Phôi Sủng
-
Chương 54: Nn.nn
Có lẽ vì chuyện cũ quá mức nghiêm trọng, một lần hồi tưởng là tiêu hao hết thảy tinh lực.
Ngồi trên xe trở về nhà, Nam Nhược tựa vào ngực Thẩm Ý Đông, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Ý Đông để bảo mẫu bế con vào phòng, còn anh thì ôm Nam Nhược đi vào phòng ngủ, đặt người lên trên giường.
Bì Bì được đặt vào giường trẻ con bên cạnh giường lớn, ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Ý Đông nhìn một lớn một nhỏ trên giường, đáy lòng giăng kín sóng cả.
Anh đi một chuyến tới phòng đọc sách, mở hộp thư sau đó mở cái email mới nhất kia ra.
Email này là anh mời một luật sư ở Pháp hỗ trợ điều tra ngọn nguồn chuyện năm đó.
Bên trong có tất cả các thông tin về bệnh viện và tình huống của Nam Nhược cùng với những khó khăn cố gắng mà cô đã phải vật lộn ở Paris suốt những năm qua.
Trước kia, anh có điều tra về cô.
Song, không được tỉ mỉ như chính lời cô nói.
Anh biết cô phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, tuy nhiên chưa từng biết cô từng đứng bên cạnh vực sâu nhưng lại vì anh mà lần nữa quay về với thế giới xinh đẹp này.
Thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng trắng yếu ớt phát ra từ màn hình laptop chiếu lên gương mặt Thẩm Ý Đông, có phần quỷ dị.
Anh tựa vào ghế da, tay chống má, ngón tay đặt hờ bên môi.
Nhìn vào màn hình, trong mail là bức hình cô đương ngồi trên hành lang được cắt ra từ camera giám sát.
Cô mặc đồ bệnh nhân, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, cả người gầy yếu không có chút sức lực.
Khiến trái tim anh như bị nhéo mạnh một cái.
Khớp đầu tiên của ngón trỏ oằn xuống, móng tay ngón cái đè xuống móng tay ngón trỏ, ấn mạnh.
Chuyện bị giấu nhẹm trong lòng như thể một cơn sóng lớn, một đường trào dâng.
Trong trí nhớ của Thẩm Ý Đông, lần đầu tiên anh nhìn thấy Nam Nhược là ở bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt.
Khi đó, đương là tháng tám thời tiết hanh khô.
Lớp mười một vẫn chưa chính thức khai giảng, nhưng Nhất Trung lại bắt đầu học phụ đạo sớm hơn so với những trường khác nửa tháng.
Bọn họ vừa mới học xong giờ Số học, cảm thấy nóng bức nên rất là khát nước.
Cho nên một đám con trai bá vai bá cổ nhau đi về phía căn-tin.
Trần Trạm lấy cho anh một chai nước tăng lực, anh nhận lấy sau đó đi ra ngoài.
Thời tiết nóng nực khiến anh cảm thấy cả người đều không thoải mái, nơi nách của bộ đồng phục màu trắng đã đẫm mồ hôi. Nhớp nháp.
Mấy học sinh nam khác cầm kem que ăn tới là vui vẻ.
Trần Trạm còn liên tục ma sát cây kem quanh môi mình, anh ta cảm thấy kem lành lạnh nên làm như thế vô cùng thoải mái.
Thẩm Ý Đông thì thấy anh ta có bệnh, tiện miệng mắng anh ta một câu: “Biến thái.”
Trần Trạm cười đến là hài lòng, “Chuyện này thì có gì biến thái chứ. Tôi thấy Đông ca cậu chính là đương hiểu lầm đi.”
Thẩm Ý Đông mặc kệ anh ta.
Trần Trạm đột nhiên huýt sáo, mấy học sinh nam đứng cạnh cũng ồn ào theo.
Thẩm Ý Đông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái đương đi tới.
Làn váy đồng phục cô mặc bị xén cao lên vài phân, duyên dáng thướt tha đi lướt qua người bọn họ.
Không chút sợ hãi, trái lại còn quang minh chính đại đặt tầm mắt lên người Thẩm Ý Đông.
Anh run lên.
Song chỉ khoảnh khắc đó trái tim bị hẫng một nhịp, ngẩng đầu lên há miệng uống nước.
Lại không nghĩ tới cô gái này nhìn thẳng vào anh, còn lộ ra nụ cười xán lạn.
Anh hơi ngơ ra. Nghĩ thầm: Cái quỷ gì đây? Bộ tôi biết cô à?
Cô gái không nói gì, đi về phía căn-tin.
Trần Trạm nhanh chóng sáp tới hỏi, “Này, cậu quen à?”
Anh lắc đầu: “Không quen.”
“Không quen, thế tại sao cô ấy cười với cậu chứ?”
“Tôi con mẹ nó làm sao biết chứ?”
Trần Trạm “Xíiiii” một tiếng, rõ ràng là không tin, “Không phải gần đây cậu muốn cưa gái à? Cô bé này rất được ah, hoa khôi của trường đó.”
“Hoa khôi của trường?” Thẩm Ý Đông ngu ngơ, “Hoa khôi của trường không phải là Ngôn Nặc sao?”
“Ngôn Nặc??” Trần Trạm ngớ ra, “Cậu là đang sống ở cái hành tinh nào thế? Tiểu tỷ tỷ Ngôn Nặc đã tốt nghiệp từ đời tám hoánh rồi, người ta đã đến Thiệu Đại học đại học rồi ế.”
“Ờ…” Thẩm Ý Đông cũng không quan tâm cho lắm.
Trần Trạm và mấy anh em bên cạnh còn đương chê cười anh, ngoài trừ học ra thì cái gì cũng lười đặt trong lòng. Nếu không phải biết anh sở hữu IQ 200 thì bọn họ đều cảm thấy anh chính là thằng con trai ngốc của một gã nhà giàu, cái khỉ gì cũng không biết.
Nghe quá nhiều nên Thẩm Ý Đông thấy hơi phiền, giơ tay lên muốn đánh người.
Lúc này, cô gái kia đi ra khỏi căn-tin.
Lại không hề rời đi mà đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Đám người dõi mắt theo đôi chân thon dài kia, nhao nhao rồi bỗng im lặng, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới vậy mà là hoa khôi của trường.
Nam Nhược hoa khôi của trường ném một thứ về phía Thẩm Ý Đông, anh nhanh tay lẹ mắt đón lấy, cúi đầu nhìn, là một cây kem.
Khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô bé kia.
Cô mỉm cười nói, “Mời cậu ăn kem, chúng ta kết bạn nhé.”
Thẩm Ý Đông cầm cây kem kia, hơi hơi áng chừng, không lên tiếng.
Đầu lưỡi chống chống quai hàm.
Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Nam Nhược, năm nhất lớp mười sáu. Năm nay mười bảy tuổi.”
Khóe môi anh mang theo ý cười.
“Tôi biết cậu tên là Thẩm Ý Đông, là một cái học bá. Mà tôi cũng vậy. Cho nên chúng ta chính là trời sinh một đôi.”
Rốt cục anh cũng nở nụ cười, “Trời sinh một đôi?”
“Đúng vậy. Tôi, và cậu.”
Khóe miệng anh nhếch càng thêm cao, tâm tình vui vẻ không biết phải diễn tả như thế nào.
Bắt đầu từ sơ trung đã có không ít bạn học nữ tỏ tình với anh, len lén viết thư tình có, căng thẳng tỏ tình ngay trước mặt có.
Nhưng nghĩa chính ngôn từ mà nói rằng bản thân là trời sinh một đôi với anh như này thì, quả là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Trời sinh một đôi, đây là chỉ là cậu nói.”
“Hả?” Nam Nhược vừa gặm kem, vừa hỏi: “Vậy cậu cảm thấy sao?”
“Tôi cảm thấy, cậu chính là đang làm trò con bò.”
…
Khi đó, đối với anh cô giống hệt mấy cô gái kia, mù quáng thích anh lại không hiểu chút gì về anh.
Thẩm Ý Đông chả có nhiêu hứng thú với cô.
Hoặc là nên nói, đối với mấy cô gái mù quáng yêu mình kia, đều không có tí hin gì hứng thú cả.
Anh biết vô cùng rõ ràng, rằng bản thân mình muốn thứ gì. Cái anh muốn chính là, có thể cùng với một cô gái sống trọn hết cuộc đời này.
Mặc kệ là hồi cao trung, hay là sau này, đều sẽ như vậy.
Sau đó Trần Trạm thường xuyên gọi cô đến, có khi là ngồi trên bãi cỏ tán gẫu, có khi là đi ăn đồ nướng sau giờ tự học tối.
Ấn tượng về cô trong anh dần chuyển từ một cô gái mê trai sang một cô gái ồn ào.
Chuyện cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Mãi cho đến khi ở trong nhà của Thần Viêm Nghiêu nhìn thấy ảnh một cô gái trên tạp chí, anh mới bắt đầu nhìn kĩ lại cô.
Đó là một cuốn tạp chí giành cho giới trẻ, bên trong đều là thứ văn vẻ kiểu khóc gió than mưa(*).
(*) Kiểu câu chuyện không có ý nghĩa.
Nhưng vào cái năm đó, có thể là do chiếm được lòng người mà bán rất chạy.
Anh đi đến nhà Thần Viêm Nghiêu chơi, vì không thích chơi điện tử với anh ta nên cầm lấy quyển tạp chí đặt trên bàn, lật qua lật lại vài trang thì nhìn thấy bức hình ngập tràn hơi thở thanh xuân của cô.
Có đến tận mấy tấm hình.
Một trong số đó, cô mặc một chiếc váy đồng phục đen, đứng dưới giàn thanh đằng sau trận mưa, hai tay cầm lấy quai ba-lô đen che trên đỉnh đầu.
Đôi mắt trong veo, nhìn thẳng vào ống kính, vô cùng bối rối.
Còn có tấm hình kia, cô đeo ba-lô trên vai, đang đi trên hành lang. Phía sau cô có một bạn học nam mặc áo sơ mi trắng, trên vai đeo chiếc túi sách chéo, không hề quay đầu đi thẳng về phía trước.
Mà cô thì đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng cậu bạn học kia đi, môi mím chặt.
Có một cảm giác không tên nào đó, khiến người ta thật muốn ôm lấy cô.
Loại cảm giác đó chỉ thoáng qua.
Thẩm Ý Đông bài xích nó cho nên ném tạp chí xuống bàn học, không thèm nhìn nữa.
Hai ngày sau là sinh nhật Trần Trạm, vẫn như cũ gọi Nam Nhược tới.
Cô mặc chiếc váy đồng phục màu xanh lam, đeo ba-lô đen trên vai, lúc đi vào phòng khách thì Thẩm Ý Đông trông thấy cô, trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy.
Anh lại nghĩ tới quyển tạp chí kia, nhớ tới gương mặt đơn thuần vô hại nhìn theo hướng cậu bạn học đã đi xa.
Tối hôm đó có rất nhiều người uống say, kể cả Nam Nhược.
Lúc dìu Nam Nhược đến phòng khách sạn ở trên lầu, Thẩm Ý Đông rất chi buồn bực, anh cảm thấu cô bé này vô cùng tùy tiện.
Vừa ném người xuống giường là anh muốn rời đi ngay.
Song cô gái kéo cánh tay anh lại.
Thẩm Ý Đông muốn hất ra, nhưng lại bị cô nắm chặt.
Cô cầm bàn tay anh, đưa lên, đôi môi ghé tới hôn xuống mu bàn tay anh một cái, cười hì hì nói, “Hôn rồi thì là của em đó!”
Anh lười phải nói với một con ma men, toan rút tay mình về.
Song cô lại rất bướng, tóm chặt tay anh, sau đó nhìn ngón tay trỏ, cắn.
Thẩm Ý Đông đau tới nỗi hai hàng mày vặn xoắn.
Qua hồi lâu sau cô mới chịu nhả miệng ra, ngẩng đầu lên, cười đến hai mắt sắp thành một đường. Nhìn anh nói: “Đã để lại dấu vết, chứng minh, là của em!”
***
Ngày hôm sau lúc Nam Nhược tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Ý Đông ngồi bên giường, trừng lớn đôi mắt trong veo nhìn cô lom lom.
Cô run lên hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Ý Đông đưa tay lên vén lọn tóc mai ra sau, hỏi cô: “Ngủ đủ rồi?”
“Ừm.”
“Ngủ đủ rồi thì dậy ăn chút gì đi, đưa em đến một nơi.”
Cô ngồi dậy, nhìn sang Thẩm Bắc ngủ vô cùng an ổn ở bên cạnh, tựa lên vai anh hỏi: “Đi đâu vậy?”
Anh không trả lời, lấy quần áo sau đó giúp cô mặc, dẫn cô xuống lầu ăn sáng, căn dặn bảo mẫu chú ý Thẩm Bắc rồi mới đưa Nam Nhược đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, Nam Nhược nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, nghi ngờ hỏi: “Sao em lại có cảm giác con đường này rất quen nhỉ?”
Thẩm Ý Đông hờ hững cười, “Chút nữa em sẽ biết.”
Lúc xe đi vào Nhất Trung, Nam Nhược có phần ngạc nhiên.
Thẩm Ý Đông mở dây an toàn giúp cô, “Xuống xe thôi.”
“Chúng ta đến Nhất Trung làm gì vậy?”
Anh đảo mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch. Xuống xe đi tới chỗ ghế phụ ở bên kia, mở cửa, dắt cô xuống.
Sau đó giúp cô quàng khăn cổ thật cao, cài kín áo khoác. Trong cơn gió rét anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi vào phòng học.
“Chúng ta đi vào phòng học ư?”
“Ờm.”
“Vào phòng học làm gì ế?”
“Tìm kiếm dư vị quá khứ chăng?”
Biểu cảm của anh hơi buồn cười, nhíu nhíu mày, cố ý làm ra vẻ vì thế nhận được một cái liếc mắt từ Nam Nhược.
Bởi vì đương vào đông cho nên gió chầm chậm thổi tới, tán cây thường thanh mọc ven đường loạng chòa loạng choạng trong gió lại không tạo nên tiếng, mang theo khí lạnh của trời đông.
Như thể cô đã quay về với ngày xưa, bọn họ mặc đồng phục trường, sau giờ tập thể dục theo đài họ quay trở về lớp học trong niềm hân hoan.
“Sao lại muốn quay trở lại nhìn thế?” Nam Nhược hỏi.
“Đưa em đi xem một thứ.”
“Hả?”
Thẩm Ý Đông buông tay cô ra, đi ra phía sau cô, nắm lấy hai vai cô đẩy cô đi về phía trước.
Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì bị anh đưa tay xoay đầu cô về phía trước.
Tầm mắt dời đi, cô nhìn thấy một dãy phòng học mới ở phía trước cách đó không xa, hai bên phòng học là thảm cỏ nhân tạo mơn mởn xanh, cùng với hai hàng cây thấp được cắt tỉa gọn ghẽ tạo thành một con đường nhỏ kéo đến tận dãy phòng học.
Bức tường bên ngoài lớp học được áp gạch men trắng, nhìn rất ra dáng thanh cao và sạch sẽ.
Chính giữa dãy phòng học là ba chữ “Tòa nhà Nam Nhược(*)” rất lớn được tô đỏ.
(*)南偌楼.
Cô run lên, lập tức phản ứng lại, “Anh xây cả dãy phòng học cho em sao?”
“Ờm.”
Anh ôm cô từ phía sau, dán gò má mình vào má cô, nhẹ nhàng sượt sượt, hơi thở ấm áp vang vọng bên tai.
“Vốn nghĩ sẽ không nói mấy thứ này cho em biết. Cũng chả có gì đáng để nói cả.”
Yêu em, chỉ cần trái tim tôi thấu hiểu là đủ rồi.
Luôn cho là như vậy.
Song, lúc nghe em nói rằng em không biết tôi yêu em, cảm giác rất tuyệt vọng.
Cho nên, vẫn nên cho em biết, tôi có cỡ nào yêu em.
“Cái năm lớp mười một ấy, công ty bố tôi xảy ra chút chuyện. Bố mẹ đều không nói cho tôi hay, lúc tôi đến công ty lấy đồ thì nghe được thư kí đang bàn bạc đối sách. Sau đó tôi đã điều tra và phát hiện ra chuỗi tài chính của công ty xảy ra vấn đề rất lớn. Có khả năng công ty sẽ phải phá sản.”
“Hả?”
“Còn nhớ có đoạn thời gian tôi lúc nào cũng buồn bực không, coi như ở cùng với bọn em tôi cũng sẽ ngủ. Thật ra khi đó tôi đang suy nghĩ biện pháp ứng đối. Tôi suy nghĩ rất lâu, định cùng với Thần Viêm Nghiêu đi tìm bố cậu ấy xin tài chính. Song, chuyện này há phải chuyện cỏn con, tôi không thể nào chạy tới nói với ông ấy, ‘Chú, chú cho cháu mượn ít tiền!’ là có thể giải quyết được. Tôi và Thần Viêm Nghiêu om suốt mấy ngày, làm một bản báo cáo, sau đó để Thần Viêm Nghiêu mang đến cho bố cậu ấy xem.”
Anh nắm lấy hai tay cô từ đằng sau, nắm rất chặt.
“Ngày ấy, tôi đang ở nhà đợi tin tức thì em đột nhiên gọi đến.”
Vốn đang đợi tin tức, anh có chút buồn bực trốn ở trong phòng, nắm chặt điện thoại trong tay, lòng thấp thỏm bất an.
Lúc điện thoại reo lên, anh liếc mắt nhìn lại phát hiện là cuộc gọi của cô.
Anh định không bắt mấy, lần lữa mấy giây cuối cùng vẫn là ấn nghe.
Nam Nhược ở đầu dây bên kia điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối chẳng hiểu sao lại hỏi một câu, “Thẩm Ý Đông, cậu thật sự muốn tôi cút sao?”
Thẩm Ý Đông ngồi trước bàn đọc sách, rất lấy làm khó hiểu. Cái quỷ gì đây, chả hiểu sao ra sao!
Nam Nhược lại hỏi thêm lần nữa, “Thẩm Ý Đông, có phải cậu thật sự muốn tôi cút đi hay không?”
Anh hít sâu, không chút sức lực nói: “Cút.”
Đơn giản chỉ là muốn cô đừng làm phiền anh, anh đang đợi một tin tức rất quan trọng.
Hơn nữa, khi đó tâm trí anh đều đặt vào chuyện của công ty bố, hơi đâu có tinh lực đi suy đoán lòng dạ tâm tư của cô bé chứ, cũng không có sức lực đi giải thích hay làm này làm nọ.
Chờ sau khi chuyện đã được lắng xuống thì anh mới nghe được Trần Trạm nói: “Em gái Nam chuyển trường rồi, nghe nói là tới Pháp, không biết có quay trở về hay không nữa?”
Anh còn đương nghĩ bụng, “Đi rồi?” Hoàn toàn không có xíu cảm giác chân thực gì cả.
Song lúc đó anh lại trả lời Trần Trạm rằng, “Tùy cô ấy.”
Nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Chính là cảm thấy, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Từng có lúc anh lén lút gọi điện cho cô khi đương trên đường về nhà sau giờ tự học tối, nhưng lại được thông báo nói rằng số điện thoại này không tồn tại.
Thẩm Ý Đông thở dài, ôm chặt người trong ngực thêm chút nữa.
“Em và Ôn Dịch nói, tôi không biết em yêu tôi chừng ấy. Nam Nam, nhất định là em không biết, tôi có cỡ nào yêu em.”
Suốt mấy năm em rời đi, tôi còn lo em sẽ hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của tôi, chỉ có thể dùng phương thức như vậy, khư khư buộc chặt em trong thế giới của tôi.
Anh giơ tay lên, đưa tay trái ra trước mặt cô.
Cô nhìn thấy trên ngón tay trỏ của anh có một hình xăm, trước kia không có.
Là tối hôm qua anh đã đi ra ngoài tìm một người bạn, xăm lên.
Cô cầm lấy ngón tay anh, cúi đầu nhìn, đó là một hình xăm na ná chiếc nhẫn, bên trên có hai chữ cái La tinh.
NN.
Đã từng có người cắn vào chỗ này, tôi vuốt ve vết cắn ấy, bảy năm qua tôi lặng lẽ đặt em vào trong tim, ròng rã suốt bảy năm.
Bây giờ, tôi khắc tên của em lên vết cắn em lưu lại, chỉ muốn nói với em rằng, tôi yêu em, cả một đời.
Giống như cái hình xăm này vậy, khắc sâu vào tận đáy lòng tôi.
***
Nam Nhược và Thẩm Ý Đông đi dạo trong khuôn viên trường chừng nửa giờ, thì bảo mẫu gọi video tới.
Bì Bì nhìn thấy Nam Nhược trong video nên bắt đầu gào khóc, lúc nào cũng muốn nhào vào lòng mẹ.
Nam Nhược đau lòng chết thôi, kéo Thẩm Ý Đông vội vã quay về.
Trên xe, Thẩm Ý Đông cảm khái, “Quả nhiên, sinh con trai ra là ngược chính mình. Bây giờ vợ chả còn thuộc về một mình tôi nữa rồi.”
“…” Nam Nhược vươn tay véo má anh, “Sao còn ghen với con trai của anh.”
Thẩm Ý Đông dứt khoát lắc đầu.
“Đúng rồi, chúng ta về nhà trước sau đó đi tới khách sạn xem Thần Thần.”
“Ừm.”
Cô ngắm người đàn ông lái xe, “Ờm, Thần Thần có thể tạm thời ở nhà chúng ta không?”
“Không thể.”
Không nghĩ anh sẽ trực tiếp từ chối như vậy, cô hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ Thần Thần một thân một mình, cũng không thể đưa con bé đến cô nhi viện, em nghĩ nhận nuôi con bé trước. Bằng không con bé thật sự quá đáng thương.”
“Con của ai thì người đó tự đi mà nuôi. Em lại không phải mẹ con bé, hao tổn tâm tư như vậy?”
“??” Nam Nhược không ngờ anh sẽ máu lạnh như vậy, song vì Thần Thần cô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với Thẩm Ý Đông, “Mẹ Thần Thần đã mất rồi.”
“Thế bố con bé đâu?”
Nam Nhược run lên, không trả lời.
“Bố con bé nên gánh vác trách nhiệm nuôi nấng con bé.”
Cô thở dài, “Nhưng em đã đồng ý với Ôn Dịch, sẽ giúp cô ấy chăm sóc tốt Thần Thần.”
“Em đã từng hỏi qua Thần Thần, xem con bé muốn hay không muốn gặp bố của mình chưa?”
“Nhưng trước mắt mấy này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hiện tại không có người nuôi Thần Thần. Cho nên, em nghĩ em tạm thời nhận nuôi con bé trước.”
“Tại sao không có ai nuôi, Thần Viêm Nghiêu không thể nuôi con bé sao?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Nam Nhược choáng váng. Cô khó hiểu nhìn Thẩm Ý Đông, “Sao tự dưng lôi Thần Viêm Nghiêu vào?”
“Bởi vì Thần Viêm Nghiêu chính là bố Thần Thần.” Anh nói tới vô cùng chắc chắn.
“…” Cô không nghĩ Thẩm Ý Đông sẽ biết chuyện này, im lặng một lúc, vẫn là lựa chọn ngầm đồng ý, “Sao anh biết được?”
Vừa khéo xe dừng lại, Thẩm Ý Đông tắt máy, tháo đai an toàn, xoay sang nhìn cô.
“Có một chuyện tôi còn chưa nói với em. Trước khi lên đại học tôi từng sang Pháp hai tháng. Là vì tìm em. Nhưng tôi không tìm được.”
Chuyện này, đúng là Nam Nhược không hề biết.
“Khi đó Thần Viêm Nghiêu đã sang bên kia du học, suốt hai tháng đó tôi ở cùng nhà với cậu ấy. Cậu ấy quen một người bạn gái, là bạn học cùng trường, cũng là một người mẫu. Con người tôi vốn lạnh lùng nên không quan tâm lắm đối phương tên gì. Nhưng năm đó chuyện của cậu ấy và cô gái kia ầm ĩ rất lớn, tôi gần như biết hết. Hơn nữa, bọn em đều cho rằng Thần Viêm Nghiêu không biết Ôn Dịch mang thai, thật ra cậu ấy biết. Bằng không năm đó cũng sẽ không tìm cô ấy tựa phát điên. Sau đó, là biết cô ấy nhảy lầu tự tử, Thần Viêm Nghiêu không chịu nổi bèn lựa chọn về nước. Những năm này, ngay cả công ty cũng không thèm tới, cùng là vì năm đó bố mẹ cậu ấy làm ra loại chuyện ngu xuẩn kia, tạo thành chướng ngại trong lòng cậu ấy.”
Nam Nhược không ngờ chuyện là như vậy.
“Hôm qua lúc nhìn thấy Thần Thần, Thần Viêm Nghiêu đã cảm thấy không đúng rồi. Lúc em ngủ cậu ấy gọi điện cho tôi, hỏi có phải em quen Ôn Dịch hay không?”
Tất cả mọi chuyện đều được chắp nối lại một lần nữa.
Có như thế nào Thần Viêm Nghiêu cũng không nghĩ tới, đứa con anh ta vẫn luôn kiếm tìm, sẽ tìm tới Nam Nhược, rồi để chính anh trông thấy.
Cũng là đến bây giờ Thần Viêm Nghiêu mới hiểu ra, chả trách lần đầu tiên Nam Nhược nhìn thấy anh ta, ánh mắt đã không thiện cảm, cái nhìn vô cùng khó chịu.
Hết thảy đều là vì Ôn Dịch đi.
Câu chuyện đi theo hướng chả ai ngờ đến.
Đến cả Nam Nhược cũng không nghĩ tới, vốn là một bí mật muốn bảo vệ cả đời, lại bị vạch trần dễ như ăn cháo.
Theo lời của Thẩm Ý Đông, ở chỗ này của anh, tất cả chuyện của cô đều không là bí mật.
Bởi vì cô là mạng của anh, anh không thể nào đến mạng của mình cũng không thể không khống chế được.
Sau đó Nam Nhược có gặp qua Thần Thần hai lần, là Thần Viêm Nghiêu đưa con bé tới.
Nghe nói người nhà họ Thần chấp nhận Thần Thần, đón con bé về. Ôn Thần Thần là một đứa trẻ vô tư cởi mở, còn rất được người nhà họ Thần yêu thích.
Hôn lễ của Thần Viêm Nghiêu và Hoa Linh ngoài ý muốn bị đẩy lùi.
Nam Nhược cho rằng Hoa Linh không tài nào đồng ý chuyện này, có lẽ hôn lễ này không thành rồi.
Lại không nghĩ tới sẽ đụng phải Hoa Linh trong một bữa tiệc.
Hoa Linh nói với Nam Nhược, cô ta không có cách nào, bởi vì quá yêu Thần Viêm Nghiêu, hết thảy chuyện liên quan tới anh ta, cô ta chỉ có thể chấp nhận.
Cũng may Thần Viêm Nghiêu cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Anh ta và Hoa Linh lĩnh chứng, đồng ý chờ sau khi Ôn Thần Thần chấp nhận sẽ cho cô ta một hôn lễ trong mơ.
Sau đó nữa Nam Nhược nghe Thẩm Ý Đông nói, Ôn Thần Thần rất yêu quý Hoa Linh, hai người họ sống chung coi như không tệ.
Trong khi đó một nhà bọn họ, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Bắc mà có thêm một niềm vui mới.
Nam Nhược được nhà họ Thẩm nâng tới trời, chuyện gì cũng không cần cô bận lòng, mấy chuyện khổ cực như thức đêm thay bỉm cho Bì Bì đồ, đều là Thẩm Ý Đông tự tay làm, mình anh thầu hết.
Chuyện duy nhất cô nhớ nhung chính là, trở lại sàn catwalk.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai chính văn sẽ xong.
Ngồi trên xe trở về nhà, Nam Nhược tựa vào ngực Thẩm Ý Đông, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Ý Đông để bảo mẫu bế con vào phòng, còn anh thì ôm Nam Nhược đi vào phòng ngủ, đặt người lên trên giường.
Bì Bì được đặt vào giường trẻ con bên cạnh giường lớn, ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Ý Đông nhìn một lớn một nhỏ trên giường, đáy lòng giăng kín sóng cả.
Anh đi một chuyến tới phòng đọc sách, mở hộp thư sau đó mở cái email mới nhất kia ra.
Email này là anh mời một luật sư ở Pháp hỗ trợ điều tra ngọn nguồn chuyện năm đó.
Bên trong có tất cả các thông tin về bệnh viện và tình huống của Nam Nhược cùng với những khó khăn cố gắng mà cô đã phải vật lộn ở Paris suốt những năm qua.
Trước kia, anh có điều tra về cô.
Song, không được tỉ mỉ như chính lời cô nói.
Anh biết cô phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, tuy nhiên chưa từng biết cô từng đứng bên cạnh vực sâu nhưng lại vì anh mà lần nữa quay về với thế giới xinh đẹp này.
Thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng trắng yếu ớt phát ra từ màn hình laptop chiếu lên gương mặt Thẩm Ý Đông, có phần quỷ dị.
Anh tựa vào ghế da, tay chống má, ngón tay đặt hờ bên môi.
Nhìn vào màn hình, trong mail là bức hình cô đương ngồi trên hành lang được cắt ra từ camera giám sát.
Cô mặc đồ bệnh nhân, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, cả người gầy yếu không có chút sức lực.
Khiến trái tim anh như bị nhéo mạnh một cái.
Khớp đầu tiên của ngón trỏ oằn xuống, móng tay ngón cái đè xuống móng tay ngón trỏ, ấn mạnh.
Chuyện bị giấu nhẹm trong lòng như thể một cơn sóng lớn, một đường trào dâng.
Trong trí nhớ của Thẩm Ý Đông, lần đầu tiên anh nhìn thấy Nam Nhược là ở bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt.
Khi đó, đương là tháng tám thời tiết hanh khô.
Lớp mười một vẫn chưa chính thức khai giảng, nhưng Nhất Trung lại bắt đầu học phụ đạo sớm hơn so với những trường khác nửa tháng.
Bọn họ vừa mới học xong giờ Số học, cảm thấy nóng bức nên rất là khát nước.
Cho nên một đám con trai bá vai bá cổ nhau đi về phía căn-tin.
Trần Trạm lấy cho anh một chai nước tăng lực, anh nhận lấy sau đó đi ra ngoài.
Thời tiết nóng nực khiến anh cảm thấy cả người đều không thoải mái, nơi nách của bộ đồng phục màu trắng đã đẫm mồ hôi. Nhớp nháp.
Mấy học sinh nam khác cầm kem que ăn tới là vui vẻ.
Trần Trạm còn liên tục ma sát cây kem quanh môi mình, anh ta cảm thấy kem lành lạnh nên làm như thế vô cùng thoải mái.
Thẩm Ý Đông thì thấy anh ta có bệnh, tiện miệng mắng anh ta một câu: “Biến thái.”
Trần Trạm cười đến là hài lòng, “Chuyện này thì có gì biến thái chứ. Tôi thấy Đông ca cậu chính là đương hiểu lầm đi.”
Thẩm Ý Đông mặc kệ anh ta.
Trần Trạm đột nhiên huýt sáo, mấy học sinh nam đứng cạnh cũng ồn ào theo.
Thẩm Ý Đông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái đương đi tới.
Làn váy đồng phục cô mặc bị xén cao lên vài phân, duyên dáng thướt tha đi lướt qua người bọn họ.
Không chút sợ hãi, trái lại còn quang minh chính đại đặt tầm mắt lên người Thẩm Ý Đông.
Anh run lên.
Song chỉ khoảnh khắc đó trái tim bị hẫng một nhịp, ngẩng đầu lên há miệng uống nước.
Lại không nghĩ tới cô gái này nhìn thẳng vào anh, còn lộ ra nụ cười xán lạn.
Anh hơi ngơ ra. Nghĩ thầm: Cái quỷ gì đây? Bộ tôi biết cô à?
Cô gái không nói gì, đi về phía căn-tin.
Trần Trạm nhanh chóng sáp tới hỏi, “Này, cậu quen à?”
Anh lắc đầu: “Không quen.”
“Không quen, thế tại sao cô ấy cười với cậu chứ?”
“Tôi con mẹ nó làm sao biết chứ?”
Trần Trạm “Xíiiii” một tiếng, rõ ràng là không tin, “Không phải gần đây cậu muốn cưa gái à? Cô bé này rất được ah, hoa khôi của trường đó.”
“Hoa khôi của trường?” Thẩm Ý Đông ngu ngơ, “Hoa khôi của trường không phải là Ngôn Nặc sao?”
“Ngôn Nặc??” Trần Trạm ngớ ra, “Cậu là đang sống ở cái hành tinh nào thế? Tiểu tỷ tỷ Ngôn Nặc đã tốt nghiệp từ đời tám hoánh rồi, người ta đã đến Thiệu Đại học đại học rồi ế.”
“Ờ…” Thẩm Ý Đông cũng không quan tâm cho lắm.
Trần Trạm và mấy anh em bên cạnh còn đương chê cười anh, ngoài trừ học ra thì cái gì cũng lười đặt trong lòng. Nếu không phải biết anh sở hữu IQ 200 thì bọn họ đều cảm thấy anh chính là thằng con trai ngốc của một gã nhà giàu, cái khỉ gì cũng không biết.
Nghe quá nhiều nên Thẩm Ý Đông thấy hơi phiền, giơ tay lên muốn đánh người.
Lúc này, cô gái kia đi ra khỏi căn-tin.
Lại không hề rời đi mà đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Đám người dõi mắt theo đôi chân thon dài kia, nhao nhao rồi bỗng im lặng, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới vậy mà là hoa khôi của trường.
Nam Nhược hoa khôi của trường ném một thứ về phía Thẩm Ý Đông, anh nhanh tay lẹ mắt đón lấy, cúi đầu nhìn, là một cây kem.
Khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô bé kia.
Cô mỉm cười nói, “Mời cậu ăn kem, chúng ta kết bạn nhé.”
Thẩm Ý Đông cầm cây kem kia, hơi hơi áng chừng, không lên tiếng.
Đầu lưỡi chống chống quai hàm.
Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Nam Nhược, năm nhất lớp mười sáu. Năm nay mười bảy tuổi.”
Khóe môi anh mang theo ý cười.
“Tôi biết cậu tên là Thẩm Ý Đông, là một cái học bá. Mà tôi cũng vậy. Cho nên chúng ta chính là trời sinh một đôi.”
Rốt cục anh cũng nở nụ cười, “Trời sinh một đôi?”
“Đúng vậy. Tôi, và cậu.”
Khóe miệng anh nhếch càng thêm cao, tâm tình vui vẻ không biết phải diễn tả như thế nào.
Bắt đầu từ sơ trung đã có không ít bạn học nữ tỏ tình với anh, len lén viết thư tình có, căng thẳng tỏ tình ngay trước mặt có.
Nhưng nghĩa chính ngôn từ mà nói rằng bản thân là trời sinh một đôi với anh như này thì, quả là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Trời sinh một đôi, đây là chỉ là cậu nói.”
“Hả?” Nam Nhược vừa gặm kem, vừa hỏi: “Vậy cậu cảm thấy sao?”
“Tôi cảm thấy, cậu chính là đang làm trò con bò.”
…
Khi đó, đối với anh cô giống hệt mấy cô gái kia, mù quáng thích anh lại không hiểu chút gì về anh.
Thẩm Ý Đông chả có nhiêu hứng thú với cô.
Hoặc là nên nói, đối với mấy cô gái mù quáng yêu mình kia, đều không có tí hin gì hứng thú cả.
Anh biết vô cùng rõ ràng, rằng bản thân mình muốn thứ gì. Cái anh muốn chính là, có thể cùng với một cô gái sống trọn hết cuộc đời này.
Mặc kệ là hồi cao trung, hay là sau này, đều sẽ như vậy.
Sau đó Trần Trạm thường xuyên gọi cô đến, có khi là ngồi trên bãi cỏ tán gẫu, có khi là đi ăn đồ nướng sau giờ tự học tối.
Ấn tượng về cô trong anh dần chuyển từ một cô gái mê trai sang một cô gái ồn ào.
Chuyện cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Mãi cho đến khi ở trong nhà của Thần Viêm Nghiêu nhìn thấy ảnh một cô gái trên tạp chí, anh mới bắt đầu nhìn kĩ lại cô.
Đó là một cuốn tạp chí giành cho giới trẻ, bên trong đều là thứ văn vẻ kiểu khóc gió than mưa(*).
(*) Kiểu câu chuyện không có ý nghĩa.
Nhưng vào cái năm đó, có thể là do chiếm được lòng người mà bán rất chạy.
Anh đi đến nhà Thần Viêm Nghiêu chơi, vì không thích chơi điện tử với anh ta nên cầm lấy quyển tạp chí đặt trên bàn, lật qua lật lại vài trang thì nhìn thấy bức hình ngập tràn hơi thở thanh xuân của cô.
Có đến tận mấy tấm hình.
Một trong số đó, cô mặc một chiếc váy đồng phục đen, đứng dưới giàn thanh đằng sau trận mưa, hai tay cầm lấy quai ba-lô đen che trên đỉnh đầu.
Đôi mắt trong veo, nhìn thẳng vào ống kính, vô cùng bối rối.
Còn có tấm hình kia, cô đeo ba-lô trên vai, đang đi trên hành lang. Phía sau cô có một bạn học nam mặc áo sơ mi trắng, trên vai đeo chiếc túi sách chéo, không hề quay đầu đi thẳng về phía trước.
Mà cô thì đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng cậu bạn học kia đi, môi mím chặt.
Có một cảm giác không tên nào đó, khiến người ta thật muốn ôm lấy cô.
Loại cảm giác đó chỉ thoáng qua.
Thẩm Ý Đông bài xích nó cho nên ném tạp chí xuống bàn học, không thèm nhìn nữa.
Hai ngày sau là sinh nhật Trần Trạm, vẫn như cũ gọi Nam Nhược tới.
Cô mặc chiếc váy đồng phục màu xanh lam, đeo ba-lô đen trên vai, lúc đi vào phòng khách thì Thẩm Ý Đông trông thấy cô, trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy.
Anh lại nghĩ tới quyển tạp chí kia, nhớ tới gương mặt đơn thuần vô hại nhìn theo hướng cậu bạn học đã đi xa.
Tối hôm đó có rất nhiều người uống say, kể cả Nam Nhược.
Lúc dìu Nam Nhược đến phòng khách sạn ở trên lầu, Thẩm Ý Đông rất chi buồn bực, anh cảm thấu cô bé này vô cùng tùy tiện.
Vừa ném người xuống giường là anh muốn rời đi ngay.
Song cô gái kéo cánh tay anh lại.
Thẩm Ý Đông muốn hất ra, nhưng lại bị cô nắm chặt.
Cô cầm bàn tay anh, đưa lên, đôi môi ghé tới hôn xuống mu bàn tay anh một cái, cười hì hì nói, “Hôn rồi thì là của em đó!”
Anh lười phải nói với một con ma men, toan rút tay mình về.
Song cô lại rất bướng, tóm chặt tay anh, sau đó nhìn ngón tay trỏ, cắn.
Thẩm Ý Đông đau tới nỗi hai hàng mày vặn xoắn.
Qua hồi lâu sau cô mới chịu nhả miệng ra, ngẩng đầu lên, cười đến hai mắt sắp thành một đường. Nhìn anh nói: “Đã để lại dấu vết, chứng minh, là của em!”
***
Ngày hôm sau lúc Nam Nhược tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Ý Đông ngồi bên giường, trừng lớn đôi mắt trong veo nhìn cô lom lom.
Cô run lên hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Ý Đông đưa tay lên vén lọn tóc mai ra sau, hỏi cô: “Ngủ đủ rồi?”
“Ừm.”
“Ngủ đủ rồi thì dậy ăn chút gì đi, đưa em đến một nơi.”
Cô ngồi dậy, nhìn sang Thẩm Bắc ngủ vô cùng an ổn ở bên cạnh, tựa lên vai anh hỏi: “Đi đâu vậy?”
Anh không trả lời, lấy quần áo sau đó giúp cô mặc, dẫn cô xuống lầu ăn sáng, căn dặn bảo mẫu chú ý Thẩm Bắc rồi mới đưa Nam Nhược đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, Nam Nhược nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, nghi ngờ hỏi: “Sao em lại có cảm giác con đường này rất quen nhỉ?”
Thẩm Ý Đông hờ hững cười, “Chút nữa em sẽ biết.”
Lúc xe đi vào Nhất Trung, Nam Nhược có phần ngạc nhiên.
Thẩm Ý Đông mở dây an toàn giúp cô, “Xuống xe thôi.”
“Chúng ta đến Nhất Trung làm gì vậy?”
Anh đảo mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch. Xuống xe đi tới chỗ ghế phụ ở bên kia, mở cửa, dắt cô xuống.
Sau đó giúp cô quàng khăn cổ thật cao, cài kín áo khoác. Trong cơn gió rét anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi vào phòng học.
“Chúng ta đi vào phòng học ư?”
“Ờm.”
“Vào phòng học làm gì ế?”
“Tìm kiếm dư vị quá khứ chăng?”
Biểu cảm của anh hơi buồn cười, nhíu nhíu mày, cố ý làm ra vẻ vì thế nhận được một cái liếc mắt từ Nam Nhược.
Bởi vì đương vào đông cho nên gió chầm chậm thổi tới, tán cây thường thanh mọc ven đường loạng chòa loạng choạng trong gió lại không tạo nên tiếng, mang theo khí lạnh của trời đông.
Như thể cô đã quay về với ngày xưa, bọn họ mặc đồng phục trường, sau giờ tập thể dục theo đài họ quay trở về lớp học trong niềm hân hoan.
“Sao lại muốn quay trở lại nhìn thế?” Nam Nhược hỏi.
“Đưa em đi xem một thứ.”
“Hả?”
Thẩm Ý Đông buông tay cô ra, đi ra phía sau cô, nắm lấy hai vai cô đẩy cô đi về phía trước.
Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì bị anh đưa tay xoay đầu cô về phía trước.
Tầm mắt dời đi, cô nhìn thấy một dãy phòng học mới ở phía trước cách đó không xa, hai bên phòng học là thảm cỏ nhân tạo mơn mởn xanh, cùng với hai hàng cây thấp được cắt tỉa gọn ghẽ tạo thành một con đường nhỏ kéo đến tận dãy phòng học.
Bức tường bên ngoài lớp học được áp gạch men trắng, nhìn rất ra dáng thanh cao và sạch sẽ.
Chính giữa dãy phòng học là ba chữ “Tòa nhà Nam Nhược(*)” rất lớn được tô đỏ.
(*)南偌楼.
Cô run lên, lập tức phản ứng lại, “Anh xây cả dãy phòng học cho em sao?”
“Ờm.”
Anh ôm cô từ phía sau, dán gò má mình vào má cô, nhẹ nhàng sượt sượt, hơi thở ấm áp vang vọng bên tai.
“Vốn nghĩ sẽ không nói mấy thứ này cho em biết. Cũng chả có gì đáng để nói cả.”
Yêu em, chỉ cần trái tim tôi thấu hiểu là đủ rồi.
Luôn cho là như vậy.
Song, lúc nghe em nói rằng em không biết tôi yêu em, cảm giác rất tuyệt vọng.
Cho nên, vẫn nên cho em biết, tôi có cỡ nào yêu em.
“Cái năm lớp mười một ấy, công ty bố tôi xảy ra chút chuyện. Bố mẹ đều không nói cho tôi hay, lúc tôi đến công ty lấy đồ thì nghe được thư kí đang bàn bạc đối sách. Sau đó tôi đã điều tra và phát hiện ra chuỗi tài chính của công ty xảy ra vấn đề rất lớn. Có khả năng công ty sẽ phải phá sản.”
“Hả?”
“Còn nhớ có đoạn thời gian tôi lúc nào cũng buồn bực không, coi như ở cùng với bọn em tôi cũng sẽ ngủ. Thật ra khi đó tôi đang suy nghĩ biện pháp ứng đối. Tôi suy nghĩ rất lâu, định cùng với Thần Viêm Nghiêu đi tìm bố cậu ấy xin tài chính. Song, chuyện này há phải chuyện cỏn con, tôi không thể nào chạy tới nói với ông ấy, ‘Chú, chú cho cháu mượn ít tiền!’ là có thể giải quyết được. Tôi và Thần Viêm Nghiêu om suốt mấy ngày, làm một bản báo cáo, sau đó để Thần Viêm Nghiêu mang đến cho bố cậu ấy xem.”
Anh nắm lấy hai tay cô từ đằng sau, nắm rất chặt.
“Ngày ấy, tôi đang ở nhà đợi tin tức thì em đột nhiên gọi đến.”
Vốn đang đợi tin tức, anh có chút buồn bực trốn ở trong phòng, nắm chặt điện thoại trong tay, lòng thấp thỏm bất an.
Lúc điện thoại reo lên, anh liếc mắt nhìn lại phát hiện là cuộc gọi của cô.
Anh định không bắt mấy, lần lữa mấy giây cuối cùng vẫn là ấn nghe.
Nam Nhược ở đầu dây bên kia điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối chẳng hiểu sao lại hỏi một câu, “Thẩm Ý Đông, cậu thật sự muốn tôi cút sao?”
Thẩm Ý Đông ngồi trước bàn đọc sách, rất lấy làm khó hiểu. Cái quỷ gì đây, chả hiểu sao ra sao!
Nam Nhược lại hỏi thêm lần nữa, “Thẩm Ý Đông, có phải cậu thật sự muốn tôi cút đi hay không?”
Anh hít sâu, không chút sức lực nói: “Cút.”
Đơn giản chỉ là muốn cô đừng làm phiền anh, anh đang đợi một tin tức rất quan trọng.
Hơn nữa, khi đó tâm trí anh đều đặt vào chuyện của công ty bố, hơi đâu có tinh lực đi suy đoán lòng dạ tâm tư của cô bé chứ, cũng không có sức lực đi giải thích hay làm này làm nọ.
Chờ sau khi chuyện đã được lắng xuống thì anh mới nghe được Trần Trạm nói: “Em gái Nam chuyển trường rồi, nghe nói là tới Pháp, không biết có quay trở về hay không nữa?”
Anh còn đương nghĩ bụng, “Đi rồi?” Hoàn toàn không có xíu cảm giác chân thực gì cả.
Song lúc đó anh lại trả lời Trần Trạm rằng, “Tùy cô ấy.”
Nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Chính là cảm thấy, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Từng có lúc anh lén lút gọi điện cho cô khi đương trên đường về nhà sau giờ tự học tối, nhưng lại được thông báo nói rằng số điện thoại này không tồn tại.
Thẩm Ý Đông thở dài, ôm chặt người trong ngực thêm chút nữa.
“Em và Ôn Dịch nói, tôi không biết em yêu tôi chừng ấy. Nam Nam, nhất định là em không biết, tôi có cỡ nào yêu em.”
Suốt mấy năm em rời đi, tôi còn lo em sẽ hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của tôi, chỉ có thể dùng phương thức như vậy, khư khư buộc chặt em trong thế giới của tôi.
Anh giơ tay lên, đưa tay trái ra trước mặt cô.
Cô nhìn thấy trên ngón tay trỏ của anh có một hình xăm, trước kia không có.
Là tối hôm qua anh đã đi ra ngoài tìm một người bạn, xăm lên.
Cô cầm lấy ngón tay anh, cúi đầu nhìn, đó là một hình xăm na ná chiếc nhẫn, bên trên có hai chữ cái La tinh.
NN.
Đã từng có người cắn vào chỗ này, tôi vuốt ve vết cắn ấy, bảy năm qua tôi lặng lẽ đặt em vào trong tim, ròng rã suốt bảy năm.
Bây giờ, tôi khắc tên của em lên vết cắn em lưu lại, chỉ muốn nói với em rằng, tôi yêu em, cả một đời.
Giống như cái hình xăm này vậy, khắc sâu vào tận đáy lòng tôi.
***
Nam Nhược và Thẩm Ý Đông đi dạo trong khuôn viên trường chừng nửa giờ, thì bảo mẫu gọi video tới.
Bì Bì nhìn thấy Nam Nhược trong video nên bắt đầu gào khóc, lúc nào cũng muốn nhào vào lòng mẹ.
Nam Nhược đau lòng chết thôi, kéo Thẩm Ý Đông vội vã quay về.
Trên xe, Thẩm Ý Đông cảm khái, “Quả nhiên, sinh con trai ra là ngược chính mình. Bây giờ vợ chả còn thuộc về một mình tôi nữa rồi.”
“…” Nam Nhược vươn tay véo má anh, “Sao còn ghen với con trai của anh.”
Thẩm Ý Đông dứt khoát lắc đầu.
“Đúng rồi, chúng ta về nhà trước sau đó đi tới khách sạn xem Thần Thần.”
“Ừm.”
Cô ngắm người đàn ông lái xe, “Ờm, Thần Thần có thể tạm thời ở nhà chúng ta không?”
“Không thể.”
Không nghĩ anh sẽ trực tiếp từ chối như vậy, cô hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ Thần Thần một thân một mình, cũng không thể đưa con bé đến cô nhi viện, em nghĩ nhận nuôi con bé trước. Bằng không con bé thật sự quá đáng thương.”
“Con của ai thì người đó tự đi mà nuôi. Em lại không phải mẹ con bé, hao tổn tâm tư như vậy?”
“??” Nam Nhược không ngờ anh sẽ máu lạnh như vậy, song vì Thần Thần cô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với Thẩm Ý Đông, “Mẹ Thần Thần đã mất rồi.”
“Thế bố con bé đâu?”
Nam Nhược run lên, không trả lời.
“Bố con bé nên gánh vác trách nhiệm nuôi nấng con bé.”
Cô thở dài, “Nhưng em đã đồng ý với Ôn Dịch, sẽ giúp cô ấy chăm sóc tốt Thần Thần.”
“Em đã từng hỏi qua Thần Thần, xem con bé muốn hay không muốn gặp bố của mình chưa?”
“Nhưng trước mắt mấy này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hiện tại không có người nuôi Thần Thần. Cho nên, em nghĩ em tạm thời nhận nuôi con bé trước.”
“Tại sao không có ai nuôi, Thần Viêm Nghiêu không thể nuôi con bé sao?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Nam Nhược choáng váng. Cô khó hiểu nhìn Thẩm Ý Đông, “Sao tự dưng lôi Thần Viêm Nghiêu vào?”
“Bởi vì Thần Viêm Nghiêu chính là bố Thần Thần.” Anh nói tới vô cùng chắc chắn.
“…” Cô không nghĩ Thẩm Ý Đông sẽ biết chuyện này, im lặng một lúc, vẫn là lựa chọn ngầm đồng ý, “Sao anh biết được?”
Vừa khéo xe dừng lại, Thẩm Ý Đông tắt máy, tháo đai an toàn, xoay sang nhìn cô.
“Có một chuyện tôi còn chưa nói với em. Trước khi lên đại học tôi từng sang Pháp hai tháng. Là vì tìm em. Nhưng tôi không tìm được.”
Chuyện này, đúng là Nam Nhược không hề biết.
“Khi đó Thần Viêm Nghiêu đã sang bên kia du học, suốt hai tháng đó tôi ở cùng nhà với cậu ấy. Cậu ấy quen một người bạn gái, là bạn học cùng trường, cũng là một người mẫu. Con người tôi vốn lạnh lùng nên không quan tâm lắm đối phương tên gì. Nhưng năm đó chuyện của cậu ấy và cô gái kia ầm ĩ rất lớn, tôi gần như biết hết. Hơn nữa, bọn em đều cho rằng Thần Viêm Nghiêu không biết Ôn Dịch mang thai, thật ra cậu ấy biết. Bằng không năm đó cũng sẽ không tìm cô ấy tựa phát điên. Sau đó, là biết cô ấy nhảy lầu tự tử, Thần Viêm Nghiêu không chịu nổi bèn lựa chọn về nước. Những năm này, ngay cả công ty cũng không thèm tới, cùng là vì năm đó bố mẹ cậu ấy làm ra loại chuyện ngu xuẩn kia, tạo thành chướng ngại trong lòng cậu ấy.”
Nam Nhược không ngờ chuyện là như vậy.
“Hôm qua lúc nhìn thấy Thần Thần, Thần Viêm Nghiêu đã cảm thấy không đúng rồi. Lúc em ngủ cậu ấy gọi điện cho tôi, hỏi có phải em quen Ôn Dịch hay không?”
Tất cả mọi chuyện đều được chắp nối lại một lần nữa.
Có như thế nào Thần Viêm Nghiêu cũng không nghĩ tới, đứa con anh ta vẫn luôn kiếm tìm, sẽ tìm tới Nam Nhược, rồi để chính anh trông thấy.
Cũng là đến bây giờ Thần Viêm Nghiêu mới hiểu ra, chả trách lần đầu tiên Nam Nhược nhìn thấy anh ta, ánh mắt đã không thiện cảm, cái nhìn vô cùng khó chịu.
Hết thảy đều là vì Ôn Dịch đi.
Câu chuyện đi theo hướng chả ai ngờ đến.
Đến cả Nam Nhược cũng không nghĩ tới, vốn là một bí mật muốn bảo vệ cả đời, lại bị vạch trần dễ như ăn cháo.
Theo lời của Thẩm Ý Đông, ở chỗ này của anh, tất cả chuyện của cô đều không là bí mật.
Bởi vì cô là mạng của anh, anh không thể nào đến mạng của mình cũng không thể không khống chế được.
Sau đó Nam Nhược có gặp qua Thần Thần hai lần, là Thần Viêm Nghiêu đưa con bé tới.
Nghe nói người nhà họ Thần chấp nhận Thần Thần, đón con bé về. Ôn Thần Thần là một đứa trẻ vô tư cởi mở, còn rất được người nhà họ Thần yêu thích.
Hôn lễ của Thần Viêm Nghiêu và Hoa Linh ngoài ý muốn bị đẩy lùi.
Nam Nhược cho rằng Hoa Linh không tài nào đồng ý chuyện này, có lẽ hôn lễ này không thành rồi.
Lại không nghĩ tới sẽ đụng phải Hoa Linh trong một bữa tiệc.
Hoa Linh nói với Nam Nhược, cô ta không có cách nào, bởi vì quá yêu Thần Viêm Nghiêu, hết thảy chuyện liên quan tới anh ta, cô ta chỉ có thể chấp nhận.
Cũng may Thần Viêm Nghiêu cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Anh ta và Hoa Linh lĩnh chứng, đồng ý chờ sau khi Ôn Thần Thần chấp nhận sẽ cho cô ta một hôn lễ trong mơ.
Sau đó nữa Nam Nhược nghe Thẩm Ý Đông nói, Ôn Thần Thần rất yêu quý Hoa Linh, hai người họ sống chung coi như không tệ.
Trong khi đó một nhà bọn họ, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Bắc mà có thêm một niềm vui mới.
Nam Nhược được nhà họ Thẩm nâng tới trời, chuyện gì cũng không cần cô bận lòng, mấy chuyện khổ cực như thức đêm thay bỉm cho Bì Bì đồ, đều là Thẩm Ý Đông tự tay làm, mình anh thầu hết.
Chuyện duy nhất cô nhớ nhung chính là, trở lại sàn catwalk.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai chính văn sẽ xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook