Phiêu Phong Kiếm Vũ
-
Chương 7: Thủy chung
Tôn Mẫn thầm kỳ quái :
- “Chân nguyên của hắn hoàn toàn hồi phục, sao Tam Tâm Thần Quân lại để cho hắn nói?”
Tuy nghĩ thế nhưng bà cũng không phản đối, vì bà nghĩ Tam Tâm Thần Quân làm vậy tất phải có thâm ý. Lúc này Diệu Linh đạo nhân và Kiếm tiên sinh cũng bước lại cạnh giường.
Nguyên Y Phong tuy ngủ nhưng chàng chưa ngủ say, do vậy những lời đối thoại vừa rồi của mọi người trong phòng đều lọt vào tai chàng, trong lòng bất giác trỗi dậy một hy vọng mãnh liệt, khiến chàng có đủ khí lực để nói ra thành lời. Có điều, tuy chàng nghe rất rõ sự việc, song chàng không biết người kể chuyện lại chính là Vạn Kiếm Chi Tôn nổi danh võ lâm mấy chục năm trước.
Lúc này chàng sửa lại thế ngồi rồi chậm rãi nói :
- Vừa rồi nghe câu chuyện về vị tiền bối dị nhân đó, tại hạ cảm thấy đích thị rất bi thảm. Nhưng tại hạ không cho rằng thế gian này không có ai đau khổ như vậy.
Lời nói vừa xuất thì mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là Kiếm tiên sinh, song mục của lão chợt xuất quang.
Y Phong nói tiếp :
- Mỗi người có mỗi nỗi đau khổ khác nhau, nên tự nhiên cũng có phần nhiều ít khác nhau. Nhưng nếu hai nỗi khổ có tính chất khác nhau thì không thể so sánh khổ nhiều hay khổ ít. Huống hồ nếu bản thân không chịu đựng, thì ai cũng không thể hiểu được mùi vị của bất kỳ nỗi đau khổ nào.
Vị tiền bối dị nhân tuy phải chịu đau khổ tuyệt luân, nhưng nếu nói thế gian này không có người nào phải chịu nỗi đau như vậy thì chưa chắc. Còn việc vị tiền bối này đi khắp thiên hạ mà chưa phát hiện được người nào đau khổ như vậy là vì bản thân vị tiền bối này chưa thể hội được nỗi đau khổ của người khác. Như thế thì làm sao so sánh với nỗi đau khổ mà bản thân mình đã thể hội được?
Lời của chàng tuy yếu ớt nhưng ý tứ rõ ràng mạch lạc. Tam Tâm Thần Quân bất giác khẽ gật đầu. Tôn Mẫn nắm lấy tay ái nữ của mình, và lắng nghe đến độ xuất thần.
Kiếm tiên sinh đã động thần sắc, vì từ trước đến nay chưa có người nào nói những lời như vậy trước mặt lão. Và cũng có rất ít người có thể phân tích hai chữ “đau khổ” một cách tinh tường như vậy.
Y Phong lại nói :
- Tỉ như một người bình thường ngộ cảnh thê ly tử tán, rồi lại bị các thế lực độc ác uy hiếp, thậm chí còn có người khác lăng nhục trước mặt thê tử của hắn, các vị nói xem nỗi đau khổ này như thế nào? Chỗ khác của hắn với vị tiền bối dị nhân kia là vì hắn không biết võ công, nên đương nhiên không thể hành động như vị tiền bối dị nhân kia.
Song, bất luận thế nào thì mức độ đau khổ trong lòng hắn cũng tuyệt đối không thể thua kém.
Kiếm tiên sinh ngưng thần lắng nghe, dường như đang cố gắn hiểu ý tứ trong lời nói của Y Phong. Trong ánh mắt của lão chợt xuất hiện một thứ sắc thái mà người khác không sao hiểu được, tựa như đồng tình nhưng cũng tựa như phản đối.
Y Phong nói tiếp :
- Chẳng hạn lấy bản thân tại hạ ra nói, thê tử của tại hạ bị Thiên Tranh giáo chủ dụ dỗ và uy hiếp, khiến nàng ta phản bội tại hạ để theo người khác. Gia đình tại hạ vốn rất êm ấm hạnh phúc, nhưng cũng bị Thiên Tranh giáo hủy hoại. Tuy tại hạ Ôm lòng đau đớn và thống hận, nhưng làm sao có thể tranh đấu với Thiên Tranh giáo có thế lực tuyệt đại trên giang hồ?
Tam Tâm Thần Quân chau mày. Y Phong tiếp lời :
- Chẳng những như vậy, Thiên Tranh giáo chủ còn không cam tâm khi chưa thấy tại hạ chết. Bất đắc dĩ tại hạ phảidùng kế giả chết để trốn tránh sự truy sát ráo riết của Thiên Tranh giáo. Tất cả mọi thứ đều phải từ bỏ, ngay cả hy vọng báo thù cũng chẳng có. Các vị nghĩ xem, nỗi đau khổ này như thế nào?
Nói đến đây thì trong giọng yếu ớt của chàng đã hàm chứa đầy bi thương và oán hận.
Tôn Mẫn không ngờ thanh niên này cũng phải chịu đựng đau khổ nhiều như thế.
Diệu Linh đạo nhân bước tới gần và hỏi :
- Các hạ có phải là nhân vật được võ lâm kêu bằng Thiết Kích Ôn Hầu Lã đại hiệp không?
Y Phong khẽ thở dài một hơi, đoạn nói :
- Không sai, tại hạ chính là Lã Nam Nhân trước đây, nhưng hiện tại Lã Nam Nhân đã chết, trừ phi... trừ phi hắn rửa được mối nhục đoạt thê tử và trả được mối thù truy mệnh.
Tam Tâm Thần Quân nộ khí nói :
- Thiên Tranh giáo là cái quái gì vậy? Sao lại hiếp người như thế?
Tôn Mẫn buột miệng nói :
- Thiên Tranh giáo, Thiên Địa giáo, lẽ nào giữa hai tổ chức này có thể liên quan với nhau?
Kiếm tiên sinh thủy chung trầm tư suy nghĩ, bây giờ đột nhiên đứng dậy và bước đi quanh đan phòng, đôi mày rậm chau tít lại, tựa như đang cân nhắc một quyết định cực kỳ quan trọng. Bên ngoài trời đã tuôn mưa, tựa như trời xanh cũng không cầm được lệ khi nghe xong câu chuyện bi thương.
Diệu Linh đạo nhân nhìn qua cửa sổ và khẽ nói :
- Đêm nay chẳng biết sẽ có thêm mấy người chết nữa?
Bỗng nhiên Kiếm tiên sinh quay người lại, bước đến cạnh giường, song mục chăm chú nhìn Y Phong và nói :
- Bây giờ ta sẽ dùng khí tiên thiên giúp ngươi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, nhưng khí tiên thiên của ta dễ phát khó thu, nhỡ không may thì rất có khả năng ngươi sè bị ta đả thương nội tạng, và tất sẽ chết. Còn một khi hai mạch Nhâm, Đốc được đả thông, chẳng những thương thế của ngươi lập tức bình phục, mà công lực còn tăng lên mấy bậc, khi đó cũng có hy vọng phục thù. Ngươi có đủ dũng khí lấy sinh mạng của mình ra thử không?
Y Phong cười thảm rồi nói :
- Tại hạ đã là người chết rồi, căn bản không coi trọng sinh mạng. Đừng nói là chuyện mà lão tiền bối rất có hy vọng thành công, dẫu phải mò kim đáy bể, nhưng chỉ cần có hy vọng phục thù là tại hạ nhất quyết phải thử. Tiền bối không cần hỏi nữa, xin cứ động thủ đi chọ Nếu việc này thành công, ngày sau tại hạ sẽ báo đáp ân sâu, quyết không một chút oán hận.
Kiếm tiên sinh nói :
- Xem ra thế gian cũng còn không ít người xem thường cái chết.
Lão nhìn qua Diệu Linh đạo nhân rồi đổi giọng nói tiếp :
- Thuốc giải cất giấu trong núi Vô Lượng, dù người này có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc và ngày mai lên đường ngay, nhưng cũng chẳng phải năm ba ngày là có thể trở về. Vả lại ta cũng chẳng biết nơi cất giấu bảo vật của tiên phụ còn có nguy hiểm gì không. Và người này có đủ sức để đạt được tâm nguyện hay không, điều đó cũng chưa thể biết trước.
Lời này gián tiếp nói rằng, Kiếm tiên sinh đã đồng ý cho Y Phong biết chỗ cất giấu bảo vật. Tôn Mẫn chợt cảm tấy mừng thay cho ân nhân cứu mạng của mình. Còn bản thân Y Phong càng không tin kỳ duyên tuyệt thế này lại đến với mình một cách dễ dàng như vậy. Trong mắt chàng rưng rưng ngấn lệ, nhưng đó không phải là lệ bi khổ.
Bỗng nhiên Diệu Linh đạo nhân sụp quỳ xuống trước mặt Kiếm tiên sinh và nói :
- Tiểu điệt vô năng mới để Chung Nam phái bị ngộ phải thảm biến này. Bây giờ Kiếm sư bá quyết định như vậy khiến tiểu điệt vô cùng cảm kích, còn như có thể thành công hay không, âu cũng đành nghe theo thiên mệnh vậy.
Tam Tâm Thần Quân tiếp lời :
- Tuy lão phu không thể giải chất độc Thực Cốt Thánh Thủy này, nhưng tự tin là Hộ Tâm Thần Phương của lão phu sẽ giữ được mạng sống của bọn chúng thêm vài ngày.
Chỉ mong trời xanh từ bi, giúp mọi chuyện đều được thuận lợi là tốt rồi.
Lúc này vị kỳ nhân chỉ quen hành sự theo ý mình cũng đã tin vào thiên mệnh.
Chợt thấy thân hình Kiếm tiên sinh lướt đi như chớp, thoáng cái lào đã ngồi ngay ngắn trên giường, giọng thâm trầm :
- Bây giờ ta đả thông hai mạch Nhâm, Đốc cho ngươi, nhưng việc này quá nguy hiểm, tốt nhất là những người còn lại hãy ra ngoài để ta khỏi phân tâm mà dẫn đến đại họa.
Tôn Mẫn lặng lẽ bước tới ôm lấy ái nữ Lăng Lâm, lúc này bỗng nhiên Lăng Lâm cũng mở mắt ra và khẽ kêu lên hai tiếng: mẫu thân! Thì ra nàng cũng đã tỉnh lại. Bất giác Tôn Mẫn mừng khôn tả.
Diệu Linh đạo nhân khẽ phất tay rồi đi trước dẫn mọi người sang một gian tĩnh thất bên cạnh đan phòng, Tam Tâm Thần Quân cẩn thận đóng cửa đan phòng lại, đoạn lão cũng đi theo mọi người. Gian tĩnh thất được thắp lên một ngọn nến. Tôn Mẫn đặt Lăng Lâm nằm xuống giường, lòng bà không khỏi có chút khẩn trương :
- “Vạn nhất tiên thiên chân khí của Kiếm tiên sinh hơi quá mạnh, Lã Nam Nhân kia sẽ... ”
Bà nhắm hai mắt lại, không dám nghĩ tiếp.
Nhưng bà cũng biết rằng, thứ kỳ duyên này có thể nói là không dễ gặp. Bởi lẽ trong võ lâm chẳng những có rất ít người luyện được khí tiên thiên, mà hầu như chẳng có ai chịu hao tổn công lực để đả thông hai mạch Nhâm, Đốc cho người khác.
Tam Tâm Thần Quân nói :
- Phúc phận của tiểu tử họ Lã kia quả thật không mỏng. Ngay cả lão phu ta mà mãi đến sau năm mươi tuổi mới đả thông được hai mạch Nhâm Đốc này, nếu hắn may mắn không chết thì có thể nói là vì họa mà được phúc.
Thời gian từ từ trôi đi, chẳng bao lâu sau thì trời đã sáng, mưa cũng đã ngừng.
Nhưng trong đan phòng vẫn tĩnh lặng không một tiếng động, cửa vẫn đóng chặt như bưng. Người sốt ruột nhất là Diệu Linh đạo nhân, vì sự sống chết của Nam Nhân - Y Phong cũng có quan hệ đến sinh mạng của mấy trăm đệ tử phái Chung Nam.
Tôn Mẫn và Tam Tâm Thần Quân cũng thầm lo lắng. Nhưng một canh giờ nữa trôi qua, trời đã sáng tỏ, ngọn nến đã tàn, song Kiếm tiên sinh và Y Phong cũng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Đột nhiên cửa đan phòng chợt mở, Kiếm tiên sinh chậm rãi bước ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười...
- “Chân nguyên của hắn hoàn toàn hồi phục, sao Tam Tâm Thần Quân lại để cho hắn nói?”
Tuy nghĩ thế nhưng bà cũng không phản đối, vì bà nghĩ Tam Tâm Thần Quân làm vậy tất phải có thâm ý. Lúc này Diệu Linh đạo nhân và Kiếm tiên sinh cũng bước lại cạnh giường.
Nguyên Y Phong tuy ngủ nhưng chàng chưa ngủ say, do vậy những lời đối thoại vừa rồi của mọi người trong phòng đều lọt vào tai chàng, trong lòng bất giác trỗi dậy một hy vọng mãnh liệt, khiến chàng có đủ khí lực để nói ra thành lời. Có điều, tuy chàng nghe rất rõ sự việc, song chàng không biết người kể chuyện lại chính là Vạn Kiếm Chi Tôn nổi danh võ lâm mấy chục năm trước.
Lúc này chàng sửa lại thế ngồi rồi chậm rãi nói :
- Vừa rồi nghe câu chuyện về vị tiền bối dị nhân đó, tại hạ cảm thấy đích thị rất bi thảm. Nhưng tại hạ không cho rằng thế gian này không có ai đau khổ như vậy.
Lời nói vừa xuất thì mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là Kiếm tiên sinh, song mục của lão chợt xuất quang.
Y Phong nói tiếp :
- Mỗi người có mỗi nỗi đau khổ khác nhau, nên tự nhiên cũng có phần nhiều ít khác nhau. Nhưng nếu hai nỗi khổ có tính chất khác nhau thì không thể so sánh khổ nhiều hay khổ ít. Huống hồ nếu bản thân không chịu đựng, thì ai cũng không thể hiểu được mùi vị của bất kỳ nỗi đau khổ nào.
Vị tiền bối dị nhân tuy phải chịu đau khổ tuyệt luân, nhưng nếu nói thế gian này không có người nào phải chịu nỗi đau như vậy thì chưa chắc. Còn việc vị tiền bối này đi khắp thiên hạ mà chưa phát hiện được người nào đau khổ như vậy là vì bản thân vị tiền bối này chưa thể hội được nỗi đau khổ của người khác. Như thế thì làm sao so sánh với nỗi đau khổ mà bản thân mình đã thể hội được?
Lời của chàng tuy yếu ớt nhưng ý tứ rõ ràng mạch lạc. Tam Tâm Thần Quân bất giác khẽ gật đầu. Tôn Mẫn nắm lấy tay ái nữ của mình, và lắng nghe đến độ xuất thần.
Kiếm tiên sinh đã động thần sắc, vì từ trước đến nay chưa có người nào nói những lời như vậy trước mặt lão. Và cũng có rất ít người có thể phân tích hai chữ “đau khổ” một cách tinh tường như vậy.
Y Phong lại nói :
- Tỉ như một người bình thường ngộ cảnh thê ly tử tán, rồi lại bị các thế lực độc ác uy hiếp, thậm chí còn có người khác lăng nhục trước mặt thê tử của hắn, các vị nói xem nỗi đau khổ này như thế nào? Chỗ khác của hắn với vị tiền bối dị nhân kia là vì hắn không biết võ công, nên đương nhiên không thể hành động như vị tiền bối dị nhân kia.
Song, bất luận thế nào thì mức độ đau khổ trong lòng hắn cũng tuyệt đối không thể thua kém.
Kiếm tiên sinh ngưng thần lắng nghe, dường như đang cố gắn hiểu ý tứ trong lời nói của Y Phong. Trong ánh mắt của lão chợt xuất hiện một thứ sắc thái mà người khác không sao hiểu được, tựa như đồng tình nhưng cũng tựa như phản đối.
Y Phong nói tiếp :
- Chẳng hạn lấy bản thân tại hạ ra nói, thê tử của tại hạ bị Thiên Tranh giáo chủ dụ dỗ và uy hiếp, khiến nàng ta phản bội tại hạ để theo người khác. Gia đình tại hạ vốn rất êm ấm hạnh phúc, nhưng cũng bị Thiên Tranh giáo hủy hoại. Tuy tại hạ Ôm lòng đau đớn và thống hận, nhưng làm sao có thể tranh đấu với Thiên Tranh giáo có thế lực tuyệt đại trên giang hồ?
Tam Tâm Thần Quân chau mày. Y Phong tiếp lời :
- Chẳng những như vậy, Thiên Tranh giáo chủ còn không cam tâm khi chưa thấy tại hạ chết. Bất đắc dĩ tại hạ phảidùng kế giả chết để trốn tránh sự truy sát ráo riết của Thiên Tranh giáo. Tất cả mọi thứ đều phải từ bỏ, ngay cả hy vọng báo thù cũng chẳng có. Các vị nghĩ xem, nỗi đau khổ này như thế nào?
Nói đến đây thì trong giọng yếu ớt của chàng đã hàm chứa đầy bi thương và oán hận.
Tôn Mẫn không ngờ thanh niên này cũng phải chịu đựng đau khổ nhiều như thế.
Diệu Linh đạo nhân bước tới gần và hỏi :
- Các hạ có phải là nhân vật được võ lâm kêu bằng Thiết Kích Ôn Hầu Lã đại hiệp không?
Y Phong khẽ thở dài một hơi, đoạn nói :
- Không sai, tại hạ chính là Lã Nam Nhân trước đây, nhưng hiện tại Lã Nam Nhân đã chết, trừ phi... trừ phi hắn rửa được mối nhục đoạt thê tử và trả được mối thù truy mệnh.
Tam Tâm Thần Quân nộ khí nói :
- Thiên Tranh giáo là cái quái gì vậy? Sao lại hiếp người như thế?
Tôn Mẫn buột miệng nói :
- Thiên Tranh giáo, Thiên Địa giáo, lẽ nào giữa hai tổ chức này có thể liên quan với nhau?
Kiếm tiên sinh thủy chung trầm tư suy nghĩ, bây giờ đột nhiên đứng dậy và bước đi quanh đan phòng, đôi mày rậm chau tít lại, tựa như đang cân nhắc một quyết định cực kỳ quan trọng. Bên ngoài trời đã tuôn mưa, tựa như trời xanh cũng không cầm được lệ khi nghe xong câu chuyện bi thương.
Diệu Linh đạo nhân nhìn qua cửa sổ và khẽ nói :
- Đêm nay chẳng biết sẽ có thêm mấy người chết nữa?
Bỗng nhiên Kiếm tiên sinh quay người lại, bước đến cạnh giường, song mục chăm chú nhìn Y Phong và nói :
- Bây giờ ta sẽ dùng khí tiên thiên giúp ngươi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, nhưng khí tiên thiên của ta dễ phát khó thu, nhỡ không may thì rất có khả năng ngươi sè bị ta đả thương nội tạng, và tất sẽ chết. Còn một khi hai mạch Nhâm, Đốc được đả thông, chẳng những thương thế của ngươi lập tức bình phục, mà công lực còn tăng lên mấy bậc, khi đó cũng có hy vọng phục thù. Ngươi có đủ dũng khí lấy sinh mạng của mình ra thử không?
Y Phong cười thảm rồi nói :
- Tại hạ đã là người chết rồi, căn bản không coi trọng sinh mạng. Đừng nói là chuyện mà lão tiền bối rất có hy vọng thành công, dẫu phải mò kim đáy bể, nhưng chỉ cần có hy vọng phục thù là tại hạ nhất quyết phải thử. Tiền bối không cần hỏi nữa, xin cứ động thủ đi chọ Nếu việc này thành công, ngày sau tại hạ sẽ báo đáp ân sâu, quyết không một chút oán hận.
Kiếm tiên sinh nói :
- Xem ra thế gian cũng còn không ít người xem thường cái chết.
Lão nhìn qua Diệu Linh đạo nhân rồi đổi giọng nói tiếp :
- Thuốc giải cất giấu trong núi Vô Lượng, dù người này có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc và ngày mai lên đường ngay, nhưng cũng chẳng phải năm ba ngày là có thể trở về. Vả lại ta cũng chẳng biết nơi cất giấu bảo vật của tiên phụ còn có nguy hiểm gì không. Và người này có đủ sức để đạt được tâm nguyện hay không, điều đó cũng chưa thể biết trước.
Lời này gián tiếp nói rằng, Kiếm tiên sinh đã đồng ý cho Y Phong biết chỗ cất giấu bảo vật. Tôn Mẫn chợt cảm tấy mừng thay cho ân nhân cứu mạng của mình. Còn bản thân Y Phong càng không tin kỳ duyên tuyệt thế này lại đến với mình một cách dễ dàng như vậy. Trong mắt chàng rưng rưng ngấn lệ, nhưng đó không phải là lệ bi khổ.
Bỗng nhiên Diệu Linh đạo nhân sụp quỳ xuống trước mặt Kiếm tiên sinh và nói :
- Tiểu điệt vô năng mới để Chung Nam phái bị ngộ phải thảm biến này. Bây giờ Kiếm sư bá quyết định như vậy khiến tiểu điệt vô cùng cảm kích, còn như có thể thành công hay không, âu cũng đành nghe theo thiên mệnh vậy.
Tam Tâm Thần Quân tiếp lời :
- Tuy lão phu không thể giải chất độc Thực Cốt Thánh Thủy này, nhưng tự tin là Hộ Tâm Thần Phương của lão phu sẽ giữ được mạng sống của bọn chúng thêm vài ngày.
Chỉ mong trời xanh từ bi, giúp mọi chuyện đều được thuận lợi là tốt rồi.
Lúc này vị kỳ nhân chỉ quen hành sự theo ý mình cũng đã tin vào thiên mệnh.
Chợt thấy thân hình Kiếm tiên sinh lướt đi như chớp, thoáng cái lào đã ngồi ngay ngắn trên giường, giọng thâm trầm :
- Bây giờ ta đả thông hai mạch Nhâm, Đốc cho ngươi, nhưng việc này quá nguy hiểm, tốt nhất là những người còn lại hãy ra ngoài để ta khỏi phân tâm mà dẫn đến đại họa.
Tôn Mẫn lặng lẽ bước tới ôm lấy ái nữ Lăng Lâm, lúc này bỗng nhiên Lăng Lâm cũng mở mắt ra và khẽ kêu lên hai tiếng: mẫu thân! Thì ra nàng cũng đã tỉnh lại. Bất giác Tôn Mẫn mừng khôn tả.
Diệu Linh đạo nhân khẽ phất tay rồi đi trước dẫn mọi người sang một gian tĩnh thất bên cạnh đan phòng, Tam Tâm Thần Quân cẩn thận đóng cửa đan phòng lại, đoạn lão cũng đi theo mọi người. Gian tĩnh thất được thắp lên một ngọn nến. Tôn Mẫn đặt Lăng Lâm nằm xuống giường, lòng bà không khỏi có chút khẩn trương :
- “Vạn nhất tiên thiên chân khí của Kiếm tiên sinh hơi quá mạnh, Lã Nam Nhân kia sẽ... ”
Bà nhắm hai mắt lại, không dám nghĩ tiếp.
Nhưng bà cũng biết rằng, thứ kỳ duyên này có thể nói là không dễ gặp. Bởi lẽ trong võ lâm chẳng những có rất ít người luyện được khí tiên thiên, mà hầu như chẳng có ai chịu hao tổn công lực để đả thông hai mạch Nhâm, Đốc cho người khác.
Tam Tâm Thần Quân nói :
- Phúc phận của tiểu tử họ Lã kia quả thật không mỏng. Ngay cả lão phu ta mà mãi đến sau năm mươi tuổi mới đả thông được hai mạch Nhâm Đốc này, nếu hắn may mắn không chết thì có thể nói là vì họa mà được phúc.
Thời gian từ từ trôi đi, chẳng bao lâu sau thì trời đã sáng, mưa cũng đã ngừng.
Nhưng trong đan phòng vẫn tĩnh lặng không một tiếng động, cửa vẫn đóng chặt như bưng. Người sốt ruột nhất là Diệu Linh đạo nhân, vì sự sống chết của Nam Nhân - Y Phong cũng có quan hệ đến sinh mạng của mấy trăm đệ tử phái Chung Nam.
Tôn Mẫn và Tam Tâm Thần Quân cũng thầm lo lắng. Nhưng một canh giờ nữa trôi qua, trời đã sáng tỏ, ngọn nến đã tàn, song Kiếm tiên sinh và Y Phong cũng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Đột nhiên cửa đan phòng chợt mở, Kiếm tiên sinh chậm rãi bước ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook