Phối Hợp - [ H ]
C4: Tất Cả Đều Cởi

Edior :Seo🐵

Nhìn chằm chằm hai chữ "Ở đâu" trên màn hình điện thoại trong hai phút, Cát Giai Uyển đem điện thoại nhét trở lại vào túi xách, lười biếng trả lời.

Vũ Họa Phường rất chu đáo, thiết kế một phòng thay đồ riêng cho phụ nữ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Nội thất bố trí theo kiểu Trung Quốc,có bàn trang điểm cùng bồn rửa tay,thậm chí còn có một chiếc gương to soi toàn thân.Không biết ghế trang điểm ở chỗ nào, Cát Giai Uyển không có tìm được. Cô ngước mắt nhìn về phía góc cửa đối diện,ngăn cách nơi thay quần áo là một tấm bình phong nhưng lại dùng chất liệu siêu trong suốt, nếu có người ở bên trong thay quần áo, từ bên ngoài khẳng định có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu, cũng không biết mùi vị xấu xa từ nơi nào tới.

Không có ghế trang điểm, Cát Giai Uyển ngồi trên bậc thang bên cạnh tấm bình phong mềm mại.Bậc thang hơi thấp,lúc ngồi xuống đầu gối còn cao hơn so với eo.Sườn xám ban đầu vốn dĩ dài đến đầu gối liền chạy lên vị trí ngang đùi, cô cởi giày cao gót, chạm vào mắt cá chân, có chút sưng.

Thật là vận số năm nay không may mắn, trẹo chân không nói, còn đụng phải Cố Trạm.

Cát Giai Uyển lẩm nhẩm, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng thay đồ đang khóa đột nhiên bị mở ra, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, vội vàng che kín miệng mới không kêu ra tiếng.

Người đến là Cố Trạm.

Người cao chân dài, nhìn nhã nhặn nhưng lại làm việc hạ lưu.

Anh trở tay đem cửa khóa trái, không hề bối rối và hoảng loạn khi xông vào phòng thay đồ mà còn rất hứng thú một bên thưởng thức biểu tình hoảng sợ trên mặt cô, một bên thong thả ung dung mà đem tay áo xắn lên, sau đó ngồi xổm xuống , gần như ôn nhu mà kéo bàn tay che nửa khuôn mặt cô xuống, nói: “Bạn gái?”

Giọng nói của người đàn ông cực nhẹ, nhưng Cát Giai Uyển nghe không khỏi rùng mình.


Cố Trạm tức giận.

Cát Giai Uyển như lâm vào đại địch,theo bản năng cô nhíu mày, hướng lên trên dựa vào người anh, không ngờ lại bị đẩy về vị trí ban đầu,lúc này mới giải thích nói: “Dương Chấp đã giúp em, em không muốn nợ ân tình của anh ta, vì vậy đã đồng ý đến đây giả làm bạn gái một ngày cho anh ta.”

“Đúng không?”

Ngữ khí này cũng không biết là tin hay là không tin, Cố Trạm nhàn nhạt quét mắt nhìn bố cục trong phòng, vài bước kéo tấm bình phong ra, bên trong có một chiếc ghế gỗ có độ cao vừa phải —— hoặc là nói là một cái kệ để đựng đồ, nhìn có chút lớn, ít nhất sau khi Cố Trạm ngồi lên, cũng không có vẻ chật chội.

Anh vỗ vỗ đùi, “Lại đây.”

Cát Giai Uyển kinh ngạc, cúi người đi về phía trước, bộ ngực chạm vào đầu gối, cô hậu tri hậu giác mà túm lấy làn váy,lúc này mới vặn eo đứng lên.

Sườn xám được làm bằng lụa tơ tằm mềm mại,khi ngồi xuống ôm sát vào người, nếp gấp giống như nước, vừa đứng lên, liền lập tức khôi phục độ phẳng, ngực, eo, hông, đường cong đều lộ ra.

Cô đã rất lâu không mặc sườn xám ở trước mặt anh.

Ánh mắt Cố Trạm tối lại, lúc cô sắp đi đến chỗ mình liền duỗi tay ôm lấy eo cô, người phụ nữ ngã ngồi trên đùi anh, đập vào mặt chính là hương thơm ngào ngạt trên người cô.

Là mùi hương anh chỉ định, trộn lẫn với một ít mùi táo,rất thích hợp với cô.

Lần đầu tiên thấy cô, anh liền cảm thấy cô giống như một quả táo.

Chờ sau lại chân chính ăn vào bụng, mới phát hiện, cô so quả táo ăn còn ngon hơn nhiều.

Sau khi bị kéo qua,mắt cá chân bị trẹo vừa rồi lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Cát Giai Uyển hít ngược một hơi khí lạnh, nắm lấy tay anh, “Đau!”

Cố Trạm ngửi mùi hương trên người cô,đôi môi trượt qua xương quai xanh và cổ, anh không để tâm hỏi: “Nơi nào đau?”

Hoá ra người này còn tưởng rằng cô đang tán tỉnh anh?

Cát Giai Uyển tức giận nói: “Mắt cá chân.”

“Mắt cá chân?” Cố Trạm cúi đầu nhìn chân cô, “Có phải không?” Nhìn có chút đỏ, không biết có phải do tâm lý không, vừa rồi còn không cảm nhận được, lúc này nhìn, giống như còn có chút sưng.

“Không phải em đã nói lúc mới tới sao, bằng không vì sao em lại tới đây đổi giày?”

Cố Trạm nhớ lại hai giây, nga một tiếng: “Lúc sau anh mới nghe em nói.”


Lúc ấy anh đang tức giận, lại nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của cô,anh không ngừng tưởng tượng hình ảnh cô mặc sườn xám ở dưới thân mình thừa hoan, xác thật phân tâm không nghe quá nhiều.

Cát Giai Uyển bực mình,muốn từ trên người anh thoát ra, lại bị ôm chặt đến không di chuyển được, cô chỉ có thể thấp giọng nói: “Em chỉ là tới đổi giày, không thể trì hoãn thời gian quá lâu được.”

“Diễn nghiện rồi sao?”

Nhắc tới cái này mặt Cố Trạm liền đen, anh dùng sức xoa cặp mông đầy đặn của cô, “Không cần nghĩ đến bọn họ.”

Hàn Linh thì sao?

Cũng không cần suy xét sao?

Cát Giai Uyển muốn hỏi, nhưng không hỏi.

Cô chưa bao giờ đi quản tin tức tình ái bên ngoài của Cố Trạm, quá tốn sức, nếu thật sự để bụng những việc này, hẳn là cô sẽ mắc bệnh trầm cảm.

“Vậy anh nhanh lên.” Cô nói.

Cố Trạm lại hỏi: “Mắt cá chân không đau nữa?”

Bởi vì giọng nói anh lộ ra vẻ quan tâm, trong lòng Cát Giai Uyển có chút thoải mái, cô ngoan ngoãn hôn lên khóe miệng anh, nói: “Không có việc gì.”

“Ừ,” Anh gật đầu, đỡ eo cô, “Nhấc chân lên đi.”

“Từ từ, em cởi quần áo trước đã.”


Cô không nghĩ làm bộ sườn xám bị bẩn và rách, giá trị xa xỉ chỉ là nguyên nhân thứ nhất, chủ yếu vẫn là bởi vì lúc trước cô vì bộ sườn xám này đợi gần bốn tháng.

Nói đến cái này.

Cố Trạm nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhìn cô cởi từng cúc áo, càng xem, hạ thể dưới thân càng sưng, trừ cái này ra không còn gì dị thường,anh lạnh lùng mở miệng: “Em nghĩ như thế nào mà mặc như vậy?”

Cát Giai Uyển dừng động tác lại, nói: “Dương Chấp nói anh ta phải chứng minh cho bạn gái cũ rằng anh ta sống rất tốt, giúp người thì phải giúp tới cùng, em đương nhiên phải mặc quần áo đắt tiền rồi.”

“Em tin anh ta?”

Cát Giai Uyển trả lời một cách mơ hồ.

Sự tin tưởng của cô không có ích lợi gì,dù sao vô luận thế nào thì cô cũng phải đến giúp.Cô không thích nợ ân tình người khác, chỉ cần một Cố Trạm, cũng đã đủ rồi.

Lúc này vạt áo phía trước mở rộng, cô kéo khóa xuống, thật cẩn thận mà đem sườn xám thoát ra khỏi cơ thể, sau đó gấp lại đặt trên tấm bình phong, trên người chỉ mặc nội y, lộ ra vòng eo ngắn mà tinh tế, làn da trắng như sứ.

Đối mặt với Cố Trạm, Cát Giai Uyển đã sớm không biết xấu hổ là gì.

Hầu kết Cố Trạm lăn lộn, ngón tay chạm vào bộ ngực đang căng phồng của cô.

“Tất cả đều cởi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương