Phố Phường (Thị Tỉnh)
-
Chương 17
Edit: Dờ
Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức Tần Sấm, Thu Thu vốn đang ngủ trong ngực anh cũng bừng tỉnh. Anh vén rèm lên thì thấy ngoài trời tối mịt, người gõ cửa kia cầm đen pin rọi về phía trước.
Phái trước là cả hàng dài xe đang đỗ lại, Tần Sấm để Thu Thu nằm xuống giường rồi trèo ra ghế lái, anh nghe người kia nói, "Xuất cảnh rồi."
"Dạ vâng, phiền anh quá." Dứt lời, Tần Sấm đóng cửa lại khởi động xe.
Thu Thu cũng mơ màng bò ra phía trước ngồi, cậu xoa xoa mí mắt, ban đêm tài xế cũng không bật đèn pha, từ xe nhìn ra vẫn tối đen như mực.
Nửa đêm đóng chặt cửa sổ mở điều hòa không tốt, vả lại đêm xuống nhiệt độ hạ thấp, Tần Sấm tắt điều hòa rồi mở cửa kính cho thoáng gió, tiện thể làm điếu thuốc cho tỉnh táo.
Bên kia cửa khẩu Ma Hàm tên là cửa khẩu Boten, càng đi đường càng gồ ghề. Dù sao đây cũng là quê hương của Thu Thu, khó khăn thế nào anh cũng cố gắng ghé ra cửa kính quan sát ngắm nghía, gió thổi vù vù tạt lên mặt.
"Không ngờ lại may mắn thế, đêm nay được xuất cảnh luôn, anh còn tưởng ngày mai mới cho đi." Tần Sấm nhìn Thu Thu ngồi bên cạnh, cậu nghe thấy giọng anh thì lập tức quay đầu lại theo thói quen.
Thu Thu vừa tỉnh nên còn hơi ngái ngủ, mơ màng lấy trà uống. Tần Sấm nói: "Thu Thu, trong nhà còn ai không, anh đưa em về thăm nhà."
Tần Sấm cũng chẳng để tâm tới việc Thu Thu có hiểu anh nói nhảm hay không, chính vì cậu không hiểu, anh mới dám đánh bạo hỏi như vậy. Tần Sấm rất sợ Thu Thu muốn ở lại Lào.
Nếu đó là mong muốn của Thu Thu thì anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu trơ mắt để vợ bay đi mất, Tần Sấm vừa buồn bực vừa mâu thuẫn.
Cứ như ngồi xe đụng, lắc lư không biết bao lâu, xe dừng lại ở kho hàng vật liệu xây dựng, bên trong vẫn là đường đất lầy lội bùn.
Tranh thủ lúc chưa tới giờ làm việc của công nhân, Tần Sấm bảo Thu Thu ngủ bù một giấc. Ai ngờ tính ngược tính xuôi, anh không nghĩ tới việc mua nhang muỗi.
Lúc trước anh cũng đã từng ngủ qua đêm ở Lào, nhưng anh da dày thịt béo làm gì có muỗi nào dám đốt, mà Thu Thu thì cực kỳ hút muỗi, mở của sổ một lúc thôi mà bị muỗi cắn cho vài nốt.
Thu Thu không sợ đau cũng không sợ nóng, nhưng cậu không chống cự nổi với cơn ngứa. Cậu co người lại gãi gãi chân, bàn chân đỏ ửng một mảng lớn.
Tần Sấm nhìn mà lo, anh đứng dậy đóng cửa kính xe rồi mở điều hòa, lấy một cái chăn ra đắp lên người cậu.
"Đừng gãi." Tần Sấm ôm cậu vào lòng, giữ tay Thu Thu không cho cậu gãi, "Không có nhang muỗi, nước đuổi muỗi cũng không có luôn."
Thu Thu bị giữ chặt hai tay, ngứa không ngủ được, hai chân cọ lên đùi Tần Sấm.
Anh nóng ruột, "Ấy ấy! Làm gì đấy!" Cọ nữa anh sẽ "lên" mất.
"Uh... ưm..." Muỗi Lào cắn rất ác, trước kia Thu Thu cũng thường bị muỗi đốt, ngứa ngáy cả đêm không ngủ được, nhưng lúc đó sẽ không có ai ngăn không cho cậu gãi ngứa. Thu Thu không biết vì sao Tần Sấm không cho cậu gãi, chỉ có thể khẽ rên rỉ cầu xin anh.
Vì chuyện này mà hai người không ngủ nổi, Tần Sấm ôm cậu lên, cẩn thận nhìn chỗ bị muỗi đốt, "Em càng gãi sẽ càng ngứa." Nói xong thì chu miệng thổi thổi cho cậu.
Phương pháp này của anh đúng là trị ngọn mà không trị gốc, Thu Thu không nhịn được khẽ kêu lên, Tần Sấm cười khổ, "Không được chê bẩn nhé."
Anh bấm móng tay thành dấu cộng trên nốt muỗi đốt, "phịt" một tiếng, xoa nước miếng lên nốt ngứa của Thu Thu.
Thu Thu sửng sốt, môi mím chặt lại rồi chợt phì cười.
"Cười cái éo." Tần Sấm tiếp tục còn nước còn tát, vừa mắng vừa cười, "Như vậy cũng không ghét anh?"
Ngón tay anh cọ lên cằm Thu Thu, cậu vô thức rụt cổ lại, sợ Tần Sấm làm mình nhột.
Thu Thu không chỉ bị muỗi đốt một chỗ, thoa nước miếng không phải là cách. Đột nhiên Tần Sấm nhớ ra xà phòng, liền đổ nước khoáng vào chậu rửa mặt rồi lấy xà phòng chà cho Thu Thu, cuối cùng cũng bớt ngứa.
Thu Thu để mặc cho anh làm gì thì làm, không hề oán giận một câu. Tần Sấm chưa bao giờ gặp người nào đúng ý anh đến vậy, càng nghĩ càng đắc chí, càng kiêu ngạo, anh nhớ lại chuyện uống say ngày hôm đó.
"Thu Thu..." Tiếng gọi này có vẻ tràn ngập tình ý giữa đêm khuya, Tần Sấm xoa vành tai cậu, lưu manh nói: "Về sau sửa miệng đi, kêu lão công."
Cả một câu mà Thu Thu chỉ biết hai chữ "lão công", cũng không biết ý Tần Sấm là sao, cậu ngơ ngác nhìn anh.
Tần Sấm chỉ vào anh, "Lão công."
"Lão...công..." Sợ mình nói sai, Thu Thu đọc thật chậm.
"Vợ ngoan." Tần Sấm hận không thể ôm Thu Thu hôn cậu một cái, nhưng giờ anh chỉ có thể lùi một bước, xoa đầu Thu Thu.
Chuyện ngứa ngáy này kéo dài đến tờ mờ sáng, may mà hôm qua ngủ nhiều nên không ảnh hưởng nhiều. Tần Sấm mang Thu Thu xuống xe.
Các tài xế khác cũng lục tục thức dậy, mấy người trong số này đều là đồng hương với Tần Sấm, lần trước còn cùng ăn cơm ở chỗ A Lan.
Người quen gặp mặt thì náo nhiệt hẳn lên, có người bắt đầu kê bàn gọi người đánh bài.
Cô gái đi theo xe chửi to, "Mới sáng bảnh mắt ra, cơm chưa ăn đã đánh bài! Ông điên hả!" Vừa chửi cô vừa đem cái bàn cơm ra, động tác không hề ngừng.
Thu Thu thấy vậy thì vội chạy ra xem. Ẩm thực hai nước rất khác biệt, cậu chiều theo Tần Sấm, muốn học làm đồ ăn Trung Quốc.
Cô gái nấu nướng rất thành thạo, xem chừng muốn nấu mì sợi, gia vị các loại nêm nếm đủ, nhúm ít rau cho vào mì, một tô đầy ắp khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn thật nhiều.
Cô gái đang định bưng tô ra cho chồng ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Thu Thu, "Nhìn cái gì? Có muốn ăn không?"
Thu Thu lắc đầu ý nói cậu không hiểu, cô gái lại nghĩ là cậu không muốn ăn, liền nói: "Cùng ăn đi, đợi tý chị nấu nồi khác."
Tần Sấm vừa quay đầu thì thấy Thu Thu nhà anh lại chạy sang nhìn nồi nhà người ta.
"Lại đói rồi?" Tần Sấm cố ý trêu cậu.
Thu Thu bám lấy cánh tay Tần Sấm, chỉ chỉ cái nồi. Tần Sấm cười cười, nói với cô gái: "Chị, nhà em muốn học nấu ăn, em vừa lắp inverter trên xe xong, chị dạy em ấy một chút đi."
Cô gái này rất nhiệt tình, đưa mì cho chồng xong thì gật đầu đồng ý, "Được, sang bên này đi."
"Em ấy không hiểu chị nói chuyện đâu, muốn làm gì thì chị cứ chỉ tay là được, em ấy thông minh lắm."
Tìm người học miễn phí thì không thể mặt dày mày dạn dùng đồ nhà người ta, Tần Sấm giúp Thu Thu lấy dụng cụ từ trên xe xuống rồi yên tâm giao cậu cho chị gái kia, anh thì đi ra xem người khác đánh bài.
Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức Tần Sấm, Thu Thu vốn đang ngủ trong ngực anh cũng bừng tỉnh. Anh vén rèm lên thì thấy ngoài trời tối mịt, người gõ cửa kia cầm đen pin rọi về phía trước.
Phái trước là cả hàng dài xe đang đỗ lại, Tần Sấm để Thu Thu nằm xuống giường rồi trèo ra ghế lái, anh nghe người kia nói, "Xuất cảnh rồi."
"Dạ vâng, phiền anh quá." Dứt lời, Tần Sấm đóng cửa lại khởi động xe.
Thu Thu cũng mơ màng bò ra phía trước ngồi, cậu xoa xoa mí mắt, ban đêm tài xế cũng không bật đèn pha, từ xe nhìn ra vẫn tối đen như mực.
Nửa đêm đóng chặt cửa sổ mở điều hòa không tốt, vả lại đêm xuống nhiệt độ hạ thấp, Tần Sấm tắt điều hòa rồi mở cửa kính cho thoáng gió, tiện thể làm điếu thuốc cho tỉnh táo.
Bên kia cửa khẩu Ma Hàm tên là cửa khẩu Boten, càng đi đường càng gồ ghề. Dù sao đây cũng là quê hương của Thu Thu, khó khăn thế nào anh cũng cố gắng ghé ra cửa kính quan sát ngắm nghía, gió thổi vù vù tạt lên mặt.
"Không ngờ lại may mắn thế, đêm nay được xuất cảnh luôn, anh còn tưởng ngày mai mới cho đi." Tần Sấm nhìn Thu Thu ngồi bên cạnh, cậu nghe thấy giọng anh thì lập tức quay đầu lại theo thói quen.
Thu Thu vừa tỉnh nên còn hơi ngái ngủ, mơ màng lấy trà uống. Tần Sấm nói: "Thu Thu, trong nhà còn ai không, anh đưa em về thăm nhà."
Tần Sấm cũng chẳng để tâm tới việc Thu Thu có hiểu anh nói nhảm hay không, chính vì cậu không hiểu, anh mới dám đánh bạo hỏi như vậy. Tần Sấm rất sợ Thu Thu muốn ở lại Lào.
Nếu đó là mong muốn của Thu Thu thì anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu trơ mắt để vợ bay đi mất, Tần Sấm vừa buồn bực vừa mâu thuẫn.
Cứ như ngồi xe đụng, lắc lư không biết bao lâu, xe dừng lại ở kho hàng vật liệu xây dựng, bên trong vẫn là đường đất lầy lội bùn.
Tranh thủ lúc chưa tới giờ làm việc của công nhân, Tần Sấm bảo Thu Thu ngủ bù một giấc. Ai ngờ tính ngược tính xuôi, anh không nghĩ tới việc mua nhang muỗi.
Lúc trước anh cũng đã từng ngủ qua đêm ở Lào, nhưng anh da dày thịt béo làm gì có muỗi nào dám đốt, mà Thu Thu thì cực kỳ hút muỗi, mở của sổ một lúc thôi mà bị muỗi cắn cho vài nốt.
Thu Thu không sợ đau cũng không sợ nóng, nhưng cậu không chống cự nổi với cơn ngứa. Cậu co người lại gãi gãi chân, bàn chân đỏ ửng một mảng lớn.
Tần Sấm nhìn mà lo, anh đứng dậy đóng cửa kính xe rồi mở điều hòa, lấy một cái chăn ra đắp lên người cậu.
"Đừng gãi." Tần Sấm ôm cậu vào lòng, giữ tay Thu Thu không cho cậu gãi, "Không có nhang muỗi, nước đuổi muỗi cũng không có luôn."
Thu Thu bị giữ chặt hai tay, ngứa không ngủ được, hai chân cọ lên đùi Tần Sấm.
Anh nóng ruột, "Ấy ấy! Làm gì đấy!" Cọ nữa anh sẽ "lên" mất.
"Uh... ưm..." Muỗi Lào cắn rất ác, trước kia Thu Thu cũng thường bị muỗi đốt, ngứa ngáy cả đêm không ngủ được, nhưng lúc đó sẽ không có ai ngăn không cho cậu gãi ngứa. Thu Thu không biết vì sao Tần Sấm không cho cậu gãi, chỉ có thể khẽ rên rỉ cầu xin anh.
Vì chuyện này mà hai người không ngủ nổi, Tần Sấm ôm cậu lên, cẩn thận nhìn chỗ bị muỗi đốt, "Em càng gãi sẽ càng ngứa." Nói xong thì chu miệng thổi thổi cho cậu.
Phương pháp này của anh đúng là trị ngọn mà không trị gốc, Thu Thu không nhịn được khẽ kêu lên, Tần Sấm cười khổ, "Không được chê bẩn nhé."
Anh bấm móng tay thành dấu cộng trên nốt muỗi đốt, "phịt" một tiếng, xoa nước miếng lên nốt ngứa của Thu Thu.
Thu Thu sửng sốt, môi mím chặt lại rồi chợt phì cười.
"Cười cái éo." Tần Sấm tiếp tục còn nước còn tát, vừa mắng vừa cười, "Như vậy cũng không ghét anh?"
Ngón tay anh cọ lên cằm Thu Thu, cậu vô thức rụt cổ lại, sợ Tần Sấm làm mình nhột.
Thu Thu không chỉ bị muỗi đốt một chỗ, thoa nước miếng không phải là cách. Đột nhiên Tần Sấm nhớ ra xà phòng, liền đổ nước khoáng vào chậu rửa mặt rồi lấy xà phòng chà cho Thu Thu, cuối cùng cũng bớt ngứa.
Thu Thu để mặc cho anh làm gì thì làm, không hề oán giận một câu. Tần Sấm chưa bao giờ gặp người nào đúng ý anh đến vậy, càng nghĩ càng đắc chí, càng kiêu ngạo, anh nhớ lại chuyện uống say ngày hôm đó.
"Thu Thu..." Tiếng gọi này có vẻ tràn ngập tình ý giữa đêm khuya, Tần Sấm xoa vành tai cậu, lưu manh nói: "Về sau sửa miệng đi, kêu lão công."
Cả một câu mà Thu Thu chỉ biết hai chữ "lão công", cũng không biết ý Tần Sấm là sao, cậu ngơ ngác nhìn anh.
Tần Sấm chỉ vào anh, "Lão công."
"Lão...công..." Sợ mình nói sai, Thu Thu đọc thật chậm.
"Vợ ngoan." Tần Sấm hận không thể ôm Thu Thu hôn cậu một cái, nhưng giờ anh chỉ có thể lùi một bước, xoa đầu Thu Thu.
Chuyện ngứa ngáy này kéo dài đến tờ mờ sáng, may mà hôm qua ngủ nhiều nên không ảnh hưởng nhiều. Tần Sấm mang Thu Thu xuống xe.
Các tài xế khác cũng lục tục thức dậy, mấy người trong số này đều là đồng hương với Tần Sấm, lần trước còn cùng ăn cơm ở chỗ A Lan.
Người quen gặp mặt thì náo nhiệt hẳn lên, có người bắt đầu kê bàn gọi người đánh bài.
Cô gái đi theo xe chửi to, "Mới sáng bảnh mắt ra, cơm chưa ăn đã đánh bài! Ông điên hả!" Vừa chửi cô vừa đem cái bàn cơm ra, động tác không hề ngừng.
Thu Thu thấy vậy thì vội chạy ra xem. Ẩm thực hai nước rất khác biệt, cậu chiều theo Tần Sấm, muốn học làm đồ ăn Trung Quốc.
Cô gái nấu nướng rất thành thạo, xem chừng muốn nấu mì sợi, gia vị các loại nêm nếm đủ, nhúm ít rau cho vào mì, một tô đầy ắp khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn thật nhiều.
Cô gái đang định bưng tô ra cho chồng ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Thu Thu, "Nhìn cái gì? Có muốn ăn không?"
Thu Thu lắc đầu ý nói cậu không hiểu, cô gái lại nghĩ là cậu không muốn ăn, liền nói: "Cùng ăn đi, đợi tý chị nấu nồi khác."
Tần Sấm vừa quay đầu thì thấy Thu Thu nhà anh lại chạy sang nhìn nồi nhà người ta.
"Lại đói rồi?" Tần Sấm cố ý trêu cậu.
Thu Thu bám lấy cánh tay Tần Sấm, chỉ chỉ cái nồi. Tần Sấm cười cười, nói với cô gái: "Chị, nhà em muốn học nấu ăn, em vừa lắp inverter trên xe xong, chị dạy em ấy một chút đi."
Cô gái này rất nhiệt tình, đưa mì cho chồng xong thì gật đầu đồng ý, "Được, sang bên này đi."
"Em ấy không hiểu chị nói chuyện đâu, muốn làm gì thì chị cứ chỉ tay là được, em ấy thông minh lắm."
Tìm người học miễn phí thì không thể mặt dày mày dạn dùng đồ nhà người ta, Tần Sấm giúp Thu Thu lấy dụng cụ từ trên xe xuống rồi yên tâm giao cậu cho chị gái kia, anh thì đi ra xem người khác đánh bài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook