Phố Hạnh Vũ
60: Phiên Ngoại 2


Bản thân Đoàn Hủ Nghiên không phải là người thích thiết kế trang sức, nhưng hắn quá kén chọn, sau khi xem qua trang web của nhiều cửa hàng trang sức, hắn không vừa mắt cái nào.
Cho nên, hắn quyết định tự mình thiết kế.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng gì, so với những gì Đoàn Hủ Nghiên tưởng tượng thì nó khó hơn rất nhiều, bởi vì hắn vẽ rất nhiều bức phác thảo nhưng chẳng chọn được cái nào.
Mạc Tiểu Vũ đối với hắn mà nói rất quan trọng, hắn hy vọng có thể tặng cho Mạc Tiểu Vũ một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, chiếc nhẫn cưới độc quyền của hai người bọn họ.
Thời gian trôi càng ngày càng nhanh, thoáng cái đã đến thời điểm sinh viên đại học A nghỉ hè.
Kỳ nghỉ hè của đại học A không dài, thậm chí có thể xem như có chút ngắn, gần cuối tháng bảy bắt đầu nghỉ hè, cuối tháng tám thì nhập học.
Thời gian mở thư viện trong các ngày nghĩ hè sẽ không nhiều, Mạc Tiểu Vũ làm công việc đơn giản nhất trong thư viện, thời gian nghỉ hè không cần đến thư viện, thư viện đã có những người khác thay phiên nhau trực.
Mạc Tiểu Vũ bắt đầu nghỉ hè, cậu lại tiếp tục những ngày đi làm chung với Đoàn Hủ Nghiên.
Cuộc sống hàng ngày của cậu đều rất đơn giản, Đoàn Hủ Nghiên chưa bao giờ cho cậu bất kỳ áp lực nào, hắn chỉ cần cậu mỗi ngày đều vui vẻ, khỏe mạnh là được.
Kiều Hành Tín có đôi khi thật sự rất ghen tị với Mạc Tiểu Vũ, nhất là khi anh bận rộn đến đầu bù tóc rối.
Giống như bây giờ, cả ngày của anh đều là làm việc, không có nỗi thời gian nghỉ ngơi, thật vất vả lắm mời dành ra được chút thời gian đi xuống lầu thư giãn, anh vừa đẩy cửa văn phòng của Đoàn Hủ Nghiên ra liền thấy Mạc Tiểu Vũ vừa chơi game vừa ăn bánh quy.
Mạc Tiểu Vũ nhìn anh chậm rãi chớp chớp mắt, coi như là chào hỏi.
Kiều Hành Tín nói, "Tiểu Vũ, chúng ta đổi hồn cho nhau đi! "
Đoàn Hủ Nghiên không ngẩng đầu lên, hắn cười một tiếng.
Kiều Hành Tín cũng không để ý tới hắn, tự mình đi về phía Mạc Tiểu Vũ, đưa tay bắt lấy tay Mạc Tiểu Vũ đang ăn bánh quy, "Tiểu Vũ, tôi thật sự rất muốn sống như cậu, cậu đồng ý đổi với tôi đi"
Mạc Tiểu Vũ cau mày muốn rút tay mình về, thế nhưng sức lực cậu không lớn bằng Kiều Hành Tín, cậu quay đầu về phía Đoàn Hủ Nghiên cầu xin sự giúp đỡ, "Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên ngồi trước máy tính ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Hành Tín, "Cậu không được làm phiền em ấy.


"
Kiều Hành Tín liền buông tay Mạc Tiểu Vũ ra, đứng dậy đi về phía Đoàn Hủ Nghiên, "Vậy để tôi làm phiền cậu vậy.

"
Đoàn Hủ Nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Hình như cậu khá rãnh rỗi nhỉ?.

"
Kiều Hành Tín cười hai tiếng, tiến đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nói với âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, "Nhẫn không phải đã được gửi tới rồi sao? Khi nào cậu định cầu hôn đây? "
Anh đã xem qua bản phác thảo thiết kế nhẫn của Đoàn Hủ Nghiên, hơn nữa anh còn biết hắn đã nhận được nhẫn rồi.
Vừa nghe đến hai chữ cầu hôn, biểu tình cùng ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu, sự thay đổi này nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Kiều Hành Tín nhìn thấy nhướng mày, "Đang chuẩn bị? "
"Ừm." Đoàn Hủ Nghiên dựa lưng ghế, quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ đang chơi trò chơi, "Tôi đặt hoa rồi, có thể ngày mai sẽ được giao tới "
Ánh mắt Kiều Hành Tín nhất thời sáng lên, "Tôi có thể xem không?! "
"Không thể."
Kiều Hành Tín tràn ngập tiếc nuối chậc một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, "Nhưng ngày mai có thể tôi sẽ nhờ cậu một việc.

"

Kiều Hành Tín ừ một tiếng, lấy lại chút tinh thần, "Làm cái gì? "
"Trước buổi tối ngày mai, cậu giúp tôi chăm sóc Tiểu Vũ một chút."
Kiều Hành Tín nghe thấy lời này quay đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ đang nghiêm túc chơi trò chơi, sau đó quay đầu trở về, "Tôi thì không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy thì có vấn đề đó.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Em ấy sẽ không có vấn đề gì đâu.

"
Kiều Hành Tín nhún nhún vai, "Nếu cậu đã nói như vậy, vậy thử xem, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Ba mẹ cậu có biết chuyện này không?"
Đoàn Hủ Nghiên là người thành phố A, nhưng cha mẹ hắn lại không ở thành phố A.
Hai vợ chồng già sau khi Đoàn Hủ Nghiên thi đại học xong liền thu dọn hành lý chuyển về quê, tận hưởng cuộc sống lúc về già.
Mẹ Đoàn Hủ Nghiên là người thành phố C, sau khi bà ngoại qua đời bà đã để lại tất cả tài sản cho mẹ Đoàn Hủ Nghiên.
Cha mẹ Đoàn Hủ Nghiên cũng không để ý Đoàn Hủ Nghiên lắm, bọn họ cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của Đoàn Hủ Nghiên, từ nhỏ cho hắn được dạy là, cuộc đời là do bản thân mình làm chủ, cha mẹ sẽ không can thiệp, cũng không giúp đỡ.
Hai vợ chồng nói được làm được, bảng xếp hạng ở trường học của Đoàn Hủ Nghiên từ nhỏ đến lớn, thậm chí nguyện vọng thi đại học hay chuyên ngành học, hai người chỉ nói qua vài câu, cũng không tỏ ra quá quan tâm.
Kiều Hành Tín vẫn cảm thấy bầu không khí nhà bọn họ rất thần kỳ, chính là cha mẹ và con cái mỗi người một việc, không quấy rầy lẫn nhau, bằng không lúc trước chuyện Đoàn Hủ Nghiên suýt chút nữa đột tử cũng không thể giấu được.
"Chờ tới hôn lễ nói cho bọn họ biết cũng chưa muộn."

Nghe Đoàn Hủ Nghiên nói như vậy, Kiều Hành Tín cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi đến giữa trưa, ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm trưa, trên bàn ăn, Đoàn Hủ Nghiên vừa bóc vỏ tôm cho Mạc Tiểu Vũ vừa nhẹ giọng thương lượng với cậu, "Tiểu Vũ, ngày mai Hủ Nghiên có chút việc bận, phải trễ một chút mới có thể về nhà, cho nên chiều mai Tiểu Vũ và Hành Tín ở chung với nhau được không? "
Kiều Hành Tín ngồi đối diện bọn họ, nhướng mày đang chờ Mạc Tiểu Vũ lắc đầu nói không cần.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Mạc Tiểu Vũ chỉ quay đầu nhìn anh một cái, do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Kiều Hành Tín khiếp sợ đến mức đũa thiếu chút nữa không cầm vững, "Cậu, cậu nghe rõ chưa? Chiều mai cậu sẽ phải ở với tôi! Có thể mất 2-3 tiếng.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, gật đầu, "Được.

"
Kiều Hành Tín vẫn có chút không thể tin được, "Thật hả?! "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Kiều Hành Tín nhìn NH đang kinh ngạc, bất đắc dĩ gắp cho anh một cái cánh gà, "Đương nhiên là thật.

"
Kiều Hành Tín vô cùng xúc động, "Tôi cho rằng Tiểu Vũ không thích tôi lắm.

"
"Em ấy làm sao có thể không thích cậu được, chỉ là cậu trêu em ấy nên em ấy thấy cậu hơi phiền thôi."
"......!Cậu nghĩ rằng cậu nói tôi phiền sẽ tốt hơn là nói cậu ấy ghét tôi à "
"Cậu bớt trêu em ấy lại không phải là tốt rồi sao."
"Vậy không được, cậu không thể tước đi hạnh phúc của tôi."

Lúc làm việc, Đoàn Hủ Nghiên luôn nhịn không được muốn xem điện thoại di động, chờ công ty hoa liên lạc với hắn.
Vì để cầu hôn Mạc Tiểu Vũ hôm nay, hắn đã chuẩn bị rất lâu, chỉ chờ hoa hồng đã đặt được đưa tới, hắn muốn trang trí phòng ngủ trước khi mặt trời lặn.
Trước khi người giao hàng xuất phát đã gọi điện thoại cho hắn, dự kiến thời gian đến là khoảng bốn giờ chiều, nhưng khoảng 2 giờ là hắn bắt đầu xem đồng hồ, động tác liên tiếp cầm điện thoại di động có thể làm lộ ra sự khẩn trương trong lòng hắn.
Mạc Tiểu Vũ ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, lẳng lặng nhìn Đoàn Hủ Nghiên, cậu có thể cảm giác được Đoàn Hủ Nghiên hôm nay không giống như bình thường, nhưng cậu lại không biết vì sao.
Trước 4:30 chiều, Đoàn Hủ Nghiên cũng đã nhận được cuộc gọi của người giao hàng, đối phương nói mười lăm phút sẽ đến.
Đoàn Hủ Nghiên đang nói chuyện điện thoại, thì Kiều Hành Tín ở ngoài đẩy cửa đi vào.
- Mạc Tiểu Ngư ~ đến hẹn hò với anh Hành Tín đi ~"
Đoàn Hủ Nghiên từ trước bàn làm việc đứng dậy lạnh lẽo nhìn lướt qua anh một cái, Kiều Hành Tín đành phải sửa lại miệng, "Tiểu Vũ, Anh Hành Tín dẫn cậu chơi.

"
Mạc Tiểu Vũ cũng biết Đoàn Hủ Nghiên có việc bận, cậu ừ một tiếng đứng dậy đi về phía Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên giang cánh tay ôm lấy người đi về phía mình, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, "Tiểu Vũ ngoan, lát nữa gặp lại.

"
Mạc Tiểu Vũ ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hôn hắn, thanh âm mềm nhũn, "Được.

"
Đoàn Hủ Nghiên xoay người cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa, đi đến bên cạnh Kiều Hành Tín thì hạ thấp giọng nói với anh: "Khi tôi gọi điện thoại cho cậu thì lúc đó cậu phải đưa em ấy về nhà.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương