Cố Bắc Sanh phớt lờ cô ta, nhìn về phía Thẩm Tòng Minh, nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi có thể tự chứng minh trong sạch, ngài và con gái có phải xin lỗi tôi không?"

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến đám người xôn xao.


Mọi người đều không khỏi tò mò, muốn biết cô định làm thế nào để chứng minh trong sạch.


Cố Tâm Ngữ có chút lo lắng: "Nếu chị thất bại thì sao?"

Giang Ngôn Tuyển vẫn luôn chú ý đến Phó Tây Châu, anh ta nhận ra Phó Tây Châu cũng đang nhìn Cố Bắc Sanh.


"Anh Giang?"

Lúc này, Giang Ngôn Tuyển mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía Cố Tâm Ngữ nói: "Đó cũng là do cô ta tự chuốc lấy.

"

Nghe vậy, Cố Tâm Ngữ cuối cùng cũng yên tâm.


Đêm nay, Cố Bắc Sanh thực sự quá chói mắt.

Vừa rồi, ánh mắt Giang vẫn luôn dán chặt trên người cô.



May mà dù có chói mắt đến đâu, trong mắt anh Giang cô vẫn chẳng đáng một đồng.


Cố Bắc Sanh thấy Thẩm Tòng Minh trầm mặc, lập tức dồn ép: "Thẩm tiên sinh, ngài có muốn cùng con gái ngài trực tiếp xin lỗi tôi hay không?"

Giọng nói không nhanh không chậm, khí thế hùng hổ khiến người ta phải khiếp sợ.


Thẩm Tòng Minh không thể không đáp lại: "Cô muốn chứng minh làm sao?"

Cố Bắc Sanh vén váy lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.


Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy một vệt phấn màu hồng và màu lam đan xen ở đuôi váy của cô, trông giống như thuốc màu, nổi bật trên nền váy màu trắng.


Trên yến hội, các cô gái nghi ngờ lẫn nhau, hỏi thăm: "Các người nhìn xem, trên váy Cố tiểu thư có vết tích giống như nhãn ảnh hay không?"

"A! Đúng là nhãn ảnh, xem ra là dùng nhãn ảnh cuộn Tinh Linh vỏ quýt đang được bán rất chạy.

"

"Đúng vậy, chính là loại nhãn ảnh cuộn đó, tôi cũng đang dùng, quá quen thuộc rồi.

"

Trong đám người, một cô gái kinh hô: "Các người nhìn kìa, trên mặt Thẩm tiểu thư có phải cũng dùng nhãn ảnh cuộn Tinh Linh vỏ quýt hay không?"

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mạn Mạn.


Mấy cô gái nhìn thoáng qua liền xác nhận: "Đúng là dùng nhãn ảnh cuộn.

"

Nói xong, ánh mắt các cô gái đều tràn đầy vẻ xem thường.


Dù các nam nhân không hiểu về đồ trang điểm, nhưng cũng có thể phân biệt ra được một điểm tương đồng.


Trên váy của Cố Bắc Sanh và ánh mắt của Thẩm Mạn Mạn đều có những vết phấn son màu hồng và xanh lam đan xen.


Lúc này Cố Bắc Sanh mới quay đầu nhìn Thẩm Mạn Mạn: "Phấn son của cô ta dính vào váy của tôi như thế, có phải do cô ta cố ý đi giẫm vào váy của tôi hay không?"


Thẩm Mạn Mạn bị đánh trở tay không kịp, cứng ngắc hỏi: "Cô có ý gì?"

Cố Bắc Sanh cười lạnh một tiếng: "Giày của cô, không phải đã nói nguyên nhân cho mọi người rồi sao?"

Đám người nhìn sang, chỉ thấy đáy giày của cô ta có màu sắc phấn son tương tự, sáng lấp lánh, đặc biệt loá mắt.


Lập tức, tất cả mọi người hiểu rõ ra.


Là Thẩm Mạn Mạn cố ý đi giẫm váy của Cố Bắc Sanh, cô ta đi ở phía sau Cố Bắc Sanh, lại càng dễ dẫm lên.


Lại không ngờ rằng, biến khéo thành vụng, ngược lại đặt chính mình vào tình thế này.


Cố Bắc Sanh vô cùng đơn giản đã công bố âm mưu quỷ kế của Thẩm Mạn Mạn.


Giờ này khắc này, Thẩm Mạn Mạn gặp ánh mắt của mọi người, giống như đang nhìn một con chuột thối bò ra từ khe cống, đầy mắt buồn nôn và chán ghét.


Cô ta gặp chuyện hỏng bét, khóc lên: "Cố Bắc Sanh, là do cô để cho tôi từng bước một đi vào bẫy của cô, để cho tôi xảy ra chuyện xấu như vậy.

"

"Đây lại là lý do mới của cô sao?" Cố Bắc Sanh hỏi lại.


"Cô độc phụ này, tôi nhất định! ! "

"Đủ!" Bà nội Thẩm cầm gậy chống, dùng sức một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Tòng Minh, trầm mặt nói: "Mạn Mạn, việc đã đến nước này, lại còn còn oan uổng Cố tiểu thư? Con là muốn tức chết nãi nãi sao?"


Không hổ là bà nội Thẩm, ngay lúc này, phân rõ nặng nhẹ, cho Cố Bắc Sanh đầy đủ mặt mũi.


Thẩm Mạn Mạn không thể tin nhìn nãi nãi, không nghĩ tới nãi nãi luôn luôn yêu thương mình lại muốn cô ta nói xin lỗi với một người đã hại mình.


Mắt cô ta đỏ: "Con không xin lỗi! Là cô ta khi dễ con trong trường học, mới! ! "

"Hỗn trướng!" Bà nội Thẩm tức giận mắng, ngăn cô ta nói tiếp.


Nhưng là, mọi người cũng hiểu rõ ra.


Cố Bắc Sanh nhíu mày: "Thẩm tiểu thư thành thật ngay từ đầu thì tốt biết bao.

"

"Tôi, tôi! ! " Sắc mặt Thẩm Mạn Mạn càng tái nhợt, gấp đến độ thẳng khóc, chật vật không chịu nổi.


Trong đám người, Phó Tây Châu đi về phía Cố Bắc Sanh, thân hình thẳng tắp như ô dù, tiếng nói không cao không thấp: "Thẩm tiên sinh, ngài và con gái của ngài, nên nói xin lỗi.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương