Phố Phường (Thị Tỉnh)
-
Chương 13
Edit: Dờ
Tần Sấm hơi say thật rồi, bản tính mặt dày được đà phát huy, Thu Thu giận dỗi quay lưng không nhìn anh nữa, Tần Sấm liền dịch ghế ngồi lại gần cậu, hai tay vươn ra ôm lấy thắt lưng Thu Thu.
"Em gắp cho anh hay là không thích ăn nên mới để vào bát anh?" Tần Sấm sờ sờ vành tai cậu.
May mà Thu Thu không hiểu, nếu nghe hiểu có lẽ sẽ tức chết. Cậu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy A Lan cầm hai chai bia tới.
"Sấm ca..." A Lan đặt bia lên bàn, nửa thân mình dựa vào cánh tay Tần Sấm, "Uống vài ly đi."
Tần Sấm đang cao hứng nên không từ chối, đang định nhận lấy chai bia thì A Lan né đi, "Đây là cho cậu bạn nhỏ này."
Chai bia màu xanh lục thẫm quơ trước mắt mắt Thu Thu, cậu lấm lét nhìn Tần Sấm, anh bày ra vẻ mặt hóng kịch vui, không giải vây giùm cậu.
Cậu đâu biết rằng Tần Sấm chỉ là muốn xem xem cậu có thể uống hay không, có biết cầu xin tha thứ hay không.
Thu Thu đưa tay ra nhận lấy, dáng vẻ tội nghiệp không biết phải làm sao, Tần Sấm không đành lòng, định cầm lấy chai bia.
A Lan nói, "Nhóc không uống rượu bia được hả? Sao lại che chở kỹ thế? Uống tý bia cũng không cho?"
Tần Sấm nhất thời không đáp được, bàn tay lớn trùm lên tay Thu Thu, thấp giọng nói: "Không uống được thì để anh uống giùm em."
Không hiểu Tần Sấm nói gì, nhưng ánh mắt trêu đùa của anh đã thay đổi, Thu Thu thử nhấp một ngụm nhỏ, cậu không thích vị này, lè lưỡi đưa qua cho Tần Sấm.
"Ha ha ha..." Một hớp bia cũng khiến mặt Thu Thu trở nên nghiêm trọng, Tần Sấm vui vẻ, vội vàng cầm lấy chai bia, nói với A Lan, "Em ấy không uống được đâu, đổi cái khác đi."
A Lan kêu người lấy cho Thu Thu một chai nước ngọt, cô ngồi xuống bên cạnh Tần Sấm, "Thế thì Sấm ca uống với em vài ly, chúng ta chơi oẳn tù tì phạt rượu." A Lan ghé vào tai Tần Sấm nói, "Thua sẽ cởi quần áo."
Mời gọi quá lộ liễu, Tần Sấm còn có thể không hiểu sao. Dù anh đang ngà ngà say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra lời mời mọc ấy.
Anh nhìn đám tài xế ngồi đối diện, "Bên kia cũng đang chơi kìa, anh không hiểu Vân Nam chơi thế nào, bọn họ thì biết."
A Lan biết Tần Sấm đang giả đứng đắn. Đứng đắn với người ngoài, lưu manh với cậu nhóc kia, cô không buông tha, "Có khác gì đâu, nếu không thì chơi theo cách của bọn anh đi, anh dạy em là được."
Giọng A Lan lớn, đám đàn ông đều nhìn qua phía này, mồm năm miệng mười, "Hai người lén chơi cái gì đấy?"
Tranh thủ lúc mọi người đang chú ý bên này, A Lan dùng chất giọng phổ thông kì quặc nói: "Sấm ca đó nha, ảnh bảo em chơi uống rượu cởi quần áo. Ảnh nói không biết cách chơi ở Vân Nam, thế Trùng Khánh bọn anh chơi kiểu nào?"
Vừa nghe ba chữ "cởi quần áo", đám đàn ông như biến thành hổ đói, "Để bọn anh chơi với em, nào nào nào, không bắt nạt em đâu, em muốn chơi kiểu Vân Nam cũnng được, kiểu Thái Lan cũng chiều luôn!"
Tần Sấm tưởng thoát kiếp nạn rồi, ai dè A Lan vẫn không buông tha, "Sấm ca, chơi cùng cho vui..."
"Nào! Tần Sấm cùng chơi với anh em đê!"
"Có phải đàn ông hay không!"
Sợ nhất là người uống rượu bị kích, dù không uống nhiều, Tần Sấm cũng không chịu nổi nếu bị người khác khiêu khích như vậy, "Nào..."
Thu Thu lén liếc nhìn anh, Tần Sấm uống rượu nên sườn mặt như đẽo gọt của anh đỏ rừng rực lên, không hiểu sao hơi buồn cười.
Tần Sấm cũng thật là xui xẻo, chơi từ đầu tới cuối anh thua liên tiếp. Đang mùa hè, quần áo trên người chỉ có hai mảnh trên dưới, cởi áo phông rồi cởi quần bò.
Lần thứ ba thua, cả bàn hô hào Tần Sấm cởi quần lót, Tần Sấm mỉm cười rồi đạp một chiếc giày ra.
"Giày không tính!" Càng thấy Tần Sấm xui xẻo thì mọi người càng hăng máu đổ dầu vào lửa.
Tần Sấm cười cười, "Mặc ở trên người em sao lại không tính, tiếp tục tiếp tục."
Thu Thu đã sớm ngừng đũa, rầu rĩ nhìn Tần Sấm. Cậu thấy tình huống phát triển theo chiều hướng không hay ho nhưng chẳng biết làm gì để ngăn anh lại.
Tần Sấm kiên trì càng chơi càng đen, cởi hai chiếc giày, hai chiếc tất, cuối cùng còn sót lại độc một cái quần lót. Mọi người trêu đùa nói, "Chỉ còn lại quần con thôi, xem cậu trốn đằng trời."
Tần Sấm không tin anh có thể đen đủi đến vậy, gió lạnh thổi sau lưng khiến anh rùng mình, đột nhiên trên lưng thấy ấm ấm, Thu Thu đặt tay lên lưng anh. Tần Sấm quay đầu lại cho Thu Thu một ánh mắt yên tâm.
Có những lúc đúng là xui tận mạng, Tần Sấm lại thua, tất cả mọi người ồn ào, "Cởi quần! Mau cởi quần!"
A Lan cười không như cười nhìn Tần Sấm, hóng trò vui.
Chơi xấu mãi rồi, Tần Sấm lần này nguyện ý chào thua, đứng dậy tính cởi quần cho xong chuyện.
"Ưm!" Thu Thu đột nhiên túm lấy cạp quần anh, vẻ mặt sốt sắng.
Tần Sấm cúi đầu nhìn Thu Thu, rượu qua mấy tuần nên giờ nhìn một thành hai, "Hửm?"
Bàn tay nhỏ túm chặt, Thu Thu giận chính mình vì không biết tiếng Trung. Cậu chỉ biết Tần Sấm bọn họ đang uống rượu, đột nhiên lại bắt đầu cởi quần áo, lại còn chỉ một mình Tần Sấm cởi. Cậu cảm giác Tần Sấm đang bị bắt nạt.
"Đấy nhé, không phải em không muốn cởi, người ta không cho em cởi." Khỏi phải nói Tần Sấm vui sướng thế nào, vừa rồi chơi thua mãi, giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nếu Thu Thu không ngăn Tần Sấm cởi quần thì mọi người cũng quên có một thằng nhóc đi theo Tần Sấm.
Một người lớn tiếng nói, "Ái chà, theo xe hay là theo cậu thế?"
Tần Sấm cười không đáp, thái độ mập mờ lấp lửng khiến người ta càng thêm tò mò, "Từ đâu tới thế, chả thấy cô em nói năng gì cả."
Bị người ta nhìn, Thu Thu cảm giác như có sâu bọ bò trên người, cậu kéo tay Tần Sấm muốn anh về khách sạn.
Thấy ánh mắt né tránh của Thu Thu, Tần Sấm cũng không muốn ở lại nữa, "Chắc em ấy mệt rồi, bọn em về trước, các anh cứ tiếp tục uống đi."
"Ấy! Ở lại chơi thêm tý chứ." Thấy Tần Sấm đánh bài chuồn, lập tức có người đứng dậy hô.
Tần Sấm sốt ruột đi về, chỉ mặc lại quần và đi giày, cầm cái áo phông kéo Thu Thu vừa chạy vừa hô, "Lần sau uống tiếp! Bọn em về trước!"
Đi tới đầu đường, gara sửa xe hoàn toàn khuất tầm mắt, hai người mới chậm rãi thả bước. Tần Sấm vẫn nắm tay Thu Thu không buông như thể tản bộ sau bữa tối, anh thích ý đi dạo cùng Thu Thu.
Chậm chầm đi bộ, đèn đường lúc sáng lúc tối, đột nhiên Tần Sấm đứng lại, đưa tay lên vuốt cằm, "Mới đi mấy ngày, râu lại mọc dài rồi."
Râu cứng mọc lởm chởm, nhìn lôi thôi lếch thếch như người vô gia cư. Thu Thu nghe không hiểu, Tần Sấm bèn chỉ chỉ cằm anh, Thu Thu liền kiễng chân lên để nhìn.
"Thấy rõ không?" Tần Sấm cầm tay cậu áp lên cằm anh, đầu ngón tay nhẵn mịn vuốt lên cái cằm lún phún đầy râu.
"Thu Thu..." Tần Sấm cúi xuống cọ cằm lên chóp mũi cậu, "Đau không?"
Tần Sấm hơi say thật rồi, bản tính mặt dày được đà phát huy, Thu Thu giận dỗi quay lưng không nhìn anh nữa, Tần Sấm liền dịch ghế ngồi lại gần cậu, hai tay vươn ra ôm lấy thắt lưng Thu Thu.
"Em gắp cho anh hay là không thích ăn nên mới để vào bát anh?" Tần Sấm sờ sờ vành tai cậu.
May mà Thu Thu không hiểu, nếu nghe hiểu có lẽ sẽ tức chết. Cậu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy A Lan cầm hai chai bia tới.
"Sấm ca..." A Lan đặt bia lên bàn, nửa thân mình dựa vào cánh tay Tần Sấm, "Uống vài ly đi."
Tần Sấm đang cao hứng nên không từ chối, đang định nhận lấy chai bia thì A Lan né đi, "Đây là cho cậu bạn nhỏ này."
Chai bia màu xanh lục thẫm quơ trước mắt mắt Thu Thu, cậu lấm lét nhìn Tần Sấm, anh bày ra vẻ mặt hóng kịch vui, không giải vây giùm cậu.
Cậu đâu biết rằng Tần Sấm chỉ là muốn xem xem cậu có thể uống hay không, có biết cầu xin tha thứ hay không.
Thu Thu đưa tay ra nhận lấy, dáng vẻ tội nghiệp không biết phải làm sao, Tần Sấm không đành lòng, định cầm lấy chai bia.
A Lan nói, "Nhóc không uống rượu bia được hả? Sao lại che chở kỹ thế? Uống tý bia cũng không cho?"
Tần Sấm nhất thời không đáp được, bàn tay lớn trùm lên tay Thu Thu, thấp giọng nói: "Không uống được thì để anh uống giùm em."
Không hiểu Tần Sấm nói gì, nhưng ánh mắt trêu đùa của anh đã thay đổi, Thu Thu thử nhấp một ngụm nhỏ, cậu không thích vị này, lè lưỡi đưa qua cho Tần Sấm.
"Ha ha ha..." Một hớp bia cũng khiến mặt Thu Thu trở nên nghiêm trọng, Tần Sấm vui vẻ, vội vàng cầm lấy chai bia, nói với A Lan, "Em ấy không uống được đâu, đổi cái khác đi."
A Lan kêu người lấy cho Thu Thu một chai nước ngọt, cô ngồi xuống bên cạnh Tần Sấm, "Thế thì Sấm ca uống với em vài ly, chúng ta chơi oẳn tù tì phạt rượu." A Lan ghé vào tai Tần Sấm nói, "Thua sẽ cởi quần áo."
Mời gọi quá lộ liễu, Tần Sấm còn có thể không hiểu sao. Dù anh đang ngà ngà say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra lời mời mọc ấy.
Anh nhìn đám tài xế ngồi đối diện, "Bên kia cũng đang chơi kìa, anh không hiểu Vân Nam chơi thế nào, bọn họ thì biết."
A Lan biết Tần Sấm đang giả đứng đắn. Đứng đắn với người ngoài, lưu manh với cậu nhóc kia, cô không buông tha, "Có khác gì đâu, nếu không thì chơi theo cách của bọn anh đi, anh dạy em là được."
Giọng A Lan lớn, đám đàn ông đều nhìn qua phía này, mồm năm miệng mười, "Hai người lén chơi cái gì đấy?"
Tranh thủ lúc mọi người đang chú ý bên này, A Lan dùng chất giọng phổ thông kì quặc nói: "Sấm ca đó nha, ảnh bảo em chơi uống rượu cởi quần áo. Ảnh nói không biết cách chơi ở Vân Nam, thế Trùng Khánh bọn anh chơi kiểu nào?"
Vừa nghe ba chữ "cởi quần áo", đám đàn ông như biến thành hổ đói, "Để bọn anh chơi với em, nào nào nào, không bắt nạt em đâu, em muốn chơi kiểu Vân Nam cũnng được, kiểu Thái Lan cũng chiều luôn!"
Tần Sấm tưởng thoát kiếp nạn rồi, ai dè A Lan vẫn không buông tha, "Sấm ca, chơi cùng cho vui..."
"Nào! Tần Sấm cùng chơi với anh em đê!"
"Có phải đàn ông hay không!"
Sợ nhất là người uống rượu bị kích, dù không uống nhiều, Tần Sấm cũng không chịu nổi nếu bị người khác khiêu khích như vậy, "Nào..."
Thu Thu lén liếc nhìn anh, Tần Sấm uống rượu nên sườn mặt như đẽo gọt của anh đỏ rừng rực lên, không hiểu sao hơi buồn cười.
Tần Sấm cũng thật là xui xẻo, chơi từ đầu tới cuối anh thua liên tiếp. Đang mùa hè, quần áo trên người chỉ có hai mảnh trên dưới, cởi áo phông rồi cởi quần bò.
Lần thứ ba thua, cả bàn hô hào Tần Sấm cởi quần lót, Tần Sấm mỉm cười rồi đạp một chiếc giày ra.
"Giày không tính!" Càng thấy Tần Sấm xui xẻo thì mọi người càng hăng máu đổ dầu vào lửa.
Tần Sấm cười cười, "Mặc ở trên người em sao lại không tính, tiếp tục tiếp tục."
Thu Thu đã sớm ngừng đũa, rầu rĩ nhìn Tần Sấm. Cậu thấy tình huống phát triển theo chiều hướng không hay ho nhưng chẳng biết làm gì để ngăn anh lại.
Tần Sấm kiên trì càng chơi càng đen, cởi hai chiếc giày, hai chiếc tất, cuối cùng còn sót lại độc một cái quần lót. Mọi người trêu đùa nói, "Chỉ còn lại quần con thôi, xem cậu trốn đằng trời."
Tần Sấm không tin anh có thể đen đủi đến vậy, gió lạnh thổi sau lưng khiến anh rùng mình, đột nhiên trên lưng thấy ấm ấm, Thu Thu đặt tay lên lưng anh. Tần Sấm quay đầu lại cho Thu Thu một ánh mắt yên tâm.
Có những lúc đúng là xui tận mạng, Tần Sấm lại thua, tất cả mọi người ồn ào, "Cởi quần! Mau cởi quần!"
A Lan cười không như cười nhìn Tần Sấm, hóng trò vui.
Chơi xấu mãi rồi, Tần Sấm lần này nguyện ý chào thua, đứng dậy tính cởi quần cho xong chuyện.
"Ưm!" Thu Thu đột nhiên túm lấy cạp quần anh, vẻ mặt sốt sắng.
Tần Sấm cúi đầu nhìn Thu Thu, rượu qua mấy tuần nên giờ nhìn một thành hai, "Hửm?"
Bàn tay nhỏ túm chặt, Thu Thu giận chính mình vì không biết tiếng Trung. Cậu chỉ biết Tần Sấm bọn họ đang uống rượu, đột nhiên lại bắt đầu cởi quần áo, lại còn chỉ một mình Tần Sấm cởi. Cậu cảm giác Tần Sấm đang bị bắt nạt.
"Đấy nhé, không phải em không muốn cởi, người ta không cho em cởi." Khỏi phải nói Tần Sấm vui sướng thế nào, vừa rồi chơi thua mãi, giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nếu Thu Thu không ngăn Tần Sấm cởi quần thì mọi người cũng quên có một thằng nhóc đi theo Tần Sấm.
Một người lớn tiếng nói, "Ái chà, theo xe hay là theo cậu thế?"
Tần Sấm cười không đáp, thái độ mập mờ lấp lửng khiến người ta càng thêm tò mò, "Từ đâu tới thế, chả thấy cô em nói năng gì cả."
Bị người ta nhìn, Thu Thu cảm giác như có sâu bọ bò trên người, cậu kéo tay Tần Sấm muốn anh về khách sạn.
Thấy ánh mắt né tránh của Thu Thu, Tần Sấm cũng không muốn ở lại nữa, "Chắc em ấy mệt rồi, bọn em về trước, các anh cứ tiếp tục uống đi."
"Ấy! Ở lại chơi thêm tý chứ." Thấy Tần Sấm đánh bài chuồn, lập tức có người đứng dậy hô.
Tần Sấm sốt ruột đi về, chỉ mặc lại quần và đi giày, cầm cái áo phông kéo Thu Thu vừa chạy vừa hô, "Lần sau uống tiếp! Bọn em về trước!"
Đi tới đầu đường, gara sửa xe hoàn toàn khuất tầm mắt, hai người mới chậm rãi thả bước. Tần Sấm vẫn nắm tay Thu Thu không buông như thể tản bộ sau bữa tối, anh thích ý đi dạo cùng Thu Thu.
Chậm chầm đi bộ, đèn đường lúc sáng lúc tối, đột nhiên Tần Sấm đứng lại, đưa tay lên vuốt cằm, "Mới đi mấy ngày, râu lại mọc dài rồi."
Râu cứng mọc lởm chởm, nhìn lôi thôi lếch thếch như người vô gia cư. Thu Thu nghe không hiểu, Tần Sấm bèn chỉ chỉ cằm anh, Thu Thu liền kiễng chân lên để nhìn.
"Thấy rõ không?" Tần Sấm cầm tay cậu áp lên cằm anh, đầu ngón tay nhẵn mịn vuốt lên cái cằm lún phún đầy râu.
"Thu Thu..." Tần Sấm cúi xuống cọ cằm lên chóp mũi cậu, "Đau không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook