PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 27: Trong Cơn Bão, Hai Người Cùng Rơi Xuống Nước(1)

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Thuyền khách đi đến địa giới Từ Châu, buổi sáng vẫn còn tốt, đến buổi tối trời liền trở lạnh, cũng may Hàm Châu sớm đã cho người đem chăn bông ra.

Đại khái là không quen khí hậu, hai ngày này Hàm Châu đều không quá thoải mái, nhưng sợ muội muội lo lắng, bản thân cũng cảm thấy không phải chuyện gì to tát, Hàm Châu lặng lẽ chịu đựng, không nghĩ tối nay nhịn không được ho khan. Hàm Châu khó chịu dịch chuyển thân mình, kéo chăn che miệng, im lặng ho mấy cái, có lẽ là ho nhiều, phát giác muội muội cử động, như là sắp tỉnh, Hàm Châu không muốn đánh thức muội muội, không tiếng động xuống giường, đeo giày, phủ thêm áo choàng, bọc đến kín mít mới ra khỏi phòng.

Nàng ở trong mui thuyền hơn nửa tháng, rất quen thuộc bài trí bên trong, cẩn thận đi, không cần đèn chiếu cũng không đụng vào một thứ. Bên ngoài, trên giường, Xuân Liễu Thu Lan ngủ sâu, cũng chưa phát hiện đại tiểu thư nhà mình đi lên.

Hàm Châu dùng khăn che miệng, nhanh chóng mở cửa, đi ra bên ngoài, dựa vào lan can thuyền, mới thả lỏng che lại khăn ho khan.

Gió sông cuốn hơi ẩm thổi qua, tiếng ho cơ hồ bị tiếng nước chảy át mất, cũng khiến nàng thanh tỉnh hơn chút ít.

Hàm Châu dựa lên lan can thuyền, ngơ ngẩn nhìn ánh trăng giữa lòng sông.

Hôm nay là mười lăm đi?

Cách trung thu đã qua một tháng.

Trăng tròn lần trước, nàng còn ở cùng phụ thân, bây giờ..

Hàm Châu ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng trên trời.

Nhưng nước mắt không chịu khống chế, cũng không vì nàng ngửa đầu mà ngừng lại, chỉ có áo choàng và mũ cùng nhau rơi xuống, ánh trăng phản chiếu nổi lên một chút ảnh sáng yếu ớt, nhanh chóng biến mất ở chỗ khăn che miệng của nàng.

Ánh trăng thanh lãnh vô tình, không vì phàm nhân u buồn mà nổi lên gợn sóng.

Nàng cũng không có lòng ngắm trăng, che khăn không tiếng động mà khóc, vai ngọc run rẩy, vạt áo choàng theo gió lay động, yếu ớt như một nhành hoa, tùy lúc đều có thể bị gió thổi vào lòng sông.

Chỗ ngoặt ở đuôi thuyền, Trình Ngọc nhíu mày, thấy nàng đứng ở chỗ kia khoảng ba mươi phút cũng không có ý định trở về, hắn chậm rãi đi qua, "Muốn nhảy xuống tự tử sao?"

Không muốn kinh động tới những người khác, thanh âm hắn đè nén cực thấp, nhưng lại rõ ràng rành mạch truyền vào trong tai Hàm Châu.

Nàng chấn động, theo bản năng lui xa hai bước, ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt tuấn lãng bị ánh trăng chiếu đến rõ ràng của hắn, cặp mắt đen như giếng cổ không gợn sóng nhìn thẳng vào nàng. Hàm Châu không dám tiếp tục nhìn, lập tức cúi đầu, ánh mắt nhìn về hướng cửa thuyền. Cửa ở giữa nàng và hắn, hình như hắn hỏi nàng cái gì, nàng không thèm để ý, có phải rất thất lễ hay không?



Dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của tỷ muội nàng, phần ân tình kia, vượt xa hành động đe dọa của hắn trước đó.

Chỉ là, hắn vừa mới hỏi cái gì cơ?

Trình Ngọc thấy nàng hoảng loạn tránh né liền dừng lại, nhìn khuôn mặt và thân hình càng thêm mảnh khảnh của nàng, lạnh giọng lặp lại: "Muốn đi tìm chết sao?"

Hàm Châu mím môi.

Nàng từng hận hắn rồi lại thay bằng cảm kích hắn, chỉ có sợ hắn là bất biến, có lẽ hắn chỉ là xuất phát từ lòng hoài nghi nên mới hỏi, Hàm Châu lại cảm thấy lời này có ý trách cứ, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không có, ta, ta chỉ là.." Nói còn chưa dứt lời, lại muốn ho, Hàm Châu xoay người, đưa lưng về phía hắn che miệng lại, ho khan.

"Không muốn chết thì đi vào, thuyền cũng không lớn, ngươi chịu lạnh bị bệnh không quan trọng, lại lây bệnh cho chúng ta." Trình Ngọc không vui nói.

Cô nương da mặt đều mỏng, Hàm Châu lại chưa từng bị người ta ở trước mặt nói nặng lời như vậy, ban nãy khóc là vì nhớ phụ thân, lúc này vì cảm thấy hơi mất mặt, cúi đầu nhanh chóng đi đến trước cửa, không nhìn hắn cũng không đáp lại, lập tức đi vào trong đóng cửa lại, giống như trốn tránh chui vào ổ chăn.

Trình Ngọc đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ho khan, mang theo âm thanh nức nở.

Không biết sau bao lâu, hắn xoay người trở về, vừa quay đầu lại, đã thấy Định Vương khoanh tay ôm ngực dựa vào lan can.

Trình Ngọc mặt không biểu cảm tiếp tục đi.

"Nhìn trúng nàng ta?" Định Vương nhấc chân đặt lên mui thuyền, giọng nói trầm thấp, mang theo tia trêu chọc rất rõ ràng.

Có người đi ra ngoài, hắn khá cảnh giác, tiếng ho khan bên ngoài truyền vào hắn cũng nghe được, tò mò có phải vị đại cô nương nấp trong khuê phòng không mấy khi ra khỏi cửa kia hay không, lại thấy Trình Ngọc đi lên, nửa ngày cũng không thấy trở về. Lòng Định Vương có chút ngứa ngáy đi theo, đáng tiếc cô nương kia bị Trình Ngọc chắn mất, hắn không nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, khó có người khiến Trình Ngọc động tâm, sao hắn có thể không hiếu kỳ?

Trên mặt Trình Ngọc không có chút dao động nào, "Sợ nàng tìm chết, hỏng việc."

Định Vương không tin, nhìn chằm chằm hắn nói: "Vậy sao ban nãy ngươi đứng ở bên này nhìn lén nàng lâu như vậy? Vừa rồi còn không lập tức quay về?"

"Ban nãy không rõ rốt cuộc nàng muốn tìm chết hay không, chờ đến lúc không kiên nhẫn mời đuổi người đi, sợ nàng đi vào lại lén ra, cho nên đợi một lát." Trình Ngọc nhẫn nại giải thích cho hắn, trước lúc Định Vương mở miệng hỏi ngược lại: "Từ khi nào nhị ca thích suy nghĩ lung tung như nữ nhân vậy?"

"Còn không phải quan tâm ngươi?" Định Vương buông chân, chụp bả vai hắn, "Sang năm cũng đã hai mươi rồi, bên người còn không có lấy một nữ nhân."

Trình Ngọc tránh tay hắn, "Trong kinh thành con cháu thế gia hai mươi tuổi chưa có thông phòng cũng không ít."



Định Vương nghĩ nghĩ, cười, "Cũng đúng, kỳ thật nữ nhân ấy mà, ban đầu khai trai thì cảm thấy rất mới mẻ, mới mẻ qua rồi cũng chỉ có vậy. Nhưng ngươi làm chuyện ngu ngốc, nếu thích thì đoạt tới tay, đừng vì một hạ nhân mà chắp tay đem nhường mỹ nhân."

Đừng nói hôn ước của Giang đại cô nương và Trương Phúc chỉ là miệng nói, còn chưa thành thân, cả kể đã thành thân, lấy thân phận con cháu vương phủ của Trình Ngọc, đoạt lấy làm thiếp thất cũng không phải vấn đề.

Trình Ngọc không để ý hắn nói năng lung tung, trở về khoang thuyền.

Buổi sáng hôm sau thì bị tiếng khóc oa oa của tiểu cô nương làm cho bừng tỉnh.

Hàm Châu phát sốt, đầu óc không tỉnh táo, vô lực nắm lấy tay muội muội, "Ngưng Châu đừng khóc, để Trương thúc đi mời lang trung, tỷ tỷ uống thuốc xong thì tốt rồi, đừng khóc, nghe muội khóc tỷ tỷ càng khó chịu."

Nói xong nhìn về phía hai nha hoàn vội vàng tiến vào, "Bảo Trương thúc đi lên trấn trên thỉnh lang trung đến đây."

May mắn lúc này thuyền khách dừng ở bên một trấn nhỏ, nếu là thôn xóm, sợ là không chỗ tìm lang trung.

Thu Lan vội vã ra ngoài, một mở cửa liền thấy nhà phụ thân và hai vị công tử kia đều đứng ở trước cửa.

"Đại tiểu thư bị bệnh?" Trương thúc sốt ruột hỏi.

Trình Ngọc và Định Vương đứng sau ông, ánh mắt cũng dừng trên mặt Thu Lan.

Thu Lan vừa muốn mở miệng, thuyền bỗng đong đưa một cái, là Trương Phúc nghe được động tĩnh nhảy lên, "Hàm.. Đại tiểu thư làm sao vậy?" Đi đến trước mặt Thu Lan, đôi mắt nhìn về phía mui thuyền.

"Đại tiểu thư bị bệnh, sốt đến mức mặt đỏ bừng, trán nóng lên, huynh mau lên trấn trên mời lang trung đi!" Thu Lan vội vã nói.

Trương Phúc lập tức muốn đi.

"Đứng lại." Định Vương khinh đạm mở miệng, chờ Trương Phúc nhíu mày quay đầu lại, hắn nhìn về phía Trình Ngọc, "Ngươi đi, ngươi chạy nhanh hơn."

Trình Ngọc nhìn Trương Phúc một cái, suy đoán hẳn là Định Vương không yên tâm Trương Phúc, sợ Trương Phúc báo quan gây chuyện, liền nhanh chóng đồng ý.

Trương Phúc lại nghĩ rằng này hai người muốn cướp cơ hội biểu hiện ở trước mặt Hàm Châu, bèn đứng chắn đường đi của Trình Ngọc, cố nén tức giận, cười làm lành nói: "Chuyện nhỏ này không nhọc công tử, vẫn là để ta đi cho?"

Trình Ngọc nhìn cũng không thèm nhìn hắn, tiếp tục đi.

Mắt thấy nhi tử còn không muốn nhường đường, Trương thúc thầm mắng một câu không có mắt, kéo nhi tử qua một bên, chờ Trình Ngọc và Định Vương một người rời thuyền một người trở về đuôi thuyền, hắn kéo nhi tử đến mũi thuyền, thấp giọng trách mắng: "Ngươi đối đầu với bọn họ làm gì? Bọn họ muốn che giấu thân phận, làm sao yên tâm cho ngươi vào trong trấn?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương