Editor :Seo🐵

Cũng may Cát Giai Uyển đã có dự định từ trước,sau khi cởi sạch quần áo mới ngồi xuống, ở bên cạnh bồn nước đơn giản rửa sạch, mặc sườn xám lên,không ai có thể nhìn ra cô vừa rồi làm cái gì.

Cố Trạm còn đơn giản hơn, chỉ tùy tiện lau qua, kéo khóa quần lên liền khôi phục dáng vẻ như thường ngày.

Đều là kinh nghiệm phối hợp nhiều năm qua, điểm này vẫn là có thể nắm bắt một cách chính xác.

“Sao em quen Dương Chấp?” Anh hỏi.

Cát Giai Uyển liền đem sự tình kể ra.

Ba tháng trước Dương Chấp lấy thân phận nhà đầu tư đến toàn nhà thể dục cắt băng, lúc ấy trong sân không đủ người, vì để đủ số lượng, Cát Giai Uyển phải đến hội trường một chuyến. Nhưng ai ngờ chỉ một lần đi ngang qua sân khấu, liền lọt vào mắt Dương Chấp,có chút nông cạn.

“Em nói em không độc thân nhưng anh ta không tin.”

Nói đúng ra, là tất cả mọi người đều không tin.

Bởi vì cô một chút cũng không giống một người đang yên đương, chứ đừng nói đến mối quan hệ lâu dài——

Mặc dù có chỗ ở bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian cô đều chen chúc trong ký túc xá của trường; từ lúc khai giảng cho tới nay chưa từng lái chiếc xe màu xám bạc, đi làm hay tan tầm cũng không thấy ai đến đón; ngày thường cũng không hay chạm vào di động,khi trò chuyện vĩnh viễn mang theo giọng điệu xử lí công việc…… Nào có người đang yêu đương mà như vậy không?

Bất quá, cũng là do suy nghĩ của bọn họ, từ lúc bắt đầu đã nghĩ sai rồi.


Ai nói không độc thân liền nhất định phải là yêu đương?

Nhưng Cát Giai Uyển không quan tâm tới suy nghĩ của người như thế nào, cô đã tỏ rõ thái độ,và cô cũng không nghĩa vụ đi giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho từng người, tin hay không là việc của họ, cùng cô không quan hệ. Cô chỉ để ý đến suy nghĩ của Cố Trạm, những người khác đều không liên quan đến cô.

Cô trang điểm, không chút để ý thản nhiên nói xong, hiển nhiên không coi trọng sự việc này.

“Anh ta giúp em việc gì?”

Cát Giai Uyển dừng động tác lại, quay đầu, “Anh không biết?”

Theo lý thuyết, không phải tất cả chuyện liên quan đến cô đều có người báo cáo cho anh hay sao?

Lần này thấy anh không có động tĩnh, cô còn tưởng vì chuyện giận cô hơn một tháng anh mới mặc kệ, nếu không nào đến lượt Dương Chấp ra tay?

Cố Trạm thoáng suy nghĩ liền minh bạch.

“Khoảng thời gian trước Hoa Thanh xin nghỉ kết hôn, công ty mới cử một người lên thay.”

Nói đến đây, Cát Giai Uyển vừa nghe đã hiểu.

Cũng vì số người biết quan hệ giữa cô với Cố Trạm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy người mới đến này, cũng không thể biết quá tin tức về cô được.Không phải ai cũng giống như Hoa Thanh,đối với người phụ nữ bên cạnh Cố Trạm đều tìm hiểu tận gốc rễ.

Cát Giai Uyển nghĩ lại, nếu Cố Trạm không biết việc đó, cô cũng không cần phải nói ra,mà chỉ đơn giản nói sang chuyện khác: “Trợ lí Hoa kết hôn? Cô ấy không nói với em, thật không nói nghĩa khí.”

“Tâm ý của em, anh nghĩ cô ấy sẽ hiểu được.”

Cô nhướng mày, “Anh giúp em sao?”

“Cho cô ấy nghỉ phép một tuần có lương.”

“Kia cũng không nên,còn chưa nói cho em biết, nghỉ một ngày em còn ngại nhiều.”

“……” Cố Trạm đã quen với thói thay đổi thất thường của cô, đi tới đỡ eo cô, “Chút nữa đi ra ngoài, em biết nên làm như thế nào chứ?.”

“Nhưng em đã đáp ứng Dương Chấp.”

Cố Trạm không mặn không nhạt mà nhìn cô, “Ở ngay dưới mắt anh?”

Cát Giai Uyển nghĩ nghĩ, nói: “Chờ khi nào trở về, anh muốn thế nào cũng được.”

Cố Trạm nghe xong, sắc mặt càng đen, “Em hiện tại là vì một người đàn ông mà muốn anh phải phối hợp?”


Thật khó hầu hạ!

Cát Giai Uyển đau đầu, “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào ? Chia tay ngay tại chỗ?”

Nhưng biểu hiện của cô lại tỏ ra không kiên nhẫn, cuối cùng Cố Trạm cũng không ép buộc cô.

“Chỉ một lần duy nhất, không có lần sau.”

“Biết biết,” Cát Giai Uyển trợn tròn mắt, không dám lại làm bộ làm tịch, “Bảo đảm không có lần sau.”

Cố Trạm trầm mặt, chỉ sợ lời cô nói còn chưa đủ.

Dương Chấp không có khả năng buông tay như vậy.

*

Vừa mới mới trải qua thân mật,khi trở lại trên bàn cơm, hai người lại coi nhau như người lạ.

Cát Giai Uyển tương đối tùy tiện, vừa nóng vừa lạnh, đủ loại cảm xúc biểu đạt, không ngừng phân tán mọi người.

Giống như chuyện báo đáp nhân tình này, Dương Chấp muốn cô dịu dàng, thì cô tuyệt đối sẽ không hoạt bát.

Cô nhỏ giọng đáp lại sự quan tâm của Dương Chấp, dư quang cảm nhận được sự thù địch của Hàn Linh, nghĩ nghĩ, hai người phỏng chừng giống cô với Cố Trạm, đã lén lút gặp nhau.

Nếu không sao bầu không khí lúc này bỗng trở nên như vậy?

Nhưng việc này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.Hôm nay cô chỉ cần ăn xong bữa cơm này là đã trả đủ nhân tình, mong rằng về sau cô sẽ không liên quan tới đám người Dương Chấp, quá tốn sức.

Nghĩ đến buổi tối còn phải về hầu hạ Cố Trạm,cô liền muốn bóp chết chính mình.


Dương Chấp gắp khối thịt cá vào bát nhỏ trước mặt Cát Giai Uyển, “Nếm thử món cá này xem, rất ngon.”

Cát Giai Uyển chớp chớp mắt, nhìn anh ta mỉm cười: “Cảm ơn.”

Cố Trạm cười nhạo một tiếng.

Cát Giai Uyển cứng đờ, lại muốn bóp chết Cố Trạm trước khi bóp chết chính mình.

Hàn Linh nhớ cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Dương Chấp,khi nhắc tới Cát Giai Uyển,vẻ mê đắm trên khuôn mặt không một chút giả vờ, nhìn qua thật đúng là đã động tâm, cô nhìn đến ghê tởm, không muốn để lộ sự tức giận ra bên ngoài, sau khi trở về liền cố tình phớt lờ Dương Chấp, đem lực chú ý đều đặt ở trên người Cố Trạm.

Lúc thấy Cố Trạm cười nhạo, cô ta tiến lại gần, lần đầu tiên thấy trong giọng anh có sự khinh thường, nhất thời bất an, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Trạm ý có điều chỉ nói: “Cá này không tồi.”

Hàn Linh dừng lại, nhìn về phía Dương Chấp, lại nhìn về phía Cát Giai Uyển, đôi môi mím chặt lộ ra tâm tư không vui, thầm mắng Cát Giai Uyển một câu hồ ly tinh,sau đó cô ta cố nặn ra nụ cười, theo sau nói: “Đúng vậy, món cá ở đây xác thật rất ngon.”

Cho dù món cá có ngon đến đâu thì Cát Giai Uyển cũng không chạm qua khối thịt cá trong chén dù chỉ một lần.

Bởi vì cô không thích ăn cá.

__________
Edit :đáng lẽ phần này đăng từ mấy hôm trước nhưng chẳng may trong lúc thì ấn phải nút xóa :)))) thế là mình lại phải lục lọi edit lại từ đầu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương