Phố Hạnh Vũ
-
Chương 47
Đoàn Hủ Nghiên đi đến bên sô pha cúi đầu nhìn tấm chăn không ngừng truyền ra tiếng khóc nức nở, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Tiểu Vũ.
"
Vừa dứt lời, tiếng khóc nức nở dưới chăn liền dừng lại, Mạc Tiểu Vũ nấc lên hai cái, chậm rãi kéo chăn ra, nước mắt lưng tròng nhìn Đoàn Hủ Nghiên ở trước mắt, biểu tình vừa ủy khuất vừa khó hiểu, "...!Hủ Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xổm xuống.
Vươn ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Mạc Tiểu Vũ, "Sao Tiểu Vũ lại khóc? "
Mạc Tiểu Vũ mím chặt môi nhìn hắn, cậu nắm lấy cổ tay Đoàn Hủ Nghiên ngồi dậy, cúi đầu dùng cánh tay lau đi nước mắt, "Hủ, Hủ Nghiên..."
Mạc Tiểu Vũ ngồi dậy, Đoàn Hủ Nghiên nguồi xuống ghế, ôm người vào trong ngực, đặt cậu ngồi trên đùi mình, "Tiểu Vũ nhớ Hủ Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ hiện tại đã rất quen với tư thế này, ngồi lên đùi Đoàn Hủ Nghiên còn tự động điều chỉnh tư thế để ngồi cho thoải mái, thẳng thắn nói, "Nhớ Hủ Nghiên, nhớ Hủ Nghiên rồi.
"
Cậu mới vừa khóc xong, lúc nói chuyện còn có tiếng nấc nghẹn ngào, Đoàn Hủ Nghiên đau lòng tiến lại hôn lên môi cậu, trao nhau nụ hôn dịu dàng của một đôi tình nhân.
Hôn xong Đoạn Hủ Nghiên mới thấp giọng nói: "Hủ Nghiên còn tưởng rằng Tiểu Vũ không nhớ Hủ Nghiên.
"
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt nghi hoặc, "Hả? "
"Tiểu Vũ vừa rồi cùng Thầy Hứa ăn cơm ở căng tin đúng không? Hủ Nghiên nhìn thấy Tiểu Vũ ở căng tin.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe được vẻ mặt sững sờ, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ xem mình có nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên hay không.
Đoàn Hủ Nghiên trong lòng buồn cười vừa hôn cậu vừa nói: "Hủ Nghiên không để cho Tiểu Vũ nhìn thấy, Hủ Nghiên bí mật tới.
"
"Tại sao...!Bí mật? "
"Bởi vì Hủ Nghiên nhớ Tiểu Vũ." Đoàn Hủ Nghiên nói xong ôm chặt lấy Mạc Tiểu Vũ vùi mặt vào ngực cậu cọ cọ, "Hủ Nghiên quá thích Tiểu Vũ, một giây không nhìn thấy trong lòng liền suy nghĩ, nghĩ Tiểu Vũ có làm việc chăm chỉ hay không, ăn cơm có tốt không, vì nghĩ đến em mà chuyện gì cũng không làm được.
"
Mạc Tiểu Vũ bị hắn cọ có chút ngứa, nhưng nhịn xuống không tránh đi, trong miệng nói, "Có, có.
"
"Ừm, thật sự có." Đoàn Hủ Nghiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn, "Tiểu Vũ nhớ Hủ Nghiên nên mới khóc.
"
Mạc Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rũ mi mắt xuống, cúi đầu vùi mặt lên vai Đoàn Hủ Nghiên.
Hai người tựa như đang "sạc pin", dựa vào đối phương, dán sát vào đối phương, ngay cả hô hấp của nhau cũng cảm thấy vô cùng trân quý.
Vài phút sau, Đoàn Hủ Nghiên buông Mạc Tiểu Vũ ra, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên sắp phải trở về công ty.
"
Mạc Tiểu Vũ mất mát ừ một tiếng, ngón tay lại còn túm lấy ống tay áo của Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ đứng lên, xoay người đặt Mạc Tiểu Vũ trở lại sô pha, giúp cậu đắp chăn, "Vẫn còn nhiều thời gian, Tiểu Vũ ngủ một chút đi.
"
Mạc Tiểu Vũ đành phải không tình nguyện mà buông tay đang nắm lấy ống tay áo của Đoàn Hủ Nghiên, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Hủ Nghiên.
Cậu rõ ràng là không nỡ, nhưng cũng không có khóc nữa, cũng không nói muốn Đoàn Hủ Nghiên ở lại thêm một chút nữa, ngón tay nắm lấy ống tay áo của Đoàn Hủ Nghiên từng chút từng chút buông ra.
Đoàn Hủ Nghiên cúi người hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ tan tầm Nghiên Nghiên sẽ đến đón Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi gật gật đầu, lưu luyến không rời nhìn Đoàn Hủ Nghiên đi ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi biết Đoàn Hủ Nghiên cũng đang suy nghĩ đến mình, Mạc Tiểu Vũ cảm giác trong lòng mình không còn khó chịu như trước nữa, cậu từ từ nhắm mắt lại, sau đó ngủ say.
Kiều Hành Tín và Hứa Chử ở ngoài cửa đợi một hồi lâu, chủ đề nói chuyện của hai người cũng thay đổi vài lần, thấy Đoàn Hủ Nghiên rốt cục cũng chịu ra, Kiều Hành Tín hỏi: "Dỗ được rồi? "
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, nói với Hứa Chử: "Học trưởng, có rất nhiều vấn đề cần phải nói.
"
Hứa Chử không thèm để ý cười cười khoát tay áo, "Cậu ấy rất ngoan, không gây rắc rối cho tôi, cậu ấy cũng rất thông minh, tôi dạy hai lần cậu ấy đã có thể hiểu được.
"
Nghe Thấy Hứa Chử khen Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên đặc biệt cũng vui vẻ, nụ cười trên mặt tươi hơn thường ngày.
Trước khi đi, Kiều Hành Tín vỗ vỗ cánh tay Hứa Chử, "Học trưởng, đến lúc đó tôi liên lạc với cậu, cậu nhất định phải tới nha! "
Hứa Chử cười cười, cũng vỗ vỗ cánh tay anh, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ dành thời gian đi.
"
Chờ đến khi đi ra thư viện đại học A, lúc xuống cầu thang, Đoàn Hủ Nghiên mới hỏi: "Cậu và học trưởng đã hẹn nhau chuyện gì vậy? "
Đoàn Hủ Nghiên nói xong suy nghĩ một chút, "Sinh nhật của cậu? "
Kiều Hành Tín nhất thời cảm động, "Tôi tưởng cậu có Tiểu Vũ, tôi sẽ không còn quan trọng nữa chớ! Tôi không ngờ rằng cậu vẫn nhớ! "
Đoàn Hủ Nghiên có chút dở khóc dở cười, "Tôi đương nhiên nhớ, có Tiểu Vũ hay không tôi đều sẽ nhớ rõ.
"
"Trái tim của cậu đều ở trên người cậu ấy, tôi vừa rồi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cậu sẽ không nhớ tới."
"Tôi sẽ nhớ kỹ."
"Haha ~"
Sau khi gặp Mạc Tiểu Vũ, hiệu quả công việc buổi chiều của Đoàn Hủ Nghiên lập tức tăng mạnh, hai tiếng rưỡi liền có thể làm xong những việc mà buổi sáng chưa làm xong.
Đến năm giờ, Đoàn Hủ Nghiên tan tầm, hắn lái xe đi ngang qua cửa hàng hoa lần trước.
Thời gian của Đoàn Hủ Nghiên rất dư dả, sau khi đỗ xe ở bãi đậu xe ven đường đi vào cửa hàng hoa mua một bó hoa, bó hoa so với lần trước đẹp hơn nhiều.
Hắn cẩn thận đặt bó hoa lên ghế phụ lái, Đoàn Hủ Nghiên lại tiếp tục lái xe đến đại học A.
Nghĩ đến chút nữa là có thể nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ, trong lòng Đoàn Hủ Nghiên không ngừng nhảy nhót, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối cũng chưa từng hạ xuống.
Chờ xe chạy đến đại học A, dừng ở ngoài thư viện, chỉ mới tới năm giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút nữa Mạc Tiểu Vũ mới tan làm.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi trong xe tận hưởng một loại tâm tình trước nay chưa từng có, hắn sốt ruột chờ đợi người hắn thích, giống như chàng trai lần đầu yêu đương, chờ quả táo sắp chín từ trên cây rơi xuống.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Đoàn Hủ Nghiên cứ cách một phút là phải xem thời gian một lần, vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn ngoài cửa sổ xe.
Khi tới năm giờ năm mươi lăm phút, Đoàn Hủ Nghiên có chút đứng ngồi không yên, hắn đẩy cửa đi ra, vòng qua bên kia xe, đứng trên bậc thềm của thư viện ngửa đầu nhìn cửa thư viện.
Hắn rất muốn trực tiếp đi vào đón Mạc Tiểu Vũ, nhưng không biết vì sao, hắn có cảm giác rằng Mạc Tiểu Vũ sẽ thích vừa đi ra sẽ nhìn thấy hắn ở dưới cầu thang chờ cậu, cho nên hắn không lên tìm cậu.
Năm giờ năm mươi chín phút, Đoàn Hủ Nghiên nhưng động tác thường xuyên nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cửa thư viện đại học A.
Đúng sáu giờ, Mạc Tiểu Vũ đeo balo đi ra, cậu vừa giương mắt liền nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên đứng dưới cầu thang, khuôn mặt trắng nõn thanh tú đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười thật lớn, đôi mắt hạnh nhân cong thành hình trăng lưỡi liềm, cậu bước nhanh xuống cầu thang.
Đoàn Hủ Nghiên đi về phía trước một bước, giang cánh tay ra, "Tiểu Vũ, đi chậm một chút..."
Hắn vừa dứt lời, Mạc Tiểu Vũ liền đi tới chỗ chỉ còn lại hai ba bậc thang cuối cùng, còn lại cậu cũng không đi, trực tiếp nhào lên người Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đã ôm lấy người ta quay hai vòng, Mạc Tiểu Vũ treo trên người hắn, hai chân lơ lửng trên không vẽ một nửa vòng tròn, cậu ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên cười khanh khách vui vẻ.
Đoàn Hủ Nghiên ôm eo cậu xoay người đi tới trước cửa ghế lái phụ, mở cửa xe, "Tiểu Vũ xem đây là cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ quay đầu nhìn thấy một bó hoa trên ghế phụ lái, ánh mắt sáng lên, tràn đây kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên hôn lên môi cậu một cái, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ có thích không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu.
"Thích bao nhiêu?"
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, chỉ cúi đầu dùng sức hôn hắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook