PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 22: Bí Mật Khó Nói Của Hắn(2)

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Thẩm Trạch không ngốc, suy đoán ra thích khách và tỷ muội Giang gia là đồng lõa, hơn nữa hẳn là không dám giết hắn, lý trí dần dần trở về, tận lực bình tĩnh nói: "Không dối gạt công tử, lần này ta đến đây là vì muốn phi lễ nàng, chuẩn bị giải dược làm gì? Công tử yên tâm, hiệu quả của dược kia cũng không cao, uống ly trà lạnh, nửa canh giờ sau thì bình thường."

Trình Ngọc chế trụ vai hắn đem hắn đè lên vách tường, lưỡi dao đâm vào lưng hắn chừng một tấc: "Đưa thuốc giải ra đây."

Thẩm Trạch đau đến mức trán thấm ra mồ hôi lạnh, vội vã cầu xin: "Thật sự không có giải dược, nếu ta lừa gạt ngươi thì không được chết tử tế!"

Dao trên tay Trình Ngọc tiếp tục dùng sức.

Thẩm Trạch đau đến mức thấu tim, nhưng vẫn nói như cũ.

Trình Ngọc tin, quét mắt liếc một vòng, áp giải người lên trên bàn, lấy giẻ lau nhét vào miệng hắn, sau đó kéo cánh tay Thẩm Trạch, rắc rắc hai tiếng giòn vang, cực kỳ lưu loát bẻ gãy hai tay Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch đau đến mức muốn ngất xỉu, ngã trên mặt đất, thống khổ run rẩy.

Trình Ngọc dẫm lên mắt cá chân hắn, "Thành thật nằm yên đi, dám trốn, ta dù không giết ngươi, cũng đừng nghĩ hai tay ngươi có thể toàn vẹn trở lại."

Thẩm Trạch hận chết hắn, nhưng cũng sợ hắn, liên tục gật đầu.

Trình Ngọc đoán hắn cũng không dám làm bậy, thu hồi chủy thủ, cầm ấm trà đi tới trước giường.

Bên trong, minh châu sáng rực rỡ lấp lánh, cách màn lụa cũng có thể thấy rõ hai chân nàng cọ xát vào nhau, thân mình nhẹ lay động, như cánh hoa lay động trong gió, tới tới lui lui, mang tới từng đợt u hương.

Đây là lần thứ hai Trình Ngọc ngửi được mùi hương trên người nàng, so với lần đầu tiên còn nồng đậm mị hoặc hơn, chui vào trong cơ thể hắn, làm bùng lên một ngọn lửa.

Nhưng bên dưới lại không có động tĩnh, giống như lúc hắn ở cách một bức tường nghe người ta sinh hoạt vợ chồng, trong lòng sẽ dâng lên khát vọng mỗi nam nhân đều có, nhưng bên dưới vẫn vô dụng.



Trình Ngọc cười lạnh, vén màn lụa lên, đem ấm trà dịch đến phía trên đầu nàng ngay trên môi, nói: "Há mồm, ta giúp ngươi uống nước."

Hắn và Thẩm Trạch nói chuyện Hàm Châu đều nghe thấy được, trước lúc Trình Ngọc đẩy màn lụa ra nàng lập tức nhắm hai mắt lại, cảm thấy bản thân không nhìn thấy người ta, thì người ta cũng không nhìn thấy vẻ chật vật của nàng. Nghe Trình Ngọc nói muốn giúp nàng uống nước, nàng cho rằng sẽ giống như lúc nàng giúp cha uống thuốc, tuy rằng thẹn thùng, nhưng vì muốn mau chóng khôi phục bình thường, cũng chỉ có thể khẽ mở môi đỏ.

Khóe miệng hé mở, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng, Trình Ngọc vốn định nói nàng há miệng to ra chút, thấy nàng đỏ mặt lợi hại, hắn nhíu nhíu mi, khom lưng, để ấm trà gần miệng nàng.

Nước trà mát lạnh không báo trước tràn vào, Hàm Châu không có chuẩn bị, theo bản năng khép miệng. Nước trà bắn lên mặt và cổ nàng, trông càng thêm chật vật, cũng càng thêm mê hoặc người.

Nếu là nam nhân khác chắc chắn thừa dịp nhìn thêm chút, Trình Ngọc lại chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, giống như một tên ăn mày đang bị đói, trước mặt hắn bày một bàn cao lương mỹ vị nhưng lại không thể ăn, càng nhìn càng cảm thấy bực bội mà thôi. Lúc này Hàm Châu càng đẹp càng mê hoặc, không khác nào vô tình nhắc nhở Trình Ngọc, hắn không phải một nam nhân bình thường, thuốc không có tác dụng, nữ nhân kích thích hắn cũng vô dụng!

Trong lòng có lửa, Trình Ngọc đột nhiên bóp chặt cằm Hàm Châu, không thèm để ý mà rót nước cho nàng, rót nhiều đến mức ướt vạt áo của nàng, hắn cũng mặc kệ.

Rót nửa bình, hắn ném ấm trà lên trên giường, xoay người dặn dò nàng: "Mấy ngày nay ta đều ở huyện nha, nhớ kỹ lời ta nói, đầu thất lệnh tôn xong các ngươi liền đi thuyền lên phía bắc, tới bến tàu ở Tô Châu thì nghỉ ngơi nửa ngày, ta sẽ gặp lại các ngươi ở đó."

Khi xuất phát tuy rằng thương thế của Định Vương chưa khỏi hẳn, dùng chút lực bắt ép Giang Ngưng Châu vẫn được, mấy người Giang gia này không dám không nghe lời.

Nửa người Hàm Châu đều ướt đẫm, nức nở trả lời: "Được.."

Nàng biết bản thân không nên khóc, hắn cứu nàng, mặc dù hắn thô lỗ, nhưng vẫn là một quân tử, không có thừa nước đục thả câu, vậy nàng còn khóc cái gì?

Nàng nhịn không được, trên mặt bị hắn véo đến đau, trên cổ ngực đều là nước..

Một cô nương trong sạch như nàng trong đêm nay, đầu tiên là bị ác nhân nhục nhã, lại bị ân nhân lạnh nhạt ngang ngược cứu giúp.

Thân thể dần có sức lực, Hàm Châu kéo chăn qua, không để ý ấm trà bị nghiêng đổ nước, ở trong chăn khóc lóc, hai người rời đi khi nào cũng không biết.

Khóc lóc mệt bèn ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.



Bên ngoài, Xuân Liễu đại khái là bởi vì mê dược còn chưa tỉnh, Hàm Châu lặng lẽ thu thập chăn đệm, dựng cái bàn lên, đem đồ sứ vỡ vụn dọn dẹp bỏ ra ngoài, lại lấy khăn lạnh đắp lên mắt, một lát sau, tuy rằng còn hơi sưng, nhưng cũng có thể nhìn được.

Xuân Liễu tỉnh thì tiến vào hầu hạ nàng, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, cũng không hoài nghi, lão gia mất rồi, hàng đêm tiểu thư đều lấy nước mắt rửa mặt.

"Tiểu thư không bị thương chứ?" Biết được nàng không cẩn thận làm vỡ đồ, Xuân Liễu lo lắng hỏi.

Hàm Châu lắc đầu, không để Xuân Liễu hầu hạ chải đầu, "Ta tự chải, Thu Lan không ở đây, ngươi đi chăm sóc nhị tiểu thư đi."

Nàng nhớ thương muội muội, Xuân Liễu lập tức đi, sau khi trở về nói: "Tiểu thư yên tâm, người nọ sẽ kể chuyện cổ tích, nhị tiểu thư nghe được rất vui vẻ."

Muội muội vô ưu vô lo, Hàm Châu liền nghĩ đến huyện nha bên kia.

Mặt trời lên cao, một nhà Trương thúc đã trở về, Thẩm Trạch phán người gác cổng vu oan, còn một nhà Trương thúc trong sạch.

"Tiểu thư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ? Vị công tử kia làm sao thành tùy tùng bên người tri huyện đại nhân?" Tìm được đường sống trong chỗ chết, Trương thúc tổng cảm thấy có kỳ quặc.

Tâm Hàm Châu lúc thấy người trở về liền nhẹ nhõm, lúc này mới đem điều Trình Ngọc dặn dò nói cho Trương thúc nghe, "Hắn võ nghệ cao siêu, tri huyện bị hắn bắt ép không dám không theo, hắn bảo chúng ta đi trước, khẳng định cũng đã nghĩ kĩ đường lui cho mình. Lúc nói chuyện phát hiện Trương Phúc bên kia vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, Hàm Châu cả người không được tự nhiên, nói xong khuyên nhủ:" Trương thúc, các ngươi chịu khổ, trước trở về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều chúng ta lại thương lượng chuyện lên phía Bắc. "

Trương thúc cũng phát hiện nhi tử thất lễ, vội vàng đem vợ con cáo lui, trở lại viện nhà mình, hắn gọi nhi tử vào, hung hăng quở trách:" Mắt ngươi thành thật chút cho ta, đó là đại tiểu thư, là chủ tử của chúng ta.. "

" Lão gia đã đem nàng đính hôn cho con, nàng là thê tử của con, tại sao con không thể nhìn? "Trương Phúc không vui cãi lại.

Trương thúc thấy nhi tử vậy mà lại ôm loại tâm tư này, tức giận đến mức vung một cái tát qua:" Ngươi câm miệng cho ta! Kể cả đại tiểu thư nguyện ý gả thấp cho ngươi, nhưng giờ hai người còn chưa có thành thân, nàng vẫn như cũ là chủ tử của ngươi, ngươi còn dám có nửa phần ý niệm bất kính, xem ta có đánh gãy chân của ngươi hay không! "

Cánh tay Trương Phúc bị đánh, lúc trốn tránh làm liên lụy đến vết thương trên lưng, lười cãi cọ với cha, rầu rĩ nói:" Đã biết, con đi nằm đây, lát nữa cha bảo nương mang thuốc tới cho con. "

Hắn nhắc tới vết thương, Trương thúc lập tức mềm lòng, đi theo hắn một đoạn, nói:" Lão gia bảo rằng nội trong vòng một trăm ngày liền thành thân, đại tiểu thư nhất định nhớ rõ, nhưng đại tiểu thư không chủ động nói chọn ngày lành, chúng ta không ai có thể thúc giục, con cũng thành thành thật thật đợi cho cha, không có việc gì đừng có sáp đến gần đại tiểu thư.."

Lải nhải rất nhiều, chỉ là không biết Trương Phúc rốt cuộc nghe lọt được mấy câu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương