cỡ, sau đó liền tháo dây an toàn của Vương Tranh ra, ôm cậu vượt qua hàng ghế trước mới thả cậu xuống hàng ghế sau rồi chồm người đè lên người cậu, không ôm hôn cậu trước mà lại phấn khích cởi dây nịt của cậu ra.
Vương Tranh run rẩy nói: “ Lẽ nào anh lại muốn… tại đây…”
“ Thỉnh thoảng thử cảm giác rung trong xe cũng rất thú vị”
“ Không được. Sẽ bị người ta nhìn thấy đó”
Từ Văn Diệu cởi phăng chiếc quần âu của Vương Tranh ra, nâng cậu ngồi lên trên đùi anh, thở dốc mà nói: “ Không sao đâu, phía trên em ăn mặc chỉnh tề thế kia mà. Dù có thấy cũng không ai nghĩ rằng thầy Vương lại chẳng bận gì ở dưới, lại còn đang cùng người ân ái”
“ Anh điên rồi. A.. đừng vào… đau…”
Từ Văn Diệu ra sức chèn vào bên trong cơ thể Vương Tranh, vừa xoa nắn phía trước của cậu vừa hạ lưu nói: “ Thật dễ chịu! Thầy Vương à, thầy đừng di chuyển mạnh quá kẻo người qua đường sẽ để ý đấy”
“ Anh, anh, đồ khốn…”
“ Cục cưng đừng sợ. Anh chỉ đùa em thôi, kính xe này là đặc chế, đứng ngoài chẳng thấy được bên trong. Vậy nên em hãy cứ thoải mái mà vận động”
Tối nay, vốn dĩ Vương Tranh đã lên kế hoạch làm một vài việc.
Đầu tiên là đọc một chương của cuốn Lý Luận Kinh Điển vô cùng khó hiểu. Cậu cảm thấy bản dịch tiếng Trung của cuốn sách có vấn đề nên đã đến thư viện mượn sách gốc về đọc. Nhưng với tác giả này thì với ngay cả một học giả ở các nước nói tiếng Anh cũng cảm thấy tối tăm mặt mày, huống hồ gì là Vương Tranh khi tiếng mẹ đẻ của cậu là tiếng Trung và chưa bao giờ học qua bất cứ khóa phiên dịch nào. Đọc xong một mục nhỏ, cậu tính đi là quần áo, vừa nghe nhạc của Debussy vừa lấy những chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trong tủ áo quần ra là phẳng phiu cả cổ áo và tay áo. Kế đó cậu sẽ gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, tiện thể báo cáo tình hình bản thân gần đây rồi nghe mẹ mình lải nhải một trận. Trong thời gian nói chuyện điện thoại, cậu sẽ nhân đó mà sai khiến Từ Văn Diệu đi giặt áo quần. Dì Trâu xem ra cũng xấp xỉ tuổi cha mẹ cậu, vậy nên chẳng bao giờ cậu để dì phải đụng vào máy giặt.
Ngay lúc đó, trong bếp lại đang hầm nồi súp măng gà sâm Hoa Kỳ, dùng cho bữa ăn khuya. Sau năm tiếng hầm thịt gà đã tơi ra, lúc muốn ăn canh chỉ cần mở nắp nồi hầm ra mùi súp hòa quyện và thơm lừng đến ngạt cả mũi. Đây là thói quen thường ngày ở nhà của Vương Tranh, những khi đau đầu nghiên cứu học thuật lại giải trí bằng cách làm chút việc vụn vặt trong nhà. Khi ngồi ăn súp, Vương Tranh sẽ mở MSN, vừa tán gẫu với người bạn cũ đang du học nước ngoài vừa nghe tiếng tivi của chương trình tin tức buổi tối Từ Văn Diệu đang xem ngoài phòng khách vọng sang.
Vương Tranh cảm thấy những ngày tháng êm đềm như vậy thật khiến cậu an tâm, và càng giúp cậu như chìm đắm vào tận sâu thẳm trong suy nghĩ nhất, âm nhạc của Debussy có độ phủ cực mạnh, sự vận động hài hòa của thanh âm trong đó cơ hồ chứa cả một sức mạnh, bất kể là cái gì, chỉ cần giai điệu đó vừa được cất lên có là việc gì khó khăn cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Trong lúc đang làm công việc là quần áo vụn vặt ấy lại được nghe loại âm nhạc trần thuật mệnh đề trọng yếu như thế Vương Tranh luôn có cảm giác chênh lệch diệu kỳ. Cậu thích cảm giác đó, có thể phân tách những phiền muộn, những vấn đề quan trọng ra thành từng mảnh nhỏ rồi hòa nhập vào trong cuộc sống bình thản vô ưu.
Những điều này đều thuộc về riêng Vương Tranh, có thể gọi là “ Cuộc sống của Vương Tranh” cũng được.
Nhưng tiếc rằng đêm nay mọi kế hoạch vạch sẵn trong đầu đều đã tan tành hết cả. Cậu bị Từ Văn Diệu ôm chặt trong xe, cơn nhục cảm kích thích dồn dập phát tiết ra như sóng làm cho cậu như phát điên lên được, thực sự là những trải nghiệm không thể miêu tả thành lời, sức kéo dài của cả hai người quá mạnh mẽ. Lại còn cả những kỹ năng cao siêu của Từ Văn Diệu cộng thêm tiết tấu mạnh mẽ xuất quỷ nhập thần, đã vậy còn rắp tâm dồn ép Vương Tranh lên đến đỉnh cuồng phong của cơn khoái cảm, mất hết cả lý trí nữa. Vương Tranh cả đời này chưa từng trải qua chuyện tương tự như thế. Sau chuyện lần này cậu phát hiện, hóa ra những lúc Từ Văn Diệu ôm ghì cậu trên thảm, hoặc đè dồn cậu lên cánh cửa, hay lật trở trong bồn tắm mà vốn lẽ đã cho rằng vô cùng khác biệt, bây giờ so ra lại chẳng là gì cả.
Kích thích thật sự tới từ cơn khoái cảm cực đại do nỗi sỉ nhục cũng như hoang mang mang lại. Trong một thời khắc Vương Tranh mơ hồ nghĩ, không thể trách sao có người lại thích cái cảm giác nhìn trộm người ta làm tình hoặc bị quay trộm lúc ân ái.
Sau đó, Vương Tranh không biết mọi chuyện đã kết thúc thể nào, chỉ nhớ khi xong việc rồi chân câu nhũn nhão cả ra không thể đi nổi, nơi bị dùng quá độ ở phía sau cũng phát nhiệt đau đớn, còn cậu lại được Từ Văn Diệu cõng lên nhà. Giữa đường có hàng xóm nhiệt tình hỏi han anh liền vui vẻ đáp thầy Vương đột ngột phát bệnh tim đi không nổi, báo hại Vương Tranh dúi mặt vào vai anh, mệt nhọc không chịu nổi còn phải cố nặn ra một nụ cười biểu hiện mình không sao cả.
Vào tới nhà, Vương Tranh liền tức tốc đi tắm rửa, sau đó chui tuột vào trong chăn mà vỗ giấc. Đương lúc mơ mơ màng màng thì biết Từ Văn Diệu rón rén nhẹ tay chỉnh lại máy điều hòa, rồi ém chăn lại, hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi hỏi: “ Tiểu Tranh, em ăn súp không?”
Vương Tranh nhớ tới món súp mình hầm trong nồi điện bèn tỉnh dậy mà nói: “ Cho em một chút, anh cũng ăn luôn đi, không lại đổ bỏ thì phí lắm”
Thói quen tiết kiệm này của Vương Tranh được mẹ cậu hun đúc từ bé. Nếu làm cho nhà mình thì chớ có lãng phí, còn nhà có mời khách nhất định làm cho thật nhiều vào, dù rằng mấy ngày sau đó gia đình phải ăn đồ thừa lại nhưng tuyệt đối không thể để người khác nghĩ rằng gia đình mình không có đồ ăn. Sau khi dọn đến sống cùng Từ Văn Diệu mới phát hiện ra đặc điểm này. Mỗi lần khách khứa đi hết anh lại giấu Vương Tranh đổ bỏ thức ăn thừa trong tủ lạnh. Không thì người xui xẻo sẽ là anh, từ bé tới lớn anh đã quen ra ngoài hô mưa gọi gió, nhưng giờ mỗi khi về nhà lại trở thành cái máy tiêu hóa đồ ăn thừa, nếu để người khác biết sẽ mất mặt lắm.
Vương Tranh tựa lưng vào gối, ăn hết nửa bát súp, một lúc sau thì lắc đầu xin thôi. Từ Văn Diệu cũng không cần lấy thêm bát, ăn nốt phần còn lại trong bát của cậu, sau đó xuống bếp múc một bát súp khác mà lấp cho đầy bụng. No nê rồi cả người cũng thư thái hơn, nhưng lại chẳng thể đi ngủ ngay được. Anh nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rưỡi đêm, bình thường lúc này Vương Tranh phải đi ngủ rồi.
Từ Văn Diệu đi vào phòng ngủ, bật chiếc đèn trên đầu giường, Vương Tranh ngồi dựa đầu vào gối, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn nhu hòa hơn hẳn dưới ánh đèn màu, làn da cũng có chút khí sắc hồng hào và sáng bóng hơn, bất giác khiến cõi lòng của anh thấy ấm áp như có dòng nước ấm đang lưu thông vậy. Anh bước lên giường, kéo Vương Tranh ôm vào lòng, hôn lên khắp mặt Vương Tranh hỏi: “ Chưa ngủ à?”
“ Vừa mới ăn xong, không ngủ được,” Vương Tranh đáp.
“ Vậy mình xem đĩa nhé? Có một bộ phim cũng hay lắm”
“ Không xem đâu, chẳng có hứng, nằm một lát thì ngủ ngay ấy mà”
“ Có muốn nghe nhạc không?”
Vương Tranh nghĩ ngợi một chốc thì gật đầu.
Từ Văn Diệu bế cậu ra phòng khách, đặt xuống chiếc ghế bành êm ái rồi đi mở nhạc, là những bài thánh ca chuyên dùng trong giáo đường, đồng thanh hợp xướng hiện đang rất được ưa chuộng. Nghe vào ban đêm càng khiến âm nhạc trở nên mông lung và huyền ảo hơn. Vương Tranh khẽ nhắm hai mắt lại, mỉm cười mà nói: “ Anh thật biết chọn bài, bây giờ thích hợp để nghe CD này nhất” .
“ Lần này đi châu Âu, lúc ở Đức một lần tình cờ đi ngang qua nhà thờ thấy người ta đang tập hát, vì vậy anh đã vào nghe một lúc”
“ Không phải anh luôn rất bận rộn ư? Sao lại thanh thản để nghe cái này…”
“ Quan niệm công tác của người châu Âu khác chúng ta, sau bốn giờ chiều đối tác sẽ từ chối bàn công việc” . Từ Văn Diệu cười rồi chèn người lên ghế bành, để cả nửa người Vương Tranh nằm sấp trên người anh, vừa ve vuốt lưng cậu vừa nói: “ Tiểu Tranh, em có tin rằng người ta sẽ được tha thứ sau khi đi xưng tội và cầu nguyện không?”
“ Em không biết” . Vương Tranh ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “ Em nghĩ đây là vấn đề hết sức huyền diệu, chỉ khi nào đi sâu vào hệ thống của một tôn giáo mới có thể có đáp án”
“ Đến tận bây giờ, anh cũng không biết liệu mình có thể tin vào bất kỳ tôn giáo nào không nữa. Thế nhưng khi ngồi trên băng ghế dài trong giáo đường, từ tận đáy lòng mình anh đã nghĩ rằng, nếu anh có thể không hoài nghi mà tín niệm vào một cái gì đó thì cuộc đời này sẽ hạnh phúc biết bao” .
“ Đúng vậy, nhưng lại cũng rất khó. Đến cả các nhà triết học cũng liệt tôn giáo vào giai đoạn tối cao nhất của con người”
“ Phải ha… Kể từ ngày trưởng thành, anh đã có cách nghĩ không gì có thể thay đổi được về thế giới này rồi. Nếu chẳng có gì bất ngờ xảy ra hẳn là tương lai cũng sẽ giữ nguyên cái nhìn như bây giờ cho đến chết. Hoặc tới khi già rồi, anh sẽ thành lão già cố chấp, như thể việc anh đã kiên quyết đối chọi với cha anh hôm nay. Cố chấp đến ngoan cố”
Vương Tranh ngước đầu lên nhìn anh, mỉm cười rướn người hôn môi anh một cái: “ Có em ở đây dù có già đi, anh cũng sẽ là ông lão đẹp mà”
Từ Văn Diệu bật cười, hôn đáp lại cậu một cái: “ Cảm ơn em! Em làm anh cảm thấy bản thân mình không quá tệ hại tới vậy”
Anh khẽ ngừng một chút, nói tiếp: “ Nhưng có điều, chuyện về tư tưởng cố định thật sự có tồn tại. Nếu giờ khiến anh đi tin vào một vị thần nào đó, tin vào sức mạnh chúa tể của người đó và tin rằng người đó có thể can dự vào vận mệnh của mình, việc đó với anh mà nói là rất khó”
Vương Tranh gật đầu, chờ anh nói tiếp.
“ Và chính vì vậy mà anh không thể đi xưng tội, nên cũng không có được sự tha thứ. Anh không có cơ hội để tẩy rửa linh hồn mình” . Từ Văn Diệu thở dài, buồn bã nói: “ Lúc ở trong giáo đường, bỗng dưng anh thấy rất ganh tị với những con chiên có thể xưng tội trước cha xứ. Nếu như anh cũng có cơ hội thì biết đâu chừng sẽ được ban ân” .
“ Anh… cũng có thể xưng tội mà” , Vương Tranh e dè nói.
“ Ngay cả khi anh chẳng có bất kỳ tín ngưỡng nào?” Từ Văn Diệu phì cười, lắc đầu. “ Vậy không gọi là xưng tội đâu”
Vương Tranh im lặng, ôm chặt Từ Văn Diệu.
Từ Văn Diệu mỉm cười, vỗ vỗ vào vai cậu: “ Không sao, em mệt chưa?”
“ Một chút!” Vương Tranh tựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “ Anh, tuy em không biết phải biểu đạt thế nào, nhưng em nguyện ý nghe anh nói. Không phải là muốn đưa ra lời khuyên hay an ủi… Trước đây em từng nói, chúng ta vốn dĩ cùng một loại người, đều có những hố đen sâu hun hút trong lòng… Em có thể cảm nhận được, hơn nữa còn tình nguyện thấu hiểu và san sẻ với anh. Cũng như anh đã hiểu em, cam lòng chia sẻ nỗi đau của em vậy” .
Cậu ngước đầu, mỉm cười nhu hòa nhìn anh: “ Khi nào thời điểm tới hãy nói cho em nghe nhé?”
Từ Văn Diệu gật đầu, đỡ gáy cậu sang mà hôn xuống đôi môi mềm kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook