Úy Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lục Trác đứng dưới tán cây, không rõ sắc mặc mà nhìn cô chằm chằm.

Mấy bạn nhỏ dưới tán cây không yên lòng hỏi: " Chị ơi, mèo con như thế nào?"

" Có phải nó bị thương không?"

" Ai nha, nó không kêu tiếng nào, chắc chắn là đau lắm "

" Chị ơi, chị mau cứu mèo con đi "

Giờ phút này, Úy Lam ngồi trên cây, nghiễm nhiên đã trở thành chúa cứu thế, giống như chỉ cần cô thổi một hơi, mèo con trong ngực liền khỏe lại.

Đến khi có một đứa bé thấy cô chậm chạp vẫn chưa xuống dưới, rốt cuộc hỏi: " Chị ơi, có phải chị không dám xuống dưới a?"

Lúc này mấy đứa bé khác mới nhận ra rằng cái cây này thật là cao a.

Cũng may có một cô bé nhìn thấy Tần Lục Trác đứng bên cạnh, lấy hết dũng khí, mềm mại hỏi: "Chú ơi, chú có thể giúp ôm chị ấy xuống dưới không?"

( What? " Chú"???? thật đắng lòng cho chú Trác)

Tần Lục Trác nhất thời cứng họng.

Thân hình anh cao lớn, cô bé nhỏ đứng bên cạnh, khó khăn lắm mới đến eo anh. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nhất là đôi mắt to như lấy lòng.

Cuối cùng, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô bé.

Thấn sắc hiện vẻ dịu dàng.

" Chị ấy có thể tự trèo lên trên,  cũng có thể tự trèo xuống được."

Nói xong, đến anh cũng cảm thấy buồn cười.

Vì cứu mèo, mà tự mình trèo lên cây?

Cô cũng thật đủ có thể.

......

Úy Lam ngồi trên cây, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh, nhất thời nở nụ cười cười.

Cô cúi đầu vuốt ve tiểu gia hỏa trong ngực.

Lông trên người con mèo trắng tuyết, mềm mại lại thoải mái, vừa nhìn liền biết ngày thường được chăm sóc rất tốt.

Cô cười nhẹ nói: "Đây là mèo của anh, tôi vì cứu nó mới trèo lên cây,  anh không tính chịu trách nhiệm với tôi sao?"

Kỳ thật Úy Lam tính nói anh nên chịu trách nhiệm với tình huống hiện tại của cô, ai ngờ mới vừa nói xong, mới chú ý lời nói nàycòn có ý khác.

Vì thế, cô gái trên cây cùng người đàn ông dưới tán cây đều hơi giật mình.

Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô, một lát sau, giọng nói vững vàng, hỏi: "Mèo của tôi? Cô lại phân tích sao."

Ngày thường Tần Tiểu Tửu đều ở trong nhà, vì mấy ngày gần đây anh không rảnh nên gửi ở bệnh viện thú cưng hai ngày, hôm nay mới đón về,  Tần Tiểu Tửu liền vui vẻ như mọi ngày mà chạy đi, lại bị cậu bé mang ra đây.

Đến người trong công ty còn không biết anh có nuôi một con mèo.

Úy Lam tiếp tục vuốt ve lưng mèo con, ước chừng đem nó sờ đến thoải mái, tiểu gia hỏa kêu ngao ngao hai tiếng.

Tần Lục Trác nghe được, trán anh hơi nhảy lên.

Đồ mắt trắng nhỏ ( ý nói phản bội)

Cho đến khi Úy Lam cầm lên một cái thẻ nhỏ dưới cổ mèo nhỏ, ngón tay cô tinh tế, ánh hoàng hôn chíu xuống như tráng lên một lớp men sứ.

" Không cần phân tích, quan sát thì biết ngay."

Cô mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, chất liệu mềm mại lại thoải mái, phác họa dáng người tinh tế. Dưới quần đen dài lộ ra môt đoạn cổ chân trắng noãn, ban đầu Tần Lục Trác cũng không chú ý, chỉ vì cô lắc nhẹ chân làm thân cây cũng rung theo, một đoạn cổ chân tinh tế dưới quần đen dài cứ thế mà lộ ra giữa không trung, phá lệ thấy được.

Tấm thẻ trên cổ Tần Tiểu Cửu có viết tên của nó.

Tần Lục Trác lại xuất hiện ở đây, không khó đoán ra mối quan hệ này.

Vì thế, một đám bạn nhỏ đều nhìn Tần Lục Trác, mười phần ai oán, đặc biệt có một cô bé mở miệng trước. Vẻ mặt cô bé không đồng ý mà nói: " Chú à, mẹ cháu nói con trai nên chủ động giúp đỡ con gái. Như vậy mới là em bé ngoan "

Em gái nhỏ này được dạy dỗ rất tốt, giờ phút này không tán thành với Tần Lục Trác, ánh mắt của cô bé đầy vẻ trách móc.

Ngay cả Úy Lam ngồi trên cây cũng bị cê bé chọc cười.

Thật đúng là một cô bé tốt bụng.

Em gái nhỏ đã " chỉ trích " Tần Lục Trác như vậy, nhưng anh khó thấy được thần sắc dịu dàng mà nhìn em gái nhỏ, cuối cùng, anh hỏi: " Vậy cháu nghĩ chú làm thế nào để giúp cô ấy?"

" Chú ôm chị ấy xuống dưới đi, cây cao như vậy, hơi sợ."

Tiểu cô nương giơ cánh tay nhỏ béo múp lên, nói: " Lúc Đa Đa bò lên chỗ cao, ba ba đã ôm Đa Đa xuống dưới, chính là như thế này, như thế này nâng lên cao....."

Không những là Úy Lam trên cây, mà Tần Lục Trác đứng dưới tán cây đều nghiêm túc mà nhìn cô bé.

Kết quả, thấy bọn họ không nói chuyện, tiểu cô nương sốt ruột, cho rằng Tần Lục Trác nhìn không hiểu.

Cô bé dứt khoác xoay người tự mình bế cậu bé bên cạnh, làm cho cậu bé có gương mặt trắng nõn cũng ửng đỏ.

Ách, lần này Tần Lục Trác thấy hoàn toàn rõ ràng.

Xác thực là tư thế nâng lên cao.

Bất quá sau khi em gái nhỏ làm mẫu xong, anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà nhìn người trên cây.

Tầm mắt Úy Lam đụng phải ánh mắt anh, khẽ run, quái đản cười:" Không phải anh cảm thấy là tôi dạy em ấy chứ?"

Tần Lục Trác không nói gì.

Xác thật không phải là cô dạy em ấy, chẳng qua đề nghị này của cô bạn nhỏ, cô cảm thấy cũng không tệ lắm.

Ai ngờ lúc cô nói xong, Tần Lục Trác ném lại hai chữ, chờ, xoay người liền đi rồi.

Úy Lam nhìn theo bóng dáng không quay đầu lại của người đàn ông đó, lại cúi xuống nhìn mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn nằm trong ngực, mang theo ý cười nhạt, thấp giọng nói:"Nếu anh ấy không trở lại, chị sẽ mang em về, được không."

Đáng tiếc, tâm nguyện đã định này không thực hiện được.

Bởi vì vài phút sau, Tần Lục Trác lại quay lại, phía sau còn có công nhân mang theo một cái thang.

Đến khi người công nhân mở cái thang xong, Tần Lục Trác một tay bỏ vào túi, dáng vẻ thoải mái mà đứng dưới táng cây, thanh âm thảnh thơi mà nói:" Xuống đây đi "

Giờ phút này, mấy bạn học nhỏ bên cạnh ánh mắt tỏa sáng mà nhìn anh.

Hiển nhiên, một ông chú nhẹ nhàng mà giải quyết một vấn đề lớn như vậy làm cho bọ chúng bắt đầu sùng bái.

Úy Lam rũ mắt, cúi đầu liếc anh một cái, lại sờ mèo nhỏ trong tay hai cái.

Lần này Tần Lục Trác im lặng, trực tiếp bước lên cái thang, khi người anh cùng Úy Lam trên cây ngang bằng nhau, anh vươn một bàn tay: " Đưa nó cho tôi đi."

Bàn tay giữa không trung lại đẹp có chút quá mức.

Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mở ra, đường vân không lộn xộn, hai đường vân theo lòng bàn tay mà uốn lượn, có chút sâu quá mức.

Cuối cùng Úy Lam cũng đem Tần Tiểu Tửu trong ngực đưa cho anh, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, không quên dặn dò:" Vừa rồi chân sau của nó mắc trên ngọn cây, để ý chân sau của nó một chút."

Tần Lục Trác cúi đầu nhìn lòng bàn tay nhỏ của con mèo con, mặc dù giờ phút này anh làm theo lời cô, vẫn là nhịn không được nhẹ mắng một tiếng.

" Chó con."

.......

Khi anh cúi đầu, phía sau là hoàng hôn đang buông xuống, tỏa ra ánh sáng hồng dừng trên mái tóc ngắn của anh, anh hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mèo trắng nhỏ, hàng mi dài che khuất đôi mắt sắc bén, ánh sáng chiếu lên người anh, hình ảnh dịu dang khó mà thấy được.

Úy Lam:" Nó là mèo con."

" Ừm, không nghe lời đều là chó con."

Tần Lục Trác nhàn nhạt nói.

Úy Lam hơi nhướn mày, hiếm khi lại mở miệng, " Còn anh không nghe lời thì sao?"

Tần Lục Trác nghe xong lời này, liền hiện lên ý cười

" Bác sĩ tâm lý đều nhanh mồm dẻo miệng như cô sao?"

Úy Lam nhìn anh, cuối cùng trên mặt lại hiện lên ý cười. Cô trước giờ đều không thích cùng người khác đấu võ mồm, nhưng hết lần này đến lần khác gặp anh, thế mà một lần hai lần tính tình tinh nghịch lại nổi lên.

Cô lắc đầu nói:" Không phải, những người đến tư vấn đều nhận xét tôi là người dịu dàng, săn sóc, giỏi lắng nghe."

Lần này, khóe miệng Tần Lục Trác cong lên, vang lên một tiếng cươi khẽ.

Như là cười nhạo.

Đến khi bọn họ thành công cứu được mèo nhỏ, một đám bạn nhỏ lục tục tạm biệt Tân Tiểu Tửu. Dưới sự " uy hiếp " của Tần Lục Trác, tính cách cao ngạo của Tần Tiểu Tửu vậy mà tùy ý để đám bạn nhỏ sờ tới sờ lui trên người nó.

Vì thế, úc Tần Tiểu Tửu bị sờ đủ, mới được mang về.

Bọn họ đi vào từ cửa lớn, dọc theo đường đi gặp không ít người.

Tuy rằng người nào cũng hướng Tần Lục trác mà chào hỏi, nhưng đôi mắt lại nhịn không được đặt trên người Úy Lam mà đánh giá.

Phòng làm việc của Tần Lục Trác cũng không tính là lớn, Úy Lam đứng ở cửa trong nháy mắt, đã đem bày trí trong phòng thu vào trong mắt.

Tần Lục Trác đi đến góc tường, đem Tần Tiểu Tửu đặt vào trong lồng.

Tiếp theo, anh xoay người đi đến phía sau bàn làm việc, kéo ngăn kéo bên tay phải, lấy châm cài ngực ra, đặt lên bàn.

Anh nói: " Nhìn xem, có chỗ nào bị hư không? "

Nhưng Úy Lam lại không nói gì, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy cô đang nhìn chằm chăm vào phòng làm viêc mình.

" Cô cũng định phân tích tôi?"

Đêm đó Úy Lam đã cho anh ấn tượng rất sâu, một người phụ nữ quá thông minh. Người bình thường khi tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, đáy lòng đều sẽ có chút nhút nhát, cảm thấy bác sĩ tâm lý sẽ dễ dàng mà nhìn thấu bọn họ.

Anh dứt khoác ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, nâng cằm, " Nói đi, kết quả thế nào?"

Nói xong, khóe miệng anh thoáng chút cười khẩy.

Uy lam không để ý sự lạnh nhạt của anh, chỉ nhìn lại phòng làm việc của anh một vòng, gật đầu.

" Kết quả chính là, anh là một người đàn ông thích sạch sẽ hiếm thấy."

Chỉ là kết luận buồn cười này của cô vẫn chưa được sự tán thành của Tần lục Trác.

Anh híp mắt, " Cô làm sao biết được, là tự tôi quét dọn phòng làm việc này?"

Lần này, đến lượt Úy Lam hơi giật mình.

Hai người bọn họ giống như đang chơi một trò chơi, họ đã tìm được một đối thủ có năng lực ngang với mình.

Úy Lam: " Từ lúc chúng ta tiến vào phòng làm việc của anh, tổng cộng có bảy cái cameras, tất nhiên đây chỉ là những cái tôi nhìn thấy được. Còn lại bao nhiêu cái ẩn, tôi  cũng không biết. Chẳng qua nhiều cameras như vậy cũng có thể giải thích được, anh xuất thân là cảnh sát, mấy chữ cẩn thận cùng an toàn, đã khắc sâu trong xương cốt.

" Bên ngoài có nhiều cameras nhìn chằm chằm như vậy, lẽ nào anh lại tùy ý để người khác tiến vào phòng làm việc của mình sao?"

Tất nhiên là sẽ không.

Biện pháp ổn thỏa nhất, tất nhiên là tự anh xử lý hết tất cả mọi thứ trong phòng làm việc.

Bao gồm quét dọn.

Nói xong, Úy Lam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy Thẩm Phóng ở bên ngoài, anh ta giống như đang trò chuyện với người khác.

" Buổi tối hôm đó, kỳ thật tôi còn có một kết luận."

Úy Lam nghiêm túc nhìn anh.

Tần Lục Trác nhếch khóe miệng, yên tĩnh mà nhìn cô.

" Thẩm Phóng đã nối dối một chuyên." Đôi mắt Úy Lam vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Phóng ở bên ngoài, mà cơ thể người đàn ông đang ngồi trên ghế giờ phút này có chút động, cơ bắp toàn thân không tự giác mà co lại, đến khi cô nói:" Anh ấy từ chức do áp lực cuộc sống, là nói dối."

" Tất nhiên anh ấy thật sự lưu luyến công việc cảnh sát này, thậm chí là làm nó vì vinh, tiền cũng không thể làm anh ấy từ chức."

Chính là tại sao lại làm vậy?

Cuối cùng, đôi đồng tử đen nhánh của người đàn ông ngồi trên ghế cũng mạnh mẽ co lại.

" Việc anh ấy từ chức cùng anh hẳn là có quan hệ đi."

Chân tướng luôn đánh thẳng vào lòng người như vậy, Úy Lam quay đầu lại nhìn đôi mắt đầy hàn ý của anh.

Cô nói đúng rồi.

Trong phòng, yên tĩnh quá mức, cho đến khi Tần Lục Trác  lại mở miềng lần nữa: " Chỉ như vậy?"

" Còn có một điều quan trọng nhất."

Tần Lục Trác yên lặng mà nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như cũ, dựa vào ghế nhìn cô.

Úy Lam chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của anh, đôi tay chống lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh.

" Từ lúc anh dẫn tôi vào đây, từ phản ứng trên mặt của những người đó, anh hẳn là từ trước đến nay không có dẫn người phụ nữ nào đến công ty. Cho nên thời gian anh độc thân hẳn là ba năm trở lên."

Công ty xây dựng Thanh Nguyên thành lập được ba năm.

Cô từ đầu đến cuối đều nhìn anh chằm chằm, đột nhiên khẽ cười.

" Anh nên tìm bạn gái rồi."

" Tìm người như cô?"

Tần Lục Trác gần như là hỏi lại theo bản năng, tự nhiên buột miệng thốt ra, trong giong nói không khó nghe ra một chút châm biếm.

Ai ngờ Úy Lam không chỉ không tức giận, ngược lại nhàn nhạt mà nhìn anh.

" Tôi, không đẹp sao?"

Giọng nói của cô hờ hững mà bình tĩnh.

Lần nay, Tần Lục Trác không đáp lại, chỉ là hơi nghiên đầu qua một bên.

- ------

Lời tác giả: Trác gia quay đầu đi, cô đẹp, bất quá tôi không định thừa nhận.

Đại khái cũng chính là tính cách Úy Lam như vậy mới có thể thu thập được vị Trác gia kiêu ngạo này đi.

Lời editor: HAPPY NEW YEAR mọi người ^^

Chúc mọi người sang năm mới sẽ luôn may mắn, vui vẻ, trẻ, khỏe, đẹp. Chúc mọi người sẽ tìm được vị soái ca của đời mình...^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương