Phồn Chi Chi Trung
-
Chương 43
Trong xe thiếu ánh sáng nghiêm trọng, vài tia sáng lập lòe dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, cảnh vật xung quanh như bị nhấn chìm xuống đáy hồ, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Bất kỳ một âm thanh nhỏ nào cũng không thể len lỏi vào trong xe, như thể cả hai đã hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Sơ Tiện cảm thấy bản thân như một viên đá bị Phó Chỉ Thực ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra từng gợn sóng lăn tăn rồi nhanh chóng chìm sâu xuống đáy.
Cô cố gắng giãy giụa nhưng không có kết quả, chỉ có thể cùng anh đắm chìm.
Không gian càng yên tĩnh thì những tình cảm ban ngày bị kìm nén trong lòng càng được bộc phát một cách âm thầm lặng lẽ, rồi dần trở nên mãnh liệt hơn.
Giữa cơn sóng ngầm đang dâng trào, có một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt thần kinh con người.
Đôi nam nữ trẻ tuổi, dựa sát vào nhau, thân mật khăng khít, thể xác và tinh thần hòa làm một.
Cảnh tượng giống hệt trong phim, trùng khớp đến từng chi tiết.
Lúc Sơ Tiện xem phim, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, mặt đỏ tới mang tai.
Khi thực sự trải nghiệm khuôn mặt già nua của cô lại càng nóng bỏng, một loại cảm giác xấu hổ khó có thể gọi tên không ngừng bao vây lấy cô, kín kẽ, không để lại một chút khe hở.
Suy nghĩ trong đầu Sơ Tiện lúc này giống như nước sôi trong nồi, cuồn cuộn nổi bong bóng, hô hấp dần trở nên dồn dập, nặng nề.
Dường như toàn bộ lý trí bị ăn mòn, chỉ còn lại cảm giác kích thích và hưởng thụ.
Cô cảm thấy mình đã bị Phó Chỉ Thực làm hư.
Trước kia rõ ràng cô là cô gái ngoan ngoãn, bây giờ lại làm loạn cùng anh.
Một lần nữa Sơ Tiện nhận thức sâu sắc được từ trong xương cốt của Phó Chỉ Thực là sự buông thả, không chịu bất cứ sự bó buộc nào, cái gọi là kiềm chế, cái gọi là dịu dàng, chính nhân quân tử chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trong xe không còn động tĩnh nào.
"Có lạnh không?" Phó Chỉ Thực lấy quần áo bọc chặt cô, hai khuôn mặt kề sát vào nhau, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái của cô, nhiệt độ thân thể anh truyền đến nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô.
Cả người Sơ Tiện không ngừng run rẩy, nhưng không phải vì lạnh.
Cô luống cuống lắc đầu, ánh mắt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù thật dày, trước mắt là một mảng mờ mịt.
Vừa nãy lúc sắp kết thúc, nước mắt Sơ Tiện không kìm được chảy ra, đọng lại ở khóe mắt, đến giờ vẫn chưa khô.
Trong xe lưu lại một mùi khác lạ không tản đi được, bị dòng không khí ấm áp trên xe cuốn vào.
Sơ Tiện muốn mở cửa sổ để tản bớt mùi, lại bị Phó Chỉ Thực ngăn cản: "Sẽ bị cảm."
Bàn tay cô đang vươn ra lập tức thu lại.
Hai người im lặng ngồi một lúc.
Cằm người đàn ông vùi vào cổ cô, giọng nói từ từ khôi phục lại sự trầm ấm như trước: "Chúng ta về nhà thôi."
Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại chạm đến trái tim của Sơ Tiện.
Ở nhà họ Hạ, Sơ Tiện cảm thấy bản thân chỉ đang ăn nhờ ở đậu, không hề có cảm giác ấm áp của gia đình, cho dù tất cả mọi người đối xử với cô rất tốt.
Nhưng giờ phút này, khi nghe được câu nói đó phát ra từ miệng của Phó Chỉ Thực, hốc mắt Sơ Tiện không nhịn được nóng lên.
Trừ bố và bà nội, nơi có Phó Chỉ Thực mới là ngôi nhà thứ hai!
Phó Chỉ Thực ôm Sơ Tiện xuống xe, về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã đặt Sơ Tiện vào bồn nước ấm: "Ngâm mình trước đã."
Sơ Tiện lắc đầu: "Em tắm một chút là được rồi."
Cô không thích ngâm mình, cô đã quen tắm bằng vòi sen rồi.
Phó Chỉ Thực: "Trời quá lạnh, ngâm mình rất tốt cho sức khỏe."
Trong nước đã cho sẵn muối tắm, mùi sữa thoang thoảng, bong bóng xà phòng tràn ngập cả bồn.
Cả người Sơ Tiện trượt vào bồn tắm, nước ấm bao phủ toàn bộ cơ thể cô, chỉ để lộ phần đầu.
Cảm giác này quá thoải mái, cô vốn đã kiệt sức, vừa ngâm nước nóng đã cảm thấy buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy một bóng người lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Sơ Tiện thật sự mệt mỏi, mí mắt cũng không mở ra được.
"Đàn anh?" Cô khàn giọng hỏi.
"Ừ." Người đàn ông cúi đầu đáp: "Khăn tắm và áo ngủ đều để ở bên cạnh cho em."
"Vâng."
Một giây sau, Sơ Tiện cảm giác được có người trực tiếp chen vào bồn tắm.
Bồn tắm ban đầu rộng rãi ngay lập tức trở nên chật chội, thân hình cao lớn của một người đàn ông dán sát vào người cô.
Sơ Tiện bỗng nhiên mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, ngạc nhiên lên tiếng: "Đàn anh, anh làm gì vậy?"
"Ngâm chung." Ánh mắt anh sáng rực, thẳng thắn vô tư, không có bất kỳ sắc thái nào khác.
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện ôm chặt hai tay, bảo vệ mình, như một con chim sợ cành cong.
Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, cuối cùng cô phát hiện bản thân cũng không che được gì.
Anh ôm cô, giọng trầm xuống nói thêm: "Ngâm chung tiết kiệm nước."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Yên tâm, anh rất mệt, sẽ không làm gì em đâu."
Người này nói được làm được, thật sự không làm gì cả.
Họ chỉ cùng ngâm mình.
Ngâm xong, Phó Chỉ Thực ôm Sơ Tiện về phòng ngủ.
Lúc nãy còn rất buồn ngủ, ai ngờ tắm xong, cô lại vô cùng tỉnh táo, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan.
Sau đó bụng còn kêu vài tiếng không đúng lúc.
Thì ra là đói bụng làm cơn buồn ngủ tan biến.
Đã qua mười hai giờ, Phó Chỉ Thực gọi đồ ăn bên ngoài bằng điện thoại di động.
Đêm hôm khuya khoắt, Sơ Tiện nằm trong chăn ăn một phần bún qua cầu, còn ăn rất vui vẻ.
Người đàn ông dựa lưng vào tấm nệm tatami, cầm ipad xử lý công việc.
Trên bàn đặt một cốc trà kiều mạch đắng, nước trà vàng óng, có một ít hạt nhỏ lắng đọng dưới đáy cốc.
Hơn nửa đêm, anh và Sơ Tiện không ngủ, một người ăn bún, một người uống trà, trời sinh một đôi!
Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu đều nhìn thấy Sơ Tiện đang ăn rất thỏa mãn.
Cô bé này ăn đến mặt mũi đỏ bừng, cực kỳ giống chuột hamster đang nhai thức ăn, hai má căng phồng.
Căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn màu vàng nhạt, những tia sáng dịu dàng tỏa ra xung quanh khiến cả không gian trở nên yên tĩnh và ấm áp.
Sơ Tiện cho thêm bột ớt vào bún, phía trên nổi lên một lớp dầu đỏ, đậu chua trộn lẫn với thịt băm trong canh, chua cay thơm ngon, ăn vào miệng vô cùng sảng khoái, ngon hơn những món ăn trên bàn cơm tối nay nhiều.
Cô luôn miệng kêu cay, nhưng tay lại chưa từng dừng lại, đưa thẳng thức ăn vào miệng.
"Đàn anh, em muốn uống nước." Môi Sơ Tiện đỏ bừng, nếu bây giờ ra ngoài, ngay cả son môi cũng có thể tiết kiệm.
Phó Chỉ Thực đưa cốc trà kiều mạch đắng của mình cho cô uống.
Sơ Tiện nhanh chóng uống hai ngụm vào bụng.
Phó Chỉ Thực thích uống trà kiều mạch đắng nên thường xuyên mua trữ trong nhà.
Ở bên cạnh anh lâu, cô cũng trở nên yêu thích mùi vị của loại trà này.
"Ngày mai nghỉ rồi, em có kế hoạch gì?"
"Muốn đi ngắm đảo Đàn Hương."
"Bây giờ không có hoa anh đào, không có gì để xem."
"Ngâm suối nước nóng ạ!"
"Vậy cũng không tệ." Người đàn ông cười xấu xa: "Tốt nhất hai chúng ta cùng ngâm."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện đỏ mặt, lườm anh: "Ai muốn ngâm với anh!"
Lúc này, di động của Phó Chỉ Thực lại vang lên.
Sơ Tiện nghe thấy tiếng chuông, đầu hơi ngửa lên, theo bản năng hỏi: "Đã trễ thế này ai gọi vậy?"
Phó Chỉ Thực dời mắt khỏi màn hình ipad, cầm di động lên: "Mẹ anh."
Sơ Tiện: "..."
Anh đoán có lẽ mẫu thân đại nhân của anh gọi tới là để hỏi chuyện đêm nay.
Anh cũng không tránh đi, trực tiếp bắt máy trước mặt Sơ Tiện: "Alo, mẹ?"
"Con trai, đã trễ thế này còn chưa ngủ à?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của bà Văn Hải Lan.
Nét mặt người đàn ông lập tức tràn ngập ý cười: "Đã trễ thế này, không phải mẹ vẫn gọi điện thoại cho con sao?"
Bà Văn: "..."
Bà Văn chần chừ, chuẩn bị một chút mới nói: "Mẹ nghe bố con nói con yêu đương?"
"Vâng." Phó Chỉ Thực gật đầu: "Mẹ đã gặp qua cô bé."
Vừa nghe nhắc tới chính mình, Sơ Tiện không còn tâm trạng ăn bún nữa, vểnh tai nghe cẩn thận.
Bà Văn dịu dàng hỏi: "Cô bé có ở đấy không, mẹ có thể nói chuyện với con bé không?"
Phó Chỉ Thực lấy tay che điện thoại, dùng khẩu hình nói với Sơ Tiện: "Mẹ anh muốn nói chuyện với em."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện sợ tới mức cầm đũa không vững, đầu lắc như trống bỏi, cả người lập tức rụt lại: "Không muốn, không muốn!"
Cô chưa chuẩn bị gì cả, làm sao dám nhận điện thoại của mẹ chồng tương lai.
Phó Chỉ Thực cười cười, dịu dàng nói với người bên kia điện thoại: "Sơ Tiện không ở chỗ con, chờ có thời gian con sẽ đưa cô ấy về thăm mẹ."
Bà Văn hơi thất vọng: "Vậy cũng được."
"Mẹ và bố con đều rất thích con bé, chỉ là ông nội con..."
Phó Chỉ Thực lập tức hiểu ý mẹ mình: “Mẹ không cần lo lắng, ông nội và Nhàn Nhàn đã gặp Sơ Tiện từ lâu rồi."
Bà Văn: "..."
Bà Văn Hải Lan vừa nghe lập tức nóng nảy: "Thì ra cả nhà đều biết chuyện này, chỉ giấu mẹ với bố con?"
Phó Chỉ Thực vô cùng bình tĩnh nói: "Mẹ và bố con rất dễ kích động, không biết thì tốt hơn."
Bà Văn: "..."
Bà Văn cảm thấy tổn thương sâu sắc.
——
Phó Chỉ Thực cúp điện thoại xong, Sơ Tiện cũng dọn dẹp sạch sẽ canh thừa.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai cô: "Tiện Tiện, em dọn đến ở với anh được không?"
Sơ Tiện chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh: "Như bây giờ không tốt sao?"
"Không tốt." Anh không muốn tiếp tục việc yêu đương hẹn hò với bạn gái mà bị người khác kiểm soát, anh muốn làm gì thì làm.
"Quá đột ngột rồi."
Đây là lần đầu tiên anh đưa ra lời mời ở chung với Sơ Tiện.
Cô cảm thấy hơi nhanh.
Dù sao bọn họ cũng chưa yêu nhau lâu.
"Không đột ngột chút nào, anh đã suy nghĩ rất lâu.
Anh cho rằng anh có đủ kiên nhẫn ở bên em lâu dài, thế nhưng anh dần phát hiện mình làm không được.
Dường như anh càng ngày càng không thể rời khỏi em, chỉ muốn giam em ở bên người, không đi đâu cả, tốt nhất mỗi phút mỗi giây chúng ta đều ở cùng một chỗ.
Không sai, anh là một người đàn ông ích kỷ."
"Đàn anh, anh biết điều đó là không có khả năng mà." Giọng cô bất đắc dĩ.
"Anh biết, cho nên chúng ta kết hôn đi, kết hôn thì sẽ có thể ngay."
***
Sơ Tiện lên kế hoạch đi đảo Đàn Hương ngâm suối nước nóng với Phó Chỉ Thực, cuối cùng vẫn không đi được.
Hội quán suối nước nóng Tố Niên đóng cửa sửa chữa trước dịp Tết.
Những hội quán nước nóng nhỏ khác, Phó Chỉ Thực lại không muốn đi.
Chỉ có thể đợi sang năm sau rồi tính tiếp.
Sơ Tiện kiên trì muốn về quê đón Tết cùng bố và bà nội, vì vậy đã âm thầm đặt vé máy bay về Vân Mạch hai ngày trước giao thừa.
Bà Hạ biết được lập tức không vui, ý định ban đầu của bà là muốn cho con gái ở lại nhà họ Hạ cùng đón năm mới.
Thậm chí hai mẹ con còn xảy ra một trận cãi vã.
Cãi vã qua đi, Sơ Tiện vẫn muốn trở về.
Cô đã quyết tâm, không thể thay đổi.
Phó Chỉ Thực tự mình đưa Sơ Tiện ra sân bay.
Mấy ngày gần đây không khí đột ngột trở lạnh, nhiệt độ bất chợt hạ xuống, dường như có dấu hiệu tuyết rơi.
Cô đã xem dự báo thời tiết ở Vân Mạch mấy ngày gần đây từ trước, lạnh hơn Thanh Lăng nhiều, đã rơi vài trận tuyết rồi.
Cô bọc mình rất dày và che chắn rất kín đáo.
Trong xe mở nhạc, một ca khúc Sơ Tiện vô cùng quen thuộc - - "Nơi phồn hoa".
(*) Phồn hoa chi xử hay còn có tên gọi là Chốn phồn hoa/ Nơi phồn hoa: các bạn có thể tham khảo bài hát qua link này: https://.youtube.com/watch?v=DXuGdKBt3pk
Giống như một con nai đột nhập vào một vườn hoa,
Em là một con vật bước vào tầm mắt anh
Khẽ lấp lóe trong sự mềm mại nồng cháy,
Lang thang trong thung lũng đang run rẩy,
Giữa chốn phồn hoa, em xinh đẹp.
Tựa như chú chim sẻ núi khẽ ngâm nga
Và anh chỉ muốn ôm em thật chặt.
……
Cô đã nghe đi nghe lại bài hát này không biết bao nhiêu lần, bây giờ gần như đã thuộc làu làu.
Lời bài hát vừa vang lên, cô nhịn không được ngâm nga theo.
Nghe được giai điệu quen thuộc, ký ức tưởng chừng như đã quên của Phó Chỉ Thực bỗng nhiên ùa về.
Một vài hình ảnh quen thuộc rất lâu trước đây trong nháy mắt hiện lên trong đầu.
Anh nhẹ nhàng kể lại theo trí nhớ: "Lúc chúng ta mới quen nhau, có một lần em đến bệnh viện tìm anh lấy ô, đó là chiếc ô vịt vàng bảo bối của em.
Lúc ấy anh đang có bệnh nhân, bảo y tá Tiểu Trang đưa em đến phòng nghỉ.
Em ở một mình trong phòng nghỉ ngâm nga bài hát này, còn rất tập trung, anh mở cửa em cũng không nghe thấy.
Phải công nhận, em hát rất hay."
"Bảo sao bây giờ em luôn nghe bài hát này, hóa ra trước kia em đã thích." Thì ra không chỉ có vị giác nhớ vị cũ, ngay cả thính giác của con người cũng có thể ghi nhớ những âm thanh cũ.
Ca khúc cô thích trước đây, cho dù mất trí nhớ cô vẫn luôn thích.
Xe từ từ đi về phía trước, Phó Chỉ Thực quay đầu nhìn Sơ Tiện: "Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em không nhớ tới một chút chuyện trong quá khứ sao?"
"Thỉnh thoảng sẽ thoáng qua một vài hình ảnh, nhưng mà đều rất ngắn ngủi, không thể liên kết với nhau.
Buổi tối lúc ngủ em cũng sẽ mơ thấy.
Hai ngày trước em đã nằm mơ, trong mơ em đang chạy, chạy rất lâu, hình như là đang đuổi theo một chiếc xe buýt, nhưng mà em lại không thấy rõ người ngồi trong xe, cũng không biết đến cuối cùng là mình đang đuổi theo ai.
Loại giấc mơ kỳ quái này, em thường xuyên mơ thấy."
Phó Chỉ Thực im lặng mấy giây, trầm giọng nói: "Mơ đều là giả, không cần xem là thật."
"Em biết." Sơ Tiện thoải mái nói: "Có thể khôi phục trí nhớ là tốt nhất, nếu không thể khôi phục cũng không sao.
Cho dù em không có quá khứ, nhưng em có hiện tại và tương lai mà!"
Phó Chỉ Thực đánh tay lái, cưng chiều nhìn bạn gái: "Em có thể nghĩ như vậy không còn gì tốt hơn."
Sơ Tiện đặt chuyến bay lúc 12 giờ trưa.
Phó Chỉ Thực ngồi cùng cô trong quán Starbucks ở sân bay chừng bốn mươi phút.
Hai người lưu luyến chia tay, tình cảm thắm thiết có thể so với phim truyền hình.
Ôm một hồi lâu Phó Chỉ Thực vẫn không nỡ buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Qua năm mới anh đi Vân Mạch tìm em."
Sơ Tiện gật đầu: "Được!"
Cô chậm chạp không muốn rời đi, cho đến khi không thể trì hoãn được nữa, cô mới vào lối kiểm tra an ninh.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng chỗ cũ, mỉm cười nhìn cô chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Từ trước đến nay, anh luôn dịu dàng như vậy.
Đối xử với mọi người khéo léo, tinh tế, vì cô mà âm thầm cho đi, chưa bao giờ mang đến cho cô bất kỳ sự khó xử nào.
Chẳng biết vì sao, Sơ Tiện đột nhiên có chút muốn khóc.
Rõ ràng cô chỉ về quê đón năm mới, rất nhanh sẽ trở lại.
Rõ ràng chỉ là cuộc chia ly ngắn ngủi nhưng cô lại không nỡ xa anh.
Cô phát hiện ra bản thân ngày càng dựa dẫm vào Phó Chỉ Thực, cô sợ rằng sau này có lẽ sẽ ỷ lại nhiều hơn.
Sau khi máy bay cất cánh, cả chuyến bay Sơ Tiện đều ngủ thiếp đi.
Vừa về đến nhà, cô lập tức gửi tin nhắn báo bình an cho Phó Chỉ Thực và mẹ.
Phó Chỉ Thực trả lời rất nhanh, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bên phía mẹ lại chậm chạp không thấy trả lời, đoán chừng còn đang giận cô.
Cả tuần nay Vân Mạch đều có tuyết rơi, trên mặt đất phủ một lớp thật dày.
Cả thành phố được bao phủ bởi một bức màn tuyết phủ trắng xóa.
Là một người phương Bắc từ nhỏ nhìn tuyết lớn lên, nhưng Sơ Tiện lại xem mãi không chán.
Cô chụp vài tấm ảnh khung cảnh tuyết rơi gửi cho Phó Chỉ Thực.
Khi bạn thích một người, bạn sẽ luôn muốn chia sẻ cảnh đẹp với người mình thích đầu tiên.
Phó Chỉ Thực trả lời cô: "Trẻ con miền Nam hâm mộ đến phát khóc."
Thanh Lăng hiếm khi có tuyết rơi, chỉ có sự lạnh lẽo ẩm ướt và gió lạnh thấu xương.
Sơ Tiện nói: "Qua năm mới anh đến Vân Mạch, em dẫn anh đi núi tuyết Ngọc Hư trượt tuyết."
Phó Chỉ Thực cười đồng ý.
——
Sơ Tiện về nhà, bố và bà nội là người vui vẻ nhất.
Bà nội nấu rất nhiều món cô thích ăn, cá dưa chua, miến xào bắp cải, thịt nướng nồi… vừa thơm vừa cay, đặc biệt đã ghiền.
Cô phát hiện hình như chỉ có bà nội và Phó Chỉ Thực mới nhớ được sở thích của cô.
Mỗi lần ăn cơm với Phó Chỉ Thực, anh đều chiều theo khẩu vị của cô, đi ăn món Tứ Xuyên, món Cống.
Bà nội cũng biết rõ cô thích ăn món gì, mỗi lần trở về đều nấu cho cô ăn.
Mà cho tới bây giờ ở trên bàn ăn nhà họ Hạ chưa từng xuất hiện những món ăn này.
Người Vân Mạch đều thích ăn cay trong khi người Thanh Lăng lại thích chua ngọt, dì Chu nấu đồ ăn theo khẩu vị người nhà họ Hạ, mỗi lần ăn Sơ Tiện đều cảm thấy không ngon, thiếu đi rất nhiều hương vị.
Vẫn là món bà nội nấu mới hợp khẩu vị của cô.
Bà cụ gắp một miếng thịt cá vào trong bát của cô, cá dẹp kho tàu, phần thịt dưới bụng tươi ngon nhất, không có chút xương nào cả.
Bà đau lòng nhìn cháu gái: "Tiện Tiện, ăn nhiều một chút, con xem con gầy đi rồi."
Ông bố Sơ Minh quan sát con gái một cách cẩn thận, gật đầu: "Bố cũng cảm thấy Tiện Tiện gầy đi.
Con ở nhà họ Hạ ăn không ngon sao?"
Sơ Tiện lắc đầu: "Ngon lắm ạ, dì Chu nấu ăn rất ngon, mỗi lần con đều có thể ăn hai bát lớn."
Sơ Tiện không thể nói với bố và bà nội rằng thức ăn ở nhà họ Hạ không hợp khẩu vị của cô, nếu không bọn họ nhất định sẽ lo lắng.
Trên thực tế Sơ Tiện không gầy chút nào, ngược lại cô bị Phó Chỉ Thực nuôi béo.
Chẳng qua ở trong mắt người lớn con cháu vẫn luôn gầy, là vì ở bên ngoài chịu khổ.
Nửa năm nay bố cô khôi phục rất tốt, sắc mặt và tinh thần đều tốt hơn.
Bà nội cũng thoải mái hơn rất nhiều, không cần vất vả như trước nữa.
Ngôi nhà này đang trở nên tốt hơn từng chút từng chút, Sơ Tiện cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau bữa tối, người một nhà hiếm khi tụ tập cùng nhau xem ti vi.
Sơ Tiện lấy từ trong vali ra quà tặng cô mua cho bố và bà nội, mỗi người một chiếc áo lông.
Trời Vân Mạch lạnh, áo khoác căn bản không dùng được, áo lông mới có thể giữ ấm tốt nhất.
Bà cụ ngoài miệng nói cô lãng phí tiền nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng rạng rỡ, lập tức mặc thử.
Áo vừa vặn, mặc vào cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bà cụ kéo tay cháu gái, chân thành nói: "Tiện Tiện, con ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng, phát tiền lương thì nhớ tiết kiệm, đừng xài lung tung.
Hoàn cảnh nhà chúng ta không tốt, bà và bố con không giúp được gì cho con, chỉ liên lụy đến con.
Sau này con lập gia đình, chắc chắn của hồi môn chúng ta cũng không giúp được cho con, tự con tiết kiệm nhiều một chút.
Con gái lập gia đình không có của hồi môn, người nhà chồng sẽ xem thường con."
Bố cũng nói tiếp: "Tuy rằng hiện tại mẹ con có tiền, nhưng tiền của bà ấy cũng là của nhà họ Hạ, trong tay con phải tiết kiệm chút tiền biết không? Đừng lo lắng cho bố và bà nội con, phải tính toán nhiều hơn cho bản thân con.
Qua năm mới con đã hai mươi sáu rồi, không còn nhỏ nữa."
Đây là đề tài cũ rích, mỗi lần trở về bố và bà nội đều phải nhắc lại một lần.
Sơ Tiện đã quen từ lâu.
Cô yên lặng đồng ý, cũng không nói nhiều.
Dù sao người lớn tuổi luôn có đạo lý của mình, cô cũng không nói lại bọn họ.
Bà cụ thích xem phim cung đấu, trong TV chiếu một bộ phim cung đấu mới ra, một đám nữ nhân lục đục với nhau, tranh giành ghen tuông cũng chỉ vì muốn có được sự yêu thích của hoàng đế.
Nội dung phim cũng rất là máu chó.
Sơ Tiện thật sự không xem nổi nữa, lên lầu trước.
Cô vừa đi, di động của Sơ Minh đã vang lên.
Ông liếc nhìn màn hình điện thoại, tay dừng lại.
Bà cụ đeo kính lão, tầm mắt dời khỏi màn hình TV, thấp giọng hỏi một câu: "Ai vậy?"
Sơ Minh dịu dàng nói: "Lan Anh."
Bà cụ nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi: "Cô ta gọi điện thoại cho con làm gì?"
Sơ Minh lộ vẻ mặt khó hiểu: "Ai mà biết được!"
Bà cụ nhướng mi tỏ ý: "Nghe đi, nghe xem có chuyện gì."
Sơ Minh vừa nhận điện thoại, một giọng nữ sắc bén lập tức vang lên từ đầu dây bên kia, giọng nói như đâm vào tai người ta: "Sơ Minh, khi nào anh và mẹ anh mới có thể buông tha cho Tiện Tiện?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook