Vương Tương Nhan sau khi rời khỏi phòng Vương Tương Khuynh, liền trực tiếp đi tới phòng khách tìm Tử Yên: "Nhị tiểu thư, ngươi cứ như vậy..."

Tử Yên thấy Vương Tương Nhan hấp tấp mà chạy vào phòng khách, còn chưa kịp hỏi nàng vì sao như vậy, thì đã bị nàng lôi đi.

"Ta cùng Tử Yên cô nương có chuyện riêng cần nói, các ngươi ai cũng không được phép bước vào hoa viên!" Vương Tương Nhan trước khi rời đi chỉ bỏ lại một câu như thế, khiến Liên Hoa đứng chờ ở đó vẻ mặt dại ra, chờ hai người biến mất ở cửa phòng khách, mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Đây là chuyện gì đang xảy ra a?"

Vương Tương Nhan đem Tử Hên tới chòi nghỉ mát ở trong hoa viên, mới buông tay Tử Yên ra, xoay người đối mặt với Tử Yên, trong lúc nhất thời hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể càng không ngừng vò vò góc áo của mình.

"Nhị tiểu thư, nếu còn tiếp tục vò thì y phục của ngươi sẽ bị rách đấy." Tử Yên thấy Vương Tương Nhan mang nàng tới chòi nghỉ mát, rồi cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu vò góc áo, liền trêu nghẹo nói.

"Ách." Vương Tương Nhan xấu hổ, hai bên tai phiếm hồng, "Tử Yên cô nương, ta..." Vương Tương Nhan muốn nói lại thôi, nàng nghĩ nói cho Tử Yên việc mình thích nàng ấy, nhưng lại sợ làm nàng ấy kinh hãi, nhiều lần muốn nói ra, nhưng chính là vẫn chưa nói ra được lời nào.

"Nhị tiểu thư mang ta tới chòi nghỉ mát này, chính là có chuyện muốn tự nói với ta sao?" Tử Yên kéo khóe miệng, câu ra một nụ cười nhàn nhạt. Tử Yên ở trong thanh lâu nhiều năm như vậy, cái gì cũng thấy qua, mà mấy chuyện tình cảm của nữ tử, cũng gặp qua không ít, Vương Tương Nhan mang nàng đến chòi nghỉ mát thì nàng cũng đã đại khái đoán được Vương Tương Nhan muốn hướng mình thổ hộ tình cảm.

Lúc này thấy Vương Tương Nhan bộ dạng vẫn còn chút do dự, cũng biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, chắc sợ làm nàng kinh hãi nên mới không dám nói ra, trong lòng khẽ thở dài, "Ai, lẽ nào ngay cả việc biểu lộ cũng muốn ta nói?"

"Tử Yên, Tử Yên cô nương, ta... ngươi... cái kia... cái kia..." Vương Tương Nhan tuy là nữ tử nhưng quản lý cả một cái tú phường, rõ ràng cái lưỡi so với Liên Hoa còn sắc bén hơn, còn có khi nói về chuyện sản nghiệp thì miệng lưỡi lúc nào cũng lưu loát, nhưng lúc này đối mặt với Tử Yên, ngoài trừ nói lắp bắp ra, nghĩ đến những lời muốn nói liền ngượng ngừng không ngớt.

Bản thân Vương Tương Nhan không vội, Tử Yên nghe được đều nóng nảy, cắn răng một cái, trực tiếp hỏi: "Nhị tiểu thư muốn nói cái gì liền nói thẳng đi! Không cần ấp a ấp úng! Nếu không có gì vậy ta đi trước đây!" Thấy Vương Tương Nhan chính là cúi đầu không dám nhìn mình, liền xoay người làm bộ như mình muốn rời đi.

"Tử Yên chờ!" Vương Tương Nhan kéo Tử Yên lại, nghĩ đến việc mình đã đem Tử Uên mang đến chòi nghỉ mát này, có cơ hội tốt như vậy mà còn lãng phí thì đúng là ngu ngốc, hít sâu một hơi, mở miệng nói, "Cái kia, Tử Yên... Tử Yên cô nương, ngươi thích ta... Tương Khuynh nhà ta sao?"

Thấy Vương Tương Nhan hít sâu, Tử Yên liền đè nén tâm tình lại, cho rằng nàng rốt cục cũng lấy hết dũng khí ra biểu lộ, nhưng không nghĩ rằng nàng lại hỏi vấn đề này: "Nhị tiểu thư là muốn hỏi cái này?"

Tử Yên cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang bị nắm, lại ngẩng đầu nhìn Vương Tương Nhan, thấy nàng cúi đầu không dám nhìn mình, lông mi nhất thời nhíu lại, trả lời: "Thích a."

"Hử...Thích?" Vương Tương Nhan trong lòng đau xót, ngẩng đầu đã thấy Tử Yên mang theo vẻ mặt trêu tức, cười nhìn mình, để xác nhận lại nên hỏi thêm một lần nữa. "Ngươi...thật sự thích Tương Khuynh?"

Tử Yên lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Không thích. Nhị tiểu thư mang ta tới chòi nghỉ mát chỉ vì hỏi ta có thích Tương Khuynh hay không thôi sao?"

Ngưng lại một chút, nói tiếp: "Nếu hỏi xong, chúng ta liền trở về đi."

"Không, đều không phải." Vương Tương Nhan thấy Tử Yên nói không thích Tương Khuynh, trong lòng vui vẻ, ngược lại ánh mắt lờ mờ, nhìn thẳng vào trong mắt Tử Yên hỏi: "Vậy...Tử Yên cô nương có đang thích người nào sao?"

"Có." Tử Yên ánh mắt kiên định, mang theo một tia sủng nịch cười nhìn Vương Tương Nhan, chỉ là Vương Tương Nhan không có phát hiện ra thôi.

"Có... có a..." Nghe được Tử Yên trả lời có người thích, hô hấp Vương Tương Nhan bị kiềm hãm, "Vậy... vậy không có việc gì."

Ngừng lại một chút, nỗ lực mà vung lên một nụ cười, giải thích nói: "Không thích Tương Khuynh là tốt rồi, Tương Khuynh dù gì đã thích cái nữ tử kia, mà nàng chính là Trưởng công chúa, ta chỉ sợ ngươi thích Tương Khuynh, làm cho Trưởng công chúa tức giận, cho nên muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đã không thích Tương Khuynh, nếu có yêu thích người khác, vậy cũng không sao."

Vương Tương Nhan buông tay Tử Yên ra, tự mình đi ra khỏi chòi nghỉ mát, quay đầu lại nhưng phát hiện Tử Yên vẫn đứng đó không nhúc nhích, hơi bất an mà hỏi thăm: "Tử Yên cô nương, còn không quay về sao?"

Vương Tương Nhan yêu thương, không khỏi thầm nghĩ: "Lẽ nào Tử Yên kỳ thực thích Tương Khuynh, nghe được người Tương Khuynh thích là Trưởng công chúa cho nên thương tâm khổ sở?"

Tử Yên quay đầu lại, chống lại ánh mắt tìm tòi của Vương Tương Nhan, nói rằng: "Tương Nhan, ngươi không hỏi xem ta thích là người nào sao?"

"Tương Nhan? Ngươi vừa gọi ta cái gì?" Vương Tương Nhan tiến lên một bước nắm lấy tay Tử Yên, lúc trước Tử Yên chỉ toàn gọi nàng là "nhị tiểu thư", không thì sẽ gọi là "nhị tỷ", nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng ấy gọi tên mình, lúc này nghe Tử Yên dĩ nhiên gọi là "Tương Nhan", không khỏi nghĩ đến, "Lẽ nào người trong lòng Tử Yên thích, chính là ta?"

"Ai." Tử Yên thở dài một hơi, "Ngươi thế nào ngu ngốc như vậy?"

"Phải, phải, ta ngốc." Vương Tương Nhan gật đầu không ngừng, "Vậy người Tử Yên thích chính là ai?"

"Ơ hay, sao không gọi là Tử Yên cô nương nữa?" Tử Yên lúc này trên mặt mang theo dáng tươi cười, thấy Vương Tương Nhan đỏ mặt lại cúi đầu không dám nhìn mình.

"Tử Yên cô nương." Vương Tương Nhan ngoan ngoãn mà hô một câu.

"Thế nào lại gọi Tử Yên cô nương?" Tử Yên vẻ mặt sủng nịch mà nhìn Vương Tương Nhan, trong lòng bất đắc dĩ, "Thế nào người mình coi trọng lại trở thành một kẻ ưa thích nhăn nhó như đàn bà thế này? Bình thường không phải rất khôn khéo sao?" Vương Tương Nhan nếu mà nghe được những lời này của Tử Yên, có khi tức giận tới mức trào máu quá, nàng vốn chính là đàn bà a!

Thấy Vương Tương Nhan bộ dạng ngạo kiều không được tự nhiên, phỏng chừng chờ nàng nói ra một câu "ta thích ngươi" sợ là tới cả đời. Tử Yên hít sâu một hơi, tiến lên một bước trực tiếp đem Vương Tương Nhan ôm vào lòng: "Tương Nhan, ta thích ngươi."

Đột nhiên hạnh phúc đến cực điểm, một câu "ta thích ngươi" đem Vương Tương Nhan hạnh phúc tới hồ đồ, trong đầu nàng không ngừng vọng đi vọng lại một câu "ta thích ngươi".

"Tử Yên, ngươi vừa... Ngươi vừa nói cái gì? Ta có đúng hay không nghe lầm? Ngươi nói ngươi thích ta?" Ôm nhau chỉ chốc lát, Vương Tương Nhan mới mở miệng hỏi, chỉ sợ bản thân nghe lầm.

"Đúng vậy, ta thích ngươi, thích Tương Nhan, thích nhị tiểu thư Vương gia." Tử Yên mỉm cười, ba câu thích này khiến cho mặt Vương Tương Nhan ửng đỏ, ngượng ngùng mà đem mặt vùi vào trong lòng của Tử Yên.

Thấy Vương Tương Nhan không nói gì, Tử Yên liền nói tiếp: "Trong những ngày ở tú phường, bất tri bất giác mà thích một người, nàng khôn khéo trong việc buôn bán, lại có thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, thế nhưng nàng đối với ta cũng rất ôn nhu, nàng chiếu cố ta, quan tâm ta, làm bạn cùng ta, khiến ta có cảm giác không hề cô độc, mà nàng là nữ tử, mà ta cũng là nữ tử, ta không biết nàng có thích ta hay không, cũng không biết nàng có ghét bỏ ta xuất thân thanh lâu hay không, ta chỉ nói cho ngươi biết ta thích nàng."

Vương Tương Nhan nghe Tử Yên nói như thế, không khỏi đỏ mắt: "Ta thích ngươi! Ta cũng thích ngươi! Ta thế nào sẽ ghét bỏ ngươi, thích ngươi còn không kịp đây. Không biết vì sao, ta chính là nghĩ muốn đối tốt với ngươi, nghĩ muốn chiếu cố ngươi" dừng một chút, bổ sung thêm: "Cả đời!"

"Được nhị tỷ!" Tử Yên nghe vậy, liền đem Vương Tương Nhan ôm càng chặt, "Nếu ngươi không đem ngọc bội đưa cho ta, ta nghĩ cả đời ta đều không dám nói ra ba chữ "ta thích ngươi"."

"Lấy ngọc của ta, sau đó trở thành người của ta." Vương Tương Nhan nghĩ đến Tử Yên đã nhận ngọc bội của mình, liền khí phách mà nói ra một câu như thế.

Tử Tên buông Vương Tương Nhan ra, thấy Vương Tương Nhan vẻ mặt ửng đỏ, mà bốn bề tĩnh lặng, thật muốn làm mấy cảnh không thích hợp cho nhi đồng ở chỗ này, nghĩ lại lúc này cả hai chỉ mới vừa cùng một chỗ liền làm những chuyện như vậy, sợ sẽ làm kinh hách đến Vương Tương Nhan, ngược lại hỏi: "Nhan, ngươi theo ta cùng một chỗ, còn phụ mẫu ngươi..."

Yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng chuyện ở chung một chỗ không thể chỉ có chuyện của hai người: "Ngươi và ta đều là nữ tử, phụ mẫu của ngươi, nhất định sẽ phản đối đi."

"Chỗ phụ mẫu, ta sẽ nghĩ biện pháp. Chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta cùng một chỗ, không có gì có thể ngăn cách đôi ta."

Vương Tương Nhan nói như vậy, lại nghĩ đến mình còn có một đệ đệ, liền nói tiếp: "Quay về vấn đề chính đó là tuy chúng ta không thể sinh hài tử, nhưng còn có Tương Khuynh mà!"

Tử Yên nghĩ đến Vương Tương Khuynh, gật đầu nói: "May còn có ́Tương Khuynh."

Ngừng lại một chút, hỏi: "Được rồi, Tương Khuynh cùng vị Trưởng công chúa kia là chuyện gì xảy ra?"

"Hoàng thượng đã tứ hôn cho Tương Khuynh cùng Trưởng công chúa." Vương Tương Nhan hồi đáp, "Việc này còn phải mau chóng nói cho phụ mẫu biết." Vương Tương Nhan nói xong mặt đỏ lên.

"Tử Yên...ta nghĩ muốn ôm ngươi một cái." Không đợi Tử Yên trả lời lại tiến tới ôm, trong lòng nghĩ: "Trước ngươi ôm ta, hiện tại đến lượt ta chủ động ôm ngươi. Cảm giác ôm, thật phê nga~ "

Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa hai người lén lút mà đi tới hoa viên, xa xa liền trông thấy hai người đang ôm nhau.

"Nhị tiểu thư thật sự cùng Tử Yên cô nương có gian tình!"

"Nhị tỷ cùng Tử Yên thật sự có chuyện!"

Thấy tình cảnh trước mắt, Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa song song nói, nghe được lời đối phương nói, hai người quay đầu liếc nhau, song song gật đầu.

- ----------------------

Beta: chương này đoạn đầu beta còn tưởng bà Nhan bả thụ._. Đoạn cuối bả ôm lại người ta mà kêu..."phê" thật muốn té ngửa =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương