PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 25: Nam Nhân Dịch Dung(1)

Editor: Hạ Tân lang

Beta: Tân Sinh

Mặt trời đỏ trốn sau chân núi, trải lên mặt sông ánh chiều tà.

Hàm Châu ngồi bên cửa sổ, nhìn khói bếp nổi lên khắp bốn phía ở trên bờ, tiểu hài tử năm sáu tuổi nắm tay nhau trở về nhà, nhìn thấy có thuyền đậu lại, bọn nhỏ sẽ tò mò chỉ trỏ vây xem, nàng nghe câu được câu không.

"Tỷ tỷ, chúng ta nhanh nhanh đến bến tàu Tô Châu đi nha?" Ngưng Châu ghé vào bên giường, có chút hứng thú hỏi.

Thuyền đậu ở đây đã ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể ngồi đợi trong khoang thuyền nho nhỏ, đương nhiên tiểu cô nương không quen, muốn đi ra ngoài chơi, tỷ tỷ lại không cho.

Hàm Châu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh muội muội, xoa đầu nàng, nói: "Ừ, buổi tối muội muốn ăn cái gì?"

Ngưng Châu lấy lòng nói: "Muội muốn ăn bánh canh."

Thuyền dừng qua nhiều bến, trên bến tàu có đủ loại sạp hàng, Ngưng Châu lần đầu rời xa nhà, thật sự cảm thấy mới mẻ.

Hàm Châu cười cười, gọi Thu Lan vào, để nàng đi truyền lời.

Các nàng thuê hai chiếc thuyền, nhà đò chống sào đứng ở phía trước thuyền, Trương Phúc trông coi hành lý, Trương thẩm cũng ở bên kia nấu cơm cho bọn họ. Thuyền bên này là Trương thúc cùng nam nhân kia cùng nhau chèo, Trương thúc ở đầu thuyền, người nọ ở đuôi thuyền, ban ngày ở hai phía, ban đêm Trương thúc và hắn ngủ cùng một một chỗ, Thu Lan và Xuân Liễu ngủ ở giữa, không ảnh hưởng đến nàng và muội muội.

Trương Phúc phụ trách việc lên bến tàu mua đồ.



Mỗi ngày Trương Phúc đều mong đến lúc cập bến, nhanh nhẹn mang hộp đồ ăn nhảy lên bến, mua bánh canh cho người xấu tự xưng Đinh Nhị kia, tiểu thư và người trong nhà đều ăn chay. Trở lại đầu thuyền, thấy phụ thân đứng ở mũi thuyền tiếp ứng, Trương Phúc nhỏ giọng cầu xin: "Cha, cha để con đi lên được không?"

Hắn sẽ không nói chuyện với nàng, có thể đến gần nghe giọng nàng một chút là đủ rồi.

Trương thúc giữ lễ, kiên quyết không cho, đuổi nhi tử đi, ông đem một hộp đồ ăn đưa cho Định Vương bởi vì muốn ăn cơm nên mới đi tới đằng trước, ông đi đến mui thuyền, gõ cửa, nữ nhi Thu Lan mở cửa, nhận lấy hộp đồ ăn rồi nhanh chóng buông mành xuống. Trương thúc quay trở lại đầu thuyền, thấy Định Vương đang dọn bát đũa, ông cũng ngồi xếp bằng ngồi xuống, cùng hắn ăn cơm.

Cải trang thành người nào, phải có bộ dáng gì, Định Vương lại từng dẫn binh đánh trận, không câu nệ tiểu tiết, há mồm thổi bánh canh, một ngụm cắn xuống, làm gì còn bộ dáng hoàng tử Vương gia? Người trên bờ nhìn, chỉ nghĩ là hai người chèo thuyền bình thường, không ai hoài nghi.

Ăn xong rồi, nằm sấp xuống vốc lấy nước sông lạnh lẽo rửa miệng, Định Vương tạm thời không trở lại đuôi thuyền, lười biếng dựa vào mạn thuyền, mắt nhìn trên bờ, mở miệng cùng Trương thúc nói chuyện phiếm, "Trương thúc đúng là trung hậu, lão gia không có nhìn lầm người a."

Lấy hoàn cảnh Giang gia lúc này, một nhà Trương thúc chiếm đoạt tiền tài của hai tỷ muội cũng không tính là kỳ quái, nhưng một nhà lại đều tận trách mà làm việc, chỉ có Trương Phúc kia không quy củ, thật sự xem mình là con rể Giang gia, cả ngày nhớ thương cô nương trên thuyền.

Trương thúc thở dài, nhìn hoàng hôn đỏ hồng cuối chân trời nói: "Lão gia đi nhanh, nếu chịu đựng thêm được hai ngày, cũng sẽ không đem tiểu thư hứa gả cho nhi tử không có tiền đồ kia của ta, lão gia cho phép, là nể mặt ta, ta làm sao có thể cô phụ tín nhiệm của ông ấy?" Lão gia cũng là bất đắc dĩ, mắt thấy sắp không trụ được, không có nhiều thời gian thì định ra hôn sự, đại tiểu thư phải giữ đạo hiếu ba năm, một cô nương yếu đuối như vậy, trong nhà không có trưởng bối, bị ác nhân để ý thì phải làm sao bây giờ? Đáng tiếc lão gia không biết, đại tiểu thư đã sớm bị cái tên cẩu quan kia nhìn trúng.

Định Vương dùng dư quang nhìn mui thuyền.

Dung mạo vị Giang cô nương này không biết đẹp hay không, nhưng tính cách so với danh môn khuê tú còn nhã nhặn lịch sự hơn, những quý nữ kinh thành nếu lưu lạc đến tình cảnh này, cũng không nhất định có thể chịu đựng được ba ngày không ra khỏi mui thuyền, nàng chẳng những an tĩnh, còn có bản lĩnh khiến muội muội ham chơi hiếu động ở lại bên cạnh.

Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, chỉ là hắn một chữ cũng không hiểu, có vẻ là thổ ngữ Hàng Châu.

Định Vương nhíu mày nhìn lại, thấy một hán tử khoảng ba mươi tuổi mặc áo vải thô đứng ở đầu thuyền, bên cạnh thả hai cái sọt, bên trong đều là đặc sản Tô Châu. Lại nhìn dung mạo hắn, màu da trắng nõn, đôi mắt dài hẹp, trên cằm có một sợi râu dê, trên mũi còn có nốt ruồi đen.

Định Vương nghiền ngẫm đánh giá đối phương.



Trương thúc sửng sốt một lát, bèn đem người mời lên, tự nhiên nói với Định Vương: "Đây là bạn cũ của lão gia Lưu chưởng quầy, ở Tô Châu mở một cửa hàng nhỏ, biết được chúng ta muốn đi Sơn Đông, vừa lúc hắn cũng phải đi Sơn Đông một chuyến, liền hẹn nhau cùng đi, ngươi đem hắn ra phía sau sắp xếp đi."

Định Vương vội vàng đứng lên, ân cần dẫn đường, "Thì ra là Lưu chưởng quầy, mời đi bên này, xin mời, xin mời, ta giúp ngài sắp xếp đồ vật."

Hắn nói tiếng phổ thông, Trình Ngọc cũng đổi thành tiếng phổ thông, "Làm phiền."

Thật sự để cho Định Vương giúp hắn xách hai sọt lễ kia.

Hai người một trước một sau đi qua mui thuyền.

Bên trong Ngưng Châu đang cúi đầu ăn bánh canh, Hàm Châu nghiêng tai lắng nghe, qua khe hở của màn trúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người nọ, càng thêm xác định là hắn đã đuổi kịp.

Không biết vì sao, Hàm Châu đột nhiên cảm thấy kiên định hơn rất nhiều. Có lẽ là sợ tên Đinh Nhị luôn cười hòa ái kia có khả năng là một kẻ háo sắc, người này tuy rằng lạnh nhạt, đối với chuyện nam nữ lại là một chính nhân quân tử đi? Như vậy có hắn ở trên thuyền trông chừng Đinh Nhị, Đinh Nhị cho dù có ý xấu cũng sẽ cố kỵ hắn.

Định Vương cũng không biết bản thân bởi vì Trình Ngọc mà bị người ta xem là kẻ háo sắc, tới đuôi thuyền, hai người ngồi xuống nói chuyện. Hắn cẩn thận nhìn Trình Ngọc, hiếu kỳ hỏi: "Được đấy, bản lĩnh dịch dung này của ngươi so với ta còn tốt hơn, mắt làm sao biến thành nhỏ như vậy?"

Trình Ngọc lạnh giọng hỏi hắn: "Ngươi muốn học?"

Định Vương sờ mắt phượng hẹp dài của mình, trêu ghẹo nói: "Vẫn là thôi đi, mắt ta vốn dĩ không to như của ngươi, lỡ như không sửa lại được, ta sợ trở về sẽ không có ai nhận ra ta. Thế nào, bên kia đều thu thập sạch sẽ rồi chứ?"

Trình Ngọc gật đầu, "Đã chết."

Định Vương cũng không giật mình, chỉ trầm giọng nói: "Người quen của Giang gia có thể báo tin đến đây không?" Tỷ muội Giang gia vì chạy nạn mới đồng ý theo bọn họ lên phía bắc, nếu nửa đường biết được uy hiếp đã không còn, nhất định muốn trở về quê cũ, tuy rằng hắn và Trình Ngọc có thể uy hiếp các nàng tiếp tục đi, nhưng đối phương tâm bất cam tình bất nguyện, trên đường rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương