Phò Mã 16 Tuổi
-
Chương 10: Động Phòng Hoa Chúc (B)
Hoàng đế từ vườn Hoa Dương khởi giá trở về Càn cùng cung, long nhan vô cùng vui vẻ, lập tức tuyên Lễ Bộ Thượng Thư Trương Quỳnh, lệnh chọn ngày lành tháng tốt để công chúa cùng phò mã thành hôn.
Trương Quỳnh mỉm cười tấu nói, "Chúng thần đã xem ngày sinh tháng đẻ của công chúa cùng phò mã, xét thấy ngày tốt để thành hôn là mười ngày sau, tất cả lễ nghi đã chuẩn bị kĩ càng đều có thể lập tức tiến hành, xin bệ hạ an tâm."
Hoàng đế gật đầu, "Trường Ninh là nữ tử duy nhất của trẫm, lại là do hoàng hậu sinh ra , tuy nói tổ chức không thể đi quá giới hạn, nhưng sính lễ bao nhiêu trẫm có thể làm chủ." Nói xong bày ra một hàng dài của hồi môn, muốn Lễ bộ tức khắc chuẩn bị mở.
Trương Quỳnh không dám thất lễ, xin cáo lui, lập tức sai người bắt tay chuẩn bị.
Còn bên Phò Mã phủ, do Tô Phu nhân chủ trì lo liệu, sính lễ cùng lễ cưới đã được chuẩn bị đầu vào đấy, Tô lão thái gia, Tô Tranh cùng hai Di thái thái, cùng các nam tử, nữ tử trong nhà cũng đều từ Thanh châu tới tham gia lễ cưới, tất nhiên là điều chắc chắn.
Cho đến trước lễ cưới một ngày, Tô Tranh gọi một nhà tề tựu đông đủ, vái lạy Tô lão thái gia trên cao xong nói với Tô Phu nhân "Phu nhân, thật không ngờ đứa bé này của ta và ngươi, không quá hai năm công sức, đã có thể làm rạng rỡ gia tộc, là một hảo hảo tôn tử hiếu thuận, đây đều là nhờ công giáo dưỡng mười sáu năm của phu nhân, vi phu vô cùng cảm kích."
Trong lòng Tô phu nhân tuy rằng lúc này vô cùng cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói, "Ta nào dám nhận, đây đều hồng phúc của tổ tông."
Tô Tranh hướng tới Tô Hạo nói "Nhớ ngày nào vẫn là đứa bé nhỏ a a khóc trong tã lót, bây giờ đã ghi tên lên bảng vàng, thành người có ích với thiên hạ, từ ngày mai trở đi ngươi lại chính là phò mã của Đương Kim Thánh Thượng, trước ngày thành thân ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Tô Hạo vội vàng hướng về Tô Tranh hành lễ, "Xin mời phụ thân chỉ dạy"
Tô Tranh nói, "Ngươi từ thuở nhỏ vẫn sống trong nhung lụa, vẫn là nhũ mẫu cùng nha hoàn vây theo hầu hạ, tính cách có hơi ngại ngùng chút, điểm ấy thực không tốt chút nào, sau khi thành thân nhất định phải có chút nam tử khí khái mới được, dù sao cũng đã thành gia lập thất, còn có một điều khác, Đại Tề từ khi khai quốc đến nay vẫn luôn tôn sùng nam sắc, ngươi tướng mạo sinh ra vốn đã tuấn tú, khó tránh khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, nên nhớ chính mình tự trọng một chút mới tốt, đối với người có địa vị cao hơn mình phải cung kính một chút, nhưng không thể quá mức thân cận, nhớ kỹ nhớ kỹ."
Tô Hạo thưa, "Hài nhi nhất định ghi nhớ trong lòng."
Tô Tranh gật gù, tiện thể lại giáo dục Tô Tán cùng Tô Tụng hai câu, đến cuối cùng quay đầu lại nhìn nhìn Tô Hạo, Chỉ là không nói lời nào, trong mắt lóe lệ quang, có thể thấy được đối với việc Tô Hạo sắp thành thân lo lắng rất nhiều.
Lễ cưới ngày đó.
Hoàng cung Đại Minh điện.
Trong tiếng lễ nhạc, Hoàng đế ngồi đàng hoàng cao cao ngự bên trên, nhìn Trường Ninh được hai vị cung phụ nâng đỡ chậm rãi đến gần.
Trường Ninh đội tứ phượng mũ quan khảm đầy trân châu cùng bảo thạch bảy màu, một thân áo lông , váy dài thay cho áo choàng, trên thêu hình phượng sống động như đang vươn cánh bay lên trời cao. Váy đỏ dài thật dài đang phủ ở phía sau, khiến dáng đi càng thêm ung dung.
Như thường ngày, Trường Ninh vẫn lãnh đạm không nói chuyện, không ai biết thái độ của nàng đối với cuộc hôn nhân này rốt cục là như thế nào, giờ lành đến, lần lượt đi đến bên Hoàng thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu quỳ lạy cáo biệt, sau đó được cung phụ, nữ quan nâng đỡ dậy bước lên kiệu hoa, Hoàng Thái tử dẫn đầu đội đưa dâu hộ tống ra cửa chính hoàng cung.
Phò mã Tô Hạo thân mang lễ phục màu đỏ, đeo thắt lưng ngọc, đã đứng đợi đội đón dâu bên ngoài.
Hai đội ngũ hợp hai làm một, Phò mã cưỡi ngựa cùng xe loan công chúa đi song song, mười mấy tên ty binh xếp thành hàng dài đi đầu dẹp đường, sau đó là hơn mười cung tần đầu cài trâm châu ngọc, thân mặc váy màu hồng đi trước dẫn đường. Đi đằng sau chính là cung nhân hồi môn được hoàng đế chỉ định, chia nhau cầm quạt tròn bốn phía, 20 người cầm hoa dải đường, 20 người cầm nghi trượng* khác nhau. Quy mô rất lớn, bách tính xung quanh đổ xô ra đường xem tấp nập
(nghi trượng* = đồ nghi trượng (đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.)
Tô Hạo lập tức ngồi ngay ngắn, bước đến trước đội ngũ rước dâu, tâm tình hết sức phức tạp, nàng liên tiếp quay đầu, xuyên thấu qua hai tầng quạt màu hồng cùng bức rèm che, thỉnh thoảng nhìn thấy được một góc gấu quần của Trường Ninh.
Không biết Trường Ninh lúc này tâm tình làm sao? Là buồn hay vui?
Cũng không biết hai người ở trước mặt vạn người chứng kiến thành hôn sẽ có thể gắn bó đến khi nào, lại sẽ lấy loại phương thức nào kết thúc?
Một đường nghĩ, trong lòng Tô Hạo không khỏi phiền muội cùng bàng hoàng.
Rốt cục nghi trượng cũng tiến vào phò mã phủ.
Tô Tranh cùng tất cả nam nhân trong tộc quỳ nghênh Trường Ninh công chúa vòng ngoài, Tô phu nhân cùng cả nhà nữ đinh quỳ nghênh Trường Ninh công chúa bên trong sảnh, Phò mã cùng công chúa được đưa đến trước lễ thành hôn, bắt đầu nghi lễ, từng tầng từng tầng màn che được thả xuống, 12 phiến màn che rơi xuống đất. (edit: mình cũng không biết phải dịch cái này ntn, đây có lẽ là những phong tục cầu may mắn trong lễ thành hôn của người Trung Quốc xưa)
Tầng tầng màn che được rủ xuống, bên trong chỉ có hai người một thế giới.
Khuôn mặt của Trường Ninh vẫn che kín bằng khăn voan ngồi trên giường hỉ. Tô Hạo ngồi ở bên cạnh.
Trước giường có một đôi nến hình hoa văn đôi hạc, ánh nến mới được đốt lên chập chờn.
Có một mùi u hương bay bay trong bóng tối, cũng không dày, nhưng là ở khắp mọi nơi, tràn ngập bên trong màn che. Tô Hạo hết sức quen thuộc, là mùi hương trên người Trường Ninh.
Tô Hạo đem thân thể hướng về phía Trường Ninh, ngồi xuống bên cạnh, rốt cục lấy hết dũng khí, đưa tay chậm rãi trút bỏ khăn voan trên đầu Trường Ninh xuống, mắt nhìn khuôn mặt nàng.
Hai mắt Trường Ninh mới đầu là cúi thấp , sau đó ngẩng lên, cùng Tô Hạo đối diện.
Hai người ở bên trong màn che chập chờn ánh nến nhìn nhau chăm chú.
Không biết qua bao lâu, Âm thanh uy nghiêm của Ty Lễ lão mẫu từ bên ngoài màn che truyền đến, "Thời điểm không còn sớm, xin mời Phò mã cùng công chúa an giấc sớm chút ."
Hai người nghe thấy, từng người thu lại tầm mắt.
Toàn bộ quá trình đối diện, ánh mắt thuần khiết si tình của Tô Hạo thủy chung đều hướng về Trường Ninh, hơn nữa Tô Hạo không thể hiểu được trong ánh mắt của Trường Ninh ẩn chứa điều gì, hoặc là nói, nàng đọc không hiểu đáy mắt này của Trường Ninh chất chứa điều gì.
Trường Ninh đứng dậy, gỡ xuống tú phượng mũ quan, sau đó thoát xuống từng tầng y phục ngoài, trong lúc hành động ánh mắt vô tình nhìn đến giường nhỏ, động tác trên tay không khỏi dừng ở giữa không trung.
Nhìn thấy một làn da trắng như tuyết trước mắt , ngũ quan tuyệt mỹ , ngọc diện em bé, thân mang áo ngủ màu trắng, khoác cùng ngực, tóc đẹp chỉnh tề, đắp chăn ngồi ở trên giường nhỏ, hai bàn tay nhỏ nắm lấy góc chăn gấm, đôi mắt đẹp lóe tia hoảng sợ như chú nai con, đang vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Rõ ràng mới vừa rồi còn mặc lễ phục Phò mã áo mũ chỉnh tề. . . . . .
Thật là động tác nhanh nhẹn....
Có thể tưởng tượng tiểu đệ đệ này vốn là định Nhất Cổ Tác Khí*, muốn thay y phục xong trước nàng rồi vào trong chăn đây mà, chẳng ngờ làm được một nửa liền bị ánh mắt của nàng đánh gãy, đến nỗi kiếm củi ba năm đốt một giờ, ủ rũ không ngớt.
(Nhất Cổ Tác Khí* một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Trong lòng Trường Ninh chợt nở hoa....
"Đùng! Rầm!"
Trường Ninh lỡ tay đánh rơi hai chiếc nến trước giường, bên trong tầm màn bỗng dưng tối sầm một màu.
Tác giả có lời muốn nói: hôn nhân chính là chuyện đại sự cả đời, nhất định phải nghiêm túc đối mặt.
【 cuối cùng ngươi thật sự nhịn được sao? Hả? 】
Ngày hôm nay trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện , dòng suy nghĩ không thông, ngày mai chắc sẽ không có tâm trạng viết truyện, cảm ơn mọi người quan tâm, cúi mình, nghiêng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook