PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 42: Dạy Nàng Trở Nên Hung Dữ(2)

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Phương thi lắc đầu, "Con cho rằng ta không biết chuyện đó sao? Thế nhưng con xem biểu muội hiện tại của con đi, làm sao có thể ra oai? Giọng nói thỏ thẻ như chim sơn ca mới sinh, ta nói chuyện với con bé mà còn không nhịn được phải hạ nhẹ giọng xuống. Giọng nói mềm mại như vậy, cho dù có banh mặt giáo huấn thì chỉ sợ cũng vẫn cứ mềm như bông, với lại.." Phương thị đè thấp âm thanh, "Con cùng nàng một đường đi phương bắc, có lúc nào thấy nàng tức giận xị mặt không?"

Có người sinh ra đã mang hung tướng, nhưng có người lại được trời sinh gương mặt tươi cười, Phương thị cảm thấy, vị Hàm Châu cô nương này chính là trời sinh gương mặt vốn dịu dàng như nước.

Nàng nổi giận sao?

Trình Ngọc đã từng thấy qua.

Khi đó phụ thân nàng chưa mất, nàng hận hắn bắt giam muội muội, lạnh lùng đi qua trước mặt hắn, còn trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ là cái uy lực kia..

Đừng nói hắn không sợ, đến cả A Tuân e rằng cũng không sợ, nên càng không cần nói đến những điêu nô xem người hành sự, chuyên bắt nạt kẻ yếu kia.

Những việc này về đạo lý thì rất dễ dạy, nhưng biểu hiện của khuôn mặt thì..

Trầm tư một lát, Trình Ngọc nói: "Cứ để ta dạy cho nàng, buổi tối ta sẽ quay lại." Hiện tại nàng có nha hoàn, nếu ban ngày hắn và nàng đơn độc ở chung thì không thể tìm được cớ thích hợp, vì vậy chỉ có thể chọn lúc đêm khuya yên tĩnh. Sợ Phương thị suy đoán lung tung, hắn lại giải thích thêm một câu, "Trong lòng nàng đang oán ta, đối với ta, hẳn là càng dễ dàng phát giận."

Phương thị hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh cháu ngoại trai sẽ bức hiếp cô nương nhà người ta như thế nào, có long tốt khuyên nhủ: "Vậy con dùng ngữ khí nhẹ nhàng một chút, đừng dồn ép quá, Hàm Châu tâm địa lương thiện, nếu con giải thích rõ ràng, con bé cũng sẽ không thể oán con mãi được. Con xem đi, con bé rất thích A Tuân, nhìn hai đứa cứ y như là tỷ đệ ruột thịt vậy."

Thậm chí vấn đề nam nữ nửa đêm ở chung có thích hợp hay không, Phương thị căn bản cũng hoàn toàn không để ý tới, nếu đổi thành con thứ hai của bà thì khẳng định là không được, nhưng với một người lạnh lùng như Trình Ngọc, giả sử thực sự có tâm tư kia, thì nửa đường đã ra tay rồi.

Thương lượng xong, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa.

Phương thị muốn giữ Trình Ngọc ở lại dùng bữa, nhưng Trình Ngọc từ chối, hắn mới vừa lập công, Minh Đức Đế cho hắn nghỉ phép nửa tháng, tuy nhiên những bữa tiệc xã giao hắn vẫn phải đến, do đó chỉ có thể đi về trước, buổi tối mới quay lại sau.

Tiễn cháu ngoại trai đi, Phương thị tiếp tục đi đến chỗ tỷ đệ Hàm Châu.



Sau khi ăn xong, A Tuân liền ngủ trưa, bà mới nhẹ giọng báo với Hàm Châu về chuyện Trình Ngọc sẽ dạy nàng vào buổi tối, "Hoài Bích, người này nói tốt thì là quân tử thủ lễ, nói khó nghe chính là không gần nữ sắc, đối với quan hệ nam nữ không có hứng thú. Vì vậy một khi nó đã nói sẽ dạy cho con, thì tuyệt đối không làm gì vượt quá quy củ, hơn nữa mợ cũng ở phòng cách vách canh chừng, nên con không cần phải sợ."

Hàm Châu cũng không hề lo lắng Trình Ngọc sẽ phi lễ mình, nhưng điều nàng phát sầu chính là không biết hắn sẽ làm cái gì để giáo huấn nàng đây.

"Mợ, con không cần huynh ấy dạy, con biết phải quản giáo hạ nhân như thế nào." Hàm Châu rũ mi mắt nói, nàng đã làm việc này rồi cơ mà.

Nhìn nàng lộ ra bộ dạng ủy khuất bị người khác coi thường, Phương thị cười, "Được thôi, vậy con hiện tại cứ xem như mợ là bậc trưởng bối không hiểu lý lẽ, hung hăng giáo huấn ta một lần thử xem, chỉ cần ta cảm thấy ổn, đêm nay chúng ta không cần phải học nữa."

Hàm Châu đối diện với phụ nhân cười hiền lành như vậy, môi giật giật, không cách nào mở miệng được, "Ngài là trưởng bối, làm sao con có thể nói ra lời bất kính được?"

Phương thị vẫn như cũ cười nhìn nàng: "Con không dám giáo huấn ta, vậy thì buổi tối cần phải luyện tập, con tự mình chọn đi."

Hàm Châu đành bó tay.

Phương thị muốn giúp nàng tìm cảm giác, đứng dậy nói: "Con cứ coi ta như một người mợ hồ đồ, vì tiền đồ của A Tuân, hiện tại muốn bắt thằng bé đi luyện chữ." Vừa nói vừa đi ra cửa, nhanh chóng đi đến chỗ A Tuân đang nằm đằng kia, Phương thị giả vờ hung dữ quát: "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà A Tuân vẫn còn ngủ? Để đó cho ta, ta đưa nó đi luyện chữ." Nói rồi lại làm ra vẻ thật sự muốn ôm A Tuân đi.

Vì không muốn cùng người nọ gặp mặt vào buổi tối, Hàm Châu cũng bất chấp, ngượng ngùng một lát, nhíu mày ngăn tay Phương thị, "Mợ, A Tuân còn nhỏ, bút còn chưa biết cầm, việc đọc sách vẫn nên đợi hai năm nữa thì hơn.."

"Không biết cầm thì ta dạy nó cầm, có ai sinh ra mà đã biết cầm bút đâu?" Phương thị không vui phản bác, "Con xem thứ đệ Sở Hoằng của con đi, đọc sách viết chữ cái nào cũng giỏi, mỗi ngày đều được tiên sinh khen, chẳng lẽ con không nghĩ muốn cho A Tuân so với cậu ta vượt trội hơn hay sao? Lẽ nào con để cho phụ thân con nghĩ A Tuân không bằng cậu ta à? Dù sao con vẫn còn nhỏ, việc quản giáo A Tuân con nên giao cho ta đi."

Phương thị lại giơ tay muốn cướp.

Bà diễn rất thật, Hàm Châu đột nhiên nhớ lại chuyện hồi năm ngoài, nàng mang muội muội đến Cố gia làm khách, Cố Lan thích vòng tử ngọc của muội muội, dụ dỗ muội muội cho nàng ta, nhưng con bé không mắc lừa, Cố Lan liền ỷ lớn hiếp nhỏ đẩy con bé té ngã, thế là cả hai xảy ra xô xát. Nháo đến trước mặt lão thái thái, Cố lão thái thái chỉ trích nàng dạy muội muội không hiểu quy củ, còn muốn phái ma ma bên người bà ta đi Giang gia giúp nàng xử lý hậu viện.

"Không nhọc mợ lo lắng." Giọng nói Hàm Châu từ từ lạnh dần, duỗi tay dịch A Tuân đến phía bên trong giường đất, nhìn thẳng Phương thị nói: "Ý tốt của mợ con xin nhận, có điều con mới là tỷ tỷ của A Tuân, biết làm như thế nào là tốt nhất đối với A Tuân."

Phương thị sửng sốt một chút, lập tức lại phản bác: "Con, con dám không nghe lời ta nói sao? Ta là mợ của con đấy, con.."

"Như Ý." Hàm Châu xem như không thấy Phương thị, hướng ra cửa hô: "Như Ý, đầu ta lại đau, ngươi mời lang trung lại đây, Tứ Hỉ, thay ta tiễn mợ ra ngoài."



Rõ ràng đây chỉ là diễn kịch, nhưng thanh âm lại ép tới rất thấp, thật sự đã khiến nha hoàn kinh động.

Phương thị vừa mừng vừa sợ, không ngờ được Hàm Châu nhìn nhu nhược như vậy, nhưng khi bênh vực người nhà thể hiện tính tình cũng không hề nhỏ.

Hàm Châu thấy bà vui vẻ, hơi đỏ mặt, thử thăm dò: "Mợ, như vậy đêm nay có phải không cần học hay không?" Nàng thực sự biết cách quản người, nếu hạ nhân không có phạm lỗi gì lớn, thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu đã phạm tội tày đình, nàng cũng sẽ dựa theo quy củ xử phạt, cách thức tiếp người đãi vật như thế nào, phụ thân đều đã dạy nàng.

Ở lúc ánh mắt nàng chờ mong, Phương thị lại lắc đầu, "Quả thực lúc nãy con làm rất tốt, đổi lại là mợ, phương thức từ chối so với con cũng chưa chắc cứng rắn hơn. Thế nhưng Hàm nha đầu, con nên nhớ kĩ, con là đích nữ của hầu phủ, trừ bỏ phụ thân của con, Vân Dương hầu phủ không có bất luận kẻ nào có thể quản con, có người tới gây chuyện, càn quấy con trực tiếp đuổi đi là được, chỉ là ánh mắt của con còn chưa đủ lạnh, dễ dàng làm cho người ta mặt sợ tâm không sợ, cho nên vẫn là để biểu ca con chỉ dẫn cho con đi."

Giọng nói nhỏ nhẹ tuy không cách nào sửa, nhưng ánh mắt thì có thể từ từ luyện.

Trưởng bối đã nói như vậy, Hàm Châu cũng đành nhẫn nhịn, chờ Phương thị cười rời đi, để cho nàng nghỉ trưa, Hàm Châu càng nghĩ tới việc buổi tối sẽ gặp hắn thì lại càng không ngủ được, nhìn qua A Tuân, nàng lặng lẽ xuống giường, đi đến phòng trong, ngồi trước gương trang điểm tự đánh giá chính mình.

Nàng nhíu mày, cô nương trong gương cũng nhăn mi lại.

Khí thế không đủ sao?

Hàm Châu không cảm thấy như thế..

Ngại phải hỏi người khác, do đó chờ sau khi A Tuân thức dậy, Hàm Châu cố ý nhíu mày tỏ vẻ tức giận, nhỏ giọng hỏi cậu bé: "Tỷ tỷ như vậy, A Tuân có sợ không?"

A Tuân vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lắc đầu, ôm lấy tỷ tỷ đáp: "Không sợ, thích tỷ tỷ lắm!"

Bị cơ thể mũm mỉm của cậu bé quấn lấy, Hàm Châu liền mềm lòng, hôn hôn A Tuân, lại trừng mắt, "Như vậy thì sao, tỷ tỷ có hung dữ không?"

A Tuân tưởng rằng tỷ tỷ đang cùng cậu chơi trò chơi, cười khanh khách, cũng bắt chước trừng mắt nói: "Đệ mới hung dữ này!"

Hàm Châu dở khóc dở cười.

Ngoài cửa, Phương thị đã đứng hồi lâu, bị đoạn đối thoại của hai tỷ đệ chọc cho nhịn không được cười. Trước đây khi cháu ngoại gái của bà nổi giận, ánh mắt rất sắc bén, dọa A Tuân sợ đến mặt trắng bệch, Hàm Châu thì lại dễ mềm lòng, cho dù bị người ta làm cho tức giận, nhưng trong mắt lại rất ít lệ khí tàn nhẫn, làm sao mà dọa người được cơ chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương