Phò Mã Gặp Nạn
Chương 7: C7: Vô Tình Cướp Phải Đại Nhân Vật Rồi!

Một đường thẳng tắp dọc theo dấu vết hai người kia để lại mà đi ngược hướng cuối cùng cũng để Minh Anh thoát khỏi con đường mòn ven rừng quỉ quái kia. Lúc nàng đến thị tứ trời cũng đã tối mịt. Minh Anh liều mạng chạy ra đường lớn, vừa đi vừa thở hổn hển, cố gắng hết sức thật nhanh tìm ra nơi gọi là Tụ Oanh Các. Đêm xuống là thời điểm hoạt động nhộn nhịp nhất của kĩ viện, nếu nàng chậm trễ dù chỉ là một khắc thôi sợ rằng Thu Huyên ở đó không xong rồi. Nàng chạy thật nhanh, loay quanh hết mấy con đường trong thị tứ cũng không biết Tụ Oanh Các trên con đường nào. Trời đêm, đường ở kinh thành nhờ các cửa hiệu, tửu điếm còn hoạt động nên đèn đuốc thắp sáng trưng, cũng không đến nỗi khó nhìn đường cho lắm. Cơ mà bởi vì ban ngày và ban đêm đường phố nơi này có cách bày trí thật sự rất khác xa nhau, chỉ có việc định dạng phương hướng cũng đã đau đầu, người đi đường lại cũng ít cho nên muốn hỏi cũng khó. Mãi như này thật sự không kịp mất, Minh Anh quyết định không về phủ thừa tướng mà tìm đến Tụ Oanh Các trước. Trên mình Minh Anh thật sự không có gì đáng giá nhưng bộ y phục bằng gấm của tên nam nhân, à không, nên nói là của kẻ nữ nhân cãi nam trang kia chất liệu rất tốt, chắc chắn cũng có giá trị không nhỏ. Tình huống bức bách thế này, nàng trước mắt cứ đến tìm đến chỗ Thu Huyên xem nàng ấy hiện an nguy ra sao rồi nói chuyện với tú bà, cùng lắm thì bỏ bộ gấm bào này lại làm tin rồi chạy về thừa tướng phủ nhờ giúp đỡ.

Vừa nghĩ vừa chạy, Minh Anh đâm sầm vào một người đi ngược hướng. Người kia một đại nam nhân độ hai mươi mấy tuổi thân thủ không tệ, vừa va trúng một cái hắn liền nhích người né qua một bên tránh thoát. Nhác thấy Minh Anh theo đà trượt tới, chới với sắp ngã xuống, hắn thuận tay bắt lấy vai nàng đỡ lên. Minh Anh được cứu, thở phào một tiếng liền quay sang chụp lấy người cứu mình nhưng không phải để cảm ơn hay xin lỗi mà gấp gáp hỏi:

- Đại huynh, xin hỏi Tụ Oanh Các đi hướng nào?

Nam nhân căng tròn mắt nhìn Minh Anh sau đó nhíu mày có chút bất mãn. Hắn gạt tay nàng đang chụp trên cánh tay hắn xuống, nhẹ giũ giũ ống tay áo lạnh nhạt buông giọng mỉa mai:

- Tiểu huynh đệ, ngươi vội vã như thế muốn đến Tụ Oanh Các tìm cô nương sao? Nhìn ngươi ăn mặc như nho sinh, tuổi còn trẻ như thế lại không biết tiết chế, để huyết khí phương cương đến độ phóng túng thế này ư? Hừm!

Nam nhân nói xong, còn đưa tay khảy mũi, ý tứ khinh miệt Minh Anh rõ ràng. Minh Anh mím môi mắng thầm trong bụng: "Huyết khí phương cương cái đầu ngươi! Cũng chẳng hơn được ta bao nhiêu tuổi, làm ra vẻ đạo mạo chỉ trích người khác. Đúng thật là nho giả già mồm! Hừm". Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn giữ khí độ lịch thiệp, chắp tay theo kiểu nho sinh hướng nam nhân, gượng giọng khẩn cầu:

- Huynh ơi, làm ơn! Ta cần cứu người! Huynh chỉ giúp ta đường đến Tụ Oanh Các đi! Xin huynh!

Nhìn vẻ mặt khẩn khoản tha thiết của Minh Anh, nam nhân vẫn bán tín bán nghi hỏi lại:

- Cứu người sao? Ngươi...như thế nào...

- Thật sự! Rất khẩn cấp. – Minh Anh gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Nam nhân nhìn nhìn một lượt bộ dạng của Minh Anh, thấy nàng mặc là áo vải chất thô mà trên tay lại ôm bộ áo gấm quí giá, thật cũng có chút không giống với bộ dạng của kẻ dọ liễu tầm hoa. Nam nhân ngần ngừ mấy giây rồi bất chợt cũng sinh hiếu kì, gật gù nói:

- Được. Ta đi với ngươi!

Nam nhân ấy dẫn đường, hai người rất nhanh tìm đến cửa lớn của Tụ Oanh Các. Thấy nam nhân này cũng có khí khái và nhiệt tình, trên đường đi, Minh Anh cũng đã hỏi thăm tên gọi của hắn. Hắn gọi là Điền Trí, hai mươi bốn tuổi, người vùng biên quan Bắc Ải, vào kinh thành để buôn hương liệu và tơ lụa. Nếu như bình thường hẳn là Minh Anh sẽ rất hứng thú với nhân vật lái buôn trong tương truyền này, thế nhưng tình huống lúc này, nàng cũng không có tâm tình nhìn rõ mặt mũi của Điền Trí đã ù té kéo hắn đi như chạy.

Lúc đến được cửa Tụ Oanh Các, những gia đinh giữ cửa thấy Minh Anh ăn mặc thô sơ, mặt mũi bầm dập trên y phục lại còn lấm lem bùn đất cho nên có ý không muốn cho vào. Đáng lí Điền Trí là một lái buôn, chỉ cần chịu xuất bạc ra mặt một chút đã giúp được Minh Anh nhưng hắn không làm như vậy mà lại khoanh tay đứng ở phía sau. Minh Anh biết hắn không có lòng giúp, nếu mở miệng ra nhờ vã cũng sẽ bị từ chối, lúc đó còn tự chuốc nhục nhã thêm. Nghĩ vậy, nàng cắn răng xăm xăm tiến vào cửa lớn Tụ Oanh Các, trên tay giơ lên bộ gấm bào thượng phẩm, dõng dạc nói:

- Cho ta vào! Ta đến chuộc Thu Huyên. Cho ta gặp Lý ma ma!

Một trong những tên gia đinh có một người từng đi với Lý ma ma đến nhà Thu Huyên cho nên đã gặp qua Minh Anh. Thấy Minh Anh lại tới tận cửa làm phiền, hắn liền bước đến muốn dạy dỗ nàng một trận. Gia đinh ấy vung tay quá trán, định tấn một cú cho tên nhóc nhếch nhác trước mặt phải bay ra ngoài nhưng vừa nhác nhìn thấy bộ gấm bào trên tay người kia liền lập tức sửng sốt phải lùi lại hai bước, trợn trừng mắt đầy kinh sợ nhìn nàng.


Tụ Oanh Các này là chốn phong lưu đệ nhất ở kinh thành. Người đến không phải vương tôn quí tộc thì cũng là đại quan quí nhân, bởi vậy bọn hắn chỉ cần nhìn sắc thái y phục, cũng như chất liệu trên đồ là đã đoán ra được phần nào thân phận của người đến rồi. Tuy rằng cách may của bộ gấm bào trên tay Minh Anh chỉ là thường phục, không phải triều phục hay quan bào nhưng dựa vào chất liệu và màu sắc óng ánh trân quí thế kia, tên gia đinh tuyệt đối không nhìn nhầm đấy là một loại vải quí tên là gấm Sơn Hoàng, là một loại vải cống phẩm được hoàng thượng khâm điểm chỉ dành cho người trong hoàng gia mới được sử dụng. Rất rõ ràng kẻ tự xưng là Lưu Kì Anh Lưu giải nguyên gì gì đó vừa nhìn là biết hạng thường dân, không thể nào có phước sở hữu được loại gấm quí này. Nếu vậy bộ gấm bào này chắc chắn là của ăn trộm. Mà cũng không đúng, nếu như kẻ đó đã có gan vào đến phủ của hoàng thân quí tộc ăn trộm, cớ gì lại không lấy đồ quí giá chỉ lấy bộ gấm bào này thôi? Hay là tên này túng quá làm gan đánh liều đi cướp ở trên người của vị hoàng thân nào đó nhưng vì không lấy được bạc nên mới đoạt lấy bộ y bào này đi?

Tên gia đinh thận trọng quan sát đánh giá lại Minh Anh một lần nữa. Người này y phục xốc xếch bẩn thỉu, mặt mũi thân thể thì vừa bầm dập vừa dính vết máu, ngôn hành khẩu khí thì ngông cuồng ngang ngược. Rất có thể hắn thật sự đã động chạm hoặc tổn hại đến vị hoàng thân nào đó rồi. "Hừm! Phạm đến hoàng gia tội rất nghiêm trọng, những kẻ có liên quan hay biết mà không báo cũng xem như đồng phạm." Đây không phải chuyện nhỏ, gia đinh này không dám tự quyết cho nên mới bảo:

- Theo ta vào hậu viện! Ta đi bẩm Lý ma ma.

Minh Anh thở phào một tiếng. Vốn là mới đầu thấy mấy tên gia đinh này sửng cồ hùng hổ phùng mang trợn má còn xoăn tay áo dọa người nàng sợ muốn chết, không ngờ họ dễ dãi như vậy. Là do cái áo gấm này đáng giá lắm sao? Minh Anh nhìn nhìn cái áo, sau đó bất chợt đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương thật dễ chịu xông vào mũi khiến Minh Anh không nhịn được phải hít thêm mấy ngụm.

"Chao ôi, thơm quá! Mùi hương này không phải hương liệu, không lẽ là mùi hương trên cơ thể của người hung dữ kia?"

Minh Anh lắc lắc đầu, cố xua bỏ ý nghĩ vu vơ loạn xạ của mình. Xùy, xùy! Mặc kệ cái mùi gì, chỉ cần cái áo thật sự có giá trị, có thể cứu được Thu Huyên là đủ. Nàng ôm chặt cái áo bước theo gia đinh hướng vào hậu viện trong khi Điền Trí một bộ dạng khoan thai một mình tiến vào sãnh lớn của Tụ Oanh Các. Vốn là hắn chỉ nhàn rỗi, hiếu kì mà đi theo Minh Anh đến đây, không nghĩ ở đây lại để hắn bắt gặp một nhân vật không tầm thường.

Ở bên trong hậu viện, tên gia đinh để Minh Anh chờ tại một bàn đá trong sân giữa nội viên, hắn đi vào trong bẩm Lý ma ma. Ngồi không một mình, Minh Anh thấy tẻ nhạt mới tiện tay mở bộ gấm bào ra xem thử. Bộ gấm bảo thật sự thượng đẳng, sợi dệt chắc chắn, đường may chỉn chu, màu sắc trang nhã, hoa văn tinh tế, kiểu mẫu thiết kế của y phục này cũng rất sang và đẹp, từng chút từng chút đều toát lên vẻ đẹp thượng đẳng và trân quí của nó. Minh Anh cầm cái áo, càng nhìn càng thấy thích. Chậc, đồ quí đúng là đồ quí! Chẳng trách sao bọn gia đinh vừa nhìn thấy liền để cho nàng vào. Áo quí như thế lần đầu tiên nhìn thấy được. Ừ, thì cũng thích thật nhưng đồ này nàng không tham được, chỉ hi vọng nó có thể cứu được người là tốt lắm rồi.

Lúc nàng lật lật, nhìn xem bên trong áo bất giác phát hiện một dòng chữ nhỏ được thêu trên tay áo mà vừa nhìn xong nàng bất ngờ đến há hốc:

- An Định Vương Triệu Vinh...

Ối trời ơi! Minh Anh bật miệng đọc ra cái tên, liền sau đó kinh sợ đến tái mặt. "Phải không vậy? Cha mẹ ơi cứu con! Mình là lần đầu tiên đi cướp, không nghĩ lại cướp phải áo của tứ hoàng tử, An Định Vương, Triệu Vinh, người về sau sẽ làm hoàng đế của Nam Thiên quốc này." Minh Anh bị chính mình dọa sợ. Than ôi! Nàng tiêu rồi! Đụng đến hoàng gia, mà còn là quân vương tương lai, còn có tội nào nặng hơn nữa đây? Tuy rằng nàng là đang muốn xuyên không trở về, thế nhưng muốn là xuyên không trở về hiện đại chứ không muốn xuyên vong bằng cách lên đoạn đầu đài bêu thây thị chúng đâu!

Minh Anh hoảng đến toát mồ hôi hột, nhưng chợt nhớ đến một chuyện lúc nàng giằng co, đoạt lấy bộ gấm bào này đã vô tình nhìn qua thân thể của người đó, rất rõ ràng nàng đã nhìn thấy "hắn" ra là thân nữ tử kia mà? Thân nữ tử chắc không phải là Triệu Vinh thật. Hay là kẻ đó cũng là đoạt áo giả danh? Ừm. Rất có khả năng. Ở thời điểm này, nữ nhân mà cải dạng nam trang đều có mục đích cả. Tuy chỉ là ý nghĩ nhưng Minh Anh cũng tin vào suy đoán của mình, nữ nhân đó chắc chắn không phải phường tốt đẹp gì.

Đang lúc ấy, Minh Anh còn hoang mang trong cái suy nghĩ hỗn loạn của chính mình thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến đến gần. Nàng còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã bị một nhóm nha lại từ bên ngoài xông thẳng đến quật lấy nàng áp chế. Một nha lại nặng tay đá vào bụng nàng khiến nàng đau đến tái xanh mặt, ôm bụng quằn quại nằm co rúm trên mặt đất. Ôi hỡi trời xanh ơi! Nàng là phạm phải cái nghiệp gì mà trong một ngày liên tục mấy lần bị đánh đến thảm như này?

Một nam nhân phong thái uy nghiêm hơn hết trong các nha lại lúc đó bước đến cầm lấy bộ gấm bào còn ở trên bàn, hắn xem xem một lúc rồi nhìn Minh Anh, trừng mắt hung tợn đe dọa hỏi:

- Ngươi nói mau! Bộ gấm bào này ngươi từ đâu có? Là trộm cắp của ai? Nói!

Hai tên nha lại khác nắm nàng dựng lên, bắt quì trước mặt tên đang quát dọa nàng, ép nàng phải cung khai. Minh Anh đau đớn đến run rẩy. Phải cố gắng hết sức mình, mới run run bật ra được mấy chữ yếu ớt:


- Là ở...ở trên người...một nữ nhân.

- Láo xược!

Nam nhân cầm áo gấm có lẽ là bộ đầu. Hắn vừa quát lên một tiếng, hai nha lại ở phía sau Minh Anh liền ra tay trừng phạt nàng. Bọn người này tuyệt nhiên tàn bạo. Họ không báo trước một tiếng đã dùng gậy to đánh thẳng đến bắp đùi nàng. Minh Anh trợn trừng mắt, đau đến điếng hồn, không dám tin mình thế nhưng là đang bị dụng hình ở thế giới cổ đại này. Nàng đau đến choáng váng, mất hết tri giác. Trong khoảnh khắc, nàng có cảm giác như mình vừa chết qua một lần. Đợi đến khi ý thức dần dần trở lại, nàng nghe thấy âm giọng của bộ đầu kia, vẻ mặt hắn cay nghiệt vừa vạch vạch xem chiếc gấm bào, vừa lầm rầm thái độ cực kì lạnh lẽo:

- Đây là ngự tứ cống phẩm gấm Sơn Hoàng. Cả thiên hạ này ai cũng biết chỉ có vương thân hoàng gia mới được sử dụng. Ngươi quả nhiên gan lớn lắm, đã trộm đi còn ngang nhiên mang đến nơi này muốn đổi chác sao? Ngươi cho rằng luật lệ của Nam Thiên quốc này không xử được ngươi à? Còn không mau thật thà khai báo, ngươi trộm ở đâu, của ai? Nếu không thì đừng trách bổn bộ đầu dụng hình với ngươi!

- Đại nhân! Ta không...ta thật sự là lấy từ một nữ nhân...Ây da! – Minh Anh nói như khóc, cố hết sức mà phân bày.

Bộ đầu cực kì bất mãn với lời khai của nàng. Hắn vừa hô đánh vừa gằn giọng dọa nàng:

- Y phục này rõ ràng là dành cho nam nhân, còn là màu lục thế này, ngươi lại dám nói là lấy trên người của nữ nhân? Nữ nhân nào lại mặc y phục này? Hừm! Ngươi ngoan cố đến như thế, đến nước này vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ, vu miệt hoàng gia sao? Quả nhiên không đánh không chịu khai. Bây đâu! Tiếp tục đánh!

Minh Anh vừa nghe đến lại bị đánh liền là muốn ngất đi. Than ôi! Số kiếp gì vậy? Nàng xuyên không chưa được trò trống gì lại là bị đánh đến chết ư? Minh Anh giải bày thì bọn họ không thèm nghe liền là chỉ chăm chăm muốn dùng hình đánh nàng. Lúc này nàng muốn khóc cũng không còn hơi sức. Tình huống thảm như thế coi như nàng tiêu rồi! Hic! Cũng không biết lần này chết đi sẽ được xuyên được đến đâu hay là sẽ đi đời nhà ma luôn nữa? Minh Anh càng nghĩ càng thương xót, thê lương cho chính mình. Đúng lúc nhát gậy của mấy tên nha lại chuẩn bị bổ xuống đầu của nàng, thì bất ngờ một giọng nam trầm ấm uy khí vang lên, cắt ngay mọi hành động của nha lại:

- Dừng tay! Các ngươi làm gì ở đây?

Một nam nhân khí thế bất phàm, oai nghi phong độ từ phía dãy hành lang bước lên. Phía sau hắn ta còn có hai người mặc võ phục mang kiếm rất ra dáng hộ vệ. Bộ đầu nhìn về phía nam nhân này, có một chút kinh sợ khi thấy trên người hắn nhưng cũng mặc cùng một loại gấm Sơn Hoàng như cái áo trên tay mình. Áo của hắn cũng màu xanh lục, chỉ khác chiếc áo này ở chỗ cách may trên y phục của hắn trông có phần đơn giản hơn một chút nhưng vừa nhìn cũng biết hắn cũng là một là một hoàng thân có bối phận không tầm thường. Bộ đầu thấy vậy mới bước lại gần ra vẻ cung kính lễ độ chắp tay hướng nam nhân kia nói:

- Không biết ngài đây là...

- Thành Bắc tọa trấn. Chủ nhân của ta danh hiệu một chữ Tĩnh. – Hộ vệ đứng bên trái nam nhân ấy lên tiếng.

Bộ đầu vừa nghe xong, liền lập tức hoảng hốt quì sụp xuống chân nam nhân kia muốn tung hô. Nam nhân đưa tay ra dấu một tiếng rồi trầm thấp giọng hỏi:

- Các ngươi ở đây huyên náo cái gì? Vừa đánh vừa quát? Đây là nhà lao của các ngươi hay sao?

- Dạ bẩm. Bởi vì kẻ này...kẻ này thân phận bất minh, lại mang ngự tứ thượng phẩm gấm Sơn Hoàng đi rêu rao như thế. Kẻ hèn lo sợ hắn đã bất kính mạo phạm xâm nhập biệt phủ của hoàng gia thân vương làm chuyện xấu xa cho nên mới tra hỏi. Nào ngờ hắn lại ngoan cố không nói thật cho nên kẻ hèn mới dụng hình.


Nam nhân cũng không để tâm những lời bộ đầu nói, cầm lấy bộ gấm bào nhìn vào liền nhận ra dòng chữ thêu tên chủ nhân. Hắn kín đáo nhếch môi thật nhẹ, quay sang bộ đầu và nha lại nói:

- Chuyện này để cho ta. Các ngươi lui trước đi!

Tên bộ đầu vừa nghe, cũng không dám nảy ra một ý nghĩ gì đã lập tức dập đầu vái lạy nam nhân này rồi cùng đám nha lại rút đi. Nam nhân ra hiệu cho hộ vệ đỡ Minh Anh ngồi dậy, lại rót cho nàng chung nước uống cho thấm giọng rồi mới nhỏ nhẹ hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ta nghe ngươi nói gấm bào này ngươi lấy được từ một nữ nhân. Chuyện là như thế nào?

Minh Anh ngồi xuống, thong thả hít thở một hồi. Đợi nam nhân này hỏi xong, nàng không trả lời ngay mà nhìn thẳng hắn ta bằng đôi mắt đầy cung kính, thận trọng nói:

- Đa tạ đại nhân đã ra mặt cứu giúp!

Nàng còn định hỏi danh tự của người này, nhưng chợt nhiên nhớ đến lúc nãy hộ vệ kia có nói người này danh hiệu chữ Tĩnh. Nếu như lục bào gấm phục nàng lấy được là của An Định Vương, vậy người mặc lục bào gấm phục đứng trước mặt nàng hẳn cũng là hàng vương. Còn là chữ Tĩnh, lẽ nào chính là...

- Tĩnh vương Triệu Khánh.

Minh Anh bất ngờ bật miệng gọi ra, hai hộ vệ của Tĩnh vương vừa nghe liền giật mình, trợn mắt chỉ tay đe dọa nàng, quát:

- To gan! – Cả hai hộ vệ đều đằng đằng sát khí

- Tên tự của Tĩnh vương, ai cho phép hạ dân như ngươi gọi thẳng như thế?

Thế nhưng nam nhân gọi Tĩnh vương kia lại rất bình thản, điềm đạm khoát tay bảo hộ vệ lui xuống. Hắn khẽ mỉm cười, nhìn Minh Anh lại hỏi:

- Trông ngươi cũng không giống phường vô lại trộm cắp. Ngươi chỉ dựa vào một chữ Tĩnh có thể đoán ra được tên thật của bổn vương hẳn cũng là một kẻ sĩ có học? Nói đi, ngươi thân phận thế nào? Vì sao lại cầm chiếc áo của một thân vương mà ngông nghênh đi lại như thế? Ngươi có biết nếu như bị định tội bất kính hoàng thân, ngươi có thể bị lưu đày, thậm chí bị xử chết ngươi biết không?

Minh Anh rùng mình một cái, thầm nuốt xuống một ngụm rồi quì phịch xuống trước mặt Tĩnh vương Triệu Khánh nói:

- Tĩnh vương anh minh! Xin ngài tha thứ tội. Thảo dân thật sự không có mạo phạm tứ vương gia. Thảo dân đoạt được áo từ trên người của một nữ nhân cải nam trang là sự thật. Vương gia, xin minh xét!

- ...

Cùng lúc đó ở An Định vương phủ, tứ vương gia Triệu Vinh ngồi ở chính sãnh vừa nhấp chén trà vừa nghe hoàng muội của mình ấm ức tức tối kể về chuyện nàng ấy ban ngày bị người ta bắt nạt:

- Tứ hoàng huynh, huynh phải giúp muội đòi lại công đạo, trừng trị kẻ cuồng đồ bỉ ổi vô sỉ kia! Thật không ngờ trong cương thổ Nam Thiên quốc ta, dưới chân thiên tử lại còn có kẻ vô lại đến như vậy tồn tại! Hoàng huynh! Muội không biết đâu. Muội chỉ cho huynh ba ngày, huynh nhất định phải bắt được hắn về cho muội trị tội!


Triệu Vinh cũng quá hiểu tính khí hoàng muội của mình. Nàng ấy từ bé được phụ hoàng và các huynh trưởng nuông chiều quá mức thành ra đã quen thói vô pháp vô thiên muốn gì được nấy. Nàng ấy mà bị bắt nạt sao? Kẻ có thể vượt qua hàng loạt hộ vệ để động chạm được đến nàng ấy thì cũng phải là một đại võ sĩ tầm cỡ cao thâm chấn động võ lâm. Mà những người đạt được bản lĩnh thượng thừa ấy tất nhiên cũng không còn là tiểu thiếu niên hàm hồ vô tri, không có chuyện gì làm lại đi trêu chọc người khác để động chạm vào ngũ công chúa vạn kim chi sủng Triệu Vĩnh Ninh này. Bởi vậy, Triệu Vinh vừa lắng nghe, vừa xoa xoa mũi, thật sự phải nói y ngay cả một phần cũng chẳng để tâm. Đây cũng không phải lần đầu Vĩnh Ninh mè nheo muốn y ra mặt. Đối với vị hoàng muội bảo bối này y thật không biết phải nên làm sao. Y khẽ xua xua tay vỗ về hoàng muội, vừa ôn tồn cười nói:

- Vĩnh Ninh à Vĩnh Ninh! Muội đường đường là công chúa một nước, để bụng với phường cùng dân hạ tiện ấy làm gì? Ài! Cũng chỉ là vô ý va trúng muội thôi, muội cũng đã đánh người ta một trận no đòn rồi. Thôi! Bỏ qua, bỏ qua đi! Hoàng huynh còn rất nhiều đại sự quan trọng hơn. Cũng trễ lắm rồi muội hồi cung trước đi. Chuyện này, lần khác hãy nói đi! Người đâu, chuẩn bị kiệu cho công chúa...

- Hoàng huynh! Chuyện này không bỏ qua được! Hắn...hắn cướp mất áo của huynh đấy!

Triệu Vinh đã đứng lên muốn đi, nghe hoàng muội của mình nói xong câu này, nửa buồn cười, nửa hiếu kì hỏi:

- Hắn cướp áo của ta ư? Hắn làm thế nào mà cướp được áo của ta?

- Là bộ lục bào gấm phục của huynh hay mặc đến Quốc Tử giám. Kẻ xấu đó đã phục kích muội đánh ngất...đoạt đi.

- Muội...- Triệu Vinh quay mặt lại trợn trừng mắt, chỉ vào Vĩnh Ninh – Muội...muội lại cải trang ta trộm đến Quốc Tử giám sao? Trời ơi Vĩnh Ninh, muội thật là...

Chưa kịp mắng hết câu, Triệu Vinh sực nhớ một chuyện, khuôn mặt tuấn tú từ tức giận bất chợt chuyển sang hoảng hốt, trợn to mắt hỏi:

- Muội nói cái gì...hắn đánh ngất muội đoạt...đoạt áo? Hắn...hắn dám mạo phạm muội?

Vĩnh Ninh bày ra vẻ mặt ủy khuất, nghẹn ngào cúi gầm, gật gật đầu làm Triệu Vinh càng hoảng sợ hơn:

- Rốt cuộc hắn đã làm những gì?

Nghe giọng hoàng huynh lo lắng cùng phẫn giận đến nghẹn uất mà gắt lên, Vĩnh Ninh cố làm ra bộ dạng bị ức hiếp thê lương, vừa khóc vừa mếu máo nghẹn ngào:

- Hắn...hắn...hoàng huynh! Huhu!

- Thật khốn kiếp! Cẩu gian tặc nào lại to gan như thế, động đến hoàng muội của ta! Người đâu, truyền lệnh ta thông báo phủ nha, ngũ thành binh mã ty lập tức điều động ba trăm quân trong vòng đêm nay, dù có giở mái ngói hết kinh thành này cũng phải moi cho ra kẻ cuồng đồ đó!

Nhìn bóng hoàng huynh hối hả bước đi, Vĩnh Ninh liền gạt tay xua đi nước mắt, khóe môi môi nhếch lên cười một cách đắc ý. Thanh Nhi bên cạnh thật sự không hiểu dụng ý của chủ nhân khi cố ý dẫn dắt Triệu Vinh hiểu sai sự việc làm y vô cùng lo lắng phải tức tốc xua quân đi tầm bắt người. Nàng liền hỏi:

- Bẩm công chúa, nô tì thật sự không hiểu? Người đã lệnh cho Lục thị song hùng cho người truy bắt tên vô lại kia rồi, tại sao người lại còn để Tứ vương gia phải động binh ra mặt? Nếu chẳng may chuyện này bị lộ ra sẽ rất nghiêm trọng.

Vĩnh Ninh thu lại nụ cười, ánh mắt lướt qua dừng lại trên tấm biển thiếp vàng có ghi ba chữ An Định Vương, lại nói:

- Bổn cung đương nhiên cũng không muốn phiền đến tứ hoàng huynh. Nhưng tên vô lại đó đã cướp mất lục bào ngự tứ của hoàng gia. Nếu như hắn mà đem ra ngoài cầm đổi, nhất định sẽ kinh động nha phủ, rồi có khi còn cả đến Tông Nhân phủ. Chỉ sợ đến lúc đó không chỉ tứ hoàng huynh không biết phải giải thích làm sao, còn bại lộ cả chuyện tiểu vô lại ấy mạo phạm ta và cả chuyện bấy lâu là huynh ấy giúp ta đến Quốc Tử giám thì chúng ta khó mà ăn nói với phụ hoàng. Bởi vậy, ta nhờ tứ hoàng huynh ra mặt, huynh ấy tự nhiên cũng sẽ có cách thu xếp gánh vác mọi chuyện. Cả nữa, với thế lực của tứ hoàng huynh nhất định sẽ nhanh gọn hơn cả Lục gia huynh đệ xử lí thật tốt tên tiện dân bỉ ổi kia, trả thù cho bổn cung!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương