Phồn Chi (Tập 2)
-
Chương 13: Chương 13
Tối hôm đó khi Vương Tranh bị Từ Văn Diệu đè xuống để tìm về chốn cũ, cậu hơi chống cự, nhưng lại làm ình nhũn cả người ra. Da thịt cậu và Từ Văn Diệu áp chặt vào nhau, mùi mồ hôi và mùi nước hoa dành cho nam đắt tiền của anh, được nhiệt độ cơ thể đun nóng liền biến thành làn hương dụ dỗ khó mà từ chối được. Nó mang đến dục vọng sâu kín khiến Vương Tranh không còn sức chống cự, thả lỏng cơ thể, mặc cho Từ Văn Diệu muốn làm gì thì làm.
Dưới tác dụng của cồn và dục vọng đè nén lâu ngày, đêm nay hai người đều hết sức nhiệt tình và mãnh liệt. Kết quả sáng hôm sau, Vương Tranh vẫn còn chưa tỉnh táo mấy, người vừa động thì thắt lưng, eo và tứ chi đau khủng khiếp, các hành động điên cuồng và nóng bỏng tối hôm qua bất giác ùa về. Thân thể Vương Tranh vẫn còn lưu lại cảm giác ân ái cuồng nhiệt tối qua, chỉ cần nhắm mắt lại liền hồi tưởng cảm giác Từ Văn Diệu mạnh mẽ ra vào trong cậu, khám phá từng ngóc ngách, khiến cả người cậu mê man như trầm trong bể khoái cảm bất tận. Cảm giác vui thú đó trước đây cậu chưa bao giờ có được. Những kinh nghiệm ân ái trước đó chưa khi nào lại dữ dội và tận cùng như vậy. Cho nên sáng nay, Vương Tranh có muốn cũng không thể nào đứng dậy nổi, toàn thân như rã hết cả ra, mỗi đoạn xương cốt vừa đau vừa thỏa mãn.
Tên khốn khiếp đó! Vương Tranh vô lực nằm lại xuống giường, cố gắng nhớ lại từng chi tiết chuyện hồi hôm. Cậu mơ màng nhớ hai người đã không hề câu nệ địa điểm. Chân vừa bước vào cửa nhà cậu đã bị con sói đói khát kia đè lên tường, vội vã đi vào. Sau đó thì thay đổi chiến trường, từ bên ngoài vào đến tận giường. Vương Tranh bị giày vò tới mức khóc thét lên. Cậu càng la hét thì Từ Văn Diệu càng phấn khích, ra sức công kích vào điểm khiến cậu mất hồn đoạt phách, làm hại cậu vừa sung sướng vừa sợ hãi muốn giãy thoát khỏi sự khoái lạc thuần túy đó.
Sau khi cả hai cùng tới cao trào, Vương Tranh nghĩ rằng trận này tới đây là kết thúc có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng nào ngờ bấy giờ Từ Văn Diệu mới chính thức vào trận, bày ra đủ mọi loại kỹ năng. Anh liên tục hôn lên cơ thể cậu, ra sức vuốt ve, âu yếm Vương Tranh từ trên xuống dưới. Anh như thể đứa bé tìm thấy được món đồ chơi mới, dùng ánh mắt say đắm cùng cuồng mê săm soi nghiên cứu cơ thể Vương Tranh từ trước ra sau. Mỗi một tấc da thịt cậu đều không bị anh bỏ sót. Mỗi một nơi mẫn cảm đều được anh tìm ra và thỏa mãn. Cơn tình ái quét qua dữ dội như một trận bão vậy. Tới tận khi Vương Tranh không còn chịu nổi run lên nhè nhẹ, sắp chết ngất đi Từ Văn Diệu lại một lần nữa đi vào với nhịp độ hết sức thong thả cùng thái độ vô cùng kiên quyết.
Mặc dù Vương Tranh đã mệt như gần chết tới nơi thì ở chỗ sâu kín nhất trong cơ thể vẫn hoàn toàn tiếp nhận và khao khát từng đợt va chạm ướt át đó, khiến cơ thể rã rời của cậu thực sự đạt được đỉnh điểm của khoái hoạt. Sau khi màn vận động kịch liệt kết thúc, Vương Tranh cũng trở nên biếng nhác hẳn, quên luôn cả thói quen có từ lúc bé là trước khi đi ngủ phải rửa mặt đánh răng sạch sẽ. Cậu chây lười nằm trong chiếc chăn lông, lớp lông mềm mại che kín da thịt tươi hồng và khẽ khàng ma sát làm cậu ngứa ngáy vô cùng.
Vương Tranh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Với một kẻ chẳng mấy khi ngủ say lại còn mắc chứng mất ngủ như Vương Tranh thì phải nói, chuyện có được giấc ngủ sâu là vô cùng hiếm hoi. Nếu như chẳng phải bị cơn đói làm tỉnh giấc thì cậu chỉ muốn ngủ một trận thỏa thích mới thôi. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu loáng thoáng nghe thấy ai đó nói gì đó, âm thanh xa xôi như vẳng ra từ trong hang động. Vương Tranh dúi đầu vào trong chăn nhưng cũng không ngăn được giọng nói kia chui vào tai mình. Thanh âm cứ rền rĩ nhức nhối khiến Vương Tranh khó chịu xốc chăn ngồi dậy, mở mắt ra thì cậu phát hiện quả thật mình đã bị tiếng nói của ai đó đánh thức.
Âm thanh cậu nghe thấy trong giấc ngủ hoàn toàn không phải là ảo giác, bên ngoài cánh cửa phòng ngủ đã khép có người đang cãi vã. Một người lớn tiếng quát lên: “ Đời này tôi chưa bao giờ suy tính chuyện gì ình, nếu là anh em thì cậu không thể ngậm miệng lại cho tôi nhờ à?”
Vương Tranh nhận ra, đó là giọng của Quý Vân Bằng. Đương lúc cậu nghi hoặc không hiểu sao Quý Vân Bằng lại đến đây thì Từ Văn Diệu đã lạnh lùng lên tiếng: “ Nếu cậu không muốn tôi xen vào thì đừng nói chuyện này với tôi!”
“ Tôi cũng muốn biết sao tôi lại nói ra lắm đây này? Bộ tôi là đang tính giết người phóng hỏa ư? Mẹ nó, bây giờ chẳng qua là tôi thích một người! Cậu cho rằng trên đời chỉ có mình cậu mới có quyền yêu đàn ông còn tôi thì không? Mẹ kiếp thật! Tôi nói cho cậu biết, cái thứ ở trong quần tôi cũng không thua gì thằng đàn ông nào đâu!”
“ Cậu nhỏ tiếng thôi! Tiểu Tranh vẫn đang ngủ!” Giọng điệu Từ Văn Diệu có vẻ rất bình tĩnh. “ Chúng ta đâu bàn về máy khoan mà cậu cho rằng mũi khoan càng lớn càng có hiệu suất cao? Mà cũng lạ thật, cậu quen người ta được bao lâu mà mạnh mồm nói thích, mẹ cậu chứ, cậu biết thích là gì không?”
“ Khi tôi ở cạnh cậu ấy thì thấy rất vui vẻ, rất dễ chịu, vậy không phải thích là gì? Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, có cha mà cũng như không, cho nên tôi chẳng mong sẽ lấy vợ sinh con nối dõi tông đường cho lão ta nhờ! Yêu đàn ông thì đã sao? Từ Văn Diệu, cậu nói thật đi, lẽ nào cậu còn để ý tới Tiểu Tạ? Mẹ kiếp, đừng có đứng núi này trông núi nọ…”
“ Quý Vân Bằng! Cậu ngon thì lặp lại câu đó lần nữa cho tôi nghe!” Từ Văn Diệu đanh giọng mắng.
Quý Vân Bằng im không nói, vốn dĩ đã quen với một Từ Văn Diệu khí thế hơn người nên giờ phút này cũng không dám chọc tức đối phương.
“ Nếu người cậu yêu là người khác tôi chẳng những không ngăn cản mà còn đích thân dốc sức giúp cậu đạt được ước nguyện, ai bảo cậu là bạn nối khố của tôi cơ chứ? Nhưng nếu đối tượng là Tạ Xuân Sinh thì không được! Cậu ta không hợp với cậu!”
“ Tại sao chứ?” Quý Vân Bằng gấp gáp nói.
“ Cậu biết gì về cậu ta? Cậu chỉ vì cậu ta từng bị ngược đãi mà nảy sinh lòng thương cảm, đó chẳng qua là thương hại rồi trở nên thích mà thôi, không có gì đặc biệt hết. Còn mà cậu muốn tìm người yêu, tôi không cho phép cậu tìm cậu ta! Không phải tôi có ý nói Tiểu Tạ không tốt, mà ngược lại, cậu ta rất ngoan lại hiền lành. Nhưng mà Vân Bằng à, vì chúng ta là anh em nên tôi mới nhắc nhở cậu điều này, tại sao Tạ Xuân Sinh lại nhẫn nhục chịu đựng cảnh bị ngược đãi lâu tới vậy? Cậu cho rằng con người ta sau khi trải qua chuyện như thế còn có thể dễ dàng động lòng với cậu sao? Trạng thái tinh thần của cậu ta không tốt, trong khi đó bản thân cậu lại là người thô lỗ. Một hai ngày thì không có gì, nhưng còn một năm, hai năm thì sao, cậu tin rằng mình sẽ chịu được?”
“ Tôi…”
“ Đừng vội trả lời, cứ về nhà mà bình tĩnh suy nghĩ rồi nói sau cũng không muộn.”
“ Không cần suy nghĩ, tôi…”
“ Im ngay!” Từ Văn Diệu rít lên. “ Bớt nói sàm đi! Lập tức cút về đi làm cho tôi! Đơn từ chức của cậu tôi không duyệt! Còn dài dòng nữa thì tôi sẽ phạt cậu tội trốn việc đó!”
Quý Vân Bằng càu nhàu vài câu bất mãn sau đó đóng sập cửa bỏ đi. Vương Tranh mơ màng không rõ lắm, vì cơ thể quá mệt nên lại nhắm mắt ngủ tiếp. Chốc lát sau, cậu mơ hồ nghe thấy có người mở cửa bước vào phòng ngủ, tiếp đó là đôi môi mềm mại chạm vào hai má cậu rồi hôn một đường từ bờ vai trần xuống dưới, nhộn nhạo khiến cậu vừa buồn cười vừa thoải mái. Một lúc sau, Từ Văn Diệu thủ thỉ vào tai cậu: “ Chỉ có em là tốt nhất!”
Vương Tranh khẽ cười, nhắm mắt dụi đầu vào ngực Từ Văn Diệu, anh cũng nhẹ nhàng kéo cậu ôm chặt vào lòng, hỏi: “ Anh làm em giật mình hả?”
“ Ừ.” Vương Tranh mơ màng gật đầu. “ Có chuyện gì vậy?”
“ Đều tại tên Quý Vân Bằng ngu ngốc kia!”
“ Có chuyện gì?” Vương Tranh mở mắt ra nhìn anh. “ Em nghe anh ấy nhắc tới Tiểu Tạ.”
Từ Văn Diệu thở dài, dịu dàng nói: “ Chẳng biết cậu ta nổi điên cái gì, đùng đùng chạy tới bảo từ chức đặng theo Tiểu Tạ đến nơi cậu ta sống. Anh gặng hỏi mãi cậu ta cũng không chịu thừa nhận mình thích Tiểu Tạ. Tên khốn này đúng là không chịu nhìn cho kỹ, thật là xằng bậy quá sức!”
Vương Tranh cau mày nói: “ Thật ra chuyện này cũng không có gì sai, nhưng nếu Quý Vân Bằng chẳng qua chỉ là mê muội nhất thời, muốn trêu đùa làm khổ Tiểu Tạ thì nguy.”
Từ Văn Diệu thấp giọng nói: “ Qúy Vân Bằng nhìn vậy mà lại rất thật thà, thẳng thắn, em không cần lo chuyện đó. Vấn đề là ở chỗ Tạ Xuân Sinh…”
“ Tiểu Tạ làm sao cơ?”
Từ Văn Diệu lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “ Cậu ta không bình thường!”
“ Anh nói vậy nghĩa là gì?”
“ Bác sĩ tâm lý bảo tình trạng của cậu ta không tốt.” Từ Văn Diệu khẽ vuốt tóc Vương Tranh. “ Vân Bằng là anh em mấy mươi năm của nhau, còn Tiểu Tạ chẳng qua chỉ là một bạn tình ngắn ngủi trước đây. Mang hai người ra so đương nhiên là Vân Bằng quan trọng hơn. Anh không muốn Vân Bằng phải chịu gì thiệt thòi…”
“ Vì vậy mà anh phản đối.”
“ Anh không thể không phản đối.”
“ Anh à, em phát hiện, ngoài chuyện anh thích làm mẹ em anh còn muốn kiêm luôn chức mẹ nuôi của anh Vân Bằng nữa.” Vương Tranh bật cười. “ Anh đã quá vất vả rồi!”
“ Tên nhóc xấu xa này!”
“ Ý em là, mỗi người đều có lý do khi đưa ra một quyết định nào đó. Lời anh nói chỉ có thể khiến Quý Vân Bằng bình tĩnh một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Chuyện sau này anh ấy vẫn muốn đi tìm Tiểu Tạ thì cứ để anh ấy đi. Chúng ta cứ đứng ngoài mà nhìn thôi, hẳn là hai người họ sẽ không sao đâu, anh nhỉ?”
“ Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì sao?” Từ Văn Diệu nhíu mày.
“ Khi nào có vấn đề rồi tính tiếp,” Vương Tranh cười đáp. “ Song lại không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”
“ Hả?”
“ Cái lần chúng ta cùng đi ăn với nhau ấy, em thấy hai người khá là thân mật. Quý Vân Bằng rất tốt, chăm sóc Tiểu Tạ rất chu đáo tỉ mẩn, mới nhìn còn khiến người khác ngưỡng mộ.”
“ Em ngưỡng mộ họ làm gì chứ?” Từ Văn Diệu có chút bất mãn. “ Anh đối với em cũng hết sức chân thành, không phải, trên đời chẳng ai dịu dàng, thật tình và mãnh liệt với em bằng anh đâu!”
Giọng điệu câu nói này của Từ Văn Diệu khá là ám muội, khiến Vương Tranh bất giác nghĩ tới chuyện đêm qua liền đỏ mặt, cãi lại ngay: “ Vậy sao khi em bảo anh dừng lại, anh lại không nghe?”
“ Bảo anh dừng lại? Đâu có! Anh chỉ nghe em nói, đừng… dừng lại. Chẳng câu nào có ý ngăn cản cả! Ha ha ha!”
“ Biến ngay!”
Một thời gian sau, trong lúc ngồi dùng bữa Từ Văn Diệu tình cờ nhắc với Vương Tranh chuyện Quý Vân Bằng vẫn kiên quyết muốn từ chức để đi tìm Tạ Xuân Sinh. Vương Tranh không bình luận gì nhiều, chỉ bảo chuyện gì đến sẽ đến, tự mọi người có một phần số và những chọn lựa riêng biệt. Từ Văn Diệu tỏ ý là anh không ủng hộ, nhưng đứng ở lập trường của một người bạn thì nhất định khi nào họ cần anh sẽ ra tay trợ giúp.
Chớp mắt một cái, trời đã vào hè, thành phố G nắng nóng điên người, lại còn thường xuyên đi kèm sấm chớp gió giật mưa rền. Trong thời tiết oi bức thế này, Vương Tranh không chịu nổi liền đổ bệnh mấy ngày. Từ Văn Diệu liên tục đi công tác ở Châu Âu nên chẳng mấy khi ở nhà, có muốn chăm sóc cho người yêu cũng không được, chỉ đành biết ủy thác Vương Tranh cho dì Trâu, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại đường dài về han hỏi đủ thứ chuyện. Vương Tranh được dịp trêu chọc anh một phen. Cái bệnh cảm cúm đó chỉ cần uống vài bát trà gừng liền khỏi chứ chẳng có gì nghiêm trọng cả. Từ Văn Diệu đời nào chịu nhượng bộ, mắng yêu cậu vài câu rồi đe dọa là chờ anh về rồi sẽ đánh đòn cậu một trận cho biết.
Vương Tranh hết sức hả hê và vui thích khi biết Từ Văn Diệu sốt sắng lo lắng cho cậu như thế, nên cũng không gây ra chuyện gì phật lòng trái ý anh. Hơn nữa, sắp cuối học kỳ rồi, cậu cũng bận rộn lên hẳn khi đảm nhiệm chuyện chấm thi cho những sinh viên bảo vệ luận án tốt nghiệp. Thật ra việc này mấy năm trước cậu đã làm rồi, suốt quá trình có thể nói có phần thảnh thơi, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra vấn đề.
Chuyện là như vầy, có một sinh viên viết luận văn rất tệ, nhưng vì bị áp lực tinh thần quá lâu nên khi đi khám bệnh được phán là mắc chứng trầm cảm u uất. Những giáo sư trong trường không muốn phát sinh chuyện gì rắc rối bèn ngỏ lời đánh ý với các giáo viên chấm thi, cho sinh viên ấy đậu tốt nghiệp. Nhưng không hiểu sao chuyện đó lại bị những sinh viên chưa ra trường biết được, trong đó có một sinh viên ban đầu luận văn được đánh giá bậc ưu, nhưng đến lượt Vương Tranh thì cậu ta trả lời không được câu hỏi nên bị hạ xuống bậc tốt đã vô cùng tức tối chạy tới hỏi Vương Tranh. Cậu ta không vừa lòng với câu trả lời nên đã nổi giận, vô tình khiến cuộc tranh luận tiến triển theo đà không tốt, còn cho rằng giáo viên của hội đồng chấm thi cố tình làm trái luật, sao có thể ột sinh viên kém được thông qua luận văn, trong khi đó lại làm khó dễ một sinh viên ưu tú như cậu ta.
Vốn dĩ chuyện lùm xùm này cũng không có gì lớn cả, nhưng lại bị mọi người xuyên tạc, bóp méo theo nhiều kiểu khác nhau khiến tình hình càng thêm tồi tệ. Và xui xẻo hơn, phụ huynh của cậu sinh viên ưu tú nọ là người trong hội hiệp thương của thành phố G, vừa nghe tin con trai mình gặp phải chuyện như vậy liền cho rằng Vương Tranh là người bất công, nên dùng đủ loại quan hệ gây áp lực nhằm yêu cầu khoa nghiêm túc xử lý chuyện bất công lần này. Sau đó, chẳng biết gia đình họ tìm đâu ra điện thoại nhà Vương Tranh, trực tiếp gọi tới chửi mắng cậu, thậm chí còn dùng ngôn từ uy hiếp, nếu cậu không cho luận án của con trai họ đạt loại ưu sẽ không để cậu yên thân.
Vương Tranh tức giận đến run người. Cậu đã dạy ở đại học bao năm nay nhưng lại lần đầu gặp phải kiểu gia đình có người lớn không biết lý lẽ thế này. Nếu đối phương ăn nói đàng hoàng cậu còn tường tận giải thích, nhưng đằng này lại dùng thế lực mà o ép, đúng hệt loại Vương Tranh thấy phản cảm nhất. Cậu lặng lẽ cúp điện thoại, viết ngay một bức thư gửi cho khoa chỉ ra rất nhiều lỗi sai nghiêm trọng mà sinh viên kia mắc phải trong luận văn. Đồng thời dứt khoát nói nếu luận văn như thế này mà được xếp hạng ưu thì khác nào tự hạ thấp trình độ luận văn ưu tú của khoa chúng ta.
Chẳng ai ngờ người luôn ôn hòa nhã nhặn như thầy Vương lại nghiêm khắc đưa ra những chứng minh vô cùng chuẩn xác như thế. Gia đình đối phương có muốn gây sự cũng không thể mạnh mồm cãi láo khi có bằng chứng hẳn hoi, lãnh đạo khoa cũng không biết nói gì hơn. Hơn hết, đại học Z có uy tín hơn trăm năm, nào chịu để yên chuyện gia đình sinh viên dùng thế lực ép buộc giáo viên hạ thấp yêu cầu đối với sinh viên. Và cũng vì vậy mục tiêu dĩ hòa vi quý ban đầu của nhà trường liền bị thay đổi, khiến tình hình càng lúc càng rùm beng lên. Khoa cũng không hài lòng với cách xử lý của Vương Tranh, còn gia đình nọ hùng hổ tuyên bố rằng ngày tháng còn dài Vương Tranh cứ chờ mà xem!
Chuyện này chưa qua thì chuyện khác lại kéo đến. Mấy ngày sau, Vương Tranh bị phó chủ nhiệm khoa gọi vào trường gặp mặt. Vị phó chủ nhiệm này là người từ nơi khác đến, tới thành phố G chưa tới một năm, giỏi về hành chính, học thuật thì chẳng mấy tinh thông, nhưng biết đối nhân xử thế lại khôn khéo đưa đẩy, luôn vô tình hữu ý đi giúp đỡ những thầy cô trẻ tuổi, thành ra tình đồng nghiệp cũng khá bền chặt.
Phó chủ nhiệm tuổi chừng trên dưới năm mươi, dáng người to béo, trán cũng đã hói rạc cả ra. Ông mời Vương Tranh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, xoa xoa hai tay rồi nói: “ Tiểu Vương, tôi gọi thầy tới là có chuyện thông báo với thầy, thầy hãy chuẩn bị tâm lý nhé.”
Vương Tranh bỗng thấy bất an, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “ Thầy nói đi ạ.”
Lão phó chủ nhiệm dường như không chịu nổi gánh nặng mà gục gặc đầu tỉ lệ cực đại trên cái cổ của mình, đằng hắng một tiếng, nhẹ giọng nói: “ Tiểu Vương, chuyện gia đình em sinh viên nọ làm khó dễ mấy bữa trước ấy, chúng tôi đều biết là thầy phải chịu nhiều oan ức. Cái em học sinh có vấn đề về thần kinh đó, thực sự khoa cũng đã ủy thác cho giáo viên văn phòng đến gặp các giáo viên chấm thi xin nhân nhượng cho em đó. Khi đó, vì lo cậu ta bị kích động, thường thì gần tới kỳ thi sinh viên hay có khuynh hướng tự sát này nọ, chúng ta chỉ là giáo viên, nào gánh nổi trách nhiệm đó…”
“ Là bệnh trầm cảm.” Vương Tranh cắt ngang lời lão.
“ Gì cơ?”
“ Em sinh viên ấy không phải có vấn đề về thần kinh mà bị trầm cảm. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.”
Lão phó chủ nhiệm có chút lúng túng nhưng lại giỏi che đậy, mặt mày vẫn không chút hờn giận mà nói tiếp: “ Đúng, là tôi nói nhầm. Lại nói về chuyện của em sinh viên đó, tuy người trong ban hội đồng có ý nương tay với em ấy nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận với người ngoài, dù sao cũng liên quan tới sự công bằng thi cử. Đúng như lời của phụ huynh đã tới trường gây sự, chúng ta quả thật đã giải quyết tình huống quá vụng về.”
“ Tôi hiểu.”
“ Nếu thầy hiểu sao còn khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy, chỉ ra cặn kẽ từng lỗi sai của sinh viên đó khiến ọi người phải sượng mặt?” Lão khẽ dừng lại một chút rồi nói: “ Tiểu Vương, tôi sẽ kiểm điểm thầy về chuyện đó, dù thầy có phải chịu oan ức cũng phải có cách xử lý tốt hơn. Bức thư thầy gửi cho lãnh đạo trường khiến cho chúng tôi ở đây quá bị động, bản thân thầy sau này cũng không suôn sẻ.”
“ Thầy nói thẳng đi.” Vương Tranh khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay lại. “ Thầy gọi tôi tới là có chuyện gì?”
“ Thầy xem thầy đó! Quả thật thanh niên chẳng ai có kiên nhẫn cả!” Lão lắc đầu, làm bộ thở dài não ruột lắm. “ Thầy đã nói vậy thì tôi cũng xin nói thẳng. Gia đình của sinh viên kia đã tố cáo chuyện của thầy lên văn phòng hiệu trưởng, hẳn thầy hiệu trưởng cũng đã có cách xử lý, hơn nữa thầy ấy cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo trường, cũng thường xuyên qua lại… Việc thầy được giữ lại giảng dạy tiếp sau khi học xong văn bằng sau tiến sĩ thì khả năng có lẽ hơi thấp…”
Vương Tranh bất mãn, cơn giận bốc lên trong lòng, đanh giọng hỏi: “ Gia đình đó tố cáo tôi cái gì? Thứ nhất tôi là giáo viên không thiếu đạo đức, hai là không cố tình làm giả học thuật mưu lợi gây rối loạn kỷ cương, ba là ở trong khoa bao nhiêu năm nay tôi dạy bao nhiêu tiết, đã làm bao nhiêu công việc, những việc đó rõ như ban ngày, họ dựa vào đâu…”
“ Thầy hãy bình tĩnh một chút! Đừng nóng nảy thế chứ! Nào, uống chút nước đi.” Lão cười lấy lòng, chỉ vào cốc nước trên bàn. Vương Tranh bưng lên uống một hớp lấy lệ rồi liền bỏ xuống.
“ Tiểu Vương, thầy còn trẻ nên có nhiều chuyện thầy không hiểu được đâu. Đợi thêm hai ba năm nữa, không cần tôi nói thì thầy cũng hiểu. Nói vầy đi, khoa chúng ta so với toàn quốc thì là một khoa lớn, có rất nhiều ngành học, cậu biết một năm đào tạo ra bao nhiêu tiến sĩ và trên bậc tiến sĩ không? Tiểu Vương à, quả thật trình độ học thuật của thầy rất cao, nhưng thầy vẫn không phải là một học giả nổi danh cả nước phải không? Xét về những người có cùng điều kiện như thầy thì hoàn toàn có thể chọn người khác chứ không chọn thầy, dù thầy rất ưu tú, nhưng người khác cũng chẳng kém. Hơn nữa, những năm gần đây đã ban hành luật, cấm các trường giữ gà nhà dạy gà nhà. Trường học cũng không khích lệ việc giữ lại trường giảng dạy. Ngày trước, trường đồng ý giữ thầy lại dạy học nguyên nhân chính là vì giáo viên vốn phụ trách môn của thầy, giáo sư Lý về hưu, lại không có ai có thể thay thế được nên mới phá cách chọn thầy, thầy hiểu chứ?”
Vương Tranh khó thở, vừa ấm ức vừa giận, nhưng lại có thể nói năng được gì? Chỉ đành gật đầu: “ Tôi hiểu.”
Lão phó chủ nhiệm thấy đã đạt được mục đích, bèn vui vẻ trong lòng, mỉm cười nói tiếp: “ Những thành tích thầy đạt được, lãnh đạo trường cũng đã nhận thấy, nếu chỉ vì gia đình sinh viên gây sự mà trường mất đi một nhân tài như thầy cũng là chuyện hết sức buồn cười. Thật ra, mọi chuyện không tới nỗi không cứu vãn được…”
Vương Tranh mừng rỡ hỏi lại: “ Thật ư?”
“ Không dối gì thầy, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ những gì thầy đã làm. Tôi thường hay nói với chủ nhiệm các khoa, thầy Vương là một nhân tài có kiến thức vững chắc về rất nhiều mặt cả giáo học lẫn năng lực nghiên cứu khoa học. Ai da, công việc này thật không dễ chút nào, nhưng khi thấy thầy gặp rắc rối như vậy, tôi làm sao mà không giúp đỡ cho được?”
“ Cảm ơn thầy!”
“ Thầy không cần phải khách sáo như thế. Nhiệm vụ của tôi chính là tạo ra một môi trường tốt để mọi người yên tâm công tác mà.” Lão cười đon đả, xoa hai tay vào nhau. “ Chỉ là tôi bận bịu quá nên lơ là chuyện trau dồi chức nghiệp, chuyên môn của bản thân cũng bỏ phí, nhiều năm rồi cũng không làm được công cán gì. Thầy biết không, vị trí này của tôi chịu rất nhiều áp lực, từ hành chính cho tới giáo học nghiên cứu khoa học gì đều một tay tôi quản lý cả. Chỉ có một mình cáng đáng nhiều thứ, khiến tôi không có thời gian đọc sách hay nghiên cứu, thật sự là tôi thấy rất tiếc! Đúng rồi, Tiểu Vương, xem vậy mà chúng ta học cùng ngành với nhau đấy, ban đầu lúc tôi là nghiên cứu sinh cũng học chuyên ngành về lý luận văn học đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook