Phiếu Cơm
Chương 49: Hải Mạt Mạt hôn anh

Hải Mạt Mạt ngủ li bì, bình thường hiếm có lúc tỉnh táo. Hải Minh Tiển thỉnh thoảng sẽ rút chút máu của cô bé làm mẫu nhưng rất ít nói chuyện.

Sau khi Đường Ngạo chiếm được xưởng ASA, thiết bị đã đầy đủ hơn rất nhiều. Ngô Hoa nhanh chóng nghiên cứu ra một loại thuốc tiêm, có thể làm suy yếu virus trong máu Gâu Gâu, pha loãng virus nồng độ cao thành virus yếu.

Gâu Gâu bé xíu, dù rút khô máu cũng chẳng được bao nhiêu. Vậy nên tổng giám đốc Đường vẫn luôn chú ý bảo vệ nó, loại thuốc này cũng chỉ sản xuất với số lượng rất nhỏ.

Mọi người dường như đều sống tốt, một ngày kia, Vạn Ích Khải được tổng giám đốc Đường phái đi theo dõi Sa trạch của Sa Khang trở lại ASA báo cáo tình hình. Sa trạch gần đây lại bắt thêm một nhóm người, xem ra là người may mắn còn sống sót của căn cứ nhỏ nào đó.

Đường Ngạo cũng không hề thấy bất ngờ. Lấy thực lực hiện nay của Sa Khang, trang bị vũ khí của hắn có thể nói là hoàn mỹ nhất trong tất cả các căn cứ. Hắn muốn bắt người thì ai mà ngăn nổi.

Vạn Ích Khải đột nhiên lại nhắc tới một chuyện khác: “Ngày hôm qua chúng tôi còn nhìn thấy bé Mạt Mạt phơi nắng ở bên ngoài đấy.”

Nhắc đến cái tên này, tổng giám đốc Đường có chút hậm hực: “Hừ, tìm được cha ruột rồi chắc là vui lắm nhỉ.” Anh tỏ vẻ “Ai mà thèm”, nhưng Vạn Ích Khải lại dè dặt lên tiếng: “Nhưng nhìn trạng thái. . . . . . Không được tốt lắm.”

Chân mày Đường Ngạo nhăn tịt lại: “Là sao?”

Vạn Ích Khải ấp a ấp úng: “Lúc bé Mạt Mạt ở bên anh luôn rất hoạt bát hiếu động. . . . . . Ngày đó khi chúng tôi nhìn thấy cô bé thì cô bé lại không hề nhúc nhích, ngồi ở bên ngoài biệt thự cả một buổi chiều. Mặt trời cũng xuống núi mới chầm chậm trở về.”

Qua một lúc lâu, Đường Ngạo lặp lại: “Ngồi cả một buổi chiều?”

Vạn Ích Khải gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Hơn nữa lúc đi cũng rất lặng lẽ nhìn thế nào cũng thấy không ổn.”

“Nó có ổn hay không liên quan gì tới tôi!” Tổng giám đốc Đường hình như không quan tâm, vung tay lên, “Quay về tiếp tục giám sát.”

Vạn Ích Khải cũng không biết rốt cuộc Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt có quan hệ gì. Nhưng lúc còn ở vườn bách thú, Đường Ngạo rất thương Hải Mạt Mạt, tất cả mọi người đều biết. Đó không phải là kiểu thương đáng khinh như lúc anh ta nhìn đám người đẹp ngực bự, mà là tình thương vô điều kiện thật sự của người cha dành cho con gái.

Sau khi Vạn Ích Khải rời đi, tổng giám đốc Đường lật xem báo cáo thí nghiệm lâm sàng virus yếu Ngô Hoa đưa tới. Anh đọc mãi mà vẫn không tập trung được.

“Sao lại sống không tốt cơ chứ.” Anh đột nhiên lẩm bẩm một mình. Anh đã xem video về quá trình trưởng thành của Hải Mạt Mạt. Anh có thể nhận ra rằng Hải Minh Tiển cực kỳ thương yêu cô bé. Cho nên những ngày Hải Mạt Mạt sống ở bên cạnh Hải Minh Tiển anh gần như không lo lắng chút nào.

Anh ngồi một lúc, đột nhiên dùng sức ném con chuột lên trên bàn. Anh hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi phòng làm việc, đám người đều cho rằng xảy ra chuyện, nhưng Đường Ngạo lại không thèm để ý đến bất cứ ai, lái xe đi thẳng ra ngoài.

Sa trạch hoàn toàn yên tĩnh, Vạn Ích Khải nấp ở trường học bổ túc máy tính gần đó. Đường Ngạo dùng đám mất nết đã tiến hóa thành màu xanh nhạt trong tay mình dọn sạch nơi này, dành riêng cho Vạn Ích Khải theo dõi ở cự ly gần.

Hiện giờ thuộc hạ của tổng giám đốc Đường có tổng cộng ba căn cứ, anh thật sự rất bận rộn. Lần này anh hùng hổ tự mình tới đây, mọi người hầu như không cần hỏi cũng có thể đoán được nguyên nhân.

Tổng giám đốc Đường rất nghiêm túc nói: “Sa Khang và tên điên Hải Minh Tiển kia là phần tử phản loài người, phản xã hội. Sớm muộn gì cũng phải xử lý bọn chúng. Tôi đến xem xét tình huống trước.”

Tất cả mọi người vội vàng phụ họa. Thôi, nể tình anh bận rộn như vậy mà vẫn lo cho con gái, mọi người không vạch trần anh nữa.

Đường Ngạo dùng ống nhòm đơn giản nhìn về phía Sa trạch. Khi ấy là mười một giờ một phút, trong sân ngoại trừ mấy người làm quét dọn ra thì không nhìn thấy bất cứ bảo vệ nào.

Tổng giám đốc Đường suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải hỏi: “Con bé có hay ra ngoài không?”

Vạn Ích Khải lắc đầu: “Không, các anh em cũng chỉ thấy hai lần.”

Đường Ngạo không nói thêm gì nữa.

Ngày đó, Hải Mạt Mạt không ra ngoài. Ngày hôm sau, Đường Ngạo chở bộ kính viễn vọng trong phòng làm việc của anh từ ASA tới. Đến gần ba giờ chiều, cuối cùng cũng thấy Hải Mạt Mạt từ trong nhà chầm chậm đi ra.

Cô bé mặc mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, tóc vàng dài xõa tới đầu gối lấp lánh chói mắt, trên cánh tay trắng nõn còn ôm một con thỏ màu hồng. Cô bé đi tới bên chiếc ghế trên bãi cát trong sân ngồi xuống, cứ ngồi im lặng như vậy. Bên người cô bé có một người đàn ông cường tráng cầm súng, giống như bảo vệ cũng giống như giám sát.

Cô bé ngồi đó hai tiếng, tổng giám đốc Đường cũng nhìn hai tiếng. Đám người Vạn Ích Khải dè dặt gọi anh ăn cơm trưa anh cũng không để ý. Cuối cùng anh hung tợn mắng một câu: “Hải Minh Tiển, ĐMM.”

Trong phòng thí nghiệm, lần này thái độ của Sa Khang vô cùng kiên quyết: “Tiến sĩ Hải, rốt cuộc anh định đợi đến lúc nào mới đổi thân thể cho tôi? Anh kéo dài mãi như vậy chẳng lẽ là có ý đồ khác sao?”

Hải Minh Tiển chỉ nói một câu liền khiến hắn nghẹn họng: “Không cần chất vấn tôi, lúc tôi đổi thân thể cho anh, anh phải giao tính mạng anh vào tay tôi đấy.”

Sa Khang không dám ngang ngược, vội đổi sang giọng điệu lương thiện: “Tiến sĩ Hải, tôi biết anh say mê tiến hóa của loài người. Mục tiêu của anh và tôi là hai chuyện khác nhau. Nhưng anh cho rằng chúng ta có thể chiếm giữ nơi này lâu dài sao? Chính phủ không vô dụng như anh nghĩ đâu, bộ đội đặc chủng bọn họ đưa tới càng ngày càng nhiều, cũng chưa bao giờ ngừng. Anh xem đám anh em của tôi ban đầu có bao nhiêu, bây giờ còn lại bao nhiêu?”

Hải Minh Tiển không nói gì, hắn tiếp tục khuyên nhủ: “Tiến sĩ Hải, thành quả của anh đã đủ để người ta kinh sợ rồi, chuyện quan trọng cần làm lúc này chính là thoát thân. Đổi tất cả hiện vật ra tiền mặt, rồi chúng ta chạy trốn ra nước ngoài, tìm một hòn đảo. Đến lúc đó anh muốn làm thí nghiệm gì, dùng bao nhiêu người, tôi đều có thể cung cấp cho anh.”

Hải Minh Tiển ngẩng đầu lên nhìn về phía Hải Mạt Mạt bên cạnh. Ánh mắt cô bé mờ mịt nhìn về phía trước, nếu như anh không ra hiệu lệnh, cô bé sẽ vĩnh viễn đứng như vậy, vĩnh viễn nhìn như vậy.

Hải Minh Tiển giơ tay lên xoa mặt cô bé: “Bắt đầu từ ngày mai hãy thử máu và tìm tủy thích hợp từ những người bị bắt về.”

Sa Khang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới phải chứ. Làm phiền tiến sĩ rồi. Chọn một người từ đám bộ đội đặc chủng chúng ta bắt về đi, tôi rất thích thể trạng của bọn họ.”

Hắn xoay người rời đi, Hải Minh Tiển nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên khẽ mỉm cười. Chờ Sa Khang đi mất hút, anh nhẹ nhàng nâng mặt Hải Mạt Mạt lên: “Mạt Mạt đừng tức giận nhé, ba báo thù cho Mạt Mạt.”

Buổi chiều, Hải Minh Tiển thật sự giúp Sa Khang chọn thân thể. Địa điểm lần này anh ta tới là một phòng thí nghiệm được bảo vệ chặt chẽ hơn. Hải Mạt Mạt im lặng đi theo anh ta, nơi này có ba cửa sắt lớn, bên trong đang nhốt rất nhiều. . . . Quân nhân?

Thân thể bọn họ quả thật rất cường tráng, ý chí cũng mạnh mẽ vô cùng. Hải Minh Tiển cũng không nỡ tùy tiện dùng bọn họ để thí nghiệm bởi đối tượng thí nghiệm như vậy cực kỳ hiếm có.

Những người này bị trói ở trên tường, trước ngực mỗi người đeo một tấm bảng nhỏ, trên đó ghi chép cặn kẽ nhóm máu, mạch xung điện não đồ và một vài số liệu.

Hải Minh Tiển ôm Hải Mạt Mạt lên, vô cùng dịu dàng hỏi: “Mạt Mạt thích thân thể nào? Chờ Mạt Mạt khỏe lại, ba cũng giúp Mạt Mạt chế tạo một người nhé?”

Hải Mạt Mạt không nghe anh ta nói chuyện, cô bé nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc, khuôn mặt người này sao lại giống. . . . . . Cô bé đột nhiên nhớ ra người này là ai. Đường Hạo! Trước kia anh đã từng đến vườn thú tìm Đường Ngạo?

Sao anh ta lại bị bắt? Hải Mạt Mạt mới chỉ nghĩ vậy thôi là đầu đã đau muốn nứt ra rồi. Cô bé lập tức ngừng lại, không suy nghĩ gì nữa.

Đường Hạo cũng đang nhìn cô bé, mặc dù anh ta chỉ gặp Hải Mạt Mạt một lần, nhưng cô nhóc này đi theo Đường Ngạo nên anh ta vẫn có chút ấn tượng. Nhưng sao bây giờ nhìn có bé có vẻ lờ đờ vậy?

Hải Minh Tiển chọn xong đối tượng giải phẫu, lập tức sai trợ lý gây mê vật thí nghiệm.

Mà tổng giám đốc Đường cũng không còn nhàn rỗi. Anh trái lo phải nghĩ, cuối cùng dứt khoát gom toàn bộ mất nết lại. Mặc dù ngôn ngữ không thông nhưng anh để cho Cầu Đại Vân khoa tay múa chân nói cho bọn họ ý định của mình.

Anh chọn hai mươi con mất nết tiến hóa thành màu xanh dương, cho tất cả thay quần áo bó màu đen. Không tìm được mặt nạ, mỗi người đành lấy tất chân màu đen chụp lên đầu.

Cuối cùng, tổng giám đốc Đường đưa tay ra, ý bảo một con mất nết, cắn đi. Con kia do dự, ngay cả Cầu Đại Vân cũng cau mày: “Nhất định phải làm vậy sao?”

Đường Ngạo gật đầu: “Không sao đâu, tôi bảo đảm thân thể sẽ không chết. Chỉ cần cứu được Hải Mạt Mạt ra, thì sẽ có biện pháp khôi phục thôi.”

Qua một hồi, Cầu Đại Vân rốt cuộc hỏi: “Cô bé đối với anh quan trọng đến vậy sao?”

Tổng giám đốc Đường tỏ vẻ khinh thường: “Quan trọng cái rắm. Đừng nói nhiều nữa, rốt cuộc có cắn không thì bảo!”

Con mất nết kia hơi do dự, cắn nhẹ một cái lên cánh tay anh.

Ngày hôm sau, Hải Minh Tiển đang kiểm tra các hạng chỉ số cho đối tượng thí nghiệm thì đột nhiên Sa Khang dẫn người đi vào: “Tiến sĩ Hải, có tin vui.”

Hải Minh Tiển ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hắn dẫn theo một người vào. . . . Đường Ngạo? Anh hơi cau mày bởi lúc này mắt Đường Ngạo đầy tơ máu. Anh ta bị nhiễm rồi sao?

Vết thương ở trên cánh tay, đúng là bị Người Tiến Hóa cắn bị thương. Hải Minh Tiển yên tâm: “Giữ anh ta lại, nhốt vào khu 02.”

Đường Ngạo bị giam ở khu 02, lúc này ngay cả chửi ‘mẹ nó’ cũng không nổi rồi, anh chỉ cảm thấy đói thôi. Mẹ kiếp, đói thật đó, hận không thể bắt tất cả vật còn sống bên cạnh ăn hết. Trong đầu anh kêu ong ong, nhìn gì cũng thấy màu xám trắng. Không thể kìm nén được sự đói khát này, nếu không phải anh đã biết trước là có thể kìm chế cơn đói thì chỉ sợ anh cũng vứt bỏ chống cự rồi.

Anh ngã vào trong phòng thí nghiệm, bên trong toàn là những người bị lây, cũng may đều mới sơ cấp không ăn đồng loại. Anh nhắm mắt trong tiếng gào thét: Hải Mạt Mạt, chờ cứu được con ra ngoài, nhân tình nợ con coi như ông đây đã trả sạch! !

Buổi tối, Hải Minh Tiển ngủ rất muộn, anh đang chuẩn bị phẫu thuật cho Sa Khang. Tổng giám đốc Đường đang bị đói. . . . . . Thật sự là quá đói, anh dùng sức ấn lên dạ dày, cảm thấy dịch dạ dày không ngừng cuộn trào trong bụng, đói đến mức dạ dày xoắn cả vào nhau.

Cửa sổ nhỏ trên cửa sắt phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra. Cách cửa sổ nhỏ chừng bàn tay, anh nhìn thấy Hải Mạt Mạt yên lặng đứng ở ngoài cửa. Đường Ngạo đói đến mức không đứng nổi, nhưng anh vẫn gồng mình lết tới cửa. Mở miệng hỏi lại phát ra tiếng zombie.

“Không phải đi tìm ba ruột sao, sao lại thành ra thế này?” Anh hừ hừ ha ha hỏi.

Cách cửa sổ Hải Mạt Mạt chỉ im lặng nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.

Đường Ngạo dùng sức ấn lên dạ dày, khó chịu, khó chịu muốn chết luôn mất. Nhưng lần này khó chịu dường như không chỉ đến từ trong dạ dày.

Hóa ra cảm giác thứ mình muốn bảo vệ lại bị người khác làm tổn thương là như thế này.

Hải Mạt Mạt đứng trước cửa thật lâu, cuối cùng thẫn thờ rời đi. Tín hiệu Hải Minh Tiển đưa vào trong đầu cô bé cũng ngừng. Anh ta cảm thấy người như Đường Ngạo đột nhiên biến thành zombie tới nơi này nhất định là có bí mật.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Đường Ngạo quả thật đã bị nhiễm. Về phần lúc ấy Đường Ngạo nói gì, không có Hải Mạt Mạt phiên dịch thì dù anh thu được tính hiệu phản hồi cũng không hiểu. Ai có thể ngờ những người bị nhiễm này lại có ngôn ngữ riêng của mình cơ chứ.

Buổi tối, Đường Ngạo vụng về cởi áo, trên bụng anh buộc một túi máu rất mỏng. Anh lấy lưỡi dao ngậm trong miệng, nhẹ nhàng nhét túi máu vào phía dưới khe hở cửa chính, sau đó cứa nhẹ lên túi máu. Máu tươi bên trong lập tức chảy ra đầy đất.

Zombie cùng phòng ngửi được mùi máu tươi, đột nhiên nhào tới như nổi cơn điên.

Nhưng cách một cánh cửa, bọn họ không thể nào với tới máu ngoài cửa. Mùi máu tươi đột nhiên trở nên vô cùng hấp dẫn, tổng giám đốc Đường vừa nuốt nước miếng vừa đứng ở góc tường chịu đựng cơn đói như ép điên người ta.

Đám zombie kia bắt đầu điên cuồng đẩy cửa, cửa kim loại khổng lồ bắt đầu bị biến dạng. Cuối cùng không biết là con nào hét to một tiếng, cửa kim loại đổ rầm xuống đất.

Bọn họ liếm sạch sẽ máu tươi ngoài cửa, bắt đầu đi về phía phòng thí nghiệm.

Lúc này tổng giám đốc Đường mới đứng dậy, đem một túi máu khác đổ ở ngoài cửa phòng nhốt Người Tiến Hóa màu xanh lá cây. Phía sau còn có một phòng nhốt Người Tiến Hóa màu xanh dương, bên trong có ba con Người Tiến Hóa màu xanh dương. Đường Ngạo không dám dụ chúng ra kẻo đến lúc đó chết oan ở trong tay bọn nó.

Trong phòng thí nghiệm náo loạn, Hải Minh Tiển và Sa Khang cũng biết, còn tưởng rằng là Hải Mạt Mạt lại quấy rối. Nhưng Hải Mạt Mạt vẫn đang ngoan ngoãn ngủ ở trên giường nhỏ của cô bé.

Sa Khang vội vàng sai người nhốt Người Tiến Hóa vào. Nhưng nơi này có khoảng hơn hai trăm con Người Tiến Hóa màu xám, màu xanh lá cây chừng sáu mươi con. Đều là quái vật chỉ còn lại bản năng ăn thịt, muốn nhốt hết bọn chúng chỉ sợ tốn không ít thời gian.

Đường Ngạo căn cứ vào phương hướng do những người trốn ra lần trước cung cấp, nhanh chóng tìm được Hải Mạt Mạt. Sức của anh giờ khỏe hơn rất nhiều, tuy thân thể mất đi cảm giác và khả năng phối hợp.

Anh xông tới phòng của Hải Mạt Mạt, dùng sức tông cửa. Xô hai ba lần, cửa đột nhiên mở ra. Hải Mạt Mạt đứng ở cửa, tổng giám đốc Đường mừng như điên: “Đi mau.”

Vẫn là tiếng zombie. Hải Mạt Mạt lắc đầu một cái, đột nhiên lại cầm tay anh dắt anh đi về hướng khác.

Đường Ngạo biết thời gian có hạn: “Bảo bối, có chuyện gì chúng ta ra ngoài trước rồi nói có được không?”

Hải Mạt Mạt lắc đầu, cô bé tạm thời chặn máy nhận tín hiệu trong đầu, nhưng chỉ cần não tự suy nghĩ cái gì quá phức tạp thì sẽ bị máy nhận tín hiệu phát hiện ra ngay lập tức.

Cô bé không nói câu nào, dẫn Đường Ngạo vào một căn phòng. Đường Ngạo còn định hỏi thêm, nhưng sau khi anh thấy rõ tình huống trong phòng thì không nói được gì nữa.

“Fuck! Các anh làm ăn kiểu gì thế hả?” Trong căn phòng này tối thiểu có hơn tám mươi bộ đội đặc chủng! ! Còn có anh hai anh – Đường Hạo.

Người bình tĩnh như Đường Hạo cũng phải hơi đỏ mặt: “Nói ít thôi, cẩn thận bị ưng mổ mắt [1]. Thả bọn anh ra đã.”

[1] Câu gốc là “Suốt ngày đánh ưng, bị ưng mổ vào mắt”: nôm na là làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo.

Đường Ngạo đâu có cách nào thả bọn họ ra, cái khóa này anh muốn mở cũng không dễ dàng. Hải Mạt Mạt lại nhẹ nhàng kéo một cái khóa liền bật ra. Cô bé thả mấy chục bộ đội đặc chủng xuống. Bọn họ giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, hăng hái muốn đi theo Đường Ngạo ra ngoài chém giết.

Đường Ngạo ra hiệu cho Đường Hạo ôm lấy Hải Mạt Mạt, Đường Hạo chợt hiểu ra: “Hóa ra là nội gián của chú à. Anh còn đang thắc mắc sao con bé lại ở đây.”

Vậy mà lúc đi qua phòng mình, Hải Mạt Mạt đột nhiên giãy khỏi lòng Đường Hạo. Cô bé quay về phòng mình. Đường Ngạo kéo tay cô bé: “Mạt Mạt, đi theo ba.”

Hải Mạt Mạt lắc đầu, Đường Hạo cũng đưa tay ra kéo cô bé: “Hải Minh Tiển là tên khốn kiếp, đi theo bọn chú đi.”

Hải Mạt Mạt dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Ba cháu là người tốt!”

Đường Hạo nhìn Đường Ngạo một cái, rõ ràng không hiểu chuyện gì xảy ra. Tổng giám đốc Đường điên tiết: “Ông đây người không ra người quỷ không ra quỷ vào đây là vì ai hả? Đồ lưu manh, không biết điều, phụ lòng tốt của người khác! Mẹ kiếp, đi mau! !”

“Ba con là người tốt!” Cô bé nói chắc như đinh đóng cột.

“Cái đồ ngốc này!!” Tổng giám đốc Đường lập tức túm lấy cô bé, nổi trận lôi đình. Hải Mạt Mạt lại đột nhiên ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Đường Ngạo ngẩn ra, chỉ cảm thấy một đầu lưỡi linh hoạt luồn vào, hơi thở ấm áp bắt đầu thiêu đốt Người Tiến Hóa sơ cấp trong cơ thể anh.

“Anh nói này. . . . . . Lúc nào rồi mà hai đứa còn. . . . . .” Đường Hạo cảm thấy anh còn thuần khiết lắm, thế sao thằng em anh lại đã cầm thú đến mức này rồi?

Mà tổng giám đốc Đường còn đang bối rối, Hải Mạt Mạt hôn anh. Hôn lưỡi.

Sau nụ hôn thật dài, Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng buông anh ra: “Ba cũng là người tốt.”

Cô bé xoay người về phòng, đóng cửa phòng lại.

Qua nửa phút, tổng giám đốc Đường mới hoàn hồn! Trong nháy mắt anh nổi trận lôi đình: “Mẹ kiếp cô nói cái gì hả? Lăn ra đây cho ba! !” Anh dùng sức đá cửa!

Đường Hạo không rõ chân tướng, tiến lên kéo anh, anh vung tay hất Đường Hạo ra.

“Con mẹ nó, cô còn dám phát phiếu người tốt cho ông đây!! Hải Mạt Mạt ông đây đánh chết cô!!” Tổng giám đốc Đường nổi điên lên rồi!

****

p.s: Aiz thì. . .chờ đến mòn bàn phím, cuối cùng cũng kiss rồi, nhưng tại sao vẫn ở loli mode *khóc ra tiếng mán*

p.s 3: Post hàng giữa đêm khuya thanh vắng, tuần này bận mọi người thông cảm nhé

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương