Phồn Chi Chi Trung
-
Chương 19
Sơ Tiện gần như không đụng tới cà phê và bánh ngọt, trong lòng có tâm sự nên cô hoàn toàn không có khẩu vị gì.
Phó Chỉ Thực cũng nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, ngồi một lát thì rời khỏi Starbucks.
Đẩy cửa đi ra ngoài, luồng gió se lạnh thổi thẳng vào mặt, thổi tung mái tóc trên trán của Sơ Tiện, vài sợi tóc dán ở trên mặt, ngứa ngáy, cứ dính vào mặt.
Cô vội đưa tay đẩy ra, để ra sau tai, lộ ra một đôi tai trắng nõn xinh đẹp.
Bị gió lạnh thổi qua, gương mặt đỏ bừng, cực kỳ giống quả đào mật trong ruột màu trắng để lộ ra màu hồng.
Một trận gió lạnh đánh úp tới, mang theo vài luồng hương thơm đậm đà, đây là mùi vị quen thuộc, mang theo một vài đoạn ký ức ngắn đã lâu không thấy.
Sơ Tiện nhìn xung quanh, thấy gần bệnh viện có một quán hạt dẻ xào đường, chủ quán đang bận rộn.
Lúc trước để quên gói hạt dẻ kia ở trong xe Phó Chỉ Thực, cô tiếc rất lâu.
Đó là lần duy nhất cô có ý định mua hạt dẻ, hơn nữa còn áp dụng vào thực tiễn.
Đáng tiếc đến cuối cùng quên ở trong xe Phó Chỉ Thực, ngay cả một hạt cô cũng không ăn được.
Cảm giác thèm ăn của con người cũng có thời hạn, qua thời điểm đó, cũng sẽ không muốn ăn nữa.
Sau đó quên luôn chuyện này.
Bây giờ nhìn thấy sạp hạt dẻ, cô cũng không có mong muốn gì.
Mỗi lần đi qua sạp hạt dẻ, cô đều không nhịn được mà nhìn vài cái.
Bởi vì trong lòng vẫn luôn có mong muốn, cô đang hoài niệm cái gì.
Cô nhìn từ xa, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Em về bằng cách nào?" Phó Chỉ Thực hai tay đút trong túi, không nhanh không chậm mở miệng hỏi.
Trên người anh luôn có khí chất trầm ổn như vậy, mặc kệ làm chuyện gì cũng không hoảng hốt không vội vàng, cho dù có bị núi đè nặng trên đầu, cũng có thể sừng sững không thay đổi.
Cái loại tính cách không sợ hãi, gặp chuyện không gấp gáp không biết còn hơn bao nhiêu cậu nhóc, làm cho người ta mê muội.
Một số cô gái mê luyến ông chú đẹp trai cũng không phải là không có đạo lý.
Không nói gì khác, chỉ mỗi sự thong dong trấn định trên người ông chú này thì không phải mấy cậu nhóc có thể so sánh được.
Trải qua sự thay đổi một cách vô tri vô giác, giơ tay nhấc chân là có thể biểu hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Sơ Tiện chỉ chỉ ga tàu điện ngầm cách đó không xa, khói trắng vờn quanh bên môi, thật lâu cũng không tan đi: "Em đi tàu điện ngầm về."
Trời đông giá rét, bông tuyết tung bay, cái lạnh xâm nhập vào.
Cô nhịn không được co rụt cổ lại, giấu đầu của mình vào trong.
Cô vội vàng lấy từ trong túi vải bạt của mình ra chiếc ô vịt nhỏ, chậm rãi bung ra.
Tuyết rơi đột ngột, cũng may cô thường chuẩn bị chiếc ô này trong túi.
Từ khi Miêu Miêu không cần chiếc ô này, Thư Ý Hòa để lại cho Sơ Tiện, cô vẫn mang theo trên người.
Tuy rằng nó trẻ con, nhưng bởi vì lần đầu tiên gặp Phó Chỉ Thực hôm đó cô đã che cái ô này, mấy lần sau gặp mặt nó cũng đều tham dự.
Vì vậy, cô cất ô trong túi xách.
Việc mà con gái thường làm nhất chính là chủ động tìm kiếm tất cả những thứ có thể móc nối với người mình thích, cho dù nó chỉ là một chiếc ô, cho dù sự liên quan này cực kỳ bé nhỏ.
Phó Chỉ Thực nhìn thấy động tác che ô của Sơ Tiện, buồn cười: "Em còn luyến tiếc cái ô này không muốn trả lại cho em gái Thư Ý Hòa?"
Sơ Tiện nhẹ giọng nói: "Miêu Miêu không cần nữa, bây giờ nó thuộc về em."
"Cái ô mà bạn nhỏ mới đi nhà trẻ còn không cần, em còn quý trọng như vậy?"
"Nó rất đáng yêu không phải sao?"
"Em vui vẻ là được rồi."
Một cái ô nhỏ như vậy, làm khó cô còn nhớ đến anh, thế mà lại lặng lẽ giơ qua đỉnh đầu anh, muốn che gió tuyết cho anh.
Người lần trước muốn che gió tuyết cho anh là ai?
Hẳn là mẹ của anh nhỉ.
Phó Chỉ Thực tự giác lùi lại hai bước.
Một người đàn ông một mét tám mươi lăm như anh còn không đến mức giành che ô với một cô gái nhỏ.
Thấy anh kéo dài khoảng cách với mình, Sơ Tiện đoán anh ghét bỏ chiếc ô ngây thơ của cô.
Vì thế cũng không miễn cưỡng nữa.
Hai người đứng dưới đèn đường, gió tuyết đầy người, hai bóng người một cao một thấp, lặng lẽ chiếu trên mặt đất, yên tĩnh như tranh vẽ.
Dòng xe cộ không ngừng qua lại trên cầu vượt đối diện bệnh viện, người đi đường tới lui vội vàng.
Giờ phút này trí nhớ bỗng nhiên hiện ra một lỗ hổng.
Phó Chỉ Thực nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, bốn giờ rưỡi chiều, thời gian vẫn còn sớm.
Suy nghĩ đột nhiên thay đổi, anh ngước mắt nhìn về phía đàn em ngốc của anh: "Em có thời gian không?"
Sơ Tiện ngây ngốc gật đầu: "Có chứ!"
Chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ luôn có thời gian.
Cho dù anh muốn dẫn cô đi đâu, đi làm gì, cô đều ngầm đồng ý.
"Vậy cùng anh đi đến cầu Thụy Dương đi dạo." Giọng người đàn ông dịu dàng, cùng với gió bắc gào thét xung quanh, rõ ràng đến dị thường.
Lại là cầu Thụy Dương, mấy lần nhắc tới cây cầu này, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Đến tột cùng, cây cầu này đối với anh có ý nghĩa đặc biệt gì?
"Nếu anh muốn đi du lịch, Vân Mạch có rất nhiều chỗ thú vị, cầu Thụy Dương không phải là danh lam thắng cảnh di tích cổ gì." Đây chẳng qua là một cây cầu bình thường đến không thể bình thường hơn ở Vân Mạch, so với cầu Yển Sơn, nó không đáng chú ý chút nào.
Ở Vân Mạch, cầu lớn nổi danh hơn nó còn có vài cái.
"Ai đi du lịch ngắm cầu?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Hơn mười năm không lên cầu xem rồi, muốn đi dạo một chút, em là người địa phương, chẳng lẽ không nên làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi?"
Đó tất nhiên là việc nên làm.
Sơ Tiện xách túi xách: "Vậy đi thôi đàn anh, em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh."
——
Hai người bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến cầu Thụy Dương.
Trời sắp tối, đèn đường chiếu sáng trên cầu tạo một mảnh màu cam.
Dưới ánh đèn cam ấm áp, bông tuyết quay cuồng, dường như còn tưng bừng hơn lúc trước vài phần.
Buổi chạng vạng tuyết bay mê ly như vậy, rét lạnh là điều khó tránh khỏi.
Thật không hiểu nổi hứng thú của Phó Chỉ Thực, thế mà lại đội gió tuyết đến xem một cây cầu lớn bình thường không thể bình thường hơn.
Nơi bốn mắt có thể nhìn thấy cao ốc san sát, là một biển đèn, rực rỡ sáng lạn, rất gần, lại tựa như rất xa.
Trung tâm thương mại quốc tế lớn nhất khu Tây Trừng nằm ở một con phố đối diện cầu Thụy Dương - phố Trường Ninh.
Đó là trái tim của cả khu Tây Trừng, nơi phồn hoa nhất.
Khuôn mặt của nữ minh tinh nổi tiếng trên biển quảng cáo khổng lồ thay đổi từ tấm này đến tấm khác.
Đang là giờ cao điểm tan làm, người đi đường và dòng xe cộ qua lại không ngừng.
Mấy năm trước, cây cầu này đã sửa chữa một lần, mặt đường, lan can, đèn đường, toàn bộ thay đổi hết một lượt, tất cả đều rất mới.
"Thay đổi rất nhiều." Đây là ấn tượng đầu tiên của Phó Chỉ Thực.
Cầu Thụy Dương và cầu Yển Sơn cách nhau không xa, đều được xây dựng trong mấy năm hai nghìn lẻ mấy.
Hơn mười năm trước, Phó Chỉ Thực đã tới một lần, cây cầu này còn chưa xây được mấy năm.
Lúc ấy vùng lân cận này còn chưa được khai phá, đều là những tòa nhà thấp bé, bờ ruộng đường nhỏ ngang dọc, cột điện san sát, dây điện trải giữa không trung, lộn xộn không có tổ chức.
"Mấy năm trước vừa sửa sang lại." Sơ Tiện đi theo sau anh: "Anh tới đây năm nào?"
Phó Chỉ Thực nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Năm 2006."
"Năm 2006, em mới 11 tuổi, học tiểu học.
Nghĩ như vậy, đàn anh, anh thật sự già rồi."
Phó Chỉ Thực: "..."
Anh không khỏi bật cười: "Cho nên đây chính là nguyên nhân mà mỗi lần em đều dùng cách gọi kính trọng?"
Sơ Tiện: "Không phải, dùng cách gọi kính trọng đơn thuần là cảm thấy anh là bậc đàn anh, nên kính trọng."
Phó Chỉ Thực: "..."
Đây chẳng phải là đang nói anh già một cách trá hình sao!
"Sơ Tiện, tôi chỉ lớn hơn em mười tuổi." Anh vuốt mái tóc ngắn bị gió thổi loạn, đen nhánh dày đặc, hình như có mưa đọng lại ở phía trên.
Sơ Tiện nghiêng đầu, giọng nói theo lẽ thường: "Mười tuổi cũng là bề trên rồi mà!"
Phó Chỉ Thực: "..."
Dưới chân cầu phủ kín đường ray, thỉnh thoảng còn có một chiếc xe lửa bấm còi đi qua, tiếng ù ù gần như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta.
Hoàn cảnh xung quanh vừa ồn ào vừa náo nhiệt, thật không phải là nơi phù hợp để thưởng thức du ngoạn.
Sơ Tiện thật sự không hiểu vì sao Phó Chỉ Thực lại cố ý đến xem một cây cầu lớn tầm thường như thế.
Cây cầu này không có gì đặc biệt.
Hai người từ đầu cầu từ từ đi tới giữa cầu.
Gió lạnh mang theo từng luồng hương thơm ngọt ngào xông vào mũi.
Lại là mùi vị quen thuộc.
Sơ Tiện ngẩng đầu nhìn thấy đối diện cầu có người bán hàng rong đang bán hạt dẻ ngào đường.
Không chỉ có hạt dẻ, còn có khoai lang nướng.
Tình hình buôn bán cũng không tệ lắm, trước sạp có vài người vây quanh.
Phó Chỉ Thực thấy cô nhìn chằm chằm hạt dẻ đến thất thần, vội vàng để lại một câu nói: "Đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích."
Động tác của anh nhanh nhẹn, sải bước xuyên qua dòng xe cộ.
Áo khoác vừa vặn, vạt áo theo bước chân mạnh mẽ của anh lúc lên lúc xuống.
Chẳng bao lâu đã mua được một gói hạt dẻ, ném vào lòng cô gái: "Bù gói này cho em."
Sơ Tiện: "..."
Cô sợ hãi không thôi, trong nháy mắt ngây người tại chỗ, qua thật lâu mới khô cằn nặn ra một câu: "Cám ơn anh!"
"Vừa rồi ở cửa bệnh viện đã thấy em để ý đến hạt dẻ này."
Sơ Tiện: "..."
Sao người này có thể tinh mắt như vậy? Cô chỉ nhìn về phía sạp nhỏ mấy cái, điều này cũng bị anh nhìn thấy.
"Không nếm thử?" Mặt anh lộ vẻ ghét bỏ: "Nhìn có vẻ không ngon bằng cửa Bắc đại học A."
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, thốt ra: "Anh đã ăn hạt dẻ ở cửa Bắc đại học A rồi?"
Phó Chỉ Thực: "..."
Ý thức được mình nói lỡ miệng, Phó Chỉ Thực lập tức sửa chữa: "Tôi nhìn bên ngoài, carbohydrate, em nghĩ tôi sẽ ăn?"
Sơ Tiện bóc vỏ ngoài, lộ ra thịt màu vàng tươi bên trong, ngậm ở trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, ngọt ngào dọc theo miệng lan tràn ra, thật lâu cũng không tan.
Rất ngọt rất ngọt, ngọt đến tận trong tim.
Trong lòng khổ sở quá lâu, đột nhiên nếm được vị ngọt này, cảm xúc dâng lên, gần như muốn rơi nước mắt.
Cô hít hít mũi thật mạnh, hốc mắt ửng đỏ.
Một gói hạt dẻ mà thôi, có cần phải cảm động như vậy không?
"Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, lần em được ăn hạt dẻ ngào đường gần đây nhất là năm em mười ba tuổi, năm nay em hai mươi lăm tuổi, ròng rã mười hai năm rồi.
Cám ơn đàn anh!"
Rõ ràng cô đang cười, nhưng ánh mắt cô đơn ảm đạm, hoàn toàn không có ánh sáng.
Đáy mắt hoang vu, không còn sót lại gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đôi mắt này chưa bao giờ có ánh sáng, từ đầu đến cuối vẫn luôn u ám.
Một cô gái hạnh phúc làm sao có thể có đôi mắt như vậy?
Phó Chỉ Thực đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút nghẹn lại, cơn nghiện thuốc lá không hề báo trước xông lên trong lòng, cổ họng nóng rát đến mức hoảng hốt.
Cuộc đời khổ sở như vậy, trong quá khứ anh đã thấy còn ít sao? Anh cũng đã từng gặp người gian nan khổ sở hơn Sơ Tiện.
Vì sao chỉ để ý đến một mình cô như vậy?
Anh cố gắn nén xuống, không hút thuốc trước mặt cô.
Sơ Tiện nắm chặt túi hạt dẻ, giống như ôm lấy báu vật gì đó, cười ngây ngô.
Sau khi nếm thử một hạt thì không nỡ ăn, hơi muốn giấu nó đi.
Phó Chỉ Thực dừng bước, xoay người, dựa lưng vào lan can.
Gió thổi thẳng vào mặt, tựa như dao cắt băng, cắt đến mức mặt người ta đau nhức âm ỉ.
Người đàn ông đứng ở dưới đèn, ánh đèn ấm áp từ trên trút xuống, vẻ mặt tuấn tú của anh ẩn ở giữa từng chùm ánh sáng loang lổ, mềm mại vô cùng, dịu dàng lại ưu nhã.
Anh chỉ là đứng ở nơi đó, cũng khiến cho người ta cảm thấy người này trời quang trăng sáng, khí chất hơn người, vô cùng đẹp mắt.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông quấn quanh trong gió lạnh, từ xa đến gần, lọt vào tai: "Tôi có từng nói với em, năm 2008 tôi cũng tham gia công tác sửa chữa cầu Yển Sơn không?"
Sơ Tiện thành thật lắc đầu: "Không có."
Anh chưa bao giờ nói với cô về quá khứ của anh.
Tuy rằng cô vẫn rất muốn biết, cô muốn hiểu rõ anh một chút.
Nhưng mà chỉ cần anh không chủ động mở miệng, cô tuyệt đối không có khả năng sẽ hỏi.
Thời buổi này trong lòng ai mà không cất giấu chút chuyện chứ! Chẳng phải cô cũng không nói cho anh biết tình hình thật sự của nhà cô sao!
"Cầu Yển Sơn sụp đổ, thương vong nghiêm trọng, nhân viên y tế căn bản không đủ.
Nhân Hòa Đường cũng phái bác sĩ chuyên về xương chấn thương qua cứu viện.
Ông cụ bảo tôi dẫn đoàn đi."
Anh ở hiện trường vụ tai nạn, vì vậy anh đã tận mắt chứng kiến bạn bè và đồng nghiệp rời đi sao?
Chuyện này không khỏi quá tàn nhẫn.
Bố cô gặp chuyện không may nhiều năm như vậy, Sơ Tiện còn không thể tiếp nhận, huống chi anh tận mắt chứng kiến tai nạn xảy ra.
Thì ra bí mật trong lòng anh không hề ít hơn cô.
Nếu như có thể, Sơ Tiện thật muốn đào ra toàn bộ.
Phó Chỉ Thực đón gió lạnh tiếp tục hỏi: "Nếu như để cho em chọn lại một lần, em vẫn học y chứ?"
Sơ Tiện cảm thấy câu hỏi này thật sự rất kỳ lạ.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó trả lời: "Em chưa từng nghĩ tới vấn đề này."
"Bây giờ nghĩ."
"Thời gian trôi qua, cũng sẽ không quay trở lại, cả đời cũng không thể quay đầu lại.
So với việc em có học y hay không, điều em quan tâm hơn là bố em không bị thương.
Nếu thật sự có thể quay trở lại quá khứ, em hy vọng đó là ngày 14 tháng 5 năm 2008".
Cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để ngăn bố mình bị thương.
"Là tôi hồ đồ." Anh im lặng nghe xong, bật cười, ánh mắt tối tăm khó phân biệt.
Một đứa bé hai mươi tuổi còn sống tỉnh táo như thế, anh lớn hơn cô mười tuổi, lại còn có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Thời gian trôi qua chính là quá khứ, không có cách nào thay đổi, càng không thể quay đầu lại, anh lại suy nghĩ viển vông.
"Đi thôi, trở về." Người đàn ông bỏ lại câu nói, quay đầu bước đi.
"Không đi dạo nữa?" Vừa mới đi được một nửa, còn một nửa nữa mà!
"Chán rồi."
Sơ Tiện: "..."
Hai người tách ra trên cầu, một người về khách sạn, một người về nhà.
.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Phó Chỉ Thực bắt một chiếc taxi cho Sơ Tiện, đưa cho tài xế một tờ tiền màu đỏ: "Phiền anh đưa cô ấy đến trấn Vân Thủy."
Sau đó dùng điện thoại di động chụp lại biển số xe taxi.
"Tạm biệt đàn anh!" Sơ Tiện ngồi vào trong xe, giơ cánh tay về phía anh, thản nhiên cười.
"Ừ, về đến nhà thì nói với tôi một tiếng."
Xe taxi mang theo cô gái rời đi thật nhanh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Đây là một đứa bé không có ô, cần phải chạy ngược gió thật nhanh!
——
Phó Chỉ Thực tự bắt một chiếc xe trở về khách sạn.
Sau khi xuống xe, anh không vội trở về phòng, mà là trực tiếp lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, rút ra một điếu, ngậm ở trong miệng.
Cơn nghiện thuốc lá đè nén hồi lâu, giờ khắc này không thể kiềm chế.
Trong ánh sáng mông lung, bông tuyết bay càng nhanh, tung bay khắp nơi, giống như tơ liễu đầy trời.
Gió bắc gào thét, ngọn lửa màu xanh lam của bật lửa chợt lóe rồi biến mất.
Anh đã bật nhiều lần mà không châm được.
Khép tay trái lại bảo vệ lửa, mới châm lửa được thuận lợi.
Khói xanh bốc lên, đốm lửa đỏ tươi bị gió thổi mạnh, mùi thuốc lá bay khắp nơi.
Ngậm lấy đầu lọc hút mạnh hai hơi, cảm xúc khó có thể gọi tên trước ngực mới được giải tỏa.
Vừa rồi Phó Chỉ Thực đã muốn hút thuốc, nhưng ngại có Sơ Tiện ở đó, mới tạm thời kìm nén.
"Không có chuẩn bị thì đừng tùy tiện ôm chuyện vào người." Không biết ông cụ đã đứng ở phía sau từ lúc nào, bỗng dưng lên tiếng.
Phó Chỉ Thực bị dọa nhảy dựng, kẹp lấy điếu thuốc xoay người, nhíu hai hàng lông mày dày: "Ông nội, sao ông đi không có tiếng vậy."
Ông cụ chống gậy, vẻ mặt nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: "Mùa đông rất lạnh, một khi trời nắng, chúng ta luôn thích phơi nắng.
Nhưng khi ánh mặt trời rút đi, chắc chắn con sẽ cảm thấy lạnh hơn trước.
Nếu ngay từ đầu không phơi nắng, ngược lại sẽ không cảm thấy lạnh lắm."
Ông cụ chưa bao giờ nói nhảm, đương nhiên những lời này là có ý ám chỉ.
Phó Chỉ Thực mượn ánh đèn yếu ớt nhìn về phía ông cụ, giờ khắc này ông nội nghiêm túc hơn so với bất cứ lúc nào.
Anh không khỏi nhớ tới khi còn bé.
Mỗi lần chỉ cần anh phạm sai lầm, ông nội sẽ lộ ra loại biểu cảm này, giáo dục anh đâu ra đấy.
Rất hiển nhiên anh lại làm sai chuyện.
Yết hầu lên xuống hai cái, anh kinh ngạc hỏi: "Ông muốn nói gì?"
"Chỉ Thực, còn ít người như cô bé sao? Con có thể lo được cho mỗi một người không? Nếu thật sự không có suy nghĩ đó thì đừng ôm chuyện cho ông, đừng cho người ta hy vọng."
"Ông nội, ông suy nghĩ nhiều rồi." Anh phủ nhận theo bản năng.
"Có phải ông suy nghĩ nhiều hay không trong lòng con rõ ràng nhất." Ông cụ đứng ngược gió, một bóng dáng hẹp dài chiếu xuống đất.
Ông nhìn chằm chằm cháu trai, giọng nói lạnh lùng: "Đừng tưởng rằng ông không biết đứa nhỏ này là con gái của ai.
Giống như Khinh Hàn, Hà Nhu, bố cô bé cũng là anh hùng, cô bé là hậu duệ của anh hùng, đừng lạm dụng chút lòng đồng tình của cháu mà xem thường người ta."
"Ông hiểu lầm rồi, con quan tâm cô bé là do thầy Ngô nhờ cậy, không liên quan đến con gái của ai."
"Nếu là như vậy thì càng nên tỉnh táo một chút cho ông.
Nếu con thật sự có thể lo đến cùng, ông tuyệt đối không nói câu nào.
Làm không được, vậy thì tránh xa cô bé một chút." Ông cụ dạy dỗ anh thật sự là không chừa một chút mặt mũi nào, ngôn ngữ sắc bén: "Ông đi về trước, một mình con đứng ở chỗ này hóng gió, tỉnh táo một chút."
Gió lạnh xào xạc, đốm lửa đang lẳng lặng thiêu đốt, từng luồng khói cô đơn quấn quanh kẽ tay, mùi thuốc lá phồng đầy trong phổi Phó Chỉ Thực.
Trong lòng dường như có một sợi dây thừng vô hình trói chặt anh trong mùa đông khắc nghiệt này, không chút tiếng động.
Càng dùng sức, càng khó giãy ra, chỉ có thể bị buộc chặt hơn.
Trong đầu không khỏi hiện ra một màn cuối tháng sáu năm kia lần đầu tiên anh gặp Sơ Tiện - -
Cô bé uống một chai nước khoáng trong tủ lạnh từ thiện, sau đó đội ánh mặt trời chói chang trở lại trường học mua ba chai nước khoáng đặt lại tủ lạnh.
Bởi vì nước này được cung cấp cho những người cụ thể, những người thực sự cần.
Đây là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ, không đáng kể.
Anh lại cảm thấy đáng quý.
Sống ba mươi năm, lăn lộn trong xã hội này nhiều năm, đã quen với sự ích kỷ và lạnh lùng, mỗi người đều lạnh nhạt như nhau, ai cũng chỉ biết lo chuyện người ấy, mặc kệ người khác gặp khó khăn.
Ngược lại anh vô thưởng thức điểm hồn nhiên cùng lương thiện của cô.
Bởi vì có tầng kính lọc này, cho nên dù nhìn ra tư chất của cô bình thường, anh vẫn đồng ý sự nhờ cậy của viện trưởng Ngô tự mình hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho cô.
Mặc dù đồ cô nộp lên sai rất nhiều chỗ, anh cũng chưa từng nghiêm khắc trách móc cô.
Mặc dù trong lòng anh hiểu rõ, so với những đàn anh đàn em khác, anh quả thật đã lo nhiều hơn, nhưng anh vẫn âm thầm chăm sóc cho cô.
Vừa rồi, anh thậm chí còn muốn lấy danh nghĩa của ông cụ để cho cô vào Nhân Hòa Đường.
Từng chuyện từng chuyện một, tỉ mỉ tính toán thật sự là không ít, anh lại chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không ổn.
Đến khi đột nhiên giật mình nhìn lại mới ý thức được, thì ra anh đã làm nhiều như vậy.
Sự săn sóc anh dành cho cô đã vượt qua phạm trù đàn anh đàn em bình thường.
Thật ra ông cụ thật sự là hiểu lầm, đồng ý với viện trưởng Ngô hướng dẫn luận văn cho Sơ Tiện, khi đó anh không biết thân thế của đứa nhỏ này.
Về sau anh mới từ trong miệng Ngô viện trưởng biết được.
Thứ anh tán thưởng chính là nhân phẩm của cô bé này, không hề liên quan đến thân thế của cô.
Nhưng không thể phủ nhận, anh thực sự đã làm quá nhiều.
Ông nội nói không sai chút nào, chúng sinh trên đời này, có người châm thuốc ngược gió, có người ngắm biển vào ban đêm, người nào mà không phải là đang chịu khổ? Người nào mà không lẻ loi cô độc bước đi trên cuộc đời này, khắp nơi đều là rắc rối?
Phó Chỉ Thực anh cũng chỉ có một đôi tay, anh quản được hết sao?
Đáp án là rõ ràng, anh không quản được.
Đã như vậy, thì đừng nên ôm lấy chuyện, đừng cho cô hy vọng.
Phó Chỉ Thực cũng từng trải qua cái tuổi của Sơ Tiện.
Anh cũng từng ôm hết thảy mọi chuyện, lòng mang chờ mong, lòng tràn đầy nhiệt huyết, cho rằng cuộc đời đáng giá, năm tháng yên tĩnh.
Nhưng mà khoảnh khắc hi vọng tan vỡ kia, tuyệt vọng dời núi lấp biển đánh úp tới, anh căn bản không có cách nào chịu đựng.
Đoạn quá khứ kia thật sự quá mức thảm thiết, triệt để đánh cho anh trở về nguyên hình.
Dù đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể chân chính vứt bỏ quá khứ, sống cho chính mình.
Nếu như hết thảy cuối rồi cùng sẽ về số 0, những tốt đẹp cùng hy vọng kia cuối cùng sẽ toàn bộ mất đi, như vậy thì anh thà rằng cô chưa bao giờ có được.
Trong "Trăm năm cô đơn" có một câu như thế này: "Tất cả những sự rực rỡ đã từng có trong cuộc sống, hóa ra cuối cùng đều cần dùng sự cô đơn để trả lại."
Con người anh vẫn thích yên tĩnh, náo nhiệt không có duyên với anh, từ đầu đến cuối anh vẫn thích hợp ở một mình.
Điếu thuốc kia hút còn lại một mẩu nhỏ, Phó Chỉ Thực dập tắt, ném vào thùng rác bên chân.
Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả dừng lại, trở lại điểm xuất phát.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa từng tới Vân Mạch.
***
Trời mùa đông tối sớm, năm giờ rưỡi trời đã tối.
Sơ Tiện ngồi trên xe taxi trở về, túi hạt dẻ kia bị cô ôm chặt trong tay, một hạt cô cũng không nỡ ăn.
Đây là kho báu của cô.
Cầm điện thoại di động lật xem thông tin tuyển dụng mà Nhân Hòa Đường đăng công khai trên Wechat.
Sơ Tiện thừa nhận cô động lòng.
Trong lòng có sự xúc động, cô muốn nhận chức ở Nhân Hòa Đường, muốn đi Thanh Lăng, muốn cách người ấy gần một chút.
Cho dù trong lòng biết rõ giữa bọn họ cách một khoảng cách khó có thể vượt qua, anh là ngọn hải đăng trên mặt biển, xa không thể với tới, cô vẫn muốn thử xem.
Lỡ như cô gặp vận may thì sao?
Cô biết nếu cô đã quyết định, bố và bà nội nhất định sẽ không phản đối, từ nhỏ đến lớn bọn họ vẫn vô cùng tôn trọng lựa chọn của cô.
Nhưng cô vô cùng do dự, không hạ quyết tâm được.
Trong đầu vẫn có hai người đang tranh đấu không ngớt - -
Một người đang nói: "Đi đi Sơ Tiện, buông tay đi theo đuổi một lần, cô chưa từng sống một lần vì chính mình mà, lần này coi như vì chính mình."
Người còn lại nói: "Sơ Tiện, sao cô lại ích kỷ như vậy? Bố ốm đau ở trên giường, bà nội lớn tuổi, cô phải ở nhà chăm sóc bọn họ, cô đi Thanh Lăng thì bọn họ làm sao bây giờ?"
Trong lúc nhất thời Sơ Tiện vô cùng rối rắm.
Cô thoát Wechat, tạm thời vứt bỏ tất cả suy nghĩ, không nghĩ nữa.
Chờ trở về, bàn bạc với bố và bà nội một chút rồi mới quyết định.
Lúc này điều cô cần nhất chính là bình tĩnh, không thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Về đến nhà cũng sắp bảy giờ.
Cửa nhà đóng chặt, bà nội không có ở nhà.
Sơ Tiện lấy chìa khóa từ trong cặp sách ra mở cửa.
"Bố, bà nội còn chưa về sao?" Cô đặt cặp sách xuống đi vào phòng bố, lại không nhìn thấy bố như ý muốn.
Cô lập tức luống cuống.
Vội vàng chạy ra khỏi nhà, lo lắng hỏi hàng xóm: "Dì Hoàng, bố và bà nội cháu đâu?"
Dì Hoàng âu sầu nói: "Bố cháu lại không thoải mái, bà nội cháu thuê xe đưa ông ấy đi bệnh viện nhân dân rồi, Tiện Tiện, cháu mau đi đi!"
"Rầm" một tiếng, túi hạt dẻ trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, lăn đầy đất, tung tóe khắp nơi.
Sơ Tiện không nhặt lên, khóa cửa chạy đi.
Vừa rồi ở trên xe taxi, trong nháy mắt, cô bị ma ám, là thật sự rất muốn buông tay đánh cược một lần, tạm thời vứt bỏ hiện thực cay đắng tàn nhẫn, không bị gia đình và cuộc sống trói buộc, tuân theo lòng mình, không chút lo nghĩ mà theo đuổi người mình thích, thực sự mà sống một lần cho mình.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, cô không xứng.
"Một trong những điều tồi tệ nhất trên thế giới là khi bạn cảm thấy mình không xứng đáng với người mình thích, giống như hai người đứng sánh vai dưới mái hiên vào một ngày mưa, bạn chưa từng dám mở miệng nói "Cùng đi đi" bởi vì ngay cả ô bạn cũng không có.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook