Phượng Cửu Thiên cười, Nhã Hề là chất tử của ta, Trường Ca không còn, ta tất nhiên phải thay hắn chiếu cố. Đứa nhỏ ấy thiên phú rất tốt, ta muốn nó tiếp nhận vị trí thành chủ, sao có thể trả lại cho ngươi?

Tiêu Yến tĩnh tĩnh nói, chức thành chủ này đáng lẽ phải truyền cho con ngươi, cớ gì nhất định phải là Nhã Hề?

Phượng Cửu Thiên cười, dưới ánh trăng, đôi mắt phượng lưu quang mênh mang.

Ta thích một nam nhân, làm sao có thể có con?

Ánh trăng thành Minh Nguyệt, kỳ thực không sáng tỏ.

Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo.

Bóng người mờ sương khói.

Thanh âm rơi mơ hồ.

Ngỡ như nghe tiếng ai:

Ngươi còn dám nói ta giúp ngươi đoạt Minh Nguyệt thành thì sẽ không nhân cơ hội tổn hại thế lực của Minh Nguyệt thành ta…

Thực ra ngươi cần gì phải vất vả thế? Dù gì ngươi cũng sẽ trở thành thành chủ phu nhân sớm thôi. Minh Nguyệt thành còn chưa phải của ngươi…

Nếu ngươi không muốn, ta có thể làm Ninh Vương phi…

Nghe nói ngươi đợi Trường Ca năm năm, ha ha, khéo làm sao đúng ngày hôm nay ta đã chờ ngươi năm năm lẻ một ngày…

Gió đêm vi vu, lướt qua trăng sáng.

Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt.

Lũ lũ lưu ảnh, phảng nhược tiền trần.

Một người khẽ cười, ánh trăng đong đầy đáy mắt.

Chuếnh choáng như say.

Ngẩng đầu, ngắm trăng.

Ai của ai, hồ ảo si cuồng

Trăng của ai, thiên hoang địa lão.

—————

[*] trích trong bài thơ Tặng ca nhân Quách Uyển của Ân Nghiêu Phiên

‹贈歌人郭婉 | 殷堯藩›

雲滿衣裳月滿身

輕盈歸步過流塵

五更無限留連意

常恐風花又一春

‹Bản dịch của Nguyễn Minh›

Xiêm áo như mây, trăng chiếu thân

Bước đi như gió cuốn hồng trần

Năm canh vô hạn điều ưng ý

Luôn sợ không còn thêm một xuân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương