Phố Hạnh Vũ
Chương 15


Sau khi cơn bão qua đi, thành phố S thời tiết thoáng đãng, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng, áp suất ngột ngạt trong không khí cũng theo cơn bão rời đi.
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ thánh thót rất dễ nghe, cũng không gây phiền nhiễu, trên đường công nhân vệ sinh đang quét đất, thanh âm xào xạc vang lên, Đoàn Hủ Nghiên chậm rãi tỉnh lại vào buổi sáng như vậy.
Khi hắn mở mắt đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, tầm mắt hắn đang bắt đầu miêu tả người trước mắt, ngũ quan của Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ diện mạo rất thanh tú, tuy không tinh xảo nhưng làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, mũi đầy thịt, lông mi dài, diện mạo không hung dữ .
Khoảng cách gần như vậy nhưng cũng không tìm ra một lỗ chân lông, làn da trắng nõn lại càng có cảm giác trong suốt.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn một hồi, đầu óc trống rỗng, liền ý thức được có điểm không đúng, tầm mắt của hắn từ trên môi hồng hào của Mạc Tiểu Vũ rơi xuống cánh tay của mình, nơi mà cậu đang gối đầu lên.
Hơi động một cái, một cảm giác đau nhức, sưng tấy cùng tê dại đột nhiên ập đến, nguyên nhân là bởi vì Mạc Tiểu Vũ còn ở trên cánh tay hắn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đoàn Hủ Nghiên hơi quay đầu nhìn bóng đèn không biết đã sáng lên từ lúc nào, hắn đỡ bả vai Mạc Tiểu Vũ nhẹ nhàng lay cậu một chút, "Tiểu Vũ, thức dậy, trời sáng rồi.

"
Hắn vốn tưởng rằng Mạc Tiểu Vũ sẽ mơ mơ một chút hoặc là nằm liệt trên giường, nhưng không nghĩ tới hắn chỉ mới gọi hai tiếng mà Mạc Tiểu Vũ liền mở mắt ngồi dậy, híp mắt lo lắng nhìn Đoàn Hủ Nghiên một chút, "...!Hả? "
Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười, thuận tay vuốt mái tóc của cậu, "Chào buổi sáng, Tiểu Vũ đói bụng không? Muốn ăn gì không? "

Vẻ mặt Mạc Tiểu Vũ ngơ ngác không nói gì, nhìn qua tựa hồ còn rất buồn ngủ.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn bộ dáng buồn ngủ của cậu, trong lòng cảm thấy buồn cười, "Tiểu Vũ còn muốn ngủ? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, ánh mắt cũng ngơ ngác.
Đoàn Hủ Nghiên thấy phản ứng này nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, có chút lo lắng sờ sờ trán cậu, cũng không nóng lên, vậy đây là cái gì?
"Tiểu Vũ?"
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, mím môi không nói lời nào.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, trong lòng chần chờ một chút, sau đó vươn tay, một tay vịn đầu cậu, một tay vịn bả vai cậu, chậm rãi thả Mạc Tiểu Vũ đang ngồi sững sờ xuống, ngủ trên cái gối đã có chút phai màu nhưng coi như sạch sẽ.
Mạc Tiểu Vũ vừa nằm xuống, ánh mắt lập tức nhắm lại, trong khoảng chưa đầy ba giây, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Đoàn Hủ Nghiên chăm chú lắng nghe tiếng thở dài chậm rãi của cậu, yên lặng mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, thu hồi đèn pin thắp sáng cả đêm sắp cạn điện, nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Áo mưa tối hôm qua hắn mặc vẫn còn, vết nước trên mặt đất cũng đã khô hơn nửa, Đoàn Hủ Nghiên dọn dẹp một chút, rời khỏi nhà Mạc Tiểu Vũ trở về homestay.
Tối hôm qua hắn đi gấp ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, chờ sau khi rửa mặt thay quần áo mới nhớ tới muốn xem điện thoại di động.
Mở WeChat ra liền thấy Ôn Bội gửi cho hắn vài tin nhắn, liếc mắt nhìn sơ qua, Đoàn Hủ Nghiên đơn giản trả lời một chút lí do mình không kịp trả lời.
Sau đó mang theo điện thoại di động chuẩn bị ra cửa, kết quả vừa mới đi ra ngoài đã nhìn thấy Ôn Bội đứng ở ngoài cửa.
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, "Ôn Bội? Sao cậu lại ở đây? "
Ôn Bội bị hắn hỏi nên có chút xấu hổ, "Em, em có chút lo lắng cho đàn anh, nên liền tới xem một chút.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, nghiêng người đóng cửa lại trước rồi mới đi ra ngoài, "Ăn sáng chưa? "
Ôn Bội lắc đầu, "Vẫn chưa ăn.

"

Đoàn Hủ Nghiên nói: "Hiện tại tôi muốn đi đón một người, nếu không ngại thì chúng ta có thể cùng nhau đi chứ? "
Đón người?
Ôn Bội còn đang nghi hoặc Đoàn Hủ Nghiên ở đây còn có người bạn nào, Đoàn Hủ Nghiên đã nhấc chân đi ra ngoài trước.
"Ôn Bội, đi thôi."
Ôn Bội ừ ừ hai tiếng đuổi theo, đi theo Đoàn Hủ Nghiên đến chỗ cao của Phố Hạnh Vũ, đi về phía một bóng cây, nhìn cầu thang thật dài trước mắt, Ôn Bội càng thêm nghi hoặc.
Mà Đoàn Hủ Nghiên lại quen thuộc với mảnh đất giống như khu dân cư này, không giống như chỉ mới tới một hai lần.
Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, liền nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên đi tới trước một ngôi nhà nhỏ, trong sân có một người mặc áo thun màu đen đang ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía bọn họ, giống như đang đánh răng.
Đoàn Hủ Nghiên đứng ở cửa sân không nói gì, Ôn Bội thấy hắn không lên tiếng cũng yên lặng đứng ở một bên, đợi đến khi người trong sân đánh răng rửa mặt xong, Đoàn Hủ Nghiên mới gọi cậu.
"Tiểu Vũ."
Người nọ nghe thấy âm thanh quay đầu lại, vừa nhìn thấy Đoạn Hủ Nghiên, ánh mắt sáng ngời, "Hủ Nghiên! "
Xưng hô thân mật như thế trong nháy mắt đã chạm trúng một sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của Ôn Bội, lông mày y nhíu lại nhìn người trong sân.
Mạc Tiểu Vũ vừa lau mặt xong, trán dính chút nước, khuôn mặt càng lộ ra làn da trắng nõn, vẻ mặt cậu vui mừng mở cửa sân cho Đoàn Hủ Nghiên vào.
Đoàn Hủ Nghiên không vì Ôn Bội ở đây mà có chút kiêng dè, giơ tay lên bảy phần tự nhiên vuốt ve mái tóc vểnh lên của Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ đã rửa sạch chưa? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, thấy Ôn Bội cậu cũng chỉ nhìn y một cái liền rất nhanh di chuyển tầm mắt.
Ôn Bội không bỏ qua ánh mắt ỷ lại của Mạc Tiểu Vũ đối với Đoàn Hủ Nghiên, đồng thời y cũng rất nhanh đã nhận ra chỗ không đúng.

Thái độ và giọng điệu của Đoàn Hủ Nghiên đối với Mạc Tiểu Vũ không giống như đang đối mặt với một người trưởng thành bình thường, ngược lại giống như giọng điệu dỗ dành nhiều hơn.
"Tiểu Vũ có đói bụng không? Hủ Nghiên đưa cậu đi ăn hoành thánh nhỏ.

"
Mạc Tiểu Vũ không phân biệt được sủi cảo và hoành thánh, cậu cảm thấy sủi cảo và hoành thánh rất giống nhau, nhưng hoành thánh nhỏ hơn sủi cảo, cho nên gọi là hoành thánh.
Cậu rất thích ăn hoành thánh, nhất là nhân tôm tươi, trước đó Đoàn Hủ Nghiên có dẫn cậu đi ăn một lần, ở cửa hàng bên ngoài phố Hạnh Vũ.
Cho nên vừa nghe Đoàn Hủ Nghiên nói muốn đi ăn hoành thánh, ánh mắt Mạc Tiểu Vũ lại càng sáng hơn, quên trong tay mình còn cầm khăn lau mặt, vui vẻ muốn đi theo Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên dở khóc dở cười giữ chặt cậu, "Tiểu Vũ còn muốn mang theo khăn lau mặt đi? "
Mạc Tiểu Vũ sửng sốt một chút, mới nhớ tới mình vừa mới rửa mặt, khăn lau mặt còn chưa đặt trở về, ừm hai tiếng sau đó xoay người chạy vào trong.
Ôn Bội yên lặng đứng ở một bên nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Đoàn Hủ Nghiên, trong lòng cảm thấy ngột ngạt căng thẳng, vừa hoảng hốt vừa đau đớn.
Trong cuộc nói chuyện này, y không hề có cảm giác tồn tại, cũng không cách nào hòa nhập được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương