Phối Hợp - [ H ]
C10: Cảm Ơn Anh

Editor :Seo🐵

Cát Giai Uyển có thói quen chạy bộ vào buổi sáng.

Môi trường ở Tây viện rất tốt, đường đi cũng đủ, chạy xong một vòng vừa lúc mất một giờ.

Nhưng cô cũng bỏ việc chạy bộ như vậy một thời gian rồi. Vào những lúc khác, cô nguyện ý trộm một lần nhàn rỗi, ngủ một giấc, l khôi phục thể lực buổi tối hôm trước buổi tối bị ép khô.

Cố Trạm chạy xong bước trở về, mang vào cho cô một phần bữa sáng.

Anh lúc xuống giường rất tốt, rất ít cưỡng bách cô.

Cô không muốn dậy, anh liền chạy một mình.

“Cầm đồ ăn, anh đi tắm rửa.”

Cát Giai Uyển ngốc ngốc mà ngồi vài giây, rồi sau đó vươn vai ngáp một cái, ghé vào mép giường duỗi dài tay nhìn bữa sáng trên bàn tròn. Là Quan Bá làm một lồng bánh bao nhỏ, hơn một tháng cô không tới, nhất thời cảm thấy nhớ hương vị bánh bao.

Cô xuống giường đi đánh răng, cách cửa phòng tắm nghe tiếng nước chảy, yên lặng mà tính toán thời gian.

Cố Trạm tắm mất năm phút, mà cô thì đánh răng mất ba phút, hơn nữa trước sau chậm trễ thời gian, chờ cô súc miệng xong……

Cánh cửa phòng tắm mở ra.

Từ trong gương, Cát Giai Uyển đối với dáng người Cố Trạm húy sáo.

Anh cái gì cũng không có mặc, lại rất bình tĩnh, kéo khăn tắm quấn lấy hạ thân.

“Em còn chưa ăn sao?”


Cát Giai Uyển nháy mắt với anh: “Chờ anh.”

Cố Trạm không tỏ ý kiến.

Cát Giai Uyển nói ngọt không biết thật giả, anh mà tin thì chính là anh ngốc.

Đem bữa sáng chuyển qua phòng khách nhỏ, Cát Giai Uyển trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cầm một cái bánh bao nhỏ lên, cắn một miếng bên ngoài, húp một ngụm súp nóng hổi, cô thỏa mãn mà lắc lắc cái đầu.

Cố Trạm ngồi trên ghế nhìn biểu tình khi ăn của cô, sau đó bắt đầu ăn, quả thực ngon như thường lệ. Anh hỏi: “Khi nào khai giảng?”

Cát Giai Uyển dừng lại động tác, “Hai mươi ngày nữa.”

Cố Trạm gật gật đầu, lại nói: “Vậy khi nào em trở về?”

Cát Giai Uyển thở dài, thật là cái gì cũng không lừa được anh.

Cô đột nhiên hết muốn ăn, buông chiếc đũa xuống, bưng lên bát cháo gà, uống một ngụm, hàm hồ nói: “Không biết, xem trường học sắp xếp như thế nào đi.”

Cố Trạm châm chọc cười: “Đó là cách Dương Chấp giúp em?”

Cát Giai Uyển không vui, “Đó là bởi vì em không muốn thiếu anh ta quá nhiều nhân tình.” Giúp một nửa trả một nửa, vận may kế tiếp của cô, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Không biết lời này khiến Cố Trạm hài lòng như thế nào, tâm tình anh rất tốt, đoạt lấy bát cháo trong tay Cát Giai Uyển, uống sạch sẽ.

“Đến lúc đó em cứ trực tiếp trở lại trường học bác cáo là được.”

“Anh nhúng tay?”

Cố Trạm không nói lời nào, nhưng ý tứ đã đủ rõ ràng.

Cát Giai Uyển tự nhận mình là người hiểu chuyện, chưa bao giờ làm ra vẻ, nhưng nhìn đến thái độ giống như bố thí của Cố Trạm, trong lòng cô vẫn là nhịn không được.

Bất quá,cô vẫn khá vui vì có thể trở lại trường học và làm việc bình thường.

Vì thế cô thu chân quỳ xuống, đứng thẳng người lên,chạm nhẹ vào mặt Cố Trạm.

“Cảm ơn anh.”

Cố Trạm nhìn cô thật sâu, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thật lâu sau mới gật gật đầu.

“Ừ.”

*

Cát Giai Uyển có kì nghỉ hè nhưng Cố Trạm thì không.

Ăn xong bữa sáng anh liền đến công ty, Cát Giai Uyển không có việc gì nên xuống lầu bơi hai vòng, khi nhận được điện thoại của Tần Chi, lỗ tai có đầy nước, phải hồi lâu sau mới nghe được giọng nói của cô ấy.

“Hiện tại có thể nghe được không?”

“Nghe được.” Cát Giai Uyển xoa lỗ tai bên kia , “Tìm chị có chuyện gì?.”


Tần Chi sinh ra khi cô còn nhỏ,gia đình di dân lúc sơ tam* , hai năm mới trở về một lần, hai người thường liên lạc qua thư từ,không vì khoảng cách xa mà tình bạn giữa hai người bị cắt đứt.Đoạn thời gian khó khăn nhất của Cát Giai Uyển, là Tần Chi gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, giúp cô vượt qua nó, giao tình chỉ sâu chứ không cạn.

*sơ tam :lớp 9

“Không có việc gì liền không thể tìm chị à?” Giọng Tần Chi rất ngọt, “Tuần sau em về nước,chị có muốn tới đón em không?”

“Tuần sau?” Cát Giai Uyển dừng một chút, “Em chờ chị nhìn thời gian một chút.”

Cô mở bản ghi nhớ ra,tình cờ là tuần sau cô muốn đi ra ngoài một chuyến.

“Chi Chi,có khả năng chị không thể đi đón em, tuần sau chị không ở Hách thành.”

“A? Chị không ở Hách thành, kia là muốn đi đâu? Đi chơi sao?”

Cát Giai Uyển không thích giấu diếm, liền nói: “Đi cùng ba của chị.”

Tần Chi tiếc nuối mà nga một tiếng: “Vậy khi nào chị về phải mời em ăn cơm, em lần này sẽ ở lại Hách thành rất lâu.”

Đương nhiên Cát Giai Uyển không cự tuyệt.

Bên kia.

Cố Trạm đi vào công ty, lướt qua Hoa Thanh,người vừa mới trở lại sau kì nghỉ,ra hiệu cho An Linh,
người đang ngồi cạnh cửa theo vào.

“Đóng cửa.”

An Linh đóng cửa, lúng túng mà đứng ở trước bàn: “Cố tổng.”

“Chuyện tôi yêu cầu cô làm, thế nào rồi?”

Không giống với các giám đốc trong công ty,thời điểm ban đầu, An Linh có chút sợ Cố Trạm.

Cô chân tay vụng về, cũng không rõ vì cái gì chính mình bị trợ lý Hoa lựa chọn làm trợ lý tạm thời cho Cố Trạm. Nhưng vì tiền lương,cô cũng chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo mà thay thế vị trí của trợ lý Hoa, còn may hai ngày nay đi gặp đối tác nước ngoài, giai đoạn trước trợ lý Hoa đã sớm chuẩn bị tốt,cô chỉ cần phụ trách cùng Cố Trạm đi ra ngoài.


Tuy là như thế, An Linh vẫn mắc vài sai lầm nhỏ.

Bất quá Cố Trạm cũng không trách cô như cô tưởng tượng.

Tuy rằng anh nhìn có vẻ đáng sợ, thậm chí lạnh nhạt, nhưng kỳ thật được giáo dưỡng rất tốt, cho dù đối mặt cấp dưới, cũng sẽ không có cái loại thái độ ra lệnh. Chỉ là hơi thở của anh ở đó, dẫn tới rất ít người nhìn rõ tính cách của anh.

Hiện nay vất vả mới có một chuyện quan trọng được giao, đương nhiên cô sẽ dùng 120% sức lực của mình để xử lý.

“Phòng Giáo Vụ bên kia đã trả lời, nói là không có vấn đề.”

“Ừ.”

Cố Trạm gật gật đầu, “Về sau nhớ kỹ, sự tình liên quan đến Cát Giai Uyển, tôi muốn mình là người biết đầu tiên.”

Theo Cố Trạm hai tuần, mặc dù trong lòng An Linh biết rõ sự quả quyết của Cố Trạm, nhưng vẫn là chưa quen với tác phong nói một cách dứt khoát của anh, cô theo bản năng hỏi một câu: “Vậy còn những người khác?”

Trợ lý Hoa đưa cho cô một danh sách,không chỉ có một mình Cát Giai Uyển. Cái tên phổ thông này thường bị kẹp ở giữa,chả trách khiến cô không kịp thích ứng.

Cố Trạm lạnh lùng nhìn trong chốc lát,chỉ đến khi thấy hai chân An Linh run rẩy mới nói: “Chỉ có Cát Giai Uyển.”

An Linh ngẩn ngơ.

Anh lại phất tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn.

“Đi kêu Hoa Thanh vào.”

_________
Chúc mọi người năm mới vui vẻ,mọi điều thuận lợi như ý🎆🎆

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương