Phiếu Cơm
Chương 6: Đại sứ từ thiện

Ngày hôm sau, Đường Ngạo vào trạm xăng dầu đổ đầy xăng, lái xe theo địa chỉ Hải Mạt Mạt đưa cho để đưa cô bé về nhà. Trên đường đi thường có zombie đuổi theo xe, nhưng tốc độ của bọn nó rất chậm, không thể nào đuổi kịp.

Xe đi hơn ba tiếng, cuối cùng dừng lại trước vườn hoa hải đường. Trung tâm thành phố phồn hoa trước kia nay đã sớm tan hoang.

Đường Ngạo một tay dắt Hải Mạt Mạt, một tay cầm rìu. Trên bãi cỏ của khu chung cư còn có mấy chiếc xe đẩy của trẻ con. Trong xe đương nhiên rỗng tuếch, vết máu nhìn thấy mà ghê. Trong lòng Đường Ngạo nặng trĩu, không biết người nhà Hải Mạt Mạt còn ở đây không.

Cửa chính tầng trệt đã sớm bị đập vỡ, Hải Mạt Mạt dẫn anh lên tầng. Thang máy không hoạt động, anh để Hải Mạt Mạt đi theo sau lưng anh, leo cầu thang bộ.

Nhà Hải Mạt Mạt ở tầng sáu, trên đường đi gặp mấy con zombie, có một con còn cầm giỏ thức ăn. Đường Ngạo liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt đang nhìn con zombie kia. Qua một lúc lâu, con bé lại hừ hừ ha ha hai tiếng giống bọn zombie.

Đường Ngạo đẩy thi thể trên cầu thang ra: “Gì vậy?”

Hải Mạt Mạt theo sát sau lưng anh, Gâu Gâu được ôm vào trong lòng: “Bà ấy đang nói chuyện.”

Đường Ngạo cười, thế giới của trẻ con quả nhiên thật kỳ diệu: “Bà ấy nói gì?”

Hải Mạt Mạt nghiêng đầu, rất nghiêm túc nói: “Bà ấy hỏi thịt con có mềm không, răng bà ý không tốt lắm.”

Đường Ngạo bật cười, ngay sau đó chém tới. Bà zombie cầm giỏ thức ăn lại tránh được. Đường Ngạo sửng sốt. . . Những zombie này vốn chỉ phản ứng với tiếng động, con này lại biết né tránh sao?

Anh đứng tại chỗ, bà zombie cầm giỏ thức ăn cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ thời cơ. Đường Ngạo không cười nổi nữa, anh đột nhiên tiến lên, chém về phía bên trái, chân lại gạt sang bên phải. Bà zombie cầm giỏ thức ăn quả nhiên tránh sang phải, lập tức bị vấp ngã xuống đất.

Đường Ngạo sớm có chuẩn bị, một nhát chém đứt đầu nó.

“Đi.” Anh lau qua loa vết máu trên mặt, dắt Hải Mạt Mạt lên tầng. Trong hành lang tràn ngập mùi hôi thối, chung cư hạng sang lấy ánh sáng không tệ, hiện giờ có thể thấy được những đoạn tay chân cụt, giống như đi vào địa ngục Tu La.

Cuối cùng đã tới tầng sáu, Hải Mạt Mạt đến gõ cửa. Bên trong không có người đáp, Đường Ngạo tiến lên, cầm rìu phá cửa chống trộm.

Trong nhà trống không, Đường Ngạo tìm một vòng, không có chủ nhân. Tất cả đồ dùng hàng ngày cũng bị mang đi, có thể thấy chủ nhân lúc đi vô cùng thong dong. Vậy tại sao không mang Hải Mạt Mạt theo? Hay là trên đường đi gặp chuyện ngoài ý muốn?

Đường Ngạo đang định dắt Hải Mạt Mạt đi, trong cửa đối diện lại truyền ra tiếng vang. Đột nhiên một người phụ nữ mở hé cửa ra, khẽ gọi: “Là Mạt Mạt sao?”

Đường Ngạo vội vàng dắt Hải Mạt Mạt ra ngoài: “Ai đó?”

Người phụ nữ mở cửa, nhìn Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt, thấy bọn họ không chảy máu, lúc này mới nghiêng người để hai người vào trong nhà.

“Cám ơn trời đất, hai người còn sống!” Người phụ nữ vừa nói vừa rót cho Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt một chén bột gạo. Đường Ngạo ngồi xuống ghế sofa, đưa chén bột gạo cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt múc một ít cho Gâu Gâu, mình uống phần còn lại.

“Xin hỏi, cha mẹ cô bé đi đâu rồi?” Đường Ngạo đang nhìn bốn phía, toàn bộ cửa sổ được đóng đinh, góc phòng chất một đống đậu nành. Chắc hẳn người phụ nữ này sống nhờ chúng.

Người phụ nữ rót cho anh một cốc nước ấm: “Cha mẹ? Anh không biết sao? Ngày bệnh dịch bùng phát mẹ Mạt Mạt đã thu dọn đồ, nói là về nhà mẹ đẻ tránh nạn.”

Đường Ngạo không hiểu: “Tại sao cô ta không mang con gái theo?”

Người phụ nữ nhìn anh một cái, tiện tay sờ sờ đầu Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt không phải con gái cô ta.” Người phụ nữ thở dài, “Đầu năm ngoái, anh Hải không biết đưa Mạt Mạt từ đâu về, nói là con gái riêng của mình nhưng không biết mẹ ruột cô bé ở đâu. Anh Hải là người cuồng công việc, bình thường rất ít về nhà. Một năm có tám tháng là để Hải phu nhân ở nhà một mình. . . . . . Thật ra thì cũng không thể trách Hải phu nhân, ở thời điểm này có người phụ nữ nào muốn đem theo con riêng của chồng chứ.”

Đường Ngạo ngẩn ra: “Vậy ba cô bé thì sao?”

Người phụ nữ thấy anh không biết thật, liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt, lúc này mới hạ thấp giọng: “Cha cô bé là anh Hải Minh Tiển, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ đầu năm nay. Đứa bé đáng thương, lúc ấy đang ở trong xe. Tôi không dám nhìn, nghe chồng tôi nói, lúc gặp chuyện không may anh Hải nằm ở trên người cô bé, mất nửa cái đầu . . . . . .”

Người phụ nữ thở dài, lại đưa cho Hải Mạt Mạt một quả quýt: “Đứa bé ở trong viện mấy tháng, sau khi ra viện thì không thích nói chuyện nữa.”

Đường Ngạo còn có ấn tượng, nói đến Hải Minh Tiển, coi như anh có duyên gặp mặt một lần. Hải Minh Tiển là nhà khoa học sinh vật học. Tập đoàn ASA chủ yếu sản xuất thuốc, anh sao có thể không biết. Ban đầu Đường Ngạo còn mời Hải Minh Tiển đi thăm dây chuyền sản xuất của tập đoàn ASA, muốn mời anh ta làm cố vấn kỹ thuật.

Đáng tiếc Hải Minh Tiển say mê với phòng nghiên cứu của mình, không quan tâm đến sản xuất y dược. Lúc anh ta xảy ra tai nạn xe cộ, rất nhiều tờ báo đều đăng tin, chỉ không ngờ Hải Mạt Mạt lại là con gái anh ta.

“Sao Mạt Mạt lại đi với anh?” Người phụ nữ này rất nhiệt tình, Đường Ngạo liếc mắt nhìn Mạt Mạt đang yên lặng ăn bột gạo: “Mấy tháng trước, con bé tự dưng gọi điện thoại cho tôi, nhận tôi là ba con bé, sau đó còn chạy đến công ty tôi. Sau khi bệnh dịch bùng phát lại gặp nhau.”

Người phụ nữ đưa cho anh một tờ danh thiếp, Đường Ngạo cúi đầu nhìn, danh thiếp này là của Hải Minh Tiển, mà số điện thoại phía dưới rõ ràng là số điện thoại anh mới đổi. Người phụ nữ thở dài: “Anh Hải bình thường rất bận, Hải phu nhân. . . . Lại không thích Mạt Mạt lắm nên bình thường Mạt Mạt đều sang nhà tôi làm bài tập, cô bé cũng rất hay gọi cho ba mình. Cho nên. . . . . .”

Đường Ngạo hiểu ra, cô bé quên vụ tai nạn xe cộ kia nhưng vẫn còn nhớ số điện thoại này.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đường tam công tử đột nhiên có dự cảm chẳng lành. . . . Chỉ sợ anh còn phải tiếp tục làm công việc bảo mẫu này dài dài.

“Một mình cô ở chỗ này không phải kế lâu dài, nơi này tầng lầu quá cao, nhân khẩu dày đặc, là nơi có tỉ lệ nhiễm bệnh cao. Một khi có zombie đi vào, cô sẽ không thể chạy trốn được đâu.” Đường Ngạo cảm thấy lạ, từ khi nào thì anh lại biết suy nghĩ cho người khác vậy?

Người phụ nữ chỉ cười lắc đầu: “Nếu tôi muốn thì đã đi từ sớm, anh đưa Mạt Mạt đi đi. Mạt Mạt là một đứa bé ngoan, xin anh hãy chăm sóc cho cô bé.”

Đường Ngạo không nhiều lời, anh vốn không định dẫn người phụ nữ này đi theo anh. Cứu trợ thị dân là chuyện của Chính phủ, chẳng có liên quan gì đến anh cả. Ngay cả Hải Mạt Mạt anh cũng không muốn mang theo.

Anh nhìn người phụ nữ kia một lần cuối cùng rồi dắt Hải Mạt Mạt đi: “Chúng ta đi thôi.”

Người phụ nữ xách hết trái cây cho bọn họ: “Những thứ này anh hãy giữ lại cho Mạt Mạt.” Đường Ngạo nhìn về phía Hải Mạt Mạt, bọn họ quả thật không có hoa quả. Hải Mạt Mạt lắc đầu, Đường Ngạo cũng từ chối: “Cám ơn, nhưng chúng tôi không cần.”

Người phụ nữ đưa bọn họ tới cửa, chờ bên ngoài không có động tĩnh mới mở cửa. Đường Ngạo nhìn bốn phía, xác định an toàn mới đi ra, anh quay đầu lại nhìn về người phụ nữ kia: “Bảo trọng.”

Người phụ nữ nở nụ cười hiền lành: “Vâng. Tạm biệt.”

Đường Ngạo mang theo Hải Mạt Mạt xuống tầng, anh vẫn đi phía trước, Hải Mạt Mạt đi theo sau lưng anh, ôm Gâu Gâu trong ngực. Xuống được một tầng, cuối cùng Hải Mạt Mạt cũng mở miệng: “Ba ơi?”

Đường Ngạo lạnh lùng nói: “Đừng bảo chú mang cô ta theo. Mang theo cháu đã đủ đáng sợ rồi, còn phải mang theo chó của cháu. Không thể mang cả cô ta nữa.”

Hải Mạt Mạt lặng lẽ đi theo phía sau anh, không nói nữa.

Không ‘bàn giao’ được Hải Mạt Mạt, Đường Ngạo không thể không tính toán lâu dài. Hai người muốn cùng nhau sống sót thì tốt nhất là nên gia nhập vào một căn cứ. Căn cứ có lưới cách ly, thậm chí có tường cách ly, có các biện pháp phòng ngự cơ bản nhất. Con người vốn là động vật quần cư, đương nhiên ở chung một chỗ vẫn an toàn hơn.

Anh chặt mấy con zombie cản đường trước mặt, Hải Mạt Mạt đi mở cửa xe, hai người một chó nhanh chóng lên xe. Hải Mạt Mạt ngồi ở cạnh ghế tài xế, còn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng sáu. Đường Ngạo biết cô bé không nỡ bỏ rơi người hàng xóm tốt bụng kia, nhưng vào thời điểm này với cá tính chỉ lo thân mình như anh tuyệt đối sẽ không tự tìm phiền toái.

Vì vậy anh không nói gì, trực tiếp lái xe đi.

Căn cứ gần đây nhất là vườn thú thành phố E. Chỗ đó là ngoại ô thành phố, tường cao lưới sâu, vốn chỉ để phòng ngừa động vật chạy trốn đả thương người. Hôm nay lại trở thành tấm chắn cho những người may mắn sống sót.

Hơn nữa trong vườn thú có vô số động vật, có thể sinh sôi nẩy nở, dùng lót dạ tạm thời. Đúng là chỗ tốt.

Đường Ngạo lái xe, chạy thẳng tới cửa lớn vườn thú. Phía sau cổng có người giơ súng thuốc mê, từ xa đã nhắm vào anh. Ngoài cửa có chừng mười con zombie đang chờ. Có lẽ là đánh hơi được mùi thức ăn ngon bên trong nên không chịu đi.

Đường Ngạo dừng xe, dặn dò Hải Mạt Mạt: “Khóa kỹ cửa xe, đừng xuống. Cầm chặt dao.”

Hải Mạt Mạt dạ một tiếng, cầm dao phay lên, chờ anh đi xuống xong liền khóa kỹ cửa xe. Đường Ngạo nhanh chóng giải quyết hơn mười con zombie ngoài cửa, mùi hôi thối theo dòng máu nhiễm màu xanh lục tràn ra. Anh đi đến trước cửa: “Tôi muốn gặp người phụ trách của các anh.”

Hai con chó săn lớn bên cửa bắt đầu sủa ầm ĩ, hai người đàn ông cầm súng thuốc mê tuần tra liếc nhìn nhau, một người xoay người đi vào vườn thú, một người khác đứng coi chừng, vẫn dùng súng chĩa vào Đường Ngạo.

Hơn mười phút sau, một người đàn ông mặc đồ rằn ri, bốt cao đi tới. Anh ta cách cổng cao nhìn Đường Ngạo, Đường Ngạo cũng nhìn anh ta.

Anh ta hơn ba mươi tuổi, cao ít nhất 1m85, da ngăm đen, cơ thể cường tráng. Đường Ngạo để ý tới tay anh ta, đôi tay kia đầy vết chai, chắc hẳn trước kia là người dựa vào cầm dao sống qua ngày.

“Nhìn anh rất quen.” Giọng anh ta lạnh nhạt, dáng vẻ cao ngạo.

Đường Ngạo thản nhiên đáp: “Trước kia có biết hay không không quan trọng, vào lúc này có ích là tốt rồi.”

Người đàn ông gật đầu, nhìn đám zombie đầu thân hai nơi phía sau anh: “Bọn họ nói với tôi, bản lĩnh của anh không tệ.”

Đường Ngạo gật đầu: “Tôi từng đi lính.”

Người đàn ông nhìn về phía sau anh: “Trong xe anh còn có người?”

Đường Ngạo cũng không quay đầu lại: “Con gái tôi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Anh có thể ở lại, nhưng con gái anh không được. Tôi không cần người vô dụng.” Đường Ngạo dĩ nhiên sẽ không từ bỏ: “Tôi có thể dễ dàng hạ gục ba người các anh, nếu không có con gái tôi, anh không sợ tôi làm loạn sao?”

Người đàn ông ngẩn ra, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nếu như tôi chứa chấp con gái anh, sau này con gái bọn họ tìm đến, tôi phải nhận hết sao? Tất cả mọi người đều muốn sống sót, vẫn là câu nói kia, anh có thể ở lại nhưng con gái anh thì không.”

Đường Ngạo đứng một lúc trước cửa, thật ra theo tính cách của anh đáng lý nên không do dự bỏ rơi Hải Mạt Mạt mới phải. Hoặc anh có thể mang con bé về nhà, giao cho hàng xóm của con bé.

Anh là thương nhân, quản lý một công ty lớn như Tập đoàn ASA, nếu nói chưa từng làm chuyện máu lạnh thì chính anh cũng không tin. Nhân nghĩa đạo đức đã sớm cho chó ăn, anh có thói quen chỉ nhìn kết quả.

“Tôi nhớ anh là ai rồi, đại sứ từ thiện của thành phố E – Đường tổng.” Sau cửa, giọng nói người đàn ông kia đã hòa hoãn đi một ít, nhưng vẫn quyết không thương lượng, “Mặc dù người như anh chắc chắn sẽ không có nhiều lòng tốt, nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể ở lại. Không chỉ chỗ tôi đâu, mang theo con bé kia anh sẽ chẳng đi đâu được.”

Đường Ngạo hiểu ý anh ta, anh ta cần thuốc men, Đường Ngạo mặc dù không phải bác sĩ, nhưng dù sao cũng kinh doanh xưởng thuốc, lý thuyết y học đơn giản anh vẫn biết một chút. Hơn nữa có anh ở đây, nói không chừng bọn họ có thể ngấp nghé xưởng ASA. Thiết bị ở đó đầy đủ hơn ở đây nhiều. Anh nhìn vào vườn thú, lại quay đầu nhìn về phía Hải Mạt Mạt trong xe hàng nhỏ, trầm ngâm.

********

p/s: Liệu anh có đem con bỏ chợ :v

p/s 2: Làm nhiều zombie quá đêm mơ gặp zombie, may mà mình là đứa bem chứ không phải đứa bị bem =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương