Phiền Toái
-
Chương 47: Vô tình gặp được
Cũng may Viên Trường Khanh và San Nương đều là người giỏi ngụy trang tâm tư, nghe Lâm Như Trĩ trêu chọc thì cả hai lại liếc mắt nhìn nhau, rồi
mỗi người đều nở nụ cười khách sáo.
San Nương xoay người nhìn Tiểu bàn tử, cười nói: “Đây là ân nhân cứu mạng của đệ?”
Tiểu bàn tử đã sớm đứng chờ Viên Trường Khanh và tỷ tỷ mình chào hỏi nhau, sau khi ra mắt xong, thật ra cũng không cần San Nương gọi, hắn đã bước lên trước, cúi đầu chào Viên Trường Khanh, sau đó ngẩng đầu, híp mắt kêu một tiếng: “Viên ca ca.”
Viên Trường Khanh vội đỡ Tiểu bàn tử, “Không cần vậy đâu.” Vừa nói, hắn vừa nhìn kỹ Hầu Quyết.
Hai tỷ đệ nhà này đều có đôi mắt giống như đúc. Song rõ ràng là đôi mắt giống nhau, hắn nhìn lại chẳng có cảm giác gì.
Hắn rút tay về, nhìn San Nương, khẽ cười nói: “Vốn chỉ là một cái nhấc tay, sau này chớ nói cái gì mà ‘Ân cứu mạng’. Dù không có ta, ca ca ngươi cũng có thể cứu đệ đệ ngươi lên bờ.”
San Nương cười đáp: “Ca ca ta toàn công phu mèo cào, bơi một mình còn tạm được, chứ cứu người chắc chắn không được rồi.”
Nói xong, ánh mắt nàng lần nữa đối mắt với Viên Trường Khanh.
Sau khi đối diện trong nháy mắt ngắn ngủi như thế, hai người lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dời mắt đi.
Mà, thật ra thì….
San Nương thầm hận mình không đủ bình tĩnh —— Rõ ràng nói là muốn quên hết kiếp trước, nhưng sao mỗi lần nhìn trực diện với người này, nàng lại nghĩ tới chứ?
Viên Trường Khanh cũng cực kỳ không bình tĩnh —— Quả nhiên không thể chống lại đôi mắt hồ ly kia mà!
Nói chung, tổ hợp hai người mưu mô đều mang kế hoạch riêng, bề ngoài thì giả vờ thiên hạ thái bình; Còn tổ hợp hai người ngây thơ thì vẫn ngây thơ, hoàn toàn chẳng nhận ra tâm tư phập phồng của hai người trước mặt ấy.
Tiểu bàn tử nói: “Chúng ta sang nơi khác chơi đi, bờ hồ gió lớn quá.”
Lâm Như Trĩ cũng nói: “Đúng đó, Thập tam tỷ tỷ sợ lạnh mà.”
San Nương đột nhiên liếc Viên Trường Khanh một cái, chỉ hướng rừng trúc hắn vừa ra, cười nói: “Trong rừng trúc ấy có cất giấu một mê cung nhỏ, phải đi xem thử xem.”
Sau đó, một lần nữa ánh mắt hai người lại đối diện nhau.
Viên Trường Khanh lặng lẽ cúi đầu, lui về sau một bước, lộ ra đường mòn sau lưng.
Vì vậy, San Nương bị Lâm Như Trĩ theo thói quen quấn lấy cánh tay, cùng Lâm Như Trĩ sóng vai đi đằng trước. Tiểu bàn tử bất đắc dĩ nhìn con đường mòn chỉ cho phép hai người sóng vai, ánh mắt lại nhìn tới nhìn lui giữa tỷ tỷ và Viên Trường Khanh, sau đó bèn chạy tới nắm tay Viên Trường Khanh, ngẩng đầu cười ngây ngô với hắn.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn Tiểu bản tử, lại nhìn cánh tay bị nắm, lòng giãy giụa một hồi.
Từ khi nhũ mẫu qua đời năm sáu tuổi, hắn rất phản cảm việc người khác đụng chạm mình. Hôm nay, đột nhiên bị bàn tay bé nhỏ mập mạp của đứa nhỏ này lôi kéo, dù hắn có ý muốn giãy ra, song trong nháy mắt cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt hồ ly cười cong cong đó, bỗng hắn giãy giụa không nổi nữa.
Cứng nhắc một hồi, hắn mới cong ngón tay nắm lại bàn tay mập mạp kia.
Cảm giác được bàn tay hắn nắm, Tiểu bàn tử nghiêng đầu lại híp mắt với hắn. Nhìn đôi mắt cong cong quen thuộc nọ, Viên Trường Khanh không tự chủ nở một nụ cười khẽ đáp lại.
Lúc này, Lâm Như Trĩ đang xoay đầu muốn nói gì đó với hắn, vừa vặn nhìn thấy nụ cười khẽ của hắn, nhất thời kêu Viên Trường Khanh: “Viên sư huynh, huynh nên cười nhiều một chút, rõ ràng cười đẹp thế mà.”
Bỗng dưng, Viên Trường Khanh thu hồi nụ cười, chọc Lâm Như Trĩ than thở tiếc nuối: “Phí của trời!”
San Nương ở một bên nhìn Lâm Như Trĩ, lại nhìn Viên Trường Khanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót khó hiểu —— Nên mới nói Viên Trường Khanh thích Lâm Như Trĩ, bởi có đánh chết nàng cũng sẽ không thể đùa giỡn kiểu này…
Đột nhiên, San Nương ý thức được, thật ra ở kiếp trước, nàng vẫn luôn lấy một phương thức sai lầm chung sống với Viên Trường Khanh —— Viên Trường Khanh không mở miệng, mà nàng thì có chết cũng không chịu mở miệng nốt. Do đó, kỳ thực rốt cuộc Viên Trường Khanh suy nghĩ cái gì, hắn nhìn nhận nàng thế nào, lại có cái nhìn ra sao về cuộc hôn nhân này, nói thẳng, nàng chẳng biết gì cả, hết thảy mọi thứ thật ra đều do một mình nàng suy đoán…
Về phần đoán trúng bao nhiêu, có trời mới biết… Có lẽ nàng đều đoán không trúng!
Mà, nếu năm đó nàng chịu buông bỏ sự rụt rè của mình, chịu lấy dũng khí hỏi hắn nhiều hơn … thì hắn, liệu có mở lòng với nàng không?
Cũng sẽ không đâu. Nhìn đi, lúc này hắn thu lại nụ cười rồi kìa!
Nàng yên lặng thở dài một tiếng, theo con đường mòn rẽ qua một tảng đá kỳ quái, bỗng nàng phát hiện trong lương đình trúc phía trước, Thập nhất nương đáng lẽ phải ở nơi nào đó bận rộn, giờ đang ngồi một mình ở đó, thích ý hưởng thụ cảnh xuân.
Bất thình lình, San Nương gần như theo bản năng nghiêng đầu nhìn Viên Trường Khanh.
Cũng chỉ thấy ấn đường Viên Trường Khanh khẽ nhăn lại, đôi mắt vốn ngậm ý cười, trong nháy mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng và mất kiên nhẫn.
San Nương ngẩn ra. Ánh mắt này, nàng không thể quen thuộc hơn!
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Viên Trường Khanh dưới tàng cây hải đường, ánh mắt hắn quay đầu lại nhìn nàng cũng giống y đúc lúc này —— Vốn dĩ khi đưa tay ôm mèo, ánh mắt hắn còn mang chút ý cười, nhưng thấy nàng đến, hắn lại trở nên trong trẻo lạnh lùng và hờ hững. Nếu tỉ mỉ quan sát, thì có thể phát hiện sự mất kiên nhẫn sâu trong mắt hắn…
Thấy Thập nhất nương ở trong lương đình giả vờ không phát hiện ra họ, San Nương cách một đời mới hiểu, thì ra Viên Trường Khanh lúc bấy giờ lại cho rằng nàng cũng giống như Thất tỷ, Thập nhất tỷ vậy, đặc biệt đi tìm hắn…
Mà bình tĩnh xem xét, nếu không phải ngày đó nàng bị đủ chuyện bất ngờ cuốn lấy, nếu như nàng có thể như hôm nay, thì dựa theo quá trình bình thường, ở trong khách sảnh quen biết hắn… Nàng nghĩ, có lẽ nàng cũng không đảm bảo rằng mình của thời điểm đó sẽ không giống như Thập nhất tỷ tỷ tìm cơ hội vô tình gặp gỡ hắn…
Dù sao, Viên Trường Khanh tới Hầu gia là có mục đích.
Lại nhanh chóng nhìn Viên Trường Khanh, bỗng nhiên San Nương có chút đồng tình với hắn —— Hắn y hệt các nàng, thực ra thẳng thắn mà nói, chỉ là con cờ trong tay hai Mạnh lão phu nhân thôi.
Cho nên, nàng vượt lên trước cười nói với Thập nhất nương trong lương đình: “Thập nhất tỷ nhàn hạ thật.”
Thập nhất nương giống như lúc này mới phát hiện ra đoàn người các nàng vậy, vội vàng đứng lên thi lễ với mọi người, cười đáp: “Ta chỉ lén lười biếng một lúc mà đã bị muội phát hiện rồi. Sớm biết thế, ta cũng bắt chước muội, dứt khoát giả bệnh là được.”
San Nương kinh ngạc một trận. Thập nhất nương luôn ăn nói cẩn thận, dầu muốn chế giễu người ta, cũng sẽ nói như quan tâm. Vậy mà, rõ ràng có chuyện gì đó đã quấy rối cõi lòng tỷ ấy, mới làm tỷ ấy sơ suất, không thể giấu kỹ cây kim trong lời nói.
Thập nhất nương dường như cũng ý thức được điểm này, vội giơ tay lên vén tóc rối ra sau tai, chào hỏi mọi người: “Một đường cũng mệt lã, qua đây nghỉ ngơi chút đi. Vừa hay, ta mới lười biếng, sai người đun bình trà ngon, một người uống cũng hơi buồn.” Nói xong, trở bốn chén trà trong khay bên cạnh, ân cần rót nước trà cho đám người San Nương.
Trà đã rót, người cũng không tiện không đi qua, Lâm Như Trĩ nhìn San Nương, thấy nàng dẫn đầu vào lương đình, cười đáp lễ với Thập nhất nương: “Quấy rầy tỷ tỷ rồi.”
Viên Trường Khanh là người cuối cùng bước vào lương đình. Sau khi hắn chào Thập nhất nương một cái, bèn chắp tay đứng sát mép lương đình, không như San Nương và Lâm Như Trĩ ngồi xuống cạnh bàn trà.
Thập nhất nương thoáng do dự, đang định đích thân bưng chén trà đưa cho Viên Trường Khanh thì đã thấy Tiểu bàn tử Hầu Quyết vốn đang ngồi chợt đứng lên, tự mình bưng một chén trà cho ‘ân nhân cứu mạng’ của hắn.
Vì vậy, San Nương một mực yên lặng quan sát Thập nhất nương lập tức phát hiện, ấn đường Thập nhất nương thoáng nhíu lại.
Tỷ muội các nàng từ bảy tám tuổi đã ở cùng nhau, mà tại môi trường Tây Viên đó khiến mỗi người đều hiểu thấu từng người, ai có chút biểu cảm gì đều chạy không khỏi hỏa nhãn kim tinh của người khác. Cho nên, San Nương bỗng sáng tỏ, thì ra bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ‘thế tử’ gì đó mà Thập nhất nương ‘lầm tưởng’ kia có lẽ căn bản không phải là ‘lầm tưởng’ gì hết. Biết đâu ngay từ lúc bắt đầu, Thập nhất nương đã biết, người Viên gia muốn đặt quan hệ thông gia không phải là Viên nhị, mà vẫn luôn là Viên đại. Về phần Viên đại này, rõ ràng từ khi bắt đầu vẫn là mục tiêu của Thập nhất nương…
Nghĩ vậy, những chuyện không hiểu ở kiếp trước, đột nhiên nàng sáng tỏ.
Rõ ràng, dù Viên Trường Khanh không phải là ứng cử viên đứng đầu của vị trí ‘thế tử’, nhưng lấy tài học và khuôn mặt dễ trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn, đối với Thập nhất nương chính là một thứ có sức hấp dẫn nhất. Huống chi thân thế Viên Trường Khanh còn có một chỗ tuyệt vời: Dù bất kể ai gả tới, cũng sẽ trở thành đương gia chủ mẫu thỏa đáng. Bên trên trưởng bối duy nhất có danh phận lại không phải tổ mẫu ruột —— Trước đây San Nương cũng cảm thấy hôn sự này không tệ, bấy giờ chẳng phải cũng suy tính tới nhân tố này sao? Hóa ra tâm tư mọi người đều giống nhau!
Mà, tuy nói cô nương Hầu Gia ở trong mắt Viên gia đều giống nhau, song trong mắt lão phu nhân Hầu gia dù sao cũng có thân sơ xa gần. So với Thập nhất nương đích xuất chi thứ, thì rõ ràng huyết mạch chảy trong người nàng càng dễ được chọn trúng hơn. Vì lẽ đó, thật ra lúc Viên Trường Khanh theo Viên Mạnh thị tới thăm Hầu Mạnh thị, người đẩy nàng ra nọ, ắt hẳn là Thập nhất nương nhỉ? Mà khi ấy mọi người trong phủ đều truyền tai nhau rằng hôn sự là của ‘thế tử Viên nhị’ được coi trọng trong công phủ, về sau đột nhiên biến thành ‘Viên đại không quan trọng gì’ mới tạo nên chênh lệnh tâm lý kiểu này, cũng là bút tích của Thập nhất nương đúng không? Chẳng qua, Thập nhất nương có lẽ không ngờ, dù chẳng còn vầng hào quang thân phận kia, chỉ dựa vào sức hấp dẫn của bản thân Viên Trường Khanh thôi, Viên lão đại này vẫn rất được săn đón thì phải?
Vì Thập nhất nương, San Nương chợt nghĩ tới Thất nương. Kiếp trước, sau khi biết người Viên gia muốn đặt quan hệ thông gia không phải là ‘thế tử’, Thất nương cũng hết có hứng thú với Viên Trường Khanh. Bất quá không hiểu sao kiếp này lại cảm thấy hứng thú ta? —— San Nương không biết rằng, việc này đều do nàng hại!
Kiếp trước, tuy nói Thất nương đã có đối tượng nghị hôn, nhưng so với trở thành ‘thê tử cháu trai có tiền đồ nhà thứ phụ’, tỷ ấy càng có hứng thú với danh hiệu ‘phu nhân thế tử Công phủ’ hơn. Mà từ khi biết ‘Viên lão đại không quan trọng gì’, tỷ ấy tất nhiên cũng mất đi hứng thú. Nhưng kiếp này, San Nương lại nói với tỷ ấy những lời rất có đạo lý như thế, cộng thêm khuôn mặt hại nước hại dân của Viên Trường Khanh, làm Thất nương cảm thấy cần phải cố gắng một chút. Cùng lắm tương lai tỷ ấy sẽ giúp Viên Trường Khanh hiến kế thật nhiều, không chừng sẽ giành được tước vị đó.
Được rồi, thật ra kiếp trước San nương cũng từng nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa có làm. Cho tới sau này, nàng xua nịnh khắp nơi chọc giận Viên Trường Khanh, mới biết kỳ thực hắn không hề có hứng thú với tước vị ấy.
San Nương nghĩ tới kiếp trước mình tự cho là đúng, nhìn đủ loại mưu đồ của Thập nhất nương kiếp này, lại một lần nữa lòng San Nương dâng trào chút hứng thú khá tệ hại, giống như nhìn trộm, vừa bí ẩn vừa xấu xa…
Mà Viên Trường Khanh đang bưng chén trà kia, sau khi bất cẩn trông thấy khóe môi nàng lại nhếch lên, trong lòng bỗng dưng rung động. Hắn vội quay người lại, đưa lưng về phía ba vị cô nương kia, làm bộ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Sau lưng hắn, ba cô nương khẽ cười nói, trong chốc lát thì nha hoàn tìm tới, cho nên Thập nhất nương mới đứng dậy xin lỗi mọi người một tiếng, bèn đỡ tay nha hoàn kia, thành thực đi.
San Nương nhìn theo phương hướng Thập nhất tỷ tỷ biến mất, lại mỉm cười.
Thập nhất tỷ tỷ quả nhiên là người thâm tàng bất lộ nhất và đa mưu túc trí nhất trong nhà. Thậm chí tỷ ấy còn nghĩ tới, nếu không có nàng, Lâm Như Trí và Tiểu bàn tử không thức thời quấy rối, thì Thập nhất tỷ tỷ làm cách nào để có thể ưu nhã mời Viên Trường Khanh ngồi xuống uống chén trà. Dù Viên Trường Khanh không chịu uống chén trà này, tỷ ấy cũng sẽ tìm cơ hội trò chuyện đôi ba câu với hắn, sau đó trước khi bầu không khí trở nên lúng túng, tiểu nha hoàn sẽ kịp thời ra sân khấu. Thứ nhất thể hiện, quả thực chỉ là vô tình gặp được; Thứ hai cũng thể hiện, mặc dù tỷ ấy hướng tới ‘trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*’, nhưng cũng là một cô nương rất cừ, đủ để đảm nhiệm chức trách chủ mẫu…
*Nguyên văn: Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn, trích trong bài thơ “Đề Hạc Lâm tự bích” (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp. Ý câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.
San Nương xoay người nhìn Tiểu bàn tử, cười nói: “Đây là ân nhân cứu mạng của đệ?”
Tiểu bàn tử đã sớm đứng chờ Viên Trường Khanh và tỷ tỷ mình chào hỏi nhau, sau khi ra mắt xong, thật ra cũng không cần San Nương gọi, hắn đã bước lên trước, cúi đầu chào Viên Trường Khanh, sau đó ngẩng đầu, híp mắt kêu một tiếng: “Viên ca ca.”
Viên Trường Khanh vội đỡ Tiểu bàn tử, “Không cần vậy đâu.” Vừa nói, hắn vừa nhìn kỹ Hầu Quyết.
Hai tỷ đệ nhà này đều có đôi mắt giống như đúc. Song rõ ràng là đôi mắt giống nhau, hắn nhìn lại chẳng có cảm giác gì.
Hắn rút tay về, nhìn San Nương, khẽ cười nói: “Vốn chỉ là một cái nhấc tay, sau này chớ nói cái gì mà ‘Ân cứu mạng’. Dù không có ta, ca ca ngươi cũng có thể cứu đệ đệ ngươi lên bờ.”
San Nương cười đáp: “Ca ca ta toàn công phu mèo cào, bơi một mình còn tạm được, chứ cứu người chắc chắn không được rồi.”
Nói xong, ánh mắt nàng lần nữa đối mắt với Viên Trường Khanh.
Sau khi đối diện trong nháy mắt ngắn ngủi như thế, hai người lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dời mắt đi.
Mà, thật ra thì….
San Nương thầm hận mình không đủ bình tĩnh —— Rõ ràng nói là muốn quên hết kiếp trước, nhưng sao mỗi lần nhìn trực diện với người này, nàng lại nghĩ tới chứ?
Viên Trường Khanh cũng cực kỳ không bình tĩnh —— Quả nhiên không thể chống lại đôi mắt hồ ly kia mà!
Nói chung, tổ hợp hai người mưu mô đều mang kế hoạch riêng, bề ngoài thì giả vờ thiên hạ thái bình; Còn tổ hợp hai người ngây thơ thì vẫn ngây thơ, hoàn toàn chẳng nhận ra tâm tư phập phồng của hai người trước mặt ấy.
Tiểu bàn tử nói: “Chúng ta sang nơi khác chơi đi, bờ hồ gió lớn quá.”
Lâm Như Trĩ cũng nói: “Đúng đó, Thập tam tỷ tỷ sợ lạnh mà.”
San Nương đột nhiên liếc Viên Trường Khanh một cái, chỉ hướng rừng trúc hắn vừa ra, cười nói: “Trong rừng trúc ấy có cất giấu một mê cung nhỏ, phải đi xem thử xem.”
Sau đó, một lần nữa ánh mắt hai người lại đối diện nhau.
Viên Trường Khanh lặng lẽ cúi đầu, lui về sau một bước, lộ ra đường mòn sau lưng.
Vì vậy, San Nương bị Lâm Như Trĩ theo thói quen quấn lấy cánh tay, cùng Lâm Như Trĩ sóng vai đi đằng trước. Tiểu bàn tử bất đắc dĩ nhìn con đường mòn chỉ cho phép hai người sóng vai, ánh mắt lại nhìn tới nhìn lui giữa tỷ tỷ và Viên Trường Khanh, sau đó bèn chạy tới nắm tay Viên Trường Khanh, ngẩng đầu cười ngây ngô với hắn.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn Tiểu bản tử, lại nhìn cánh tay bị nắm, lòng giãy giụa một hồi.
Từ khi nhũ mẫu qua đời năm sáu tuổi, hắn rất phản cảm việc người khác đụng chạm mình. Hôm nay, đột nhiên bị bàn tay bé nhỏ mập mạp của đứa nhỏ này lôi kéo, dù hắn có ý muốn giãy ra, song trong nháy mắt cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt hồ ly cười cong cong đó, bỗng hắn giãy giụa không nổi nữa.
Cứng nhắc một hồi, hắn mới cong ngón tay nắm lại bàn tay mập mạp kia.
Cảm giác được bàn tay hắn nắm, Tiểu bàn tử nghiêng đầu lại híp mắt với hắn. Nhìn đôi mắt cong cong quen thuộc nọ, Viên Trường Khanh không tự chủ nở một nụ cười khẽ đáp lại.
Lúc này, Lâm Như Trĩ đang xoay đầu muốn nói gì đó với hắn, vừa vặn nhìn thấy nụ cười khẽ của hắn, nhất thời kêu Viên Trường Khanh: “Viên sư huynh, huynh nên cười nhiều một chút, rõ ràng cười đẹp thế mà.”
Bỗng dưng, Viên Trường Khanh thu hồi nụ cười, chọc Lâm Như Trĩ than thở tiếc nuối: “Phí của trời!”
San Nương ở một bên nhìn Lâm Như Trĩ, lại nhìn Viên Trường Khanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót khó hiểu —— Nên mới nói Viên Trường Khanh thích Lâm Như Trĩ, bởi có đánh chết nàng cũng sẽ không thể đùa giỡn kiểu này…
Đột nhiên, San Nương ý thức được, thật ra ở kiếp trước, nàng vẫn luôn lấy một phương thức sai lầm chung sống với Viên Trường Khanh —— Viên Trường Khanh không mở miệng, mà nàng thì có chết cũng không chịu mở miệng nốt. Do đó, kỳ thực rốt cuộc Viên Trường Khanh suy nghĩ cái gì, hắn nhìn nhận nàng thế nào, lại có cái nhìn ra sao về cuộc hôn nhân này, nói thẳng, nàng chẳng biết gì cả, hết thảy mọi thứ thật ra đều do một mình nàng suy đoán…
Về phần đoán trúng bao nhiêu, có trời mới biết… Có lẽ nàng đều đoán không trúng!
Mà, nếu năm đó nàng chịu buông bỏ sự rụt rè của mình, chịu lấy dũng khí hỏi hắn nhiều hơn … thì hắn, liệu có mở lòng với nàng không?
Cũng sẽ không đâu. Nhìn đi, lúc này hắn thu lại nụ cười rồi kìa!
Nàng yên lặng thở dài một tiếng, theo con đường mòn rẽ qua một tảng đá kỳ quái, bỗng nàng phát hiện trong lương đình trúc phía trước, Thập nhất nương đáng lẽ phải ở nơi nào đó bận rộn, giờ đang ngồi một mình ở đó, thích ý hưởng thụ cảnh xuân.
Bất thình lình, San Nương gần như theo bản năng nghiêng đầu nhìn Viên Trường Khanh.
Cũng chỉ thấy ấn đường Viên Trường Khanh khẽ nhăn lại, đôi mắt vốn ngậm ý cười, trong nháy mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng và mất kiên nhẫn.
San Nương ngẩn ra. Ánh mắt này, nàng không thể quen thuộc hơn!
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Viên Trường Khanh dưới tàng cây hải đường, ánh mắt hắn quay đầu lại nhìn nàng cũng giống y đúc lúc này —— Vốn dĩ khi đưa tay ôm mèo, ánh mắt hắn còn mang chút ý cười, nhưng thấy nàng đến, hắn lại trở nên trong trẻo lạnh lùng và hờ hững. Nếu tỉ mỉ quan sát, thì có thể phát hiện sự mất kiên nhẫn sâu trong mắt hắn…
Thấy Thập nhất nương ở trong lương đình giả vờ không phát hiện ra họ, San Nương cách một đời mới hiểu, thì ra Viên Trường Khanh lúc bấy giờ lại cho rằng nàng cũng giống như Thất tỷ, Thập nhất tỷ vậy, đặc biệt đi tìm hắn…
Mà bình tĩnh xem xét, nếu không phải ngày đó nàng bị đủ chuyện bất ngờ cuốn lấy, nếu như nàng có thể như hôm nay, thì dựa theo quá trình bình thường, ở trong khách sảnh quen biết hắn… Nàng nghĩ, có lẽ nàng cũng không đảm bảo rằng mình của thời điểm đó sẽ không giống như Thập nhất tỷ tỷ tìm cơ hội vô tình gặp gỡ hắn…
Dù sao, Viên Trường Khanh tới Hầu gia là có mục đích.
Lại nhanh chóng nhìn Viên Trường Khanh, bỗng nhiên San Nương có chút đồng tình với hắn —— Hắn y hệt các nàng, thực ra thẳng thắn mà nói, chỉ là con cờ trong tay hai Mạnh lão phu nhân thôi.
Cho nên, nàng vượt lên trước cười nói với Thập nhất nương trong lương đình: “Thập nhất tỷ nhàn hạ thật.”
Thập nhất nương giống như lúc này mới phát hiện ra đoàn người các nàng vậy, vội vàng đứng lên thi lễ với mọi người, cười đáp: “Ta chỉ lén lười biếng một lúc mà đã bị muội phát hiện rồi. Sớm biết thế, ta cũng bắt chước muội, dứt khoát giả bệnh là được.”
San Nương kinh ngạc một trận. Thập nhất nương luôn ăn nói cẩn thận, dầu muốn chế giễu người ta, cũng sẽ nói như quan tâm. Vậy mà, rõ ràng có chuyện gì đó đã quấy rối cõi lòng tỷ ấy, mới làm tỷ ấy sơ suất, không thể giấu kỹ cây kim trong lời nói.
Thập nhất nương dường như cũng ý thức được điểm này, vội giơ tay lên vén tóc rối ra sau tai, chào hỏi mọi người: “Một đường cũng mệt lã, qua đây nghỉ ngơi chút đi. Vừa hay, ta mới lười biếng, sai người đun bình trà ngon, một người uống cũng hơi buồn.” Nói xong, trở bốn chén trà trong khay bên cạnh, ân cần rót nước trà cho đám người San Nương.
Trà đã rót, người cũng không tiện không đi qua, Lâm Như Trĩ nhìn San Nương, thấy nàng dẫn đầu vào lương đình, cười đáp lễ với Thập nhất nương: “Quấy rầy tỷ tỷ rồi.”
Viên Trường Khanh là người cuối cùng bước vào lương đình. Sau khi hắn chào Thập nhất nương một cái, bèn chắp tay đứng sát mép lương đình, không như San Nương và Lâm Như Trĩ ngồi xuống cạnh bàn trà.
Thập nhất nương thoáng do dự, đang định đích thân bưng chén trà đưa cho Viên Trường Khanh thì đã thấy Tiểu bàn tử Hầu Quyết vốn đang ngồi chợt đứng lên, tự mình bưng một chén trà cho ‘ân nhân cứu mạng’ của hắn.
Vì vậy, San Nương một mực yên lặng quan sát Thập nhất nương lập tức phát hiện, ấn đường Thập nhất nương thoáng nhíu lại.
Tỷ muội các nàng từ bảy tám tuổi đã ở cùng nhau, mà tại môi trường Tây Viên đó khiến mỗi người đều hiểu thấu từng người, ai có chút biểu cảm gì đều chạy không khỏi hỏa nhãn kim tinh của người khác. Cho nên, San Nương bỗng sáng tỏ, thì ra bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ‘thế tử’ gì đó mà Thập nhất nương ‘lầm tưởng’ kia có lẽ căn bản không phải là ‘lầm tưởng’ gì hết. Biết đâu ngay từ lúc bắt đầu, Thập nhất nương đã biết, người Viên gia muốn đặt quan hệ thông gia không phải là Viên nhị, mà vẫn luôn là Viên đại. Về phần Viên đại này, rõ ràng từ khi bắt đầu vẫn là mục tiêu của Thập nhất nương…
Nghĩ vậy, những chuyện không hiểu ở kiếp trước, đột nhiên nàng sáng tỏ.
Rõ ràng, dù Viên Trường Khanh không phải là ứng cử viên đứng đầu của vị trí ‘thế tử’, nhưng lấy tài học và khuôn mặt dễ trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn, đối với Thập nhất nương chính là một thứ có sức hấp dẫn nhất. Huống chi thân thế Viên Trường Khanh còn có một chỗ tuyệt vời: Dù bất kể ai gả tới, cũng sẽ trở thành đương gia chủ mẫu thỏa đáng. Bên trên trưởng bối duy nhất có danh phận lại không phải tổ mẫu ruột —— Trước đây San Nương cũng cảm thấy hôn sự này không tệ, bấy giờ chẳng phải cũng suy tính tới nhân tố này sao? Hóa ra tâm tư mọi người đều giống nhau!
Mà, tuy nói cô nương Hầu Gia ở trong mắt Viên gia đều giống nhau, song trong mắt lão phu nhân Hầu gia dù sao cũng có thân sơ xa gần. So với Thập nhất nương đích xuất chi thứ, thì rõ ràng huyết mạch chảy trong người nàng càng dễ được chọn trúng hơn. Vì lẽ đó, thật ra lúc Viên Trường Khanh theo Viên Mạnh thị tới thăm Hầu Mạnh thị, người đẩy nàng ra nọ, ắt hẳn là Thập nhất nương nhỉ? Mà khi ấy mọi người trong phủ đều truyền tai nhau rằng hôn sự là của ‘thế tử Viên nhị’ được coi trọng trong công phủ, về sau đột nhiên biến thành ‘Viên đại không quan trọng gì’ mới tạo nên chênh lệnh tâm lý kiểu này, cũng là bút tích của Thập nhất nương đúng không? Chẳng qua, Thập nhất nương có lẽ không ngờ, dù chẳng còn vầng hào quang thân phận kia, chỉ dựa vào sức hấp dẫn của bản thân Viên Trường Khanh thôi, Viên lão đại này vẫn rất được săn đón thì phải?
Vì Thập nhất nương, San Nương chợt nghĩ tới Thất nương. Kiếp trước, sau khi biết người Viên gia muốn đặt quan hệ thông gia không phải là ‘thế tử’, Thất nương cũng hết có hứng thú với Viên Trường Khanh. Bất quá không hiểu sao kiếp này lại cảm thấy hứng thú ta? —— San Nương không biết rằng, việc này đều do nàng hại!
Kiếp trước, tuy nói Thất nương đã có đối tượng nghị hôn, nhưng so với trở thành ‘thê tử cháu trai có tiền đồ nhà thứ phụ’, tỷ ấy càng có hứng thú với danh hiệu ‘phu nhân thế tử Công phủ’ hơn. Mà từ khi biết ‘Viên lão đại không quan trọng gì’, tỷ ấy tất nhiên cũng mất đi hứng thú. Nhưng kiếp này, San Nương lại nói với tỷ ấy những lời rất có đạo lý như thế, cộng thêm khuôn mặt hại nước hại dân của Viên Trường Khanh, làm Thất nương cảm thấy cần phải cố gắng một chút. Cùng lắm tương lai tỷ ấy sẽ giúp Viên Trường Khanh hiến kế thật nhiều, không chừng sẽ giành được tước vị đó.
Được rồi, thật ra kiếp trước San nương cũng từng nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa có làm. Cho tới sau này, nàng xua nịnh khắp nơi chọc giận Viên Trường Khanh, mới biết kỳ thực hắn không hề có hứng thú với tước vị ấy.
San Nương nghĩ tới kiếp trước mình tự cho là đúng, nhìn đủ loại mưu đồ của Thập nhất nương kiếp này, lại một lần nữa lòng San Nương dâng trào chút hứng thú khá tệ hại, giống như nhìn trộm, vừa bí ẩn vừa xấu xa…
Mà Viên Trường Khanh đang bưng chén trà kia, sau khi bất cẩn trông thấy khóe môi nàng lại nhếch lên, trong lòng bỗng dưng rung động. Hắn vội quay người lại, đưa lưng về phía ba vị cô nương kia, làm bộ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Sau lưng hắn, ba cô nương khẽ cười nói, trong chốc lát thì nha hoàn tìm tới, cho nên Thập nhất nương mới đứng dậy xin lỗi mọi người một tiếng, bèn đỡ tay nha hoàn kia, thành thực đi.
San Nương nhìn theo phương hướng Thập nhất tỷ tỷ biến mất, lại mỉm cười.
Thập nhất tỷ tỷ quả nhiên là người thâm tàng bất lộ nhất và đa mưu túc trí nhất trong nhà. Thậm chí tỷ ấy còn nghĩ tới, nếu không có nàng, Lâm Như Trí và Tiểu bàn tử không thức thời quấy rối, thì Thập nhất tỷ tỷ làm cách nào để có thể ưu nhã mời Viên Trường Khanh ngồi xuống uống chén trà. Dù Viên Trường Khanh không chịu uống chén trà này, tỷ ấy cũng sẽ tìm cơ hội trò chuyện đôi ba câu với hắn, sau đó trước khi bầu không khí trở nên lúng túng, tiểu nha hoàn sẽ kịp thời ra sân khấu. Thứ nhất thể hiện, quả thực chỉ là vô tình gặp được; Thứ hai cũng thể hiện, mặc dù tỷ ấy hướng tới ‘trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*’, nhưng cũng là một cô nương rất cừ, đủ để đảm nhiệm chức trách chủ mẫu…
*Nguyên văn: Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn, trích trong bài thơ “Đề Hạc Lâm tự bích” (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp. Ý câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook