Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên
-
Chương 7: Hô hấp nhân tạo sâu
Edit: An Ju
“…Chờ chút.” Có chút lúng túng mở miệng, nhìn gương mặt cười như không cười của Tôn Tượng, cảm giác có hơi đau dạ dày: “Tao đi khống chế cục diện, trong trường hợp lỡ có tình huống phát sinh.”
“Đi, đi thôi.” – Với tay nắm chặt tay cậu, kéo cậu từ trên ghế lên, trên mặt mang nét tươi cười.
Được một bàn tay dịu dàng ướt mồ hôi cầm lấy, hơn nữa còn có thể cảm giác được độ ấm truyền tới từ tay hắn, cậu đưa mắt liếc nhìn bàn tay trắng nõn của Tôn Tượng, nghĩ thầm nếu đó là tay của một em gái, mình nhất định sẽ vì hai bàn tay này mà theo đuổi em đó tới tay. Thế nhưng, đây lại là một thằng con trai, lại còn là một tên luôn làm người khác đau đầu.
Ssss, thực sự là đau đầu~
“Hình như bắt đầu rồi thì phải?!” Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng ‘choang’ cùng với những tiếng ầm ĩ, ồn ào bên trong, Tôn Tượng cau lại đôi mày tinh xảo, trong đôi mắt đen dưới gọng kính đen lóe lên một tia sáng khác.
“Nếu như không ngăn được, có được khai đao không?!” Nhìn vẻ mặt nóng lòng của Chu Phòng Tôn, hắn gật đầu.
“Nếu như không thể giải hòa, đánh nhau trong trường học cũng sẽ không phạm lỗi lớn.” Hắn đỡ gọng kính đang trượt xuống, “Yên tâm đi…”
“Ừ, tao biết rồi.” Nghe được lời đảm bảo của Tôn Tượng, cảm giác háo chiến trong lòng lại trở nên trầm xuống. Hít một hơi, ngăn lại cảm giác sốt sắng trong lòng, cậu theo Tôn Tượng đi vào bên trong.
Rõ ràng có dấu vết đánh nhau, Chu Phòng Tôn nhìn thoáng qua người của hai bên. Người mỗi bên đều có vết thương, đồng phục cũng đầy nếp nhăn. Cậu thấy Tôn Tượng cau mày, nhanh chóng ngăn cản hai bên đánh nhau.
Cậu đứng ở cách đó không xa còn nghe được – một giọng nói mang theo chút kinh hoảng: “Thủ lĩnh, đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ủy viên kỷ luật Tôn Tượng tới rồi…”
Cậu quay đầu nhìn cậu trai đứng ở giữa ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên cảm thấy cái cậu trai này đứng ở giữa đám này có hơi giống như hạc đứng giữa bầy gà vậy.
Cậu lắc lắc đầu, từ từ đi đến đứng ở bên phải của Tôn Tượng.
“Nguyên nhân mấy người đán nhau…” Giọng nói lạnh lùng như khối băng, làm người nghe xong không khỏi cảm thấy – run sợ trong lòng.
“…Bọn tôi.” Nhìn bộ dáng thì có vẻ là sợ hắn, Chu Phòng Tôn lại nhìn ủy viên Tôn Tượng, tuy rằng thân hình cũng thường thường nhưng hắn lại giống hệt một con sói, làm người khác phải e sợ.
“Hừ..” Người của một phe khác trực tiếp im lặng không nói, nhìn thì rất có khí thế, nhưng cứ nhìn đến hắn bị đấm đen một mắt, Chu Phòng Tôn lại không nhịn được muốn cười.
“Nhị thiếu gia Bạch gia, cha cậu là Bạch Vũ Thần phải không?!” Hắn nhìn thiếu niên ngạo mạn kia, đưa mắt nhìn qua.
“Phải…” Bởi vừa được nhắc tới thân phận có lợi cho mình, Bạch Triệt thẳng thẳng lưng, bày ra một bộ dạng kiêu ngạo miễn cưỡng.
Mà Tôn Tượng cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn cậu ta, rồi lại nhìn về phía người bên cạnh: “Cậu là vì sao?!”
“Không biết, người này đột nhiên chạy đến chỗ tôi nói muốn khiêu chiến với tôi…” Người kia trả lời có chút miễn cưỡng, giơ tay gãi gãi trán vì mồ hôi làm tóc dính lên trán.
“Ừ, tôi hiểu sơ sơ rồi.” Tôn Tượng nhìn sang cái người đang đứng đờ ra nhàm chán nhìn mặt đất, ngẩng đầu nói với Bạch Triệt: “Bạch Triệt đình chỉ học một tuần, Mộc Thanh đình chỉ học 3 ngày…”
Toàn bộ hồ bơi trở nên yên tĩnh, Bạch Triệt tức giận mắt trừng lớn, mà Mộc Thanh lại im lặng đồng ý, sau đó Mộc Thanh cùng với khuôn mặt bị đấm đen mang theo người ra ngoài.
Tôn Tượng nhìn Bạch Triệt đang cắn răng nghiến lợi, bất đắc dĩ rũ mắt xuống. Chu Phòng Tôn cũng lắc đầu, tùy tiện lầm bầm một câu: “Đúng là một lũ vô vị, hại tao không được đánh nhau…”
“Mày vừa mới nói cái gì?!”Căm tức nhìn cậu, Bạch Triệt mắt mở trừng trừng, hiển nhiên đã nghe được Chu Phòng Tôn nói gì.
“Đúng là rỗi quá không có gì làm, lại cứ thích đi khiêu chiến người khác, rõ ràng còn không biết người ta lợi hại ra sao.” Mặt nhăn lại, Chu Phòng Tôn huỵch toẹt luôn sự coi khinh của mình đối với cậu ta.
“Mày…” Tức tối đến nói không nên lời, mặt Bạch Triệt đỏ bừng một mảnh, tay nắm chặt.
“Được rồi, đi…” Tôn Tượng ra mặt nói đi, Chu Phòng Tôn cũng chậm chậm đuổi theo, còn chưa đi đến bên cạn hắn đã cảm giác đằng sau có một lực mạnh đẩy mình xuống hồ.
“Phù phù.” Một bọc nước lớn văng vào người Tôn Tượng và Bạch Triệt đang đứng bên cạnh hồ.
“Bạch Triệt, mày làm cái gì vậy?!” Nhìn cái người đang cười vì vừa thực hiện được mưu đồ, cùng với người đang hốt hoảng dưới nước, hắn cau mày trực tiếp khiển trách tên đầu xỏ.
“…Tao.” Bạch Triệt nhìn gương mặt âm trầm của hắn, trong lòng thầm rùng mình, nhưng nét mặt không thể hiện ra vẻ sợ hãi, “Đẩy thì đẩy thôi, dù sao thì rơi xuống hồ bơi cũng không chết được…” Nói xong còn nhún vai một cái.
“Vậy mày nhìn cậu ấy bây giờ có giống như là không có chuyện gì không?!” Mặt lạnh nói hết lời, ngay cả đồng phục cũng không cởi, hắn liền nhảy xuống nước.
Bạch Triệt nhếch mày, nhìn về phía hồ, quả nhiên người ở trong hồ ngay cả ngụm nước cũng đã không còn nuốt được, đang chìm dần vào trong nước.
Không đợi Tôn Tượng cứu được người, Bạch Triệt hô to một câu tao đi, liền vội vã trốn mất.
Ôm được người lên bờ liền đặt lên thành hồ.
Mặt của Chu Phòng Tôn hiện tại giống hệt như giấy, không còn tí huyết sắc nào, Tôn Tượng nhìn cậu khi ở trong nước là biết cậu chắc chắn là sợ nước, nhìn cậu lại còn bất tỉnh, sợ cậu bị chết đuối, liền nghiêng người, hạ thân xuống.
Hút đủ không khí, đặt môi mình lên môi cậu. Nhẹ nhàng đưa không khí vào, Tôn Tượng đặc biệt tập trung hô hấp nhân tạo, không để ý tới cảm giác mềm mại của môi đối phương, không chú ý tới lông mi đen dài như bàn chải gần trong gang tấc của đối phương.
Tuy rằng mặt không biểu cảm hô hấp nhân tạo, nhưng mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người thiếu niên lại tràn vào mũi hắn, không có mùi thuốc lá nồng nặc nữa, ngực Tôn Tượng lỡ một nhịp.
Tiếp tục truyền khí…
Chu Phòng Tôn nghĩ có một thứ gì đó hơi ngọt ngọt đang đè lên môi mình, hơn nữa còn có chút không khí thổi vào.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, lại thấy một cảnh tượng suýt chút khiến tim cậu ngừng đập. Tôn Tượng đang hôn cậu, mặc dù không đưa đầu lưỡi vào -_-#
Cậu đờ đẫn nhìn cái tên muộn tao* gần ngay trước mắt nhưng đã bị cậu rủa ở trong lòng vô số lần, đột nhiên có cảm giác muốn khóc quá.
*Muộn tao: Là kiểu người không dễ dàng thể hiện và bộc lộ tâm trạng cá nhân, nỗi buồn và thay đổi cảm xúc, nhưng thường cư xử bất ngờ trong các tình huống hoặc môi trường cụ thể. Có thể hiểu như là ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài bất nhất á.
Đm, nụ hôn đầu tiên của ông đây…
Mẹ nó, mày không thể ngẩng đầu lên nhìn tao đã tỉnh hay chưa à? Ông đây cũng không phải công cụ chuyên dùng để luyện hơi, mẹ nó…
Bên này còn đang nỗ lực chửi rủa, bên kia cuối cùng cũng ngừng lại.
Nguyên nhân là, cơ mặt Tôn Tượng mỏi rồi…
Có điều là, cơ mặt Chu Phòng Tôn còn mỏi hơn…-_-#
Tôn Tượng ngẩng đầu bỗng nhiên thấy Chu Phòng Tôn đã mở mắt từ bao giờ, cậu đang ai oán mở to hai mắt thoạt nhìn như là chết không nhắm mắt vậy.
Điều này khiến cho Tôn Tượng lại càng sợ hơn, sờ sờ mặt cậu hỏi một câu: “Ổn không?!”
“Ổn rồi, ổn rồi, con mẹ nó tất cả đều ổn rồi.”Hiện tại có thể nói sắc mặt cậu rất khó coi, hơn nữa lời nói ra cũng run run, lại bị một tên muộn tao chết tiệt hôn, dù biết là vì cứu mình, nhưng trong lòng cậu vẫn có gút mắc.
“Không có việc gì là tốt rồi…” Lưu loát đứng lên, hắn đè nén sự khác thường trong ngực, vươn tay qua trước người Chu Phòng Tôn vẫn đang ngồi trên đất, “Đi…”
“…Hừ.” Tuy là bất mãn nhưng vẫn đưa tay qua cho hắn.
“…Chờ chút.” Có chút lúng túng mở miệng, nhìn gương mặt cười như không cười của Tôn Tượng, cảm giác có hơi đau dạ dày: “Tao đi khống chế cục diện, trong trường hợp lỡ có tình huống phát sinh.”
“Đi, đi thôi.” – Với tay nắm chặt tay cậu, kéo cậu từ trên ghế lên, trên mặt mang nét tươi cười.
Được một bàn tay dịu dàng ướt mồ hôi cầm lấy, hơn nữa còn có thể cảm giác được độ ấm truyền tới từ tay hắn, cậu đưa mắt liếc nhìn bàn tay trắng nõn của Tôn Tượng, nghĩ thầm nếu đó là tay của một em gái, mình nhất định sẽ vì hai bàn tay này mà theo đuổi em đó tới tay. Thế nhưng, đây lại là một thằng con trai, lại còn là một tên luôn làm người khác đau đầu.
Ssss, thực sự là đau đầu~
“Hình như bắt đầu rồi thì phải?!” Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng ‘choang’ cùng với những tiếng ầm ĩ, ồn ào bên trong, Tôn Tượng cau lại đôi mày tinh xảo, trong đôi mắt đen dưới gọng kính đen lóe lên một tia sáng khác.
“Nếu như không ngăn được, có được khai đao không?!” Nhìn vẻ mặt nóng lòng của Chu Phòng Tôn, hắn gật đầu.
“Nếu như không thể giải hòa, đánh nhau trong trường học cũng sẽ không phạm lỗi lớn.” Hắn đỡ gọng kính đang trượt xuống, “Yên tâm đi…”
“Ừ, tao biết rồi.” Nghe được lời đảm bảo của Tôn Tượng, cảm giác háo chiến trong lòng lại trở nên trầm xuống. Hít một hơi, ngăn lại cảm giác sốt sắng trong lòng, cậu theo Tôn Tượng đi vào bên trong.
Rõ ràng có dấu vết đánh nhau, Chu Phòng Tôn nhìn thoáng qua người của hai bên. Người mỗi bên đều có vết thương, đồng phục cũng đầy nếp nhăn. Cậu thấy Tôn Tượng cau mày, nhanh chóng ngăn cản hai bên đánh nhau.
Cậu đứng ở cách đó không xa còn nghe được – một giọng nói mang theo chút kinh hoảng: “Thủ lĩnh, đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ủy viên kỷ luật Tôn Tượng tới rồi…”
Cậu quay đầu nhìn cậu trai đứng ở giữa ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên cảm thấy cái cậu trai này đứng ở giữa đám này có hơi giống như hạc đứng giữa bầy gà vậy.
Cậu lắc lắc đầu, từ từ đi đến đứng ở bên phải của Tôn Tượng.
“Nguyên nhân mấy người đán nhau…” Giọng nói lạnh lùng như khối băng, làm người nghe xong không khỏi cảm thấy – run sợ trong lòng.
“…Bọn tôi.” Nhìn bộ dáng thì có vẻ là sợ hắn, Chu Phòng Tôn lại nhìn ủy viên Tôn Tượng, tuy rằng thân hình cũng thường thường nhưng hắn lại giống hệt một con sói, làm người khác phải e sợ.
“Hừ..” Người của một phe khác trực tiếp im lặng không nói, nhìn thì rất có khí thế, nhưng cứ nhìn đến hắn bị đấm đen một mắt, Chu Phòng Tôn lại không nhịn được muốn cười.
“Nhị thiếu gia Bạch gia, cha cậu là Bạch Vũ Thần phải không?!” Hắn nhìn thiếu niên ngạo mạn kia, đưa mắt nhìn qua.
“Phải…” Bởi vừa được nhắc tới thân phận có lợi cho mình, Bạch Triệt thẳng thẳng lưng, bày ra một bộ dạng kiêu ngạo miễn cưỡng.
Mà Tôn Tượng cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn cậu ta, rồi lại nhìn về phía người bên cạnh: “Cậu là vì sao?!”
“Không biết, người này đột nhiên chạy đến chỗ tôi nói muốn khiêu chiến với tôi…” Người kia trả lời có chút miễn cưỡng, giơ tay gãi gãi trán vì mồ hôi làm tóc dính lên trán.
“Ừ, tôi hiểu sơ sơ rồi.” Tôn Tượng nhìn sang cái người đang đứng đờ ra nhàm chán nhìn mặt đất, ngẩng đầu nói với Bạch Triệt: “Bạch Triệt đình chỉ học một tuần, Mộc Thanh đình chỉ học 3 ngày…”
Toàn bộ hồ bơi trở nên yên tĩnh, Bạch Triệt tức giận mắt trừng lớn, mà Mộc Thanh lại im lặng đồng ý, sau đó Mộc Thanh cùng với khuôn mặt bị đấm đen mang theo người ra ngoài.
Tôn Tượng nhìn Bạch Triệt đang cắn răng nghiến lợi, bất đắc dĩ rũ mắt xuống. Chu Phòng Tôn cũng lắc đầu, tùy tiện lầm bầm một câu: “Đúng là một lũ vô vị, hại tao không được đánh nhau…”
“Mày vừa mới nói cái gì?!”Căm tức nhìn cậu, Bạch Triệt mắt mở trừng trừng, hiển nhiên đã nghe được Chu Phòng Tôn nói gì.
“Đúng là rỗi quá không có gì làm, lại cứ thích đi khiêu chiến người khác, rõ ràng còn không biết người ta lợi hại ra sao.” Mặt nhăn lại, Chu Phòng Tôn huỵch toẹt luôn sự coi khinh của mình đối với cậu ta.
“Mày…” Tức tối đến nói không nên lời, mặt Bạch Triệt đỏ bừng một mảnh, tay nắm chặt.
“Được rồi, đi…” Tôn Tượng ra mặt nói đi, Chu Phòng Tôn cũng chậm chậm đuổi theo, còn chưa đi đến bên cạn hắn đã cảm giác đằng sau có một lực mạnh đẩy mình xuống hồ.
“Phù phù.” Một bọc nước lớn văng vào người Tôn Tượng và Bạch Triệt đang đứng bên cạnh hồ.
“Bạch Triệt, mày làm cái gì vậy?!” Nhìn cái người đang cười vì vừa thực hiện được mưu đồ, cùng với người đang hốt hoảng dưới nước, hắn cau mày trực tiếp khiển trách tên đầu xỏ.
“…Tao.” Bạch Triệt nhìn gương mặt âm trầm của hắn, trong lòng thầm rùng mình, nhưng nét mặt không thể hiện ra vẻ sợ hãi, “Đẩy thì đẩy thôi, dù sao thì rơi xuống hồ bơi cũng không chết được…” Nói xong còn nhún vai một cái.
“Vậy mày nhìn cậu ấy bây giờ có giống như là không có chuyện gì không?!” Mặt lạnh nói hết lời, ngay cả đồng phục cũng không cởi, hắn liền nhảy xuống nước.
Bạch Triệt nhếch mày, nhìn về phía hồ, quả nhiên người ở trong hồ ngay cả ngụm nước cũng đã không còn nuốt được, đang chìm dần vào trong nước.
Không đợi Tôn Tượng cứu được người, Bạch Triệt hô to một câu tao đi, liền vội vã trốn mất.
Ôm được người lên bờ liền đặt lên thành hồ.
Mặt của Chu Phòng Tôn hiện tại giống hệt như giấy, không còn tí huyết sắc nào, Tôn Tượng nhìn cậu khi ở trong nước là biết cậu chắc chắn là sợ nước, nhìn cậu lại còn bất tỉnh, sợ cậu bị chết đuối, liền nghiêng người, hạ thân xuống.
Hút đủ không khí, đặt môi mình lên môi cậu. Nhẹ nhàng đưa không khí vào, Tôn Tượng đặc biệt tập trung hô hấp nhân tạo, không để ý tới cảm giác mềm mại của môi đối phương, không chú ý tới lông mi đen dài như bàn chải gần trong gang tấc của đối phương.
Tuy rằng mặt không biểu cảm hô hấp nhân tạo, nhưng mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người thiếu niên lại tràn vào mũi hắn, không có mùi thuốc lá nồng nặc nữa, ngực Tôn Tượng lỡ một nhịp.
Tiếp tục truyền khí…
Chu Phòng Tôn nghĩ có một thứ gì đó hơi ngọt ngọt đang đè lên môi mình, hơn nữa còn có chút không khí thổi vào.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, lại thấy một cảnh tượng suýt chút khiến tim cậu ngừng đập. Tôn Tượng đang hôn cậu, mặc dù không đưa đầu lưỡi vào -_-#
Cậu đờ đẫn nhìn cái tên muộn tao* gần ngay trước mắt nhưng đã bị cậu rủa ở trong lòng vô số lần, đột nhiên có cảm giác muốn khóc quá.
*Muộn tao: Là kiểu người không dễ dàng thể hiện và bộc lộ tâm trạng cá nhân, nỗi buồn và thay đổi cảm xúc, nhưng thường cư xử bất ngờ trong các tình huống hoặc môi trường cụ thể. Có thể hiểu như là ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài bất nhất á.
Đm, nụ hôn đầu tiên của ông đây…
Mẹ nó, mày không thể ngẩng đầu lên nhìn tao đã tỉnh hay chưa à? Ông đây cũng không phải công cụ chuyên dùng để luyện hơi, mẹ nó…
Bên này còn đang nỗ lực chửi rủa, bên kia cuối cùng cũng ngừng lại.
Nguyên nhân là, cơ mặt Tôn Tượng mỏi rồi…
Có điều là, cơ mặt Chu Phòng Tôn còn mỏi hơn…-_-#
Tôn Tượng ngẩng đầu bỗng nhiên thấy Chu Phòng Tôn đã mở mắt từ bao giờ, cậu đang ai oán mở to hai mắt thoạt nhìn như là chết không nhắm mắt vậy.
Điều này khiến cho Tôn Tượng lại càng sợ hơn, sờ sờ mặt cậu hỏi một câu: “Ổn không?!”
“Ổn rồi, ổn rồi, con mẹ nó tất cả đều ổn rồi.”Hiện tại có thể nói sắc mặt cậu rất khó coi, hơn nữa lời nói ra cũng run run, lại bị một tên muộn tao chết tiệt hôn, dù biết là vì cứu mình, nhưng trong lòng cậu vẫn có gút mắc.
“Không có việc gì là tốt rồi…” Lưu loát đứng lên, hắn đè nén sự khác thường trong ngực, vươn tay qua trước người Chu Phòng Tôn vẫn đang ngồi trên đất, “Đi…”
“…Hừ.” Tuy là bất mãn nhưng vẫn đưa tay qua cho hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook