Trời đất tối tăm tĩnh mịch, những ngôi sao xuất hiện rải rác trên bầu trời.


Dạ Vãn Lan không thể khống chế được cơ thể của mình, bởi vì cô bị một linh hồn từ bên ngoài xuyên qua chiếm giữ cơ thể!

Bên tai vang lên những âm thanh náo nhiệt, cô bị bẻ gãy xương ngón tay bên phải rồi bị ném xuống một cái hồ, khi cô tỉnh dậy đã là nửa tiếng sau.


"Dạ tiểu thư, cô tỉnh rồi.

" Đứng ở đầu giường là thư ký của Chu Hạ Trần, anh ta nở nụ cười công nghiệp nói: "Tay cô bị gãy, nhưng tiên sinh bảo trước khi cô thừa nhận sai lầm thì không được chữa trị, cô cần phải hiểu được nỗi khổ tâm của ngài ấy.

"

Vẻ mặt Dạ Vãn Lan thờ ơ, cô chậm rãi nắm lấy tay trái.


Sau ngần ấy thời gian, linh hồn từ bên ngoài kia cuối cùng cũng rời đi và cô cũng đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình!

"Biểu cảm của cô lại sai rồi, mong cô luôn nhớ khóe miệng hai bên phải hơi dùng lực để lộ ra nụ cười.

" Thư ký nói thêm: "Khi cô cười trông cô sẽ giống tiểu thư Vận Ức hơn, khi đó cũng sẽ khiến cho tiên sinh vui vẻ hơn.



"Một điều nữa, cô cần phải biết vị trí của mình ở đâu, tiên sinh không thích những người lì lợm la liếm, mặt dày vô liêm sỉ, cô…"

"Rắc!"

Dạ Vãn Lan trực tiếp vặn lại xương ngón tay của mình.


Thư ký đang nói đột nhiên im bặt.


Anh ta nhìn cô gái với vẻ mặt hoài nghi, chỉ thấy cô cầm lấy một chiếc áo khoác rồi khoác lên vai, đứng dậy đi xuống dưới lầu.


Sau khi sững sờ một giây, thư ký nhanh chóng đi theo, anh ta thở dài: "Dạ tiểu thư, mặc dù trông cô giống tiểu thư Vận Ức nhưng cô không phải là cô ấy, cô không có quyền quyết định ở đây, nếu cô gây rắc rối sẽ không có lợi cho cô, cô chịu khổ còn chưa đủ sao?"

Chu Hạ Trần có thể từ bỏ cuộc đàm phán rồi chạy từ Bắc bán cầu đến Nam bán cầu chỉ để tổ chức sinh nhật cho Thịnh Vận Ức, nhưng Dạ Vãn Lan không có tư cách này.


Hôm nay Dạ Vãn Lan có chút khác thường, nhưng thư ký cũng không nghĩ nhiều, anh ta cung kính chào hỏi người vừa bước vào ở cửa biệt thự: “Tần tiên sinh, ngài đến rồi.

"

Tần Tiên là bạn chơi từ nhỏ của Chu Hạ Trần cho nên có thể tự do đi lại ở nơi này.


Anh ta nâng cằm lên: "Cô ta có chuyện gì sao?"

Thư ký nhìn cô với vẻ thương hại: "Dạ tiểu thư đang cáu kỉnh muốn bỏ nhà đi.

"

Loại thủ đoạn này anh ta đã gặp nhiều lần nên đã quen.


Hai năm trước, sau khi Dạ Vãn Lan đi theo bên người Chu Hạ Trần, cô vẫn luôn ẩn nhẫn cúi đầu cam chịu, thỉnh thoảng lòng tự trọng xuất hiện nên chủ động rời đi, nhưng chỉ cần Chu Hạ Trần nói một lời, cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện trở về, không có chút tôn nghiêm nào.



Tần Tiên ngậm điếu thuốc, thản nhiên cười: "Cáu kỉnh?”

Toàn bộ Giang thành đều biết Dạ Vãn Lan chẳng qua chỉ là thế thân của Thịnh Vận Ức.


Vốn dĩ cô có thể tiếp tục lấy thân phận thế thân của Thịnh Vận Ức để ở lại bên cạnh Chu Hạ Trần, nhưng một tháng trước chính chủ Thịnh Vận Ức đi du học ở nước ngoài đã trở về, Dạ Vãn Lan lập tức mất đi giá trị, nhưng cô không từ bỏ ý định mà vẫn dây dưa không ngớt.


Nhưng Dạ Vãn Lan trăm vạn lần không nên ra tay động thủ với Thịnh Vận Ức, hại tay cô ta suýt chút nữa gãy tay phải.


Thịnh Vận Ức ở trong vòng bọn họ nổi tiếng là học giỏi và cũng là một họa sĩ xuất sắc, cả đàn ông và phụ nữ đều lấy cô ta làm tấm gương để noi theo, và tất nhiên cô ta cũng chính là bạch nguyệt quang ở trong lòng mọi người.


Tần Tiên cũng không phải ngoại lệ, tất nhiên không thể buông tha cho thủ phạm là Dạ Vãn Lan.


12 giờ đêm hôm nay, bọn họ cùng mấy anh em lấy danh nghĩa Chu Hạ Trần hẹn Dạ Vãn Lan ra ngoài rồi bẻ gãy ngón tay phải của cô, đẩy cô xuống nước, báo thù thay cho Thịnh Vận Ức.


Những giọt nước vẫn xuôi theo mái tóc cô gái rơi xuống, gió đêm đột nhiên nổi lên khiến mái tóc cô gái càng trở nên lộn xộn, sau khi hơi nước lờ mờ tản ra hết để lộ một gương mặt xinh đẹp, côi tư diễm dật (*).


(*) Côi tư diễm dật (瑰姿艳逸): Mô tả vẻ đẹp và sự duyên dáng của một người, rạng rỡ và đẹp đẽ như ánh sáng của ngọc bích xinh đẹp.


Lông mày tinh tế và đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần lạnh lẽo, giống như bông hoa hồng gai đung đưa trong gió lạnh, hương thơm lạnh lẽo hòa cùng máu tươi chết chóc, khiến lòng người run rẩy.


Ánh mắt cô quét qua, giống như vẻ đẹp bị che giấu từ lâu đã thức tỉnh, làm rung chuyển thế giới phàm trần.


Những chiếc lá lặng lẽ rơi, trong chốc lát mọi thứ đều trở nên im ắng lạ thường.


Tần Tiên sững sờ, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả một gương mặt như vậy.


Tại sao anh ta lại có suy nghĩ thế thân còn đẹp hơn cả chính chủ chứ?

Hoang đường.


Trong lòng Tần Tiên đầy buồn bực, thấy cô gái dừng lại quay đầu đi về phía anh ta.


Anh ta nhíu mày, nở nụ cười như có như không: "Thế nào, đã nghĩ thông suốt nên tới tìm tôi xin lỗi sao, tôi sẽ không…"

"Rắc… rắc…!"

Tiếng xương gãy vang lên rất rõ ràng trong sự im lặng của màn đêm.


Giọng điệu Dạ Vãn Lan vô cùng bình thản: "Sao lại gãy rồi?"

Không đợi Tần Tiên kịp phản ứng lại, tay phải anh ta cũng bị siết chặt, một âm thanh giòn tan lại vang lên.



"Cái tay này cũng gãy rồi.

"

Cơn đau đớn từ mười ngón tay truyền đến khiến hai chân Tần Tiên mềm nhũn, anh ta quỳ xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy cuối cùng đau đến mức không thể nói lên lời.


Sắc mặt anh ta tái mét, hiện lên vẻ không tin.


Dạ Vãn Lan lại giẫm lên mắt cá chân của anh ta, sau hai âm thanh giòn tan, cô mỉm cười: "Gãy hết rồi.

"

Cơn đau dữ dội dâng lên như thủy triều mãnh liệt, Tần Tiên không chịu nổi, trước mắt tối sầm ngất đi.


Cô gái sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp.


Thư ký cũng sững sờ, lúc sau mới luống cuống gọi điện cho Chu Hạ Trần, bàn tay run rẩy: "Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi…”

**

Bên ngoài biệt thự, nụ cười trên môi Dạ Vãn Lan biến mất.


Cô có một bí mật, cơ thể cô năm cô mười bốn tuổi đã bị người khác chiếm lấy.


Suốt bốn năm qua, Dạ Vãn Lan phải chứng kiến cảnh người phụ nữ chiếm lấy cơ thể cô biến cuộc sống yên bình trước đó của cô trở thành cuộc sống đầy tăm tối rối loạn.


Người phụ nữ xuyên qua chiếm lấy cơ thể cô muốn trở thành một người mẫu, vì vậy cô ta đã từ bỏ việc học và bước chân vào sàn catwalk.


Người phụ nữ xuyên qua cũng thích Chu Hạ Trần cho nên đã ký một bản hợp đồng thế thân.


Cô ta cũng coi thường nhà chú cô, khiến cho người thân bạn bè của cô xa lánh, không thể trở về nhà.


Cuối cùng, người phụ nữ xuyên qua chiếm lấy cơ thể cô chơi chán liền rời đi tìm một cuộc sống mới thì cô mới có thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.


Nhưng trước khi cô kịp dọn dẹp mớ hỗn độn, cô đã bị đám người Tần Tiên đẩy xuống nước và mắc kẹt trong một vòng lặp vô hạn.


Bất luận cô có làm gì cũng không có cách nào thoát khỏi vòng lặp đó.


Cô có thể làm bất cứ việc gì mà không cần suy nghĩ đến hậu quả, nhưng cô cũng không thể liên lạc với người khác.


Bởi vì sau mười hai giờ đêm, mọi thứ sẽ trở về như cũ ngoại trừ trí nhớ của cô, và cô sẽ một lần nữa trở về mười hai giờ đêm ngày 18 tháng 5 và lặp đi lặp lại một mở đầu giống hệt nhau.


Cô đã lặp lại ngày này trong suốt 999 năm.



Từ sự cáu kỉnh ban đầu đến bình tĩnh thờ ơ thì Dạ Vãn Lan cuối cùng cũng quen với điều đó và bắt đầu làm giàu cho bản thân bằng những lần sống lại vô hạn của mình.


Cô đã đi khắp mọi ngóc ngách của Giang thành và các thành phố xung quanh, ghi nhớ hết tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở mọi thời điểm, cô cũng thành thạo vô số kỹ năng và am hiểu hàng trăm ngôn ngữ.


90 năm trước, cô bắt đầu nghiên cứu phục hồi văn vật và bồi dưỡng Kunqu opera (**) để đàn áp bản chất giết người của mình, nhưng cuộc sống của cô vẫn nhàm chán và vô tận.


(**) Kunqu (tiếng Việt có thể gọi là Côn Khúc hoặc Côn Kịch) là hình thức nhạc kịch của vùng Giang Nam - Trung Quốc, ra đời vào khoảng thế kỷ XIV (cuối thời nhà Nguyên), phát triển thịnh hành từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XVIII.

(Muốn biết thêm thì lên gg search nhé)

Dạ Vãn Lan đội mũ bảo hiểm, ngồi trên chiếc motor rồi phóng đi để thực hiện kế hoạch trong ngày.


Luyện tập thư pháp, võ thuật, hội họa, hát hí khúc!

Đến cuối bài hát cuối cùng, bầu trời đã tối sầm lại.


"Ầm…ầm…ầm…"

Mây đen tụ tập, tiếng sấm giống như muốn chia cắt bầu trời thành hai, tia chớp và ánh đèn neon đan xen với nhau, hạt mưa rơi xuống như muốn nhấn chìm màn đêm.


Có chút lạnh.


Dạ Vãn Lan khép chặt áo khoác, đặt khách sạn ở qua đêm.


Sau khi quẹt thẻ để mở cửa, cô dừng lại một chút.


Cửa sổ mở toang, gió thổi vào, trong phòng đã có một vị khách không mời mà đến.


Đó là một người đàn ông.


Anh ta dựa lưng vào giường, ngửa mặt sang một bên, cơ thể cân đối hoàn hảo, đường cong cứng rắn và tinh tế, chỉ riêng bóng lưng cũng đã thể hiện sức mạnh và vẻ đẹp.


Một vài sợi tóc mai ướt nhẹp dán vào hai bên má, những đường gân màu xanh trên cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ cũng lộ ra, dường như đang chịu đựng sự tra tấn rất lớn.


Dạ Vãn Lan thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài nhìn lại số phòng: "Hình như đây là phòng của tôi.

"

Môi người đàn ông mím lại, giọng nói khàn khàn: "Ra ngoài, đi mau!"

Dạ Vãn Lan bước vào rồi đóng cửa lại.


Bây giờ chỉ cần một người lạ bị lạc đối với cuộc sống nhàm chán của cô cũng rất thú vị, và cô rất trân trọng những khoảnh khắc như vậy.


Dù sao cô cũng đã phế Tần Tiên hơn 300 vạn lần, mỗi một khúc xương của anh ta đều bị cô đánh nát, cũng không còn gì mới lạ nữa.


Dạ Vãn Lan cũng không vội vàng bước về phía trước mà cúi xuống nâng cằm người đàn ông để anh ta ngẩng đầu lên.


Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp, có thể nói là làm điên đảo chúng sinh cũng không ngoa.



Ánh trăng hắt vào khiến gương mặt người đàn ông càng thêm trắng bệch, anh ta hơi cau mày, đôi mắt mờ sương, mang đến cảm giác tan vỡ và vẻ đẹp nguy hiểm.


Dạ Vãn Lan khẽ nhíu mày.


Cô đã thấy rất nhiều người ở Giang thành, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này.


"Rầm!"

Người đàn ông đột nhiên cử động.


Ánh mắt anh ta vẫn mơ màng, nhưng từng đợt tấn công của anh ta rất nhanh và mang theo sát thương cực lớn.


Dạ Vãn Lan không nhúc nhích, đồng thời cũng đưa ra đòn phản công, hóa giải từng chiêu một cách dễ dàng.


"Ầm!"

"Reng…reng…reng…"

Điện thoại di động đột nhiên reo lên, Dạ Vãn Lan tiện tay ấn nút trả lời.


Cuộc gọi bắt đầu, giọng nói lạnh lùng của Chu Hạ Trần truyền đến: "Dạ Vãn Lan, cô chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi cũng vô dụng, tôi cho cô 10 phút để cút đến bệnh viện.



Dạ Vãn Lan không trả lời bởi sự chú ý của cô đang tập trung vào người đàn ông đã đột nhập vào phòng cô.


Hình như anh ta đã cạn kiệt sức lực, dừng lại nhìn cô với đôi mắt ướt át.


Đồng tử của người đàn ông giãn ra, thần trí mơ hồ.


Bàn tay Dạ Vãn Lan đã nắm lấy cổ họng anh ta, giam anh ta ở trên giường, không thể động đậy.


Lông mi của người đàn ông khẽ nhúc nhích, nước da tái nhợt, đột nhiên anh ta công kích bằng cách mà cô không ngờ tới.


Anh ta hơi nghiêng đầu hôn lên môi cô.


Đúng hơn là cắn.


Đôi môi lạnh lẽo, nhưng khoảnh khắc anh ta chạm vào dường như có như một ngọn lửa đang bốc lên, hơi thở lộn xộn nóng bỏng.


Môi dưới của Dạ Vãn Lan bị người đàn ông cắn đến chảy máu.


Dường như máu khiến anh ta trở nên ngoan ngoãn lại, thở hổn hển nhắm mắt dựa vào tường.


Màn đêm yên tĩnh, hơi thở đứt quãng của người đàn ông rất rõ ràng, giống như một chiếc lông vũ chui vào tim và nhảy qua nhảy lại.


Đầu dây bên kia trong chốc lát trở nên im lặng.


Ba giây sau, Chu Hạ Trần lạnh lùng hỏi: "Dạ Vãn Lan, cô đang làm gì vậy?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương