Phiến Phiến Hoa Phi
-
Chương 23: Đông cung
Tết đến, nghênh xuân có hai chuyện lớn. Một là chọn phò mã tốt cho Đại công chúa, hai là tuyển tú Hoàng thượng.
Cái đầu tiên là ngày hai mươi mốt tháng hai, cái thứ hai vào ngày mười bốn tháng ba, đều là những ngày lành do Khâm thiên giám chọn.
Buổi tối trước ngày chỉ hôn, ta bảo Mịch Nhi là phẳng bộ áo xanh gấm để đưa sang cung Đại công chúa. Chiếc áo này được làm từ tấm vải thêu Ngọc lan hồ điệp, cực kỳ tinh xảo. Hai năm trước ta mang về làm ngoại bào cho Đại công chúa, lúc ấy nhìn nó có vẻ hơi trưởng thành nên chưa đưa. Bây giờ Đại công chúa đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, khí chất vừa tao nhã vừa hào phóng này, mặc vào rất hợp.
Hôm sau ta không đi xem được. Sau giờ ngọ có tin truyền vào, nói chọn trưởng tử của trưởng viện Hàn Lâm học sĩ, hiện đang giữ chức nội các học sĩ. Chức quan học sĩ Hàn Lâm viện tuy không cao, nhưng có tiếng gia phong nghiêm cẩn, làm người chính trực, nghe nói con trai cũng nho nhã lễ độ, hành xử đúng mực, ta thấy rất được.
Tông nhân phủ tuyên chỉ ở Càn Thanh môn, nhà ngạch phụ chọn ngày tốt, chín ngày sau nạp thái, Hoàng thượng treo lụa thiết yến ở điện Bảo Hòa, khoản đãi tộc nhân của ngạch phụ. Ngạch phụ lại tới cung Khôn Ninh, cung Cảnh Dương thỉnh an, chờ Đại công chúa xuất giá. Thời gian đã định vào ngày mồng sáu tháng ba.
Ngày mồng năm tháng ba, ta đến chỗ Thuần tần thăm Đại công chúa. Con bé không thấp thỏm như trước, trong lời nói có ý cười. Có thể thấy vị ngạch phụ này rất tốt, ta thấy yên tâm, nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi ra về.
Chín ngày sau Đại công chúa về lại mặt, cũng là ngày tuyển tú. Có điều chuyện tuyển tú không liên quan đến ta, nên ta đến chỗ Thuần tần ngồi chơi.
Sau giờ ngọ, Tiểu Trịnh Tử đến bẩm, Hoàng thượng sẽ đến dùng bữa tối nên ta bảo nhà bếp hầm thêm canh gà.
Buổi tối bệ hạ đến, ta làm bộ e dè liếc nhìn, nói:
- Hôm nay khí sắc Hoàng thượng khác biệt, vừa nhìn là biết vừa đi ngắm mỹ nhân về. Hoàng thượng nói thử xem hôm nay chọn được mấy người?
Bệ hạ cũng làm bộ suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Mỹ nhân đương nhiên khá nhiều, tính ra chọn được hơn trăm người, có phong hào. Có Yên đáp ứng, Giai quý nhân, Hâm thường tại, Xuân thường tại, Hạ thượng tại, Thu thường tại, Đông thường tại, Vân vân thường tại…
- Có phải còn có Đông đáp ứng, Tây đáp ứng, Nam đáp ứng, Bắc đáp ứng, còn thêm một Chuyển đáp ứng không?
- Phải phải, Dao tần của trẫm thông minh nhất, không đi mà cứ như được nhìn thấy tận mắt vậy.
Ta nhìn vẻ mặt đường hoàng của bệ hạ cũng bị chọc cho phát cười.
Bệ hạ cẩn thận nhìn ta rồi nói:
- Trẫm thấy các tú nữ hôm nay, người này mặt dài hơn Dao tần một chút, tướng khổ. Người kia mắt to hơn Dao tần một tí, vô tri. Xem ra ai cũng không tốt, nhìn không giống nàng là sai cả, nên cuối cùng không chọn ai hết.
- Hoàng thượng làm thế không được, tuyển tú là chuyện lớn, hưng sư động chúng như vậy cuối cùng lại không chọn ai, sao mà được?
- Trẫm không để tâm, trẫm chỉ ngồi một lát rồi nhờ mẫu hậu theo dõi, trẫm đến thăm Đại công chúa, vừa đến thì nghe Thuần tần bảo nàng vừa về. Trẫm nghĩ nàng và Đại công chúa ngày thường bám nhau như sam, hôm nay có khi ghen chuyện tuyển tú mà về sớm khóc một mình, nên đến ăn tối cùng nàng đây.
- Ghen thì không, thần thiếp mà không có chút độ lượng này, chẳng phải nhìn tam cung lục viện của Hoàng thượng sẽ tự ghen chết ư? Thần thiếp nhớ Hân Uyên thôi.
- Nàng đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, không ghen không phải vì nàng rộng lượng, mà vì trẫm thương nàng nhất. Chỉ có người ta ghen với nàng, chứ làm gì có chuyện nàng ghen với người ta.
- Hoàng thượng nói thương thần thiếp nhất là thần thiếp tin à? Sau lưng không biết người nói gì với các phi tần khác đấy.
- Nàng nói câu này là cố ý làm khó. Nàng hỏi Tiểu Trịnh Tử xem, có phải ta đến chỗ nàng nhiều nhất không?
Tiểu Trịnh Tử đứng cạnh không lên tiếng, ta cũng biết Hoàng thượng nói thật, nhưng miệng còn cứng:
- Đâu phải, có khi người tham món ăn nào trong cung thần thiếp cũng nên.
- Trẫm tham món nào đâu? Trẫm chỉ tham nàng thôi.
Bệ hạ nói thêm mấy câu, mặt ta nóng bừng lên, rốt cuộc không biết nói gì nữa. Tự thấy mình xấu hổ nên bảo Mịch Nhi sai nhà bếp dọn cơm lên.
Đến tháng năm, tháng sáu, trời nóng, ta lười ra ngoài nên mỗi ngày ở trong cung luyện chữ.
Ngày hai mươi ba tháng sáu, Gia phi đến chỗ ta, nhìn thấy ta đang tập viết cũng ủ dột lấy giấy bút làm cùng.
- Bây giờ muội cũng trưởng thành rồi, trước đây đi đào măng trộm đào, bây giờ mỗi ngày lại ngồi viết chữ.
- Thì vì rảnh mà, bên ngoài trời nắng to, đi đâu đào măng với trộm đào chứ?
- Vậy muội chơi đàn hay đánh cờ cũng hay hơn viết chữ nhiều.
- Từ nhỏ muội đã không thích đánh đàn, đánh xong tay lúc nào cũng đau. Chơi cờ thì bình thường không có ai, tỷ đến rồi thì để muội bảo Mịch Nhi bày cờ.
Gia phi nhân lúc ta đang nghĩ nước cờ, nói:
- Đại công chúa xuất giá rồi, sang năm Đại hoàng tử cũng thành niên. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
- Thời gian trong cung có lúc nào không nhanh đâu. Ngày qua ngày trôi qua, có khi chớp mắt một cái đã qua mấy chục năm rồi.
- Ý tỷ không phải vậy, Hân Uyên sắp được một tuổi rồi, - Cô ấy hơi khựng lại, - Muội đã bao giờ nghĩ đến chuyện sau này chưa?
- Sau đó thì sao? Thì yên ổn chờ đến khi thằng bé mười lăm tuổi, nạp phúc tấn, xuất cung kiến phủ. Muội ở lại trong cung với Hoàng thượng. Đến lúc đó tỷ và muội đều là hai bà già không có con trai bên cạnh, mỗi ngày nói chuyện cùng nhau, có gì không tốt đâu?
- Năm nay Hoàng thượng đã ba mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa lập thái tử. Con trai của Thục quý phi là trưởng tử, gia thế quý phi lại tốt, có người ở tiền triều. Hoàng hậu có Nhị hoàng tử, dù sao cũng là đích tử. Tam hoàng tử nuôi ở chỗ ma ma, Hoàng thượng không để ai khác nuôi dưỡng Tam hoàng tử, sợ cũng là do nhớ Nghi phi. Tứ hoàng tử ở chỗ Tuệ phi, Tuệ phi là cháu gái bên ngoại của Hoàng thái hậu, đó cũng là con của chúng ta.
Ta hết hứng chơi cờ, cầm một quân cờ khẽ gõ lên bàn cờ:
- Tỷ nói những chuyện này làm gì, muốn đoán sau này ai làm thái tử ư? Nhưng người được chọn là ai thì liên quan gì đến chúng ta? Luận gia thế, muội và tỷ đều không so được. Luận trưởng thứ, Ngũ hoàng tử lẫn Hân Uyên đều còn nhỏ, dù sao cũng có tranh được đâu.
Ta nhìn cô ấy một cái rồi nói tiếp:
- Chẳng lẽ tỷ định thử tranh một lần?
Cô ấy không nói lời nào, nhưng ta nghĩ cũng phải, từ lúc tiến cung đến giờ, Gia phi không giống ta mà háo thắng hơn chút, không muốn đứng sau người khác. Lúc làm quý nhân thì muốn lên tần, lúc làm tần rồi thì muốn làm phi, với tính cách của cô ấy bây giờ bảo muốn dừng tay thì còn lâu ta mới tin.
Nhưng vị trí thái tử này thì khác, không phải cứ muốn là được.
Ta tự nghĩ trong đầu rằng, ta chưa bao giờ mơ tưởng đến vị trí đó. Gia thế ta thấp, tiền triều không có ai đỡ đần, vị phân không cao không thấp. Hoàng thượng có thể cho ta sủng ái như một phi tần. Nhưng lập trữ là chuyện lớn của quốc gia, phàm là một minh quân sẽ không chỉ dựa vào sủng ái với một người để quyết định.
Cái đầu tiên là ngày hai mươi mốt tháng hai, cái thứ hai vào ngày mười bốn tháng ba, đều là những ngày lành do Khâm thiên giám chọn.
Buổi tối trước ngày chỉ hôn, ta bảo Mịch Nhi là phẳng bộ áo xanh gấm để đưa sang cung Đại công chúa. Chiếc áo này được làm từ tấm vải thêu Ngọc lan hồ điệp, cực kỳ tinh xảo. Hai năm trước ta mang về làm ngoại bào cho Đại công chúa, lúc ấy nhìn nó có vẻ hơi trưởng thành nên chưa đưa. Bây giờ Đại công chúa đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, khí chất vừa tao nhã vừa hào phóng này, mặc vào rất hợp.
Hôm sau ta không đi xem được. Sau giờ ngọ có tin truyền vào, nói chọn trưởng tử của trưởng viện Hàn Lâm học sĩ, hiện đang giữ chức nội các học sĩ. Chức quan học sĩ Hàn Lâm viện tuy không cao, nhưng có tiếng gia phong nghiêm cẩn, làm người chính trực, nghe nói con trai cũng nho nhã lễ độ, hành xử đúng mực, ta thấy rất được.
Tông nhân phủ tuyên chỉ ở Càn Thanh môn, nhà ngạch phụ chọn ngày tốt, chín ngày sau nạp thái, Hoàng thượng treo lụa thiết yến ở điện Bảo Hòa, khoản đãi tộc nhân của ngạch phụ. Ngạch phụ lại tới cung Khôn Ninh, cung Cảnh Dương thỉnh an, chờ Đại công chúa xuất giá. Thời gian đã định vào ngày mồng sáu tháng ba.
Ngày mồng năm tháng ba, ta đến chỗ Thuần tần thăm Đại công chúa. Con bé không thấp thỏm như trước, trong lời nói có ý cười. Có thể thấy vị ngạch phụ này rất tốt, ta thấy yên tâm, nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi ra về.
Chín ngày sau Đại công chúa về lại mặt, cũng là ngày tuyển tú. Có điều chuyện tuyển tú không liên quan đến ta, nên ta đến chỗ Thuần tần ngồi chơi.
Sau giờ ngọ, Tiểu Trịnh Tử đến bẩm, Hoàng thượng sẽ đến dùng bữa tối nên ta bảo nhà bếp hầm thêm canh gà.
Buổi tối bệ hạ đến, ta làm bộ e dè liếc nhìn, nói:
- Hôm nay khí sắc Hoàng thượng khác biệt, vừa nhìn là biết vừa đi ngắm mỹ nhân về. Hoàng thượng nói thử xem hôm nay chọn được mấy người?
Bệ hạ cũng làm bộ suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Mỹ nhân đương nhiên khá nhiều, tính ra chọn được hơn trăm người, có phong hào. Có Yên đáp ứng, Giai quý nhân, Hâm thường tại, Xuân thường tại, Hạ thượng tại, Thu thường tại, Đông thường tại, Vân vân thường tại…
- Có phải còn có Đông đáp ứng, Tây đáp ứng, Nam đáp ứng, Bắc đáp ứng, còn thêm một Chuyển đáp ứng không?
- Phải phải, Dao tần của trẫm thông minh nhất, không đi mà cứ như được nhìn thấy tận mắt vậy.
Ta nhìn vẻ mặt đường hoàng của bệ hạ cũng bị chọc cho phát cười.
Bệ hạ cẩn thận nhìn ta rồi nói:
- Trẫm thấy các tú nữ hôm nay, người này mặt dài hơn Dao tần một chút, tướng khổ. Người kia mắt to hơn Dao tần một tí, vô tri. Xem ra ai cũng không tốt, nhìn không giống nàng là sai cả, nên cuối cùng không chọn ai hết.
- Hoàng thượng làm thế không được, tuyển tú là chuyện lớn, hưng sư động chúng như vậy cuối cùng lại không chọn ai, sao mà được?
- Trẫm không để tâm, trẫm chỉ ngồi một lát rồi nhờ mẫu hậu theo dõi, trẫm đến thăm Đại công chúa, vừa đến thì nghe Thuần tần bảo nàng vừa về. Trẫm nghĩ nàng và Đại công chúa ngày thường bám nhau như sam, hôm nay có khi ghen chuyện tuyển tú mà về sớm khóc một mình, nên đến ăn tối cùng nàng đây.
- Ghen thì không, thần thiếp mà không có chút độ lượng này, chẳng phải nhìn tam cung lục viện của Hoàng thượng sẽ tự ghen chết ư? Thần thiếp nhớ Hân Uyên thôi.
- Nàng đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, không ghen không phải vì nàng rộng lượng, mà vì trẫm thương nàng nhất. Chỉ có người ta ghen với nàng, chứ làm gì có chuyện nàng ghen với người ta.
- Hoàng thượng nói thương thần thiếp nhất là thần thiếp tin à? Sau lưng không biết người nói gì với các phi tần khác đấy.
- Nàng nói câu này là cố ý làm khó. Nàng hỏi Tiểu Trịnh Tử xem, có phải ta đến chỗ nàng nhiều nhất không?
Tiểu Trịnh Tử đứng cạnh không lên tiếng, ta cũng biết Hoàng thượng nói thật, nhưng miệng còn cứng:
- Đâu phải, có khi người tham món ăn nào trong cung thần thiếp cũng nên.
- Trẫm tham món nào đâu? Trẫm chỉ tham nàng thôi.
Bệ hạ nói thêm mấy câu, mặt ta nóng bừng lên, rốt cuộc không biết nói gì nữa. Tự thấy mình xấu hổ nên bảo Mịch Nhi sai nhà bếp dọn cơm lên.
Đến tháng năm, tháng sáu, trời nóng, ta lười ra ngoài nên mỗi ngày ở trong cung luyện chữ.
Ngày hai mươi ba tháng sáu, Gia phi đến chỗ ta, nhìn thấy ta đang tập viết cũng ủ dột lấy giấy bút làm cùng.
- Bây giờ muội cũng trưởng thành rồi, trước đây đi đào măng trộm đào, bây giờ mỗi ngày lại ngồi viết chữ.
- Thì vì rảnh mà, bên ngoài trời nắng to, đi đâu đào măng với trộm đào chứ?
- Vậy muội chơi đàn hay đánh cờ cũng hay hơn viết chữ nhiều.
- Từ nhỏ muội đã không thích đánh đàn, đánh xong tay lúc nào cũng đau. Chơi cờ thì bình thường không có ai, tỷ đến rồi thì để muội bảo Mịch Nhi bày cờ.
Gia phi nhân lúc ta đang nghĩ nước cờ, nói:
- Đại công chúa xuất giá rồi, sang năm Đại hoàng tử cũng thành niên. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
- Thời gian trong cung có lúc nào không nhanh đâu. Ngày qua ngày trôi qua, có khi chớp mắt một cái đã qua mấy chục năm rồi.
- Ý tỷ không phải vậy, Hân Uyên sắp được một tuổi rồi, - Cô ấy hơi khựng lại, - Muội đã bao giờ nghĩ đến chuyện sau này chưa?
- Sau đó thì sao? Thì yên ổn chờ đến khi thằng bé mười lăm tuổi, nạp phúc tấn, xuất cung kiến phủ. Muội ở lại trong cung với Hoàng thượng. Đến lúc đó tỷ và muội đều là hai bà già không có con trai bên cạnh, mỗi ngày nói chuyện cùng nhau, có gì không tốt đâu?
- Năm nay Hoàng thượng đã ba mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa lập thái tử. Con trai của Thục quý phi là trưởng tử, gia thế quý phi lại tốt, có người ở tiền triều. Hoàng hậu có Nhị hoàng tử, dù sao cũng là đích tử. Tam hoàng tử nuôi ở chỗ ma ma, Hoàng thượng không để ai khác nuôi dưỡng Tam hoàng tử, sợ cũng là do nhớ Nghi phi. Tứ hoàng tử ở chỗ Tuệ phi, Tuệ phi là cháu gái bên ngoại của Hoàng thái hậu, đó cũng là con của chúng ta.
Ta hết hứng chơi cờ, cầm một quân cờ khẽ gõ lên bàn cờ:
- Tỷ nói những chuyện này làm gì, muốn đoán sau này ai làm thái tử ư? Nhưng người được chọn là ai thì liên quan gì đến chúng ta? Luận gia thế, muội và tỷ đều không so được. Luận trưởng thứ, Ngũ hoàng tử lẫn Hân Uyên đều còn nhỏ, dù sao cũng có tranh được đâu.
Ta nhìn cô ấy một cái rồi nói tiếp:
- Chẳng lẽ tỷ định thử tranh một lần?
Cô ấy không nói lời nào, nhưng ta nghĩ cũng phải, từ lúc tiến cung đến giờ, Gia phi không giống ta mà háo thắng hơn chút, không muốn đứng sau người khác. Lúc làm quý nhân thì muốn lên tần, lúc làm tần rồi thì muốn làm phi, với tính cách của cô ấy bây giờ bảo muốn dừng tay thì còn lâu ta mới tin.
Nhưng vị trí thái tử này thì khác, không phải cứ muốn là được.
Ta tự nghĩ trong đầu rằng, ta chưa bao giờ mơ tưởng đến vị trí đó. Gia thế ta thấp, tiền triều không có ai đỡ đần, vị phân không cao không thấp. Hoàng thượng có thể cho ta sủng ái như một phi tần. Nhưng lập trữ là chuyện lớn của quốc gia, phàm là một minh quân sẽ không chỉ dựa vào sủng ái với một người để quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook