Phiếu Cơm
-
Chương 42: Vong ơn phụ nghĩa
Sáng ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường phân công đám người Ngô Quế Hải gia cố lưới điện của vườn thú. Lưới điện lúc trước chỉ sử dụng dòng điện điện áp thấp, mắc trên các bình sứ liền nhau. Vừa khéo trong căn cứ có thợ điện, Đường Ngạo yêu cầu nâng cao dòng điện, làm thành lưới cao áp, phòng ngừa zombie vào trong.
Đang bận, ở phía xa đột nhiên có bóng người đi qua. Đường Ngạo vốn không để tâm nhưng khi thoáng nhìn thấy quần áo đối phương, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, vội vàng đuổi theo.
Đó là một người đàn ông tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, trên người mặc quân trang, cánh tay phải đã đứt từ chỗ khuỷu tay trở xuống, trên cổ cũng có dấu bị cắn, nhưng hình như không trí mạng. Nó cũng nhìn thấy Đường Ngạo, hừ hừ ha ha đi về phía anh.
Đường Ngạo lùi lại hai bước, sau khi thấy chỉ là zombie mắt xám cấp thấp bèn sai đám người Vạn Ích Khải trói lại.
Khi đó Hải Mạt Mạt đang tránh nắng dưới tượng voi, nhìn đám Khưu Bác sửa tủ điện thành điện áp cao 380 volt, thăng áp máy biến áp cũng phải tự làm lấy.
Đường Ngạo vẫy vẫy tay với Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt tới đây, nghe xem anh ta có thể nói chuyện được không.”
Gâu Gâu chạy đến trước cả Mạt Mạt, định gặm con zombie mặc quân trang một miếng. Đường Ngạo dùng chân đuổi nó ra, Hải Mạt Mạt lúc này mới đến gần, hừ hừ ha ha một tràng.
Con zombie này mặc dù thân thể đã tử vong, nhưng vẫn còn ý thức.
Hải Mạt Mạt hỏi một lúc, xác định được nó là người của quân đội tới cứu hộ. Hơn nữa quân đội đã phái ít nhất năm đội tìm kiếm cứu nạn. Ngày đầu tiên mọi người còn liên lạc được, đến ngày thứ hai bộ đàm đã không còn tín hiệu.
Sau đó đội của bọn họ bị tập kích, nó cũng bị zombie cào trúng.
Đường Ngạo cau mày: “Bọn họ đầy đủ vũ khí, zombie cấp cao ở thành phố E cũng chưa nhiều, sao lại dễ dàng bị tập kích như vậy?”
Hải Mạt Mạt phiên dịch lại, con zombie mặc quân trang kia cũng chỉ lắc đầu, nói rằng bọn họ gặp được một đội gần trăm con zombie mắt màu xanh lục. Tốc độ hành động rất nhanh, hình như còn có người chỉ huy.
Sắc mặt Đường Ngạo thay đổi: “Là Hà Hợp sao?”
Con zombie mặc quân trang này không biết Hà Hợp nên không thể nào xác định được.
Dù sao cũng là người của bộ đội nên nghị lực của con zombie mặc quân trang này mạnh hơn người bình thường nhiều, dường như cũng không có ý cắn người. Đường Ngạo bảo Hải Lam trói nó lại quan sát một thời gian đã. Đến lúc trời tối, lại có thêm một người kỳ quái đến vườn thú.
Anh ta có mái tóc vàng, mắt xanh, vóc người cao gầy, lúc này đang đứng ở bên ngoài vườn thú, vẻ mặt hốt hoảng. Đám người Ngô Quế Hải hỏi gì anh ta cũng không đáp. Lúc Hải Mạt Mạt mặc váy hoa, cầm kem đi qua, mắt anh ta dường như đột nhiên có tiêu cự, gọi một tiếng: “18X.”
Hải Mạt Mạt quay đầu, đột nhiên ngẩn ra: “Declan?”
Cô bé nhoài người trên cửa, cách một cánh cửa nhìn anh ta: “Sao chú lại ở đây?”
Declan hình như chỉ nhìn thấy một mình cô bé: “Tiến sĩ Hải Minh Tiển bảo chú đến tìm cháu.”
Dường như đã lâu không nghe thấy cái tên này, Hải Mạt Mạt có chút bi thương: “Ba? Ba cháu không phải ở đây. . . . . .” Cô bé chỉ về phía phòng Đường Ngạo, trong đầu đột nhiên đau nhói. Cô bé lại nghĩ tới vụ tai nạn xe ngày đó, bịch một tiếng, đầu Hải Minh Tiển đập vào đầu cô bé, máu thịt văng khắp nơi.
“Ba. . . . . .” Cô bé luồn tay qua khe hở vươn về phía Declan: “Ba cháu ở đâu?”
Declan cứng ngắc vươn tay: “Mạt Mạt ra đây, chú dẫn cháu đi tìm tiến sĩ. Đưa. . . . . .” Anh ta hình như vô cùng vất vả mới có thể nhớ ra cái tên này, “Đưa cả E9 theo.”
E9, đương nhiên là Gâu Gâu.
“Vâng!” Hải Mạt Mạt hào hứng ôm lấy Gâu Gâu, chuẩn bị đi ra ngoài. Cũng may khắp cả vườn thú ai cũng biết công chúa nhỏ vô cùng quan trọng, Ngô Quế Hải vội vàng ngăn cô bé lại: “Mạt Mạt, cháu không thể đi cùng anh ta.”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu: “Tại sao, cháu muốn đi tìm ba cháu!”
Ngô Quế Hải từ từ dụ dỗ cô bé: “Ba cháu không phải là Đường tổng sao? Cháu muốn đi thì cũng phải nói với ba một tiếng đã chứ, nếu không ba sẽ rất lo lắng, đúng không?”
Hải Mạt Mạt nghĩ lại thì cũng thấy đúng. Cô bé ôm lấy Gâu Gâu chạy về phía phòng làm việc của Đường Ngạo, còn lớn tiếng kêu: “Declan, chú phải chờ cháu đấy nhé.”
Trên thực tế, Declan muốn chạy cũng không được. Cô bé vừa chạy đi, Ngô Quế Hải lập tức từ hòa ái dễ gần lúc trước biến thành hung thần ác sát: “Mọi người mau trói kẻ dụ dỗ Mạt Mạt tiểu thư này lại! !”
Đoàn người lập tức đồng loạt xông lên, trói Declan còn đang lơ ngơ chẳng biết gì thành cái bánh chưng.
Khi Hải Mạt Mạt chạy đến phòng làm việc của Đường Ngạo, Đường Ngạo còn đang thảo luận ghi chép thí nghiệm Người Tiến Hóa gần đây với Ngô Hoa. Lần này cô bé lại không lao vào trong lòng Đường Ngạo, chỉ cao giọng nói: “Ba, con muốn đi tìm ba con!”
Nói gì vậy? Tổng giám đốc Đường cảm thấy con gái mình có lúc mạch lạc rõ ràng, có lúc lại rất ngốc. Mà thôi, dù sao vẫn là trẻ con thiếu hiểu biết.
Anh ôn hòa hỏi: “Tìm ba nào?”
Hải Mạt Mạt hình như rất vội vàng: “Ba con tên Hải Minh Tiển. Declan nói sẽ dẫn con đi gặp ba!”
Tim tổng giám đốc Đường như ngừng đập: “Hải Minh Tiển? Declan là ai?”
Hải Mạt Mạt tiến lên cầm tay anh kéo đi ra cửa vườn thú: “Declan là trợ lý của ba con.”
Cô bé cứ mở miệng là ba con ba con, tổng giám đốc Đường nhíu mày: ‘Hắn ta thành ba cô rồi, vậy ông đây là cái gì hả?’ Anh hừ lạnh một tiếng, Hải Mạt Mạt dẫn anh đến cửa vườn thú, vừa đúng lúc nhìn thấy Declan bị trói gô.
Declan không hề giãy giụa, anh ta vẫn nhìn Hải Mạt Mạt: “Chúng ta đi tìm tiến sĩ Hải đi, 18X?”
Vẻ mặt Đường Ngạo khó chịu: “Anh là Declan?”
Declan không trả lời anh. Dường như người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này sợ đến mức ngớ ngẩn rồi. Đường Ngạo giơ năm ngón tay lên quơ quơ trước mắt anh ta, anh ta vẫn chỉ nhìn Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt trợn mắt nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng hỏi tổng giám đốc Đường: “Tại sao lại trói Declan? Bọn con phải đi mà!”
Tổng giám đốc Đường giải thích cho cô bé: “Mạt Mạt, tinh thần anh ta có vẻ không bình thường. Con không thể đi với anh ta.”
Hải Mạt Mạt cẩn thận nhìn Declan lại một lần: “Nhưng đây là Declan, chú ấy nhất định biết ba con ở đâu.”
Đường Ngạo ôm cô bé, dịu dàng nói: “Mạt Mạt, Hải Minh Tiển chết rồi, con biết mà, đúng không?”
Declan nằm trên đất đột nhiên giãy giụa: “18X, tiến sĩ Hải chưa chết. Anh ấy luôn tìm cháu, tìm cháu và E9. Cháu đi theo chú là có thể gặp anh ấy.”
Anh ta lúc này dường như không ngơ nữa rồi, con giùng giằng sờ lên túi vải phồng phồng trên lưng. Nhưng anh ta bị trói quá chặt nên sờ không đến.
Hải Mạt Mạt giãy ra khỏi lòng Đường Ngạo, khẽ kéo một cái là sợi dây leo núi đứt lìa, sau đó cô bé lấy đồ trong túi ra. Đó là một hộp trang sức bảy màu. Cô bé lập tức nhấc Declan lên: “Ba cháu ở đâu?”
Đôi mắt Declan trống rỗng, chỉ chốc lát dường như lại tỉnh táo một chút. Anh ta kéo Hải Mạt Mạt đi ra ngoài: “Tiến sĩ nói, đưa E9 theo.”
Hải Mạt Mạt liền xoay người ôm lấy Gâu Gâu, tổng giám đốc Đường giận quá thành cười: “Còn tiến sĩ nói, anh là ống truyền âm sao? Hải Mạt Mạt, không cho phép con đi với anh ta!”
Hải Mạt Mạt không thèm đầu lại: “Con muốn đi tìm ba con!”
Đường Ngạo sải một bước dài tiến lên ôm cô bé vào lòng: “Tìm cái lông! Tên Declan đó không bình thường! Hơn nữa, nếu Hải Minh Tiển biết con ở đây, tại sao không tự mình đến?!”
Declan hình như rất vất vả mới hiểu được anh nói gì: “Bởi vì tiến sĩ Hải bị thương.”
Hải Mạt Mạt sốt ruột, đôi tay dùng lực định đẩy tay tổng giám đốc Đường ra. Tổng giám đốc Đường đời này chưa bao giờ bực tức như vậy, anh giận dữ gầm lên: “Con đẩy mạnh lên! Đẩy mạnh lên một chút gãy tay ông đây là con mẹ nó con có thể cút!”
Hải Mạt Mạt đương nhiên có thể đẩy gãy tay anh, nhưng vừa nghe anh nói thế cô bé liền ngẩn ra, sau đó òa khóc: “Ba buông con ra, con muốn đi tìm ba con!”
Tổng giám đốc Đường tức đến phát điên, nhưng sao anh có thể buông tay: “Câm miệng! Con mẹ nó con đúng là đồ ăn cháo đá bát! Vong ân phụ nghĩa là nói con đấy, hiểu không!” Không ai dám hé răng, tổng giám đốc Đường càng điên tiết, “Trói gô bịt miệng tên khốn này lại! Con bé bị ngơ giờ mấy người cũng ngơ luôn hả? !”
Mọi người nào dám chọc giận anh vào lúc này, rối rít xông lên trói Declan. Đáng thương cho Declan nửa tỉnh táo nửa lơ ngơ, trước mắt đã có hơn hai trăm người tranh nhau trói anh ta. . . . . .
Đường Ngạo cưỡng chế ôm Hải Mạt Mạt đang khóc lóc không ngừng trở về phòng làm việc, vừa nén giận vừa giải thích: “Con nghe đây, ba đã xem hồ sơ của Hải Minh Tiển. Anh ta quả thật là một thiên tài nhưng tình thế lúc này cán bút không đối phó nổi báng súng! Nếu như anh chết thật rồi, bây giờ người đang tìm con nhất định là kẻ xấu, rất xấu! Nếu như anh ta chưa chết chắc chắn cũng đã rơi vào trong tay những thế lực khác, hơn nữa còn rất có thể chính là đám ‘Thánh Đồ’ kia.”
Hải Mạt Mạt chớp mắt nhìn anh, anh ôm chặt Hải Mạt Mạt hơn một chút: “Ba cầu xin con suy nghĩ một chút, cầu xin con hãy dùng cái đầu thông minh chuyên nói móc ba để suy nghĩ một chút đi. Thành quả nghiên cứu của anh ta bị ‘Thánh Đồ’ sử dụng để biến thành phố thành địa ngục nhân gian. Nếu như anh ta tự nguyện vậy anh ta cũng là người xấu! Nếu như anh ta không tự nguyện, vậy anh ta bây giờ đang bị người khác khống chế.”
Hải Mạt Mạt quả nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó cho ra kết luận: “Con muốn đi cứu ba!”
Tổng giám đốc Đường an ủi cô bé: “Cứu, đương nhiên là phải cứu. Nhưng không phải dựa vào sức mạnh của một mình con. Chúng ta còn có quốc gia, có quân đội, bọn họ sẽ giúp con cứu ba ra. Nếu con đi lúc này rồi bị đám người xấu kia bắt được, vậy còn có ai có thể đi cứu ba con nữa?”
Hải Mạt Mạt mím môi, hình như đang suy nghĩ. Tổng giám đốc Đường lúc này mới đặt cô bé lên bàn làm việc của mình: “Ngoan, hiện giờ để ba đi hỏi tên Declan đó tình hình cụ thể. Có được không?”
Hải Mạt Mạt gật đầu, tổng giám đốc Đường vẫn sợ cô bé lén đi, dù sao cũng là trẻ con, có thông minh đến mấy cũng khó tránh khỏi làm vài chuyện thiếu não. Anh bảo Cầu Đại Vân đến trông cô bé, còn mình thì đi tìm Declan.
Khi đó Declan thật thảm, cả người bị trói chỉ để hở mỗi mũi và miệng. Tổng giám đốc Đường mang theo một nhóm người nghiêm túc đi tới, mặt đen lại. Anh có thể không đen mặt sao, con gái mấy tháng không ngờ lại chỉ là nuôi hộ kẻ khác!
Hiện giờ cứ luôn miệng gọi Hải Minh Tiển là ba, thế anh là cái lông chắc!
Mẹ kiếp nhớ ngày xưa cả thành phố E ai chả muốn được ông đây nhận làm con gái nuôi? Hơn nữa còn phải xem ngực to bao nhiêu, eo nhỏ bao nhiêu, chân dài bao nhiêu nữa cơ đấy. Ngay cả bây giờ số người muốn làm con gái anh cũng xếp hàng dài đấy nhé!
Con sói mắt trắng nuôi không công giờ lại dám vứt bỏ anh như giày cũ!
[*] Sói mắt trắng: bạch nhãn lang — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, là vong ân phụ nghĩa.
Tổng giám đốc Đường từ trên cao nhìn xuống tên Declan đáng chết này: “Nếu như Hải Minh Tiển thật sự còn sống, anh hãy hỏi đám bắt cóc Hải Minh Tiển kia muốn làm gì? Dù bọn họ muốn làm gì đi chăng nữa cũng xin bọn họ nhanh chóng giết con tin đi, tôi sẽ cám ơn cả nhà bọn họ.”
Mọi người: . . . . . .
********
11 giờ 43 phút 09 giây ngày 12 tháng 10 năm x
Phòng thí nghiệm khu 02, Hải Mạt Mạt nằm trên bàn giải phẫu, não bộ nối với rất nhiều máy móc.
“Chú đang làm gì đấy?” Cô bé tò mò nhìn người đàn ông cầm quyển sổ nhỏ đi tới đi lui bên cạnh. Người đàn ông mắt xanh, tóc vàng, giọng nói ôn hòa: “Làm kiểm tra thông lệ cho X18.”
“Đây là cái gì?” Cô bé chỉ vào “√” và “×” ngoài bìa cuốn sổ. Declan kiên nhẫn giải thích: “Là căn và ích.”
11 giờ 40 phút 11 giây ngày 13 tháng 10 năm x
“Chú tên là gì?” Cô bé đã biết hỏi thăm tên người khác, người đàn ông tỉ mỉ ghi chép số liệu trên máy: “Declan, Declan Smith.”
“Declan Declan Smith.” Cô bé ngẩng đầu lên, khẽ nói. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười: “Là Declan, chú tên là Declan. Smith là họ. Trong tên của chúng ta thì tên ở phía trước, họ ở phía sau.”
Cô bé viết tên của mình lên tấm drap trắng – X18. Cô bé đột nhiên suy ra: “Vậy cháu tên là 18X sao?”
Hải Minh Tiển đứng bên cạnh đang chuẩn bị thuốc tiêm lập tức phun ra. Đến lúc đặt tên cho cô bé rồi. Anh ta lặng lẽ nghĩ.
[**] 18X giống như 18+ chúng ta hay dùng đó
Đang bận, ở phía xa đột nhiên có bóng người đi qua. Đường Ngạo vốn không để tâm nhưng khi thoáng nhìn thấy quần áo đối phương, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, vội vàng đuổi theo.
Đó là một người đàn ông tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, trên người mặc quân trang, cánh tay phải đã đứt từ chỗ khuỷu tay trở xuống, trên cổ cũng có dấu bị cắn, nhưng hình như không trí mạng. Nó cũng nhìn thấy Đường Ngạo, hừ hừ ha ha đi về phía anh.
Đường Ngạo lùi lại hai bước, sau khi thấy chỉ là zombie mắt xám cấp thấp bèn sai đám người Vạn Ích Khải trói lại.
Khi đó Hải Mạt Mạt đang tránh nắng dưới tượng voi, nhìn đám Khưu Bác sửa tủ điện thành điện áp cao 380 volt, thăng áp máy biến áp cũng phải tự làm lấy.
Đường Ngạo vẫy vẫy tay với Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt tới đây, nghe xem anh ta có thể nói chuyện được không.”
Gâu Gâu chạy đến trước cả Mạt Mạt, định gặm con zombie mặc quân trang một miếng. Đường Ngạo dùng chân đuổi nó ra, Hải Mạt Mạt lúc này mới đến gần, hừ hừ ha ha một tràng.
Con zombie này mặc dù thân thể đã tử vong, nhưng vẫn còn ý thức.
Hải Mạt Mạt hỏi một lúc, xác định được nó là người của quân đội tới cứu hộ. Hơn nữa quân đội đã phái ít nhất năm đội tìm kiếm cứu nạn. Ngày đầu tiên mọi người còn liên lạc được, đến ngày thứ hai bộ đàm đã không còn tín hiệu.
Sau đó đội của bọn họ bị tập kích, nó cũng bị zombie cào trúng.
Đường Ngạo cau mày: “Bọn họ đầy đủ vũ khí, zombie cấp cao ở thành phố E cũng chưa nhiều, sao lại dễ dàng bị tập kích như vậy?”
Hải Mạt Mạt phiên dịch lại, con zombie mặc quân trang kia cũng chỉ lắc đầu, nói rằng bọn họ gặp được một đội gần trăm con zombie mắt màu xanh lục. Tốc độ hành động rất nhanh, hình như còn có người chỉ huy.
Sắc mặt Đường Ngạo thay đổi: “Là Hà Hợp sao?”
Con zombie mặc quân trang này không biết Hà Hợp nên không thể nào xác định được.
Dù sao cũng là người của bộ đội nên nghị lực của con zombie mặc quân trang này mạnh hơn người bình thường nhiều, dường như cũng không có ý cắn người. Đường Ngạo bảo Hải Lam trói nó lại quan sát một thời gian đã. Đến lúc trời tối, lại có thêm một người kỳ quái đến vườn thú.
Anh ta có mái tóc vàng, mắt xanh, vóc người cao gầy, lúc này đang đứng ở bên ngoài vườn thú, vẻ mặt hốt hoảng. Đám người Ngô Quế Hải hỏi gì anh ta cũng không đáp. Lúc Hải Mạt Mạt mặc váy hoa, cầm kem đi qua, mắt anh ta dường như đột nhiên có tiêu cự, gọi một tiếng: “18X.”
Hải Mạt Mạt quay đầu, đột nhiên ngẩn ra: “Declan?”
Cô bé nhoài người trên cửa, cách một cánh cửa nhìn anh ta: “Sao chú lại ở đây?”
Declan hình như chỉ nhìn thấy một mình cô bé: “Tiến sĩ Hải Minh Tiển bảo chú đến tìm cháu.”
Dường như đã lâu không nghe thấy cái tên này, Hải Mạt Mạt có chút bi thương: “Ba? Ba cháu không phải ở đây. . . . . .” Cô bé chỉ về phía phòng Đường Ngạo, trong đầu đột nhiên đau nhói. Cô bé lại nghĩ tới vụ tai nạn xe ngày đó, bịch một tiếng, đầu Hải Minh Tiển đập vào đầu cô bé, máu thịt văng khắp nơi.
“Ba. . . . . .” Cô bé luồn tay qua khe hở vươn về phía Declan: “Ba cháu ở đâu?”
Declan cứng ngắc vươn tay: “Mạt Mạt ra đây, chú dẫn cháu đi tìm tiến sĩ. Đưa. . . . . .” Anh ta hình như vô cùng vất vả mới có thể nhớ ra cái tên này, “Đưa cả E9 theo.”
E9, đương nhiên là Gâu Gâu.
“Vâng!” Hải Mạt Mạt hào hứng ôm lấy Gâu Gâu, chuẩn bị đi ra ngoài. Cũng may khắp cả vườn thú ai cũng biết công chúa nhỏ vô cùng quan trọng, Ngô Quế Hải vội vàng ngăn cô bé lại: “Mạt Mạt, cháu không thể đi cùng anh ta.”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu: “Tại sao, cháu muốn đi tìm ba cháu!”
Ngô Quế Hải từ từ dụ dỗ cô bé: “Ba cháu không phải là Đường tổng sao? Cháu muốn đi thì cũng phải nói với ba một tiếng đã chứ, nếu không ba sẽ rất lo lắng, đúng không?”
Hải Mạt Mạt nghĩ lại thì cũng thấy đúng. Cô bé ôm lấy Gâu Gâu chạy về phía phòng làm việc của Đường Ngạo, còn lớn tiếng kêu: “Declan, chú phải chờ cháu đấy nhé.”
Trên thực tế, Declan muốn chạy cũng không được. Cô bé vừa chạy đi, Ngô Quế Hải lập tức từ hòa ái dễ gần lúc trước biến thành hung thần ác sát: “Mọi người mau trói kẻ dụ dỗ Mạt Mạt tiểu thư này lại! !”
Đoàn người lập tức đồng loạt xông lên, trói Declan còn đang lơ ngơ chẳng biết gì thành cái bánh chưng.
Khi Hải Mạt Mạt chạy đến phòng làm việc của Đường Ngạo, Đường Ngạo còn đang thảo luận ghi chép thí nghiệm Người Tiến Hóa gần đây với Ngô Hoa. Lần này cô bé lại không lao vào trong lòng Đường Ngạo, chỉ cao giọng nói: “Ba, con muốn đi tìm ba con!”
Nói gì vậy? Tổng giám đốc Đường cảm thấy con gái mình có lúc mạch lạc rõ ràng, có lúc lại rất ngốc. Mà thôi, dù sao vẫn là trẻ con thiếu hiểu biết.
Anh ôn hòa hỏi: “Tìm ba nào?”
Hải Mạt Mạt hình như rất vội vàng: “Ba con tên Hải Minh Tiển. Declan nói sẽ dẫn con đi gặp ba!”
Tim tổng giám đốc Đường như ngừng đập: “Hải Minh Tiển? Declan là ai?”
Hải Mạt Mạt tiến lên cầm tay anh kéo đi ra cửa vườn thú: “Declan là trợ lý của ba con.”
Cô bé cứ mở miệng là ba con ba con, tổng giám đốc Đường nhíu mày: ‘Hắn ta thành ba cô rồi, vậy ông đây là cái gì hả?’ Anh hừ lạnh một tiếng, Hải Mạt Mạt dẫn anh đến cửa vườn thú, vừa đúng lúc nhìn thấy Declan bị trói gô.
Declan không hề giãy giụa, anh ta vẫn nhìn Hải Mạt Mạt: “Chúng ta đi tìm tiến sĩ Hải đi, 18X?”
Vẻ mặt Đường Ngạo khó chịu: “Anh là Declan?”
Declan không trả lời anh. Dường như người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này sợ đến mức ngớ ngẩn rồi. Đường Ngạo giơ năm ngón tay lên quơ quơ trước mắt anh ta, anh ta vẫn chỉ nhìn Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt trợn mắt nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng hỏi tổng giám đốc Đường: “Tại sao lại trói Declan? Bọn con phải đi mà!”
Tổng giám đốc Đường giải thích cho cô bé: “Mạt Mạt, tinh thần anh ta có vẻ không bình thường. Con không thể đi với anh ta.”
Hải Mạt Mạt cẩn thận nhìn Declan lại một lần: “Nhưng đây là Declan, chú ấy nhất định biết ba con ở đâu.”
Đường Ngạo ôm cô bé, dịu dàng nói: “Mạt Mạt, Hải Minh Tiển chết rồi, con biết mà, đúng không?”
Declan nằm trên đất đột nhiên giãy giụa: “18X, tiến sĩ Hải chưa chết. Anh ấy luôn tìm cháu, tìm cháu và E9. Cháu đi theo chú là có thể gặp anh ấy.”
Anh ta lúc này dường như không ngơ nữa rồi, con giùng giằng sờ lên túi vải phồng phồng trên lưng. Nhưng anh ta bị trói quá chặt nên sờ không đến.
Hải Mạt Mạt giãy ra khỏi lòng Đường Ngạo, khẽ kéo một cái là sợi dây leo núi đứt lìa, sau đó cô bé lấy đồ trong túi ra. Đó là một hộp trang sức bảy màu. Cô bé lập tức nhấc Declan lên: “Ba cháu ở đâu?”
Đôi mắt Declan trống rỗng, chỉ chốc lát dường như lại tỉnh táo một chút. Anh ta kéo Hải Mạt Mạt đi ra ngoài: “Tiến sĩ nói, đưa E9 theo.”
Hải Mạt Mạt liền xoay người ôm lấy Gâu Gâu, tổng giám đốc Đường giận quá thành cười: “Còn tiến sĩ nói, anh là ống truyền âm sao? Hải Mạt Mạt, không cho phép con đi với anh ta!”
Hải Mạt Mạt không thèm đầu lại: “Con muốn đi tìm ba con!”
Đường Ngạo sải một bước dài tiến lên ôm cô bé vào lòng: “Tìm cái lông! Tên Declan đó không bình thường! Hơn nữa, nếu Hải Minh Tiển biết con ở đây, tại sao không tự mình đến?!”
Declan hình như rất vất vả mới hiểu được anh nói gì: “Bởi vì tiến sĩ Hải bị thương.”
Hải Mạt Mạt sốt ruột, đôi tay dùng lực định đẩy tay tổng giám đốc Đường ra. Tổng giám đốc Đường đời này chưa bao giờ bực tức như vậy, anh giận dữ gầm lên: “Con đẩy mạnh lên! Đẩy mạnh lên một chút gãy tay ông đây là con mẹ nó con có thể cút!”
Hải Mạt Mạt đương nhiên có thể đẩy gãy tay anh, nhưng vừa nghe anh nói thế cô bé liền ngẩn ra, sau đó òa khóc: “Ba buông con ra, con muốn đi tìm ba con!”
Tổng giám đốc Đường tức đến phát điên, nhưng sao anh có thể buông tay: “Câm miệng! Con mẹ nó con đúng là đồ ăn cháo đá bát! Vong ân phụ nghĩa là nói con đấy, hiểu không!” Không ai dám hé răng, tổng giám đốc Đường càng điên tiết, “Trói gô bịt miệng tên khốn này lại! Con bé bị ngơ giờ mấy người cũng ngơ luôn hả? !”
Mọi người nào dám chọc giận anh vào lúc này, rối rít xông lên trói Declan. Đáng thương cho Declan nửa tỉnh táo nửa lơ ngơ, trước mắt đã có hơn hai trăm người tranh nhau trói anh ta. . . . . .
Đường Ngạo cưỡng chế ôm Hải Mạt Mạt đang khóc lóc không ngừng trở về phòng làm việc, vừa nén giận vừa giải thích: “Con nghe đây, ba đã xem hồ sơ của Hải Minh Tiển. Anh ta quả thật là một thiên tài nhưng tình thế lúc này cán bút không đối phó nổi báng súng! Nếu như anh chết thật rồi, bây giờ người đang tìm con nhất định là kẻ xấu, rất xấu! Nếu như anh ta chưa chết chắc chắn cũng đã rơi vào trong tay những thế lực khác, hơn nữa còn rất có thể chính là đám ‘Thánh Đồ’ kia.”
Hải Mạt Mạt chớp mắt nhìn anh, anh ôm chặt Hải Mạt Mạt hơn một chút: “Ba cầu xin con suy nghĩ một chút, cầu xin con hãy dùng cái đầu thông minh chuyên nói móc ba để suy nghĩ một chút đi. Thành quả nghiên cứu của anh ta bị ‘Thánh Đồ’ sử dụng để biến thành phố thành địa ngục nhân gian. Nếu như anh ta tự nguyện vậy anh ta cũng là người xấu! Nếu như anh ta không tự nguyện, vậy anh ta bây giờ đang bị người khác khống chế.”
Hải Mạt Mạt quả nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó cho ra kết luận: “Con muốn đi cứu ba!”
Tổng giám đốc Đường an ủi cô bé: “Cứu, đương nhiên là phải cứu. Nhưng không phải dựa vào sức mạnh của một mình con. Chúng ta còn có quốc gia, có quân đội, bọn họ sẽ giúp con cứu ba ra. Nếu con đi lúc này rồi bị đám người xấu kia bắt được, vậy còn có ai có thể đi cứu ba con nữa?”
Hải Mạt Mạt mím môi, hình như đang suy nghĩ. Tổng giám đốc Đường lúc này mới đặt cô bé lên bàn làm việc của mình: “Ngoan, hiện giờ để ba đi hỏi tên Declan đó tình hình cụ thể. Có được không?”
Hải Mạt Mạt gật đầu, tổng giám đốc Đường vẫn sợ cô bé lén đi, dù sao cũng là trẻ con, có thông minh đến mấy cũng khó tránh khỏi làm vài chuyện thiếu não. Anh bảo Cầu Đại Vân đến trông cô bé, còn mình thì đi tìm Declan.
Khi đó Declan thật thảm, cả người bị trói chỉ để hở mỗi mũi và miệng. Tổng giám đốc Đường mang theo một nhóm người nghiêm túc đi tới, mặt đen lại. Anh có thể không đen mặt sao, con gái mấy tháng không ngờ lại chỉ là nuôi hộ kẻ khác!
Hiện giờ cứ luôn miệng gọi Hải Minh Tiển là ba, thế anh là cái lông chắc!
Mẹ kiếp nhớ ngày xưa cả thành phố E ai chả muốn được ông đây nhận làm con gái nuôi? Hơn nữa còn phải xem ngực to bao nhiêu, eo nhỏ bao nhiêu, chân dài bao nhiêu nữa cơ đấy. Ngay cả bây giờ số người muốn làm con gái anh cũng xếp hàng dài đấy nhé!
Con sói mắt trắng nuôi không công giờ lại dám vứt bỏ anh như giày cũ!
[*] Sói mắt trắng: bạch nhãn lang — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, là vong ân phụ nghĩa.
Tổng giám đốc Đường từ trên cao nhìn xuống tên Declan đáng chết này: “Nếu như Hải Minh Tiển thật sự còn sống, anh hãy hỏi đám bắt cóc Hải Minh Tiển kia muốn làm gì? Dù bọn họ muốn làm gì đi chăng nữa cũng xin bọn họ nhanh chóng giết con tin đi, tôi sẽ cám ơn cả nhà bọn họ.”
Mọi người: . . . . . .
********
11 giờ 43 phút 09 giây ngày 12 tháng 10 năm x
Phòng thí nghiệm khu 02, Hải Mạt Mạt nằm trên bàn giải phẫu, não bộ nối với rất nhiều máy móc.
“Chú đang làm gì đấy?” Cô bé tò mò nhìn người đàn ông cầm quyển sổ nhỏ đi tới đi lui bên cạnh. Người đàn ông mắt xanh, tóc vàng, giọng nói ôn hòa: “Làm kiểm tra thông lệ cho X18.”
“Đây là cái gì?” Cô bé chỉ vào “√” và “×” ngoài bìa cuốn sổ. Declan kiên nhẫn giải thích: “Là căn và ích.”
11 giờ 40 phút 11 giây ngày 13 tháng 10 năm x
“Chú tên là gì?” Cô bé đã biết hỏi thăm tên người khác, người đàn ông tỉ mỉ ghi chép số liệu trên máy: “Declan, Declan Smith.”
“Declan Declan Smith.” Cô bé ngẩng đầu lên, khẽ nói. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười: “Là Declan, chú tên là Declan. Smith là họ. Trong tên của chúng ta thì tên ở phía trước, họ ở phía sau.”
Cô bé viết tên của mình lên tấm drap trắng – X18. Cô bé đột nhiên suy ra: “Vậy cháu tên là 18X sao?”
Hải Minh Tiển đứng bên cạnh đang chuẩn bị thuốc tiêm lập tức phun ra. Đến lúc đặt tên cho cô bé rồi. Anh ta lặng lẽ nghĩ.
[**] 18X giống như 18+ chúng ta hay dùng đó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook