PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 36: Đi Với Ta(2)

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Hàm Châu lại gật đầu.

Trình Ngọc chậm rãi thu tay, nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Nhìn rèm cửa rơi xuống, tim Hàm Châu đột nhiên đập nhanh.

Vốn tưởng rằng đời này không còn cơ hội nhìn thấy, giờ lại gặp mặt, rốt cuộc vì sao hắn lại tới?

Một bên suy đoán một bên mặc quần áo, bởi vì tin tưởng hắn, cũng không lo lắng hắn có suy nghĩ xấu.

Xuống giường, Hàm Châu sờ tóc, buông ra thì có hơi xuề xòa, trang điểm tỉ mỉ cũng không ổn, liền đơn giản vấn lên, mặc chỉnh tề, do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm theo đèn đi ra ngoài tìm hắn.

"Ngồi đi." Trình Ngọc chỉ vào ghế dựa đối diện nói.

Hàm Châu cúi đầu, đem đèn đặt lên trên bàn ở giữa hai người, đôi mắt nhìn xuống mặt đất, nhẹ giọng hỏi hắn: "Công tử có việc gì sao?"

Nàng nhìn mặt đất, Trình Ngọc nhìn ánh nến trên bàn, "Ta có một biểu muội, muội ấynhỏ hơn ngươi một tuổi, bên dưới có một đệ đệ hai tuổi. Năm ngoái mẫu thân hai người qua đời, phụ thân lại sủng ái tiểu thiếp, bỏ mặc bọn họ. Biểu muội ta rất giống ngươi, xem đệ đệ còn quan trọng hơn chính mình."

Hàm Châu kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu hắn có ý gì.

Trình Ngọc dời ánh mắt về phía nàng, nhìn chằm chằm nàng, nói: "Hôm qua biểu muội ta đã chết, chỉ ngã một cái đã chết, nha hoàn bên người muội ấy nói là muội ấy tự ngã, chúng ta không có mặt ở đó, không biết chân tướng."

Hắn bình tĩnh kể, dường như chuyện này không có quan hệ gì với hắn, Hàm Châu nghe xong không khỏi chua xót, "Vậy, phụ thân nàng ấy có từng hỏi han không?"

"Ông ta ở Liêu Đông, cuối năm mới về." Nói sơ qua một chút xong, Trình Ngọc nói ra mục đích lần này, "Ngươi và biểu muội ta sinh ra giống nhau như đúc, ta muốn ngươi đóng giả biểu muội ta đến chăm sóc biểu đệ, cố gắng đến năm nó tám tuổi là được. Sáu năm sau ngươi mười chín tuổi, trên danh nghĩa chỉ có mười tám tuổi, xuất giá cũng không tính là quá muộn. Ngươi không cần lo lắng phải gả cho người không trong sạch, cữu cữu ta là hầu gia, là sủng thần bên người Hoàng Thượng, phu quân của ngươi, nhất định sẽ là con cháu danh môn ở kinh thành."

Hắn bảy tuổi mất mẹ, năm sau phụ vương đã lấy vợ mới, khi đó hắn dù nhỏ nhưng đã biết đề phòng mẹ kế, tin tưởng biểu đệ đến tám tuổi cũng sẽ hiểu rõ điều này, đến lúc đó hắn lại tìm cơ hội an bài tùy tùng có võ công cao cho biểu đệ, tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề.



Hàm Châu cứng người tại chỗ, không thể tin được hắn sẽ đưa ra chủ ý vớ vẩn như thế!

Hắn quá mức lạnh lùng quá mức ác nghiệt, Hàm Châu không dám trực tiếp từ chối, thử giảng đạo lý với hắn, "Trên đời sao có thể có người giống nhau như đúc? Ta bị cữu cữu ngươi phát hiện thì làm sao? Còn người nhà của biểu muội ngươi nữa, ta không quen không biết, hơn nữa lại còn lớn hơn nàng ấy một tuổi.."

Trình Ngọc nhìn chằm chằm nàng, giọng nói lạnh băng, "Dung mạo ngươi không cần lo lắng, hai người thật sự giống nhau như đúc, chiều cao cũng không hơn kém bao nhiêu, mười hai mười ba tuổi vốn dĩ là tuổi trưởng thành, sẽ không ai để ý. Mặt khác, tới kinh thành, ta và mợ sẽ nhắc nhở ngươi nên để ý những chuyện nào, đồ vật nào.. chỉ cần ngươi nhớ kỹ thì sẽ không vó việc gì, nếu ngươi không nhớ nổi, vậy thì nhớ muội muội ngươi đi, vì con bé, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt chuyện này."

"Ngươi muốn làm gì Ngưng Châu?" Hàm Châu hốt hoảng đứng dậy, cả người phát run, ánh mắt nhìn hắn như ác lang.

Trình Ngọc đón ánh mắt nàng, không cảm xúc nói: "Ta sẽ để con bé ở thôn trang gần kinh thành, ăn mặc ở giống như những danh môn khuê tú khác, cũng sẽ mời tiên sinh nữ dạy nàng đọc sách học lễ nghi, những cái ngươi có thể cho con bé, ta đều có thể làm, nhất định không bạc đãi con bé. Chờ yên ổn ở hầu phủ rồi, có cơ hội ta sẽ sắp xếp cho ngươi và muội muội gặp nhau."

Có cơ hội gặp mặt? Một tháng gặp một lần, hay là một năm một lần?

Đó là muội muội nàng chăm sóc từ nhỏ!

Nước mắt Hàm Châu rơi như mưa, "Ngươi đã tính kỹ rồi có phải không? Nếu ta không chịu ngươi sẽ làm gì? Giết tỷ muội chúng ta?"

Nàng khóc lóc hỏi hắn, chỉ cần hắn thừa nhận, nàng sẽ mang theo muội muội tự sát!

Kinh thành quyền quý, nội bộ đấu đá Hàm Châu chưa từng trải qua, không biết trong đó có bao nhiêu đáng sợ, nhưng biểu muội hắn chết không rõ ràng, lại để nàng mạo danh thế chỗ, làm sao bảo đảm nhất định sẽ thuận lợi? Nếu đều là đường cùng, còn không bằng hiện tại đi theo cha mẹ, miễn cho còn sống mà bị người ức hiếp không có tự do, tỷ muội chia lìa, một người ở hầu phủ nơm nớp lo sợ, một ở thôn trang xa lạ không nơi nương tựa..

Nàng che miệng, nhưng vẫn có tiếng khóc đè nén truyền ra, vừa bất lực vừa tuyệt vọng.

Trình Ngọc rũ mắt im lặng, chờ nàng không còn kích động, hắn giương mắt nhìn nàng, "Ta cứu ngươi hai lần, lần cứu ngươi khỏi lão tri huyện đó xem như bồi thường, sau lại cứu ngươi từ dưới sông lên, quản gia của ngươi thay ngươi nói cảm tạ, nói nếu ta có gì cần giúp đỡ, các ngươi sẽ hết lòng báo đáp, đó là lời ngươi tùy tiện nói chứ thực ra làm không nổi, hay là ông ta tự thay ngươi làm chủ?"

Hàm Châu ngã ngồi trên ghế.

Không phải Trương thúc tự chủ trương, lúc ấy trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, hắn cứu nàng, nàng nợ hắn, không có gì báo đáp. Cho nên hắn mới không giết nàng, chỉ lấy ơn cứu mạng ra xem như đòi nợ. Mà nàng bởi vì nợ hắn, hắn tới đòi, nàng không có tư cách từ chối, nếu từ chối, nàng chính là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Nhưng nàng vẫn không muốn, thà rằng đền mạng cho hắn, cũng không muốn đi làm thế thân cho người khác.

Nàng nỗ lực tìm lý do, "Vậy mấy người Trương thúc phải làm sao? Ngươi biết, phụ thân ta trước khi lâm chung đã thay ta an bài tốt việc hôn nhân.."

Trình Ngọc không chút lưu tình bác bỏ nỗ lực cuối cùng của nàng, "Đêm nay ta mang hai người rời đi, mấy gian phòng này gặp hỏa hoạn, tỷ muội hai người táng thân nơi biển lửa, từ nay về sau, trên đời không còntỷ muội Giang gia, ngươi sẽ là đích nữ của phủ Vân Dương hầu, muội muội của ngươi, sẽ lấy một thân phận khác ở lại thôn trang của ta."



Rốt cuộc Hàm Châu không nhịn được nữa, thất thanh khóc rống.

Hắn đã sắp xếp hết rồi, nàng thật sự phải đi cùng hắn.

Biết bản thân không còn đường lui, Hàm Châu dần nín khóc, sau khi bình ổn cảm xúc, nàng khàn giọng nói: "Được, ta đi theo ngươi, cũng sẽ hết lòng giúp ngươi chăm sóc biểu đệ, chỉ cầu xin ngươi sáu năm sau thả ta ra, ta không muốn làm đích nữ hầu phủ, cũng không muốn dùng thân phận của biểu muội ngươi tìm kiếm hôn sự, ta chỉ muốn cùng Ngưng Châu làm tỷ muội danh chính ngôn thuận.."

"Ta không thể bảo đảm," Trình Ngọc lạnh nhạt ngắt lời nàng, "Vào hầu phủ, tình huống bên trong ta không có cách nào khống chế, ta chỉ có thể hứa với ngươi, nếu sáu năm sau ta có bản lĩnh cho tỷ muội hai người đoàn tụ, ta nhất định sẽ thành toàn."

Hàm Châu không biết nên nói gì, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy hắn, trong lòng nàng thực sự có một tia vui mừng khó nén, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ hận vì sao hắn lại tới.

Trình Ngọc đánh vỡ trầm mặc, "Ngươi đồng ý?"

Hàm Châu xoay người, không nói gì.

"Ta xem như ngươi cam chịu."

Trình Ngọc đứng dậy, "Bên ngoài có người tiếp ứng ta, trước tiên ta đưa muội muội ngươi qua, ngươi thu dọn một ít đồ vật, đừng mang quá nhiều, chọn vài món quan trọng, sau đó ta lại qua đây đón ngươi. Còn nữa, nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho đám người Trương thúc thì không cần lưu lại bất cứ dấu vết gì, để ta phát hiện, ta lập tức giết bọn họ diệt khẩu, ta nói được thì làm được."

Hàm Châu đưa lưng về phía hắn như cũ.

Trình Ngọc nhìn nàng một lát, đi vào bên trong.

"Đợi một lát!" Liên quan đến muội muội, Hàm Châu nhanh chóng khôi phục lại, nghẹn ngào nói: "Ngươi đợi một lát, để ta thay quần áo cho con bé."

Trình Ngọc liền dừng bước.

Hàm Châu cúi đầu đi qua hắn.

Mùi hương nhàn nhạt, hắn nhìn thấy nước mắt nàng rơi, không biết rơi xuống chỗ nào rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương