Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang
-
Chương 73: Trò chơi vương quyền
Ngục giam càng lúc càng nhiều người, lúc này nơi đây đã trở nên hỗn loạn, bọn họ đương nhiên không thể ở lại quá lâu.
Rời khỏi ngục giam, thị trưởng đưa bọn họ tới sân bay, giáo sư Grosson trở về Washington, còn Tang Cẩn và Bàng Lỗi lại trực tiếp bay tới New Jersey thăm người nhà anh.
Trên máy bay, Tang Cẩn không ngừng nhớ lại hành trình tới ngục giam của trấn cổ, vượt ngục, ván cờ, tất cả việc này rốt cuộc là trùng hợp, hay là có người sắp xếp?
Cô muốn hỏi người đàn ông bên cạnh, nhưng lúc quay đầu thì phát hiện một tay anh cầm cuốn sổ, một tay cầm bút, vừa suy tư vừa vẽ mấy đường cong vào cuốn sổ.
Không bao lâu, trên giấy thể hiện ván cờ thần bí mà bọn họ vừa thấy.
Lấy dòng sông Sở Hán ngăn cách, một nửa trên là quân cờ màu đỏ gồm 4 quân cờ, 1 mã, 1 xe, pháo và tướng, nhưng vị trí của những quân cờ đều bị đảo loạn, điểm đặc biệt hơn là cạnh nét chữ bên trên là một đóa hoa. Lúc đó Tang Cẩn còn cố ý cẩn thận quan sát, là hoa dâm bụt.
Dưới ranh giới Sở Hán là khu vực của quân cờ màu đen, gồm 6 quân cờ, 5 tốt xếp thành một hàng và con tướng.
Tang Cẩn không hiểu rõ về cờ nhưng trước đây ba cô từng dạy cô một chút, nhưng trình độ chỉ dừng lại ở mức nhận biết mặt chữ, còn các bước đi cơ bản hầu như cô đã quên sạch. Cho nên ván cờ này dù chỉ còn lại vài quân cờ nhưng đối với mà nói chẳng khác gì nhìn bầu trời rộng lớn.
"Anh nhìn ra manh mối gì chưa?" Cô chỉ có thể hỏi anh.
Bàng Lỗi đóng cuốn sổ lại, bỏ vào túi, thuận miệng trả lời: "Hắn đang trêu chọc chúng ta, đây là một phần của trò chơi vương quyền."
"Trò chơi vương quyền sao? Em thích Tuyết..."
Lời còn nói chưa xong, cánh tay cô đã bị anh nắm lấy, cả người ngã nhào vào lòng anh, đầu cùng thắt lưng bị hai tay anh đè lại, không thể cử động: "Ngủ thôi, đi tới đi lui hai ngày em không mệt sao? Con gái không phải không nên lãng phí sức lực vào việc này à? Kiểu tranh đoạt quyền lực đánh đánh giết giết này có gì mà xem chứ?"
Tang Cẩn không nói lời nào, chỉ vụng trộm cười, anh ấy đang ghen, hơn nữa còn đang ăn dấm chua với một nhân vật trong phim truyền hình!
Nhưng cô quả thật có chút mệt mỏi, bị anh ôm như vậy, chưa được bao lâu cô liền chìm vào giấc, mãi tới khi máy bay hạ cánh mới tỉnh dậy.
Bọn họ vừa xuống máy bay thì chuông điện thoại trong tay vang lên, cô nhìn thông báo là giáo sư Grosson gọi tới, không khỏi kinh ngạc, liền lập tức bắt máy.
Giáo sư nói trận vượt ngục ở trấn cổ chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi. Giám ngục đã gọi điện nói với ông, cái tên 0110 kia cùng đám phạm nhân khác bị gửi tới nhà máy làm việc, nhân viên trong ngục chưa kịp ghi chép lại nên mới náo ra một hồi hiểu lầm như thế. Còn về chuyện bàn cờ, 0110 là người Trung Quốc, hắn ta rảnh rỗi ngồi đánh cờ tướng một mình cũng là chuyện bình thường.
Cách giải thích này nghe qua vô cùng hợp lý, không hề có chút sơ hở nhưng như thế Tang Cẩn càng cảm thấy khả nghi, chuyện không có sơ hở thường là do con người sắp xếp tỉ mỉ. Sau khi ngắt máy, cô lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
"Không phải trùng hợp đâu, trên thế giới này làm gì có nhiều ngẫu nhiên như thế. Hắn ta là sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt gì đó. Hơn nữa, hắn ta và người lần trước theo dõi em ở Hongkong chắc chắn có liên quan." Nói xong, Bàng Lỗi cầm hành lý, kéo cô về phía cửa sân bay.
Tang Cẩn càng nghe càng hồ đồ, vụ án của sát thủ hoa dâm bụt đều xảy ra ở thành phố Thanh An, vì sao bản thân tên sát thủ lại bị giam ở Mỹ chứ? Nếu đã bị nhốt ở Mỹ, tại sao còn theo dõi cô tới Hongkong?
Cô còn chưa kịp hỏi đã thấy một chiếc xe đỗ trước cửa, bên cạnh có người ngoắc tay với bọn họ.
Đó là người phụ nữ trung niên mặc váy màu xanh nhạt, cách trang điểm trên mặt tinh tế. Bà ấy đi về phía bọn họ, nói đúng ra là chạy tới với Bàng Lỗi, vừa tới trước mặt liền lập tức ôm chầm lấy anh: "Lỗi Lỗi, con muốn mẹ chờ tới chết sao, sao các con bây giờ mới tới?"
Bàng Lỗi thả hành lý trong tay xuống, hai tay giữ đầu Trâu Nhã Mai, môi hạ xuống một nụ hôn lên trán bà ấy: "Thưởng cho mẹ, chín tháng không chạy loạn, bà Trâu thật ngoan."
Khuôn mặt của Trâu Nhã Mai lập tức ửng hồng, bà ấy vẫn đưa mắt nhìn con trai mình giống hệt nhìn ngắm bảo bối. Bà cười hỏi anh: "Còn không phải bị con em hay sao? Chỉ thưởng như vậy thôi sao? Con phải chơi cờ với mẹ, ít nhất là một tháng! Còn nữa, gọi mẹ, không được gọi bà Trâu." Trước đây nghe ba gọi bà là bà Trâu, anh liền cảm thấy đặc biệt thú vị, cho nên trước nay ngay cả mẹ cũng không kêu.
Bàng Lỗi buông bà ra, kéo Tang Cẩn lại: "Cô ấy là Tang Cẩn."
"Chào dì." Tang Cẩn có chút hồi hộp nên chỉ chào hỏi một câu.
"Tang Cẩn... Hoa dâm bụt sao? Cái tên thật dễ nghe, bác gọi con là Cẩn Cẩn nhé." Trâu Nhã Mai trố mắt một lát, sau đó nhanh chóng hoàn hồn. Bà một bên ân cần hỏi han, một bên kéo Tang Cẩn lên xe, tựa hồ đã quên đi đứa con trai còn đứng phía sau.
Bàng Lỗi cũng không nói gì, chỉ kéo hành lý đi theo bọn họ.
Tang Cẩn bị Trâu Nhã Mai kéo tới bên cạnh chiếc xe, cửa vừa mở bên trong liền truyền tới tiếng kêu la: "Sao không cho con xuống xe? Con muốn gặp vợ của Lỗi Lỗi, cho con gặp em ấy đi."
"Hâm Hâm ngoan, đừng lộn xộn, em con lập tức lên xe thôi." Nói xong, Trâu Nhã Mai quay đầu nhìn cô, "Cẩn Cẩn con đừng sợ, anh trai nó sẽ không làm con bị thương đâu, chỉ là... Nó bị đạn bắn vào đầu, bác sĩ nói trí lực của nói chỉ dừng lại ở trình độ của đứa trẻ 6 tuổi. Mỗi lần Lỗi Lỗi về thăm nhà, nó đều đòi ra đón. Có lần nó xuống xe chạy loạn, mãi mới tìm về được."
Trâu Nhã Mai cũng không coi cô là người ngoài, tỉ mỉ kể lại sự thật cho cô nghe, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh đang khuyên giải, giới thiệu: "Ba thằng bé, Bàng Thanh Thành, nghe qua có phải rất giống khuynh thành không?"
Bàng Thanh Thành lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn bà: "Sao lại nói chuyện như vậy hả? Ở trước mặt đứa nhỏ cũng không chính chắn một chút." Nói xong, ông quay đầu nhìn Tang Cẩn, trên mặt lộ ra ánh mắt dịu dàng, "Là Tiểu Tang sao? Đều là người trong nhà cả, con lên xe đi."
"Em gái Tiểu Tang, anh là Bàng Hâm, là anh trai của Lỗi Lỗi và Miểu Miểu. Chúng ta có thể bắt tay không? Bắt tay rồi thì sẽ trở thành bạn tốt." Người đàn ông mặc áo màu lam bên cạnh lên tiếng, gương mặt có vài phần giống với Bàng Lỗi nhưng nụ cười ngây thơ kia hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác hiện tại.
Tang Cẩn lập tức vòng qua, cửa kính xe vừa hạ, cô liền vươn tay tới, cười cười: "Chào anh." Sau khi hai người bắt tay, cô liền lấy trong túi ra cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đưa cho anh, "Đây là quà em tặng anh, Lỗi Lỗi nói anh rất thích sách của Kim Dung."
Bàng Hâm vừa nhìn bìa sách, hai mắt liền căng lớn, lập tức vỗ tay, bộ dáng tựa hồ vô cùng vui vẻ. Anh nhận lấy sách, bắt đầu lật xem, không còn tiếp tục ầm ĩ nữa.
Cuộc hàn huyên này đều thu vào mắt của người đàn ông vẫn im lặng đứng cạnh. Bàng Lỗi lúc này giống như người ngoài cuộc đưa mắt nhìn tất cả.
"Về nhà thôi, Lỗi Lỗi, con lái xe đi, tốc độ của ba con còn chậm hơn rùa bò." Trâu Nhã Mai kêu bọn họ lên xe.
Bàng Lỗi hoàn hồn, liền kéo Tang Cẩn lên đầu xe, mở cửa: "Anh lái xe, em ngồi bên ghế phụ lái đi."
Tang Cẩn cũng không từ chối, liền lên ngồi ghế phụ lái. Từ kính trước xe, cô có thể nhìn rõ ba người đang ngồi phía sau. Bàng Hâm im lặng đọc sách, thỉnh thoảng có những chữ không biết sẽ hỏi ba anh, biểu cảm trên mặt còn vô cùng vui vẻ như một đứa trẻ tiểu học.
Xe nhanh chóng khởi động, tốc độ đương nhiên không hề chậm. Bàng Hâm lại bắt đầu vui sướng vỗ tay, Bàng Thanh Thành ngồi cạnh kêu anh đừng có phá phách, có khách ở đây, trong chốc lát lại quở trách Bàng Lỗi nói anh lái xe quá nhanh. Gặp tình huống này, Trâu Nhã Mai liền đứng ra bảo vệ hai đứa con trai của mình, nói ông già rồi đừng nghiêm túc như thế.
Dọc đường, ba người bọn họ vẫn bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng sẽ kéo chủ đề của cô và Bàng Lỗi về, nói chuyện phiếm mấy câu. Nếu không phải vì bệnh tình của Bàng Hâm, bọn họ chắc chắn là một gia đình hạnh phúc.
Tang Cẩn vẫn không nghe Bàng Lỗi nói chuyện, hai tay anh nắm chặt vô lăng, chuyên chú lái xe, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng mà ngưng trọng. Cô cảm thấy anh hình như không hề vui vẻ, hoàn toàn không có loại cảm xúc vui sướng khi gặp lại người nhà.
Biệt thự của nhà họ Bàng nằm ở ngoại ô. Chiếc xe dừng ngay trước một tòa nhà độc lập màu cà phê, trời lúc này đã vào hoàng hôn.
Hai bên đường rộng lớn cũng có những căn biệt thự như vậy, cảnh tượng như thế đem toàn bộ khu dân cư xâu chuỗi thành một chỉnh thể.
Hai bên biệt thự, một bên là cỏ xanh được xử lý tỉ mỉ, bên còn lại là vườn hoa, bên trong là những gốc lan đã nở rộ, không khí cũng tràn ngập mùi hoa.
"Bà Bàng, đứa con trai kia của bà về thăm nhà sao? Lâu rồi không thấy nó tới đây." Bên đường có hàng xóm đi ngang chào hỏi cả nhà bọn họ, bà ấy cũng là người Trung Quốc.
Trâu Nhã Mai cười trả lời: "Con trai của tôi có công việc của nó, nào có nhiều thời gian chạy tới chạy lui." Giọng của bà tuy không lớn nhưng có thể nghe ra niềm vui và tự hào.
Tang Cẩn và Bàng Lỗi đang chuẩn bị đẩy cửa xe xuống thì nghe cuộc đối thoại gần giống vậy, cả hai đều dừng lại. Cô nhìn anh, nhịn không được mà chọc ghẹo: "Nghe bà Trâu nói con trai mình về thăm nhà, mọi người đều muốn tới xem, không ai muốn bỏ qua cơ hội khó có được này cả."
"..." Khóe miệng Bàng Lỗi khẽ động, cánh tay đưa tới muốn túm lấy cô thì cô đã nhanh chóng đẩy cửa xe, nhảy xuống.
Tang Cẩn cùng Trâu Nhã Mai sóng vai đi vào biệt thự, không gian bên trong rất lớn, tất cả đều dùng màu ấm để trang trí, dùng từ trung tây kết hợp để miêu tả thì chuẩn xác.
Trong nhà còn có một dì nữa, bà ấy cũng là người Trung Quốc. Thấy bọn họ trở về, bà ấy liền ra tiếp đón, đưa bọn họ lên lầu. Bà ấy dẫn cô lên phòng ngủ dành cho khách ở lầu ba. Nghe dì kể chuyện cô mới biết Bàng Lỗi và Bàng Hâm ngủ ở tầng hai, ba mẹ anh thì ở tầng một, còn bà thì cuối ngày sẽ về nhà của mình.
Bàng Lỗi đối với sự sắp xếp này hiển nhiên có sự bất mãn, anh muốn đem hành lý của cô trực tiếp kéo về phòng anh thì bị Tang Cẩn từ chối. Cô cảm thấy sự sắp xếp hiện tại cũng tốt lắm, dù sao bọn họ ở trước mặt người lớn khẳng định không thể làm càn như ở nhà. Cuối cùng, cô cũng thuyết phục được anh.
Hai người cất hành lý xong liền xuống lầu. Trâu Nhã Mai lập tức kêu dì giúp việc cùng bà đi mua đồ nấu ăn.
Bàng Lỗi không đợi bà gọi Tang Cẩn, trực tiếp chặn cơ hội để bà mở miệng: "Con có chuyện muốn nói với cô ấy, là chuyện công việc.
"Con trai à, hai đứa không phải tới đây du lịch sao? Vì sao còn nói chuyện công việc thế?" Trâu Nhã Mai bất mãn.
"Bà còn quản chúng nó nghỉ phép hay đi công tác sao? Bà đi mua đồ ăn của mình đi." Bàng Thanh Thành đẩy Trâu Nhã Mai ra ngoài, đóng cửa lại, "Con trai, lại đây chơi cờ nào. Tiểu Tang chắc cũng mệt rồi, để con bé nghỉ ngơi chút đi, con cũng đừng làm phiền con bé."
Tang Cẩn lập tức giữ anh lại ở phòng khách: "Đúng vậy, anh với bác trai chơi cờ đi, em cùng dì đi mua đồ ăn."
Với đề nghị của cô tất cả mọi người đều không ý kiến, ngoại trừ Bàng Lỗi. Nhưng trước mắt, lời anh nói không đáng là gì, lời cô nói mới được tính.
Cuối cùng, ba người cùng đi mua đồ ăn, Bàng Lỗi ở nhà cùng ba mình chơi cờ, tiện thể chăm sóc Bàng Hâm.
Rời khỏi ngục giam, thị trưởng đưa bọn họ tới sân bay, giáo sư Grosson trở về Washington, còn Tang Cẩn và Bàng Lỗi lại trực tiếp bay tới New Jersey thăm người nhà anh.
Trên máy bay, Tang Cẩn không ngừng nhớ lại hành trình tới ngục giam của trấn cổ, vượt ngục, ván cờ, tất cả việc này rốt cuộc là trùng hợp, hay là có người sắp xếp?
Cô muốn hỏi người đàn ông bên cạnh, nhưng lúc quay đầu thì phát hiện một tay anh cầm cuốn sổ, một tay cầm bút, vừa suy tư vừa vẽ mấy đường cong vào cuốn sổ.
Không bao lâu, trên giấy thể hiện ván cờ thần bí mà bọn họ vừa thấy.
Lấy dòng sông Sở Hán ngăn cách, một nửa trên là quân cờ màu đỏ gồm 4 quân cờ, 1 mã, 1 xe, pháo và tướng, nhưng vị trí của những quân cờ đều bị đảo loạn, điểm đặc biệt hơn là cạnh nét chữ bên trên là một đóa hoa. Lúc đó Tang Cẩn còn cố ý cẩn thận quan sát, là hoa dâm bụt.
Dưới ranh giới Sở Hán là khu vực của quân cờ màu đen, gồm 6 quân cờ, 5 tốt xếp thành một hàng và con tướng.
Tang Cẩn không hiểu rõ về cờ nhưng trước đây ba cô từng dạy cô một chút, nhưng trình độ chỉ dừng lại ở mức nhận biết mặt chữ, còn các bước đi cơ bản hầu như cô đã quên sạch. Cho nên ván cờ này dù chỉ còn lại vài quân cờ nhưng đối với mà nói chẳng khác gì nhìn bầu trời rộng lớn.
"Anh nhìn ra manh mối gì chưa?" Cô chỉ có thể hỏi anh.
Bàng Lỗi đóng cuốn sổ lại, bỏ vào túi, thuận miệng trả lời: "Hắn đang trêu chọc chúng ta, đây là một phần của trò chơi vương quyền."
"Trò chơi vương quyền sao? Em thích Tuyết..."
Lời còn nói chưa xong, cánh tay cô đã bị anh nắm lấy, cả người ngã nhào vào lòng anh, đầu cùng thắt lưng bị hai tay anh đè lại, không thể cử động: "Ngủ thôi, đi tới đi lui hai ngày em không mệt sao? Con gái không phải không nên lãng phí sức lực vào việc này à? Kiểu tranh đoạt quyền lực đánh đánh giết giết này có gì mà xem chứ?"
Tang Cẩn không nói lời nào, chỉ vụng trộm cười, anh ấy đang ghen, hơn nữa còn đang ăn dấm chua với một nhân vật trong phim truyền hình!
Nhưng cô quả thật có chút mệt mỏi, bị anh ôm như vậy, chưa được bao lâu cô liền chìm vào giấc, mãi tới khi máy bay hạ cánh mới tỉnh dậy.
Bọn họ vừa xuống máy bay thì chuông điện thoại trong tay vang lên, cô nhìn thông báo là giáo sư Grosson gọi tới, không khỏi kinh ngạc, liền lập tức bắt máy.
Giáo sư nói trận vượt ngục ở trấn cổ chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi. Giám ngục đã gọi điện nói với ông, cái tên 0110 kia cùng đám phạm nhân khác bị gửi tới nhà máy làm việc, nhân viên trong ngục chưa kịp ghi chép lại nên mới náo ra một hồi hiểu lầm như thế. Còn về chuyện bàn cờ, 0110 là người Trung Quốc, hắn ta rảnh rỗi ngồi đánh cờ tướng một mình cũng là chuyện bình thường.
Cách giải thích này nghe qua vô cùng hợp lý, không hề có chút sơ hở nhưng như thế Tang Cẩn càng cảm thấy khả nghi, chuyện không có sơ hở thường là do con người sắp xếp tỉ mỉ. Sau khi ngắt máy, cô lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
"Không phải trùng hợp đâu, trên thế giới này làm gì có nhiều ngẫu nhiên như thế. Hắn ta là sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt gì đó. Hơn nữa, hắn ta và người lần trước theo dõi em ở Hongkong chắc chắn có liên quan." Nói xong, Bàng Lỗi cầm hành lý, kéo cô về phía cửa sân bay.
Tang Cẩn càng nghe càng hồ đồ, vụ án của sát thủ hoa dâm bụt đều xảy ra ở thành phố Thanh An, vì sao bản thân tên sát thủ lại bị giam ở Mỹ chứ? Nếu đã bị nhốt ở Mỹ, tại sao còn theo dõi cô tới Hongkong?
Cô còn chưa kịp hỏi đã thấy một chiếc xe đỗ trước cửa, bên cạnh có người ngoắc tay với bọn họ.
Đó là người phụ nữ trung niên mặc váy màu xanh nhạt, cách trang điểm trên mặt tinh tế. Bà ấy đi về phía bọn họ, nói đúng ra là chạy tới với Bàng Lỗi, vừa tới trước mặt liền lập tức ôm chầm lấy anh: "Lỗi Lỗi, con muốn mẹ chờ tới chết sao, sao các con bây giờ mới tới?"
Bàng Lỗi thả hành lý trong tay xuống, hai tay giữ đầu Trâu Nhã Mai, môi hạ xuống một nụ hôn lên trán bà ấy: "Thưởng cho mẹ, chín tháng không chạy loạn, bà Trâu thật ngoan."
Khuôn mặt của Trâu Nhã Mai lập tức ửng hồng, bà ấy vẫn đưa mắt nhìn con trai mình giống hệt nhìn ngắm bảo bối. Bà cười hỏi anh: "Còn không phải bị con em hay sao? Chỉ thưởng như vậy thôi sao? Con phải chơi cờ với mẹ, ít nhất là một tháng! Còn nữa, gọi mẹ, không được gọi bà Trâu." Trước đây nghe ba gọi bà là bà Trâu, anh liền cảm thấy đặc biệt thú vị, cho nên trước nay ngay cả mẹ cũng không kêu.
Bàng Lỗi buông bà ra, kéo Tang Cẩn lại: "Cô ấy là Tang Cẩn."
"Chào dì." Tang Cẩn có chút hồi hộp nên chỉ chào hỏi một câu.
"Tang Cẩn... Hoa dâm bụt sao? Cái tên thật dễ nghe, bác gọi con là Cẩn Cẩn nhé." Trâu Nhã Mai trố mắt một lát, sau đó nhanh chóng hoàn hồn. Bà một bên ân cần hỏi han, một bên kéo Tang Cẩn lên xe, tựa hồ đã quên đi đứa con trai còn đứng phía sau.
Bàng Lỗi cũng không nói gì, chỉ kéo hành lý đi theo bọn họ.
Tang Cẩn bị Trâu Nhã Mai kéo tới bên cạnh chiếc xe, cửa vừa mở bên trong liền truyền tới tiếng kêu la: "Sao không cho con xuống xe? Con muốn gặp vợ của Lỗi Lỗi, cho con gặp em ấy đi."
"Hâm Hâm ngoan, đừng lộn xộn, em con lập tức lên xe thôi." Nói xong, Trâu Nhã Mai quay đầu nhìn cô, "Cẩn Cẩn con đừng sợ, anh trai nó sẽ không làm con bị thương đâu, chỉ là... Nó bị đạn bắn vào đầu, bác sĩ nói trí lực của nói chỉ dừng lại ở trình độ của đứa trẻ 6 tuổi. Mỗi lần Lỗi Lỗi về thăm nhà, nó đều đòi ra đón. Có lần nó xuống xe chạy loạn, mãi mới tìm về được."
Trâu Nhã Mai cũng không coi cô là người ngoài, tỉ mỉ kể lại sự thật cho cô nghe, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh đang khuyên giải, giới thiệu: "Ba thằng bé, Bàng Thanh Thành, nghe qua có phải rất giống khuynh thành không?"
Bàng Thanh Thành lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn bà: "Sao lại nói chuyện như vậy hả? Ở trước mặt đứa nhỏ cũng không chính chắn một chút." Nói xong, ông quay đầu nhìn Tang Cẩn, trên mặt lộ ra ánh mắt dịu dàng, "Là Tiểu Tang sao? Đều là người trong nhà cả, con lên xe đi."
"Em gái Tiểu Tang, anh là Bàng Hâm, là anh trai của Lỗi Lỗi và Miểu Miểu. Chúng ta có thể bắt tay không? Bắt tay rồi thì sẽ trở thành bạn tốt." Người đàn ông mặc áo màu lam bên cạnh lên tiếng, gương mặt có vài phần giống với Bàng Lỗi nhưng nụ cười ngây thơ kia hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác hiện tại.
Tang Cẩn lập tức vòng qua, cửa kính xe vừa hạ, cô liền vươn tay tới, cười cười: "Chào anh." Sau khi hai người bắt tay, cô liền lấy trong túi ra cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đưa cho anh, "Đây là quà em tặng anh, Lỗi Lỗi nói anh rất thích sách của Kim Dung."
Bàng Hâm vừa nhìn bìa sách, hai mắt liền căng lớn, lập tức vỗ tay, bộ dáng tựa hồ vô cùng vui vẻ. Anh nhận lấy sách, bắt đầu lật xem, không còn tiếp tục ầm ĩ nữa.
Cuộc hàn huyên này đều thu vào mắt của người đàn ông vẫn im lặng đứng cạnh. Bàng Lỗi lúc này giống như người ngoài cuộc đưa mắt nhìn tất cả.
"Về nhà thôi, Lỗi Lỗi, con lái xe đi, tốc độ của ba con còn chậm hơn rùa bò." Trâu Nhã Mai kêu bọn họ lên xe.
Bàng Lỗi hoàn hồn, liền kéo Tang Cẩn lên đầu xe, mở cửa: "Anh lái xe, em ngồi bên ghế phụ lái đi."
Tang Cẩn cũng không từ chối, liền lên ngồi ghế phụ lái. Từ kính trước xe, cô có thể nhìn rõ ba người đang ngồi phía sau. Bàng Hâm im lặng đọc sách, thỉnh thoảng có những chữ không biết sẽ hỏi ba anh, biểu cảm trên mặt còn vô cùng vui vẻ như một đứa trẻ tiểu học.
Xe nhanh chóng khởi động, tốc độ đương nhiên không hề chậm. Bàng Hâm lại bắt đầu vui sướng vỗ tay, Bàng Thanh Thành ngồi cạnh kêu anh đừng có phá phách, có khách ở đây, trong chốc lát lại quở trách Bàng Lỗi nói anh lái xe quá nhanh. Gặp tình huống này, Trâu Nhã Mai liền đứng ra bảo vệ hai đứa con trai của mình, nói ông già rồi đừng nghiêm túc như thế.
Dọc đường, ba người bọn họ vẫn bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng sẽ kéo chủ đề của cô và Bàng Lỗi về, nói chuyện phiếm mấy câu. Nếu không phải vì bệnh tình của Bàng Hâm, bọn họ chắc chắn là một gia đình hạnh phúc.
Tang Cẩn vẫn không nghe Bàng Lỗi nói chuyện, hai tay anh nắm chặt vô lăng, chuyên chú lái xe, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng mà ngưng trọng. Cô cảm thấy anh hình như không hề vui vẻ, hoàn toàn không có loại cảm xúc vui sướng khi gặp lại người nhà.
Biệt thự của nhà họ Bàng nằm ở ngoại ô. Chiếc xe dừng ngay trước một tòa nhà độc lập màu cà phê, trời lúc này đã vào hoàng hôn.
Hai bên đường rộng lớn cũng có những căn biệt thự như vậy, cảnh tượng như thế đem toàn bộ khu dân cư xâu chuỗi thành một chỉnh thể.
Hai bên biệt thự, một bên là cỏ xanh được xử lý tỉ mỉ, bên còn lại là vườn hoa, bên trong là những gốc lan đã nở rộ, không khí cũng tràn ngập mùi hoa.
"Bà Bàng, đứa con trai kia của bà về thăm nhà sao? Lâu rồi không thấy nó tới đây." Bên đường có hàng xóm đi ngang chào hỏi cả nhà bọn họ, bà ấy cũng là người Trung Quốc.
Trâu Nhã Mai cười trả lời: "Con trai của tôi có công việc của nó, nào có nhiều thời gian chạy tới chạy lui." Giọng của bà tuy không lớn nhưng có thể nghe ra niềm vui và tự hào.
Tang Cẩn và Bàng Lỗi đang chuẩn bị đẩy cửa xe xuống thì nghe cuộc đối thoại gần giống vậy, cả hai đều dừng lại. Cô nhìn anh, nhịn không được mà chọc ghẹo: "Nghe bà Trâu nói con trai mình về thăm nhà, mọi người đều muốn tới xem, không ai muốn bỏ qua cơ hội khó có được này cả."
"..." Khóe miệng Bàng Lỗi khẽ động, cánh tay đưa tới muốn túm lấy cô thì cô đã nhanh chóng đẩy cửa xe, nhảy xuống.
Tang Cẩn cùng Trâu Nhã Mai sóng vai đi vào biệt thự, không gian bên trong rất lớn, tất cả đều dùng màu ấm để trang trí, dùng từ trung tây kết hợp để miêu tả thì chuẩn xác.
Trong nhà còn có một dì nữa, bà ấy cũng là người Trung Quốc. Thấy bọn họ trở về, bà ấy liền ra tiếp đón, đưa bọn họ lên lầu. Bà ấy dẫn cô lên phòng ngủ dành cho khách ở lầu ba. Nghe dì kể chuyện cô mới biết Bàng Lỗi và Bàng Hâm ngủ ở tầng hai, ba mẹ anh thì ở tầng một, còn bà thì cuối ngày sẽ về nhà của mình.
Bàng Lỗi đối với sự sắp xếp này hiển nhiên có sự bất mãn, anh muốn đem hành lý của cô trực tiếp kéo về phòng anh thì bị Tang Cẩn từ chối. Cô cảm thấy sự sắp xếp hiện tại cũng tốt lắm, dù sao bọn họ ở trước mặt người lớn khẳng định không thể làm càn như ở nhà. Cuối cùng, cô cũng thuyết phục được anh.
Hai người cất hành lý xong liền xuống lầu. Trâu Nhã Mai lập tức kêu dì giúp việc cùng bà đi mua đồ nấu ăn.
Bàng Lỗi không đợi bà gọi Tang Cẩn, trực tiếp chặn cơ hội để bà mở miệng: "Con có chuyện muốn nói với cô ấy, là chuyện công việc.
"Con trai à, hai đứa không phải tới đây du lịch sao? Vì sao còn nói chuyện công việc thế?" Trâu Nhã Mai bất mãn.
"Bà còn quản chúng nó nghỉ phép hay đi công tác sao? Bà đi mua đồ ăn của mình đi." Bàng Thanh Thành đẩy Trâu Nhã Mai ra ngoài, đóng cửa lại, "Con trai, lại đây chơi cờ nào. Tiểu Tang chắc cũng mệt rồi, để con bé nghỉ ngơi chút đi, con cũng đừng làm phiền con bé."
Tang Cẩn lập tức giữ anh lại ở phòng khách: "Đúng vậy, anh với bác trai chơi cờ đi, em cùng dì đi mua đồ ăn."
Với đề nghị của cô tất cả mọi người đều không ý kiến, ngoại trừ Bàng Lỗi. Nhưng trước mắt, lời anh nói không đáng là gì, lời cô nói mới được tính.
Cuối cùng, ba người cùng đi mua đồ ăn, Bàng Lỗi ở nhà cùng ba mình chơi cờ, tiện thể chăm sóc Bàng Hâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook