Truyền thuyết kể rằng Vinh Lâu được xây dựng vào đầu triều đại nhà Thanh, sau đó trải qua hỏa hoạn rồi bị bỏ hoang, trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc đã được tu sửa lại và hiện nay là khu nhà hát lớn nhất còn lại ở thành phố Bắc Hoa.

Trong khuôn viên nhà hát có ba sân khấu, năm ngoái Tống Song Dung đã đến đây khi quay bộ phim đồ án cuối kỳ, cậu quay một phân đoạn là cảnh tòa nhà chìm trong màn mưa, dùng làm phần mở đầu cho bộ phim.

Cậu nhớ trên sân khấu chính có một tấm biển đề chữ "Liên Lý Đài", chữ viết có vẻ đã cũ, dưới mái hiên có những hình chạm khắc rất sắc sảo, mái nhà được trang trí bằng gạch men, dù đã bị thời gian phủ bụi nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp huy hoàng của trước đây.

Theo lời của một đàn anh là nhiếp ảnh gia trong đoàn làm phim kể lại, khi còn nhỏ anh thường đến đây nghe hát cùng bà, và "Liên Lý Đài" chỉ trình diễn các vở bi kịch tình yêu như Liễu Âm KýBá Vương Biệt Cơ, Truyền Thuyết Bạch Xà. Anh ấy còn nói rằng, "Liên Lý Đài" có một con hẻm gọi là "Liên Tâm Lý", con hẻm được lấy tên từ sân khấu này—vì mỗi đôi tình nhân sau khi xem xong các vở diễn khi quay về sẽ tay trong tay đi qua con hẻm này, từ đó về sau sẽ mãi tương thân tương ái, hợp ý đồng tâm.

Sau này khi thành phố quy hoạch lại, họ đã giữ lại tên con hẻm rồi đề biển di tích, quảng bá nó như là thánh địa tình yêu của thành phố Bắc Hoa.Vào lúc này Tống Song Dung đang đứng dưới tấm biển, nhận cuộc gọi từ bạn trai cũ.

"Anh đã tìm người mới rồi sao? Một phút cũng không chờ được nữa?"

Khi những lời này bật ra, Tống Song Dung cảm thấy có chút hối hận—cậu lại một lần nữa thể hiện sự thiếu chín chắn của mình sau khi chia tay với Lý Ngọc.

Cuộc gọi ở hai đầu dây đều rơi vào im lặng.

Tống Song Dung nhìn vào một mảng tường sắp rơi ra, cậu dịch hai bước sang bên cạnh ngồi xuống bậc thang lạnh lẽo, dùng mu bàn tay lau mặt. Gió đêm thổi mạnh, nước mắt khô dọc theo mặt, toàn thân cậu cảm thấy căng thẳng khó chịu như bị nhốt trong một chiếc lồng bằng nhựa.

Cậu vẫn không hiểu lý do tại sao mình lại rơi nước mắt, chắc chắn không phải vì cảm thấy đau lòng khi Lý Ngọc muốn lấy lại chiếc chìa khóa, cũng không phải vì nỗi buồn khi chia tay.

Nếu phải nói thì hình như là từ khi bắt đầu yêu, trong tim cậu hình như đã được đặt vào một chiếc cốc chia vạch trong suốt. Cậu không thể nhìn thấy thước đo bên trong, cũng không thể kiểm soát được, chỉ có thể cảm nhận nỗi bất an lúc đầy lúc vơi.

Lần đầu khi đầy đến mức tràn ra ngoài, cậu không biết phải làm sao, đề nghị chia tay. Lần thứ hai, khi nước không còn chỗ để tràn liền biến thành những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Tống Song Dung đưa điện thoại lên trước mắt, thầm nghĩ nếu sau ba giây nữa Lý Ngọc không nói gì, cậu sẽ trực tiếp cúp máy.

Nhưng vào giây thứ hai trước khi kết thúc đếm ngược, một âm thanh mơ hồ truyền ra từ điện thoại.

Cậu không muốn nghe lắm, chậm chạp đưa điện thoại lại gần miệng: "Cầm theo chìa khóa là lỗi của em, ngày mai sẽ trả cho anh, tối nay thật sự không có thời gian."

Lời nói vừa dứt, trong con hẻm có tiếng động, tưởng là Hà Anh Vũ nên Tống Song Dung cầm điện thoại bước xuống bậc thang chuẩn bị cúp máy, "Sáng sớm ngày mai em sẽ liên lạc với anh, tạm biệt."

"Đợi một chút," Lý Ngọc đột ngột gọi cậu lại, dường như do dự một lát mới nói: "Anh quên mang chìa khóa."

Tống Song Dung không hiểu ý hắn, đứng yên tại chỗ nhưng cũng không cúp máy.

"Anh xuống lầu vứt rác nhưng quên chìa khóa ở nhà rồi, bây giờ không vào được nên mới gọi điện cho em," Lý Ngọc giải thích thêm.

Giọng điệu của hắn không có gì thay đổi, câu chuyện cũng rất mạch lạc, nhưng Tống Song Dung phải mất vài giây mới hiểu được — không phải là nghe không hiểu, mà vì người cẩn thận như Lý Ngọc làm sao có thể quên chìa khóa được?

Nhưng chỉ trong chốc lát Tống Song Dung đã bỏ qua nghi ngờ vì tiếng gió từ đầu dây bên kia giống hệt như tiếng gió bên phía cậu, và bởi vì Lý Ngọc cũng chẳng có lý do gì để lừa cậu cả.

"Được rồi," Tống Song Dung không thể giữ nổi vẻ cứng rắn đành phải nhượng bộ, hơn nữa việc cầm theo chìa khóa vốn là lỗi của cậu nên suy nghĩ rồi nói: "Nhưng có thể em sẽ đến muộn một chút."

"Cần bao lâu?" Lý Ngọc nhanh chóng hỏi lại, hắn luôn rất nhạy cảm với con số.

Nếu việc quên mang chìa khóa xảy ra trước khi chia tay, Tống Song Dung chắc chắn sẽ cười nhạo hắn, trả lại tất cả nhừng lời Lý Ngọc đã từng dạy dỗ cậu, từ việc quên chìa khóa sẽ mắng hắn bất cẩn, rồi kết luận sau này hắn cũng sẽ cẩu thả như vậy, cuối cùng viết thành một tờ thông báo lớn treo trên cửa, mỗi ngày sẽ cười nhạo hắn để trả thù cho những ấm ức đã tích tụ lâu trong lòng cậu.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đêm nay Tống Song Dung thật sự muốn cười, cậu lặng lẽ cong môi nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra mình đang mơ mộng hão huyền trong đêm khuya lạnh lẽo, cảm thấy thật sự buồn cười nhưng lại không thể cười nổi.

Âm thanh trong con hẻm là do một nhánh cây khô gây ra, không phải Hà Anh Vũ.

Tống Song Dung đi thêm vài bước vào trong hẻm, đoán là cậu ấy sắp tới rồi, nói với Lý Ngọc: " Chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Chắc...?" Lý Ngọc lặp lại.

Tống Song Dung có thể tưởng tượng ra cảnh hắn đang đứng trong gió nhíu mày không hài lòng với từ "chắc" này, nên tốt bụng bổ sung thêm một câu: "Khoảng từ ba mươi đến bốn mươi phút, anh có thể đợi ở cửa hàng tiện lợi."

Lý Ngọc liền hỏi: "Em ở đâu?"

"Vinh Lâu." Tống Song Dung nghĩ có lẽ hắn không biết nơi này, nhưng cũng lười giải thích nên chỉ nói: "Yên tâm, sẽ không để anh đợi lâu đâu."

Không ngờ Lý Ngọc lại hỏi: " Tống Song Dung, giờ này em tới Vinh Lâu làm gì?"

"Khi nào đến em sẽ liên lạc với anh, tạm biệt."

Một cơn gió lại từ mặt đất thổi lên, Tống Song Dung không muốn nghe thêm bất kì câu hỏi nào của Lý Ngọc nữa liền cúp điện thoại.

Đúng 10 giờ, cậu mở wechat thấy Hà Anh Vũ đã gửi tin nhắn thoại một phút trước. Giọng điệu vội vã nói rằng có một cảnh cần quay lại, thẻ phòng đã nhờ một cô gái mặc áo ghi lê trắng là nhân viên trường quay mang ra cho cậu... còn chưa nói xong đã nghe có người gọi "Máy quay," âm thanh ngừng lại.

Khi gia nhập đoàn phim, những tình huống phát sinh ngoài kế hoạch là chuyện thường xảy ra. Tống Song Dung định khi nào Hà Anh Vũ quay xong nhất định phải mời cậu ấy đi ăn một bữa thật ngon để an ủi cậu ta một chút.

Cậu cất điện thoại rồi bước vào con hẻm. Hai ngày trước Hà Anh Vũ đã nói với cậu hôm nay có vài cảnh quay ở sân khấu chính—nơi hai nhân vật chính lần đầu gặp nhau, cũng là nơi chia tay. Tối nay bọn họ quay cảnh chia tay, thời điểm trùng hợp thật.

Gần cuối hẻm có vài cô gái đang đứng tụm lại nói chuyện, Tống Song Dung ngẩng đầu lên nhìn, không chú ý đến bên cạnh, suýt nữa va phải người đang đi đối diện. Cả hai cùng dừng lại.

"Xin lỗi." Tống Song Dung nhìn quanh, không thấy cô gái mặc áo ghi lê trắng đâu cả, cậu vô thức lùi lại một bước, nhìn rõ chàng trai đội mũ bóng chày trước mặt—cao hơn cậu một chút, mặc áo khoác đen của trường điện ảnh.

Chàng trai cũng cúi đầu nhìn cậu: "Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không chú ý đường."

Tống Song Dung mỉm cười với cậu ta chuẩn bị tiếp tục bước đi nhưng vai đột ngột bị vỗ một cái, chàng trai đội mũ bóng chày hỏi: "Đàn anh Tống?"

Tống Song Dung dừng lại, quay đầu nhìn: "Đúng, sao vậy?"

"Quả thật là anh," chàng trai vui vẻ nói, "Anh Anh Vũ bảo em mang thẻ phòng cho anh."

Tống Song Dung nhận thẻ từ mở cửa từ tay cậu, cảm ơn rồi nói: "Anh Vũ nói là một cô gái sẽ mang đến nên tôi không để ý đến cậu."

"Chị Tiểu Văn bị đạo diễn gọi đi rồi, may mà em nhận ra anh"

Nếu là ngày trước, Tống Song Dung có thể sẽ trò chuyện một chút với người này, nhưng giờ nghĩ đến việc phải gặp Lý Ngọc, trong lòng cậu luôn cảm thấy có cái gì đó như sắp rơi xuống nên vô cùng bồn chồn lo lắng. Cậu không có tâm trạng nói chuyện thêm, sau khi cảm ơn lần nữa liền định rời đi.

Chàng trai lại nói mình đã xong việc rồi, tiện đường về luôn, Tống Song Dung đành phải đi cùng cậu ta.

Khi gần đến cổng khu, Tống Song Dung chợt nhớ ra một điều: Lý Ngọc chắc chắn biết Vinh Lâu.

Năm ngoái sau khi quay xong phim ngắn cuối kỳ, lúc về nhà cậu đã kể lại câu chuyện về Vinh Lâu cho Lý Ngọc nghe. Mặc dù không hy vọng Lý Ngọc sẽ hứa sẽ cùng cậu đi hết con đường tình yêu này, nhưng cậu vẫn mong nhận được một chút phản ứng từ hắn.

Tống Song Dung nhớ rất rõ Lý Ngọc khi đó đang ngồi ở bàn làm việc, bên phải là cuốn sách "Giới thiệu về không gian Hilbert", tay trái đang ghi chú lên giáo án — hắn là người thuận tay trái, nhưng cũng có thể viết bằng tay phải.

Nghe thấy vậy Lý Ngọc ngẩng đầu lên, ngòi bút chỉ về phía bàn của Tống Song Dung, mặt không có chút cảm xúc nào nhắc nhở: "Cần anh nhắc lại không? Tiến độ bài luận của em là bằng không."

Tống Song Dung lập tức mất hứng.

Nhớ lại những câu hỏi trước khi cúp điện thoại, Tống Song Dung đoán rằng Lý Ngọc có thể không nhớ câu chuyện về Vinh Lâu, nhưng chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng dù chia tay rồi thì cậu vẫn mãi đắm chìm trong những câu chuyện viễn vông, chẳng chịu nghiêm túc học hành gì.

Tống Song Dung thọc tay vào túi, tay phải nắm chặt chìa khóa, đầu ngón tay dò tìm lỗ nhỏ trên thân chìa khóa một lúc rồi tháo sợi dây đỏ treo trên đó ra, từ từ cuốn quanh ngón tay.

Cậu sinh ra và lớn lên ở Lý Thành, nơi có câu "Ba bước gặp chùa, năm bước gặp miếu". Khi còn nhỏ, mỗi lần mẹ không mở cửa cho vào nhà, cậu thường xuyên lang thang trong các ngôi chùa, theo sư thầy nghe đọc kinh, đi quanh miếu cúng bái.

Mặc dù lòng thành không đủ nhưng cậu đã từng tham lam cầu nguyện rất nhiều điều, phần lớn trong số đó cậu đã quên, cũng có một phần đã trở thành hiện thực.

Sợi dây đỏ trên chìa khóa là một đôi, cậu xin được từ ngôi chùa linh thiêng nhất ở quê khi về nghỉ hè. Tống Song Dung cũng biết rõ rằng gửi gắm tình cảm vào những thứ mong manh và không chắc chắn là điều rất không thực tế, nhưng cậu vẫn không thể dừng lại.

Kể từ khi yêu Lý Ngọc, mọi điều ước của Tống Song Dung đều liên quan đến hắn, vì trên đời này cậu đã không còn ai thân cận hơn hắn nữa.

Nhưng Lý Ngọc không tin vào Thần Phật, không nghe sự tích tình yêu, không thắt dây đỏ cầu may, không thích hình xăm, không lưu giữ kỷ niệm. Hắn chỉ tin vào sự thật, chỉ làm những việc có ý nghĩa, chỉ thích những người thông minh.

Nhiệt tình của Tống Song Dung liên tục bị hắn tạt nước lạnh nhưng cậu vẫn không chịu rút kinh nghiệm.

Khi gần ra khỏi con ngõ nhỏ đột nhiên cánh tay của cậu bị kéo lại, Tống Song Dung lập tức dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh.

"Có mèo." Một con mèo đen vừa vụt qua dưới chân, cậu ta buông tay: "Em thấy anh hơi mất tập trung."

"Xin lỗi, Tôi đang có chuyện cần suy nghĩ một chút."

"Không sao." Cậu chàng cười để lộ ra một chiếc răng nanh.

Còn một đoạn đường nữa, Tống Song Dung tập trung tinh thần, hai người trò chuyện về bộ phim mà Hà Anh Vũ đang quay. Cậu trai nói mình đến đây làm thêm, đồng thời cùng phụ giúp các công việc ở trường quay để học hỏi thêm kinh nghiệm.

Khi đến đầu hẻm, cậu chàng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi nói với Tống Song Dung rằng xe nhà mình đã đến, hỏi "anh có về khu ký túc phía Nam không, có thể đi cùng nhau."

Tống Song Dung chuẩn bị đi trả chìa khóa cho Lý Ngọc nên từ chối: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi còn có việc khác."

Cậu trai không hỏi thêm gì, vẫy tay rồi chạy đi "Hẹn gặp lại lần sau."

Ra khỏi hẻm, Tống Song Dung đứng bên lề đường mở ba ứng dụng gọi xe nhưng chẳng đặt được chiếc nào.

Nửa tiếng đã trôi qua kể từ khi cậu hẹn với Lý Ngọc, nếu không có xe...cậu nhìn xung quanh, định tìm một chiếc xe đạp công cộng để đi, có lẽ vẫn kịp thời gian. Đang nhìn xa xa, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng còi xe phía sau, Tống Song Dung quay đầu lại nhìn thấy một chiếc taxi nhưng màn hình báo có khách. Cậu lùi sang một bên nhường đường, tiếp tục đi dọc theo lề đường.

Gió lạnh xuyên qua da thấm vào từng lỗ chân lông, Tống Song Dung run lên vì lạnh, cậu chỉ muốn mau mau chui vào một chỗ nào đó nơi ấm áp, dù là ký túc xá lâu ngày không có người ở cũng còn tốt hơn là đứng trên đường.

Chìa khóa trong túi được cậu nắm chặt bắt đầu ấm lên.

Có lẽ đây là sự trừng phạt của số phận, vì cậu đã hy vọng vào một chút may mắn, cố gắng chiếm đoạt vật sở hữu của người khác bằng cách không hợp pháp nên phải trả một cái giá tương ứng.

Giá phải trả không chỉ là cái lạnh, mà còn là việc chưa chuẩn bị tâm lý đã phải gặp Lý Ngọc. Chỉ nghĩ đến đây thôi Tống Song Dung đã cảm thấy sợ hãi, trong lòng bỗng nhiên lo lắng.

Khi cậu bước gần đến chiếc xe đạp công cộng, chiếc taxi phía sau mới từ từ đến gần, đèn pha sáng rực chiếu sáng cả con đường trước mặt, mặt đất cũng phản chiếu ánh sáng.

Tống Song Dung cảm thấy kỳ lạ vì tốc độ chậm lại của chiếc xe, nhưng trong lúc bực bội cậu cũng không quay lại nhìn, chỉ tăng tốc bước đi.

Chiếc taxi tiến gần hơn, từ từ dừng lại rồi bóp còi.

Tống Song Dung giật mình suýt làm rơi điện thoại, tâm trạng càng tệ hơn, định quay lại mắng một câu. Nhưng khi cửa sổ sau của xe hạ xuống, cậu nhìn thấy Lý Ngọc ngồi trong xe, hắn vẫn mặc chiếc sơ mi kẻ, không mặc áo khoác, trông giống như vừa xuống lầu vứt rác rồi bị nhốt ngoài cửa.

Tống Song Dung suýt nữa buột miệng mắng người, nhìn tài xế ngồi phía trước rồi lại quay sang nhìn Lý Ngọc, tự hỏi sao hắn lại đến đây, lại còn ngồi taxi — trong hai năm bên nhau, số lần Tống Song Dung thấy Lý Ngọc đi taxi có thể đếm trên đầu ngón tay vì hắn cho rằng đi taxi là không thân thiện với môi trường, và cũng không cần thiết. Gần thì đi bộ, xa thì đi xe đạp hoặc tàu điện ngầm.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Ngọc đã nói: "Anh đến lấy chìa khóa, em chậm chạp quá, tối anh còn phải chuẩn bị bài giảng."

"Ồ, đây." Tống Song Dung máy móc rút tay khỏi túi đưa chìa khóa cho Lý Ngọc, không hề ngạc nhiên với câu trả lời này, đồng thời cũng hiểu lý do Lý Ngọc đi taxi. Khi hai người đi bộ hay làm việc cùng nhau, Lý Ngọc cũng từng nhiều lần nói "Em chậm quá", "Đừng lãng phí thời gian nữa."

Lý Ngọc nhìn chăm chú vào chìa khóa như thể đang kiểm tra, vài giây sau mới đưa tay ra nhưng không lấy chìa khóa bằng ngón tay mà là dùng cả bàn tay bao phủ lên.

Tay của hắn rất ấm, trong khi bàn tay Tống Song Dung lạnh cóng gần như mất đi cảm giác, bị tay hắn chạm vào như bị bỏng, cậu vô thức rụt lại, may mà chìa khóa không rơi.

Lý Ngọc lấy chìa khóa rồi rút tay về. "Vậy..." Tống Song Dung thấy Lý Ngọc không nói gì, có vẻ không có ý định trò chuyện, cậu cũng không có gì để nói bèn chủ động giơ tay vẫy vẫy: "Tạm biệt."

Chiếc taxi vẫn đứng yên, tài xế quay nửa mặt về phía sau như đang chờ ý kiến của Lý Ngọc, nhưng Lý Ngọc không lên tiếng, tài xế lại quay về, gác khuỷu tay lên vô lăng lướt xem video ngắn, biểu cảm thức thời không tỏ ra vội vàng chút nào.

Âm thanh náo nhiệt phát ra hoàn toàn trái ngược với bóng tối xung quanh, Tống Song Dung cảm thấy chắc chắn Lý Ngọc sẽ thấy ồn ào, nhưng hắn vẫn không chịu rời đi.

Vì đã trả lại chìa khóa rồi nên Tống Song Dung không có ý định ở lại lâu, toàn thân cậu lạnh cóng đến mức không còn cảm thấy ngại ngùng nữa mà chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá, quay người tìm một chiếc xe đạp công cộng.

Khi quét mã tay cậu run lên, quét vài lần đều thất bại. Lúc này Lý Ngọc mở cửa xe bước xuống, đi đến một bên chiếc xe đạp, che khuất ánh sáng từ đèn đường.

Tống Song Dung đứng trong bóng tối, ánh sáng từ những ngọn đèn đường như mật ong, nhẹ nhàng vây quanh phác họa lên hình dáng của Lý Ngọc khiến hắn trông rất cao, cũng rất ấm áp.

Thật là bất công quá đi. Tống Song Dung liếc nhìn rồi vội vàng cúi đầu quét mã, nhưng không có ánh sáng, cậu không thể quét được, sau khi thất bại lần nữa, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, vừa tức giận vừa tủi thân hét lên: "Anh làm gì vậy? Em trả chìa khóa cho anh rồi mà!"

Ánh mắt Lý Ngọc lướt qua nhìn về đầu hẻm ở xa xa phía sau cậu, hỏi vu vơ với giọng điệu khó chịu: "Muộn thế này mà anh ta không đưa em về à?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương