Mặc dù tối hôm qua lăn lộn đến hơn ba giờ sáng mới ngủ, Úy Lam vẫn như cũ tỉnh lại lúc bảy giờ sáng. Cô đứng dậy thay quần áo, rửa mặt, ở trong bếp tự nấu cho mình một bữa sáng đơn giản, bánh mì nướng, nước trái cây, đơn giản lại khỏe mạnh.

Chờ đến khi cô ra cửa, bên ngoài vẫn là một màn sương trắng.

Sáng sớm hôm nay sương mù nổi lên, đến bây giờ vẫn chưa tan, Úy Lam theo thói quen đi đến bãi đậu xe của khu nhà, đến khi nhìn thấy chỗ đậu xe của cô trống không, mới nhớ đến, xe cô vẫn để ở quán bar bên kia.

Ngày có sương mù, xe taxi rất khó bắt, nếu không phải phòng làm việc của Úy Lam gần nhà, hôm nay thế nào cô cũng đến trễ.

Tuy phòng làm việc là của cô, nhưng Úy Lam luôn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, giống việc cô luôn là người đến phòng làm việc sớm nhất.

Từ thang máy đi ra, cô thấy Dương Giai đang bưng một ly nước đứng trước phòng uống nước, sắc mặt hơi kém.

Dương Giai nhanh chóng đặt ly xuống, thấp giọng nói: " Bác sĩ Úy, buổi sáng tốt lành."

" Buổi sáng tốt lành." Úy lam hơi gật đầu, cười nhẹ, đi vào phòng làm việc của mình.

Không lâu sau, trợ lý Úy Lam là Trương Tiêu từ phòng nước đi đến, trong tay cô ấy cầm một ly sữa đậu nành nóng, bữa sáng chưa kịp ăn, nên cô ấy mang đến phòng làm việc. Dương Giai thấy cô ấy chạy nhanh đến gọi một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Bác sĩ Úy đến rồi."

Trương Tiêu khoa trương vuốt ngực, nói: " May quá, bằng không tớ thật sư muốn đến nhà bác sĩ Úy xem thử, chị ấy đi làm cho đến bây giờ vẫn chưa đến trễ lần nào."

Cho dù cơ thể có đột ngột không thoải mái, Úy Lam cũng sẽ nói trước với cô một tiếng.

Cho nên hôm nay khác thường như vậy, cô còn nói với Dương Giai về lo lắng của mình.

Dương Giai suy nghĩ xong, lắc đầu nói: " Yên tâm đi, bác sĩ Úy không chỉ không phát bệnh, tớ thấy tâm tình của chị ấy còn khá tốt, lúc chào hỏi, chị ấy còn cười với tớ."

Trương Tiêu duỗi tay đẩy cô, cười nhạo nói: " Nhìn cậu nói kìa, bác sĩ Úy cũng không có đáng sợ như vậy đi."

" Là không đáng sợ, bất quá lại có cảm giác xa cách.".Dương Giai cẩn thận suy nghĩ, nói: " Chính là khi nhìn chị ấy, cảm giác như chị ấy cùng chúng ta không  cùng ở cùng một tầng lớp."

Tầng lớp, loại phân biệt này, tuy rằng không thể nhìn thấy cũng không thể sờ được, lại như vậy mà tồn tại.

Kỳ thật chị Úy Lam cũng chỉ lớn hơn các cô mấy tuổi, tuy vậy chị ấy đã có một phòng khám tâm lý riêng của mình. Vì Dương Giai làm ở bộ phận hành chính, nên cô ấy biết tình hình của phòng khám.

Chỗ nãy cũng có bác sĩ tâm lý khác, nghe nói là đồng nghiệp, kỳ thật trả tiền thuê cho Úy Lam, cũng không đủ để chống đỡ nổi cả đoạn đường tiên thuê nhà. Nói đến cùng, bọn họ có thể thuê cả một căn nhà to lớn lại có phòng làm việc riêng, thật đúng là đều dựa vào Úy Lam.

Huống hồ tính cách của Úy Lam lãnh đạm, đối xử với mọi người luôn ôn hòa, nhưng lại không quá gần gũi.

Mặc dù là người không quen biết cô ấy, ánh mắt đầu tiên đều sẽ cảm thấy cô ấy từ nhỏ đến lớn đều được bảo bọc thật tốt.

Cô ấy thuộc về một vòng luẩn quẩn khác với bọn họ.

Trương Tiêu chớp chớp mắt, trong lời nói có ý tứ rõ ràng, duỗi tay vỗ vai Dương Giai, " Người so vưới người sẽ bị tức chết a, cho nên chúng ta đừng có so sánh nữa, yên lặng mà nhìn lên là tốt rồi."

Cũng may hai người cũng không phải là người nhỏ nhen, huống hồ so với Úy Lam thì các cô chênh lệch rất lớn, đúng là không phải nói vài câu là có thể ngang bằng nhau được.

Lúc này Úy Lam không hề biết hai cô nàng bên ngoài đang bàn luận về cô, cô như cũ vẫn bình tĩnh mà chuẩn bị công việc cố vấn buổi sáng.

Tư vấn qua một giờ, Úy  Lam tiễn khách của mình, lúc này mới có thời gian xem điện thoại.

Lúc cô làm việc, có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng

Cô mở danh sách liên hệ gần đây trên Wechat.

Liền thấy cái avatar đầu tiên trên Wechat, mặc dù không nhấn xuống, cũng có thể nhìn thấy trên thanh báo tin nhắn, là một tin xác nhận chuyển khoản.

Mười bảy tệ.

Muốn có Wechat của người đàn ông kia, cô đúng là đã lấy cái cớ này.

Cho nên lúc nhìn chằm chằm cái avatar kia, Úy Lam mới phát hiện bản thân cũng có lúc sẽ làm chuyện ấu trĩ như vậy.

*

Tần Lục Trác ngủ đến giữa trưa mới dậy, mới từ phòng nghỉ ở phía sau kho hàng tỉnh lại, bên ngoài sớm đã vô cùng náo nhiệt mà dọn hàng từ sáng sớm.

Anh rời giường, từ trong tủ quần áo của phòng nghỉ lấy ra một bộ quần áo dự phòng, sau đó thay quần áo, vào toilet rửa mặt rồi mới ra ngoài.

" Ông chủ "

" Anh Trác "

" Lão đại, anh rốt cuộc cũng tỉnh."

Anh vừa đi ra, nhìn thấy người của anh chào hỏi, nhân viên khuân vác cùng với anh không tính là quen, đều gọi là ông chủ. Có chút quen biết thì gọi là anh Trác, có người còn gọi anh là lão đại, đại khái là người trước mặt này-- Thẩm Phóng.

Lúc trước lúc anh từ chức ở  đội cảnh sát, Thẩm Phán không chút do dự cũng nộp đơn từ chức đi theo anh.

Ban đầu lúc Tần Lục Trác tàn nhẫn, thậm chí còn đánh cậu ta, tìm người đè lại tin từ chức của cậu ta. Nhưng tiểu tử này lại giống như một con trâu, ngoan cố đến nỗi Tần lục Trác cũng đành từ bỏ.

Từ sau khi anh mở công ty xây dựng, Thẩm Phóng vẫn luôn đi theo anh.

Giống như Thẩm Phóng lúc trước mới đến đội cảnh sát, mỗi ngày đều đi theo phía sau anh như vậy.

Tần Lục Trác thấy cậu ấy, hỏi: " Bên kia trả lại hợp đồng sao?"

" Lão đại tự mình ra tay, làm sao lại không giải quyết được vấn đề. Dù là công ty xây dựng hàng đầu trong trong nước,  công ty xây dựng Thượng Đạt này, anh đều có thể xé xuống từng miếng thịt trên người bọn họ." Thẩm Phóng vỗ mông ngựa vang dội.

( vỗ mông ngựa: nịnh nọt)

Bất qua anh ta cũng  không nói sai, Tần Lục Trác không ra tay, nhưng một  khi anh muốn, nhất định có thể làm được.

" Thịt? Muỗi chân còn kém không nhiều lắm ." Tần Lục Trác cười nhạo một tiếng. ( Chỗ này thật ta không biết ý anh Trác là gì luôn)

Mỗi năm hai ngàn vạn đơn hàng, nhiều lắm cũng đối với công ty xây dựng Thượng Đạt khu Khoa Bắc có chút ảnh hưởng đi, nếu muốn động đến giới xây dựng đứng đầu Trung Quốc, bọn họ càng giống những con kiến ham mê danh lợi.

Thẩm Phóng biết bọn họ cùng Thượng Đạt chênh lệnh rất lớn, cười cười, nhanh nói: " Lão đại, chắc anh cũng đói bụng rồi, quán ăn đã làm xong cơm trưa, chúng ta qua đó ăn đi."

" Đúng rồi, lão đại, lúc sáng bọn họ có lau dọn xe tải, ở trên ghế phụ lái có thấy một cái châm cài ngực..... " Thẩm Phóng ngồi đối diện với Tần Lục Trác nói.

Lúc Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn anh ta, liền thấy anh ta liều mạng mà làm mặt quỷ.

Mặt anh không có biểu tình gì: " Mắt có tật?"

Thẩm Phóng đen tối cười hai tiếng, ngữ khí giải thích mười phần thành thật, anh ta nói: " Lão đại, anh cũng đã ba mươi tuổi, quen bạn gái thì có gì mà thẹn thùng. Ngày nào anh mang chị dâu về cho bọn em nhìn một cái, anh yên tâm, bọn em đều là người nho nhã, tuyệt đối sẽ không làm chị dâu sợ hãi."

Chị dâu...

Tần Lục Trác đột nhiên nhớ tới hiểu lầm tối hôm qua của Khương Thần, nhịn không được hừ một cái.

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Phóng một cái: " Lát nữa đem đồ lại cho tôi."

" Lão đại, anh cũng thật không nghĩa khí chút nào, quen bạn gái cũng không nói với bọn em, giờ muốn nhìn cũng không cho nhìn một cái, anh cũng quá che chở cô ấy.". Thẩm Phóng nói thầm, miệng đầy vị.

Mấy năm nay Tần Lục Tác một lòng vì sự nghiệp, xung quanh anh có không ít cô gái, nhưng người ta hấp dẫn như vậy, toàn bộ đều vứt cho người mù, anh cơ bản đều không có phản ứng gì.

" Lăn." Tần Lục Trác trừng mắt liếc anh ta một cái.

Một lần, hai lần vội vàng nhận chị dâu, cái tật xấu này.

Cuối cùng, Tần Lục Trác vẫn lấy được châm cài ngực,  viên đá quý trên châm cài ngực phản xạ dưới ánh mặt trời, đẹp đẽ lại lạnh băng.

Nhưng thật giống cô gái kia.

Chỉ là suy nghĩ này vừa hiện lên, anh lại nhớ đến bàn tay cầm xấp tiền mặt tinh tế kia.

Vừa mềm vừa ấm

Anh lắc đầu, lại chán ghét mà nhìn thoáng qua châm cài ngực, trực tiếp ném vào ngăn kéo bàn của mình.

Phụ nữ thật là phiền phúc, buổi tối ra ngoài, còn đeo cái này là có ý gì??

*

Châm cài ngực bị rơi, buổi tối khi Úy Lam về nhà mới phát hiện.

Cô cũng không quá lo lắng mà tìm kiếm, sau đó cô nhận được điện thoại của bạn thân Ôn Thấm, là gọi cô ra ngoài uống rượu. Ôn Thấm là bạn cùng trường lúc cô còn ở Mỹ, hai người học cùng trường từ cao trung, sau này lên đại học thì ở cùng một thành phố.

Ở nước Mỹ rộng lớn như vậy, đặc biệt lại ít người Hoa, chuyện này cũng coi như là một loại duyên phận.

Lời cự tuyệt của Úy Lam còn chưa nói ra, Ôn Thấm đã nức nở khóc mà nói: " Chị đây thất tình, cậu đến đây đi."

Lúc này, bên kia điện thoại xuất hiện một giọng nói bất đắc dĩ khác, cô ấy nói:" Úy Lam, cậu mau tới đi, hôm nay một mình tớ không thể quản cô nàng bị điên này được."

Đây là giọng nói của Từ Giai Ninh, cô ấy là bạn cùng trường lúc Úy Lam  học ở Harvard.

Bởi vì quen Úy Lam, Từ Giai Ninh cùng ôn Thấm cũng quen nhau, sau khi các cô về nước, hai người thuê chung một phòng, quan hệ càng thân mật.

Thấy Ôn Thấm đã bắt đầu gào khóc, Úy Lam suy nghĩ một chút, cô vẫn là đồng ý.

Xe cô là nhờ Trương Tiêu lái về từ quán bar bên kia lúc chiều.

Cho nên cô trực tiếp lái xe đến địa chỉ Từ Giai Ninh đã đưa, nghe nói nơi này là do Ôn Thấm tỉ mỉ lựa chọn, là  nơi cô ấy chuẩn bị cùng bạn trai chúc mừng việc họ bên nhau được ba tháng.

Nhưng mà, lúc cô đến cửa quán BBQ, vẫn là ngây ngẩn cả người.

" Cho nên nguyên nhân rõ ràng cậu cùng Mike chia tay, là vì anh ta từ chối cậu, cậu muốn anh ta ngồi trong quán nướng BBQ này, đoán rằng so với việc cầm dao đâm anh ta cũng không khác là mấy."

Từ Giai Ninh bất đắc dĩ mà lắc đầu, lúc này Ôn Thấm nhịn không nổi, vỗ lên bàn, tức giận nói: " Nướng BBQ thì làm sao, tớ nói cậu, tớ đại diện cho mỹ thực Trung Hoa, không phải để cho anh ta cứ thế mà vũ nhục."

Bạn trai của Ôn Thấm--- Mike là quen ở bệnh viện thú cưng, bởi vì hai người cùng nhau trải qua thời gian lưu học ở Mỹ, lại có ngoại hình xuất chúng, tất nhiên là ăn nhịp với nhau.

Ai ngờ cuối cùng, lại vì một đống đồ nướng BBQ mà chia tay.

Từ Giai Ninh cười nói:" Tỉnh, tỉnh, mặt mũi cậu cũng đủ lớn, không thấy hôm nay cả Úy Lam cũng đến đây sao. Ngày thường cậu ấy đâu có đến những nơi như thế này."

Ôn Thấm lúc này mới nhớ ra, cánh tay cô ấy chống đầu, đôi mắt ngập màu hồng mà nhìn Úy Lam.

" Lam Lam, cậu sẽ vì tớ thích ăn BBQ nướng, liền khinh thường tớ sao? Liền thấy tớ không thể bỏ được những thú vui tầm thường sao?"

Úy Lam nhìn cô ấy, lắc đầu.

Ôn Thấm đứng dậy, như muốn lại đây ôm cô.

Bất quá một cái ôm này không quan trọng, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông vụt tới, đâm vào Ôn Thấm, đâm xong còn đắc ý hỏi: " Nha, tiểu thư, cô nhào vào trong ngực tôi a "

Dứt lời, anh ta như vậy còn thuận tay mà sờ soạng eo Ôn Thấm một chút, muốn ôm cô ấy.

Mấy người đàn ông khác cùng đám với anh ta sôi nổi ồn áo, còn có ngưới nhìn về phía các cô mà thổi sáo.

Từ Giai Ninh đứng lên chạy vọt đến, đem Ôn Thấm kéo lại, chán ghét mà nhìn bọn họ: " Đồ xấu xa "

" Cô mẹ nó mắng ai vậy?" Có lẽ vì  Từ Giai Ninh không chút che dấu sự khinh thường của mình, đã hoàn toàn chọc giận bọn họ, tên cao lớn thô kệch nhất đám đứng lên.

Cũng may chủ quán đúng lúc chạy đến, nhanh chóng hòa giải.

Ai ngờ người đàn ông sờ eo Ôn Thấm vừa nãy không chỉ không cảm thấy chính mình sai, ngược lại khí thế càng kiêu ngạo, nói: " Ba vị này nếu không chịu uống rượu bồi tội với tôi, tôi mẹ nó liền không để các cô đi ."

" Tất cả các cô đừng đi, vừa lúc chỗ anh em chúng tôi còn rộng rãi."

Chủ quán khó xử, nói:" Các vị tiểu thư, các cô bồi thường cho họ đi."

Từ Giai Ninh giận đến đỏ mặt, tức giận nói:" Bọn họ gây chuyện trước, tại sao chúng tôi phải nhận lỗi? Tôi không tin Bắc Kinh là nơi chưa nói đạo lý liền hành xử như vậy, báo cảnh sát đi "

Từ Giai Ninh không chút do dự cấm điện thoại lên.

Mấy người đàn ông đối diện thấy cô muốn bào cảnh sát, liền có người định cướp điện thoại, ai ngờ hắn vừa động, liền bị tạt một ly bia lên đầu.

Người bị tạt bia lên đầu kinh ngạc mà quay đầu nhìn bên cạnh.

Giờ hắn mới phát hiện ra, người vừa mới tạt hắn lại là một cô gái nãy giờ vẫn luôn không nói gì.

Người này tự thấy mình bị mất mặt, thời điểm nhấc chân đi đến, vung tay lên, Từ Giai Ninh cùng Ôn Thấm đều  thét chói tay, nhưng thật ra bàn tay đang rũ xuống của Úy Lam đã hơi ngoắc lại.

Chỉ là cô không nghĩ đến cô còn chưa có động thủ, tay cô đã bị chặn lại.

Bởi vì ở một khắc cuối cùng, một thân ảnh cao lớn đã che trước mặt hắn, nhấc chân liền đem đối phương đạp ra ngoài.

Một mà kia làm mọi người trơ mắt mà nhìn hắn, hắn ta giống một cái bao cát, bị đá bay tới mấy mét.

Úy Lam nhìn phía sau lưng của người đàn ông, cho đến khi anh ta quay đầu, nâng mi, nhìn thẳng vào cô.

Tần Lục Trác nhớ lại ngày hôm qua Lâm Kỷ Minh gọi điện thoại cho anh, lúc ấy nói cái gì mà em gái cậu ta thật ngoan ngoãn, từ trước đến nay cũng không gây chuyện gì quá mức, nếu có phải vào cục cảnh sát, khẳng định là bị người ta khi dễ.

Kết quả là.

Sau một lúc lâu, khóe miệng anh cong lên, rốt cuộc cũng mở miệng. 

" Cô, sao có thể gây chuyện như vậy?"

- -----------

Lời editor: Ặc!!!! chương này hơn 3000 chữ T-T. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương