Phiếu Cơm
-
Chương 14: Ba hòa thượng không có nước uống
Sáu con zombie đội mũ bảo hiểm cùng đến nhìn khá là hoành tráng. Đường Ngạo biết đây là một nhóm nhỏ, anh là người nhạy bén, lập tức bảo Hải Mạt Mạt phiên dịch cho con zombie cầm đầu: “Nói cho nó biết,” anh chỉ chỉ con zombie cao lớn mặc áo khoác xám, “Nếu như bọn chúng có thể giới thiệu cho những zombie khác tới đây, ba miễn phí cho nó một bộ bảo vệ gáy.”
Hải Mạt Mạt chuyển lời cho zombie, zombie lớn hình như suy nghĩ một chút, lại ha ha mấy tiếng. Hải Mạt Mạt phiên dịch lại: “Nó hỏi không thể lại dùng năm cân gạo đổi một bộ bảo vệ gáy sao?”
Đường Ngạo lắc đầu: “Nói cho nó biết bảo vệ gáy là hàng tặng kèm, không bán.”
Hải Mạt Mạt phiên dịch lại, con zombie lớn kia liền mang theo năm con zombie lảo đảo đi. Đường Ngạo quay về cửa hàng nhỏ, bắt đầu nghiên cứu chế tạo bộ bảo vệ gáy dùng cho zombie.
Tô Thiến tự biết mình gây họa nên cả ngày đặc biệt ân cần, Đường Ngạo dường như cũng hoàn toàn không để trong lòng, đối xử với cô ta còn tốt hơn xưa. Vương Phượng biết địa vị của mình, hơn nữa cô vốn là người không chịu ngồi yên, tất cả việc nhà gần như bị cô ôm đồm hết.
Hải Mạt Mạt có lúc muốn giúp cô rửa rau, hái rau v…v…, cô cũng sẽ không cho cô bé giúp, luôn nói là: “Tiểu thư ngoan, phòng bếp không phải nơi cháu nên tới.”
Nghe vậy Tô Thiến không biết bĩu môi bao lần. . . Biết mình không có ‘tiền vốn’, chỉ đành lấy lòng trẻ con. Hừ, cũng không nhìn xem con oắt đó có mấy phần quan trọng.
Đến buổi tối, Đường Ngạo chỉnh sửa quá trình chế tạo mũ bảo hiểm lại một chút. Tô Thiến dựa lên bả vai anh, cố ý làm nũng. Đường Ngạo đương nhiên hiểu ý của cô ta, mặc dù anh chẳng có hảo cảm gì với người phụ nữ này, nhưng anh cũng không thể cự tuyệt thức ăn ngon đưa tới cửa được.
Vương Phượng rất tinh ý đưa Hải Mạt Mạt vào trong xe ngủ. Sau khi có cô ở đây, khâu chuẩn bị cũng chu đáo hơn nhiều, đầu tiên là cho Hải Mạt Mạt thay một bộ quần áo rộng thùng thình làm áo ngủ, rồi trải thêm đệm lên giường. Nhưng buổi tối Hải Mạt Mạt vẫn ngủ không ngon, cô bé rất thích dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài.
Cũng may một giờ sau Đường Ngạo lại tới đây ôm cô bé đi.
Có hai người, Đường Ngạo không phải tự mình lắp ráp mũ bảo hiểm nữa. Nhưng mỗi một chiếc mũ anh vẫn cẩn thận kiểm tra. Anh dùng cả một ngày nghiên cứu chế tạo một bộ bảo vệ gáy cho zombie, như vậy nếu muốn chặt đầu zombie sẽ không dễ như trước nữa.
Buổi chiều hôm sau, con zombie lớn kia lại tới thật, lần này mang theo ba con zombie, yêu cầu làm ba chiếc mũ bảo hiểm. Đường Ngạo đã nhìn ra, con zombie này đang muốn xây dựng một doanh trại zombie.
Đối mặt với khách hàng lớn tương lai của mình, anh đương nhiên sẽ không qua loa. Lập tức đưa ra bốn chiếc mũ. Con zombie to lớn kia cũng rất coi trọng chữ tín. Nó có chút thông minh, biết mình cần võ trang.
Mặc dù zombie rất khỏe nhưng tính phối hợp lại vô cùng kém. Bọn chúng không làm được những thứ quá tỉ mỉ. Cho nên dù có xâm chiếm được thành phố của loài người thì hiện đại hóa gần như không có tác dụng đối với chúng.
Mà lúc loài người coi zombie như lũ lụt thú dữ, Đường Ngạo lại có thể cung cấp võ trang cho bọn chúng. Nó dĩ nhiên không muốn làm tổn hại đến đồng minh duy nhất này. Cho nên lần này nó trực tiếp cho ba con zombie vác lương thực tới đây.
Một người có dã tâm, một con zombie có dã tâm, một người một zombie vô cùng ăn ý. Đường Ngạo đưa mũ bảo hiểm nhưng cũng có điều kiện: “Tôi hi vọng về sau mình được bảo đảm đầy đủ an toàn ở doanh trại của anh.”
Hải Mạt Mạt phiên dịch nguyên văn cho con zombie lớn, zombie trả lời chắc chắn: Sẽ thông báo cho tất cả zombie trong doanh trại, không cắn bọn họ.
Đợi đến khi tất cả zombie đi hết, Tô Thiến cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Tại sao chúng ta không trực tiếp chuyển vào doanh trại của bọn chúng? Vậy không phải có thể được bọn chúng bảo vệ sao”
Khóe môi Đường Ngạo hơi nhếch lên, thân mật xoa xoa tóc cô ta: “Tôi thích phụ nữ không có đầu óc.”
Một ngày này, Đường Ngạo mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng lắp được máy phát điện nhỏ. Tuy đã mang máy phát điện về từ rất lâu rồi nhưng Đường Ngạo vẫn không biết dùng. . . Cũng đành chịu, anh có học điện lực học đâu. Nghiên cứu hơn nửa tháng, cuối cùng cũng xong.
Buổi tối hôm đó, trong cửa hàng nhỏ sáng đèn điện. Tiếng máy phát điện quả nhiên rất lớn, nhưng so với ánh sáng và tiện lợi nó mang tới, chút âm thanh này có thể xí xóa.
Gần đó có zombie nghe tiếng mò đến, kết quả rơi hết vào rạch không chừa một con. Đường Ngạo bảo Hải Mạt Mạt hỏi bọn chúng có cần mũ bảo hiểm hay không. Còn gọi chiêu này là ‘hấp dẫn khách hàng’.
Zombie chỉ số thông minh thấp không thể trao đổi, chỉ có ba con thông minh cao hơn một chút, cũng tỏ vẻ hứng thú với mũ bảo hiểm. Đường Ngạo thả dây xuống, bảo Hải Mạt Mạt dạy chúng nó buộc vào ngang hông, sau đó kéo khách hàng lên.
Có con zombie vừa lên liền há mồm muốn cắn người, bị Đường Ngạo đạp xuống. Hai con khác hừ hừ ha ha một lúc, cũng trở về khuân lương thực.
Bây giờ có điện, vậy có thể mang vài thứ đồ điện về rồi. Nhưng Đường Ngạo lại nghĩ đến chuyện khác – dây chuyền sản xuất mũ bảo hiểm của anh. Có điện, có thể dùng bàn là, nhanh hơn thủ công, cũng chắc chắn hơn nhiều.
Anh là người có tâm tư kín đáo, sau khi viết một danh sách những thứ muốn tìm liền thay đổi trình tự làm việc một chút. Tô Thiến vô cùng sốt ruột, thế nhưng lúc người đàn ông này chuyên chú làm việc gì đó thật sự rất mê người, cô ta lại không nhịn được ‘xuân tâm nhộn nhạo’.
Đường Ngạo viết xong danh sách, lúc này mới thu được ‘tín hiệu’ của cô ta. Anh ý bảo Hải Mạt Mạt và Vương Phượng đi ngủ. Vương Phượng rửa ráy sạch sẽ cho Hải Mạt Mạt trước, để cô bé vào trong xe ngủ, còn mình ở lại dọn dẹp phòng.
Khi cô trở lại xe thì phát hiện Hải Mạt Mạt còn chưa ngủ. Cô bé nằm ở bên cửa sổ nhỏ, ngơ ngác nhìn vào cửa hàng nhỏ. Vương Phượng cảm thấy đứa bé này có chút bất thường, ít nhất không giống như những đứa bé trong gia đình bình thường. Cô bé dường như rất không quen trao đổi với người khác, sợ nhưng lại quen ở một mình.
Cho nên dù cô bé rất ngoan, rất yên lặng nhưng ánh mắt lại không bao giờ rời khỏi người bên cạnh.
Cô ôm Hải Mạt Mạt vào trong chăn: “Mạt Mạt đang nhìn cái gì đấy?”
Hải Mạt Mạt không trả lời, cô dịu dàng xoa xoa đầu cô bé: “Mẹ Mạt Mạt đâu?”
Lúc hỏi xong cô lại có chút hối hận, loạn thế như vậy, mẹ không ở bên cạnh nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhưng Hải Mạt Mạt lại không hề để ý, cô bé chỉ hơi lắc đầu: “Không có mẹ.”
Một cây nến ánh sáng yếu ớt lại đủ để chiếu sáng cả khoang xe, cô bé ngơ ngác nhìn cảnh đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ nhỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gâu Gâu tỳ cằm lên bắp chân cô bé, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi.
Vương Phượng giém chăn cho cô bé, chỉ lát sau cũng nằm xuống ngủ. Ngủ đến nửa đêm, cô bị tiếng chó sủa đánh thức, ngồi dậy nhìn không thấy Hải Mạt Mạt đâu.
Cô hoảng sợ, vội vàng xuống xe, chỉ thấy Hải Mạt Mạt ngồi ở cửa cửa hàng nhỏ, lạnh đến run lẩy bẩy. Gâu Gâu ở cạnh chân cô bé, chạy trước chạy sau trêu chọc cô bé.
Vương Phượng vội vàng cầm áo khoác đến: “Sao lại ở đây, đêm khuya rất nhiều sương!” Cô kéo Hải Mạt Mạt lên, thấy bàn tay nhỏ của cô bé lạnh cóng, vội vàng kéo cô bé về khoang xe.
Hải Mạt Mạt nhất quyết không chịu đi: “Ba ơi!” Cô bé đứng ở cửa ra vào gọi hai tiếng, lập tức òa khóc. Vương Phượng hết cách, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa.
Tô Thiến thấy phiền muốn chết, khoác áo ra mở cửa. Cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, Hải Mạt Mạt liền chui vào. Cô bé chạy thẳng lên tầng, Đường Ngạo nửa ngồi dậy. Mấy ngày qua anh không có một phút rảnh rỗi, vừa rồi lại mệt nhọc quá độ, ngủ quên, không đi đón Hải Mạt Mạt. Lúc này mặc dù mới sực tỉnh, nhưng anh lại rất tỉnh táo: “Bảo bối sao vậy?”
Hải Mạt Mạt bò lên trên giường, đôi tay nhỏ bé sờ soạng anh từ trên xuống dưới một lần, nhất là đầu. Đường Ngạo nheo mắt lại, cô bé úp mặt vào ngực anh, một lúc lâu mới nói: “Con mơ thấy ba chết.”
Đường Ngạo cười khẽ một tiếng: “Bé ngốc, đều do ba không tốt, quên đi đón công chúa nhỏ của ba. Không khóc không khóc, về sau sẽ không thể nữa, nhé?”
Hải Mạt Mạt lưu luyến buông ra. Vương Phượng và Tô Thiến cũng đi lên. Tầng hai vốn hẹp, thêm hai người đứng quả thật vô cùng chật chội. Mặc dù ánh mắt Tô Thiến như đao, Vương Phượng lại vẫn mở miệng: “Đường tổng, cô bé không quen ngủ trong xe, không bằng để cô bé ngủ ở đây với anh.”
Đường Ngạo cười dịu dàng: “Đương nhiên, Mạt Mạt đừng khóc.”
Hải Mạt Mạt ôm chặt lấy Đường Ngạo, Đường Ngạo vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé. Tô Thiến tức không chịu nổi, Đường Ngạo lại chỉ thản nhiên nói: “Trên giường quá chật, cô và Vương Phượng ngủ trong xe.”
“Cái gì? Em. . . . . .” Tô Thiến đang muốn nói, đột nhiên nhận được ánh mắt của Đường Ngạo, rất thức thời sửa lời, “Được rồi. Vậy anh nỡ bỏ em à. . . . . .”
Cô ta nũng nịu nói, mang theo chút tiếc nuối không nỡ rời xa. Đường Ngạo lại không thèm ngẩng đầu: “Ngủ đi.”
Chờ Vương Phượng và Tô Thiến đi ra cửa, Hải Mạt Mạt cài chặt cửa lại, lúc này mới lại leo lên giường. Trên tầng ấm hơn trong khoang xe nhiều, huống chi còn có cái lò sưởi to bự Đường Ngạo. Cô bé dựa vào Đường Ngạo, lẳng lặng nhìn anh.
Đường Ngạo ôm cô bé, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, đột nhiên lại thấy trên môi mình âm ấm. Anh thật lâu mới từ trạng thái ‘sleep’ phản ứng lại. . . Cái gì thế này?
Mạt Mạt lén hôn anh.
“Ba đừng chết. . . . . .” Nói xong câu đó, nước mắt cô bé cuồn cuộn chảy ra.
********
p/s: ‘Ba hòa thượng không có nước uống’ là một câu ngạn ngữ cổ của Trung Quốc. Đại khái là trong một ngôi chùa có một hòa thượng rất chăm chỉ, luôn lau tượng, quét dọn sạch sẽ. Cho đến khi lần lượt có hai hòa thượng khác đến. Ba người tị nạnh nhau cuối cùng không ai chịu làm gì. Cho tới ngày chùa bị cháy, ba người mới đồng tâm hiệp lực chữa cháy, từ đó thì mới hiểu ra và không tị nạnh đùn đẩy công việc nữa. Câu này có ý phê phán tư tưởng lạc hậu trong xã hội, đề cao nếp sống ‘Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’.
Hải Mạt Mạt chuyển lời cho zombie, zombie lớn hình như suy nghĩ một chút, lại ha ha mấy tiếng. Hải Mạt Mạt phiên dịch lại: “Nó hỏi không thể lại dùng năm cân gạo đổi một bộ bảo vệ gáy sao?”
Đường Ngạo lắc đầu: “Nói cho nó biết bảo vệ gáy là hàng tặng kèm, không bán.”
Hải Mạt Mạt phiên dịch lại, con zombie lớn kia liền mang theo năm con zombie lảo đảo đi. Đường Ngạo quay về cửa hàng nhỏ, bắt đầu nghiên cứu chế tạo bộ bảo vệ gáy dùng cho zombie.
Tô Thiến tự biết mình gây họa nên cả ngày đặc biệt ân cần, Đường Ngạo dường như cũng hoàn toàn không để trong lòng, đối xử với cô ta còn tốt hơn xưa. Vương Phượng biết địa vị của mình, hơn nữa cô vốn là người không chịu ngồi yên, tất cả việc nhà gần như bị cô ôm đồm hết.
Hải Mạt Mạt có lúc muốn giúp cô rửa rau, hái rau v…v…, cô cũng sẽ không cho cô bé giúp, luôn nói là: “Tiểu thư ngoan, phòng bếp không phải nơi cháu nên tới.”
Nghe vậy Tô Thiến không biết bĩu môi bao lần. . . Biết mình không có ‘tiền vốn’, chỉ đành lấy lòng trẻ con. Hừ, cũng không nhìn xem con oắt đó có mấy phần quan trọng.
Đến buổi tối, Đường Ngạo chỉnh sửa quá trình chế tạo mũ bảo hiểm lại một chút. Tô Thiến dựa lên bả vai anh, cố ý làm nũng. Đường Ngạo đương nhiên hiểu ý của cô ta, mặc dù anh chẳng có hảo cảm gì với người phụ nữ này, nhưng anh cũng không thể cự tuyệt thức ăn ngon đưa tới cửa được.
Vương Phượng rất tinh ý đưa Hải Mạt Mạt vào trong xe ngủ. Sau khi có cô ở đây, khâu chuẩn bị cũng chu đáo hơn nhiều, đầu tiên là cho Hải Mạt Mạt thay một bộ quần áo rộng thùng thình làm áo ngủ, rồi trải thêm đệm lên giường. Nhưng buổi tối Hải Mạt Mạt vẫn ngủ không ngon, cô bé rất thích dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài.
Cũng may một giờ sau Đường Ngạo lại tới đây ôm cô bé đi.
Có hai người, Đường Ngạo không phải tự mình lắp ráp mũ bảo hiểm nữa. Nhưng mỗi một chiếc mũ anh vẫn cẩn thận kiểm tra. Anh dùng cả một ngày nghiên cứu chế tạo một bộ bảo vệ gáy cho zombie, như vậy nếu muốn chặt đầu zombie sẽ không dễ như trước nữa.
Buổi chiều hôm sau, con zombie lớn kia lại tới thật, lần này mang theo ba con zombie, yêu cầu làm ba chiếc mũ bảo hiểm. Đường Ngạo đã nhìn ra, con zombie này đang muốn xây dựng một doanh trại zombie.
Đối mặt với khách hàng lớn tương lai của mình, anh đương nhiên sẽ không qua loa. Lập tức đưa ra bốn chiếc mũ. Con zombie to lớn kia cũng rất coi trọng chữ tín. Nó có chút thông minh, biết mình cần võ trang.
Mặc dù zombie rất khỏe nhưng tính phối hợp lại vô cùng kém. Bọn chúng không làm được những thứ quá tỉ mỉ. Cho nên dù có xâm chiếm được thành phố của loài người thì hiện đại hóa gần như không có tác dụng đối với chúng.
Mà lúc loài người coi zombie như lũ lụt thú dữ, Đường Ngạo lại có thể cung cấp võ trang cho bọn chúng. Nó dĩ nhiên không muốn làm tổn hại đến đồng minh duy nhất này. Cho nên lần này nó trực tiếp cho ba con zombie vác lương thực tới đây.
Một người có dã tâm, một con zombie có dã tâm, một người một zombie vô cùng ăn ý. Đường Ngạo đưa mũ bảo hiểm nhưng cũng có điều kiện: “Tôi hi vọng về sau mình được bảo đảm đầy đủ an toàn ở doanh trại của anh.”
Hải Mạt Mạt phiên dịch nguyên văn cho con zombie lớn, zombie trả lời chắc chắn: Sẽ thông báo cho tất cả zombie trong doanh trại, không cắn bọn họ.
Đợi đến khi tất cả zombie đi hết, Tô Thiến cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Tại sao chúng ta không trực tiếp chuyển vào doanh trại của bọn chúng? Vậy không phải có thể được bọn chúng bảo vệ sao”
Khóe môi Đường Ngạo hơi nhếch lên, thân mật xoa xoa tóc cô ta: “Tôi thích phụ nữ không có đầu óc.”
Một ngày này, Đường Ngạo mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng lắp được máy phát điện nhỏ. Tuy đã mang máy phát điện về từ rất lâu rồi nhưng Đường Ngạo vẫn không biết dùng. . . Cũng đành chịu, anh có học điện lực học đâu. Nghiên cứu hơn nửa tháng, cuối cùng cũng xong.
Buổi tối hôm đó, trong cửa hàng nhỏ sáng đèn điện. Tiếng máy phát điện quả nhiên rất lớn, nhưng so với ánh sáng và tiện lợi nó mang tới, chút âm thanh này có thể xí xóa.
Gần đó có zombie nghe tiếng mò đến, kết quả rơi hết vào rạch không chừa một con. Đường Ngạo bảo Hải Mạt Mạt hỏi bọn chúng có cần mũ bảo hiểm hay không. Còn gọi chiêu này là ‘hấp dẫn khách hàng’.
Zombie chỉ số thông minh thấp không thể trao đổi, chỉ có ba con thông minh cao hơn một chút, cũng tỏ vẻ hứng thú với mũ bảo hiểm. Đường Ngạo thả dây xuống, bảo Hải Mạt Mạt dạy chúng nó buộc vào ngang hông, sau đó kéo khách hàng lên.
Có con zombie vừa lên liền há mồm muốn cắn người, bị Đường Ngạo đạp xuống. Hai con khác hừ hừ ha ha một lúc, cũng trở về khuân lương thực.
Bây giờ có điện, vậy có thể mang vài thứ đồ điện về rồi. Nhưng Đường Ngạo lại nghĩ đến chuyện khác – dây chuyền sản xuất mũ bảo hiểm của anh. Có điện, có thể dùng bàn là, nhanh hơn thủ công, cũng chắc chắn hơn nhiều.
Anh là người có tâm tư kín đáo, sau khi viết một danh sách những thứ muốn tìm liền thay đổi trình tự làm việc một chút. Tô Thiến vô cùng sốt ruột, thế nhưng lúc người đàn ông này chuyên chú làm việc gì đó thật sự rất mê người, cô ta lại không nhịn được ‘xuân tâm nhộn nhạo’.
Đường Ngạo viết xong danh sách, lúc này mới thu được ‘tín hiệu’ của cô ta. Anh ý bảo Hải Mạt Mạt và Vương Phượng đi ngủ. Vương Phượng rửa ráy sạch sẽ cho Hải Mạt Mạt trước, để cô bé vào trong xe ngủ, còn mình ở lại dọn dẹp phòng.
Khi cô trở lại xe thì phát hiện Hải Mạt Mạt còn chưa ngủ. Cô bé nằm ở bên cửa sổ nhỏ, ngơ ngác nhìn vào cửa hàng nhỏ. Vương Phượng cảm thấy đứa bé này có chút bất thường, ít nhất không giống như những đứa bé trong gia đình bình thường. Cô bé dường như rất không quen trao đổi với người khác, sợ nhưng lại quen ở một mình.
Cho nên dù cô bé rất ngoan, rất yên lặng nhưng ánh mắt lại không bao giờ rời khỏi người bên cạnh.
Cô ôm Hải Mạt Mạt vào trong chăn: “Mạt Mạt đang nhìn cái gì đấy?”
Hải Mạt Mạt không trả lời, cô dịu dàng xoa xoa đầu cô bé: “Mẹ Mạt Mạt đâu?”
Lúc hỏi xong cô lại có chút hối hận, loạn thế như vậy, mẹ không ở bên cạnh nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhưng Hải Mạt Mạt lại không hề để ý, cô bé chỉ hơi lắc đầu: “Không có mẹ.”
Một cây nến ánh sáng yếu ớt lại đủ để chiếu sáng cả khoang xe, cô bé ngơ ngác nhìn cảnh đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ nhỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gâu Gâu tỳ cằm lên bắp chân cô bé, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi.
Vương Phượng giém chăn cho cô bé, chỉ lát sau cũng nằm xuống ngủ. Ngủ đến nửa đêm, cô bị tiếng chó sủa đánh thức, ngồi dậy nhìn không thấy Hải Mạt Mạt đâu.
Cô hoảng sợ, vội vàng xuống xe, chỉ thấy Hải Mạt Mạt ngồi ở cửa cửa hàng nhỏ, lạnh đến run lẩy bẩy. Gâu Gâu ở cạnh chân cô bé, chạy trước chạy sau trêu chọc cô bé.
Vương Phượng vội vàng cầm áo khoác đến: “Sao lại ở đây, đêm khuya rất nhiều sương!” Cô kéo Hải Mạt Mạt lên, thấy bàn tay nhỏ của cô bé lạnh cóng, vội vàng kéo cô bé về khoang xe.
Hải Mạt Mạt nhất quyết không chịu đi: “Ba ơi!” Cô bé đứng ở cửa ra vào gọi hai tiếng, lập tức òa khóc. Vương Phượng hết cách, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa.
Tô Thiến thấy phiền muốn chết, khoác áo ra mở cửa. Cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, Hải Mạt Mạt liền chui vào. Cô bé chạy thẳng lên tầng, Đường Ngạo nửa ngồi dậy. Mấy ngày qua anh không có một phút rảnh rỗi, vừa rồi lại mệt nhọc quá độ, ngủ quên, không đi đón Hải Mạt Mạt. Lúc này mặc dù mới sực tỉnh, nhưng anh lại rất tỉnh táo: “Bảo bối sao vậy?”
Hải Mạt Mạt bò lên trên giường, đôi tay nhỏ bé sờ soạng anh từ trên xuống dưới một lần, nhất là đầu. Đường Ngạo nheo mắt lại, cô bé úp mặt vào ngực anh, một lúc lâu mới nói: “Con mơ thấy ba chết.”
Đường Ngạo cười khẽ một tiếng: “Bé ngốc, đều do ba không tốt, quên đi đón công chúa nhỏ của ba. Không khóc không khóc, về sau sẽ không thể nữa, nhé?”
Hải Mạt Mạt lưu luyến buông ra. Vương Phượng và Tô Thiến cũng đi lên. Tầng hai vốn hẹp, thêm hai người đứng quả thật vô cùng chật chội. Mặc dù ánh mắt Tô Thiến như đao, Vương Phượng lại vẫn mở miệng: “Đường tổng, cô bé không quen ngủ trong xe, không bằng để cô bé ngủ ở đây với anh.”
Đường Ngạo cười dịu dàng: “Đương nhiên, Mạt Mạt đừng khóc.”
Hải Mạt Mạt ôm chặt lấy Đường Ngạo, Đường Ngạo vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé. Tô Thiến tức không chịu nổi, Đường Ngạo lại chỉ thản nhiên nói: “Trên giường quá chật, cô và Vương Phượng ngủ trong xe.”
“Cái gì? Em. . . . . .” Tô Thiến đang muốn nói, đột nhiên nhận được ánh mắt của Đường Ngạo, rất thức thời sửa lời, “Được rồi. Vậy anh nỡ bỏ em à. . . . . .”
Cô ta nũng nịu nói, mang theo chút tiếc nuối không nỡ rời xa. Đường Ngạo lại không thèm ngẩng đầu: “Ngủ đi.”
Chờ Vương Phượng và Tô Thiến đi ra cửa, Hải Mạt Mạt cài chặt cửa lại, lúc này mới lại leo lên giường. Trên tầng ấm hơn trong khoang xe nhiều, huống chi còn có cái lò sưởi to bự Đường Ngạo. Cô bé dựa vào Đường Ngạo, lẳng lặng nhìn anh.
Đường Ngạo ôm cô bé, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, đột nhiên lại thấy trên môi mình âm ấm. Anh thật lâu mới từ trạng thái ‘sleep’ phản ứng lại. . . Cái gì thế này?
Mạt Mạt lén hôn anh.
“Ba đừng chết. . . . . .” Nói xong câu đó, nước mắt cô bé cuồn cuộn chảy ra.
********
p/s: ‘Ba hòa thượng không có nước uống’ là một câu ngạn ngữ cổ của Trung Quốc. Đại khái là trong một ngôi chùa có một hòa thượng rất chăm chỉ, luôn lau tượng, quét dọn sạch sẽ. Cho đến khi lần lượt có hai hòa thượng khác đến. Ba người tị nạnh nhau cuối cùng không ai chịu làm gì. Cho tới ngày chùa bị cháy, ba người mới đồng tâm hiệp lực chữa cháy, từ đó thì mới hiểu ra và không tị nạnh đùn đẩy công việc nữa. Câu này có ý phê phán tư tưởng lạc hậu trong xã hội, đề cao nếp sống ‘Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook