Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang
Chương 37: Sự cô độc của anh

Có vài giọt nước dọc theo cổ anh chảy xuống, dừng lại trước lồng ngực rộng lớn. 

Phòng tập vốn đã căng thẳng nay còn căng thẳng hơn, trong không khí đã ngập tràn mùi thuốc súng.

Trên đài, qua mấy lượt chiến đấu, Chu Tiểu Vương đã không còn sức đánh trả, rất nhanh liền bị ép tới mép đài.

Bàng Lỗi là cảnh sát xuất sắc, công phu đương nhiên nổi danh khắp đại đội cảnh sát thành phố Thanh An, tất cả đồng nghiệp đều chỉ đỡ được anh ba chiêu. Chỉ ngoại trừ Chu Tiểu Vạn, cậu ta từng là quán quân hạng mục vật tự do dành cho thanh niên.

Ngày thường, khi bọn họ giao thủ, Chu Tiểu Vương đều tốc chiến tốc thắng phá ba chiêu đầu của Bàng Lỗi, tuy rằng tới cuối cùng người thua thường là cậu ta, nhưng tuyệt đối không thảm như lần này.

Chu Tiểu Vạn bị Bàng Lỗi đá một cái lên vai, nặng nề ngã trên mặt đài. Cả người cậu xoay qua chuyển lại nhưng cuối cùng vẫn giống một con cá muối, nằm yên không chút động đậy.

Cậu chỉ vào Bàng Lỗi, vừa thở hổn hển vừa kháng nghị: "Boss, anh... Anh... Chơi xấu! Tự do vật lộn... Không phải đánh như vậy... Không được đánh vào khớp xương, khuỷu tay, đầu gối.s.. Cũng không thể quăng ngã như thế... Anh đang muốn em té chết sao? Ai u... Cái eo già của tôi..."

Chu Tiểu Vạn nằm trên đài, một tay chống eo, đau tới nhe răng trợn mắt. Trong lòng thầm kêu khổ, cậu đây đã chọc trúng họng súng gì sao? Lúc này, đáng lẽ cậu phải được ở nhà ngủ một giấc, không ngờ lại tới đây làm cái bia cho người ta...

Bàng Lỗi nhìn người đang nằm bên dưới: "Không có quy tắc chính là quy tắc, có bản lĩnh thì đứng dậy đánh thắng tôi." Đây không phải thi đấu, nói cái gì là quy tắc chứ?

Chu Tiểu Vạn chỉ xua tay nhìn người đàn ông cao cao tại thượng bên trên, sống lưng tê dại.

Cả người Bàng Lỗi mồ hôi đầm đìa, trải qua một hồi phát tiết như vậy, anh cũng sức cùng lực kiệt. Anh bước tới cạnh Chu Tiểu Vạn, ngồi xuống, dựa lưng vào trụ đài, một tay cầm chai nước khoáng, một tay vặn nắp, ngửa đầu, uống từng ngụm nước.

Có vài giọt nước dọc theo cổ anh chảy xuống, dừng lại trước lồng ngực rộng lớn. Bên trên cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, vừa nhìn liền biết đó là kết quả của việc luyện tập trong thời gian dài. Đương nhiên, việc này hoàn toàn không giống vận động viên cử tạ chỉ biết tập luyện trong phòng.

Trên người anh, từng cơ bắp đều như tác phẩm của một nhà nghệ sư tài ba khắc ra. Giờ phút này, mồ hôi trên người anh thật khiến người ta cảm thấy thật gợi cảm. Đương nhiên, chính anh cũng không biết.

Anh càng không biết Chu Tiểu Vạn đang chằm chằm nhìn anh, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn chính mình, tựa hồ đang tìm điểm đối lập. Hai người đều là đàn ông, rốt cuộc có gì khác nhau chứ? Thế cho nên... Cậu dừng suy nghĩ trong đầu lại, chỉ có thể thầm cảm thán, người với người, rốt cuộc vẫn không thể so sánh.

Bàng Lỗi nhìn trần nhà. Anh rõ ràng đang nhìn trần nhà, vì sao trong đầu lại hiện lên người phụ nữ trên chiếc xe màu trắng? Tên đàn ông xấu hổ đó anh từng gặp, vừa nhìn đã biết không phải tốt đẹp gì.

Uống nước xong, Bàng Lỗi đóng nắp chai lại. Anh vừa vặn, trong lòng vừa tự chê trách mình. Lúc đó nhất định là miệng anh điên rồi, không đúng, đầu cũng điên rồi, tại sao lại hỏi cô có đi hay không? Đi đâu chứ? Câu đó chắc chắn là vấn đề ngu ngốc nhất anh từng hỏi. Cũng không đúng, cả buổi tối dường như anh đều phạm sai lầm.

Rõ ràng anh đã lái xe đi, trong đầu lại đột nhiên kinh hoảng, nhất định phải gọi điện cho cô. Vì sao phải gọi chứ? Anh cẩn thận nhớ lại, khi đó anh cảm thấy bản thân phải giải thích với cô, anh hỏi cô có đi hay không tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ đơn giản là thuận miệng thôi. Không giải thích rõ, anh chắc chắn sẽ không ngủ được, lỡ cô hiểu lầm thì sao?

Kết quả, anh phát hiện di động mình không có số cô. Anh tức giận tới phát điên, là một cảnh sát, là một đội trưởng đội cảnh sát, tại sao anh có thể ngu ngốc như vậy? Nhân chứng phải bảo vệ ba ngày, anh vậy mà không lưu di động của cô, lỡ cô xảy ra chuyện gì, đó chính là do anh thất trách!

Anh cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng nên lập tức quay đầu xe, trở về tìm cô xin số. Kết quả anh lại thấy cô lên xe của một người đàn ông khác.

Chuyện này rõ ràng không liên quan tới anh, nhưng trong lòng anh lại vô cùng khó chịu. Lỡ tên đàn ông kia là kẻ xấu, xảy ra chuyện gì cũng là do anh thất trách. Nhưng vấn đề là chính cô chủ động lên xe, còn cùng anh ta nói cười vui vẻ...

Anh rốt cuộc đang bị sao vậy? Những chuyện sau này của cô đều không liên quan tới anh!

Bàng Lỗi cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng, giống như lò xo nhảy dựng lên, anh ném chai nước khoáng trong tay qua một bên, nói: "Tiếp tục."

"A! Boss, không được." Chu Tiểu Vạn giống một loài bò sát nhanh chóng trốn thật xa. Cậu xoay người, hai tay ôm lan can bên cạnh, xin tha, "Tướng quân đại nhân tha mạng, nhà em chỉ có mình em là con trai, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, anh không thể tha mạng cho em sao?"

Bàng Lỗi đứng trước mặt cậu, quét mắt một cái.

Lúc này anh mới phát hiện, cái mũi của Chu Tiểu Vạn đã bị anh đánh cho sưng tấy, khóe miệng còn lưu lại tơ máu. Trong lòng anh cả kinh, vội trách cứ: "Sao cậu không đánh lại? Ở trước mặt kẻ địch sao có thể xin tha? Mau đứng lên!"

"Oan quá! Boss, em có đánh trả mà, chỉ là một lần em đánh trả, anh lại càng mạnh tay mạnh chân hơn. Hôm nay chúng ta đừng đánh nữa, em mời anh ăn cơm được không?" Chu Tiểu Vạn ở cục cảnh sát có tiếng là kẻ bủn xỉn, lần này vì không bị nổi đau da thịt, cậu có thể bất chấp tất cả.

Bàng Lỗi vừa định bác bỏ, nhưng vừa nghe tới việc "mời cơm", trước mắt lập tức sáng ngời. Cô còn thiếu anh hai bữa cơm.

Tâm trạng anh đột nhiên tốt lên: "Đi, chúng ta đi ăn khuya, tôi mời cậu." Nói xong, anh nhảy xuống đài.

Chu Tiểu Vạn ngay ra, không phải người ta nói phụ nữ thường thay đổi sao? Vì sao Bàng tướng quân lạnh lùng, anh dũng của bọn họ, trong một đêm lại thay đổi nhanh như vậy?

Đương nhiên, Chu Tiểu Vạn lười tìm hiểu nguyên nhân, không cần cậu mời, bản thân đương nhiên cao hứng. Cậu vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo, khóe miệng còn không ngừng rên rỉ, bởi vì toàn thân đều đau nhức.

Hai người đàn ông tắm rửa xong, thay đổi quần áo rồi rời đi.

Bàng Lỗi phải lái xe nên không uống rượu, kỳ thật anh cũng không ăn uống gì, chỉ ngồi nhìn Chu Tiểu Vạn ăn ngấu nghiến.

"Boss, sao em lại cảm thấy anh như mất hồn mất vía vậy? Trước kia, sau khi phá án sẽ không thấy bóng anh mấy ngày mà." Chu Tiểu Vạn vừa kéo dĩa thịt tới trước mặt vừa hỏi anh.

"Không nghiêm trọng như cậu nói đâu, chỉ là không ngủ được, muốn ra ngoài vận động." Nói xong, Bàng Lỗi dựa người ra sau, nhìn mặt sông.

Dưới ánh trăng mờ ảo, mắt sống giống như nhiễm một tầng sương. Nước sông lẳng lặng chảy về hướng đông, bên trên thỉnh thoảng còn có vài chiếc thuyền đi qua.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự an tĩnh như vậy, an tĩnh đến mức khiến trái tim anh cảm thấy trống rỗng, bên trong lạnh lẽo, mờ mịt bao trùm lấy anh.

Anh không phải người đa sầu đa cảm, cũng rất ít khi suy nghĩ về những thứ hư vô, không phải vì anh không có thời gian, mà là không có cơ hội.

Nhưng giờ khắc này, lần đầu tiên anh cảm nhận được, cô độc. Loại cảm giác này luôn đi theo nhưng luôn bị anh xem nhẹ, nhưng hiện tại, không biết bị thứ gì châm ngòi, mọi thứ đều nhanh chóng tràn ra.

Lúc còn nhỏ, trong nhà anh có rất nhiều người, có cha mẹ, có anh trai chị gái. Nhưng sau khi Bàng Hâm xảy ra chuyện, cha mẹ anh liền đưa Bàng Hâm tới Mỹ. Năm đó, anh mới 11 tuổi, Bàng Miểu 15 tuổi, chị em bọn họ ở lại nước. Những lúc đọc sách, anh và Bàng Miểu sẽ thỉnh thoảng nghĩ tới nước Mỹ, nghĩ về công việc sau này. Mẹ anh lâu lâu sẽ về nước thăm bọn họ, nhưng ba anh cùng Bàng Hâm thì chưa bao giờ trở về.

Có lẽ từ năm 11 tuổi, anh đã hiểu được trách nhiệm của mình. Có lẽ đây chính là sự trưởng thành. Trưởng thành có rất nhiều chỗ tốt, và chỗ tốt nhất chính là không cần ỷ lại vào người khác, nhưng điểm không tốt nhất chính là, bản thân giống như thật sự biến thành một người.

Cuộc sống của một người kéo dài lâu như vậy, anh chưa từng cảm thấy có gì không tốt, cũng chưa từng có cảm giác như hiện tại, một sự lạnh lẽo đi vào xương tủy. Cái lạnh này không đơn giản là ngồi trong phòng, bật lò sưởi, mặc thêm quần áo là có thể giải quyết được.

Bàng Lỗi đột nhiên nhớ tới hôm đó, ở trên xe, lần đầu tiên anh ôm một người phụ nữ, lồng ngực đột nhiên nóng lên, cánh tay cũng vậy. Sự ấm áp này nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất trong trái tim anh, thậm chí có thể xua tan mọi sự lạnh lẽo.

Trong đầu anh thỉnh thoảng sẽ hiện lên một vài hình ảnh.

Bóng dáng cô gái trong văn phòng trấn trưởng trên đảo Thanh An, cô gái giả danh tiểu thuyết gia tới cục cảnh sát yêu cầu xem hồ sơ án treo. Cô khiếu nại anh, chắn trước xe anh. Dưới cầu Thanh An, cô xé một góc váy giúp anh băng bó.

Cho đến ba ngày vừa rồi, từ lúc bắt đầu ở ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến, anh nắm tay cô ở, cùng cô lấy bằng chứng, tranh luận, phản bác, cuối cùng tra ra vụ án. Anh đột nhiên thật hoài niệm ba ngày này.

Nhưng hôm nay, anh lại thấy cô lên xe của một người khác!

Bàng Lỗi đột nhiên phát hiện, thì ra trái tim vốn trống rỗng của anh đã bị lấp đầy bởi cô gái đó. Mà những ký ức của anh trong 26 năm này, hình như cũng không thắng nổi một tháng ngắn ngủi này.

Phát hiện này khiến anh có chút hoảng loạn. Anh nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy ly rượu trong tay Chu Tiểu Vạn, ngửa đầu, một hơi uống sạch.

Chu Tiểu Vạn kinh ngạc nhìn anh: "Boss, không phải anh nói muốn lái xe sao?"

Bàng Lỗi buông chén không xuống, lấy di động ra: "Tôi gọi taxi đưa cậu về." Nói xong, anh xoay người rời đi.

"Boss, lần trước cô Tang có chuyện muốn gọi cho anh nhưng lại không có số. Em không biết cô ấy có phải có việc gấp không, hay là anh dành thời gian gọi cho cô ấy đi." Chu Tiểu Vạn lấy ra một tấm card đưa cho anh, tầm mắt có chút lẫn trốn.

Lần trước Tang Cẩn gọi cho cậu nhưng không được, sau đó liền trực tiếp đem đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của Tất Minh gửi cậu. Cậu thầm đoán, có lẽ cô ấy gọi cho Bàng Lỗi trước nhưng phát hiện không có số của anh, cho nên mới gọi cho cậu. Nói như vậy, cậu cũng không hoàn toàn nói dối.

May là Bàng Lỗi không nói gì, trực tiếp cầm tấm card rồi rời đi.

Chu Tiểu Vạn chăm chú nhìn bóng lưng kia, khóe miệng chậm rãi cong lên. Ngay cả ông già cục trưởng còn nhìn ra, đội trưởng cảnh sát kiêu ngạo này của bọn họ, tự mình bảo vệ nhân chứng, hơn nữa lại là phụ nữ, việc này thật quá kỳ lạ, nhất định là có vấn đề.

Hy vọng chuyện này sẽ sớm được giải quyết, đừng giống như cô Trình kia, cho dù bọn họ có tạo điều kiện thế nào, hai người vẫn không thể ra hoa kết quả. Có lẽ là vì cả hai đều quá lạnh lùng, quá kiêu ngạo, mà nguyên nhân quan trọng là, có lẽ bọn họ đều không phải nửa kia của đối phương.

Nhưng lần này chắc chắn không giống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bàng tướng quân của bọn họ đã bị cô gái kia nắm giữ trái tim rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương