Lúc này Dạ Vãn Lan đã bình tĩnh lại, cô kết thúc cuộc trò chuyện mà không có biểu cảm gì.

Cô và Chu Hạ Trần vốn không hề quen biết nhau, nhưng khi cô gái xuyên không chiếm lấy cơ thể của cô, cô ta luôn đi theo Chu Hạ Trần làm thế thân.

Mặc dù lúc đó cô không thể kiểm soát cơ thể, nhưng cô vẫn có thể nhận thức được những gì đang diễn ra ở thế giới bên ngoài qua hành động của cô ta.

Giang Thành nằm ở vùng ven biển của Thần Châu là một đô thị phát triển về kinh tế, vậy nên nơi đây cũng có rất nhiều gia đình giàu có.

Nhà họ Chu là gia tộc lớn nhất ở Giang Thành.

Là con trai thứ hai của nhà họ Chu, Chu Hạ Trần với vẻ ngoài điển trai và gia thế tốt, anh ta rất nổi tiếng ở Giang Thành.

Cô gái xuyên không đã ký hợp đồng thế thân trong vòng hai năm với anh ta, nhưng vì Chu Hạ Trần muốn thủ thân như ngọc cho ánh trăng sáng của anh ta, cho nên giữa hai người chưa từng có tiếp xúc thân thể.

Chu Hạ Trần rất am hiểu trong việc chăm sóc lẫn dạy bảo những cô gái nhỏ, thủ đoạn trong nóng ngoài lạnh của anh ta đã làm cho cô gái xuyên không ngày càng lún sâu.

Đây là một trong số ít chuyện mà Dạ Vãn Lan hài lòng, vì ít nhất cơ thể cô không dính phải những thứ bẩn thỉu như anh ta.

Cô thản nhiên đặt điện thoại di động lên bàn ở cạnh giường ngủ, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông bên cạnh.

Một đôi mắt nhìn rất đẹp, nhưng dường như vào lúc này anh ta đã không còn tỉnh táo.

Đôi mắt dày đặc âm trầm giống như đã mất đi ánh trăng sáng trong lòng.

Nụ hôn đầu tiên của cô...!Đôi mắt Dạ Vãn Lan nheo lại, những ngón tay đang bóp cổ anh ta siết chặt lại, chỉ cần cô tăng thêm ba phần sức lực nữa, là có thể…

Lúc này sức lực của anh ta đã không còn, lập tức gục đầu xuống tựa vào vai cô.

Dạ Vãn Lan giơ tay lên, thẳng tay đánh anh ta bất tỉnh rồi ném xuống thảm mà không có bất kỳ do dự nào.

Hôm nay, người đàn ông này đã mang đến cho cô sự hứng thú, cho nên cô mới để cho anh ta một con đường sống.

Sau nửa đêm, mọi thứ sẽ trở lại trạng thái ban đầu, cô sẽ bước vào vòng tuần hoàn tiếp theo.


Anh ta sẽ không còn nhớ rõ cô, cho nên cô không cần phải lo lắng quá nhiều.

**

Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Ngự Đình.

Trên ghế sofa, sắc mặt Chu Hạ Trần tái xanh, bầu không khí lắng xuống.

Những thiếu gia bên cạnh anh ta đến thở cũng không dám thở mạnh.

Sáng nay khi biết tin Dạ Vãn Lan đưa Tần Tiên đến bệnh viện, bọn họ còn cho rằng đây là trò đùa ngày cá tháng tư.

Nhưng khi chứng kiến Tần Tiên đang trong phòng bệnh với hai tay quấn băng treo trên cổ, đã vậy còn đeo chiếc máy thở thì họ mới nhận ra Dạ Vãn Lan thật sự đã ra tay.

Trong giới của bọn họ, Tần Tiên và Chu Hạ Trần có mối quan hệ tốt nhất.

Hai người là tình cảm chia nhau chiếc quần mà lớn lên.

Thương thế của Tần Tiên không rõ, Chu Hạ Trần vô cùng tức giận, lập tức cho người đi tìm Dạ Vãn Lan, nhưng kết quả anh ta đã tìm kiếm toàn bộ Giang Thành cũng không tìm thấy cô.

Khó khăn lắm mới gọi được điện thoại, nhưng lại bị cô cúp máy.

“Anh Hạ Trần, anh đừng tức giận, anh không cần phải tức giận vì một chiếc bình hoa khiến anh cảm thấy khó chịu.” Một người trong đám thiếu gia thận trọng lên tiếng: "Anh và chị Vận Ức mới là một cặp trời sinh.

Dạ Vãn Lan, cô ta chẳng là gì cả.”

"Tôi tức giận cái gì?” Chu Hạ Trần khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh ta tự hỏi sao cô lại có dũng khí làm như vậy, có phải cô thực sự thay đổi hay cô đã trèo lên cành cao khác.

Chu Hạ Trần hiểu rõ Dạ Vãn Lan, cô chính là một bông hoa tơ hồng sinh ra để dựa dẫm vào đàn ông, ngoài khuôn mặt làm anh ta hài lòng thì không có ưu điểm nào khác.

Anh ta và Thịnh Vận Ức là thanh mai trúc mã, nhưng cô ta vì muốn theo đuổi kỹ năng hội họa cao hơn nên đã theo học tại Đế quốc Liên Bang Mạn suốt bốn năm.


​Mặc dù khoảng cách giữa Đế quốc Liên Bang Mạn và Trung Quốc chỉ là 16 giờ bay, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, anh ta cần thế thân để vượt qua khoảng thời gian này.

Chu Hạ Trần không có tình cảm gì đối với Dạ Vãn Lan, anh ta chỉ muốn cô ở bên cạnh anh ta một cách ngoan ngoãn.

May thay Dạ Vãn Lan chính là người mà anh ta cần tìm, cô biết cách an ủi trái tim cô đơn của anh ta.

Nhưng chẳng qua, Chu Hạ Trần chỉ giữ cô như một con thú cưng.

Sau khi Thịnh Vận Ức trở về, hợp đồng thế thân sẽ hết hạn, đương nhiên anh ta sẽ không cần mối quan hệ này nữa.

Lẽ ra Dạ Vãn Lan không nên yêu cầu những thứ không thuộc về cô, không nên uy hiếp anh ta rằng cô sẽ tự sát và làm hại Thịnh Vận Ức.

Chỉ nghĩ đến đây đã khiến cho Chu Hạ Trần cảm thấy khó kìm nén, mà đây còn là lần đầu tiên Dạ Vãn Lan dám cúp máy anh ta.

Chu Hạ Trần cảm thấy lồng ngực mình đang tràn đầy lửa giận, hơi thở cũng không đồng đều.

Có vẻ như có chuyện gì đó đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.

Đột nhiên Chu Hạ Trần đứng dậy, vẻ mặt anh ta vô cùng lạnh lùng.

Đám thiếu gia bên cạnh lại càng hoảng sợ: "Anh Hạ Trần, sao vậy?"

Chu Hạ Trần hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Anh Quyền sắp đến Giang Thành, tôi phải tham dự tiệc chiêu đãi mấy ngày tiếp theo.

Nếu các cậu muốn chơi thì cứ tính tiền vào tài khoản của tôi."

Anh ta vỗ nhẹ tàn thuốc trên áo, sau đó bước tới cửa rồi lại dừng lại: "Tiếp tục đi tìm Dạ Vãn Lan."

Anh ta cần cô biết rõ, nếu muốn lạt mềm buộc chặt thì cũng có giới hạn của nó, làm tốt thì thú vị còn hăng quá sẽ hóa dở.

**


Gió thổi qua khiến cho rèm bay lên, ánh sáng giữa hè xuyên qua mây như những sợi chỉ hóa thành vàng nóng chảy đang trôi trên bầu trời xanh, mây bay đi, cành liễu cũng lấp lánh ánh vàng.

Đã lâu Dạ Vãn Lan chưa được ngủ một giấc yên tĩnh như vậy, điều này cũng khiến cô chợt nhận ra điều khác thường.

Cô đột nhiên mở mắt, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại của mình.

Màn hình sáng lên, thời gian hiện trên màn hình là:

7 giờ, ngày 19, tháng 5.

Sắc mặt Dạ Vãn Lan sửng sốt, lần đầu tiên cô nghi ngờ mình đã mở mắt sai cách.

Trong 999 năm này, mỗi lần cô mở mắt ra đều là vào nửa đêm ngày 18 tháng 5.

Cô đã nghe thấy thư ký của Chu Hạ Trần hướng dẫn cô cách học theo Thịnh Vận Ức để lấy lòng anh ta vô số lần.

Nhưng bây giờ đang là ban ngày.

Cô khởi động lại điện thoại, thời gian trên màn hình vẫn hiện là ngày 19 tháng 5.

Cô đã qua ngày hôm sau!

Vòng luân hồi vô hạn suốt 999 năm đã bị phá vỡ!

Cuối cùng cô đã thoát khỏi xiềng xích của thời gian và được tự do.

Không ai biết cô đã phải trải qua 999 năm này như thế nào, dường như cô đã mất liên lạc với toàn bộ thế giới.

Không ai biết và nhớ rõ về cô vào ngày hôm sau, những món đồ cổ được cô khôi phục vẫn như cũ vào ngày hôm sau.

Đã có lúc cô bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa cuộc đời mình và trở thành một người điên.

Giờ đây, thời gian của cô cuối cùng cũng đã bắt đầu trôi qua.

Cuối cùng cô cũng có thể trở về thế giới này!

"Không!"


Sắc mặt Dạ Vãn Lan lạnh tanh, cô không biết tại sao mình lại bị mắc kẹt trong thời gian.

Hiện tại, luân hồi vô hạn đã được phá bỏ, còn nguyên nhân thì cô vẫn chưa biết!

Rốt cuộc là sức mạnh nào đã khiến cô bị mắc kẹt trong khoảng thời gian 999 năm?

Liệu trong tương lai cô có còn bị mắc kẹt một lần nữa không?

Chuyện này giống như bàn tay của thần đang đùa giỡn với mạng sống của người bình thường một cách dễ dàng.

Màn đêm đang buông xuống, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát, cô hít một hơi thật chậm, sau đó ánh mắt chuyển sang lạnh lùng.

Một lúc sau, cô nhớ ra còn có người thứ hai trong phòng.

Dạ Vãn Lan liếc nhìn người đàn ông vẫn còn bất tỉnh, cô đỡ anh lên giường rồi nhét tờ một trăm tệ vào chiếc áo sơ mi rách nát của cô.

Cô nghĩ rằng sau mười hai giờ, thời gian sẽ được đặt lại và giữa họ sẽ không còn liên lạc nữa, nhưng lần này cô đã suy đoán sai.

Cô không muốn liên quan gì đến người đàn ông này.

Dạ Vãn Lan lập tức xóa sạch mọi dấu vết về mình, sau đó mặc áo khoác và lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

Bảy giờ ba mươi phút sáng là giờ cao điểm mà mọi người đi làm.

Các con đường tấp nập xe cộ và người đi bộ thì đang vội vã.

Gió biển thổi từ cảng vào, mang theo chút ấm áp và hơi mặn.

Sau một giờ để xác nhận rằng bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi vòng lặp thời gian, Dạ Vãn Lan đã rửa sạch mùi máu trên cơ thể, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ và trở về nhà họ Lâm.

Đúng lúc chuẩn bị ra ngoài thì cô bắt gặp Lâm Hoài Cẩn đang chuẩn bị đi làm.

Cô dừng tay lại, thì thầm: "Chú ơi, cháu đây, cháu về rồi."

Lâm Hoài Cẩn không nhìn cô, giọng lạnh lùng nói: "Không ai mời cháu về."

“...”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương