Phối Hợp - [ H ]
C25: Con Trâu Không Biết Mệt

Editor :Seo🙉

Cát Giai Uyển chăm chỉ đưa cơm cho Cố Trạm vài ngày, sau đó uống mấy ly rượu cho Quan Bá ngâm, mãi cho đến khi tức ngực mới dừng lại.

Dù sao đại học Nguyên cũng sắp khai giảng.

Cô không có đồ gì để dọn dẹp. Mỗi lần đến Tây viện, cô luôn đi người không, thậm chí lúc ra nước ngoài thăm Cát Phạn, cô cũng không mang nhiều đồ.

Đây là thói quen mà Cố Trạm bồi dưỡng —— đi ra ngoài phải tận lực giảm thiểu gánh nặng cho bản thân, cần thứ gì, trực tiếp mua cái mới là được. Đến lúc đó món đồ mới mua sẽ được giữ lại hoặc gửi về, có đôi khi Cát Giai Uyển cũng có chút sợ thói quen này.

Cô là một đứa nhà nghèo, học không giỏi, nhưng lại học được cách xa hoa lãng phí.

Rõ ràng khi Cát gia còn chưa nghèo túng, cô không hề như vậy.

Đều do Cố Trạm!

Xa hoa thì dễ còn bỏ xuống thì khó, cô cần phải nhanh chóng tìm được trạng thái sinh hoạt phù hợp với mình mới được.

Cát Giai Uyển gấp gáp như vậy, không phải không nguyên do.


Trong khoảng thời gian cô thường xuyên đi đưa cơm, không thiếu những lần giao tiếp với An Linh, tiếp xúc nhiều, liền cảm thấy An Kinh là nữ chính tiêu chuẩn. @MinSeoyi

Một người hiền lành, lạc quan, thường xuyên mắc sai lầm, Cát Giai Uyển có thể nhìn thấy hình ảnh cô ấy bị Hoa Thanh răn dạy, nhưng cô ấy không bao giờ mang thù, chịu khó làm việc, vĩnh viễn mỉm cười.

Phỏng chừng rất nhanh có thể trở thành oan gia với Cố Trạm.

Trong sách đều viết như vậy. Ở giai đoạn đầu, nữ chính sẽ được sắp xếp xuất hiện trước mặt nam chính nhiều hơn một chút, tùy ý kéo theo sự hào cảm của nam chính với nữ phụ xuống. Chờ tác giả tìm được lý do khiến nữ phụ rời đi, phần còn lại sẽ là nam nữ chính từ nhìn đối phương khó chịu lẫn nhau đến giai đoạn tìm hiểu nhau.

Cát Giai Uyển liên tục đưa cơm nhiều ngày như vậy, nhưng không chừng còn có một con chim hoàng yến khác cũng tới đưa cơm. Ở trong mắt An Linh, khẳng định cảm thấy Cố Trạm không có trái tim. Chờ đến khi đại học Nguyên khai giảng, cô dọn ra khỏi Tây viện, khôi phục lại thói quen một tháng chỉ bị Cố Trạm gọi về hai ba lần không phải vừa lúc tạo cơ hội cho An Linh cùng Cố Trạm ở chung sao?

Càng nghĩ càng có lý.

Cát Giai Uyển rất giỏi nhìn tình huống, đến lúc đó cô sẽ sử dụng “Kỳ nghỉ” tích cóp được ở trên giường làm lá chắn, có thể giúp An Linh tranh thủ giành được thêm suất diễn.

Sau đó tiền trợ cấp thôi việc của cô cũng đến gần hơn.

“Cô Giai Uyển, cô không đợi tiên sinh về sao?”

“Không đợi.” Cát Giai Uyển xách theo chiếc túi, “Còn hai tiếng nữa anh ấy mới tan làm. Vừa lúc tôi có việc phải làm, rất quan trọng, cho nên tôi đi trước.”

“Buổi tối có trở về không?”

“Không về.”

Cát Giai Uyển không đi vào Tây viện, cô sợ không đi thì sẽ là cả đêm điên cuồng lăn lộn, như vậy quá mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Quan Bá gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuẩn bị xe cho cô, sau khi tiễn cô đi liền nhắn tin cho Cố Trạm.

【 Cô Giai Uyển đã về trường học. 】

Cố Trạm nhìn thấy tin nhắn lúc trên đường về nhà, anh trầm mặc đặt điện thoại xuống, nghĩ lại trước đó vài ngày trước Quan Bá đã giải thích tình huống với anh.

Buổi tối hôm đó Cát Giai Uyển nấu mì cho anh, có đi đến Lộc Đình.

Vừa lúc ngày đó, anh đồng ý yêu cầu trong nhà, cùng Hàn Linh dùng cơm, mà địa điểm dùng cơm, không nghiêng không lệch, cũng ở cò Lộc Đình.


Cho nên buổi tối ngày đó Cát Giai Uyển ghen.

Đối với kết quả này, Cố Trạm rất vừa lòng.

Cũng chỉ vì chút chua này, anh quyết định phóng cho cô một con ngựa trước.

Nhưng trước tiên chạy lấy người mà thôi, chờ anh giải quyết xong chuyện, lại gọi cô về là được.

Nhưng mà Cố Trạm tính toán ngàn vạn lần cũng không tính được, một tuần sau đó Cát Giai Uyển vậy mà từ chối yêu cầu của anh.

“Trong khoảng thời gian này em không trở về Tây viện. Trường học bên này rất nhiều việc, phòng thí nghiệm bên kia cũng được lắp đặt thiết bị mới, phải có người theo dõi, em không thể đi.”

Cố Trạm trực tiếp đen mặt. Anh bay năm ngày liên tiếp cũng không thấy cô quan tâm hỏi han hai câu, trở về liền gọi điện thoại cho cô, kết quả cô tát thẳng lên mặt anh.

“Phạm vi công việc của em là gì? Ý em nói ngay cả cuối tuần em cũng không có thời gian?”

Giống như sợ bị người khác nghe thấy, Cát Giai Uyển nhỏ giọng nói: “Anh quên rồi sao? Em có ngày nghỉ.”

Cố Trạm nhíu mày, sao anh có thể không biết mục đích Cát Giai Uyển tích cóp kỳ nghỉ, thuần túy là lười biếng dùng, nếu không thì chính là vì đi ngoài chơi mấy ngày. Thoái thác công việc giống như vậy, không giống tác phong của cô.

Nhưng Cố Trạm không phản bác, anh im lặng.

“Đã biết.”


Sau đó liền cúp điện thoại.

Bên kia Cát Giai Uyển sau khi anh chủ động cúp máy thì nhẹ nhàng thở ra.

Cô biết Cố Trạm mấy ngày nay đi công tác.

Anh thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi công tác Hoa Thanh đều sẽ nhắn tin cho cô.

Cô không chút nào nghi ngờ, tin nhắn này là tin nhắn nhóm, hàm ý: Hoàng đế đi du ngoạn, hậu cung cùng mấy phụ nhân an phận ở trong cung nghỉ ngơi.

Đối với Cát Giai Uyển, Cố Trạm đi công tác, kỳ thật là chuyện tốt.

Nhưng tiền đề là anh không được chọn thời gian làm việc để đi công tác.

Mỗi lần trở về đều chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cô. Nếu không phải để đổi lấy kỳ nghỉ cô cũng không muốn bị lăn lộn như vậy.

Cố Trạm là một con trâu không biết mệt, nhưng cô thì không phải.

Cô căn bản chỉ là cánh đồng bị anh cày hư bất cứ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương