"Vương công tử, đây là năm mươi lượng tiền thối của ngươi, ngươi cầm lấy đi!" Trương chưởng quầy chạy nhanh vào trong lấy tiền, đem ra năm mươi lượng bạc đưa cho Vương Tương Khuynh.

Vương Tương Khuynh cầm lấy năm mươi lượng, hỏi: "Trương chưởng quầy, ta muốn hỏi một câu, Triệu công tử rốt cuộc trả cho ngươi bao nhiêu tiền?" Vương Tương Khuynh nghĩ, khi nào gặp Mộ Dung Mẫn thì đem số tiền này trả lại cho nàng, ta cũng không phải là tiểu bạch kiểm cần bao nuôi, thật xấu hổ quá đi!

Trương chưởng quầy nghe Vương Tương Khuynh hỏi như vậy, trong lòng liền minh bạch được ý tứ của Vương Tương Khuynh, liền nói: "Vương công tử, ngươi tự mình hỏi Triệu công tử đi!" Hắn cũng không muốn bởi vì lắm miệng mà để lộ chuyện gì a, nếu không sau này chắc chắn bị trưởng công chúa vả miệng.

"Ách, vậy được rồi." Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, đến lúc đó đem số tiền này tới giao cho Mộ Dung Mẫn cũng được, dù gì sau này Mộ Dung Mẫn sẽ trở thành nữ chủ nhân Vương gia của nàng a.

"Thiếu gia, xe ngựa đang ở trước cửa, ta đem hành lý lên xe hết rồi, có thể đi liền!" Mười Ba sau khi trở về, liền chịu khó đem hết đống hành lý lên xe, xong xuôi liền đứng trước cửa chờ thiếu gia nhà mình.

"Vậy đi thôi." Vương Tương Khuynh đáp một câu, đoàn người ngồi trên xe đi tới Vương phủ.

Tới trước cửa Triệu phủ cũ.

"Ơ, tấm biển từ khi nào đã đổi thành Vương phủ rồi?" Vương Tương Khuynh xuống xe, ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện tấm biển Triệu phủ đã bị đổi thành Vương phủ.

Mười Ba ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Thiếu gia, ta ngày hôm qua bỏ thêm chút tiền, cho nên họ mới làm xong nhanh như vậy."

"Qủa nhiên có tiền là có tất cả a!" Vương Tương Khuynh cảm thán một câu, liền mang theo Liên Hoa cùng Mười Ba vào Vương phủ.

Triệu quản gia thấy Vương Tương Khuynh đã trở về, bước lên phía trước nói: "Vương lão gia, lúc họ đem tấm biển Vương phủ đến, tiểu nhân đã trực tiếp sai hạ nhân treo lên, còn có, Vương lão gia, gian phòng của ngài đã dọn dẹp xong hết rồi, tiểu nhân liền mang ngài qua đó xem."

"Khụ Khụ." Vương Tương Khuynh vẫn không quen với việc bị người khác gọi là Vương lão gia.

"Triệu quản gia, sau này, ngươi cứ gọi ta là Vương công tử đi! Nếu còn dám gọi Vương lão gia, ta liền đuổi ngươi, tìm một quản gia khác!"

Triệu quản gia vừa nghe Vương Tương Khuynh muốn đuổi mình, vội vã nói: "Vâng vâng vâng, Vương công tử, sau này ta đều gọi ngài là Vương công tử! Tiểu nhân cũng không dám gọi ngài là Vương lão gia nữa!"

"Xem ra uy hiếp là hữu dụng nhất!" Vương Tương Khuynh cảm thán.

"Triệu quản gia, ngươi trước kêu hai người đi ra ngoài cửa đem đồ ở trên xe ngựa xuống, coi có gì thì sắp xếp lại, còn nữa mang ta tới phòng của ta xem."

Triệu quản gia kêu hai người hạ nhân, theo lời dặn của Vương Tương Khuynh mà làm, xong liền mang Vương Tương Khuynh tới phòng của hắn. "Vương công tử, chính là chỗ này, phòng của ngài, còn hai căn phòng bên cạnh, thì để Mười Ba cùng Liên Hoa vào, cụ thể họ muốn gian phòng nào, thì tùy theo ý của họ."

Liên Hoa liền chọn phòng bên phải, Mười Ba thì chọn phòng bên trái, trước mặc kệ thiếu gia nhà mình, liền tự mình chỉnh lý gian phòng của bản thân.

Vương Tương Khuynh nhìn chung quanh một vòng, đối với gian phòng này có chút thỏa mãn, lại thấy trên bàn có cẩm túi. không khỏi nhớ tới Lâm Tú Uyển.

"Ta cùng Tú Uyển, đã lâu chưa gặp nhau, không biết nàng có tốt hay không!" Lắc đầu, thở dài: "Aiz."

Liên Hoa thu thập hành lý được một nửa, thì nghe được tiếng sáo, cảm giác có chút thê lương. "Thiếu gia làm sao vậy? Tại sao lại thổi từ khúc đau thương như thế?" Liên Hoa bỏ chuyện hành lý qua một bên, vội vàng đi vào phòng Vương Tương Khuynh, thấy thiếu gia nhà mình đang đứng bên cạnh cửa sổ thổi bằng cây sáo mà Lâm Tú Uyển tặng, liền minh bạch được thì ra thiếu gia đang nhớ đến Lâm cô nương.

"Thiếu gia, người có đúng hay không nhớ Lâm cô nương?"

Liên Hoa cắt đứt tiếng sáo của Vương Tương Khuynh, nàng quay đầu lại nhìn về phía Liên Hoa: "Hoa nhỏ, ta như vậy, có phải rất tồi hay không? Rõ ràng nói thích Mẫn Mẫn, thế nhưng hiện tại lại tưởng niệm Tú Uyển."

"Thiếu gia, kỳ thật nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường!" Liên Hoa ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu thiếu gia nhà mình làm phò mã, thì làm gì có cửa mà đòi ba vợ bốn nàng hầu chứ.

"Hoa nhỏ, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn ba vợ bốn nàng hầu, tận hưởng hạnh phúc. Ta chỉ là nghĩ xin lỗi Tú Uyển, muốn đem Tú Uyển trở thành hảo bằng hữu. Ta...ta không có bằng hữu nào..." Vương Tương Khuynh lại thở dài. "Hoa nhỏ, ta..." Vương Tương Khuynh muốn nói rồi lại không biết nên mở miệng thế nào. Trong khoảng thời gian này, đều cố ý quên thân phận nữ tử của mình, mà nếu muốn cùng Mộ Dung Mẫn ở chung một chỗ, nhất định phải thẳng thắn, không biết đến lúc đó nàng thẳng thắn nói ra, liệu cả hai có khả năng ở cùng một chỗ được không.

Vương Tương Khuynh hít sâu một hơi, quyết định nói ra: "Hoa nhỏ, cho tới nay, ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân, vẫn luôn xem ngươi trở thành muội muội của ta, cho nên, có chuyện ta muốn nói cho ngươi, hoa nhỏ, ngươi có thể hay không đừng cô phụ tín nhiệm của ta?"

Liên Hoa thấy Vương Tương Khuynh nhìn mình, trong mắt lộ vẻ tín nhiệm, không hề hoài nghi, liền nói: "Thiếu gia, từ lúc người thụ thương tỉnh lại, thì trở nên không giống như trước. Trước đây luôn luôn muốn chúng ta cách xa người một chút, chúng ta khi đó đối với người chính là thân phận hạ nhân, thế nhưng hiện tại, người đem ta cùng Mười Ba trở thành muội muội đệ đệ chiếu cố chúng ta, ta cùng Mười Ba, vĩnh viễn không bao giờ phản bội thiếu gia." Liên Hoa vươn ba ngón tay, thề với trời, trong lòng lẳng lặng bổ sung một câu. "Nếu trưởng công chúa có tới hỏi, ta nhất định đem hết mọi chuyện kể cho công chúa nghe, bất quá không tính là phản bội!"

"Hoa nhỏ, ngươi đến, đưa tai ngươi đây." Chờ Liên Hoa đi tới bên người Vương Tương Khuynh, Vương Tương Khuynh liền nói nhỏ vào tai nàng.

"Hoa nhỏ, kỳ thật ta là nữ tử."

Vương Tương Khuynh ngẩng đầu đứng thẳng, nhìn Liên Hoa bộ dạng đần ra: "Hoa nhỏ, ngươi chắc chắn sẽ không tin, nhưng chính xác thì đó là sự thật!"

Liên Hoa nhìn về phía thiếu gia nhà mình, chớp chớp mắt: "Sao có thể, sao lại như vậy..."

"Hoa nhỏ, ngươi hãy thay ta bảo vệ bí mật này!" Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa nói không ra lời, liền nói tiếp. "Tạm thời đừng để cho Mười Ba biết."

"Thế nhưng thiếu gia, ngươi... ngươi... ngươi như vậy... ngươi cùng Mộ Dung cô nương, Mộ Dung cô nương đến lúc đó..." Liên Hoa sợ hãi mà nói không nên lời.

"Mộ Dung cô nương là trưởng công chúa, thiếu gia lại dám nữ phẫn nam tham gia khoa cử, này này này không phải là tội khi quân sao!"

Liên Hoa trong lòng tuy sợ hãi, nhưng chung quy vẫn đứng về phía thiếu gia nhà mình, chuyện này, trăm triệu lần không thể nói cho Mộ Dung Mẫn.

"Thiếu gia, nếu vậy nên làm sao bây giờ?"

"Hoa nhỏ, ngươi biết không? Tú Uyển nói, bất luận ta là nam hay nữ, thì nàng vẫn yêu ta. Ta liền nghĩ, ta đối với Mẫn Mẫn, cũng sẽ như vậy, có thể Mẫn Mẫn, cũng giống như vậy đi." Vương Tương Khuynh không dám khẳng định chắc.

"Hay là Mẫn Mẫn sau khi biết thân phận của ta, liền không yêu ta nữa, nếu như vậy, đến lúc đó ta sẽ tự động rời khỏi nàng."

"Thiếu gia, tội tình gì người phải làm vậy, nếu Lâm cô nương đối với người trung tình đến tận bây giờ, vì sao không thể cùng Lâm cô nương ở một chỗ?" Liên Hoa không rõ, vì sao thiếu gia nhà mình lại chấp nhận theo đuổi một thứ tình cảm không chắc được hồi đáp chứ, cũng không muốn cùng Lâm Tú Uyển cùng một chỗ.

"Nếu như, nếu như người đâu tiên ta gặp là Lâm Tú Uyển, nếu như ta không bao giờ gặp phải Mộ Dung Mẫn, thì có lẽ ta sẽ cùng Tú Uyển cùng một chỗ đi. Mà nếu không phải gặp phải Mộ Dung Mẫn, ta sẽ không tới Thịnh Đều này, sẽ không gặp phải Lâm Tú Uyển." Vương Tương Khuynh trong giọng nói mang theo nhàn nhạt đau thương.

"Rõ ràng, mọi thứ đều đã được định trước rồi..."

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình khổ sở như vậy, liền ôm lấy Vương Tương Khuynh, nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Tương Khuynh, nói: "Thiếu gia, không cần khổ sở, Mộ Dung cô nương chắc chắn sẽ thích người, nhất định sẽ không cô phụ tình cảm của người! Nếu Mộ Dung cô nương phụ người, cùng lắm thì chúng ta quay về Phồn thành đi, có lẽ trên đường vừa đi vừa du ngoạn, như Trầm Trữ cô nương vậy, trời đất bao la, chùng ta đều đi xem!"

"Hoa nhỏ, cảm ơn ngươi." Cho tới nay, Vương Tương Khuynh đều đem mọi thứ giấu trong lòng, tận lực lảnh tránh không muốn đối mặt với hiện thực, lúc này nghe Liên Hoa thoải mái nói chuyện với nàng, không khỏi rơi lệ.

Mười Ba thu thập hành lý xong, đi tới gian phòng Vương Tương Khuynh, liền thấy thiếu gia đang rơi lệ ôm lấy Liên Hoa, không khỏi sững sờ tại chỗ: "Thiếu gia, Liên Hoa, các ngươi đây là?"

Vương Tương Khuynh buông Liên Hoa ra, lấy tay xoa xoa khóe mắt: "Mười Ba, thủ thập hành lý xong rồi sao?"

"Thiếu gia, ta đều làm xong rồi!" Mười Ba hồi đáp.

"Đã vậy, thì ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi nửa ngày rồi. Hoa nhỏ, ngươi cũng về phòng mình nghỉ ngơi đi." Vương Tương Khuynh đem Mười Ba cùng Liên Hoa đuổi đi, đóng cửa lại, nằm trên giường bắt đầu nhớ tới truyện trước đó.

Một ngày này, Vương Tương Khuynh đợi một ngày một đêm, mà Mộ Dung Mẫn cũng không có xuất hiện. Thẳng đến ngày thứ hai thông báo yết bảng, cũng không nhìn thấy Mộ Dung Mẫn. Mười Ba sáng sớm đã canh giữ trước bảng thông báo, chờ các quan sai tới dán bảng thông báo. Đợi quan sai dán lên xong, liền tiến lại nhìn, liếc mắt liền thấy được xếp hạng đầu bảng ba chữ "Vương Tương Khuynh".

Mười Ba thấy thiếu gia nhà mình đậu trạng nguyên, liền vội vàng chạy về Vương phủ, hướng thiếu gia nhà mình thông báo. Lúc này mới vừa vào Vương phủ, liền hô to: "Thiếu gia, là trạng nguyên! Thiếu gia đậu trạng nguyên! Thiếu gia lập tức sẽ có phu nhân!"

Dọc theo đường đi, gia đinh nghe được thiếu gia nhà mình đậu trạng nguyên tự nhiên là vui vẻ, chỉ là không rõ, vì sao Mười Ba lại nói thiếu gia lập tức sẽ có phu nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương